Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88: Muốn nghe sự thật
"Không! Dục Thần!"
Nhan Tiêu Tiêu choàng tĩnh sau giấc mơ đáng sợ, trên vầng trán nhỏ nhễ nhại mồ hôi.
Trong giấc mơ cô lại thấy được diễn cảnh ngày hôm ấy, chính bàn tay cô đã cầm dao đâm anh...
Nhìn lại bàn tay đang run bần bật của mình, Nhan Tiêu Tiêu bấn loạn khóc nức nở, lúc này Nicolas từ bên ngoài bước vào, thấy cô như thế lo lắng đi đến hỏi hang.
"Em làm sao thế? Không khỏe chỗ nào?"
"Dục Thần...anh...anh ấy có sao không? Anh ấy có làm sao không?"
Nicolas đơ mặt nhìn cô hoảng loạn vì Lâm Dục Thần, càng căm phẫn, cố hạ giọng lên tiếng.
"Suốt hai ngày nay anh không nghe bất kì tin tức gì về cậu ta, chắc có lẽ đã..., nhưng em yên tâm, anh sẽ không để người khác điều tra được..."
"Không thể nào!"
Chưa kịp nói hết đã bị tiếng hét của cô cắt ngang.
"Anh ra ngoài, tôi không muốn gặp ai cả!"
"Amy!"
"Ra ngoài!"
Trước thái độ cương quyết của cô, hắn đành ngậm ngùi đi ra khỏi phòng.
_________________
Suốt cả ba ngày không rời khỏi phòng, Nhan Tiêu Tiêu không ăn không uống, ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt nhếch nhát tiền tụy đến đáng thương.
Đặt tay lên bụng mình, cô nhỏ giọng.
"Tiểu bảo bảo! Có phải con cũng tin ba con chưa chết đúng không?"
Không gian bình yên đến lạ thường, Nhan Tiêu Tiêu ở trong phòng mấy ngày đã bình tĩnh hơn, muốn ra ngoài hóng gió một chút, bước xuống giường chậm rãi rời khỏi phòng.
Khi đi ngang qua phòng Nhan Nghị thì vô tình nghe được tiếng nói bên trong.
"Cậu nghĩ cậu ta có chết không?"
"Con nghĩ Lâm Dục Thần đã chết nên mới im hơi lặng tiếng như thế nhằm che giấu để Lâm thị không bị rối loạn. Cậu ta yêu thương Amy như vậy chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu tội!"
Nhan Nghị nghĩ đi nghĩ lại có chút khó nói.
"Lâm Dục Thần không thể nào dễ chết như vậy được. Cậu nên điều tra kĩ hắn ta còn sống hay đã chết, nếu còn sống, nhân cơ hội bị thương trừ khử hắn. Tôi không muốn hắn lại cướp Tiêu Tiêu đi một lần nào nữa. Nếu cậu trừ khử đi cái gai này nhanh chóng tôi sẽ cho cậu cướp con gái tôi!"
Nicolas vui mừng hớn hở.
"Thật sao bác?"
...
Nhan Tiêu Tiêu đứng bên ngoài che miệng kinh sợ, ba cô...ba của cô sao lại có ý đồ xấu xa như thế? Nhưng Lâm Dục Thần giờ đang ở đâu? Liệu anh còn sống hay đã chết?
Mang trong mình đầy hoài nghi, Nhan Tiêu Tiêu càng run sợ vô tình đụng tay vào cửa.
"Ai đó?"
Nhan Nghị nghe được động tĩnh liền to tiếng hỏi, đi đến cửa phòng, thấy Nhan Tiêu Tiêu trước mắt, ông sững người.
"Con...con chịu ra ngoài rồi sao, đến sao không nói ba một tiếng, đứng đây lâu chưa?"
Nhan Tiêu Tiêu trấn an bản thân, cố tỏ ra chưa nghe thấy gì cất lời.
"Con chỉ vừa mới đi đến đây muốn xem tình hình sức khỏe của ba đã bình phục đến đâu rồi! Ba! Ba khỏe hơn chưa?"
Nhìn nửa khuôn mặt bị hủy của ông ấy, Nhan Tiêu Tiêu có chút đau lòng, ông ta mỉm cười.
"Không sao, ba đã khỏe hơn nhiều! Ba ngày nay con cứ ở trong phòng không ăn không uống ba rất lo, nào xuống nhà thôi, ba đã nấu những món con thích ăn sẵn rồi!"
Ông ta cũng bảo Nicolas xuống ăn sáng cùng.
Nhan Nghị vì bỏng nặng ở trong khoan miệng nên không ăn được, phải tiêm chất dinh dưỡng vào cơ thể mỗi ngày.
Bữa ăn kéo dài trong im lặng, Nhan Tiêu Tiêu ăn rất chậm, dù thức ăn có ngon đến đâu cô cũng chẳng nuốt trôi nỗi, chẳng qua là vì đứa bé trong bụng cô mới cố gắng lấp đầy cái bụng của mình. Đột ngột nghe Nhan Nghị nói.
"Ngày mai chúng ta về Pháp!"
Đôi đũa đang gấp miếng rau đưa vào miệng khựng lại vài giây, cô cất lời.
"Vết thương của ba còn rất nặng, hay là ở lại đây vài ngày trước đã!"
Nhan Nghị vẫn một mực không đổi ý.
"Bên Pháp y học cũng chẳng tệ gì, ba biết sức khỏe mình mà, con yên tâm!"
Nhan Tiêu Tiêu không nói gì nữa, tiếp tục ăn bữa cơm.
Ăn xong, cô xin phép Nhan Nghị rời khỏi nhà đi dạo, ông bảo để Nicolas đưa cô đi nhưng Nhan Tiêu Tiêu không chịu, nói rằng muốn thoải mái một mình, Nhan Nghị cũng chẳng ép cô, muốn để tinh thần của cô được thoải mái.
Lên phòng thay một chiếc váy ưa nhìn một chút, Nham Tiêu Tiêu lấy điện thoại nhắn một tin nhắn cho Mộ Khiết Đan, rất nhanh đã nhận được phản hồi, nhìn địa chỉ xuống đường đón taxi.
Nicolas lo lắng nói với Nhan Nghị.
"Hay là để con theo sau bảo vệ cô ấy!"
Ông ta lắc đầu từ chối.
"Không cần, để con bé thoải mái một chút, nếu nó phát hiện cậu đi theo sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nó!"
...
___________________
Chiếc taxi dừng trước một căn nhà khang trang, rộng lớn, Nhan Tiêu Tiêu đứng trước cửa bấm chuông, rất nhanh đã có người mở cửa mời cô vào trong.
Thấy Mộ Khiết Đan đang ngồi chờ mình, Nhan Tiêu Tiêu gật nhẹ đầu chào cô rồi ngồi xuống ghế.
"Em đến đây có việc gì sao?"
Mộ Khiết Đan đều biết hết chuyện của hai người này, cho nên đoán vài phần là liên quan đến Lâm Dục Thần.
Nhan Tiêu Tiêu hít thật sâu, cắn môi ngập ngừng.
"Chuyện đó...ừm...chị có thể kể lại toàn bộ câu chuyện về Dương Khiết Yên được không?"
"Em muốn nghe?"
Chau mày bất ngờ, Mộ Khiết Đan thầm vui mừng trong lòng, rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt.
Cô nhẹ gật đầu một cái thay cho câu trả lời, Mộ Khiết Đan bắt đầu câu chuyện.
"Nếu kể về bắt đầu thì là rất lâu năm về trước, mẹ của chị được hai người đàn ông yêu, một người là Mộ Tuấn Trạch và một người tên Dương Kiên. Bà ấy chọn ba chìa Mộ Tuấn Trạch!"
"Dương Kiên không phục vẫn nuôi ý định cướp lại bà ấy, lúc chị lên năm tuổi, ông ta trở thành một ông trùm mafia khét tiếng. Vào một ngày nọ, ông ta dẫn người đến đốt nhà chị, ông bà ngoại và cả ba đều chết hết, may là chị ra ngoài cùng mẹ nên mới bảo toàn tính mạng. Từ đó ông ta bắt hai mẹ con chị về, dùng chị để ép bà ấy ở bên ông ta! Và những ngày tháng sau đó, mẹ chị phát hiện mình có thai con của Dương Kiên, đó chính là Dương Khiết Yên!"
Nói đến đây, đôi mắt Mộ Khiết Đan bắt đầu đỏ, hít sâu một hơi.
"Khi Tiểu Yên lên 4 tuổi, mẹ chị đã nhân có hội tốt đưa chị và em ấy đi mất nhưng cũng như bao lần trước bị tóm gọn. Lần này lại càng nghiêm trọng hơn, Dương Kiên có ý định giết chết chị! Mẹ...bà ấy..."
Mộ Khiết Đan mất bình tĩnh, do mang thai nên không thể chịu kích động, Nhan Tiêu Tiêu hốt hoảng đi đến vuốt lưng cho cô ấy.
"Chị! Chị bình tĩnh đã, nếu không thể kể tiếp cũng không sao!"
"Không! Chị sẽ nói để em biết rõ bộ mặt thật của ông ta!"
Nhan Tiêu Tiêu đưa cho cô ấy một cốc nước đút Mộ Khiết Đan uống hết phân nửa, cô ấy tiếp tục kể.
"Sau đó...sau đó mẹ chị bà ấy đã đỡ thay chị! Nhân lúc hỗn loạn chị thoát đi mất cũng may lúc đó được gia đình chồng chị cứu và nhận làm con nuôi. Tiểu Yên chứng kiến hết tất cả, chịu cú sốc quá lớn mà trở nên ngu ngốc. Suốt ngày chỉ ở trong phòng cầm tấm hình của ba mẹ con bọn chị thơ thẫn!"
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng cảm động trước lời kể của Mộ Khiết Đan, thái độ đó của cô ấy quá chân thật khiến cô không thể hoài nghi.
"Vì Dương Kiên đã sát hại cha mẹ của Lâm Dục Thần, cậu ấy vì trả thù mà bắt cóc Tiểu Yên về, lúc ấy con bé chỉ mới 18 tuổi. Ban đầu có dự định sẽ làm hại con bé nhưng cậu ta đã nhanh chóng nhận ra Tiểu Yên là vô tội, động lòng trước con bé, nên giữ nó lại bên mình cưng chiều hết mực!"
Nắm bàn tay của Nhan Tiêu Tiêu, Mộ Khiết Đan cất giọng đau thương.
"Diễn tưởng hạnh phúc sẽ đến nhưng không ngờ ngay ngày cưới, Dương Kiên đến phá đám, con bé, Lâm Dục Thần và Dương Kiên đều rơi xuống vực! Từ đấy Lâm Dục Thần trở thành người thực vật suốt 5 năm, Dương Khiết Yên và Dương Kiên bí ẩn mất tích!"
Lau nước mắt trên mặt, nắm chặt tay cô.
"Chị chắc chắn em chính là Dương Khiết Yên, Nhan Nghị...ông ta chính là Dương Kiên. Em phải tin chị, phải tin Lâm Dục Thần, người mà em yêu. Chính ông ta đã thôi miên cho em một kí ức khác nên em không hề nhớ đến chuyện lúc trước!"
Đầu óc cô rối như tơ vò.
"Em không biết, chị đừng nói nữa!"
Lấy tấm hình từ trong túi áo đưa cho Nhan Tiêu Tiêu.
"Em xem đi!"
Nhận lấy tấm ảnh từ tay Mộ Khiết Đan, đôi mắt lóng lánh nhìn vào tấm ảnh cũ kĩ ngã vàng.
Bên trong là một người phụ nữ đang dắt tay một cô bé và bế trên tay một đứa bé mủm mỉm liền nhận ra người phụ nữ này là ai, người này và ảnh trên mộ mẹ cô giống y như đút.
...
Nhan Tiêu Tiêu choàng tĩnh sau giấc mơ đáng sợ, trên vầng trán nhỏ nhễ nhại mồ hôi.
Trong giấc mơ cô lại thấy được diễn cảnh ngày hôm ấy, chính bàn tay cô đã cầm dao đâm anh...
Nhìn lại bàn tay đang run bần bật của mình, Nhan Tiêu Tiêu bấn loạn khóc nức nở, lúc này Nicolas từ bên ngoài bước vào, thấy cô như thế lo lắng đi đến hỏi hang.
"Em làm sao thế? Không khỏe chỗ nào?"
"Dục Thần...anh...anh ấy có sao không? Anh ấy có làm sao không?"
Nicolas đơ mặt nhìn cô hoảng loạn vì Lâm Dục Thần, càng căm phẫn, cố hạ giọng lên tiếng.
"Suốt hai ngày nay anh không nghe bất kì tin tức gì về cậu ta, chắc có lẽ đã..., nhưng em yên tâm, anh sẽ không để người khác điều tra được..."
"Không thể nào!"
Chưa kịp nói hết đã bị tiếng hét của cô cắt ngang.
"Anh ra ngoài, tôi không muốn gặp ai cả!"
"Amy!"
"Ra ngoài!"
Trước thái độ cương quyết của cô, hắn đành ngậm ngùi đi ra khỏi phòng.
_________________
Suốt cả ba ngày không rời khỏi phòng, Nhan Tiêu Tiêu không ăn không uống, ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt nhếch nhát tiền tụy đến đáng thương.
Đặt tay lên bụng mình, cô nhỏ giọng.
"Tiểu bảo bảo! Có phải con cũng tin ba con chưa chết đúng không?"
Không gian bình yên đến lạ thường, Nhan Tiêu Tiêu ở trong phòng mấy ngày đã bình tĩnh hơn, muốn ra ngoài hóng gió một chút, bước xuống giường chậm rãi rời khỏi phòng.
Khi đi ngang qua phòng Nhan Nghị thì vô tình nghe được tiếng nói bên trong.
"Cậu nghĩ cậu ta có chết không?"
"Con nghĩ Lâm Dục Thần đã chết nên mới im hơi lặng tiếng như thế nhằm che giấu để Lâm thị không bị rối loạn. Cậu ta yêu thương Amy như vậy chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu tội!"
Nhan Nghị nghĩ đi nghĩ lại có chút khó nói.
"Lâm Dục Thần không thể nào dễ chết như vậy được. Cậu nên điều tra kĩ hắn ta còn sống hay đã chết, nếu còn sống, nhân cơ hội bị thương trừ khử hắn. Tôi không muốn hắn lại cướp Tiêu Tiêu đi một lần nào nữa. Nếu cậu trừ khử đi cái gai này nhanh chóng tôi sẽ cho cậu cướp con gái tôi!"
Nicolas vui mừng hớn hở.
"Thật sao bác?"
...
Nhan Tiêu Tiêu đứng bên ngoài che miệng kinh sợ, ba cô...ba của cô sao lại có ý đồ xấu xa như thế? Nhưng Lâm Dục Thần giờ đang ở đâu? Liệu anh còn sống hay đã chết?
Mang trong mình đầy hoài nghi, Nhan Tiêu Tiêu càng run sợ vô tình đụng tay vào cửa.
"Ai đó?"
Nhan Nghị nghe được động tĩnh liền to tiếng hỏi, đi đến cửa phòng, thấy Nhan Tiêu Tiêu trước mắt, ông sững người.
"Con...con chịu ra ngoài rồi sao, đến sao không nói ba một tiếng, đứng đây lâu chưa?"
Nhan Tiêu Tiêu trấn an bản thân, cố tỏ ra chưa nghe thấy gì cất lời.
"Con chỉ vừa mới đi đến đây muốn xem tình hình sức khỏe của ba đã bình phục đến đâu rồi! Ba! Ba khỏe hơn chưa?"
Nhìn nửa khuôn mặt bị hủy của ông ấy, Nhan Tiêu Tiêu có chút đau lòng, ông ta mỉm cười.
"Không sao, ba đã khỏe hơn nhiều! Ba ngày nay con cứ ở trong phòng không ăn không uống ba rất lo, nào xuống nhà thôi, ba đã nấu những món con thích ăn sẵn rồi!"
Ông ta cũng bảo Nicolas xuống ăn sáng cùng.
Nhan Nghị vì bỏng nặng ở trong khoan miệng nên không ăn được, phải tiêm chất dinh dưỡng vào cơ thể mỗi ngày.
Bữa ăn kéo dài trong im lặng, Nhan Tiêu Tiêu ăn rất chậm, dù thức ăn có ngon đến đâu cô cũng chẳng nuốt trôi nỗi, chẳng qua là vì đứa bé trong bụng cô mới cố gắng lấp đầy cái bụng của mình. Đột ngột nghe Nhan Nghị nói.
"Ngày mai chúng ta về Pháp!"
Đôi đũa đang gấp miếng rau đưa vào miệng khựng lại vài giây, cô cất lời.
"Vết thương của ba còn rất nặng, hay là ở lại đây vài ngày trước đã!"
Nhan Nghị vẫn một mực không đổi ý.
"Bên Pháp y học cũng chẳng tệ gì, ba biết sức khỏe mình mà, con yên tâm!"
Nhan Tiêu Tiêu không nói gì nữa, tiếp tục ăn bữa cơm.
Ăn xong, cô xin phép Nhan Nghị rời khỏi nhà đi dạo, ông bảo để Nicolas đưa cô đi nhưng Nhan Tiêu Tiêu không chịu, nói rằng muốn thoải mái một mình, Nhan Nghị cũng chẳng ép cô, muốn để tinh thần của cô được thoải mái.
Lên phòng thay một chiếc váy ưa nhìn một chút, Nham Tiêu Tiêu lấy điện thoại nhắn một tin nhắn cho Mộ Khiết Đan, rất nhanh đã nhận được phản hồi, nhìn địa chỉ xuống đường đón taxi.
Nicolas lo lắng nói với Nhan Nghị.
"Hay là để con theo sau bảo vệ cô ấy!"
Ông ta lắc đầu từ chối.
"Không cần, để con bé thoải mái một chút, nếu nó phát hiện cậu đi theo sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nó!"
...
___________________
Chiếc taxi dừng trước một căn nhà khang trang, rộng lớn, Nhan Tiêu Tiêu đứng trước cửa bấm chuông, rất nhanh đã có người mở cửa mời cô vào trong.
Thấy Mộ Khiết Đan đang ngồi chờ mình, Nhan Tiêu Tiêu gật nhẹ đầu chào cô rồi ngồi xuống ghế.
"Em đến đây có việc gì sao?"
Mộ Khiết Đan đều biết hết chuyện của hai người này, cho nên đoán vài phần là liên quan đến Lâm Dục Thần.
Nhan Tiêu Tiêu hít thật sâu, cắn môi ngập ngừng.
"Chuyện đó...ừm...chị có thể kể lại toàn bộ câu chuyện về Dương Khiết Yên được không?"
"Em muốn nghe?"
Chau mày bất ngờ, Mộ Khiết Đan thầm vui mừng trong lòng, rốt cuộc cô cũng nghĩ thông suốt.
Cô nhẹ gật đầu một cái thay cho câu trả lời, Mộ Khiết Đan bắt đầu câu chuyện.
"Nếu kể về bắt đầu thì là rất lâu năm về trước, mẹ của chị được hai người đàn ông yêu, một người là Mộ Tuấn Trạch và một người tên Dương Kiên. Bà ấy chọn ba chìa Mộ Tuấn Trạch!"
"Dương Kiên không phục vẫn nuôi ý định cướp lại bà ấy, lúc chị lên năm tuổi, ông ta trở thành một ông trùm mafia khét tiếng. Vào một ngày nọ, ông ta dẫn người đến đốt nhà chị, ông bà ngoại và cả ba đều chết hết, may là chị ra ngoài cùng mẹ nên mới bảo toàn tính mạng. Từ đó ông ta bắt hai mẹ con chị về, dùng chị để ép bà ấy ở bên ông ta! Và những ngày tháng sau đó, mẹ chị phát hiện mình có thai con của Dương Kiên, đó chính là Dương Khiết Yên!"
Nói đến đây, đôi mắt Mộ Khiết Đan bắt đầu đỏ, hít sâu một hơi.
"Khi Tiểu Yên lên 4 tuổi, mẹ chị đã nhân có hội tốt đưa chị và em ấy đi mất nhưng cũng như bao lần trước bị tóm gọn. Lần này lại càng nghiêm trọng hơn, Dương Kiên có ý định giết chết chị! Mẹ...bà ấy..."
Mộ Khiết Đan mất bình tĩnh, do mang thai nên không thể chịu kích động, Nhan Tiêu Tiêu hốt hoảng đi đến vuốt lưng cho cô ấy.
"Chị! Chị bình tĩnh đã, nếu không thể kể tiếp cũng không sao!"
"Không! Chị sẽ nói để em biết rõ bộ mặt thật của ông ta!"
Nhan Tiêu Tiêu đưa cho cô ấy một cốc nước đút Mộ Khiết Đan uống hết phân nửa, cô ấy tiếp tục kể.
"Sau đó...sau đó mẹ chị bà ấy đã đỡ thay chị! Nhân lúc hỗn loạn chị thoát đi mất cũng may lúc đó được gia đình chồng chị cứu và nhận làm con nuôi. Tiểu Yên chứng kiến hết tất cả, chịu cú sốc quá lớn mà trở nên ngu ngốc. Suốt ngày chỉ ở trong phòng cầm tấm hình của ba mẹ con bọn chị thơ thẫn!"
Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng cảm động trước lời kể của Mộ Khiết Đan, thái độ đó của cô ấy quá chân thật khiến cô không thể hoài nghi.
"Vì Dương Kiên đã sát hại cha mẹ của Lâm Dục Thần, cậu ấy vì trả thù mà bắt cóc Tiểu Yên về, lúc ấy con bé chỉ mới 18 tuổi. Ban đầu có dự định sẽ làm hại con bé nhưng cậu ta đã nhanh chóng nhận ra Tiểu Yên là vô tội, động lòng trước con bé, nên giữ nó lại bên mình cưng chiều hết mực!"
Nắm bàn tay của Nhan Tiêu Tiêu, Mộ Khiết Đan cất giọng đau thương.
"Diễn tưởng hạnh phúc sẽ đến nhưng không ngờ ngay ngày cưới, Dương Kiên đến phá đám, con bé, Lâm Dục Thần và Dương Kiên đều rơi xuống vực! Từ đấy Lâm Dục Thần trở thành người thực vật suốt 5 năm, Dương Khiết Yên và Dương Kiên bí ẩn mất tích!"
Lau nước mắt trên mặt, nắm chặt tay cô.
"Chị chắc chắn em chính là Dương Khiết Yên, Nhan Nghị...ông ta chính là Dương Kiên. Em phải tin chị, phải tin Lâm Dục Thần, người mà em yêu. Chính ông ta đã thôi miên cho em một kí ức khác nên em không hề nhớ đến chuyện lúc trước!"
Đầu óc cô rối như tơ vò.
"Em không biết, chị đừng nói nữa!"
Lấy tấm hình từ trong túi áo đưa cho Nhan Tiêu Tiêu.
"Em xem đi!"
Nhận lấy tấm ảnh từ tay Mộ Khiết Đan, đôi mắt lóng lánh nhìn vào tấm ảnh cũ kĩ ngã vàng.
Bên trong là một người phụ nữ đang dắt tay một cô bé và bế trên tay một đứa bé mủm mỉm liền nhận ra người phụ nữ này là ai, người này và ảnh trên mộ mẹ cô giống y như đút.
...