Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Em Là Nhan Tiêu Tiêu, Không Phải Dương Khiết Yên
Đặt Nhan Tiêu Tiêu nằm xuống giường, ngưởi thấy trên người cô nồng nặc mùi rượu, khuôn mặt Lâm Dục Thần đen lại, không khỏi tức giận.
Tại sao cô lại đi uống rượu mà không chịu đến gặp anh? Còn được tên kia đưa đến khách sạn?
"Dục Thần...ực Dục Thần!"
Nhìn cô nhắm mắt nhưng miệng nhỏ vẫn thì thầm tên anh, Lâm Dục Thần nằm xuống ôm cô vào lòng vuốt ve, nhỏ giọng.
"Chẳng biết em nghĩ gì trong đầu!"
________________
Đến khi Nhan Tiêu Tiêu tĩnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp nhìn trực diện vào mặt người đàn ông mang theo chút trầm tư.
Lời Nicolas nói là sự thật? Anh quen cô là bởi vì cô giống với người con gái anh yêu?
Thảo nào lần đầu gặp mặt ở đường phố gần sân bay, phản ứng của anh khi nhìn cô lần đầu kích động như thế, thảo nào anh luôn tìm mọi cách gần gũi cô, chỉ có cô ngu ngốc nghĩ là anh nảy sinh tình cảm với mình nhưng không ngờ anh chỉ xem bản thân là người con gái trước đây anh yêu.
Bỗng dưng Lâm Dục Thần mở mắt nhìn thẳng vào con ngươi long lanh của Nhan Tiêu Tiêu. Bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào, cảm giác không hề ngọt ngào như những lúc trước, giống như đang có một bức tường cứng rắn ngăn cách giữa hai người bọn họ.
"Tiêu Tiêu, anh cần lời giải thích!"
Cô vẫn nhìn anh nhưng không hiện lên sự nũng nịu như ngày thường, cất lời.
"Lời giải thích gì chứ?"
"Em không hiểu hay đang cố tình không hiểu?"
Nhan Tiêu Tiêu rời khỏi người anh ngồi phắt dậy khó chịu.
"Em không biết anh nói gì hết, có gì cứ nói thẳng ra!"
Lâm Dục Thần không muốn cự cãi với cô, anh dịu giọng.
"Tiêu Tiêu! Tại sao hôm qua em không đến nơi anh hẹn cùng ăn tối mà chạy đi uống rượu!"
Cô quay mặt, lạnh nhạt cất lời.
"Em thích như vậy đó, anh muốn ngăn cấm em?"
Nắm hai cầu vai của Nhan Tiêu Tiêu trực tiếp xoay người cô lại.
"Anh không biết em bị làm sao nhưng em giận anh việc gì thì cứ nói ra, đừng trẻ con như vậy!"
Đẩy mạnh hai tay Lâm Dục Thần ra khỏi vai, cô trừng mắt hét lên.
"Em không có trẻ con, em cũng không có ngốc, em là Nhan Tiêu Tiêu, không phải Dương Khiết Yên, cô gái mất tích anh đang tìm kiếm!"
Cơ thể Lâm Dục Thần cứng ngắt, anh đứng hình khi nghe cô nhắc đến cái tên Dương Khiết Yên. Cô làm sao lại nói ra những lời này với anh?
"Tiêu Tiêu! Em nói gì vậy?"
Cô không kìm được nước mắt, nói ra hết những lời kìm nén trong lòng.
"Lâm Dục Thần! Em nói lại một lần nữa, em không phải Dương Khiết Yên của anh, em là Nhan Tiêu Tiêu, anh đừng vì vẻ bề ngoài mà lợi dụng em, đừng coi em là kẻ thay thế. Nếu anh thấy bản thân chẳng có chút tình cảm nào với em thì hãy chia đi, đừng làm em nhầm tưởng anh yêu em nữa!"
"Tiêu Tiêu!"
Ghì chặt cơ thể cô vào lòng, thâm tâm Lâm Dục Thân rối loạn chẳng biết làm gì. Vì sao cô lại hiểu lầm mọi chuyện thành ra như vậy? Thảo nào cô nảy giờ phản ứng kì lạ như thế.
Anh thở dài hỏi cô một câu.
"Em không tin tưởng anh?"
Cô lúc này chỉ biết khóc, không biết làm gì hơn. Tận sâu trong tim cô vẫn tin tưởng vào tình yêu của anh nhưng theo bản năng của một người phụ nữ, cô không thể coi như không có chuyện gì, hoàn toàn tin tưởng anh được.
Khi yêu, người ta thường hay mù quáng, không biết đâu là đúng đâu là sai, Nhan Tiêu Tiêu cũng như thế. Đột nhiên phát hiện ra người yêu trước đây của bạn trai mình giống bản thân y như đúc, cô làm sao xem như không có chuyện gì mà bình tĩnh được?
"Tiêu Tiêu! Anh thật sự yêu em, rất yêu em, tin tưởng lời anh có được không? Anh có thể thề với em nếu như anh không yêu em, hãy cho anh chết không...!"
"Anh nói cái gì vậy?"
Nhan Tiêu Tiêu bụm miệng Lâm Dục Thần lại, cô áy náy mím môi.
"Em tin anh! Nhưng nếu có một ngày biết được anh chỉ xem em là người thay thế, em sẽ rời khỏi anh mãi mãi!"
Vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ, Lâm Dục Thần hứa chắc nịch.
"Em yên tâm, anh biết bản thân muốn gì. Cho dù có bao nhiêu người giống y như Dương Khiết Yên của trước đây, anh cũng không đời nào để mắt đến. Hiện giờ anh chỉ yêu mình em, Tiêu Tiêu của anh! Vậy nên đừng hiểu lầm anh nữa nhé!"
"Dạ!"
Giải quyết được khúc mắc trong lòng, Nhan Tiêu Tiêu không còn khó chịu như lúc ban nảy, cô nũng nịu nằm trong lòng anh nhỏ giọng.
"Thần! Xin lỗi anh, là em đã hiểu lầm, dạy dột trách nhằm anh, em sai rồi!"
Yêu chiều xoa đầu cô, anh mỉm cười.
"Không sao? Nhưng nếu có lần sau nữa, em đừng có giận anh như thế, có gì cứ hỏi anh, anh không muốn hai chúng ta bất hòa!"
"Dạ! Em biết rồi!"
"Còn một điều nữa, anh cần nói cho em biết, trách xa đàn ông bên ngoài ra, ngoài anh thì không kẻ nào được đến gần em cả!"
Ngước mắt lên nhìn anh, Nhan Tiêu Tiêu cắn môi.
"Tự dưng anh nói chuyện này? Em có bao giờ tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào ngoài anh đâu?"
Đột nhiên ánh mắt Lâm Dục Thần tràn ngập sát khí.
"Hôm qua anh thấy em và tên Nicolas chung phòng!"
"Anh nói gì?"
Đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc.
"Vậy...vậy em và hắn có..."
"Không xảy ra chuyện gì hết!"
Nghe anh nói, Nhan Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn, hôm qua cô đến quán rượu uống đến say mèm nằm gục trên bàn, không ngờ trong thời gian bất tĩnh thì xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô mím môi quan sát nét mặt của anh e dè hỏi.
"Vậy...anh xử lí như thế nào?"
Bình thản hôn lên mái tóc của Nhan Tiêu Tiêu, anh nhẹ giọng nói.
"Đánh hắn đến sống dở chết dở!"
Hàng mi cô run run không nói nên lời. Đúng là Lâm Dục Thần mà cô quen biết, nguy hiểm tàn độc không ai sánh bằng.
_________________
Dưới phòng ăn, Lâm Tố Tâm vui vẻ nói hết những việc làm của cô ta cho Lâm Thái Thụy biết, bà ta hài lòng tán thưởng.
"Đúng là cháu gái của cô! Lần này để xem hai chúng nó hiểu lầm nhau thế nào, có khi rời khỏi nơi đây luôn không chừng!"
Chưa nói hết câu, bà ta đã thấy Lâm Dục Thần dắt tay Dương Khiết Yên vào phòng ăn mà mắt trợn tròn sau đó nhìn sang Lâm Tố Tâm.
Cô ta cũng không khỏi bất ngờ, quan sát hai người trước mắt.
"Có chuyện gì sao?"
Vừa nhìn sơ qua, anh đã biết Nhan Tiêu Tiêu hiểu lầm có khả năng cao là liên quan đên hai người này rồi.
"Từ nay hai người không cần ở đây nữa tôi đã mua một căn biệt thự ở ngoại ô, không khí thoáng mát, thoải mái, xung quanh có người canh giữ kĩ lưỡng vô cùng an toàn, công ty cũng sắp xử lý xong rắc rối!"
Tuy anh không nói lời nào liên quan đến chuyện của Nhan Tiêu Tiêu nhưng hai người kia thầm hiểu rằng không qua mắt được Lâm Dục Thần nên không dám dạy dột nói thêm lời nào, cắn răng chịu đựng.
Tại sao cô lại đi uống rượu mà không chịu đến gặp anh? Còn được tên kia đưa đến khách sạn?
"Dục Thần...ực Dục Thần!"
Nhìn cô nhắm mắt nhưng miệng nhỏ vẫn thì thầm tên anh, Lâm Dục Thần nằm xuống ôm cô vào lòng vuốt ve, nhỏ giọng.
"Chẳng biết em nghĩ gì trong đầu!"
________________
Đến khi Nhan Tiêu Tiêu tĩnh dậy đã là sáng sớm hôm sau, nằm trong lồng ngực ấm áp quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp nhìn trực diện vào mặt người đàn ông mang theo chút trầm tư.
Lời Nicolas nói là sự thật? Anh quen cô là bởi vì cô giống với người con gái anh yêu?
Thảo nào lần đầu gặp mặt ở đường phố gần sân bay, phản ứng của anh khi nhìn cô lần đầu kích động như thế, thảo nào anh luôn tìm mọi cách gần gũi cô, chỉ có cô ngu ngốc nghĩ là anh nảy sinh tình cảm với mình nhưng không ngờ anh chỉ xem bản thân là người con gái trước đây anh yêu.
Bỗng dưng Lâm Dục Thần mở mắt nhìn thẳng vào con ngươi long lanh của Nhan Tiêu Tiêu. Bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào, cảm giác không hề ngọt ngào như những lúc trước, giống như đang có một bức tường cứng rắn ngăn cách giữa hai người bọn họ.
"Tiêu Tiêu, anh cần lời giải thích!"
Cô vẫn nhìn anh nhưng không hiện lên sự nũng nịu như ngày thường, cất lời.
"Lời giải thích gì chứ?"
"Em không hiểu hay đang cố tình không hiểu?"
Nhan Tiêu Tiêu rời khỏi người anh ngồi phắt dậy khó chịu.
"Em không biết anh nói gì hết, có gì cứ nói thẳng ra!"
Lâm Dục Thần không muốn cự cãi với cô, anh dịu giọng.
"Tiêu Tiêu! Tại sao hôm qua em không đến nơi anh hẹn cùng ăn tối mà chạy đi uống rượu!"
Cô quay mặt, lạnh nhạt cất lời.
"Em thích như vậy đó, anh muốn ngăn cấm em?"
Nắm hai cầu vai của Nhan Tiêu Tiêu trực tiếp xoay người cô lại.
"Anh không biết em bị làm sao nhưng em giận anh việc gì thì cứ nói ra, đừng trẻ con như vậy!"
Đẩy mạnh hai tay Lâm Dục Thần ra khỏi vai, cô trừng mắt hét lên.
"Em không có trẻ con, em cũng không có ngốc, em là Nhan Tiêu Tiêu, không phải Dương Khiết Yên, cô gái mất tích anh đang tìm kiếm!"
Cơ thể Lâm Dục Thần cứng ngắt, anh đứng hình khi nghe cô nhắc đến cái tên Dương Khiết Yên. Cô làm sao lại nói ra những lời này với anh?
"Tiêu Tiêu! Em nói gì vậy?"
Cô không kìm được nước mắt, nói ra hết những lời kìm nén trong lòng.
"Lâm Dục Thần! Em nói lại một lần nữa, em không phải Dương Khiết Yên của anh, em là Nhan Tiêu Tiêu, anh đừng vì vẻ bề ngoài mà lợi dụng em, đừng coi em là kẻ thay thế. Nếu anh thấy bản thân chẳng có chút tình cảm nào với em thì hãy chia đi, đừng làm em nhầm tưởng anh yêu em nữa!"
"Tiêu Tiêu!"
Ghì chặt cơ thể cô vào lòng, thâm tâm Lâm Dục Thân rối loạn chẳng biết làm gì. Vì sao cô lại hiểu lầm mọi chuyện thành ra như vậy? Thảo nào cô nảy giờ phản ứng kì lạ như thế.
Anh thở dài hỏi cô một câu.
"Em không tin tưởng anh?"
Cô lúc này chỉ biết khóc, không biết làm gì hơn. Tận sâu trong tim cô vẫn tin tưởng vào tình yêu của anh nhưng theo bản năng của một người phụ nữ, cô không thể coi như không có chuyện gì, hoàn toàn tin tưởng anh được.
Khi yêu, người ta thường hay mù quáng, không biết đâu là đúng đâu là sai, Nhan Tiêu Tiêu cũng như thế. Đột nhiên phát hiện ra người yêu trước đây của bạn trai mình giống bản thân y như đúc, cô làm sao xem như không có chuyện gì mà bình tĩnh được?
"Tiêu Tiêu! Anh thật sự yêu em, rất yêu em, tin tưởng lời anh có được không? Anh có thể thề với em nếu như anh không yêu em, hãy cho anh chết không...!"
"Anh nói cái gì vậy?"
Nhan Tiêu Tiêu bụm miệng Lâm Dục Thần lại, cô áy náy mím môi.
"Em tin anh! Nhưng nếu có một ngày biết được anh chỉ xem em là người thay thế, em sẽ rời khỏi anh mãi mãi!"
Vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái nhỏ, Lâm Dục Thần hứa chắc nịch.
"Em yên tâm, anh biết bản thân muốn gì. Cho dù có bao nhiêu người giống y như Dương Khiết Yên của trước đây, anh cũng không đời nào để mắt đến. Hiện giờ anh chỉ yêu mình em, Tiêu Tiêu của anh! Vậy nên đừng hiểu lầm anh nữa nhé!"
"Dạ!"
Giải quyết được khúc mắc trong lòng, Nhan Tiêu Tiêu không còn khó chịu như lúc ban nảy, cô nũng nịu nằm trong lòng anh nhỏ giọng.
"Thần! Xin lỗi anh, là em đã hiểu lầm, dạy dột trách nhằm anh, em sai rồi!"
Yêu chiều xoa đầu cô, anh mỉm cười.
"Không sao? Nhưng nếu có lần sau nữa, em đừng có giận anh như thế, có gì cứ hỏi anh, anh không muốn hai chúng ta bất hòa!"
"Dạ! Em biết rồi!"
"Còn một điều nữa, anh cần nói cho em biết, trách xa đàn ông bên ngoài ra, ngoài anh thì không kẻ nào được đến gần em cả!"
Ngước mắt lên nhìn anh, Nhan Tiêu Tiêu cắn môi.
"Tự dưng anh nói chuyện này? Em có bao giờ tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào ngoài anh đâu?"
Đột nhiên ánh mắt Lâm Dục Thần tràn ngập sát khí.
"Hôm qua anh thấy em và tên Nicolas chung phòng!"
"Anh nói gì?"
Đôi mắt cô trợn tròn kinh ngạc.
"Vậy...vậy em và hắn có..."
"Không xảy ra chuyện gì hết!"
Nghe anh nói, Nhan Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn, hôm qua cô đến quán rượu uống đến say mèm nằm gục trên bàn, không ngờ trong thời gian bất tĩnh thì xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô mím môi quan sát nét mặt của anh e dè hỏi.
"Vậy...anh xử lí như thế nào?"
Bình thản hôn lên mái tóc của Nhan Tiêu Tiêu, anh nhẹ giọng nói.
"Đánh hắn đến sống dở chết dở!"
Hàng mi cô run run không nói nên lời. Đúng là Lâm Dục Thần mà cô quen biết, nguy hiểm tàn độc không ai sánh bằng.
_________________
Dưới phòng ăn, Lâm Tố Tâm vui vẻ nói hết những việc làm của cô ta cho Lâm Thái Thụy biết, bà ta hài lòng tán thưởng.
"Đúng là cháu gái của cô! Lần này để xem hai chúng nó hiểu lầm nhau thế nào, có khi rời khỏi nơi đây luôn không chừng!"
Chưa nói hết câu, bà ta đã thấy Lâm Dục Thần dắt tay Dương Khiết Yên vào phòng ăn mà mắt trợn tròn sau đó nhìn sang Lâm Tố Tâm.
Cô ta cũng không khỏi bất ngờ, quan sát hai người trước mắt.
"Có chuyện gì sao?"
Vừa nhìn sơ qua, anh đã biết Nhan Tiêu Tiêu hiểu lầm có khả năng cao là liên quan đên hai người này rồi.
"Từ nay hai người không cần ở đây nữa tôi đã mua một căn biệt thự ở ngoại ô, không khí thoáng mát, thoải mái, xung quanh có người canh giữ kĩ lưỡng vô cùng an toàn, công ty cũng sắp xử lý xong rắc rối!"
Tuy anh không nói lời nào liên quan đến chuyện của Nhan Tiêu Tiêu nhưng hai người kia thầm hiểu rằng không qua mắt được Lâm Dục Thần nên không dám dạy dột nói thêm lời nào, cắn răng chịu đựng.