Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79-80
Chương 79: Đột nhiên gọi video
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên khẽ chỉ vào cằm, sau đó mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
An Mạc Hạ tìm điện thoại, add zalo của Giang Doãn Hâm.
Thực ra hôm đó sau khi ăn cơm với Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm muốn add zalo của cô rồi, nhưng cô không chịu, một là vì cô ghét người đàn ông này, hai là vì cảm thấy không cần thiết, để anh ta đỡ nhìn thấy trang cá nhân của cô.
Add nick zalo của Giang Doãn Hâm xong, An Mạc Hạ liền gửi tin nhắn cho anh ta: "Có onl không?"
Không biết do Giang Doãn Hâm thực sự rất bận hay do anh ta cố tình không muốn để ý đến cô, An Mạc Hạ mãi mà không nhận được hồi âm.
Có điều cô cũng chẳng quan tâm, ngược lại còn vui vẻ tìm một chiếc váy vừa đẹp vừa hơi gợi cảm trong tủ đồ để thay, sau đó trang điểm xinh đẹp, định chiều nay nếu không có việc gì, không bằng đi tìm bạn tốt Lâm San San đi dạo phố, lâu lắm rồi cô không được thả lỏng tâm tình.
Khi An Mạc Hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đang định hẹn Lâm San San, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
An Mạc Hạ cầm điện thoại lên, nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn mới, vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt, Giang Doãn Hâm gọi video sao?
Do dự một lúc, An Mạc Hạ vẫn ấn vào, màn hình đen của điện thoại sáng lên, sau đó xuất hiện một khuôn mặt, nhưng không phải Giang Doãn Hâm mà cô tưởng tượng, mà là khuôn mặt dương dương tự đắc của Bạch Tô Nghi.
Có vẻ cô ta vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, gò má ửng hồng, mà trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, lộ ra bờ vai trắng nõn nà, cả đường cong nơi bầu ngực lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng gợi cảm hút hồn.
Sắc mặt An Mạc Hạ lập tức trầm xuống, vừa định mở miệng hỏi Bạch Tô Nghi đang định làm cái quái gì thế, liền nghe thấy giọng nói chế giễu, huênh hoang của cô ta: "Mạc Hạ, có nghe thấy tiếng nước chảy không?"
An Mạc Hạ nhíu mày, nhất thời chưa hiểu được ý của Bạch Tô Nghi, nhưng chẳng bao lâu sau, Bạch Tô Nghi đã thay cô giải đáp nghi vấn.
"Doãn Hâm đang tắm trong phòng tắm, hôm nay là ngày bọn tôi kỷ niệm ba năm yêu nhau", Bạch Tô Nghi mỉm cười nói, nhìn ánh mắt khó đoán của An Mạc Hạ: "Mỗi năm chúng tôi đều đến thuê phòng ở khách sạn này".
Vì lời nói của Bạch Tô Nghi, trái tim An Mạc Hạ lập tức đau đớn, bàn tay cầm điện thoại trắng toát.
Hừ, nực cười thật, hóa ra Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ở bên nhau tròn ba năm! Bọn họ mới chia tay được chưa đến mấy tháng, điều này cũng có nghĩa là, Giang Doãn Hâm và cô ở bên nhau hai năm thì anh ta ở bên Bạch Tô Nghi một năm, hơn nữa bọn họ hàng năm đều đi thuê phòng, chẳng trách Giang Doãn Hâm lại chẳng quan tâm đến việc cô từ chối anh làm chuyện giường chiếu, thế mà cô còn cảm thấy có lỗi với anh ta, hóa ra anh ta không cần!
Lửa giận lan tràn khắp trái tim cô, cô đột nhiên cảm thấy những thứ mình âm thầm bỏ ra mấy năm qua thật quá nực cười, cô vất vả khổ cực nuôi người đàn ông này lại là nuôi hộ người khác!
An Mạc Hạ cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, nhưng vẫn bị Bạch Tô Nghi nhìn thấu, vẻ đắc ý trên mặt cô ta càng hiện rõ hơn.
"An Mạc Hạ, cô cho rằng mấy trò mèo cô dở sau lưng tôi sẽ ảnh hưởng đến tôi và Doãn Hâm sao? Hừ, bớt nằm mơ đi, quan hệ giữa tôi và Doãn Hâm bền chắc không gì phá được!"
Chương 80: Có thật là bền chắc không gì phá nổi không?
An Mạc Hạ nghe thấy lời Bạch Tô Nghi nói, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt: "Bạch Tô Nghi, cô có chắc quan hệ giữa cả hai bền chặt không gì phá nổi không?"
"Đương nhiên!", Bạch Tô Nghi chợt cất cao giọng, nhìn về phía An Mạc Hạ bằng ánh mắt phòng bị: "Có điều có người đàn bà nào đó cả ngày cứ muốn phá bọn tôi, gây phiền phức cho tôi và Doãn Hâm".
An Mạc Hạ cười khẩy: "Nếu nó thực sự bền chặt không gì phá nổi thì sao cô còn sợ người khác phá?"
Bạch Tô Nghi nhất thời bị An Mạc Hạ làm cho á khẩu, chỉ có thể hung hăng trợn trừng mắt nhìn cô.
Đúng lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng mở cửa, sau đó An Mạc Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Doãn Hâm: "Tô Nghi, em đang nói chuyện với ai vậy, lấy cho anh bộ quần áo đi".
Nghe thấy vậy, Bạch Tô Nghi mỉm cười, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ lại khôi phục lại vẻ dương dương tự đắc: "An Mạc Hạ, tôi không nhiều lời với cô nữa, nếu cô còn biết xấu hổ, mau cút xa khỏi chúng tôi, đừng có làm phiền tôi và Doãn Hâm nữa, tạm biệt, tôi phải cùng Doãn Hâm tận hưởng một đêm nồng cháy đây", nói xong, Bạch Tô Nghi không hề khách khí cúp máy.
An Mạc Hạ nhìn màn hình từ từ tắt, vẻ mặt cô trầm xuống, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm hay thật, cô vốn không muốn làm mọi chuyện bung bét ra, nhưng nếu bọn họ đã quyết tuyệt với mình như vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Hơn nữa ban nãy trong video, cô nhìn thấy Logo trên đèn khách sạn, là khách sạn quốc tế Hoa Phẩm, đây là khách sạn năm sao có giá cực kỳ đắt đỏ ở thành phố An Lâm.
Được, được lắm, nếu như cô nhớ không nhầm, hai năm trước khi Giang Doãn Hâm vừa bước vào thị trường lao động, lương của anh ta thấp đến đáng thương, đều nhờ vào số tiền lương cô đi làm để sống, thế mà người đàn ông này hay thật, dùng tiền của cô đi thuê phòng với người phụ nữ khác! Hơn nữa còn thuê khách sạn đắt đỏ như vậy.
An Mạc Hạ đột nhiên muốn cười lớn, cô ngu ngốc quá, quá là ngu luôn!
Nếu bọn họ đã bất nhân, vậy cô đương nhiên không cần nhân từ với họ, bây giờ cô đã hạ quyết tâm nhất định phải để Bạch Tô Nghi nếm mùi bị đàn ông bỏ rơi, sau đó cô phải theo đuổi được Giang Doãn Hâm rồi đá anh ta đi, như vậy mới giải được mối hận trong lòng cô!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ híp mắt.
Cô không định đi dạo phố với Lâm San San nữa, mà đi ra ngoài, gọi xe đi thẳng đến khách sạn quốc tế Hoa Phẩm.
Không phải cô tự ảo tưởng, nhưng cô cảm thấy Giang Doãn Hâm nhất định có ý gì đó với cô, lý do làm hòa với Bạch Tô Nghi ngày đó có lẽ có liên quan đến việc hôm đó Giang Doãn Hâm muốn bày tỏ với cô, hơn nữa liên quan đến việc cô mặc kệ anh ta.
An Mạc Hạ âm thầm lạnh lùng hừ một tiếng, cô muốn xem xem quan hệ giữa Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm rốt cuộc có bền chặt được như Bạch Tô Nghi nói không.
Sau khi đi đến cổng khách sạn, An Mạc Hạ ngồi trong góc trong đại sảnh khách sạn, lặng lẽ chờ đợi đôi cẩu nam nữ đi ra ngoài.
Đợi đến khoảng ba giờ, An Mạc Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Giang Doãn Hâm vẫn nho nhã như trước, khuôn mặt mỉm cười, do nay là cuối tuần, anh ta không mặc đồ công sở như thường ngày, mà chỉ mặc một chiếc áo phông màu xanh đậm, phối cùng chiếc cần kaki thoải mái, trông rất có khí chất.
Còn Bạch Tô Nghi mới làm tóc, không để tóc thẳng bồng bềnh dài đến tai nữa, mà uốn xoăn. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi hở vai, đi kèm cùng chiếc váy ngắn cạp cao, trên mặt trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp hợp mốt.
An Mạc Hạ nhìn thấy hai người ở không xa, ngón tay bất giác gõ lên đùi, sau đó cô đứng dậy, đi về phía hai người.
Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đang mỉm cười chợt nhìn thấy An Mạc Hạ liền sững sờ, đặc biệt là Bạch Tô Nghi, mặt méo xệch, như nuốt phải ruồi, có điều chẳng bao lâu sau, vẻ khó coi trên cô ta dần dần biến mất, miệng khẽ mỉm cười, cô ta dán sát vào người Giang Doãn Hâm, kéo cánh tay anh ta càng chặt hơn như đang tuyên bố chủ quyền.
Mà Giang Doãn Hâm theo bản năng muốn rút cánh tay ra khỏi tay Bạch Tô Nghi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ hơi nhúc nhích còn đâu cứ để mặc Bạch Tô Nghi đến gần mình.
"An Mạc Hạ, tình cờ nhỉ?", Bạch Tô Nghi nhìn An Mạc Hạ, giả vờ giả vịt chào hỏi.
An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giả bộ đau thương nói mấy lời mình vừa nghĩ ra: "Vậy nên Bạch Tô Nghi, cô bảo tôi đến đây là để chứng kiến hai người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn sao?"
Bạch Tô Nghi bị lời An Mạc Hạ nói làm cho sững sờ, cô ta nhíu mày nhìn An Mạc Hạ:"An Mạc Hạ, cô đang nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Giang Doãn Hâm lóe lên sự nghi ngờ, anh ta hỏi: "Tô Nghi, em gọi An Mạc Hạ đến sao?"
"Doãn Hâm, anh đừng nghe An Mạc Hạ nói linh tinh, em không gọi cô ta đến!", Bạch Tô Nghi vội vàng giải thích, trong lòng thầm mắng An Mạc Hạ mấy chục nghìn lần, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?
Bạch Tô Nghi vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền đưa tay phải ra sau lưng, dùng sức khẽ bấm đùi mình, khóe mắt cô lập tức rơi hai hàng lệ, cô nhìn Bạch Tô Nghi, lại nhìn Giang Doãn Hâm, cuối cùng lại nhìn Bạch Tô Nghi.
"Đây chính là cách để cô bắt tôi chết tâm sao?", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng để mình khóc trông thật đáng thương, đương nhiên cũng khiến mắt Giang Doãn Hâm sáng lên, nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt thăm dò.
"Tôi đã tránh xa khỏi Giang Doãn Hâm như lời cô bảo rồi, lần trước khi Doãn Hâm buồn, tôi cũng đâu có đi...", nói đến đây, An Mạc Hạ cố ý dừng lại.
Nhưng người biết chuyện sẽ lập tức hiểu ý của cô, chỉ thấy mắt Giang Doãn Hâm sáng rực lên, không đợi được nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, lần trước em không đến công viên tìm tôi là vì Bạch Tô Nghi cảnh cáo em sao?", nói xong, Giang Doãn Hâm thuận thế thả tay Bạch Tô Nghi ra.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ giơ ngón trỏ tay phải lên khẽ chỉ vào cằm, sau đó mắt lóe lên vẻ giảo hoạt.
An Mạc Hạ tìm điện thoại, add zalo của Giang Doãn Hâm.
Thực ra hôm đó sau khi ăn cơm với Giang Doãn Hâm, Giang Doãn Hâm muốn add zalo của cô rồi, nhưng cô không chịu, một là vì cô ghét người đàn ông này, hai là vì cảm thấy không cần thiết, để anh ta đỡ nhìn thấy trang cá nhân của cô.
Add nick zalo của Giang Doãn Hâm xong, An Mạc Hạ liền gửi tin nhắn cho anh ta: "Có onl không?"
Không biết do Giang Doãn Hâm thực sự rất bận hay do anh ta cố tình không muốn để ý đến cô, An Mạc Hạ mãi mà không nhận được hồi âm.
Có điều cô cũng chẳng quan tâm, ngược lại còn vui vẻ tìm một chiếc váy vừa đẹp vừa hơi gợi cảm trong tủ đồ để thay, sau đó trang điểm xinh đẹp, định chiều nay nếu không có việc gì, không bằng đi tìm bạn tốt Lâm San San đi dạo phố, lâu lắm rồi cô không được thả lỏng tâm tình.
Khi An Mạc Hạ chuẩn bị xong mọi thứ, đang định hẹn Lâm San San, chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
An Mạc Hạ cầm điện thoại lên, nhìn thấy màn hình hiển thị tin nhắn mới, vẻ nghi ngờ lóe lên trong mắt, Giang Doãn Hâm gọi video sao?
Do dự một lúc, An Mạc Hạ vẫn ấn vào, màn hình đen của điện thoại sáng lên, sau đó xuất hiện một khuôn mặt, nhưng không phải Giang Doãn Hâm mà cô tưởng tượng, mà là khuôn mặt dương dương tự đắc của Bạch Tô Nghi.
Có vẻ cô ta vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, gò má ửng hồng, mà trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, lộ ra bờ vai trắng nõn nà, cả đường cong nơi bầu ngực lúc ẩn lúc hiện, trông vô cùng gợi cảm hút hồn.
Sắc mặt An Mạc Hạ lập tức trầm xuống, vừa định mở miệng hỏi Bạch Tô Nghi đang định làm cái quái gì thế, liền nghe thấy giọng nói chế giễu, huênh hoang của cô ta: "Mạc Hạ, có nghe thấy tiếng nước chảy không?"
An Mạc Hạ nhíu mày, nhất thời chưa hiểu được ý của Bạch Tô Nghi, nhưng chẳng bao lâu sau, Bạch Tô Nghi đã thay cô giải đáp nghi vấn.
"Doãn Hâm đang tắm trong phòng tắm, hôm nay là ngày bọn tôi kỷ niệm ba năm yêu nhau", Bạch Tô Nghi mỉm cười nói, nhìn ánh mắt khó đoán của An Mạc Hạ: "Mỗi năm chúng tôi đều đến thuê phòng ở khách sạn này".
Vì lời nói của Bạch Tô Nghi, trái tim An Mạc Hạ lập tức đau đớn, bàn tay cầm điện thoại trắng toát.
Hừ, nực cười thật, hóa ra Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ở bên nhau tròn ba năm! Bọn họ mới chia tay được chưa đến mấy tháng, điều này cũng có nghĩa là, Giang Doãn Hâm và cô ở bên nhau hai năm thì anh ta ở bên Bạch Tô Nghi một năm, hơn nữa bọn họ hàng năm đều đi thuê phòng, chẳng trách Giang Doãn Hâm lại chẳng quan tâm đến việc cô từ chối anh làm chuyện giường chiếu, thế mà cô còn cảm thấy có lỗi với anh ta, hóa ra anh ta không cần!
Lửa giận lan tràn khắp trái tim cô, cô đột nhiên cảm thấy những thứ mình âm thầm bỏ ra mấy năm qua thật quá nực cười, cô vất vả khổ cực nuôi người đàn ông này lại là nuôi hộ người khác!
An Mạc Hạ cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, nhưng vẫn bị Bạch Tô Nghi nhìn thấu, vẻ đắc ý trên mặt cô ta càng hiện rõ hơn.
"An Mạc Hạ, cô cho rằng mấy trò mèo cô dở sau lưng tôi sẽ ảnh hưởng đến tôi và Doãn Hâm sao? Hừ, bớt nằm mơ đi, quan hệ giữa tôi và Doãn Hâm bền chắc không gì phá được!"
Chương 80: Có thật là bền chắc không gì phá nổi không?
An Mạc Hạ nghe thấy lời Bạch Tô Nghi nói, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt: "Bạch Tô Nghi, cô có chắc quan hệ giữa cả hai bền chặt không gì phá nổi không?"
"Đương nhiên!", Bạch Tô Nghi chợt cất cao giọng, nhìn về phía An Mạc Hạ bằng ánh mắt phòng bị: "Có điều có người đàn bà nào đó cả ngày cứ muốn phá bọn tôi, gây phiền phức cho tôi và Doãn Hâm".
An Mạc Hạ cười khẩy: "Nếu nó thực sự bền chặt không gì phá nổi thì sao cô còn sợ người khác phá?"
Bạch Tô Nghi nhất thời bị An Mạc Hạ làm cho á khẩu, chỉ có thể hung hăng trợn trừng mắt nhìn cô.
Đúng lúc này, trong điện thoại vang lên tiếng mở cửa, sau đó An Mạc Hạ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Doãn Hâm: "Tô Nghi, em đang nói chuyện với ai vậy, lấy cho anh bộ quần áo đi".
Nghe thấy vậy, Bạch Tô Nghi mỉm cười, ánh mắt khi nhìn An Mạc Hạ lại khôi phục lại vẻ dương dương tự đắc: "An Mạc Hạ, tôi không nhiều lời với cô nữa, nếu cô còn biết xấu hổ, mau cút xa khỏi chúng tôi, đừng có làm phiền tôi và Doãn Hâm nữa, tạm biệt, tôi phải cùng Doãn Hâm tận hưởng một đêm nồng cháy đây", nói xong, Bạch Tô Nghi không hề khách khí cúp máy.
An Mạc Hạ nhìn màn hình từ từ tắt, vẻ mặt cô trầm xuống, Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm hay thật, cô vốn không muốn làm mọi chuyện bung bét ra, nhưng nếu bọn họ đã quyết tuyệt với mình như vậy thì đừng trách cô không khách khí.
Hơn nữa ban nãy trong video, cô nhìn thấy Logo trên đèn khách sạn, là khách sạn quốc tế Hoa Phẩm, đây là khách sạn năm sao có giá cực kỳ đắt đỏ ở thành phố An Lâm.
Được, được lắm, nếu như cô nhớ không nhầm, hai năm trước khi Giang Doãn Hâm vừa bước vào thị trường lao động, lương của anh ta thấp đến đáng thương, đều nhờ vào số tiền lương cô đi làm để sống, thế mà người đàn ông này hay thật, dùng tiền của cô đi thuê phòng với người phụ nữ khác! Hơn nữa còn thuê khách sạn đắt đỏ như vậy.
An Mạc Hạ đột nhiên muốn cười lớn, cô ngu ngốc quá, quá là ngu luôn!
Nếu bọn họ đã bất nhân, vậy cô đương nhiên không cần nhân từ với họ, bây giờ cô đã hạ quyết tâm nhất định phải để Bạch Tô Nghi nếm mùi bị đàn ông bỏ rơi, sau đó cô phải theo đuổi được Giang Doãn Hâm rồi đá anh ta đi, như vậy mới giải được mối hận trong lòng cô!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ híp mắt.
Cô không định đi dạo phố với Lâm San San nữa, mà đi ra ngoài, gọi xe đi thẳng đến khách sạn quốc tế Hoa Phẩm.
Không phải cô tự ảo tưởng, nhưng cô cảm thấy Giang Doãn Hâm nhất định có ý gì đó với cô, lý do làm hòa với Bạch Tô Nghi ngày đó có lẽ có liên quan đến việc hôm đó Giang Doãn Hâm muốn bày tỏ với cô, hơn nữa liên quan đến việc cô mặc kệ anh ta.
An Mạc Hạ âm thầm lạnh lùng hừ một tiếng, cô muốn xem xem quan hệ giữa Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm rốt cuộc có bền chặt được như Bạch Tô Nghi nói không.
Sau khi đi đến cổng khách sạn, An Mạc Hạ ngồi trong góc trong đại sảnh khách sạn, lặng lẽ chờ đợi đôi cẩu nam nữ đi ra ngoài.
Đợi đến khoảng ba giờ, An Mạc Hạ cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, Giang Doãn Hâm vẫn nho nhã như trước, khuôn mặt mỉm cười, do nay là cuối tuần, anh ta không mặc đồ công sở như thường ngày, mà chỉ mặc một chiếc áo phông màu xanh đậm, phối cùng chiếc cần kaki thoải mái, trông rất có khí chất.
Còn Bạch Tô Nghi mới làm tóc, không để tóc thẳng bồng bềnh dài đến tai nữa, mà uốn xoăn. Cô ta mặc chiếc áo sơ mi hở vai, đi kèm cùng chiếc váy ngắn cạp cao, trên mặt trang điểm đậm, trông rất xinh đẹp hợp mốt.
An Mạc Hạ nhìn thấy hai người ở không xa, ngón tay bất giác gõ lên đùi, sau đó cô đứng dậy, đi về phía hai người.
Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đang mỉm cười chợt nhìn thấy An Mạc Hạ liền sững sờ, đặc biệt là Bạch Tô Nghi, mặt méo xệch, như nuốt phải ruồi, có điều chẳng bao lâu sau, vẻ khó coi trên cô ta dần dần biến mất, miệng khẽ mỉm cười, cô ta dán sát vào người Giang Doãn Hâm, kéo cánh tay anh ta càng chặt hơn như đang tuyên bố chủ quyền.
Mà Giang Doãn Hâm theo bản năng muốn rút cánh tay ra khỏi tay Bạch Tô Nghi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, chỉ hơi nhúc nhích còn đâu cứ để mặc Bạch Tô Nghi đến gần mình.
"An Mạc Hạ, tình cờ nhỉ?", Bạch Tô Nghi nhìn An Mạc Hạ, giả vờ giả vịt chào hỏi.
An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó giả bộ đau thương nói mấy lời mình vừa nghĩ ra: "Vậy nên Bạch Tô Nghi, cô bảo tôi đến đây là để chứng kiến hai người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn sao?"
Bạch Tô Nghi bị lời An Mạc Hạ nói làm cho sững sờ, cô ta nhíu mày nhìn An Mạc Hạ:"An Mạc Hạ, cô đang nói cái gì vậy?"
Ánh mắt Giang Doãn Hâm lóe lên sự nghi ngờ, anh ta hỏi: "Tô Nghi, em gọi An Mạc Hạ đến sao?"
"Doãn Hâm, anh đừng nghe An Mạc Hạ nói linh tinh, em không gọi cô ta đến!", Bạch Tô Nghi vội vàng giải thích, trong lòng thầm mắng An Mạc Hạ mấy chục nghìn lần, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm trò gì vậy?
Bạch Tô Nghi vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền đưa tay phải ra sau lưng, dùng sức khẽ bấm đùi mình, khóe mắt cô lập tức rơi hai hàng lệ, cô nhìn Bạch Tô Nghi, lại nhìn Giang Doãn Hâm, cuối cùng lại nhìn Bạch Tô Nghi.
"Đây chính là cách để cô bắt tôi chết tâm sao?", An Mạc Hạ mím chặt môi, cố gắng để mình khóc trông thật đáng thương, đương nhiên cũng khiến mắt Giang Doãn Hâm sáng lên, nhìn An Mạc Hạ bằng ánh mắt thăm dò.
"Tôi đã tránh xa khỏi Giang Doãn Hâm như lời cô bảo rồi, lần trước khi Doãn Hâm buồn, tôi cũng đâu có đi...", nói đến đây, An Mạc Hạ cố ý dừng lại.
Nhưng người biết chuyện sẽ lập tức hiểu ý của cô, chỉ thấy mắt Giang Doãn Hâm sáng rực lên, không đợi được nhìn An Mạc Hạ: "Mạc Hạ, lần trước em không đến công viên tìm tôi là vì Bạch Tô Nghi cảnh cáo em sao?", nói xong, Giang Doãn Hâm thuận thế thả tay Bạch Tô Nghi ra.