Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Giết tôi đi!
Khi máy bay hạ cánh đã là 8 giờ sáng, Nhan Tiêu Tiêu cùng Nicolas xuống máy bay, liền gặp người của hắn chỉ dẫn nơi nhốt Nhan Nghị.
...
Đến một chân núi hoang vắng, hai tên kia chỉ vào cái hang động phía xa cất lời.
"Là nơi đó!"
Nicolas gật đầu.
Đáy lòng Nhan Tiêu Tiêu như có lửa đốt, cô không chờ được nữa chạy thẳng vào trong không ngờ đến sự nguy hiểm của nó.
"Dừng lại, Tiêu Tiêu!"
Nicolas không kịp cản cô, Nhan Tiêu Tiêu đã chạy đến cửa động.
Hai tên đàn ông cao to vạm vỡ liền chặn lại hung dữ quát.
"Nơi này không phải ai muốn đến thì đến, cút đi!"
Mặc kệ hai tên này thế nào, Nhan Tiêu Tiêu không biết sống chết đẩy họ ra.
Hai tên đàn ông tức giận xông đến Nhan Tiêu Tiêu, Nicolas chạy đến ngăn lại.
"Hai người dừng tay, có gì từ từ nói, cô ấy là con gái các cậu cũng có thề đánh?"
"Chúng tôi không ngại nam hay nữ, nếu cản đường thì sẽ gọn gàng loại bỏ!"
Nói rồi hai tên đàn ông vươn tay toang đánh hai người họ nhưng đã bị tiếng nói của một người ngăn cản.
"Dừng lại!"
Người đàn ông vóc dáng cao ráo ra hiệu bọn họ đừng động thủ, cậu ta là Khương Đạt, cũng giống như Giang Tuấn, là trợ thủ đắc lực của Lâm Dục Thần, nhưng không hiện diện nhiều, điều hành bang giúp anh nên ẩn trong bóng tối.
Hắn được Lâm Dục Thần bảo đến đây ngăn cản Nhan Tiêu Tiêu vào trong.
Khương Đạt điềm đạm nói.
"Xin lỗi nhưng hai người không thể vào được, mong đi cho!"
Trừng mắt lườm hắn, cô lên tiếng.
"Sao không thể vào, các người đã làm chuyện xấu xa gì mà không cho tôi vào?"
"Xin cô đừng tốn công vô ích, nơi này là của chúng tôi, nếu cô vào trong, tôi không bảo đảm tính mạng cô sẽ an toàn!"
Nicolas nắm lấy cổ áo Khương Đạt trừng hắn.
"Nếu cậu dám làm gì cô ấy, tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!"
Khương Đạt cười ra tiếng, rõ là chế giễu, tên này đúng là không biết trời cao đất dày dám hù dọa hắn.
"Buông tôi ra!"
Nicolas không một chút phản ứng với lời nói của Khương Đạt, cậu không nể nang nữa đấm một cái vào mặt Nicolas, dù sao chủ tử của cậu ta chỉ bảo đừng làm bị thương cô, cho nên tên này dù cậu có giết chết cũng không hề hấn gì.
Nhan Tiêu Tiêu bụm miệng sợ hãi đỡ Nicolas.
"Các người đúng là súc vật, tùy tiện đánh người như thế!"
Lạnh nhạt nhìn cô một cái, Khương Đạt lắc đầu. Người phụ nữ ngu ngốc như vậy, lão đại của anh cũng có thể đâm đầu yêu, hi sinh đau khổ đủ thứ?
"Tôi không muốn nhiều lời, mau đi khuất mắt tôi!"
Nhan Tiêu Tiêu không biết sống chết, bất ngờ đẩy mạnh Khương Đạt chạy vào trong. Khương Đạt trợn mắt chạy theo cô.
Chạy một lúc là một vài bậc thang đi xuống hầm, Nhan Tiêu Tiêu dùng hết tốc độ chạy thật nhanh.
Sau một lúc thấy hai tên canh gác, trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nhan Nghị bị quật roi da liên tục vào người, áo của ông rác rưới máu chảy be bét, khuôn mặt bị hủy hơn phân nửa kéo dài đến miệng bị bỏng nặng.
Thấy ông ta đã ngất xĩu, một tên đàn ông lại tạt nước vào mặt ông ấy.
Nhan Nghị tĩnh lại la hét đau đớn, Nhan Tiêu Tiêu lòng đau như cắt thét lên.
"Ba!"
Hai tên đàn ông tròn mắt nhìn cô, lúc này Khương Đạt cũng chạy đến.
"Ba!"
Nhan Tiêu Tiêu khóc nấc lên chạy đến gần ông. Hai tên đàn ông định đẩy cô ra nhưng Khương Đạt đã ngăn lại.
Đau lòng tháo bỏ dây buộc trên tay Nhan Nghị, cô đau lòng nói với ông.
"Ba! Ba cố gắng cầm cự, con đưa ba đến bệnh viện!"
"Để anh giúp!"
Nicolas đi đến đỡ một bên tay còn lại của Nhan Nghị đi ra cùng lúc này Lâm Dục Thần đến nơi đứng trước mặt cô.
Thấy anh trước mắt, Nhan Tiêu Tiêu tức giận, lồng ngực phập phồng tát thẳng vào mặt anh một bạt tay quát.
"Lâm Dục Thần! Anh đồ đồ cầm thú, tại sao lại hành hạ ba tôi đến thế này hả? Phải khiến tôi đau khổ anh mới vừa lòng hay sao?"
Lâm Dục Thần nắm hai bã vai cô gấp gáp giải thích.
"Em nghe anh nói! Anh sẽ cho em biết sự thật..."
"Im đi!"
Cô mất bình tĩnh thở hỗn hễnh, bụng đột nhiên nhói đau, đứng không vững lùi đi mấy bước, Nicolas nhanh tay đỡ lấy cô bảo.
"Chúng ta đi thôi, đừng ở lại nơi kinh tởm này nữa!"
"Không được đi!"
Lâm Dục Thần nắm tay Nhan Tiêu Tiêu ngăn lại.
"Em phải nghe anh giải thích!"
Vừa rút cây bút ghi âm ra, Nhan Tiêu Tiêu đã rụt tay lại.
"Đừng cản tôi!"
"Em phải nghe nó!"
Nhan Tiêu Tiêu muốn đưa ba mình đến bệnh viện nhưng Lâm Dục Thần cứ kéo cô dây dưa nên trực tiếp gạt nó xuống đất hét lên.
"Làm ơn tha cho tôi đi! Đừng làm khổ cuộc đời tôi nữa!"
Lâm Dục Thần cũng không chịu được nữa, nói với cô.
"Tại sao em không tin anh lấy một lần hả? Trong lòng em anh không có một chút quan trọng nào sao?"
Trong cơn nóng giận của mình, Nhan Tiêu Tiêu tần nhẫn nói.
"Không! Một chút cũng không! Đã vừa lòng anh chưa?"
Lâm Dục Thần không hề tin, anh cầm lấy một con dao gần đó đưa cho Nhan Tiêu Tiêu.
"Nếu đã vậy em giết tôi đi, giết được tôi sẽ cho em đưa ông ta rời khỏi đây, nếu không thì đừng hòng để ông ta rời khỏi!"
Vừa nói xong, hai tên thuộc hạ hiểu ý ngăn chặn ở phía cửa.
Lâm Dục Thần muốn một lần đặt anh và Nhan Nghị lên bàn cân, xem trong lòng Nhan Tiêu Tiêu ai mới là người quan trọng.
Nhan Tiêu Tiêu không ngờ đến anh lại làm như thế, nhìn Nhan Nghị đang thoi thóp, cô càng nóng lòng, quỳ rạp xuống cầu xin.
"Lâm Dục Thần, coi như tôi xin anh, tha cho ba tôi đi có được không? Tôi cầu xin anh!"
Đôi mắt hằn đầy tia đỏ, Lâm Dục Thần kéo cô đứng lên nhét con dao vào lòng bàn tay bé nhỏ.
"Em hãy suy nghĩ thật thông suốt đi!"
Cô không ngừng lắc đầu khóc nức nở, nghe bên tai là tiếng rên rỉ của Nhan Nghị.
"Tiêu Tiêu...Tiêu Tiêu! Ba...ba sắp không chịu nổi rồi...hực!"
Nhan Nghị phun ra một ngụm máu lớn càng làm cho Nhan Tiêu Tiêu rối như tơ vò.
"Ba...ba, hức!"
Nhìn con dao trên tay lại nhìn đến đôi mắt sâu thẩm của Lâm Dục Thần, tay cô run lẩy bẩy.
Anh cầm tay cô đưa con dao ngay ngực mình.
"Sao? Khó chọn thế à? Tim tôi ở đây, ở đây này, đâm đi, em sẽ cứu được ba mình!"
"Anh đừng có ép tôi!"
Nhan Tiêu Tiêu mất bình tĩnh đâm vào ngực Lâm Dục Thần, anh đau đớn nhăn mặt, máu đỏ thẩm nhanh chóng chảy xuống.
Nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của anh, cơ thể cô run lên bần bật lẩm bẩm.
"Dục Thần...Dục Thần...!"
"Đi thôi!"
Nicolas kéo cô ra khỏi hầm ngục, Nhan Tiêu Tiêu không chịu vùng vẫy.
"Bỏ tôi ra!"
"Ba em đang cần đến bệnh viện, em đi lo cho tên khốn kia?"
Nhan Tiêu Tiêu vẫn không từ bỏ ý định gỡ tay Nicolas.
"Không, anh ấy...aaa!"
Nhan Nghị đánh vào cổ vai khiến Nhan Tiêu Tiêu ngất xĩu. Nicolas bất ngờ đỡ Nhan Tiêu Tiêu, thấy tình trạng của Nhan Nghị không đến nổi không đi được như lúc nảy, anh nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể ngờ.
...
Đến một chân núi hoang vắng, hai tên kia chỉ vào cái hang động phía xa cất lời.
"Là nơi đó!"
Nicolas gật đầu.
Đáy lòng Nhan Tiêu Tiêu như có lửa đốt, cô không chờ được nữa chạy thẳng vào trong không ngờ đến sự nguy hiểm của nó.
"Dừng lại, Tiêu Tiêu!"
Nicolas không kịp cản cô, Nhan Tiêu Tiêu đã chạy đến cửa động.
Hai tên đàn ông cao to vạm vỡ liền chặn lại hung dữ quát.
"Nơi này không phải ai muốn đến thì đến, cút đi!"
Mặc kệ hai tên này thế nào, Nhan Tiêu Tiêu không biết sống chết đẩy họ ra.
Hai tên đàn ông tức giận xông đến Nhan Tiêu Tiêu, Nicolas chạy đến ngăn lại.
"Hai người dừng tay, có gì từ từ nói, cô ấy là con gái các cậu cũng có thề đánh?"
"Chúng tôi không ngại nam hay nữ, nếu cản đường thì sẽ gọn gàng loại bỏ!"
Nói rồi hai tên đàn ông vươn tay toang đánh hai người họ nhưng đã bị tiếng nói của một người ngăn cản.
"Dừng lại!"
Người đàn ông vóc dáng cao ráo ra hiệu bọn họ đừng động thủ, cậu ta là Khương Đạt, cũng giống như Giang Tuấn, là trợ thủ đắc lực của Lâm Dục Thần, nhưng không hiện diện nhiều, điều hành bang giúp anh nên ẩn trong bóng tối.
Hắn được Lâm Dục Thần bảo đến đây ngăn cản Nhan Tiêu Tiêu vào trong.
Khương Đạt điềm đạm nói.
"Xin lỗi nhưng hai người không thể vào được, mong đi cho!"
Trừng mắt lườm hắn, cô lên tiếng.
"Sao không thể vào, các người đã làm chuyện xấu xa gì mà không cho tôi vào?"
"Xin cô đừng tốn công vô ích, nơi này là của chúng tôi, nếu cô vào trong, tôi không bảo đảm tính mạng cô sẽ an toàn!"
Nicolas nắm lấy cổ áo Khương Đạt trừng hắn.
"Nếu cậu dám làm gì cô ấy, tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!"
Khương Đạt cười ra tiếng, rõ là chế giễu, tên này đúng là không biết trời cao đất dày dám hù dọa hắn.
"Buông tôi ra!"
Nicolas không một chút phản ứng với lời nói của Khương Đạt, cậu không nể nang nữa đấm một cái vào mặt Nicolas, dù sao chủ tử của cậu ta chỉ bảo đừng làm bị thương cô, cho nên tên này dù cậu có giết chết cũng không hề hấn gì.
Nhan Tiêu Tiêu bụm miệng sợ hãi đỡ Nicolas.
"Các người đúng là súc vật, tùy tiện đánh người như thế!"
Lạnh nhạt nhìn cô một cái, Khương Đạt lắc đầu. Người phụ nữ ngu ngốc như vậy, lão đại của anh cũng có thể đâm đầu yêu, hi sinh đau khổ đủ thứ?
"Tôi không muốn nhiều lời, mau đi khuất mắt tôi!"
Nhan Tiêu Tiêu không biết sống chết, bất ngờ đẩy mạnh Khương Đạt chạy vào trong. Khương Đạt trợn mắt chạy theo cô.
Chạy một lúc là một vài bậc thang đi xuống hầm, Nhan Tiêu Tiêu dùng hết tốc độ chạy thật nhanh.
Sau một lúc thấy hai tên canh gác, trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nhan Nghị bị quật roi da liên tục vào người, áo của ông rác rưới máu chảy be bét, khuôn mặt bị hủy hơn phân nửa kéo dài đến miệng bị bỏng nặng.
Thấy ông ta đã ngất xĩu, một tên đàn ông lại tạt nước vào mặt ông ấy.
Nhan Nghị tĩnh lại la hét đau đớn, Nhan Tiêu Tiêu lòng đau như cắt thét lên.
"Ba!"
Hai tên đàn ông tròn mắt nhìn cô, lúc này Khương Đạt cũng chạy đến.
"Ba!"
Nhan Tiêu Tiêu khóc nấc lên chạy đến gần ông. Hai tên đàn ông định đẩy cô ra nhưng Khương Đạt đã ngăn lại.
Đau lòng tháo bỏ dây buộc trên tay Nhan Nghị, cô đau lòng nói với ông.
"Ba! Ba cố gắng cầm cự, con đưa ba đến bệnh viện!"
"Để anh giúp!"
Nicolas đi đến đỡ một bên tay còn lại của Nhan Nghị đi ra cùng lúc này Lâm Dục Thần đến nơi đứng trước mặt cô.
Thấy anh trước mắt, Nhan Tiêu Tiêu tức giận, lồng ngực phập phồng tát thẳng vào mặt anh một bạt tay quát.
"Lâm Dục Thần! Anh đồ đồ cầm thú, tại sao lại hành hạ ba tôi đến thế này hả? Phải khiến tôi đau khổ anh mới vừa lòng hay sao?"
Lâm Dục Thần nắm hai bã vai cô gấp gáp giải thích.
"Em nghe anh nói! Anh sẽ cho em biết sự thật..."
"Im đi!"
Cô mất bình tĩnh thở hỗn hễnh, bụng đột nhiên nhói đau, đứng không vững lùi đi mấy bước, Nicolas nhanh tay đỡ lấy cô bảo.
"Chúng ta đi thôi, đừng ở lại nơi kinh tởm này nữa!"
"Không được đi!"
Lâm Dục Thần nắm tay Nhan Tiêu Tiêu ngăn lại.
"Em phải nghe anh giải thích!"
Vừa rút cây bút ghi âm ra, Nhan Tiêu Tiêu đã rụt tay lại.
"Đừng cản tôi!"
"Em phải nghe nó!"
Nhan Tiêu Tiêu muốn đưa ba mình đến bệnh viện nhưng Lâm Dục Thần cứ kéo cô dây dưa nên trực tiếp gạt nó xuống đất hét lên.
"Làm ơn tha cho tôi đi! Đừng làm khổ cuộc đời tôi nữa!"
Lâm Dục Thần cũng không chịu được nữa, nói với cô.
"Tại sao em không tin anh lấy một lần hả? Trong lòng em anh không có một chút quan trọng nào sao?"
Trong cơn nóng giận của mình, Nhan Tiêu Tiêu tần nhẫn nói.
"Không! Một chút cũng không! Đã vừa lòng anh chưa?"
Lâm Dục Thần không hề tin, anh cầm lấy một con dao gần đó đưa cho Nhan Tiêu Tiêu.
"Nếu đã vậy em giết tôi đi, giết được tôi sẽ cho em đưa ông ta rời khỏi đây, nếu không thì đừng hòng để ông ta rời khỏi!"
Vừa nói xong, hai tên thuộc hạ hiểu ý ngăn chặn ở phía cửa.
Lâm Dục Thần muốn một lần đặt anh và Nhan Nghị lên bàn cân, xem trong lòng Nhan Tiêu Tiêu ai mới là người quan trọng.
Nhan Tiêu Tiêu không ngờ đến anh lại làm như thế, nhìn Nhan Nghị đang thoi thóp, cô càng nóng lòng, quỳ rạp xuống cầu xin.
"Lâm Dục Thần, coi như tôi xin anh, tha cho ba tôi đi có được không? Tôi cầu xin anh!"
Đôi mắt hằn đầy tia đỏ, Lâm Dục Thần kéo cô đứng lên nhét con dao vào lòng bàn tay bé nhỏ.
"Em hãy suy nghĩ thật thông suốt đi!"
Cô không ngừng lắc đầu khóc nức nở, nghe bên tai là tiếng rên rỉ của Nhan Nghị.
"Tiêu Tiêu...Tiêu Tiêu! Ba...ba sắp không chịu nổi rồi...hực!"
Nhan Nghị phun ra một ngụm máu lớn càng làm cho Nhan Tiêu Tiêu rối như tơ vò.
"Ba...ba, hức!"
Nhìn con dao trên tay lại nhìn đến đôi mắt sâu thẩm của Lâm Dục Thần, tay cô run lẩy bẩy.
Anh cầm tay cô đưa con dao ngay ngực mình.
"Sao? Khó chọn thế à? Tim tôi ở đây, ở đây này, đâm đi, em sẽ cứu được ba mình!"
"Anh đừng có ép tôi!"
Nhan Tiêu Tiêu mất bình tĩnh đâm vào ngực Lâm Dục Thần, anh đau đớn nhăn mặt, máu đỏ thẩm nhanh chóng chảy xuống.
Nhìn bàn tay nhuốm đầy máu của anh, cơ thể cô run lên bần bật lẩm bẩm.
"Dục Thần...Dục Thần...!"
"Đi thôi!"
Nicolas kéo cô ra khỏi hầm ngục, Nhan Tiêu Tiêu không chịu vùng vẫy.
"Bỏ tôi ra!"
"Ba em đang cần đến bệnh viện, em đi lo cho tên khốn kia?"
Nhan Tiêu Tiêu vẫn không từ bỏ ý định gỡ tay Nicolas.
"Không, anh ấy...aaa!"
Nhan Nghị đánh vào cổ vai khiến Nhan Tiêu Tiêu ngất xĩu. Nicolas bất ngờ đỡ Nhan Tiêu Tiêu, thấy tình trạng của Nhan Nghị không đến nổi không đi được như lúc nảy, anh nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể ngờ.