Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11: Cám dỗ chết người
"Xem ra cô rất thích bị cưỡng ép!"
“Anh… Hạ Ngôn, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi. Tôi không muốn, tôi không muốn… tôi không muốn.” Cô tức giận hét lên, không khỏi rùng mình khi nhớ đến cảnh tượng bị anh chiếm đoạt trong phòng riêng của quán bar.
"Không muốn?"
Cô cắn chặt răng cố nhịn: "Tôi, không cần!"
"Cô gái, cô không nhịn nổi nữa rồi đúng không? Sao hả? Có phải là rất khó chịu không?” Anh lạnh lùng nói, hai tay tiếp tục giở trò trên người cô.
Cô thở hổn hển, trong người như thể có một ngọn lửa đang bùng lên từng chút rồi nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cô vừa nóng, vừa ngứa không sao chịu nổi.
"Ha... cầu xin tôi đi! Bằng không đừng mong tôi tha cho cô." Hạ Ngôn nhìn nét mặt không thể chịu đựng được của cô thì mỉa mai nói. Anh phải xem thử người phụ nữ này khi ở trên giường sẽ lộ ra bộ mặt xấu xí như thế nào. Anh phải xé bỏ lớp mặt nạ ngây thơ trong sáng của cô từng chút, từng chút một.
“Anh, anh đừng có mơ!” Cố Tích Niên cố gắng kìm chế những rạo rực trong người, cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Người phụ nữ đáng chết! Đã như vậy rồi lại vẫn còn cứng miệng như vậy à! Hạ Ngôn đột ngột rời khỏi người cô rồi đứng dậy.
Cố Tích Niên mềm nhũn người trên giường. Anh đột nhiên rời khỏi, khiến cơ thể cô bỗng cảm thấy khó chịu.
“Hừ, Cố Tích Niên, để tôi xem đến khi nào cô đến cầu xin tôi chơi cô!” Anh chán ghét liếc nhìn cô đang nằm trên giường.
Lúc này, khuôn mặt của Cố Tích Niên đã trở nên đỏ hồng, trên người lấm tấm mồ hôi. Đây chính là sự cám dỗ chết người. Người đàn bà đáng chết này, chắc là hay dùng vẻ mặt quyến rũ này đi làm loạn với những thằng đàn ông khác đây mà.
Anh cố nhịn đến đau đớn, lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Trên giường, Cố Tích Niên kéo chăn bông đắp lên mình, rồi co người lại trên giường. Cô khóc thút thít. Nếu như có thể cô không muốn trở lại ngôi nhà này chút nào.
Nhưng ngoại trừ nơi này, cô đã không còn nhà để về nữa rồi…
Bố ơi, con nhớ bố lắm, bố đang ở đâu? Bố mau trở về có được không? Ở trong tay tên ác quỷ này, thực sự con rất sợ một ngày nào đó con sẽ sụp đổ mất.
Lúc này, trong phòng khách, sau khi từ phòng ngủ đi xuống, sắc mặt Hạ Ngôn cũng không có tốt lên được.
Đám người làm không ai dám đến gần, chỉ cũng kính đứng sang một bên. Trước nay rất hiếm khi thấy cậu chủ nổi giận thế này, vậy mà gần đây bọn họ lại thấy đến mấy lần. Xét theo một khía cạnh nào đó thì mợ chủ mới này khá là có thiên phú trên phương diện chọc giận cậu chủ.
Hạ Ngôn giang hai tay tựa người lên ghế sô pha. Một ngày nào đó anh nhất định sẽ chơi chết người phụ nữ thích làm bộ làm tịch này! Mắt xanh ngập tràn tức giận, rồi đột nhiên tầm mắt anh rơi vào tập hồ sơ trên bàn.
Suýt nữa thì quên mất, cô nhóc trốn khỏi tàu du lịch đó!
Anh lập tức cầm lấy hồ sơ mở ra xem. Anh lấy những tấm ảnh bên trong ra với vẻ mặt đầy mong đợi ...
Tấm ảnh được chụp bên bờ sông. Mắt xanh nhìn tấm ảnh tìm kiếm hồi lâu mới lờ mờ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé như hạt cát trên sông, lại còn là bóng lưng. Ngay cả dáng người cũng không thể nhận ra chứ đừng nói đến khuôn mặt.
“Hừ!” Anh thẳng tay ném tấm ảnh lên bàn. Ảnh chụp kiểu này thì khác gì là không chụp? Chẳng nhìn ra được ai với ai, cái tên Nhược Hàn này.
Anh nhấc điện thoại lên gọi ngay.
“Alo… Ngôn à. Tôi vừa đến tìm cậu xong mà, không phải chưa gì cậu đã nhớ tôi rồi chứ.” Giọng nói có chút mệt mỏi của Cung Nhược Hàn truyền đến trong điện thoại.
"Cậu đã xem ảnh chưa?"
"Xem rồi. Tuy rằng chỉ có một cái bóng nhỏ xíu, nhưng dù sao thì cũng xem như là có manh mối rồi.”
"..." Hạ Ngôn sa sầm nét mặt. Quả nhiên là cái tên Nhược Hàn này cố ý làm vậy.
"Được rồi, không phải người ta vẫn còn đang tìm kiếm đó sao? Cậu kiên nhẫn chờ đợi chút đi, Ngôn. Có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu đầu tiên."
Cúp điện thoại, Hạ Ngôn day day lên huyệt thái dương. Cô nhóc trên tàu du lịch đó là ai? Đã trốn đi đâu? Vì sao đã nhiều ngày trôi qua rồi vẫn không tìm được.
Sáng sớm hôm sau.
Tích Niên vừa thức dậy thì phát hiện thấy người làm trong nhà đang lục tung tất cả các tủ kệ, hình như đang tìm thứ gì đó. Cô cũng không quan tâm lắm.
“Thưa mợ chủ, mời mợ sang đây dùng bữa.” Cô bị một cô người làm dắt đến bàn ăn. Hạ Ngôn đã ngồi sẵn trên ghế cạnh bàn ăn nhưng vẫn chưa ăn gì. Anh lạnh lùng nhìn đám người làm đang tìm đồ.
Tích Niên ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng trên bàn sau đó tự giác ăn. Cô hơi liếc sang Hạ Ngôn. Sao anh vẫn chưa ăn nhỉ? Lạ thật, rốt cuộc là đang tìm cái gì.
“Họ đang tìm gì vậy?” Lúc đang uống sữa, cô hỏi nhỏ người làm ở bên cạnh.
“Tìm một sợi dây chuyền.” Nữ người làm cũng khẽ giọng đáp lại.
Thì ra là vậy. Cô tiếp tục uống sữa. Lúc này mắt xanh mới đột nhiên nhìn sang cô, dọa cô sợ đến mức suýt chút nữa phun sữa chỉ vừa uống ra.
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Anh còn muốn tước đi cả quyền tự do nói chuyện của tôi sao?" Cô cầm khăn giấy lên lau miệng.
Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cũng không định nói thêm.
Cô cũng đã quen với ánh mắt lạnh lùng như vậy, đang định ăn tiếp, cô chợt nhớ ra hôm lại mặt có nhìn thấy vật gì đó rơi ra từ trong túi của Hạ Ngôn, hình như là một sợi dây chuyền bạc?
"Này ... Hạ Ngôn."
Mắt xanh khẽ liếc: "Nói."
Nhìn vẻ mặt như tảng băng của anh, cô thật sự không muốn nói cho anh biết, nhưng chỉ được một lúc, cuối cùng cũng nói ra: “Hôm đó tôi nhìn thấy có thứ gì đó rơi ra khỏi túi của anh, hình như nó rơi lên ghế sô pha”.
Cô vừa dứt lời, Hạ Ngôn lập tức ra lệnh cho người làm ra ghế sô pha tìm.
“Cậu chủ, tìm thấy sợi dây chuyền rồi. Nó bị rơi vào khe hở của ghế sô pha.” Một cô người làm vội vàng cầm sợi dây chuyền đi về phía bàn ăn.
Cố Tích Niên ngơ ngác nhìn Hạ Ngôn. Anh ấy cười rồi? Nụ cười này, chỉ vì tìm được một sợi dây chuyền mà vui đến như vậy sao?
Rốt cuộc thì đây là dây chuyền gì, lại có thể làm tan chảy tảng băng này. Thật không thể tin được. Cô nghi ngờ nhìn cô người làm đã tìm thấy sợi dây chuyền.
Cô muốn xem thử sợi dây chuyền khiến cho Hạ Ngôn biết cười kia trông như thế nào.
Mắt phượng nhướng lên từng chút từng chút, khi sắp trông thấy được sợi dây chuyền thì…
“Ai da!” Một cô người làm bưng bát canh nóng đang đi thì bị vấp chân. Bát canh trong tay bay thẳng lên đùi cô.
Ôi nóng!
Cô vội vàng đứng dậy, lắc lắc cho nước canh nóng trên người chảy xuống. Cô vội vàng lấy khăn ăn lau nước canh trên người.
"Xin lỗi mợ chủ, rất xin lỗi. Tôi không phải cố ý." Cô người làm sợ hãi quỳ xuống.
"Không sao."
Hạ Ngôn cũng quay đầu nhìn sang, liếc mắt nhìn thấy cô đã bị nóng đến dậm dậm chân, anh đưa mắt sang cô người làm nói: "Đưa cô ấy lên thay quần áo đi."
“Vâng.” Cô người làm lập tức đỡ lấy Tích Niên.
Cô lại nhìn sang Hạ Ngôn lần nữa. Hình như anh đã cất sợi dây chuyền đi rồi. Có phải vì tìm lại được sợi dây chuyền đó nên tâm trạng mới tốt như vậy không? Tốt đến mức bảo người làm dắt cô đi thay quần áo.
Càng lúc càng thấy tò mò về sức hấp dẫn của sợi dây chuyền đó. Haizz… Nhắc đến mới nhớ, kể từ chuyện lần trước trên du thuyền, sợi dây chuyền quý giá của cô cũng đã biến đâu mất. Không biết đời này cô còn có thể tìm lại được không.
"Xem ra cô rất thích bị cưỡng ép!"
“Anh… Hạ Ngôn, anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi. Tôi không muốn, tôi không muốn… tôi không muốn.” Cô tức giận hét lên, không khỏi rùng mình khi nhớ đến cảnh tượng bị anh chiếm đoạt trong phòng riêng của quán bar.
"Không muốn?"
Cô cắn chặt răng cố nhịn: "Tôi, không cần!"
"Cô gái, cô không nhịn nổi nữa rồi đúng không? Sao hả? Có phải là rất khó chịu không?” Anh lạnh lùng nói, hai tay tiếp tục giở trò trên người cô.
Cô thở hổn hển, trong người như thể có một ngọn lửa đang bùng lên từng chút rồi nhanh chóng lan khắp cơ thể khiến cô vừa nóng, vừa ngứa không sao chịu nổi.
"Ha... cầu xin tôi đi! Bằng không đừng mong tôi tha cho cô." Hạ Ngôn nhìn nét mặt không thể chịu đựng được của cô thì mỉa mai nói. Anh phải xem thử người phụ nữ này khi ở trên giường sẽ lộ ra bộ mặt xấu xí như thế nào. Anh phải xé bỏ lớp mặt nạ ngây thơ trong sáng của cô từng chút, từng chút một.
“Anh, anh đừng có mơ!” Cố Tích Niên cố gắng kìm chế những rạo rực trong người, cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Người phụ nữ đáng chết! Đã như vậy rồi lại vẫn còn cứng miệng như vậy à! Hạ Ngôn đột ngột rời khỏi người cô rồi đứng dậy.
Cố Tích Niên mềm nhũn người trên giường. Anh đột nhiên rời khỏi, khiến cơ thể cô bỗng cảm thấy khó chịu.
“Hừ, Cố Tích Niên, để tôi xem đến khi nào cô đến cầu xin tôi chơi cô!” Anh chán ghét liếc nhìn cô đang nằm trên giường.
Lúc này, khuôn mặt của Cố Tích Niên đã trở nên đỏ hồng, trên người lấm tấm mồ hôi. Đây chính là sự cám dỗ chết người. Người đàn bà đáng chết này, chắc là hay dùng vẻ mặt quyến rũ này đi làm loạn với những thằng đàn ông khác đây mà.
Anh cố nhịn đến đau đớn, lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Trên giường, Cố Tích Niên kéo chăn bông đắp lên mình, rồi co người lại trên giường. Cô khóc thút thít. Nếu như có thể cô không muốn trở lại ngôi nhà này chút nào.
Nhưng ngoại trừ nơi này, cô đã không còn nhà để về nữa rồi…
Bố ơi, con nhớ bố lắm, bố đang ở đâu? Bố mau trở về có được không? Ở trong tay tên ác quỷ này, thực sự con rất sợ một ngày nào đó con sẽ sụp đổ mất.
Lúc này, trong phòng khách, sau khi từ phòng ngủ đi xuống, sắc mặt Hạ Ngôn cũng không có tốt lên được.
Đám người làm không ai dám đến gần, chỉ cũng kính đứng sang một bên. Trước nay rất hiếm khi thấy cậu chủ nổi giận thế này, vậy mà gần đây bọn họ lại thấy đến mấy lần. Xét theo một khía cạnh nào đó thì mợ chủ mới này khá là có thiên phú trên phương diện chọc giận cậu chủ.
Hạ Ngôn giang hai tay tựa người lên ghế sô pha. Một ngày nào đó anh nhất định sẽ chơi chết người phụ nữ thích làm bộ làm tịch này! Mắt xanh ngập tràn tức giận, rồi đột nhiên tầm mắt anh rơi vào tập hồ sơ trên bàn.
Suýt nữa thì quên mất, cô nhóc trốn khỏi tàu du lịch đó!
Anh lập tức cầm lấy hồ sơ mở ra xem. Anh lấy những tấm ảnh bên trong ra với vẻ mặt đầy mong đợi ...
Tấm ảnh được chụp bên bờ sông. Mắt xanh nhìn tấm ảnh tìm kiếm hồi lâu mới lờ mờ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé như hạt cát trên sông, lại còn là bóng lưng. Ngay cả dáng người cũng không thể nhận ra chứ đừng nói đến khuôn mặt.
“Hừ!” Anh thẳng tay ném tấm ảnh lên bàn. Ảnh chụp kiểu này thì khác gì là không chụp? Chẳng nhìn ra được ai với ai, cái tên Nhược Hàn này.
Anh nhấc điện thoại lên gọi ngay.
“Alo… Ngôn à. Tôi vừa đến tìm cậu xong mà, không phải chưa gì cậu đã nhớ tôi rồi chứ.” Giọng nói có chút mệt mỏi của Cung Nhược Hàn truyền đến trong điện thoại.
"Cậu đã xem ảnh chưa?"
"Xem rồi. Tuy rằng chỉ có một cái bóng nhỏ xíu, nhưng dù sao thì cũng xem như là có manh mối rồi.”
"..." Hạ Ngôn sa sầm nét mặt. Quả nhiên là cái tên Nhược Hàn này cố ý làm vậy.
"Được rồi, không phải người ta vẫn còn đang tìm kiếm đó sao? Cậu kiên nhẫn chờ đợi chút đi, Ngôn. Có tin tức gì tôi sẽ thông báo cho cậu đầu tiên."
Cúp điện thoại, Hạ Ngôn day day lên huyệt thái dương. Cô nhóc trên tàu du lịch đó là ai? Đã trốn đi đâu? Vì sao đã nhiều ngày trôi qua rồi vẫn không tìm được.
Sáng sớm hôm sau.
Tích Niên vừa thức dậy thì phát hiện thấy người làm trong nhà đang lục tung tất cả các tủ kệ, hình như đang tìm thứ gì đó. Cô cũng không quan tâm lắm.
“Thưa mợ chủ, mời mợ sang đây dùng bữa.” Cô bị một cô người làm dắt đến bàn ăn. Hạ Ngôn đã ngồi sẵn trên ghế cạnh bàn ăn nhưng vẫn chưa ăn gì. Anh lạnh lùng nhìn đám người làm đang tìm đồ.
Tích Niên ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng trên bàn sau đó tự giác ăn. Cô hơi liếc sang Hạ Ngôn. Sao anh vẫn chưa ăn nhỉ? Lạ thật, rốt cuộc là đang tìm cái gì.
“Họ đang tìm gì vậy?” Lúc đang uống sữa, cô hỏi nhỏ người làm ở bên cạnh.
“Tìm một sợi dây chuyền.” Nữ người làm cũng khẽ giọng đáp lại.
Thì ra là vậy. Cô tiếp tục uống sữa. Lúc này mắt xanh mới đột nhiên nhìn sang cô, dọa cô sợ đến mức suýt chút nữa phun sữa chỉ vừa uống ra.
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì? Tôi chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Anh còn muốn tước đi cả quyền tự do nói chuyện của tôi sao?" Cô cầm khăn giấy lên lau miệng.
Hạ Ngôn chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cũng không định nói thêm.
Cô cũng đã quen với ánh mắt lạnh lùng như vậy, đang định ăn tiếp, cô chợt nhớ ra hôm lại mặt có nhìn thấy vật gì đó rơi ra từ trong túi của Hạ Ngôn, hình như là một sợi dây chuyền bạc?
"Này ... Hạ Ngôn."
Mắt xanh khẽ liếc: "Nói."
Nhìn vẻ mặt như tảng băng của anh, cô thật sự không muốn nói cho anh biết, nhưng chỉ được một lúc, cuối cùng cũng nói ra: “Hôm đó tôi nhìn thấy có thứ gì đó rơi ra khỏi túi của anh, hình như nó rơi lên ghế sô pha”.
Cô vừa dứt lời, Hạ Ngôn lập tức ra lệnh cho người làm ra ghế sô pha tìm.
“Cậu chủ, tìm thấy sợi dây chuyền rồi. Nó bị rơi vào khe hở của ghế sô pha.” Một cô người làm vội vàng cầm sợi dây chuyền đi về phía bàn ăn.
Cố Tích Niên ngơ ngác nhìn Hạ Ngôn. Anh ấy cười rồi? Nụ cười này, chỉ vì tìm được một sợi dây chuyền mà vui đến như vậy sao?
Rốt cuộc thì đây là dây chuyền gì, lại có thể làm tan chảy tảng băng này. Thật không thể tin được. Cô nghi ngờ nhìn cô người làm đã tìm thấy sợi dây chuyền.
Cô muốn xem thử sợi dây chuyền khiến cho Hạ Ngôn biết cười kia trông như thế nào.
Mắt phượng nhướng lên từng chút từng chút, khi sắp trông thấy được sợi dây chuyền thì…
“Ai da!” Một cô người làm bưng bát canh nóng đang đi thì bị vấp chân. Bát canh trong tay bay thẳng lên đùi cô.
Ôi nóng!
Cô vội vàng đứng dậy, lắc lắc cho nước canh nóng trên người chảy xuống. Cô vội vàng lấy khăn ăn lau nước canh trên người.
"Xin lỗi mợ chủ, rất xin lỗi. Tôi không phải cố ý." Cô người làm sợ hãi quỳ xuống.
"Không sao."
Hạ Ngôn cũng quay đầu nhìn sang, liếc mắt nhìn thấy cô đã bị nóng đến dậm dậm chân, anh đưa mắt sang cô người làm nói: "Đưa cô ấy lên thay quần áo đi."
“Vâng.” Cô người làm lập tức đỡ lấy Tích Niên.
Cô lại nhìn sang Hạ Ngôn lần nữa. Hình như anh đã cất sợi dây chuyền đi rồi. Có phải vì tìm lại được sợi dây chuyền đó nên tâm trạng mới tốt như vậy không? Tốt đến mức bảo người làm dắt cô đi thay quần áo.
Càng lúc càng thấy tò mò về sức hấp dẫn của sợi dây chuyền đó. Haizz… Nhắc đến mới nhớ, kể từ chuyện lần trước trên du thuyền, sợi dây chuyền quý giá của cô cũng đã biến đâu mất. Không biết đời này cô còn có thể tìm lại được không.