Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Chị em gặp lại
Jame nhìn cảnh tượng này chỉ biết lắc đầu, anh đi đến vỗ vai Lâm Dục Thần.
"Tôi đã nói với cậu rồi, nên nói chuyện này cho cô ấy sớm hơn. Là cậu tự hạ thấp niềm tin của cô ấy về cậu!"
Thâm tâm anh bây giờ rối bời.
"Cậu nói xem bây giờ tôi phải làm gì? Cô ấy lại đi mất rồi!"
Đúng vậy, cô ấy đi mất rồi, rời khỏi anh một lần nữa rồi và rất khó trở lại bên anh.
Jame cũng chỉ biết động viên cậu bạn mình vài câu.
"Cậu đừng buồn, việc duy nhất bây giờ là nghĩ cách cho cô ấy hiểu lòng cậu!"
...
____________________
Rời khỏi bệnh viện, Nhan Tiêu Tiêu ngồi trong chiếc taxi khóc nức nở.
Người cô yêu thực chất chẳng yêu cô, vậy mà cô đã hi vọng về tương lai sao này của bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc, thì ra chỉ là ảo tưởng.
Tài xế bị tiếng khóc thút thít làm cho chú ý. Lái xe nhiều năm nên loại hoàn cảnh nào ông ta chưa gặp phải?
"Cô gái! Mạnh mẽ lên, đừng vì một người đàn tồi mà đỗ lệ, không xứng đáng chút nào, việc cô nên làm bây giờ là phải sống thật tốt!"
Nghe ông ấy động viên, Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy nhẹ lòng hơn, gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Đứng trước phòng khách sạn, cô do dự một lúc cảm thấy bản thân thật nực cười.
Lúc đi thì một mực cương quyết vì người đàn ông đó, bây giờ lại mặt dày đến tìm ba mình.
Bàn tay để lên không trung liền buông xuống, Nhan Tiêu Tiêu xoay đầu rời đi.
Nhưng chỉ được vài bước, cánh cửa đã mở ra, chân cô ngừng bước, xoay người lại.
Thấy ba mình ngay trước mặt, mắt cô lập tức nhòe đi, bao nhiêu ấm ức đều bộc lộ hết, chạy đến ôm lấy Nhan Nghị khóc nức nở.
"Ba!"
Thấy con gái khóc, ông ta vô cùng đau lòng ôm cô dỗ dành.
"Được rồi, có ba ở đây, Tiêu Tiêu ngoan đừng khóc!"
"Ba! Con đã không tin lời ba nói, bỏ ba một mình, bây giờ con lại không biết xấu hổ tìm ba, hức. Con đúng là bất hiếu!"
"Con gái ngốc của ba! Ba luôn sẵn sàng ở bên khi con cần. Ba không trách con, chỉ cần sau này con tránh xa Lâm Dục Thần, ba sẽ coi như không có việc gì!"
Nhan Tiêu Tiêu quệt nước mắt trên mặt mình một cái, cô gật đầu chắc chắn.
"Con hứa với ba sẽ rời xa anh ta, lúc nào cũng nghe lời ba cả!"
Xoa nhẹ đầu cô, Nhan Nghị mỉm cười.
"Như thế mới là con gái của ba!"
...
_____________________
Đồ đạc của Nhan Tiêu Tiêu đều trong nhà của Lâm Dục Thần nhưng cô không muốn trở lại đó một lần nào nữa nên qua hôm sau quyết định đi mua.
Đang lựa một số đồ mặc thì vô tình đụng trúng một người phụ nữ khiến cô ấy suýt chút ngã xuống đất, cũng may Nhan Tiêu Tiêu đỡ cô ấy, không ngớt lời xinh lỗi.
Người phụ nữ phủi phủi quần áo vài cái nhìn cô mỉm cười.
"Không sao đâu!"
Thấy cái bụng nhô nhô lên của người phụ, cô bỗng chóc giật mình, mém chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi.
"Thật lòng xin lỗi cô! Tôi thật sự không cố ý!"
"Tôi đã bảo không sao mà!"
Người phụ nữ này vô cùng dễ tính, không hề tỏ thái độ khó chịu, ngược lại còn làm quen với Nhan Tiêu Tiêu.
Cả hai rất hợp tính nhau, bọn họ đi cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, Nhan Tiêu Tiêu biết được cô gái này tên Mộ Khiết Đan, chồng cô ấy là chủ công ty may mặc lớn nhất đất nước, thế nên cô nhờ Mộ Khiết Đan chọn đồ giúp mình.
Đúng là mắt nhìn đồ của cô ấy rất chuẩn xác, kiểu dáng, chất liệu đều thông thạo cả.
Tuy lần đầu gặp mặt nhưng Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy rất có thiện cảm với cô gái này.
Mộ Khiết Đan rủ cô qua gian hàng bán đồ của bà bầu.
Cô thắc mắt hỏi cô ấy.
"Chị mang thai bao lâu rồi?"
Cô ấy cười nhẹ, xoa cái bụng mình một cái.
"Đã 6 tháng rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu tỏ ra không vui thay cô ấy.
"Đã mang bầu 6 tháng mà chồng chị còn để chị ra ngoài một mình sao?"
Mộ Khiết Đan lắc đầu.
"Không phải đâu! Lúc nào chị ra ngoài anh ấy cũng đưa chị đi, nhưng hôm nay chị không muốn làm phiền công việc của anh ấy nên tự đi một mình, lằn nhằn một lúc mới chịu để chị đi đấy, nhưng có phái người theo bảo vệ chị!"
Nhìn theo hướng Mộ Khiết Đan chỉ, Nhan Tiêu Tiêu thấy hai người đàn ông cao lớn đang đứng ở ngoài canh gác, cô cảm thán.
"Chồng chị thương chị thật đó!"
Mộ Khiết Đan cười dịu dàng cất lời hỏi cô.
"Em xinh đẹp như thế, đã có người yêu chưa?"
Vẻ mặt Nhan Tiêu Tiêu có chút buồn bã, cô lắc đầu.
"Chưa ạ!"
Nhận ra cô không thoải mái cho lắm, Mộ Khiết Đan cũng không nói về vấn đề này nữa, chỉ nói một câu cho qua chuyện.
"Em rất đáng yêu lại thân thiện như thế chắc chắn sẽ có người yêu sớm thôi!"
Sau cùng, hai người phụ nữ cùng nhau chọn đồ bầu.
Nhan Tiêu Tiêu thấy thời gian đã quá trễ, cô xin số điện thoại của Mộ Khiết Đan sau đó tạm biệt cô ấy rồi bắt xe về trước.
Nhìn bóng xe dần khuất đi, Mộ Khiết Đan thở dài buồn bã. Bên cạnh bỗng có một chiếc BMW đậu bên cạnh, cô mở cửa lên xe nhìn bóng lưng của Lâm Dục Thần cất lời.
"Em ấy không nhận ra tôi nữa!"
Còn nhớ lúc trước, dù có qua 14 năm, Dương Khiết Yên chỉ nhìn một cái liền nhận ra cô ngây còn bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn quên sạch.
Càng nghĩ Mộ Khiết Đan càng tức, hận Dương Kiên đến tận xương tủy.
"Dương Kiên đúng là con cáo già, hại con bé quên đi tất cả che giấu tội ác của mình!"
Lục Hưng kế bên vỗ lưng cho cô nguôi giận.
"Được rồi, việc chúng ta nên làm là đối phó với Dương Kiên!"
Lâm Dục Thần suy nghĩ một lúc rồi cất lời.
"Tôi muốn nhờ chị chuyện này!"
...
"Tôi đã nói với cậu rồi, nên nói chuyện này cho cô ấy sớm hơn. Là cậu tự hạ thấp niềm tin của cô ấy về cậu!"
Thâm tâm anh bây giờ rối bời.
"Cậu nói xem bây giờ tôi phải làm gì? Cô ấy lại đi mất rồi!"
Đúng vậy, cô ấy đi mất rồi, rời khỏi anh một lần nữa rồi và rất khó trở lại bên anh.
Jame cũng chỉ biết động viên cậu bạn mình vài câu.
"Cậu đừng buồn, việc duy nhất bây giờ là nghĩ cách cho cô ấy hiểu lòng cậu!"
...
____________________
Rời khỏi bệnh viện, Nhan Tiêu Tiêu ngồi trong chiếc taxi khóc nức nở.
Người cô yêu thực chất chẳng yêu cô, vậy mà cô đã hi vọng về tương lai sao này của bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc, thì ra chỉ là ảo tưởng.
Tài xế bị tiếng khóc thút thít làm cho chú ý. Lái xe nhiều năm nên loại hoàn cảnh nào ông ta chưa gặp phải?
"Cô gái! Mạnh mẽ lên, đừng vì một người đàn tồi mà đỗ lệ, không xứng đáng chút nào, việc cô nên làm bây giờ là phải sống thật tốt!"
Nghe ông ấy động viên, Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy nhẹ lòng hơn, gật đầu nói một tiếng cảm ơn.
Đứng trước phòng khách sạn, cô do dự một lúc cảm thấy bản thân thật nực cười.
Lúc đi thì một mực cương quyết vì người đàn ông đó, bây giờ lại mặt dày đến tìm ba mình.
Bàn tay để lên không trung liền buông xuống, Nhan Tiêu Tiêu xoay đầu rời đi.
Nhưng chỉ được vài bước, cánh cửa đã mở ra, chân cô ngừng bước, xoay người lại.
Thấy ba mình ngay trước mặt, mắt cô lập tức nhòe đi, bao nhiêu ấm ức đều bộc lộ hết, chạy đến ôm lấy Nhan Nghị khóc nức nở.
"Ba!"
Thấy con gái khóc, ông ta vô cùng đau lòng ôm cô dỗ dành.
"Được rồi, có ba ở đây, Tiêu Tiêu ngoan đừng khóc!"
"Ba! Con đã không tin lời ba nói, bỏ ba một mình, bây giờ con lại không biết xấu hổ tìm ba, hức. Con đúng là bất hiếu!"
"Con gái ngốc của ba! Ba luôn sẵn sàng ở bên khi con cần. Ba không trách con, chỉ cần sau này con tránh xa Lâm Dục Thần, ba sẽ coi như không có việc gì!"
Nhan Tiêu Tiêu quệt nước mắt trên mặt mình một cái, cô gật đầu chắc chắn.
"Con hứa với ba sẽ rời xa anh ta, lúc nào cũng nghe lời ba cả!"
Xoa nhẹ đầu cô, Nhan Nghị mỉm cười.
"Như thế mới là con gái của ba!"
...
_____________________
Đồ đạc của Nhan Tiêu Tiêu đều trong nhà của Lâm Dục Thần nhưng cô không muốn trở lại đó một lần nào nữa nên qua hôm sau quyết định đi mua.
Đang lựa một số đồ mặc thì vô tình đụng trúng một người phụ nữ khiến cô ấy suýt chút ngã xuống đất, cũng may Nhan Tiêu Tiêu đỡ cô ấy, không ngớt lời xinh lỗi.
Người phụ nữ phủi phủi quần áo vài cái nhìn cô mỉm cười.
"Không sao đâu!"
Thấy cái bụng nhô nhô lên của người phụ, cô bỗng chóc giật mình, mém chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi.
"Thật lòng xin lỗi cô! Tôi thật sự không cố ý!"
"Tôi đã bảo không sao mà!"
Người phụ nữ này vô cùng dễ tính, không hề tỏ thái độ khó chịu, ngược lại còn làm quen với Nhan Tiêu Tiêu.
Cả hai rất hợp tính nhau, bọn họ đi cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, Nhan Tiêu Tiêu biết được cô gái này tên Mộ Khiết Đan, chồng cô ấy là chủ công ty may mặc lớn nhất đất nước, thế nên cô nhờ Mộ Khiết Đan chọn đồ giúp mình.
Đúng là mắt nhìn đồ của cô ấy rất chuẩn xác, kiểu dáng, chất liệu đều thông thạo cả.
Tuy lần đầu gặp mặt nhưng Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy rất có thiện cảm với cô gái này.
Mộ Khiết Đan rủ cô qua gian hàng bán đồ của bà bầu.
Cô thắc mắt hỏi cô ấy.
"Chị mang thai bao lâu rồi?"
Cô ấy cười nhẹ, xoa cái bụng mình một cái.
"Đã 6 tháng rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu tỏ ra không vui thay cô ấy.
"Đã mang bầu 6 tháng mà chồng chị còn để chị ra ngoài một mình sao?"
Mộ Khiết Đan lắc đầu.
"Không phải đâu! Lúc nào chị ra ngoài anh ấy cũng đưa chị đi, nhưng hôm nay chị không muốn làm phiền công việc của anh ấy nên tự đi một mình, lằn nhằn một lúc mới chịu để chị đi đấy, nhưng có phái người theo bảo vệ chị!"
Nhìn theo hướng Mộ Khiết Đan chỉ, Nhan Tiêu Tiêu thấy hai người đàn ông cao lớn đang đứng ở ngoài canh gác, cô cảm thán.
"Chồng chị thương chị thật đó!"
Mộ Khiết Đan cười dịu dàng cất lời hỏi cô.
"Em xinh đẹp như thế, đã có người yêu chưa?"
Vẻ mặt Nhan Tiêu Tiêu có chút buồn bã, cô lắc đầu.
"Chưa ạ!"
Nhận ra cô không thoải mái cho lắm, Mộ Khiết Đan cũng không nói về vấn đề này nữa, chỉ nói một câu cho qua chuyện.
"Em rất đáng yêu lại thân thiện như thế chắc chắn sẽ có người yêu sớm thôi!"
Sau cùng, hai người phụ nữ cùng nhau chọn đồ bầu.
Nhan Tiêu Tiêu thấy thời gian đã quá trễ, cô xin số điện thoại của Mộ Khiết Đan sau đó tạm biệt cô ấy rồi bắt xe về trước.
Nhìn bóng xe dần khuất đi, Mộ Khiết Đan thở dài buồn bã. Bên cạnh bỗng có một chiếc BMW đậu bên cạnh, cô mở cửa lên xe nhìn bóng lưng của Lâm Dục Thần cất lời.
"Em ấy không nhận ra tôi nữa!"
Còn nhớ lúc trước, dù có qua 14 năm, Dương Khiết Yên chỉ nhìn một cái liền nhận ra cô ngây còn bây giờ, cô ấy đã hoàn toàn quên sạch.
Càng nghĩ Mộ Khiết Đan càng tức, hận Dương Kiên đến tận xương tủy.
"Dương Kiên đúng là con cáo già, hại con bé quên đi tất cả che giấu tội ác của mình!"
Lục Hưng kế bên vỗ lưng cho cô nguôi giận.
"Được rồi, việc chúng ta nên làm là đối phó với Dương Kiên!"
Lâm Dục Thần suy nghĩ một lúc rồi cất lời.
"Tôi muốn nhờ chị chuyện này!"
...