Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65-68
Chương 65: Người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng là Chu Dịch Phong mới tỉnh, không biết chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt hoảng hốt lập tức biến mất, cô hơi lắp bắp đáp: "À, là thế này, hôm nay anh Claire đã rời khỏi Chu Thị, phòng quan hệ công chúng chúng tôi không có việc gì nữa nên tôi liền tan sớm", lúc nói chuyện, An Mạc Hạ hơi cúi đầu, không muốn Chu Dịch Phong biết cô xin nghỉ vì anh, để anh đỡ nghĩ nhiều.
Bầu không khí yên lặng một hồi, An Mạc Hạ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn lên người cô, mang theo sự thăm dò nghiên cứu.
An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho khó chịu, chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Tôi nấu cơm cho anh xong rồi, bây giờ cũng gần đến giờ ăn cơm, anh nhân lúc nóng ăn đi", vừa nói, An Mạc Hạ vừa đi đến bên bàn đặt hộp giữ nhiệt, cẩn thận múc cơm trong hộp giữ nhiệt ra chiếc bát con, đưa đến tận tay Chu Dịch Phong.
Nhưng Chu Dịch Phong không nhận lấy cái bát, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, không cần nói cũng biết ý anh là gì, Chu Dịch Phong không muốn tự mình ăn cơm.
Mặc dù buổi trưa đã đút cho Chu Dịch Phong ăn một lần rồi, nhưng đút một lần hay nhiều lần thì lần nào cũng khiến An Mạc Hạ khó chịu, mối quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong chưa đến mức thân thiết như vậy, thậm chí họ còn không tính là bạn bè. Vậy nên hành động đút cơm cho anh ăn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"Chu Dịch Phong, anh không thể tự ăn à?", An Mạc Hạ nhanh chóng liếc qua cánh tay phải bị thương của anh, mặc dù cảm thấy câu nói này không hợp lý, nhưng cô vẫn khẽ nói vậy.
Đúng như dự đoán, Chu Dịch Phong giơ cánh tay quấn băng của mình lên, cười nói: "Em nghĩ tôi có thể vừa bưng bát, vừa dùng cánh tay băng bó này xúc cơm sao?"
An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho á khẩu, lại thêm khí thế của anh quá mạnh mẽ, dường như khi Chu Dịch Phong vừa dứt lời, cô liền cầm muỗng lên, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế bên giường anh.
Được thôi, ban nãy đúng là đấu tranh vô ích mà.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn như chú thỏ trắng, Chu Dịch Phong hài lòng nhếch miệng, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đợi ai đó đút cơm đến tận miệng.
An Mạc Hạ chỉ có thể làm giống như trưa, xúc một thìa cơm trong bát, cẩn thận đưa đến bên miệng anh, còn Chu Dịch Phong thì thoải mái hưởng thụ sự phục vụ này.
"Em chuẩn bị không ít món nhỉ, nếu như không nói, tôi còn tưởng chiều nay em không đi làm, ở nhà nấu cơm cho tôi đó", ăn xong mấy miếng, Chu Dịch Phong vô tình nhìn qua hai hộp giữ nhiệt đầy ắp thức ăn trên bàn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Nói là không ít cũng không đúng lắm, lượng thức ăn An Mạc Hạ chuẩn bị chắc mấy người ăn còn thừa.
An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền giật mình, suýt nữa làm rơi thìa cơm xuống đất, may mà kịp thời khống chế tâm tình mới có thể ngăn chuyện mất mặt xảy ra.
An Mạc Hạ cười gượng nói: "Sao có thể chứ, anh biết đó, tôi vừa vào tập đoàn Chu Thị không lâu, nếu như lúc này xin nghỉ, nhất định sẽ bị người trong công ty nghĩ này nghĩ nọ".
Cô nói vô cùng có lý, có điều gò má cô lại đỏ ửng lên, kết hợp cùng ánh đèn êm dịu trong căn phòng, mang lại cảm giác đáng yêu dịu dàng không nói nên lời.
Chu Dịch Phong nhìn mà giật mình, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng tươi hơn.
Nếu như anh không phải người của tập đoàn tài chính Chu Thị chắc sẽ tin lời nói dối của An Mạc Hạ, nhưng anh lại là phó chủ tịch của tập đoàn, mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng vẫn biết chuyện tập đoàn Chu Thị chưa bao giờ được tan ca sớm, tập đoàn này không bắt làm thêm giờ đã là may lắm rồi, sao lại tốt bụng cho tan ca sớm chứ?
Có điều Chu Dịch Phong không vạch trần lời An Mạc Hạ nói, chỉ dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn cô.
Người phụ nữ này không tuyệt tình như những gì cô nói.
Mà An Mạc Hạ vì chột dạ nên cứ nhìn xuống, nên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dịch Phong, cô ưỡn thẳng sống lưng, sợ Chu Dịch Phong nghi ngờ nên nói tiếp: "Hơn nữa anh biết tốc độ nấu cơm của tôi rất nhanh, nhanh hơn người bình thường nhiều, chỗ thức ăn này trông thì nhiều, nhưng thực ra không tốn bao nhiêu thời gian hết".
"Cũng đúng, tôi nghĩ chắc em cũng không vì tôi mà xin nghỉ đâu", Chu Dịch Phong cố ý đùa An Mạc Hạ, mặt mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lúc trước anh không biết An Mạc Hạ lại là người nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, có điều không sao cả, chỉ cần cô đối xử tốt với anh là được.
"Đưa bát canh gà em nấu cho tôi thử xem nào", Chu Dịch Phong nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, không muốn làm khó cô nữa, thức thời chuyển chủ đề.
Vậy nên trong căn phòng lớn này ngoại trừ mùi thức ăn ra, còn có mùi hương món canh gà ập tới, đúng là thơm hơn món canh buổi trưa Sở Mạn Doanh mang đến nhiều.
An Mạc Hạ cũng rất ngoan, không cần Chu Dịch Phong nhắc, cô đã tự giác thổi nguội thìa canh sau đó mới đưa đến bên miệng anh.
Bầu không khí trong căn phòng chợt trở nên hài hòa, một người đút cơm, một người há miệng, Chu Dịch Phong chẳng mấy chốc đã ăn gần hết chỗ thức ăn.
Cuối cùng, Chu Dịch Phong còn khen cô một câu: "Có vẻ tôi đúng là lấy được một người vợ đảm, tài nghệ nấu ăn của em đỉnh đó".
An Mạc Hạ đỏ mặt khi được Chu Dịch Phong khen, vốn muốn phản bác một câu nhưng nghĩ đến bây giờ mình không cần thiết phải tranh cãi với người bệnh nên chỉ ngoan ngoãn im lặng.
Dù sao người ta cũng đang khen cô, mặc dù phương pháp khen ngợi khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui, ai lại không thích được khen chứ.
Ăn cơm xong, An Mạc Hạ thu dọn bát đũa, bắt đầu bối rối không biết nên tạm biệt để rời khỏi đây thế nào, hơn nữa trong lòng ít nhiều không yên tâm về anh, sợ anh ở đây một mình sẽ bị cô đơn, do dự một lúc vẫn mở lời hỏi: "À, thì, tối nay có ai ở đây chăm sóc anh không?"
Vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền cảm thấy câu hỏi của mình hơi dư thừa, hơn nữa không cần tính đến số người có thể được anh gọi đến đây, chỉ cần nói đến phòng bệnh VIP anh đang ở, cũng có dịch vụ một phục vụ mười, sao có chuyện không có ai chăm sóc Chu Dịch Phong chứ, cô thực sự không cần phải lo.
Nhưng Chu Dịch Phong lại ngồi thẳng dậy, con mắt đen như mực nhìn thẳng cô, trông khá đáng sợ: "Nếu như không có ai chăm sóc tôi, cô có ở lại với tôi không?"
Chương 66: Bạn trai cũ bày tỏ với cô
An Mạc Hạ bị câu hỏi của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, vốn định gật đầu nhưng nhớ đến quan hệ lúng túng giữa hai người nên đành lắc đầu, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Tôi chỉ hỏi bừa thôi, có điều điều kiện của bệnh viện tốt thế này, cho dù không có ai ở lại chăm sóc, anh cũng không sao".
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Chu Dịch Phong tối đi vài phần, anh nhếch môi, giả vẻ không quan tâm: "Đúng vậy, ở viện nên không cần lo, bây giờ không còn sớm nữa, em không có chuyện gì thì về đi", nói xong, Chu Dịch Phong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen kịt là ánh trăng tàn nơi chân trời, tạo cảm giác cô độc, giống như còn lâu lắm mới đến ngày rằm.
An Mạc Hạ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, mang theo hai chiếc hộp giữ nhiệt nhẹ hơn phân nửa từ từ đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi, An Mạc Hạ lại không kìm được người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Chu Dịch Phong vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt anh rất đẹp, được ánh đèn chiếu lên tôn lên vẻ anh tuấn, lông mi dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, kết hợp cùng sợi tóc mai hơi dài khiến người ta mê mệt.
An Mạc Hạ sững sờ mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn lắc đầu, đẩy cửa phòng đi ra.
Vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, An Mạc Hạ cảm nhận được gió lạnh thổi đến, cô ôm chặt hai tay không kìm được nhìn căn phòng sáng đèn trên tầng hai, lúc này mới mím môi đi khỏi bệnh viện.
Còn chưa về đến nhà, An Mạc Hạ đã nhận được điện thoại của Giang Doãn Hâm.
Nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, An Mạc Hạ khó chịu nhíu mày, lúc này cô thực sự không muốn bị người đàn ông này làm phiền, nhưng nghĩ đến việc mình còn chưa báo thù anh ta xong, cô chỉ đành bực dọc ấn nút nghe máy màu xanh trước khi hồi chuông cuối cùng vang lên.
"Mạc Hạ, bây giờ em không ở khách sạn đúng không?”, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Giang Doãn Hâm ở đầu bên kia, ngoài ra còn cảm giác giọng nói này say khướt, An Mạc Hạ dường như có thể ngửi được mùi rượu trên người anh ta qua điện thoại vậy.
Giang Doãn Hâm chắc chắn đã uống rượu.
An Mạc Hạ nhíu chặt mày, mặc dù trước kia không phải chưa từng thấy Giang Doãn Hâm uống rượu, hơn nữa mỗi lần anh ta uống say, cô sẽ hết lòng chăm sóc anh ta, nhưng lần này, An Mạc Hạ cảm thấy khó chịu, cho nên lời cô nói lạnh lùng hơn tưởng tượng mấy phần: "Anh Claire đã rời khỏi tập đoàn Chu Thị rồi, vậy nên tôi không cần ở lại khách sạn nữa, anh có chuyện gì không?"
Có thể do Giang Doãn Hâm uống say nên không cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô, anh ta đáp: "Chẳng trách, hôm nay tôi đi tìm em, lễ tân bảo em trả phòng rồi, Mạc Hạ, bây giờ em sống ở đâu, tôi muốn đi tìm em".
An Mạc Hạ đương nhiên không thể kể chuyện mình sống với Chu Dịch Phong ra cho Giang Doãn Hâm nghe, chỉ bịa ra lý do: "Cùng thuê nhà với bạn, anh đến không tiện, hơn nữa giờ muộn rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi".
"Mạc Hạ, tôi rất muốn gặp em", Giang Doãn Hâm vẫn không chịu buông tha, giọng nói mang theo mấy phần cầu khẩn: "Tâm trạng của tôi tệ lắm, chỉ có em mới yên lặng nghe tôi nói".
Nghe thấy Giang Doãn Hâm nói như vậy, An Mạc Hạ không cảm thấy gì cả, vốn cho rằng trái tim mình sẽ không đau đớn nữa, giờ vẫn không kìm được cảm thấy đau.
Đúng là lúc trước cô thường làm "cây lắng nghe" của Giang Doãn Hâm, lúc đó sự nghiệp Giang Doãn Hâm mới đang ở bước đầu, thường xuyên gặp nhiều chuyện, mỗi lần quay về nhà anh ta lại kể lể với cô, còn An Mạc Hạ dù mệt đến đâu cũng vẫn an ủi cầm lấy tay Giang Doãn Hâm, lặng lẽ ngồi bên an ủi.
Nhưng lúc đó, cô yêu anh ta, vậy nên cô quan tâm đến tất cả mọi chuyện của anh ta, còn bây giờ...
An Mạc Hạ cười khổ, bây giờ người bên cạnh Giang Doãn Hâm đâu phải cô, cuối cùng người anh ta chọn là Bạch Tô Nghi.
"Doãn Hâm, bây giờ chẳng nhẽ anh say rượu đến hồ đồ rồi sao, thân phận của tôi không thích hợp để an ủi anh đâu, chẳng phải anh nên tìm bạn gái Bạch Tô Nghi của anh sao?", An Mạc Hạ lạnh lùng nói.
"Đừng nhắc đến cô ta nữa, dạo gần đây cô ta chỉ biết gây sự với tôi, cứ bảo tôi có quan hệ với em, không ngừng gây chuyện với tôi, tối qua còn cãi nhau với tôi, bây giờ cô ta còn lâu mới chịu quan tâm đến việc tôi buồn bực cái gì!", Giang Doãn Hâm cất cao giọng, tức giận nói: "Mạc Hạ, bây giờ em đi đến công viên lúc trước chúng ta thường đến được không, chỗ cái xích đu đó, em đứng đó đợi tôi, tôi qua đó tìm em".
"Xin lỗi..."
An Mạc Hạ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô đưa điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại tối dần.
Giang Doãn Hâm không cảm thấy mình nực cười sao? Bây giờ rốt cuộc anh ta muốn cô dùng thân phận gì để lắng nghe anh ta đây, ha ha, cô không ngu như trước đâu, cô sẽ không nghe lời anh ta răm rắp nữa!
Hơn nữa có nhiều lúc lũ đàn ông thật sự không có tự trọng, nếu như cô đi, biết đâu sẽ bị cho là An Mạc Hạ cô là người phụ nữ Giang Doãn Hâm thích gọi lúc nào là phải đến lúc đó.
An Mạc Hạ cười khẩy, không hề do dự quay người vào nhà.
Có điều đêm đó An Mạc Hạ không ngủ ngon được, ba bốn giờ sáng, cô bật dậy, sau đó bật tất cả đèn trong nhà lên, ngồi xuống sofa ở phòng khách.
Cảm giác trống rỗng trước nay chưa từng có lan ra, cảm giác căn nhà này lớn quá khiến cô cảm thấy hiu quạnh, lạnh lẽo.
Nhưng biết rõ lúc trước Chu Dịch Phong cũng thường không về đêm, một mình cô ở trong căn nhà rộng lớn này, nhưng cô chưa từng bị thế này, cảm giác trống rỗng ngày càng lớn, khiến cô không thể bỏ qua nó được.
Cũng không biết An Mạc Hạ ngồi trên ghế sofa bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng, bầu trời dần hiện lên màu trắng bạc, An Mạc Hạ mới chợt nhận ra giờ đã hơn sáu giờ sáng rồi.
An Mạc Hạ muốn đi đến phòng bếp nấu đồ ăn sáng theo bản năng, nhưng sau khi để một đống nguyên liệu lên bàn bếp cô mới phát hiện ra trong nhà có mình mình, không cần phải nấu nhiều như vậy.
Cô lại cười gượng, mím môi nghĩ, cho dù mình và Chu Dịch Phong vạch rõ quan hệ, nhưng vụ tai nạn giao thông này ít nhiều liên quan đến việc cô từ chối anh, vậy nên An Mạc Hạ ra quyết định to gan, sáng hôm nay sẽ đến bệnh viện đưa đồ ăn sáng!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, An Mạc Hạ lập tức có động lực, tâm tình buồn bực tối qua bớt đi nhiều, cô nhanh nhẹn nấu mấy món ăn sáng thanh đạm, sau đó xách hộp giữ nhiệt đi đến viện.
Bệnh viện sáng sớm vô cùng vắng vẻ, tầng hai vốn trống trải nay lại yên tĩnh đến đáng sợ, nên An Mạc Hạ đi lại rất khẽ, sợ làm ảnh hưởng đến người khác.
Khi đi đến cửa phòng bệnh của Chu Dịch Phong, cô nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trên giường bệnh không có ai, chỉ có cái chăn bị vén lên.
An Mạc Hạ nghi ngờ nhíu mày, khi đang chuẩn bị để đồ trên tay xuống để tìm Chu Dịch Phong, đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, Chu Dịch Phong mệt mỏi bước ra ngoài, vừa hay nhìn thấy An Mạc Hạ đang đứng ở cửa.
Ánh mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, ngay giây sau anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô, dùng cánh tay rắn rỏi kéo cô đang sững sờ cầm hộp giữ nhiệt vào lòng.
Chương 67: Trêu ghẹo trong bệnh viện
Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, há hốc mồm kinh ngạc nhưng vẫn không đẩy Chu Dịch Phong ra, để mặc cho anh ôm vào lòng.
Tâm trạng trống rỗng cả đêm giờ phút này dường như được lấp đầy, khiến toàn thân cô tràn ngập cảm giác yên tâm chưa từng thấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng buông cô ra, khuôn mặt lạnh lùng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sao em lại tới sớm vậy?”
An Mạc Hạ hơi ngây người, sau đó khuôn mặt khẽ đỏ ửng, nói: “À chuyện đó, hôm nay tình cờ có việc đi qua đây nên tiện ghé vào luôn”.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ, rồi lại quay sang nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô, Chu Dịch Phong cười đùa nói: “Thế bữa sáng trong tay em cũng là tiện làm à?”
An Mạc Hạ bị câu đùa của Chu Dịch Phong làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt vốn dĩ đỏ ửng, bây giờ lại càng đỏ hơn, chỉ có thể cúi đầu lắp bắp trả lời: “Đồ ăn sáng làm nhiều quá, một mình ăn không hết, không muốn lãng phí nên mới tiện mang tới đây”.
“Ồ~”, Chu Dịch Phong cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng cũng không vạch trần An Mạc Hạ, đi thẳng tới giường rồi nằm xuống. Sau đó vẫy tay An Mạc Hạ như sếp lớn: “Dù sao bây giờ cũng vẫn sớm, hay là em tiện tay đút cho tôi ăn rồi hãy đi đi”.
Dù sao cũng đã đút cho Chu Dịch Phong hai lần rồi, An Mạc Hạ cũng không lảng tránh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường Chu Dịch Phong với chiếc hộp giữ nhiệt trên tay.
Hôm nay cô làm món cháo táo đỏ kỳ tử cực kỳ bổ máu, ngay khi vừa mở nắp ra, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn hương thơm.
Chu Dịch Phong nằm trên giường cũng hài lòng hít một hơi: “Thơm quá, nói thực lòng, tôi cũng hơi đói rồi đấy”.
An Hạ Mạc mỉm cười, sau đó tận tình đút từng thìa cháo tới miệng của Chu Dịch Phong.
Ăn được một nửa thì có y tá tới kiểm tra, nhìn thấy bầu không khí hòa hợp của hai người trong phòng bệnh, y tá vô cùng tò mò đánh giá khuôn mặt của An Mạc Hạ, trong ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc, có mờ ám, có tò mò, còn có ngưỡng mộ... Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mạc Hạ đỏ bừng lên không thể kiểm soát được.
“Anh Phong, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra, có cần nói một tiếng trước không, bảo bọn họ muộn chút hãy tới”, trước khi đi, y tá chớp mắt đầy ám muội, nói với Chu Dịch Phong đang nằm trên giường bệnh.
An Mạc Hạ bị lời nói của y tá làm cho ngượng ngùng, cô và Chu Dịch Phong đâu có làm chuyện gì đáng xấu hổ trong phòng bệnh đâu, sao lại phải bảo bác sĩ tới muộn chứ!
Cô đang định mở miệng, ngăn cản ‘ý tốt’ của y tá nhưng lại bị Chu Dịch Phong giành trước một bước: “Được, cô bảo bọn họ muộn chút hãy tới”.
“Vâng ạ”, y tá ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại.
An Mạc Hạ cạn lời vỗ trán, cô y tá này đúng là nhiệt tình quá rồi, nếu không Chu Dịch Phong cũng không thể phối hợp chọc ghẹo như vậy được! Người không biết lại thật sự tưởng họ sẽ làm gì đó trong phòng bệnh, cái tên Chu Dịch Phong đáng ghét này, còn không ngừng thêm mắm thêm muối chứ.
Vì vậy An Mạc Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dịch Phong, tức giận nói: “Tôi sắp đi rồi, làm gì mà phải bảo bác sĩ tới muộn”.
“Bởi vì có một số chuyện riêng tư tôi không muốn người ngoài nhìn thấy”.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của người phụ nữ, đột nhiên trào dâng ham muốn trêu đùa, anh ngồi thẳng dậy, bất ngờ áp sát khuôn mặt của An Hạ Mạc.
An Hạ Mạc sau khi nghe thấy câu vừa rồi của Chu Dịch Phong, hô hấp đã ngừng lại, sau đó lại thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này đột nhiên áp sát lại, toàn bộ đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trong gang tấc, thậm chí quên cả thở.
Thời gian dường như ngừng lại trong một khắc, khi An Mạc Hạ tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Dịch Phong lại chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Sao mắt thâm vậy, tối qua không ngủ à? Liệu có phải vì lo lắng cho tôi mà mất ngủ không?”
Thần trí của An Mạc Hạ lập tức bị giọng điệu trêu chọc của người đàn ông này kéo lại, khuôn mặt đỏ ửng như trái hồng, vội vàng tránh xa khuôn mặt tuấn tú kia ra, ngượng ngùng quay sang một bên, nói: “Anh đừng có mà nghĩ linh tinh, tôi chỉ là mất ngủ mà thôi”.
“Sao lại mất ngủ?”, Chu Dịch Phong không định buông tha cho An Mạc Hạ, tiếp tục truy hỏi.
An Mạc Hạ trùng mi mắt xuống, nhìn khăn trải giường trắng như tuyết, tìm đại một cái cớ: “Có lẽ do hai ngày vừa rồi ở khách sạn, quay về có chút không quen lắm”.
Chu Dịch Phong không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rõ ràng đang nói dối trước mặt mình, khi cô nói chuyện, hàng mi khẽ run lên theo động tác, rung rinh rung rinh, rất đáng yêu, cộng thêm ánh nắng ban mai dịu dàng và mềm mại lả lướt trên cơ thể càng khiến cho An Mạc Hạ giống như một con búp bê, khiến cho trái tim Chu Dịch Phong không kìm được mà rung động.
Khi An Mạc Hạ còn đang lo lắng không biết lời nói dối của mình có bị bại lộ hay không, Chu Dịch Phong lại sán tới gần cô, nhưng lần này, Chu Dịch Phong không hề có ý muốn trêu chọc An Mạc Hạ, mà đặt lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ một nụ hôn thật sâu.
Cơ thể của An Mạc Hạ lập tức cứng đờ vì hành động của Chu Dịch Phong, đôi mắt hoa mai xinh đẹp mở to, khi cô nghiêng đầu tránh theo phản xạ, Chu Dịch Phong mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
“Em vất vả như vậy, tôi không có gì để bù đắp, thôi thì lấy nụ hôn này để bù đắp đi”, Chu Dịch Phong nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.
Lời Chu Dịch Phong nói khiến An Mạc Hạ vô cùng tức giận, không muốn để ý đến người đàn ông không biết xấu hổ này nữa, hậm hực cầm chiếc hộp giữ nhiệt ở trên giường đi ra ngoài.
Khi cô vừa mở cửa thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ vui vẻ của người đàn ông phía sau: “Hôm nay tôi kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi, buổi tối sẽ về nhà với em, em sẽ không mất ngủ nữa đâu”.
Cánh tay cầm tay nắm cửa của An Mạc Hạ khẽ run lên, tức giận bỏ lại câu “Ai muốn anh về nhà cùng chứ” rồi chạy nhanh ra khỏi viện.
…
Vì Claire đã rời khỏi, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Chu Thị hôm nay khá nhàn rỗi.
Chuyện lần này ở khách sạn, hai người Dương Phán Phán và Trương Di không thể thấy An Mạc Hạ mất mặt, vì vậy bọn họ vô cùng tức giận. Dù không có việc gì, bọn họ cũng có thể bới móc ra một đống chuyện bắt An Mạc Hạ làm, vì vậy người bận rộn suốt một ngày chính là An Mạc Hạ, cô chẳng thể rời đi đâu được, bận rộn ngồi trước màn hình máy tính.
“Mạc Hạ, vất vả cho cô rồi”, trước khi tan làm, Dương Phán Phán đi qua người An Mạc Hạ, nói một câu đầy đạo đức giả.
Trương Di cũng bày ra vẻ đồng cảm: “Đúng vậy, Mạc Hạ, những việc này đều khá gấp, hôm nay cô cũng không có quá nhiều việc, vì vậy mới để cho cô làm, cô không có ý kiến gì chứ?”
An Mạc Hạ lắc đầu, lịch sự nhếch khóe miệng coi như đáp lại. Cô biết Dương Phán Phán và Trương Di không thích cô, bởi vì cô có thể vào được tập đoàn Chu Thị, phần nhiều là do may mắn, không có nhiều người trong phòng quan hệ công chúng này có thể chịu được chuyện này.
Dương Phán Phán và Trương Di thấy An Mạc Hạ không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.
“Bây giờ cũng tới giờ tan làm rồi, bọn tôi đi trước đây nhé, cô làm xong thì về sớm đi”, Dương Phán Phán vuốt mớ tóc lùm xùm trên trán, sau đó nắm lấy cánh tay Trương Di, ưu nhã bước ra khỏi phòng làm việc.
Chẳng mấy chốc, những đồng nghiệp khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại An Mạc Hạ trong văn phòng rộng lớn.
An Mạc Hạ xoa cái trán hơi sưng của mình, đồng thời đẩy nhanh động tác của đôi tay, cuối cùng cũng hoàn thành khối lượng công việc quá tải vào lúc bảy giờ tối.
Cô ngồi thụp xuống ghế tựa, lười biếng vươn vai, sau đó tắt máy tính, cầm túi xách, đi về phía cửa tòa nhà của tập đoàn Chu Thị.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, An Mạc Hạ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đang vội vàng tiến lại gần cô.
Chương 68: Rốt cuộc ai mới là bồ nhí?
Đó là một người phụ nữ, mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp, váy ngắn màu đen che ngang hông, đi một đôi giày da cao gót màu đen, mái tóc ngắn chấm ngang tai, một bên vén ra sau tai, một bên để xõa trước mặt. Gương mặt trông có vẻ vừa dày dặn kinh nghiệm vừa thướt tha yểu điệu, tuy nhiên vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng và không hề hòa nhã, lúc này cô ta đang khí thế hừng hực bước về phía An Mạc Hạ.
“An Mạc Hạ, đồ khốn kiếp!”, người phụ nữ đi tới trước mặt An Mạc Hạ, không nói lời nào, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía khuôn mặt của cô.
Mặc dù An Mạc Hạ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa cô là một người vô dụng dễ dàng bị người ta ức hiếp, trước lúc bàn tay của người phụ nữ hạ xuống, cô đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Bạch Tô Nghi, cô lại tới đây làm trò điên khùng gì vậy!”, An Mạc Hạ tức giận gầm lên, giọng điệu tràn đầy lạnh lùng, trong mắt cũng không có chút nhượng bộ nào, cộng thêm vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên bầu trời, khiến cho cô trông sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ như vậy, căm hận vô cùng, cộng thêm việc bàn tay vừa rồi của mình hẫng trong không trung, toàn bộ khuôn mặt lập tức trở nên méo mó, hung hăng trừng mắt nhìn An Mạc Hạ, chất vấn: “An Mạc Hạ, cô thành thật cho tôi, tối qua có phải Doãn Hâm đã đi tìm cô không? Nếu không sao cả đêm anh ấy đều không về nhà?”
Nghe thấy Bạch Tô Nghi chất vấn như vậy, lông mày của An Mạc Hạ lập tức cau lại, hôm qua Giang Doãn Hâm quả thực có gọi điện thoại cho cô, tuy nhiên cô hoàn toàn không để ý, ai mà biết được cả đêm anh ta đi đâu.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ mãi không lên tiếng, cho rằng cô ngầm thừa nhận rồi, khuôn mặt vốn đã méo mó của cô ta lại càng trở nên gớm ghiếc, cô ta lại giơ tay lên định đánh An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ lại né được đòn tấn công của Bạch Tô Nghi, còn đẩy cô ta một cái rất mạnh.
“Bạch Tô Nghi, người đàn ông của cô tối qua không về nhà, cô tới tìm tôi làm gì? Bản thân cô vô dụng, không quản được người đàn ông của mình, lại còn có mặt mũi tới đây chất vấn tôi!”, An Mạc Hạ cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Bạch Tô Nghi đang mang một đôi giày cao mười phân, vốn dĩ hành động đã bị hạn chế, lúc này còn bị An Mạc Hạ đẩy mạnh liền loạng choạng ngã xuống đất. Hơn nữa còn bị An Mạc Hạ tỏ ra khinh thường như vậy, toàn thân cô ta run lên vì tức giận.
Cô ta giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi An Mạc Hạ, nói: “An Mạc Hạ, cô là đồ khốn kiếp, cô còn không thừa nhận, hôm nay tôi đã âm thầm kiểm tra điện thoại của Doãn Hâm, tối qua anh ấy chỉ gọi điện cho một mình cô, không đi tìm cô thì còn đi tìm ai được nữa?”
“Hừ, nực cười, Giang Doãn Hâm gọi điện cho tôi thì phải đi tìm tôi sao? Vậy bây giờ tôi tùy ý gọi điện thoại cho một người, liệu có phải cũng đi tìm người đó không?”, An Mạc Hạ lạnh lùng châm biếm một câu.
“An Mạc Hạ, cô còn già mồm!”, Bạch Tô Nghi lúc này đã đứng dậy, cô ta đi giày cao gót đương nhiên cao hơn so với An Mạc Hạ đi giày bệt, nhưng khí thế thì lại kém hơn, so với An Mạc Hạ ung dung bình tĩnh thì bộ dạng gớm ghiếc của cô ta giống như một con hề vậy: “Ai biết được trong lòng cô có âm mưu quái gì, tôi nói cho cô biết, bây giờ Giang Doãn Hâm là bạn trai tôi, mong cô nuốt hết những suy nghĩ không nên có vào trong bụng đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí! Làm loại bồ nhí không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi!”
Trước giọng điệu hằn học của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ nực cười, bồ nhí sẽ gặp báo ứng? Bạch Tô Nghi lại còn dám nói ra câu này ư, còn không biết ai là người đi cướp bạn trai của người khác trước.
An Mạc Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ mặt mày méo mó trước mặt, không giận mà cười nói: “Bạch Tô Nghi, chẳng nhẽ khi ở bên cạnh Giang Doãn Hâm, cô mất đi tất cả tự tin rồi à? Vì vậy mới lo rằng tôi cướp anh ta đi mất? Hoặc cũng có thể nói rằng, thực chất cô không tự tin với tình yêu của Giang Doãn Hâm dành cho cô, cảm thấy anh ta có thể bị tôi cướp đi một cách dễ dàng?”
Bạch Tô Nghi bị lời này của An Mạc Hạ làm cho sửng sốt, khi phản ứng lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“An Mạc Hạ, cô đừng có mà nói linh tinh, Giang Doãn Hâm rất yêu tôi, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi đâu, nhưng tôi sợ một số loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô cứ cố tình lao vào, phá hoại mối quan hệ của tôi và anh ấy!”
“Thật sao?”, An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu quan hệ của cô và Giang Doãn Hâm khăng khít đến mức không thể phá vỡ được, vậy thì cô không cần lo lắng về việc tôi sẽ cướp anh ta từ tay cô đâu. Tôi nói thật cho cô biết, tối qua tôi và anh ta không ở cùng nhau, thay vì ở đây tức giận với tôi thì chi bằng đi điều tra xem tối qua rốt cuộc anh ta đã ở bên ai rồi, nói không chừng là thực sự dây dưa với loại phụ nữ không biết xấu hổ đấy”.
Bạch Tô Nghi vô cùng tức giận trước lời giễu cợt của An Mạc Hạ, ngón tay chỉ vào mặt cô trở nên run rẩy, một hồi lâu sau vẫn không vặc lại được câu nào.
Mà An Mạc Hạ cũng không muốn phí lời với Bạch Tô Nghi nữa, lấy điện thoại di động trong túi ra kiểm tra thời gian, đã bảy giờ rưỡi tối rồi, không biết Chu Dịch Phong hôm nay thế nào, anh chẳng nhắn gì cho cô, cảm giác hụt hẫng này lại tràn ngập tâm trí người phụ nữ.
Vì vậy An Mạc Hạ mặc kệ Bạch Tô Nghi, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên cảm nhận được một lực mạnh mẽ, sau đó cổ áo phía sau thắt chặt, giây tiếp theo đã bị người đó kéo mạnh về phía sau.
Vì chuyện này quá đột ngột, An Mạc Hạ không kịp phản ứng, cơ thể ngã về phía sau theo quán tính, phía sau cô là bậc thềm lát đá hoa cương trước cổng tập đoàn Chu Thị, nếu như đầu cô đập xuống tảng đá cẩm thạch thì hậu quả có thể tưởng tượng được.
Trong lúc An Mạc Hạ nghĩ rằng mình sắp xong đời rồi, vòng eo bỗng siết chặt lại, lại bị một lực mạnh mẽ khác giữ vững lại.
Cô kinh ngạc mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt sâu đầy tức giận.
Cũng không biết là do sợ hãi vì vừa rồi suýt ngã chết hay là do quá kích động vì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mặt, lớp vỏ kiên cường của An Mạc Hạ không còn giữ được nữa, nước mắt lập tức tuôn ra như suối, dường như mọi cảm xúc dồn nén đều trào ra lúc này.
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ, không nói gì, chỉ cẩn thận đỡ cô đứng thẳng dậy, để cô đứng ở một bên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi vẫn còn chưa hết tức giận: “Này cô, hành động vừa rồi của cô có hơi quá đáng rồi đấy?”, tuy rằng khóe miệng người đàn ông cong lên, nhưng đôi mắt lại bắn ra một tia cực kỳ sắc lạnh lên người Bạch Tô Nghi, khiến cho cô ta không khỏi rùng mình.
Bởi vì ánh sáng ở đây hơi tối, hơn nữa Chu Dịch Phong còn đứng ngược sáng, cho nên Bạch Tô Nghi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh, chỉ biết toàn thân người đàn ông hình như đang bị bao phủ bởi lửa giận, giống như một con dã thú, khiến cô ta run sợ.
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng là Chu Dịch Phong mới tỉnh, không biết chuyện vừa xảy ra, vẻ mặt hoảng hốt lập tức biến mất, cô hơi lắp bắp đáp: "À, là thế này, hôm nay anh Claire đã rời khỏi Chu Thị, phòng quan hệ công chúng chúng tôi không có việc gì nữa nên tôi liền tan sớm", lúc nói chuyện, An Mạc Hạ hơi cúi đầu, không muốn Chu Dịch Phong biết cô xin nghỉ vì anh, để anh đỡ nghĩ nhiều.
Bầu không khí yên lặng một hồi, An Mạc Hạ rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn lên người cô, mang theo sự thăm dò nghiên cứu.
An Mạc Hạ bị ánh mắt của Chu Dịch Phong làm cho khó chịu, chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Tôi nấu cơm cho anh xong rồi, bây giờ cũng gần đến giờ ăn cơm, anh nhân lúc nóng ăn đi", vừa nói, An Mạc Hạ vừa đi đến bên bàn đặt hộp giữ nhiệt, cẩn thận múc cơm trong hộp giữ nhiệt ra chiếc bát con, đưa đến tận tay Chu Dịch Phong.
Nhưng Chu Dịch Phong không nhận lấy cái bát, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, không cần nói cũng biết ý anh là gì, Chu Dịch Phong không muốn tự mình ăn cơm.
Mặc dù buổi trưa đã đút cho Chu Dịch Phong ăn một lần rồi, nhưng đút một lần hay nhiều lần thì lần nào cũng khiến An Mạc Hạ khó chịu, mối quan hệ giữa cô và Chu Dịch Phong chưa đến mức thân thiết như vậy, thậm chí họ còn không tính là bạn bè. Vậy nên hành động đút cơm cho anh ăn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
"Chu Dịch Phong, anh không thể tự ăn à?", An Mạc Hạ nhanh chóng liếc qua cánh tay phải bị thương của anh, mặc dù cảm thấy câu nói này không hợp lý, nhưng cô vẫn khẽ nói vậy.
Đúng như dự đoán, Chu Dịch Phong giơ cánh tay quấn băng của mình lên, cười nói: "Em nghĩ tôi có thể vừa bưng bát, vừa dùng cánh tay băng bó này xúc cơm sao?"
An Mạc Hạ bị lời Chu Dịch Phong nói làm cho á khẩu, lại thêm khí thế của anh quá mạnh mẽ, dường như khi Chu Dịch Phong vừa dứt lời, cô liền cầm muỗng lên, ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế bên giường anh.
Được thôi, ban nãy đúng là đấu tranh vô ích mà.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn như chú thỏ trắng, Chu Dịch Phong hài lòng nhếch miệng, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, đợi ai đó đút cơm đến tận miệng.
An Mạc Hạ chỉ có thể làm giống như trưa, xúc một thìa cơm trong bát, cẩn thận đưa đến bên miệng anh, còn Chu Dịch Phong thì thoải mái hưởng thụ sự phục vụ này.
"Em chuẩn bị không ít món nhỉ, nếu như không nói, tôi còn tưởng chiều nay em không đi làm, ở nhà nấu cơm cho tôi đó", ăn xong mấy miếng, Chu Dịch Phong vô tình nhìn qua hai hộp giữ nhiệt đầy ắp thức ăn trên bàn, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Nói là không ít cũng không đúng lắm, lượng thức ăn An Mạc Hạ chuẩn bị chắc mấy người ăn còn thừa.
An Mạc Hạ nghe thấy vậy liền giật mình, suýt nữa làm rơi thìa cơm xuống đất, may mà kịp thời khống chế tâm tình mới có thể ngăn chuyện mất mặt xảy ra.
An Mạc Hạ cười gượng nói: "Sao có thể chứ, anh biết đó, tôi vừa vào tập đoàn Chu Thị không lâu, nếu như lúc này xin nghỉ, nhất định sẽ bị người trong công ty nghĩ này nghĩ nọ".
Cô nói vô cùng có lý, có điều gò má cô lại đỏ ửng lên, kết hợp cùng ánh đèn êm dịu trong căn phòng, mang lại cảm giác đáng yêu dịu dàng không nói nên lời.
Chu Dịch Phong nhìn mà giật mình, nụ cười trên khuôn mặt ngày càng tươi hơn.
Nếu như anh không phải người của tập đoàn tài chính Chu Thị chắc sẽ tin lời nói dối của An Mạc Hạ, nhưng anh lại là phó chủ tịch của tập đoàn, mặc dù chỉ là bù nhìn, nhưng vẫn biết chuyện tập đoàn Chu Thị chưa bao giờ được tan ca sớm, tập đoàn này không bắt làm thêm giờ đã là may lắm rồi, sao lại tốt bụng cho tan ca sớm chứ?
Có điều Chu Dịch Phong không vạch trần lời An Mạc Hạ nói, chỉ dùng vẻ mặt thâm sâu khó lường nhìn cô.
Người phụ nữ này không tuyệt tình như những gì cô nói.
Mà An Mạc Hạ vì chột dạ nên cứ nhìn xuống, nên không nhìn thấy vẻ mặt của Chu Dịch Phong, cô ưỡn thẳng sống lưng, sợ Chu Dịch Phong nghi ngờ nên nói tiếp: "Hơn nữa anh biết tốc độ nấu cơm của tôi rất nhanh, nhanh hơn người bình thường nhiều, chỗ thức ăn này trông thì nhiều, nhưng thực ra không tốn bao nhiêu thời gian hết".
"Cũng đúng, tôi nghĩ chắc em cũng không vì tôi mà xin nghỉ đâu", Chu Dịch Phong cố ý đùa An Mạc Hạ, mặt mỉm cười, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Lúc trước anh không biết An Mạc Hạ lại là người nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, có điều không sao cả, chỉ cần cô đối xử tốt với anh là được.
"Đưa bát canh gà em nấu cho tôi thử xem nào", Chu Dịch Phong nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của cô, không muốn làm khó cô nữa, thức thời chuyển chủ đề.
Vậy nên trong căn phòng lớn này ngoại trừ mùi thức ăn ra, còn có mùi hương món canh gà ập tới, đúng là thơm hơn món canh buổi trưa Sở Mạn Doanh mang đến nhiều.
An Mạc Hạ cũng rất ngoan, không cần Chu Dịch Phong nhắc, cô đã tự giác thổi nguội thìa canh sau đó mới đưa đến bên miệng anh.
Bầu không khí trong căn phòng chợt trở nên hài hòa, một người đút cơm, một người há miệng, Chu Dịch Phong chẳng mấy chốc đã ăn gần hết chỗ thức ăn.
Cuối cùng, Chu Dịch Phong còn khen cô một câu: "Có vẻ tôi đúng là lấy được một người vợ đảm, tài nghệ nấu ăn của em đỉnh đó".
An Mạc Hạ đỏ mặt khi được Chu Dịch Phong khen, vốn muốn phản bác một câu nhưng nghĩ đến bây giờ mình không cần thiết phải tranh cãi với người bệnh nên chỉ ngoan ngoãn im lặng.
Dù sao người ta cũng đang khen cô, mặc dù phương pháp khen ngợi khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui, ai lại không thích được khen chứ.
Ăn cơm xong, An Mạc Hạ thu dọn bát đũa, bắt đầu bối rối không biết nên tạm biệt để rời khỏi đây thế nào, hơn nữa trong lòng ít nhiều không yên tâm về anh, sợ anh ở đây một mình sẽ bị cô đơn, do dự một lúc vẫn mở lời hỏi: "À, thì, tối nay có ai ở đây chăm sóc anh không?"
Vừa dứt lời, An Mạc Hạ liền cảm thấy câu hỏi của mình hơi dư thừa, hơn nữa không cần tính đến số người có thể được anh gọi đến đây, chỉ cần nói đến phòng bệnh VIP anh đang ở, cũng có dịch vụ một phục vụ mười, sao có chuyện không có ai chăm sóc Chu Dịch Phong chứ, cô thực sự không cần phải lo.
Nhưng Chu Dịch Phong lại ngồi thẳng dậy, con mắt đen như mực nhìn thẳng cô, trông khá đáng sợ: "Nếu như không có ai chăm sóc tôi, cô có ở lại với tôi không?"
Chương 66: Bạn trai cũ bày tỏ với cô
An Mạc Hạ bị câu hỏi của Chu Dịch Phong làm cho giật mình, vốn định gật đầu nhưng nhớ đến quan hệ lúng túng giữa hai người nên đành lắc đầu, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn nhiều: "Tôi chỉ hỏi bừa thôi, có điều điều kiện của bệnh viện tốt thế này, cho dù không có ai ở lại chăm sóc, anh cũng không sao".
Nghe thấy vậy, ánh mắt của Chu Dịch Phong tối đi vài phần, anh nhếch môi, giả vẻ không quan tâm: "Đúng vậy, ở viện nên không cần lo, bây giờ không còn sớm nữa, em không có chuyện gì thì về đi", nói xong, Chu Dịch Phong liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen kịt là ánh trăng tàn nơi chân trời, tạo cảm giác cô độc, giống như còn lâu lắm mới đến ngày rằm.
An Mạc Hạ há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, mang theo hai chiếc hộp giữ nhiệt nhẹ hơn phân nửa từ từ đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi, An Mạc Hạ lại không kìm được người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, Chu Dịch Phong vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, góc mặt anh rất đẹp, được ánh đèn chiếu lên tôn lên vẻ anh tuấn, lông mi dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, kết hợp cùng sợi tóc mai hơi dài khiến người ta mê mệt.
An Mạc Hạ sững sờ mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn lắc đầu, đẩy cửa phòng đi ra.
Vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện, An Mạc Hạ cảm nhận được gió lạnh thổi đến, cô ôm chặt hai tay không kìm được nhìn căn phòng sáng đèn trên tầng hai, lúc này mới mím môi đi khỏi bệnh viện.
Còn chưa về đến nhà, An Mạc Hạ đã nhận được điện thoại của Giang Doãn Hâm.
Nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình, An Mạc Hạ khó chịu nhíu mày, lúc này cô thực sự không muốn bị người đàn ông này làm phiền, nhưng nghĩ đến việc mình còn chưa báo thù anh ta xong, cô chỉ đành bực dọc ấn nút nghe máy màu xanh trước khi hồi chuông cuối cùng vang lên.
"Mạc Hạ, bây giờ em không ở khách sạn đúng không?”, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Giang Doãn Hâm ở đầu bên kia, ngoài ra còn cảm giác giọng nói này say khướt, An Mạc Hạ dường như có thể ngửi được mùi rượu trên người anh ta qua điện thoại vậy.
Giang Doãn Hâm chắc chắn đã uống rượu.
An Mạc Hạ nhíu chặt mày, mặc dù trước kia không phải chưa từng thấy Giang Doãn Hâm uống rượu, hơn nữa mỗi lần anh ta uống say, cô sẽ hết lòng chăm sóc anh ta, nhưng lần này, An Mạc Hạ cảm thấy khó chịu, cho nên lời cô nói lạnh lùng hơn tưởng tượng mấy phần: "Anh Claire đã rời khỏi tập đoàn Chu Thị rồi, vậy nên tôi không cần ở lại khách sạn nữa, anh có chuyện gì không?"
Có thể do Giang Doãn Hâm uống say nên không cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng nói của cô, anh ta đáp: "Chẳng trách, hôm nay tôi đi tìm em, lễ tân bảo em trả phòng rồi, Mạc Hạ, bây giờ em sống ở đâu, tôi muốn đi tìm em".
An Mạc Hạ đương nhiên không thể kể chuyện mình sống với Chu Dịch Phong ra cho Giang Doãn Hâm nghe, chỉ bịa ra lý do: "Cùng thuê nhà với bạn, anh đến không tiện, hơn nữa giờ muộn rồi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi".
"Mạc Hạ, tôi rất muốn gặp em", Giang Doãn Hâm vẫn không chịu buông tha, giọng nói mang theo mấy phần cầu khẩn: "Tâm trạng của tôi tệ lắm, chỉ có em mới yên lặng nghe tôi nói".
Nghe thấy Giang Doãn Hâm nói như vậy, An Mạc Hạ không cảm thấy gì cả, vốn cho rằng trái tim mình sẽ không đau đớn nữa, giờ vẫn không kìm được cảm thấy đau.
Đúng là lúc trước cô thường làm "cây lắng nghe" của Giang Doãn Hâm, lúc đó sự nghiệp Giang Doãn Hâm mới đang ở bước đầu, thường xuyên gặp nhiều chuyện, mỗi lần quay về nhà anh ta lại kể lể với cô, còn An Mạc Hạ dù mệt đến đâu cũng vẫn an ủi cầm lấy tay Giang Doãn Hâm, lặng lẽ ngồi bên an ủi.
Nhưng lúc đó, cô yêu anh ta, vậy nên cô quan tâm đến tất cả mọi chuyện của anh ta, còn bây giờ...
An Mạc Hạ cười khổ, bây giờ người bên cạnh Giang Doãn Hâm đâu phải cô, cuối cùng người anh ta chọn là Bạch Tô Nghi.
"Doãn Hâm, bây giờ chẳng nhẽ anh say rượu đến hồ đồ rồi sao, thân phận của tôi không thích hợp để an ủi anh đâu, chẳng phải anh nên tìm bạn gái Bạch Tô Nghi của anh sao?", An Mạc Hạ lạnh lùng nói.
"Đừng nhắc đến cô ta nữa, dạo gần đây cô ta chỉ biết gây sự với tôi, cứ bảo tôi có quan hệ với em, không ngừng gây chuyện với tôi, tối qua còn cãi nhau với tôi, bây giờ cô ta còn lâu mới chịu quan tâm đến việc tôi buồn bực cái gì!", Giang Doãn Hâm cất cao giọng, tức giận nói: "Mạc Hạ, bây giờ em đi đến công viên lúc trước chúng ta thường đến được không, chỗ cái xích đu đó, em đứng đó đợi tôi, tôi qua đó tìm em".
"Xin lỗi..."
An Mạc Hạ còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cô đưa điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại tối dần.
Giang Doãn Hâm không cảm thấy mình nực cười sao? Bây giờ rốt cuộc anh ta muốn cô dùng thân phận gì để lắng nghe anh ta đây, ha ha, cô không ngu như trước đâu, cô sẽ không nghe lời anh ta răm rắp nữa!
Hơn nữa có nhiều lúc lũ đàn ông thật sự không có tự trọng, nếu như cô đi, biết đâu sẽ bị cho là An Mạc Hạ cô là người phụ nữ Giang Doãn Hâm thích gọi lúc nào là phải đến lúc đó.
An Mạc Hạ cười khẩy, không hề do dự quay người vào nhà.
Có điều đêm đó An Mạc Hạ không ngủ ngon được, ba bốn giờ sáng, cô bật dậy, sau đó bật tất cả đèn trong nhà lên, ngồi xuống sofa ở phòng khách.
Cảm giác trống rỗng trước nay chưa từng có lan ra, cảm giác căn nhà này lớn quá khiến cô cảm thấy hiu quạnh, lạnh lẽo.
Nhưng biết rõ lúc trước Chu Dịch Phong cũng thường không về đêm, một mình cô ở trong căn nhà rộng lớn này, nhưng cô chưa từng bị thế này, cảm giác trống rỗng ngày càng lớn, khiến cô không thể bỏ qua nó được.
Cũng không biết An Mạc Hạ ngồi trên ghế sofa bao lâu, sắc trời bên ngoài dần sáng, bầu trời dần hiện lên màu trắng bạc, An Mạc Hạ mới chợt nhận ra giờ đã hơn sáu giờ sáng rồi.
An Mạc Hạ muốn đi đến phòng bếp nấu đồ ăn sáng theo bản năng, nhưng sau khi để một đống nguyên liệu lên bàn bếp cô mới phát hiện ra trong nhà có mình mình, không cần phải nấu nhiều như vậy.
Cô lại cười gượng, mím môi nghĩ, cho dù mình và Chu Dịch Phong vạch rõ quan hệ, nhưng vụ tai nạn giao thông này ít nhiều liên quan đến việc cô từ chối anh, vậy nên An Mạc Hạ ra quyết định to gan, sáng hôm nay sẽ đến bệnh viện đưa đồ ăn sáng!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, An Mạc Hạ lập tức có động lực, tâm tình buồn bực tối qua bớt đi nhiều, cô nhanh nhẹn nấu mấy món ăn sáng thanh đạm, sau đó xách hộp giữ nhiệt đi đến viện.
Bệnh viện sáng sớm vô cùng vắng vẻ, tầng hai vốn trống trải nay lại yên tĩnh đến đáng sợ, nên An Mạc Hạ đi lại rất khẽ, sợ làm ảnh hưởng đến người khác.
Khi đi đến cửa phòng bệnh của Chu Dịch Phong, cô nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trên giường bệnh không có ai, chỉ có cái chăn bị vén lên.
An Mạc Hạ nghi ngờ nhíu mày, khi đang chuẩn bị để đồ trên tay xuống để tìm Chu Dịch Phong, đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh mở ra, Chu Dịch Phong mệt mỏi bước ra ngoài, vừa hay nhìn thấy An Mạc Hạ đang đứng ở cửa.
Ánh mắt anh lóe lên sự kinh ngạc, ngay giây sau anh nhanh chóng bước đến trước mặt cô, dùng cánh tay rắn rỏi kéo cô đang sững sờ cầm hộp giữ nhiệt vào lòng.
Chương 67: Trêu ghẹo trong bệnh viện
Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, há hốc mồm kinh ngạc nhưng vẫn không đẩy Chu Dịch Phong ra, để mặc cho anh ôm vào lòng.
Tâm trạng trống rỗng cả đêm giờ phút này dường như được lấp đầy, khiến toàn thân cô tràn ngập cảm giác yên tâm chưa từng thấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng buông cô ra, khuôn mặt lạnh lùng suốt hai ngày nay cuối cùng cũng nở nụ cười: “Sao em lại tới sớm vậy?”
An Mạc Hạ hơi ngây người, sau đó khuôn mặt khẽ đỏ ửng, nói: “À chuyện đó, hôm nay tình cờ có việc đi qua đây nên tiện ghé vào luôn”.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ, rồi lại quay sang nhìn chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô, Chu Dịch Phong cười đùa nói: “Thế bữa sáng trong tay em cũng là tiện làm à?”
An Mạc Hạ bị câu đùa của Chu Dịch Phong làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt vốn dĩ đỏ ửng, bây giờ lại càng đỏ hơn, chỉ có thể cúi đầu lắp bắp trả lời: “Đồ ăn sáng làm nhiều quá, một mình ăn không hết, không muốn lãng phí nên mới tiện mang tới đây”.
“Ồ~”, Chu Dịch Phong cố ý kéo dài giọng điệu, nhưng cũng không vạch trần An Mạc Hạ, đi thẳng tới giường rồi nằm xuống. Sau đó vẫy tay An Mạc Hạ như sếp lớn: “Dù sao bây giờ cũng vẫn sớm, hay là em tiện tay đút cho tôi ăn rồi hãy đi đi”.
Dù sao cũng đã đút cho Chu Dịch Phong hai lần rồi, An Mạc Hạ cũng không lảng tránh nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh giường Chu Dịch Phong với chiếc hộp giữ nhiệt trên tay.
Hôm nay cô làm món cháo táo đỏ kỳ tử cực kỳ bổ máu, ngay khi vừa mở nắp ra, toàn bộ căn phòng đều ngập tràn hương thơm.
Chu Dịch Phong nằm trên giường cũng hài lòng hít một hơi: “Thơm quá, nói thực lòng, tôi cũng hơi đói rồi đấy”.
An Hạ Mạc mỉm cười, sau đó tận tình đút từng thìa cháo tới miệng của Chu Dịch Phong.
Ăn được một nửa thì có y tá tới kiểm tra, nhìn thấy bầu không khí hòa hợp của hai người trong phòng bệnh, y tá vô cùng tò mò đánh giá khuôn mặt của An Mạc Hạ, trong ánh mắt đó tràn đầy cảm xúc, có mờ ám, có tò mò, còn có ngưỡng mộ... Khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của An Mạc Hạ đỏ bừng lên không thể kiểm soát được.
“Anh Phong, lát nữa bác sĩ sẽ tới kiểm tra, có cần nói một tiếng trước không, bảo bọn họ muộn chút hãy tới”, trước khi đi, y tá chớp mắt đầy ám muội, nói với Chu Dịch Phong đang nằm trên giường bệnh.
An Mạc Hạ bị lời nói của y tá làm cho ngượng ngùng, cô và Chu Dịch Phong đâu có làm chuyện gì đáng xấu hổ trong phòng bệnh đâu, sao lại phải bảo bác sĩ tới muộn chứ!
Cô đang định mở miệng, ngăn cản ‘ý tốt’ của y tá nhưng lại bị Chu Dịch Phong giành trước một bước: “Được, cô bảo bọn họ muộn chút hãy tới”.
“Vâng ạ”, y tá ngoan ngoãn đi ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng bệnh lại.
An Mạc Hạ cạn lời vỗ trán, cô y tá này đúng là nhiệt tình quá rồi, nếu không Chu Dịch Phong cũng không thể phối hợp chọc ghẹo như vậy được! Người không biết lại thật sự tưởng họ sẽ làm gì đó trong phòng bệnh, cái tên Chu Dịch Phong đáng ghét này, còn không ngừng thêm mắm thêm muối chứ.
Vì vậy An Mạc Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Chu Dịch Phong, tức giận nói: “Tôi sắp đi rồi, làm gì mà phải bảo bác sĩ tới muộn”.
“Bởi vì có một số chuyện riêng tư tôi không muốn người ngoài nhìn thấy”.
Chu Dịch Phong nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu của người phụ nữ, đột nhiên trào dâng ham muốn trêu đùa, anh ngồi thẳng dậy, bất ngờ áp sát khuôn mặt của An Hạ Mạc.
An Hạ Mạc sau khi nghe thấy câu vừa rồi của Chu Dịch Phong, hô hấp đã ngừng lại, sau đó lại thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông này đột nhiên áp sát lại, toàn bộ đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngây người nhìn khuôn mặt tuấn tú ở ngay trong gang tấc, thậm chí quên cả thở.
Thời gian dường như ngừng lại trong một khắc, khi An Mạc Hạ tưởng rằng sẽ xảy ra chuyện gì, Chu Dịch Phong lại chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Sao mắt thâm vậy, tối qua không ngủ à? Liệu có phải vì lo lắng cho tôi mà mất ngủ không?”
Thần trí của An Mạc Hạ lập tức bị giọng điệu trêu chọc của người đàn ông này kéo lại, khuôn mặt đỏ ửng như trái hồng, vội vàng tránh xa khuôn mặt tuấn tú kia ra, ngượng ngùng quay sang một bên, nói: “Anh đừng có mà nghĩ linh tinh, tôi chỉ là mất ngủ mà thôi”.
“Sao lại mất ngủ?”, Chu Dịch Phong không định buông tha cho An Mạc Hạ, tiếp tục truy hỏi.
An Mạc Hạ trùng mi mắt xuống, nhìn khăn trải giường trắng như tuyết, tìm đại một cái cớ: “Có lẽ do hai ngày vừa rồi ở khách sạn, quay về có chút không quen lắm”.
Chu Dịch Phong không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ rõ ràng đang nói dối trước mặt mình, khi cô nói chuyện, hàng mi khẽ run lên theo động tác, rung rinh rung rinh, rất đáng yêu, cộng thêm ánh nắng ban mai dịu dàng và mềm mại lả lướt trên cơ thể càng khiến cho An Mạc Hạ giống như một con búp bê, khiến cho trái tim Chu Dịch Phong không kìm được mà rung động.
Khi An Mạc Hạ còn đang lo lắng không biết lời nói dối của mình có bị bại lộ hay không, Chu Dịch Phong lại sán tới gần cô, nhưng lần này, Chu Dịch Phong không hề có ý muốn trêu chọc An Mạc Hạ, mà đặt lên đôi môi mềm mại của người phụ nữ một nụ hôn thật sâu.
Cơ thể của An Mạc Hạ lập tức cứng đờ vì hành động của Chu Dịch Phong, đôi mắt hoa mai xinh đẹp mở to, khi cô nghiêng đầu tránh theo phản xạ, Chu Dịch Phong mới miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
“Em vất vả như vậy, tôi không có gì để bù đắp, thôi thì lấy nụ hôn này để bù đắp đi”, Chu Dịch Phong nói với vẻ mặt vô liêm sỉ.
Lời Chu Dịch Phong nói khiến An Mạc Hạ vô cùng tức giận, không muốn để ý đến người đàn ông không biết xấu hổ này nữa, hậm hực cầm chiếc hộp giữ nhiệt ở trên giường đi ra ngoài.
Khi cô vừa mở cửa thì lại nghe thấy giọng nói cực kỳ vui vẻ của người đàn ông phía sau: “Hôm nay tôi kiểm tra, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ra viện rồi, buổi tối sẽ về nhà với em, em sẽ không mất ngủ nữa đâu”.
Cánh tay cầm tay nắm cửa của An Mạc Hạ khẽ run lên, tức giận bỏ lại câu “Ai muốn anh về nhà cùng chứ” rồi chạy nhanh ra khỏi viện.
…
Vì Claire đã rời khỏi, phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Chu Thị hôm nay khá nhàn rỗi.
Chuyện lần này ở khách sạn, hai người Dương Phán Phán và Trương Di không thể thấy An Mạc Hạ mất mặt, vì vậy bọn họ vô cùng tức giận. Dù không có việc gì, bọn họ cũng có thể bới móc ra một đống chuyện bắt An Mạc Hạ làm, vì vậy người bận rộn suốt một ngày chính là An Mạc Hạ, cô chẳng thể rời đi đâu được, bận rộn ngồi trước màn hình máy tính.
“Mạc Hạ, vất vả cho cô rồi”, trước khi tan làm, Dương Phán Phán đi qua người An Mạc Hạ, nói một câu đầy đạo đức giả.
Trương Di cũng bày ra vẻ đồng cảm: “Đúng vậy, Mạc Hạ, những việc này đều khá gấp, hôm nay cô cũng không có quá nhiều việc, vì vậy mới để cho cô làm, cô không có ý kiến gì chứ?”
An Mạc Hạ lắc đầu, lịch sự nhếch khóe miệng coi như đáp lại. Cô biết Dương Phán Phán và Trương Di không thích cô, bởi vì cô có thể vào được tập đoàn Chu Thị, phần nhiều là do may mắn, không có nhiều người trong phòng quan hệ công chúng này có thể chịu được chuyện này.
Dương Phán Phán và Trương Di thấy An Mạc Hạ không lên tiếng, hai người nhìn nhau một cái, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.
“Bây giờ cũng tới giờ tan làm rồi, bọn tôi đi trước đây nhé, cô làm xong thì về sớm đi”, Dương Phán Phán vuốt mớ tóc lùm xùm trên trán, sau đó nắm lấy cánh tay Trương Di, ưu nhã bước ra khỏi phòng làm việc.
Chẳng mấy chốc, những đồng nghiệp khác lần lượt rời đi, chỉ còn lại An Mạc Hạ trong văn phòng rộng lớn.
An Mạc Hạ xoa cái trán hơi sưng của mình, đồng thời đẩy nhanh động tác của đôi tay, cuối cùng cũng hoàn thành khối lượng công việc quá tải vào lúc bảy giờ tối.
Cô ngồi thụp xuống ghế tựa, lười biếng vươn vai, sau đó tắt máy tính, cầm túi xách, đi về phía cửa tòa nhà của tập đoàn Chu Thị.
Vừa bước ra khỏi cửa lớn, An Mạc Hạ đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đang vội vàng tiến lại gần cô.
Chương 68: Rốt cuộc ai mới là bồ nhí?
Đó là một người phụ nữ, mặc một chiếc áo phông trắng cổ thấp, váy ngắn màu đen che ngang hông, đi một đôi giày da cao gót màu đen, mái tóc ngắn chấm ngang tai, một bên vén ra sau tai, một bên để xõa trước mặt. Gương mặt trông có vẻ vừa dày dặn kinh nghiệm vừa thướt tha yểu điệu, tuy nhiên vẻ mặt lại cực kỳ lạnh lùng và không hề hòa nhã, lúc này cô ta đang khí thế hừng hực bước về phía An Mạc Hạ.
“An Mạc Hạ, đồ khốn kiếp!”, người phụ nữ đi tới trước mặt An Mạc Hạ, không nói lời nào, trực tiếp giơ tay lên hướng về phía khuôn mặt của cô.
Mặc dù An Mạc Hạ ngày thường rất dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa cô là một người vô dụng dễ dàng bị người ta ức hiếp, trước lúc bàn tay của người phụ nữ hạ xuống, cô đã nhanh chóng tránh sang một bên.
“Bạch Tô Nghi, cô lại tới đây làm trò điên khùng gì vậy!”, An Mạc Hạ tức giận gầm lên, giọng điệu tràn đầy lạnh lùng, trong mắt cũng không có chút nhượng bộ nào, cộng thêm vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên bầu trời, khiến cho cô trông sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ như vậy, căm hận vô cùng, cộng thêm việc bàn tay vừa rồi của mình hẫng trong không trung, toàn bộ khuôn mặt lập tức trở nên méo mó, hung hăng trừng mắt nhìn An Mạc Hạ, chất vấn: “An Mạc Hạ, cô thành thật cho tôi, tối qua có phải Doãn Hâm đã đi tìm cô không? Nếu không sao cả đêm anh ấy đều không về nhà?”
Nghe thấy Bạch Tô Nghi chất vấn như vậy, lông mày của An Mạc Hạ lập tức cau lại, hôm qua Giang Doãn Hâm quả thực có gọi điện thoại cho cô, tuy nhiên cô hoàn toàn không để ý, ai mà biết được cả đêm anh ta đi đâu.
Bạch Tô Nghi thấy An Mạc Hạ mãi không lên tiếng, cho rằng cô ngầm thừa nhận rồi, khuôn mặt vốn đã méo mó của cô ta lại càng trở nên gớm ghiếc, cô ta lại giơ tay lên định đánh An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ lại né được đòn tấn công của Bạch Tô Nghi, còn đẩy cô ta một cái rất mạnh.
“Bạch Tô Nghi, người đàn ông của cô tối qua không về nhà, cô tới tìm tôi làm gì? Bản thân cô vô dụng, không quản được người đàn ông của mình, lại còn có mặt mũi tới đây chất vấn tôi!”, An Mạc Hạ cười khẩy một tiếng, trong mắt tràn đầy sự khinh thường.
Bạch Tô Nghi đang mang một đôi giày cao mười phân, vốn dĩ hành động đã bị hạn chế, lúc này còn bị An Mạc Hạ đẩy mạnh liền loạng choạng ngã xuống đất. Hơn nữa còn bị An Mạc Hạ tỏ ra khinh thường như vậy, toàn thân cô ta run lên vì tức giận.
Cô ta giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi An Mạc Hạ, nói: “An Mạc Hạ, cô là đồ khốn kiếp, cô còn không thừa nhận, hôm nay tôi đã âm thầm kiểm tra điện thoại của Doãn Hâm, tối qua anh ấy chỉ gọi điện cho một mình cô, không đi tìm cô thì còn đi tìm ai được nữa?”
“Hừ, nực cười, Giang Doãn Hâm gọi điện cho tôi thì phải đi tìm tôi sao? Vậy bây giờ tôi tùy ý gọi điện thoại cho một người, liệu có phải cũng đi tìm người đó không?”, An Mạc Hạ lạnh lùng châm biếm một câu.
“An Mạc Hạ, cô còn già mồm!”, Bạch Tô Nghi lúc này đã đứng dậy, cô ta đi giày cao gót đương nhiên cao hơn so với An Mạc Hạ đi giày bệt, nhưng khí thế thì lại kém hơn, so với An Mạc Hạ ung dung bình tĩnh thì bộ dạng gớm ghiếc của cô ta giống như một con hề vậy: “Ai biết được trong lòng cô có âm mưu quái gì, tôi nói cho cô biết, bây giờ Giang Doãn Hâm là bạn trai tôi, mong cô nuốt hết những suy nghĩ không nên có vào trong bụng đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí! Làm loại bồ nhí không biết xấu hổ, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng thôi!”
Trước giọng điệu hằn học của Bạch Tô Nghi, An Mạc Hạ không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ nực cười, bồ nhí sẽ gặp báo ứng? Bạch Tô Nghi lại còn dám nói ra câu này ư, còn không biết ai là người đi cướp bạn trai của người khác trước.
An Mạc Hạ hơi ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ mặt mày méo mó trước mặt, không giận mà cười nói: “Bạch Tô Nghi, chẳng nhẽ khi ở bên cạnh Giang Doãn Hâm, cô mất đi tất cả tự tin rồi à? Vì vậy mới lo rằng tôi cướp anh ta đi mất? Hoặc cũng có thể nói rằng, thực chất cô không tự tin với tình yêu của Giang Doãn Hâm dành cho cô, cảm thấy anh ta có thể bị tôi cướp đi một cách dễ dàng?”
Bạch Tô Nghi bị lời này của An Mạc Hạ làm cho sửng sốt, khi phản ứng lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“An Mạc Hạ, cô đừng có mà nói linh tinh, Giang Doãn Hâm rất yêu tôi, tuyệt đối sẽ không bỏ rơi tôi đâu, nhưng tôi sợ một số loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô cứ cố tình lao vào, phá hoại mối quan hệ của tôi và anh ấy!”
“Thật sao?”, An Mạc Hạ lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu quan hệ của cô và Giang Doãn Hâm khăng khít đến mức không thể phá vỡ được, vậy thì cô không cần lo lắng về việc tôi sẽ cướp anh ta từ tay cô đâu. Tôi nói thật cho cô biết, tối qua tôi và anh ta không ở cùng nhau, thay vì ở đây tức giận với tôi thì chi bằng đi điều tra xem tối qua rốt cuộc anh ta đã ở bên ai rồi, nói không chừng là thực sự dây dưa với loại phụ nữ không biết xấu hổ đấy”.
Bạch Tô Nghi vô cùng tức giận trước lời giễu cợt của An Mạc Hạ, ngón tay chỉ vào mặt cô trở nên run rẩy, một hồi lâu sau vẫn không vặc lại được câu nào.
Mà An Mạc Hạ cũng không muốn phí lời với Bạch Tô Nghi nữa, lấy điện thoại di động trong túi ra kiểm tra thời gian, đã bảy giờ rưỡi tối rồi, không biết Chu Dịch Phong hôm nay thế nào, anh chẳng nhắn gì cho cô, cảm giác hụt hẫng này lại tràn ngập tâm trí người phụ nữ.
Vì vậy An Mạc Hạ mặc kệ Bạch Tô Nghi, lướt qua vai cô ta rồi rời đi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên cảm nhận được một lực mạnh mẽ, sau đó cổ áo phía sau thắt chặt, giây tiếp theo đã bị người đó kéo mạnh về phía sau.
Vì chuyện này quá đột ngột, An Mạc Hạ không kịp phản ứng, cơ thể ngã về phía sau theo quán tính, phía sau cô là bậc thềm lát đá hoa cương trước cổng tập đoàn Chu Thị, nếu như đầu cô đập xuống tảng đá cẩm thạch thì hậu quả có thể tưởng tượng được.
Trong lúc An Mạc Hạ nghĩ rằng mình sắp xong đời rồi, vòng eo bỗng siết chặt lại, lại bị một lực mạnh mẽ khác giữ vững lại.
Cô kinh ngạc mở to mắt, bắt gặp một đôi mắt sâu đầy tức giận.
Cũng không biết là do sợ hãi vì vừa rồi suýt ngã chết hay là do quá kích động vì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mặt, lớp vỏ kiên cường của An Mạc Hạ không còn giữ được nữa, nước mắt lập tức tuôn ra như suối, dường như mọi cảm xúc dồn nén đều trào ra lúc này.
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ, không nói gì, chỉ cẩn thận đỡ cô đứng thẳng dậy, để cô đứng ở một bên, sau đó quay đầu nhìn Bạch Tô Nghi vẫn còn chưa hết tức giận: “Này cô, hành động vừa rồi của cô có hơi quá đáng rồi đấy?”, tuy rằng khóe miệng người đàn ông cong lên, nhưng đôi mắt lại bắn ra một tia cực kỳ sắc lạnh lên người Bạch Tô Nghi, khiến cho cô ta không khỏi rùng mình.
Bởi vì ánh sáng ở đây hơi tối, hơn nữa Chu Dịch Phong còn đứng ngược sáng, cho nên Bạch Tô Nghi không thể nhìn rõ được khuôn mặt của anh, chỉ biết toàn thân người đàn ông hình như đang bị bao phủ bởi lửa giận, giống như một con dã thú, khiến cô ta run sợ.