Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98
Lúc này cô nhận được người anh nóng ran mới biết được hậu quả của bản thân gây ra, Dương Khiết Yên mím môi chớp chớp mắt nhìn Lâm Dục Thần, hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào da mặt non nớt khiến cô lo sợ, dùng tay đẩy ngực anh ra nhưng chưa đụng đến đã do dự, lại sợ Lâm Dục Thần càng khó chịu hơn, cô sợ hãi cắn môi.
"Anh...anh bỏ em ra!"
"Sao phải bỏ em ra?"
"Em...em buồn ngủ rồi!"
"Vậy à?"
Hôn lên trán cô một cái, anh mỉm cười tà mị.
"Nhưng đã muộn rồi!"
"Anh...ưm!"
Lâm Dục Thần lập tức chiếm lấy môi cô hôn ngấu nghiến, Dương Khiết Yên kháng cự đẩy anh ra nhưng sức cô làm sao bằng anh? Cuối cùng bị Lâm Dục Thần hôn đến thần điên bát đảo.
Cúi xuống hõm cổ trắng nõn hít hà mùi hương nữ tính nhè nhẹ, hôn cuồng nhiệt.
Dương Khiết Yên đánh vào tấm lưng của anh nhỏ giọng khó chịu.
"Đừng...em đang mang thai!"
Hành động của anh vẫn không dừng lại, còn càn rở kéo váy ngủ của cô xuống ngang hông để lộ đôi gò bồng nhấp nhô trắng nõn nà. Dường như do mang thai nên nơi này đã lớn thêm một chút.
Anh lập tức hóa sói cúi xuống ngậm lấy nụ hồng xinh xắn nhưng bị hai bàn tay của Dương Khiết Yên giữ chặt đầu lại.
"Em đã bảo là không được mà!"
Gỡ hai tay cô ra khỏi đầu mình, Lâm Dục Thần bất mãn.
"Anh chỉ muốn hôn em thôi!"
Tuy thế Dương Khiết Yên vẫn sợ anh càng làm càng không muốn dừng vì cô quá hiểu người đàn ông này, lắc đầu từ chối. Lâm Dục Thần không nhịn nữa mặc cô phản đổi cúi người ngậm lấy nhũ hoa cắn mút mãnh liệt, bầu ngực bên kia anh cũng không buông tha, xoa nắn đủ kiểu.
"Ưm...!"
Toàn thân cô mềm nhũn vô lực mặc kệ anh làm gì trên cơ thể mình, nhưng càng lúc cô càng thấy khó chịu, bản thân dần đắm chìm vào từng hành động đốt lửa của anh.
Lâm Dục Thần tiếp tục hôn sang đầu ngực bên kia, trườn xuống eo cô hôn nhẹ nhàng, Dương Khiết Yên đã mang thai gần 2 tháng nhưng bụng vẫn chưa to hẳn, nhìn cứ như bình thường.
Đúng như suy nghĩ của cô, anh càng lúc càng đắm say không thể dừng lại, bàn tay trườn xuống gỡ bỏ váy ngủ của Dương Khiết Yên quăng xuống đất, tiện thể tuột chiếc quần con của cô rời khỏi nơi tư mật, xoa nhẹ nơi ẩm ướt mẫn cảm kia.
Sự tiếp xúc bất ngờ làm Dương Khiết Yên rùng mình rên lên một tiếng, nhưng cô cũng giống như anh, ao ước hòa nhập cơ thể đối phương làm một.
Đột nhiên hành động của anh dừng lại, tia tĩnh táo cuối cùng đã đánh bay dục vọng trong anh.
Lâm Dục Thần ngồi phắt dậy, chấn chỉnh lại quần áo sọc sệt, sau đó xuống giường nhặt lại váy ngủ cho Dương Khiết Yên, nhẹ nhàng mặc lại cho cô.
Dương Khiết Yên bị anh làm cho hụt hẫng, đôi mắt to tròn nhìn lấy anh không chớp một cái, bắt gặp ánh mắt của cô, anh liền tránh né, chỉ nói một câu.
"Khuya rồi, em ngủ đi!"
Nói xong anh đứng dậy, Dương Khiết Yên thắc mắc hỏi.
"Anh đi đâu thế?"
"Anh vào nhà tắm một lát!"
Lâm Dục Thần đi thẳng vào nhà tắm, một lúc liền nghe được tiếng nước xói xả, Dương Khiết Yên mới hiểu ra, cô thầm cười trong lòng.
Ra là anh đang nếm trải mùi vị miếng mỡ dâng tận miệng nhưng không thể ăn được.
___________________
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Dương Khiết Yên ở nhà một mình rất buồn chán, cô nhờ Lâm Dục Thần tiện đường đi làm chở mình đến nhà của Mộ Khiết Đan chơi.
Mộ Khiết Đan mới tuần rồi đã hạ sinh một tiểu tử kháu khỉnh, cô vẫn còn đang trong cử tháng nên không thể hoạt động bình thường, đang trên phòng nghỉ ngơi.
Dương Khiết Yên được người làm dẫn vào tận phòng Mộ Khiết Đan rồi lịch sự cuối đầu chào mới rời đi.
Nhẹ mở cửa phòng ra, cô thấy chị mình đang vui vẻ chơi với đứa bé, mỉm cười đi đến phía họ, Dương Khiết Yên gọi một tiếng.
"Chị!"
Thấy cô, Mộ Khiết Đan vui vẻ cất lời.
"Em đến chơi sao? Ngồi xuống đây này!"
Cô ngồi xuống giường, nhìn đứa trẻ bằng ánh mắt thích thú. Vươn tay nựng vào cái má phúng phính mềm mại bún sữa cười rạng rỡ.
"Bảo bối nhỏ của dì đáng yêu chết đi mất!"
Đứa bé này rất dễ chịu, hé môi mỉm cười với cô, con tim Dương Khiết Yên muốn tan chảy, hỏi Mộ Khiết Đan.
"Cho em bế thằng bé được không?"
Mộ Khiết Đan sảng khoái đồng ý.
"Được chứ!"
Cô nhẹ nhàng bế đứa bé, vì cô chưa quen với việc này nên khá lúng túng, Mộ Khiết Đan phải chỉ dẫn cô một chút.
"Em dùng một tay đỡ đầu thằng bé, tay kia vòng qua mông nó! Đúng rồi!"
Bế được đứa bé này, Dương Khiết Yên thích thú không thôi, đứng dậy đi xung quanh, nhẹ hôn vào cái má phúng phính thơm tho mùi sữa.
Thấy cô thích con nít đến thế, Mộ Khiết Đan trêu chọc.
"Hay em và Lâm Dục Thần cũng mau có một đứa bé đi!"
Dương Khiết Yên bấy giờ mới nhớ đến cô chưa nói chuyện mình có thai cho Mộ Khiết Đan, nghiêm túc cất lời.
"Chị! Thật ra em có thai rồi!"
Mộ Khiết Đan hơi bất ngờ trợn tròn mắt.
"Lúc nào?"
"Ừm...cũng được hai tháng rồi!"
Ngẫm nghĩ một chút, cô ấy gật đầu.
"Cũng tốt, mọi khúc mắc của em và Lâm Dục Thần cũng đã giải quyết, chỉ thiếu một cái đám cưới. Nhưng còn Dương Kiên, em dự tính thế nào với ông ta?"
Vừa nghe tên ông ấy, cô đã ảo não buông một câu.
"Em cũng không biết nữa!"
Mộ Khiết Đan vỗ vai cô động viên.
"Đừng căng thẳng quá, em đang mang thai đấy. Chuyện này là chuyện riêng của em, chị không muốn xen vào, tùy quyết định của em vậy!"
"Chị không hận ông ta sao?"
"Đối với chị hận thù không có gì là tốt, tốt nhất là chúng ta sống cho hiện tại và tương lai!"
...
"Anh...anh bỏ em ra!"
"Sao phải bỏ em ra?"
"Em...em buồn ngủ rồi!"
"Vậy à?"
Hôn lên trán cô một cái, anh mỉm cười tà mị.
"Nhưng đã muộn rồi!"
"Anh...ưm!"
Lâm Dục Thần lập tức chiếm lấy môi cô hôn ngấu nghiến, Dương Khiết Yên kháng cự đẩy anh ra nhưng sức cô làm sao bằng anh? Cuối cùng bị Lâm Dục Thần hôn đến thần điên bát đảo.
Cúi xuống hõm cổ trắng nõn hít hà mùi hương nữ tính nhè nhẹ, hôn cuồng nhiệt.
Dương Khiết Yên đánh vào tấm lưng của anh nhỏ giọng khó chịu.
"Đừng...em đang mang thai!"
Hành động của anh vẫn không dừng lại, còn càn rở kéo váy ngủ của cô xuống ngang hông để lộ đôi gò bồng nhấp nhô trắng nõn nà. Dường như do mang thai nên nơi này đã lớn thêm một chút.
Anh lập tức hóa sói cúi xuống ngậm lấy nụ hồng xinh xắn nhưng bị hai bàn tay của Dương Khiết Yên giữ chặt đầu lại.
"Em đã bảo là không được mà!"
Gỡ hai tay cô ra khỏi đầu mình, Lâm Dục Thần bất mãn.
"Anh chỉ muốn hôn em thôi!"
Tuy thế Dương Khiết Yên vẫn sợ anh càng làm càng không muốn dừng vì cô quá hiểu người đàn ông này, lắc đầu từ chối. Lâm Dục Thần không nhịn nữa mặc cô phản đổi cúi người ngậm lấy nhũ hoa cắn mút mãnh liệt, bầu ngực bên kia anh cũng không buông tha, xoa nắn đủ kiểu.
"Ưm...!"
Toàn thân cô mềm nhũn vô lực mặc kệ anh làm gì trên cơ thể mình, nhưng càng lúc cô càng thấy khó chịu, bản thân dần đắm chìm vào từng hành động đốt lửa của anh.
Lâm Dục Thần tiếp tục hôn sang đầu ngực bên kia, trườn xuống eo cô hôn nhẹ nhàng, Dương Khiết Yên đã mang thai gần 2 tháng nhưng bụng vẫn chưa to hẳn, nhìn cứ như bình thường.
Đúng như suy nghĩ của cô, anh càng lúc càng đắm say không thể dừng lại, bàn tay trườn xuống gỡ bỏ váy ngủ của Dương Khiết Yên quăng xuống đất, tiện thể tuột chiếc quần con của cô rời khỏi nơi tư mật, xoa nhẹ nơi ẩm ướt mẫn cảm kia.
Sự tiếp xúc bất ngờ làm Dương Khiết Yên rùng mình rên lên một tiếng, nhưng cô cũng giống như anh, ao ước hòa nhập cơ thể đối phương làm một.
Đột nhiên hành động của anh dừng lại, tia tĩnh táo cuối cùng đã đánh bay dục vọng trong anh.
Lâm Dục Thần ngồi phắt dậy, chấn chỉnh lại quần áo sọc sệt, sau đó xuống giường nhặt lại váy ngủ cho Dương Khiết Yên, nhẹ nhàng mặc lại cho cô.
Dương Khiết Yên bị anh làm cho hụt hẫng, đôi mắt to tròn nhìn lấy anh không chớp một cái, bắt gặp ánh mắt của cô, anh liền tránh né, chỉ nói một câu.
"Khuya rồi, em ngủ đi!"
Nói xong anh đứng dậy, Dương Khiết Yên thắc mắc hỏi.
"Anh đi đâu thế?"
"Anh vào nhà tắm một lát!"
Lâm Dục Thần đi thẳng vào nhà tắm, một lúc liền nghe được tiếng nước xói xả, Dương Khiết Yên mới hiểu ra, cô thầm cười trong lòng.
Ra là anh đang nếm trải mùi vị miếng mỡ dâng tận miệng nhưng không thể ăn được.
___________________
Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, Dương Khiết Yên ở nhà một mình rất buồn chán, cô nhờ Lâm Dục Thần tiện đường đi làm chở mình đến nhà của Mộ Khiết Đan chơi.
Mộ Khiết Đan mới tuần rồi đã hạ sinh một tiểu tử kháu khỉnh, cô vẫn còn đang trong cử tháng nên không thể hoạt động bình thường, đang trên phòng nghỉ ngơi.
Dương Khiết Yên được người làm dẫn vào tận phòng Mộ Khiết Đan rồi lịch sự cuối đầu chào mới rời đi.
Nhẹ mở cửa phòng ra, cô thấy chị mình đang vui vẻ chơi với đứa bé, mỉm cười đi đến phía họ, Dương Khiết Yên gọi một tiếng.
"Chị!"
Thấy cô, Mộ Khiết Đan vui vẻ cất lời.
"Em đến chơi sao? Ngồi xuống đây này!"
Cô ngồi xuống giường, nhìn đứa trẻ bằng ánh mắt thích thú. Vươn tay nựng vào cái má phúng phính mềm mại bún sữa cười rạng rỡ.
"Bảo bối nhỏ của dì đáng yêu chết đi mất!"
Đứa bé này rất dễ chịu, hé môi mỉm cười với cô, con tim Dương Khiết Yên muốn tan chảy, hỏi Mộ Khiết Đan.
"Cho em bế thằng bé được không?"
Mộ Khiết Đan sảng khoái đồng ý.
"Được chứ!"
Cô nhẹ nhàng bế đứa bé, vì cô chưa quen với việc này nên khá lúng túng, Mộ Khiết Đan phải chỉ dẫn cô một chút.
"Em dùng một tay đỡ đầu thằng bé, tay kia vòng qua mông nó! Đúng rồi!"
Bế được đứa bé này, Dương Khiết Yên thích thú không thôi, đứng dậy đi xung quanh, nhẹ hôn vào cái má phúng phính thơm tho mùi sữa.
Thấy cô thích con nít đến thế, Mộ Khiết Đan trêu chọc.
"Hay em và Lâm Dục Thần cũng mau có một đứa bé đi!"
Dương Khiết Yên bấy giờ mới nhớ đến cô chưa nói chuyện mình có thai cho Mộ Khiết Đan, nghiêm túc cất lời.
"Chị! Thật ra em có thai rồi!"
Mộ Khiết Đan hơi bất ngờ trợn tròn mắt.
"Lúc nào?"
"Ừm...cũng được hai tháng rồi!"
Ngẫm nghĩ một chút, cô ấy gật đầu.
"Cũng tốt, mọi khúc mắc của em và Lâm Dục Thần cũng đã giải quyết, chỉ thiếu một cái đám cưới. Nhưng còn Dương Kiên, em dự tính thế nào với ông ta?"
Vừa nghe tên ông ấy, cô đã ảo não buông một câu.
"Em cũng không biết nữa!"
Mộ Khiết Đan vỗ vai cô động viên.
"Đừng căng thẳng quá, em đang mang thai đấy. Chuyện này là chuyện riêng của em, chị không muốn xen vào, tùy quyết định của em vậy!"
"Chị không hận ông ta sao?"
"Đối với chị hận thù không có gì là tốt, tốt nhất là chúng ta sống cho hiện tại và tương lai!"
...