_"Uyển Nhu... Thật xin lỗi... Anh chỉ là nhất thời hồ đồ nên mới qua lại với cô ta... Em tin anh đi, anh thề sẽ không bao giờ làm như vậy nữa... Chúng ta đã sắp cưới rồi mà... Uyển Nhu.... "
_"Tử Kiện .... "
Phương Uyển Nhu khẽ gọi.
_"Ừ... Anh đây... Uyển Nhu... "
Đường Tử Kiện cứ nghĩ là lời nói của mình đã cảm động được cô, nên càng ra sức ôm chặt lấy Uyển Nhu hơn nữa.
Phương Uyển Nhu không đẩy anh ta ra, nhàn nhạt mở miệng :
_"Người anh bẩn . "
Chỉ ba chữ, cũng đủ khiến cho tâm tình Đường Tử Kiện rơi xuống đáy vực. Tay anh ta từ từ buông thõng, cuối cùng là thu lại ở hai bên chân mình, nhưng hai tay đã siết chặt lại thành nắm đấm.
Phương Uyển Nhu nhìn thẳng vào khuôn mặt quen thuộc, mà có thể từ bây giờ không còn thân thuộc nữa, khẽ nói :