Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Em có từng mất trí nhớ không?
Nhan Tiêu Tiêu cầm con tôm mà anh đã bóc vỏ đưa vào miệng nhai ngon lành. Nhìn dáng vẻ này của cô, Lâm Dục Thần không lầm đi đâu được, đích thức thực là Tiểu Yên của anh rồi.
Thấy trên miệng cô dính đầy dầu mỡ, Lâm Dục Thần đưa tay lấy khăn giấy chủ động đứng lên lau miệng cho cô.
Hành động của anh khiến Nhan Tiêu Tiêu đứng hình mất năm giây sau đó cúi mặt ái ngại.
"Xin lỗi, lúc tôi ăn không có ý tứ như người khác, khiến anh chê cười rồi!"
"Tôi thấy rất đáng yêu!"
Nhan Tiêu Tiêu chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt ấm áp của anh, hai má cô đỏ như trái cà chua, miệng nhỏ bậm lấy nhau.
Gì đây? Sao rơi vào tình huống ngại ngùng này rồi?
Với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, Nhan Tiêu Tiêu chấn chỉnh lại tinh thần.
"Lâm tổng! Anh quá lời rồi, người khác nhìn vào đều nói tôi quá tham ăn, chỉ có anh nói đáng yêu thôi!"
Lâm Dục Thần cong môi, vẻ mặt ngại ngùng này đúng thật là quá đáng yêu khiến trái tim anh tan chảy mất rồi.
"Tôi nói là sự thật! Mà Tiêu Tiêu này, ở đây tôi chẳng có ai thân quen, em làm bạn tôi được không?"
Cô vui vẻ gật đầu.
"Được chứ! Làm bạn với Lâm tổng chính là vinh hạnh lớn của tôi, vui còn không kịp!"
Anh thầm mừng trong lòng, muốn hỏi cô một vấn đề quan trọng nhưng chẳng biết nên hỏi hay không, được một lúc thì cất lời.
"Tiêu Tiêu! Từ nhỏ em đã ở Pháp rồi sao?"
Cô vừa ăn vừa gật đầu.
"Đúng vậy! Từ nhỏ tôi đã ở đây, tuy là người Trung Quốc nhưng chưa hề đến đó một lần nào!"
Lâm Dục Thần chau chặt mày, chưa hề sang Trung Quốc?
"Tại sao em lại ở đây chứ?"
Vì ngokna trong họng đầy thức ăn nên cô trả lời có chút khó nghe.
"Ba tôi nói từ lúc trẻ ông ấy đã cùng mẹ chuyển sang đây sinh sống. Mẹ thì lúc sinh tôi ra đã qua đời mất rồi. Từ nhỏ đến lớn chỉ có ba chăm bẩm tôi. Bởi thế tôi rất thương ba mình!"
Trong đầu Lâm Dục Thần hỗn loạn không ngừng, gấp gáp hỏi.
"Em có từng mất trí nhớ không?"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Chưa bao giờ hết, tôi còn nhớ rất rõ mọi chuyện lúc nhỏ của bản thân. Có một lần tôi bị rắn cắn ở cổ chân, là ba tôi kịp thời phát hiện cứu tôi, nếu không bây giờ đã mất mạng lâu rồi, anh không thể thấy một Nhan Tiêu Tiêu xinh đẹp như bây giờ đâu, nhìn xem!"
Nhan Tiêu Tiêu đưa chân phải mình ra chỉ vào vết sẹo ngay cổ chân.
Anh cất mắt nhìn vào vết sẹo trên chân cô, lòng rối bời. Cô là có kí ức của trước kia không hề mất trí nhớ. Vậy cô không phải Tiểu Yên của anh sao? Không thể nào, Tiểu Yên của anh cho dù có hóa thành một đống tro tàn anh cũng nhận ra. Lần đầu gặp mặt Nhan Tiêu Tiêu, anh đã có cảm giác thân thuộc không nhầm vào đâu được.
Cô thắc mắc hỏi.
"Sao anh lại hỏi tôi điều này!"
Anh gượng gạo đáp lời.
"Ừm, một người bạn của tôi bị tai nạn mất trí nhớ, tôi không biết cảm nhận của người mất trí nhớ ra sao mới hỏi thế thôi!"
Nhan Tiêu Tiêu cũng không nghi ngờ gì. Khi cả hai ăn xong, Lâm Dục Thần cùng cô đến quầy thanh toán.
Cô nhìn tờ hóa đơn mà hoa mắt choáng váng, Lâm Dục Thần đưa ra một tấm thẻ đen. Nhan Tiêu Tiêu vội chặn tay anh lại.
"Này! Đã nói là hôm nay tôi mời anh ăn mà? Để tôi trả!"
Lâm Dục Thần không nói gì ánh mắt vẫn nhìn vào cô nhân viên kia ra hiệu.
Người kia liền mỉm cười lấy chiếc thẻ đen quẹt một cái. Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ngại, ba lần bảy lượt anh dành trả tiền với cô. Trước thái độ khó chịu của cô, Lâm Dục Thần chỉ nói một câu.
"Đi ăn với nhau thì đàn ông phải là người trả tiền!"
Sau đó anh chủ động lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe sang trọng dừng bánh tại một căn nhà nhỏ có một dàn hoa hồng bao quanh trong vô cùng đẹp mắt. Hoa hồng này toàn bộ là do Nhan Tiêu Tiêu tự tay vun trồng.
Cô xuống xe vẩy tay tạm biệt với anh.
Lâm Dục Thần nhìn thấy một bóng người đàn ông bên hiên nhà đang cuốc đất. Khuôn mặt ông ta già nua, tóc đã bạc hết nữa đầu trong vô cùng xa lạ nhưng tận sâu trong lòng thấy gì đó rất quen mắt.
Anh thu lại ánh mắt nhấn ga rời đi.
Thấy trên miệng cô dính đầy dầu mỡ, Lâm Dục Thần đưa tay lấy khăn giấy chủ động đứng lên lau miệng cho cô.
Hành động của anh khiến Nhan Tiêu Tiêu đứng hình mất năm giây sau đó cúi mặt ái ngại.
"Xin lỗi, lúc tôi ăn không có ý tứ như người khác, khiến anh chê cười rồi!"
"Tôi thấy rất đáng yêu!"
Nhan Tiêu Tiêu chớp chớp mắt nhìn khuôn mặt ấm áp của anh, hai má cô đỏ như trái cà chua, miệng nhỏ bậm lấy nhau.
Gì đây? Sao rơi vào tình huống ngại ngùng này rồi?
Với tay lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, Nhan Tiêu Tiêu chấn chỉnh lại tinh thần.
"Lâm tổng! Anh quá lời rồi, người khác nhìn vào đều nói tôi quá tham ăn, chỉ có anh nói đáng yêu thôi!"
Lâm Dục Thần cong môi, vẻ mặt ngại ngùng này đúng thật là quá đáng yêu khiến trái tim anh tan chảy mất rồi.
"Tôi nói là sự thật! Mà Tiêu Tiêu này, ở đây tôi chẳng có ai thân quen, em làm bạn tôi được không?"
Cô vui vẻ gật đầu.
"Được chứ! Làm bạn với Lâm tổng chính là vinh hạnh lớn của tôi, vui còn không kịp!"
Anh thầm mừng trong lòng, muốn hỏi cô một vấn đề quan trọng nhưng chẳng biết nên hỏi hay không, được một lúc thì cất lời.
"Tiêu Tiêu! Từ nhỏ em đã ở Pháp rồi sao?"
Cô vừa ăn vừa gật đầu.
"Đúng vậy! Từ nhỏ tôi đã ở đây, tuy là người Trung Quốc nhưng chưa hề đến đó một lần nào!"
Lâm Dục Thần chau chặt mày, chưa hề sang Trung Quốc?
"Tại sao em lại ở đây chứ?"
Vì ngokna trong họng đầy thức ăn nên cô trả lời có chút khó nghe.
"Ba tôi nói từ lúc trẻ ông ấy đã cùng mẹ chuyển sang đây sinh sống. Mẹ thì lúc sinh tôi ra đã qua đời mất rồi. Từ nhỏ đến lớn chỉ có ba chăm bẩm tôi. Bởi thế tôi rất thương ba mình!"
Trong đầu Lâm Dục Thần hỗn loạn không ngừng, gấp gáp hỏi.
"Em có từng mất trí nhớ không?"
Nhan Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Chưa bao giờ hết, tôi còn nhớ rất rõ mọi chuyện lúc nhỏ của bản thân. Có một lần tôi bị rắn cắn ở cổ chân, là ba tôi kịp thời phát hiện cứu tôi, nếu không bây giờ đã mất mạng lâu rồi, anh không thể thấy một Nhan Tiêu Tiêu xinh đẹp như bây giờ đâu, nhìn xem!"
Nhan Tiêu Tiêu đưa chân phải mình ra chỉ vào vết sẹo ngay cổ chân.
Anh cất mắt nhìn vào vết sẹo trên chân cô, lòng rối bời. Cô là có kí ức của trước kia không hề mất trí nhớ. Vậy cô không phải Tiểu Yên của anh sao? Không thể nào, Tiểu Yên của anh cho dù có hóa thành một đống tro tàn anh cũng nhận ra. Lần đầu gặp mặt Nhan Tiêu Tiêu, anh đã có cảm giác thân thuộc không nhầm vào đâu được.
Cô thắc mắc hỏi.
"Sao anh lại hỏi tôi điều này!"
Anh gượng gạo đáp lời.
"Ừm, một người bạn của tôi bị tai nạn mất trí nhớ, tôi không biết cảm nhận của người mất trí nhớ ra sao mới hỏi thế thôi!"
Nhan Tiêu Tiêu cũng không nghi ngờ gì. Khi cả hai ăn xong, Lâm Dục Thần cùng cô đến quầy thanh toán.
Cô nhìn tờ hóa đơn mà hoa mắt choáng váng, Lâm Dục Thần đưa ra một tấm thẻ đen. Nhan Tiêu Tiêu vội chặn tay anh lại.
"Này! Đã nói là hôm nay tôi mời anh ăn mà? Để tôi trả!"
Lâm Dục Thần không nói gì ánh mắt vẫn nhìn vào cô nhân viên kia ra hiệu.
Người kia liền mỉm cười lấy chiếc thẻ đen quẹt một cái. Nhan Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng ngại, ba lần bảy lượt anh dành trả tiền với cô. Trước thái độ khó chịu của cô, Lâm Dục Thần chỉ nói một câu.
"Đi ăn với nhau thì đàn ông phải là người trả tiền!"
Sau đó anh chủ động lái xe đưa cô về nhà. Chiếc xe sang trọng dừng bánh tại một căn nhà nhỏ có một dàn hoa hồng bao quanh trong vô cùng đẹp mắt. Hoa hồng này toàn bộ là do Nhan Tiêu Tiêu tự tay vun trồng.
Cô xuống xe vẩy tay tạm biệt với anh.
Lâm Dục Thần nhìn thấy một bóng người đàn ông bên hiên nhà đang cuốc đất. Khuôn mặt ông ta già nua, tóc đã bạc hết nữa đầu trong vô cùng xa lạ nhưng tận sâu trong lòng thấy gì đó rất quen mắt.
Anh thu lại ánh mắt nhấn ga rời đi.