Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Tìm đến
Rời khỏi chiếc taxi, Nhan Tiêu Tiêu nhấc từng bước nặng nề vào trong nhà. Vừa mở cửa, cô đã thấy Lâm Dục Thần ngồi trên ghế nhìn chằm chằm mình.
Anh đứng dậy đi đến trước mặt Nhan Tiêu Tiêu quan sát cô một lúc rồi cất lời.
"Em đã không khỏe còn đi đâu vậy?"
Cô cúi mặt không nói lời nào cũng không dám nhìn trực diện Lâm Dục Thần.
Thấy Nhan Tiêu Tiêu thật khác lạ, anh nâng mặt cô nhẹ giọng hỏi.
"Em làm sao thế! Không khỏe chỗ nào nói anh nghe!"
"Thần!"
Nhào vào lòng anh, Nhan Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, cô trút hết nỗi lòng bằng nước mắt. Có đánh chết cô cũng không tin anh xem cô là kẻ thay thế.
Thấy cô bỗng dưng òa khóc, Lâm Dục Thần kinh ngạc, giây sau liền vòng tay ôm cô vào lòng dỗ dành.
"Có anh ở đây, em đừng khóc!"
Cô chỉ biết nức nở gọi tên anh, sau một lúc được Lâm Dục Thần bế lên phòng đặt xuống giường, hôn lên hai mi mắt của cô, anh dịu giọng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì mà làm em khóc lóc đến thế, nói anh nghe!"
Nhan Tiêu Tiêu chỉ biết cắn môi, cúi rụp mặt xuống, chuyện này cô có nên nói cho anh biết hay không?
Giữa ba và người mình yêu, cô không biết phải tin ai, người nào đối với cô cũng là quan trọng nhất, nhưng cô rất sợ điều ba mình nói là thật.
Đang ở đỉnh cao của hạnh phúc, cô không muốn té xuống thê thảm.
Nhan Tiêu Tiêu cứ im lặng không nói, Lâm Dục Thần cũng không muốn ép cô.
"Được rồi! Em không nói cũng không sao. Lúc sáng em có ăn gì chưa?"
Cô trả lời anh, giọng có pha chút khàn đặc.
"Lúc sáng em có ăn rồi! Em muốn anh dỗ em ngủ!"
Hiện tại cô đã rất mệt mỏi, không muốn nghĩ nhiều chuyện nữa nên muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lâm Dục Thần ôm cô nằm xuống giường, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh.
"Được!"
Cô thắc mắc hỏi.
"Giờ này chẳng phải anh đang ở công ty sao?"
Lâm Dục Thần đáp lời.
"Anh gọi cho dì Chân hỏi tình hình của em, dì ấy bảo em ra ngoài từ sớm, anh không yên tâm nên chạy về!"
Dụi dụi vào ngực anh, cô cắn cắn môi.
"Xin lỗi, đã làm anh lo rồi!"
Nhéo nhẹ cái má bầu bĩnh, Lâm Dục Thần yêu chiều hôn lên một cái.
"Được rồi, chẳng phải em muốn ngủ sao? Mau ngủ đi!"
"Dạ!"
Hít thở mùi hương nam tính của anh, cô từ từ chìm sâu vào giấc ngủ vứt bỏ những buồn phiền không đáng có sang một bên.
Đợi đến khi Nhan Tiêu Tiêu đã ngủ thật sâu giấc, Lâm Dục Thần cẩn thận gỡ tay cô ra khỏi người mình, sửa lại tư thế ngủ, đắp chăn kĩ lưỡng cho cô rồi xoay người đi về hướng ban công gọi điện cho Giang Tuấn.
"Điều tra cho tôi lúc sáng nay Tiêu Tiêu đã đi đâu!"
...
_______________
Nhan Nghị vừa mới tấm xong, trên người khoác bộ đồ ngủ của khách sạn, ông ta thông thả đứng trên ban công hứng gió lạnh, nhìn cảnh đêm.
Ở Nga, ngày nào Nhan Nghị cũng nhớ con gái mình, mong cô về lại nhà, nhắn tin hoặc gọi điện cho ông một lần nhưng chờ cả tháng vẫn không có tin tức, không ngờ được đến việc Lâm Dục Thần đã âm thầm bày trò phía sau.
Nhờ Nicolas báo tin và sắp xếp cho Nhan Nghị ở đây, ông ta mới có cơ hội gặp lại Nhan Tiêu Tiêu.
Cảm nhận được cô đã yêu Lâm Dục Thần sâu đậm, ông ta nào chấp nhận chuyện này nên tự nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo.
Nicolas biết rõ thân phận thật sự của Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu nhưng nào đành lòng để cô đoàn tụ với Lâm Dục Thần, hắn muốn gây hiểu lầm giữa bọn họ nhưng không thành, chỉ đành nhờ vào Nhan Nghị.
Nhan Nghị chính là đòn chí mạng có thể tấn công bức tường tình yêu của Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu.
Ông ta tin không ít thì nhiều, cô sẽ nảy sinh nghi ngờ Lâm Dục Thần, quan hệ của bọn họ sẽ dần dần rạng nứt.
Tiếng gõ cửa vang vọng giữa không giang yên ắng.
Nơi này ông ta ở chỉ có Nhan Tiêu Tiêu và Nicolas biết, mang theo một chút nghi ngờ, Nhan Nghị đi ra mở cửa.
Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn trực diện ông ta, Nhan Nghị cũng không bất ngờ mấy.
"Xem ra thông tin của mày cũng nhanh thật!"
Lâm Dục Thần không nói lời nào đi thẳng vào trong, ngồi xuống sô pha.
Nhìn xung quanh một lúc, anh nhếch môi.
"Xen ra Nicolas lấy lòng ông rất tốt!"
Nhan Nghị cũng ngồi xuống ghế, ánh mắt nồng nặc thuốc súng phóng về phía Lâm Dục Thần.
"Tao không tin mục đích mày đến đây chỉ để nói câu này!"
Nhìn thẳng vào mắt Nhan Nghị, Lâm Dục Thần cất giọng nói lạnh nhạt.
"Lúc sáng ông nói gì với Tiêu Tiêu!"
Cười khinh một tiếng, Nhan Nghị gõ tay theo từng nhịp lên bàn.
"Mày nghĩ tao nói cho mày biết? Nghe cho rõ đây, trừ khi tao chết ra thì sẽ không bao giờ cho mày chung sống cùng con gái tao!"
"Tôi chẳng biết ông nói gì với Tiêu Tiêu, tôi chỉ biết ông đã làm cho cô ấy buồn. Cảnh cáo ông, nếu ông dám gây áp lực khiến cô ấy nặng lòng, tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!"
Nhan Nghị nghênh mặt với Lâm Dục Thần.
"Không tha cho tao thì làm gì tao đây? Mày nên nhớ trong lòng Tiểu Yên tao chính là người quan trọng nhất, con bé chỉ là u mê mày nhất thời, đến lúc nó hiểu ra sẽ tự động về với tao!"
Đi đến túm lấy cổ áo của Nhan Nghị, Lâm Dục Thần lườm ông ta bằng ánh mắt đầy nộ khí.
"Muốn dành Tiểu Yên với tôi? Ông không có cửa. Một người cha độc ác như ông không xứng đánh để cô ấy kính trọng càng không có quyền tước đoạt tình yêu của cô ấy!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần lớn tiếng ra lệnh.
"Vào đi!"
Một tốp người áo đen đi vào bắt lấy Nhan Nghị, ông trừng mắt hét lớn.
"Tiêu Tiêu mà biết được mày đối xử với tao như vậy, nó sẽ không tha thứ cho mày!"
Mặc kệ ông ta nói gì, anh ra lệnh cho bọn đàn em áp giải Nhan Nghị đi nhưng chỉ vừa quay đầu về phía cửa, đập vào mắt anh là thân ảnh nhỏ bé quen thuộc.
Lâm Dục Thần chau chặt mày.
"Sao em ở đây?"
Ánh mắt Nhan Tiêu Tiêu bây giờ vô cùng khác lạ, cô quát lên.
"Thả ba tôi ra!"
Cũng vì thế, Lâm Dục Thần đành miễn cưỡng ra lệnh cho bọn đàn em thả Nhan Nghị ra, bảo bọn chúng rời rời khỏi đây.
"Ba!"
Nhan Tiêu Tiêu chạy đến nắm lấy hai tay ông ấy xem Nhan Nghị có bị thương chỗ nào không, sau đó nhìn đến Lâm Dục Thần bằng ánh mắt không thể ngờ, chất vấn anh.
"Tại sao anh làm như thế với ba em?"
Lâm Dục Thần không biết giải thích thế nào, chỉ im lặng. Điều này làm cô càng hoài nghi về những lời lúc sáng Nhan Nghị nói với mình, cảm thấy vô cùng thất vọng về anh, Nhan Tiêu Tiêu chỉ tay ra cửa.
"Anh mau đi đi, cấm anh đến đây làm phiền ba em!"
Lâm Dục Thần nhỏ giọng gọi tên cô, Nhan Tiêu Tiêu vẫn quát.
"Đi đi!"
Anh đứng dậy đi đến trước mặt Nhan Tiêu Tiêu quan sát cô một lúc rồi cất lời.
"Em đã không khỏe còn đi đâu vậy?"
Cô cúi mặt không nói lời nào cũng không dám nhìn trực diện Lâm Dục Thần.
Thấy Nhan Tiêu Tiêu thật khác lạ, anh nâng mặt cô nhẹ giọng hỏi.
"Em làm sao thế! Không khỏe chỗ nào nói anh nghe!"
"Thần!"
Nhào vào lòng anh, Nhan Tiêu Tiêu bật khóc nức nở, cô trút hết nỗi lòng bằng nước mắt. Có đánh chết cô cũng không tin anh xem cô là kẻ thay thế.
Thấy cô bỗng dưng òa khóc, Lâm Dục Thần kinh ngạc, giây sau liền vòng tay ôm cô vào lòng dỗ dành.
"Có anh ở đây, em đừng khóc!"
Cô chỉ biết nức nở gọi tên anh, sau một lúc được Lâm Dục Thần bế lên phòng đặt xuống giường, hôn lên hai mi mắt của cô, anh dịu giọng hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì mà làm em khóc lóc đến thế, nói anh nghe!"
Nhan Tiêu Tiêu chỉ biết cắn môi, cúi rụp mặt xuống, chuyện này cô có nên nói cho anh biết hay không?
Giữa ba và người mình yêu, cô không biết phải tin ai, người nào đối với cô cũng là quan trọng nhất, nhưng cô rất sợ điều ba mình nói là thật.
Đang ở đỉnh cao của hạnh phúc, cô không muốn té xuống thê thảm.
Nhan Tiêu Tiêu cứ im lặng không nói, Lâm Dục Thần cũng không muốn ép cô.
"Được rồi! Em không nói cũng không sao. Lúc sáng em có ăn gì chưa?"
Cô trả lời anh, giọng có pha chút khàn đặc.
"Lúc sáng em có ăn rồi! Em muốn anh dỗ em ngủ!"
Hiện tại cô đã rất mệt mỏi, không muốn nghĩ nhiều chuyện nữa nên muốn ngủ một giấc thật ngon.
Lâm Dục Thần ôm cô nằm xuống giường, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh.
"Được!"
Cô thắc mắc hỏi.
"Giờ này chẳng phải anh đang ở công ty sao?"
Lâm Dục Thần đáp lời.
"Anh gọi cho dì Chân hỏi tình hình của em, dì ấy bảo em ra ngoài từ sớm, anh không yên tâm nên chạy về!"
Dụi dụi vào ngực anh, cô cắn cắn môi.
"Xin lỗi, đã làm anh lo rồi!"
Nhéo nhẹ cái má bầu bĩnh, Lâm Dục Thần yêu chiều hôn lên một cái.
"Được rồi, chẳng phải em muốn ngủ sao? Mau ngủ đi!"
"Dạ!"
Hít thở mùi hương nam tính của anh, cô từ từ chìm sâu vào giấc ngủ vứt bỏ những buồn phiền không đáng có sang một bên.
Đợi đến khi Nhan Tiêu Tiêu đã ngủ thật sâu giấc, Lâm Dục Thần cẩn thận gỡ tay cô ra khỏi người mình, sửa lại tư thế ngủ, đắp chăn kĩ lưỡng cho cô rồi xoay người đi về hướng ban công gọi điện cho Giang Tuấn.
"Điều tra cho tôi lúc sáng nay Tiêu Tiêu đã đi đâu!"
...
_______________
Nhan Nghị vừa mới tấm xong, trên người khoác bộ đồ ngủ của khách sạn, ông ta thông thả đứng trên ban công hứng gió lạnh, nhìn cảnh đêm.
Ở Nga, ngày nào Nhan Nghị cũng nhớ con gái mình, mong cô về lại nhà, nhắn tin hoặc gọi điện cho ông một lần nhưng chờ cả tháng vẫn không có tin tức, không ngờ được đến việc Lâm Dục Thần đã âm thầm bày trò phía sau.
Nhờ Nicolas báo tin và sắp xếp cho Nhan Nghị ở đây, ông ta mới có cơ hội gặp lại Nhan Tiêu Tiêu.
Cảm nhận được cô đã yêu Lâm Dục Thần sâu đậm, ông ta nào chấp nhận chuyện này nên tự nghĩ ra một câu chuyện hoàn hảo.
Nicolas biết rõ thân phận thật sự của Nhan Nghị và Nhan Tiêu Tiêu nhưng nào đành lòng để cô đoàn tụ với Lâm Dục Thần, hắn muốn gây hiểu lầm giữa bọn họ nhưng không thành, chỉ đành nhờ vào Nhan Nghị.
Nhan Nghị chính là đòn chí mạng có thể tấn công bức tường tình yêu của Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu.
Ông ta tin không ít thì nhiều, cô sẽ nảy sinh nghi ngờ Lâm Dục Thần, quan hệ của bọn họ sẽ dần dần rạng nứt.
Tiếng gõ cửa vang vọng giữa không giang yên ắng.
Nơi này ông ta ở chỉ có Nhan Tiêu Tiêu và Nicolas biết, mang theo một chút nghi ngờ, Nhan Nghị đi ra mở cửa.
Một ánh mắt lạnh lẽo nhìn trực diện ông ta, Nhan Nghị cũng không bất ngờ mấy.
"Xem ra thông tin của mày cũng nhanh thật!"
Lâm Dục Thần không nói lời nào đi thẳng vào trong, ngồi xuống sô pha.
Nhìn xung quanh một lúc, anh nhếch môi.
"Xen ra Nicolas lấy lòng ông rất tốt!"
Nhan Nghị cũng ngồi xuống ghế, ánh mắt nồng nặc thuốc súng phóng về phía Lâm Dục Thần.
"Tao không tin mục đích mày đến đây chỉ để nói câu này!"
Nhìn thẳng vào mắt Nhan Nghị, Lâm Dục Thần cất giọng nói lạnh nhạt.
"Lúc sáng ông nói gì với Tiêu Tiêu!"
Cười khinh một tiếng, Nhan Nghị gõ tay theo từng nhịp lên bàn.
"Mày nghĩ tao nói cho mày biết? Nghe cho rõ đây, trừ khi tao chết ra thì sẽ không bao giờ cho mày chung sống cùng con gái tao!"
"Tôi chẳng biết ông nói gì với Tiêu Tiêu, tôi chỉ biết ông đã làm cho cô ấy buồn. Cảnh cáo ông, nếu ông dám gây áp lực khiến cô ấy nặng lòng, tôi sẽ không bao giờ tha cho ông!"
Nhan Nghị nghênh mặt với Lâm Dục Thần.
"Không tha cho tao thì làm gì tao đây? Mày nên nhớ trong lòng Tiểu Yên tao chính là người quan trọng nhất, con bé chỉ là u mê mày nhất thời, đến lúc nó hiểu ra sẽ tự động về với tao!"
Đi đến túm lấy cổ áo của Nhan Nghị, Lâm Dục Thần lườm ông ta bằng ánh mắt đầy nộ khí.
"Muốn dành Tiểu Yên với tôi? Ông không có cửa. Một người cha độc ác như ông không xứng đánh để cô ấy kính trọng càng không có quyền tước đoạt tình yêu của cô ấy!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần lớn tiếng ra lệnh.
"Vào đi!"
Một tốp người áo đen đi vào bắt lấy Nhan Nghị, ông trừng mắt hét lớn.
"Tiêu Tiêu mà biết được mày đối xử với tao như vậy, nó sẽ không tha thứ cho mày!"
Mặc kệ ông ta nói gì, anh ra lệnh cho bọn đàn em áp giải Nhan Nghị đi nhưng chỉ vừa quay đầu về phía cửa, đập vào mắt anh là thân ảnh nhỏ bé quen thuộc.
Lâm Dục Thần chau chặt mày.
"Sao em ở đây?"
Ánh mắt Nhan Tiêu Tiêu bây giờ vô cùng khác lạ, cô quát lên.
"Thả ba tôi ra!"
Cũng vì thế, Lâm Dục Thần đành miễn cưỡng ra lệnh cho bọn đàn em thả Nhan Nghị ra, bảo bọn chúng rời rời khỏi đây.
"Ba!"
Nhan Tiêu Tiêu chạy đến nắm lấy hai tay ông ấy xem Nhan Nghị có bị thương chỗ nào không, sau đó nhìn đến Lâm Dục Thần bằng ánh mắt không thể ngờ, chất vấn anh.
"Tại sao anh làm như thế với ba em?"
Lâm Dục Thần không biết giải thích thế nào, chỉ im lặng. Điều này làm cô càng hoài nghi về những lời lúc sáng Nhan Nghị nói với mình, cảm thấy vô cùng thất vọng về anh, Nhan Tiêu Tiêu chỉ tay ra cửa.
"Anh mau đi đi, cấm anh đến đây làm phiền ba em!"
Lâm Dục Thần nhỏ giọng gọi tên cô, Nhan Tiêu Tiêu vẫn quát.
"Đi đi!"