Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90: Cô là ai?
Thấy Dương Khiết Yên trở thành như thế, Jame hiểu cô đã nhớ lại tất cả, chỉ nói với cô một câu.
"Căn biệt thự ở Bán Sơn, đó chính là cơ hội cuối cùng của cô!"
"Anh nói gì?"
To mắt nhìn anh ta nhưng Jame không hề đáp lại cô, bình thản ngồi xuống ghế làm việc.
Dương Khiết Yên hiểu ra, liền đứng dậy, trước khi đi không quên cảm ơn Jame một tiếng.
Khi cô đến Bán Sơn đã là buổi chiều, nơi này thật hoang vu và hẻo lánh, thấy căn biệt thự đằng xa, Dương Khiết Yên vô cùng vui mừng nhanh chân đi đến đó, nhưng lúc đến cổng đã bị hai tên canh gác chặn lại, thô lỗ quát.
"Cô là ai mà dám đến đây? Cút đi trước khi chúng tôi động thủ!"
Dương Khiết Yên nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ có chút lo sợ, cô cất lời.
"Tôi muốn gặp Dục Thần! Làm ơn cho tôi vào trong đi!"
Hai tên đàn ông nhìn nhau nhăn mặt, nghi ngờ cô gái trước mắt, chẳng biết là ai mà có gan gọi tên lão đại của bọn họ thân mật đến thế.
Họ vẫn đanh mặt không cho vào, Dương Khiết Yên nài nỉ cầu xin.
"Làm ơn cho tôi vào đi mà, tôi muốn xem tình hình của Dục Thần!"
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài, Khương Đạt bước ra xem xét, khó chịu khi nhìn thấy Dương Khiết Yên.
"Cô đến đây làm gì?"
"Làm ơn cho tôi gặp Dục Thần có được không, xin anh đấy!"
Khương Đạt nhếch môi chết giễu.
"Ha! Đâm lão đại rồi bây giờ đến nhận lỗi? Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, chẳng biết lão đại nhìn trúng cô ở điểm nào!"
Cuối gầm mặt với những lời khó nghe của hắn ta, Dương Khiết Yên vẫn mặt dày cầu xin.
"Làm ơn cho tôi gặp anh ấy, tôi xin anh, tôi muốn biết tình hình của anh ấy ra sao!"
"Tình hình á?"
Nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, hắn gằn từng chữ.
"CẬU TA CHẾT RỒI!"
Dương Khiết Yên không tin được, liên tục rơi nước mắt lắc đầu.
"Không thể, không phải như vậy, anh ấy...anh ấy không thể chết!"
"Làm sao cô biết không thể chết? Lão đại cũng là con người, cũng được làm bằng xương bằng thịt, cậu ấy cũng biết vui biết buồn, cớ sao cô lại làm tổn thương cậu ấy? Lão đại hi sinh vì cô để đổi lấy những tổn thương cô gây ra cho cậu ấy sao? Cô biết không, nếu cô không phải là người lão đại yêu tôi đã bóp chết cô từ lâu rồi!"
Trái tim Dương Khiết Yên như bị ai bóp chặt nhói đau, lời Khương Đạt nói hoàng toàn đúng, trong khi Lâm Dục Thần luôn yêu cô, tìm mọi cách để cô nhớ lại còn bản thân thì không chịu tin anh.
Cô còn nhớ đã từng khóc lóc nài nỉ Lâm Dục Thần đừng bỏ cô, đúng như thế, anh không hề bỏ cô, ngược lại chính là cô đã bỏ anh.
Thả người quỳ xuống đất, Dương Khiết Yên lại cầu xin.
"Xin anh, tôi muốn gặp Dục Thần, sẽ quỳ đến khi anh cho tôi vào trong!"
"Tùy cô, thích quỳ đến lúc nào cũng được!"
Khương Đạt không một chút cảm thương lạnh lùng xoay người vào trong.
Thời tiết bây giờ đã se lạnh, từng hạt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống phủ đầy tóc Dương Khiết Yên, cô vẫn giữ nét mặt kiên định nhưng có pha một chút khó chịu, dùng hai tay chà sát lên nhau giữ ấm.
Hai tên đàn ông trước mặt chẳng thèm nhìn đến cô một cái, đanh thép đứng đấy mặt kệ cô gái yếu đuối đang thoi thóp dưới đất.
Đến tối tuyết cũng chẳng ngừng rơi, ngược lại rơi càng nhiều hơn, cơ thể của Dương Khiết Yên đều bị tuyết phủ trắng xóa, run lên bần bật.
Cô thì chẳng lo gì cho bản thân, chỉ tội đứa bé trong bụng bị cô liên lụy.
"Nhan tiểu thư?"
Nghe có người gọi mình, Dương Khiết Yên xoay đầu nhìn thấy Giang Tuấn đang đến gần.
Nhanh chóng cởi áo khoác ngoài khoát lên cho cô, cậu ta đưa Dương Khiết Yên vào trong.
"Nhan tiểu thư, sao cô quỳ ở đó chứ?"
Run rẩy đáp lại lời cậu ấy.
"Bọn...bọn họ không...không cho tôi vào!"
Ánh mắt sắc bén nhìn hai tên canh gác, Giang Tuấn lớn giọng.
"Các cậu dám để cô ấy quỳ ở đây, biết cô ấy là ai không?"
"Là tôi không cho cô ta vào trong đấy!"
Khương Đạt từ bên trong đi ra lên tiếng.
"Đối với hạng người như cô ta, lão đại sẽ không cần!"
Giang Tuấn thở dài nói với hắn.
"Người hiện giờ lão đại cần nhất chính là cô ấy, chỉ có cô ấy mới khiến tình trạng tốt hơn, nghe lời tôi cho cô ấy vào trong đi!"
"Không được!"
"Hơn ai hết cậu biết là lão đại xem trọng cô ấy nhất mà đúng không?"
Hắn khó xử, đi đến trước cổng nhìn ra đằng xa, không quan tâm nữa, Giang Tuấn nói với cô.
"Đi theo tôi!"
Dương Khiết Yên mừng rỡ cảm ơn hai người họ, cùng Giang Tuấn đi lên phòng.
"Là nơi này, cô vào trong đi!"
"Vâng, cảm ơn anh!"
Giang Tuấn không nhiều lời xoay người rời đi, Dương Khiết Yên khá là hồi hợp, nhẹ mở cửa.
Nhìn Lâm Dục Thần đang nằm trên giường, trên tay toàn là những đường dây chằng chịt, cô đau lòng đi đến nắm lấy tay anh buồn bã.
"Thần, em đến rồi đây! Em chính là Tiểu Yên của anh!"
"Thần! Anh đừng có nằm ở đây nữa, tĩnh lại nói chuyện với em đi, em rất nhớ giọng nói của anh!"
"Anh còn nhớ không? Ai đã bảo sẽ không bỏ em mà, hơn nữa em nhớ rất rõ anh còn nợ em ba cây kem chưa có trả, cũng đã qua 5 năm rồi, anh định quỵt luôn đúng không? Yên không chịu đâu, Yên bắt đền anh đó!"
Nước mắt tuôn rơi từ khóe mi của Dương Khiết Yên chảy dài xuống bàn tay của Lâm Dục Thần, cô không kìm được cảm xúc, ôm lấy anh khóc rất lớn.
"Thần! Em sai rồi, hức! Em thật sự rất không tốt, xin lỗi anh! Trong khi anh luôn tìm mọi giúp em nhớ lại còn em thì luôn chối từ anh. Thần! Anh tĩnh lại mắng em đi, đánh em cũng được, đừng nằm đây giày vò em! Đáng mắng xong rồi thì tha lỗi cho em nhé!"
Nắm lấy bàn tay to lớn của Lâm Dục Thần đặt lên bụng mình, cô gượng cười.
"Thần! Em có thai rồi, anh muốn con mình không có ba sao?"
"Thần!"
Dương Khiết Yên cứ mãi gọi tên nhưng Lâm Dục Thần không hề đáp lại cô tiếng nào, vẫn nằm cứng ngắt, cô cúi mặt nằm lên tay anh chỉ biết khóc lóc.
Đột nhiêu cảm thấy bàn tay của Lâm Dục Thần đang cử động như có một phép màu, Dương Khiết Yên cố cảm nhận lại một lần nữa, biết rằng mình không nhầm, ngước mặt lên nhìn anh.
Thấy đôi mắt mở lúc nào đang nhìn mình, Dương Khiết Yên vui sướng quên đi tất cả nhòm người ôm anh, cũng may không đụng đến vết trên ngực.
Chui rút vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, cô bật khóc.
"Thần! Rốt cuộc anh cũng tĩnh lại rồi, em rất vui!"
Lâm Dục Thần nhăn mày quan sát cô bằng ánh mắt xa lạ, giây sau liền dùng lực đẩy Dương Khiết Yên ra khỏi người mình, lạnh lùng nói một câu.
"Cô là ai?"
"Căn biệt thự ở Bán Sơn, đó chính là cơ hội cuối cùng của cô!"
"Anh nói gì?"
To mắt nhìn anh ta nhưng Jame không hề đáp lại cô, bình thản ngồi xuống ghế làm việc.
Dương Khiết Yên hiểu ra, liền đứng dậy, trước khi đi không quên cảm ơn Jame một tiếng.
Khi cô đến Bán Sơn đã là buổi chiều, nơi này thật hoang vu và hẻo lánh, thấy căn biệt thự đằng xa, Dương Khiết Yên vô cùng vui mừng nhanh chân đi đến đó, nhưng lúc đến cổng đã bị hai tên canh gác chặn lại, thô lỗ quát.
"Cô là ai mà dám đến đây? Cút đi trước khi chúng tôi động thủ!"
Dương Khiết Yên nhìn vẻ bề ngoài của bọn họ có chút lo sợ, cô cất lời.
"Tôi muốn gặp Dục Thần! Làm ơn cho tôi vào trong đi!"
Hai tên đàn ông nhìn nhau nhăn mặt, nghi ngờ cô gái trước mắt, chẳng biết là ai mà có gan gọi tên lão đại của bọn họ thân mật đến thế.
Họ vẫn đanh mặt không cho vào, Dương Khiết Yên nài nỉ cầu xin.
"Làm ơn cho tôi vào đi mà, tôi muốn xem tình hình của Dục Thần!"
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài, Khương Đạt bước ra xem xét, khó chịu khi nhìn thấy Dương Khiết Yên.
"Cô đến đây làm gì?"
"Làm ơn cho tôi gặp Dục Thần có được không, xin anh đấy!"
Khương Đạt nhếch môi chết giễu.
"Ha! Đâm lão đại rồi bây giờ đến nhận lỗi? Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, chẳng biết lão đại nhìn trúng cô ở điểm nào!"
Cuối gầm mặt với những lời khó nghe của hắn ta, Dương Khiết Yên vẫn mặt dày cầu xin.
"Làm ơn cho tôi gặp anh ấy, tôi xin anh, tôi muốn biết tình hình của anh ấy ra sao!"
"Tình hình á?"
Nhìn cô bằng ánh mắt ghét bỏ, hắn gằn từng chữ.
"CẬU TA CHẾT RỒI!"
Dương Khiết Yên không tin được, liên tục rơi nước mắt lắc đầu.
"Không thể, không phải như vậy, anh ấy...anh ấy không thể chết!"
"Làm sao cô biết không thể chết? Lão đại cũng là con người, cũng được làm bằng xương bằng thịt, cậu ấy cũng biết vui biết buồn, cớ sao cô lại làm tổn thương cậu ấy? Lão đại hi sinh vì cô để đổi lấy những tổn thương cô gây ra cho cậu ấy sao? Cô biết không, nếu cô không phải là người lão đại yêu tôi đã bóp chết cô từ lâu rồi!"
Trái tim Dương Khiết Yên như bị ai bóp chặt nhói đau, lời Khương Đạt nói hoàng toàn đúng, trong khi Lâm Dục Thần luôn yêu cô, tìm mọi cách để cô nhớ lại còn bản thân thì không chịu tin anh.
Cô còn nhớ đã từng khóc lóc nài nỉ Lâm Dục Thần đừng bỏ cô, đúng như thế, anh không hề bỏ cô, ngược lại chính là cô đã bỏ anh.
Thả người quỳ xuống đất, Dương Khiết Yên lại cầu xin.
"Xin anh, tôi muốn gặp Dục Thần, sẽ quỳ đến khi anh cho tôi vào trong!"
"Tùy cô, thích quỳ đến lúc nào cũng được!"
Khương Đạt không một chút cảm thương lạnh lùng xoay người vào trong.
Thời tiết bây giờ đã se lạnh, từng hạt tuyết đầu mùa bắt đầu rơi xuống phủ đầy tóc Dương Khiết Yên, cô vẫn giữ nét mặt kiên định nhưng có pha một chút khó chịu, dùng hai tay chà sát lên nhau giữ ấm.
Hai tên đàn ông trước mặt chẳng thèm nhìn đến cô một cái, đanh thép đứng đấy mặt kệ cô gái yếu đuối đang thoi thóp dưới đất.
Đến tối tuyết cũng chẳng ngừng rơi, ngược lại rơi càng nhiều hơn, cơ thể của Dương Khiết Yên đều bị tuyết phủ trắng xóa, run lên bần bật.
Cô thì chẳng lo gì cho bản thân, chỉ tội đứa bé trong bụng bị cô liên lụy.
"Nhan tiểu thư?"
Nghe có người gọi mình, Dương Khiết Yên xoay đầu nhìn thấy Giang Tuấn đang đến gần.
Nhanh chóng cởi áo khoác ngoài khoát lên cho cô, cậu ta đưa Dương Khiết Yên vào trong.
"Nhan tiểu thư, sao cô quỳ ở đó chứ?"
Run rẩy đáp lại lời cậu ấy.
"Bọn...bọn họ không...không cho tôi vào!"
Ánh mắt sắc bén nhìn hai tên canh gác, Giang Tuấn lớn giọng.
"Các cậu dám để cô ấy quỳ ở đây, biết cô ấy là ai không?"
"Là tôi không cho cô ta vào trong đấy!"
Khương Đạt từ bên trong đi ra lên tiếng.
"Đối với hạng người như cô ta, lão đại sẽ không cần!"
Giang Tuấn thở dài nói với hắn.
"Người hiện giờ lão đại cần nhất chính là cô ấy, chỉ có cô ấy mới khiến tình trạng tốt hơn, nghe lời tôi cho cô ấy vào trong đi!"
"Không được!"
"Hơn ai hết cậu biết là lão đại xem trọng cô ấy nhất mà đúng không?"
Hắn khó xử, đi đến trước cổng nhìn ra đằng xa, không quan tâm nữa, Giang Tuấn nói với cô.
"Đi theo tôi!"
Dương Khiết Yên mừng rỡ cảm ơn hai người họ, cùng Giang Tuấn đi lên phòng.
"Là nơi này, cô vào trong đi!"
"Vâng, cảm ơn anh!"
Giang Tuấn không nhiều lời xoay người rời đi, Dương Khiết Yên khá là hồi hợp, nhẹ mở cửa.
Nhìn Lâm Dục Thần đang nằm trên giường, trên tay toàn là những đường dây chằng chịt, cô đau lòng đi đến nắm lấy tay anh buồn bã.
"Thần, em đến rồi đây! Em chính là Tiểu Yên của anh!"
"Thần! Anh đừng có nằm ở đây nữa, tĩnh lại nói chuyện với em đi, em rất nhớ giọng nói của anh!"
"Anh còn nhớ không? Ai đã bảo sẽ không bỏ em mà, hơn nữa em nhớ rất rõ anh còn nợ em ba cây kem chưa có trả, cũng đã qua 5 năm rồi, anh định quỵt luôn đúng không? Yên không chịu đâu, Yên bắt đền anh đó!"
Nước mắt tuôn rơi từ khóe mi của Dương Khiết Yên chảy dài xuống bàn tay của Lâm Dục Thần, cô không kìm được cảm xúc, ôm lấy anh khóc rất lớn.
"Thần! Em sai rồi, hức! Em thật sự rất không tốt, xin lỗi anh! Trong khi anh luôn tìm mọi giúp em nhớ lại còn em thì luôn chối từ anh. Thần! Anh tĩnh lại mắng em đi, đánh em cũng được, đừng nằm đây giày vò em! Đáng mắng xong rồi thì tha lỗi cho em nhé!"
Nắm lấy bàn tay to lớn của Lâm Dục Thần đặt lên bụng mình, cô gượng cười.
"Thần! Em có thai rồi, anh muốn con mình không có ba sao?"
"Thần!"
Dương Khiết Yên cứ mãi gọi tên nhưng Lâm Dục Thần không hề đáp lại cô tiếng nào, vẫn nằm cứng ngắt, cô cúi mặt nằm lên tay anh chỉ biết khóc lóc.
Đột nhiêu cảm thấy bàn tay của Lâm Dục Thần đang cử động như có một phép màu, Dương Khiết Yên cố cảm nhận lại một lần nữa, biết rằng mình không nhầm, ngước mặt lên nhìn anh.
Thấy đôi mắt mở lúc nào đang nhìn mình, Dương Khiết Yên vui sướng quên đi tất cả nhòm người ôm anh, cũng may không đụng đến vết trên ngực.
Chui rút vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, cô bật khóc.
"Thần! Rốt cuộc anh cũng tĩnh lại rồi, em rất vui!"
Lâm Dục Thần nhăn mày quan sát cô bằng ánh mắt xa lạ, giây sau liền dùng lực đẩy Dương Khiết Yên ra khỏi người mình, lạnh lùng nói một câu.
"Cô là ai?"