Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36: Ghen
Vào phòng làm việc, mọi người đưa mắt đến nhìn cô nhưng chẳng ai nói gì, Clara cùng nhóm của cô ta liếc nhìn cô bằng nửa con mắt.
Nhan Tiêu Tiêu không thèm đối chọi với họ, ngồi vào vị trí làm việc tiếp tục công việc dang dở của mình.
__________________
Hôm sau, Nhan Tiêu Tiêu cùng Tổng giám đốc, con trai của người đứng đầu Mile tên là Nicolas Rachil đi đến xem xét công trình xây dựng và thảo luận với đối tác.
Cô được lệnh ra ngoài cổng công ty đứng chờ vị Tổng giám đốc tối cao kia.
Một chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng dừng chân trước mặt Nhan Tiêu Tiêu.
Tài xế đi xuống lịch sự mời cô vào trong.
"Tiểu thư! Mời lên xe!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu sau đó vào trong.
Bên trong, một người con trai với ngũ quan tuyệt đẹp, mái tóc màu vàng ánh kim xoăn nhẹ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh nước biển to tròn, vì mẹ anh ta cũng là người Trung Quốc nên cậu ta thừa hưởng cả nét đẹp từ bố lẫn mẹ nên vẻ đẹp này vô cùng lạ lùng, đẹp mắt. Nhan Tiêu Tiêu ngây người nhìn hắn một lát.
Nhận thấy được ánh mắt của cô nhìn chăm chăm lên người mình, Nicolas chán ghét, hắn là đã nghe rầm rộ về chuyện lùm xùm của cô gái tên Amy này.
Con người hắn vô cùng ghét chuyện nhờ quan hệ mà vào công ty.
"Nitor, sau khi xong việc anh nhớ đi rửa xe thật sạch sẽ, nếu không vi khuẩn cứ bám lấy trên xe rất dơ bẩn!"
Nhan Tiêu Tiêu đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của Nicolas dành cho mình, cô tức giận trừng lấy anh.
"Ngài thân phận cao quý, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, dòng do thật mệt!"
Nicolas bất ngờ nhìn Nhan Tiêu Tiêu, từ trước đến giờ chưa ai dám dùng thái độ này đáp trả lại hắn ta cả, còn cô gái này? Sao có lá gan đó?
"Nhìn gì mà nhìn? Tôi nói không đúng?"
Nicolas hừ nhẹ cất lời.
"Rốt cuộc người đứng sau chóng lưng cho cô là ai mà lại có lá gan đó?"
Nhan Tiêu Tiêu tức giận bậm môi, lại nữa rồi, sao ai cũng nói cô là như thế hết vậy?
"Ngài vì lời nói của người khác mà tùy tiện đánh giá tôi? Ha! Tổng giám đốc thông minh đại tài của Mile trong lời đồn cũng chỉ có vậy!"
Cô bĩu môi lắc đầu, Nicolas không vui nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, gan cô cũng to bằng trời không sợ anh lập tức đuổi việc?
Nhưng cá tính này hiếm người có được, vì trước mặt anh, mọi người đều bày ra vẻ mặt nịnh bợ, lấy lòng còn Nhan Tiêu Tiêu thì lại khác. Hắn đã cảm thấy ấn tượng với cô.
Nhìn kĩ khuôn mặt của cô gái này cũng không tệ. Khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, trông cô vô cùng xinh đẹp cộng thêm một ít đáng yêu.
Bỗng nhiên tim hắn đập thình thịch.
...
__________________
Đến nơi Nhan Tiêu Tiêu cùng Nicolas đi vào xem xét, cô ghi ghi chép chép lại tiến độ công trình, kiểm tra sơ lượt lại một chút.
Đang đi thì bỗng dưng dấp phải một lớp đất cứng, cả cơ thể toang ngã xuống nền đất dơ bẩn đó.
Cũng may, Nicolas nhanh tay kéo cô lại. Nhan Tiêu Tiêu theo đà ngã nhào vàng lòng hắn.
Nhan Tiêu Tiêu hoảng sợ, bên tai nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người đàn ông.
Cùng lúc này, Lâm Dục Thần và Giang Tuấn đến nơi tận mắt nhìn thấy cảnh thân mật này.
Giang Tuấn sợ toát mồ hôi dè dặt nhìn Lâm Dục Thần, thấy dáng vẻ của anh vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt chứa đầy nộ khí, tay siết thành đấm.
Hắn thầm nghĩ, tên nam nhân kia sắp xong đời rồi.
Nhan Tiêu Tiêu nhận thấy có người liền lập tức rời khỏi người Nicolas đứng ngay ngắn, chỉnh sửa lại quần áo, trong lòng vẫn không khỏi kinh hoảng.
Cô cong môi chào hỏi Lâm Dục Thần.
"Lâm tổng, chào anh!"
Lâm Dục Thần không nói gì, khuôn mặt lạnh ngắt trừng lấy Nicolas.
Nicolas nhíu mày khó hiểu, vị Lâm tổng này mới vừa gặp hắn sau lại nhìn bằng con mắt muốn ăn tươi nuốt sống như vậy?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Giang Tuấn ra mặt giải vây, hắn nói bằng tiếng Pháp.
"Chào cô Nhan, chào ngày Nicolas, hôm nay ông chủ tôi không được khỏe cho lắm nên có chút kì lạ, mong hai người đừng để ý đến!"
Nicolas gật đầu cong môi.
"Không sao không sao! Lâm tổng, chào anh!"
Hắn lịch sự đưa tay ra trước mặt Lâm Dục Thần. Anh vẫn đứng im đấy nhìn Nicolas, không chịu bắt tay, Giang Tuấn bất lực lại giải thích.
"Xin lỗi ngài, chủ tịch đang bị bệnh sợ lây cho ngài!"
Nicolas gượng cường gật đầu thu tay lại, hắn thầm nghĩ tên này thật ngạo mạng, lần đầu tiên trong đời, ngày hôm nay, hắn gặp được hai kẻ dám không nể mặt hắn là Nhan Tiêu Tiêu và Lâm Dục Thần.
Lâm Dục Thần hừ nhẹ không thèm nhìn hắn kéo tay Nhan Tiêu Tiêu đi.
Nhan Tiêu Tiêu không thèm đối chọi với họ, ngồi vào vị trí làm việc tiếp tục công việc dang dở của mình.
__________________
Hôm sau, Nhan Tiêu Tiêu cùng Tổng giám đốc, con trai của người đứng đầu Mile tên là Nicolas Rachil đi đến xem xét công trình xây dựng và thảo luận với đối tác.
Cô được lệnh ra ngoài cổng công ty đứng chờ vị Tổng giám đốc tối cao kia.
Một chiếc xe ô tô màu trắng sang trọng dừng chân trước mặt Nhan Tiêu Tiêu.
Tài xế đi xuống lịch sự mời cô vào trong.
"Tiểu thư! Mời lên xe!"
Nhan Tiêu Tiêu gật đầu sau đó vào trong.
Bên trong, một người con trai với ngũ quan tuyệt đẹp, mái tóc màu vàng ánh kim xoăn nhẹ, làn da trắng như tuyết, đôi mắt xanh nước biển to tròn, vì mẹ anh ta cũng là người Trung Quốc nên cậu ta thừa hưởng cả nét đẹp từ bố lẫn mẹ nên vẻ đẹp này vô cùng lạ lùng, đẹp mắt. Nhan Tiêu Tiêu ngây người nhìn hắn một lát.
Nhận thấy được ánh mắt của cô nhìn chăm chăm lên người mình, Nicolas chán ghét, hắn là đã nghe rầm rộ về chuyện lùm xùm của cô gái tên Amy này.
Con người hắn vô cùng ghét chuyện nhờ quan hệ mà vào công ty.
"Nitor, sau khi xong việc anh nhớ đi rửa xe thật sạch sẽ, nếu không vi khuẩn cứ bám lấy trên xe rất dơ bẩn!"
Nhan Tiêu Tiêu đương nhiên hiểu rõ ẩn ý của Nicolas dành cho mình, cô tức giận trừng lấy anh.
"Ngài thân phận cao quý, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, dòng do thật mệt!"
Nicolas bất ngờ nhìn Nhan Tiêu Tiêu, từ trước đến giờ chưa ai dám dùng thái độ này đáp trả lại hắn ta cả, còn cô gái này? Sao có lá gan đó?
"Nhìn gì mà nhìn? Tôi nói không đúng?"
Nicolas hừ nhẹ cất lời.
"Rốt cuộc người đứng sau chóng lưng cho cô là ai mà lại có lá gan đó?"
Nhan Tiêu Tiêu tức giận bậm môi, lại nữa rồi, sao ai cũng nói cô là như thế hết vậy?
"Ngài vì lời nói của người khác mà tùy tiện đánh giá tôi? Ha! Tổng giám đốc thông minh đại tài của Mile trong lời đồn cũng chỉ có vậy!"
Cô bĩu môi lắc đầu, Nicolas không vui nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, gan cô cũng to bằng trời không sợ anh lập tức đuổi việc?
Nhưng cá tính này hiếm người có được, vì trước mặt anh, mọi người đều bày ra vẻ mặt nịnh bợ, lấy lòng còn Nhan Tiêu Tiêu thì lại khác. Hắn đã cảm thấy ấn tượng với cô.
Nhìn kĩ khuôn mặt của cô gái này cũng không tệ. Khuôn mặt thanh tú, dáng người nhỏ nhắn, trông cô vô cùng xinh đẹp cộng thêm một ít đáng yêu.
Bỗng nhiên tim hắn đập thình thịch.
...
__________________
Đến nơi Nhan Tiêu Tiêu cùng Nicolas đi vào xem xét, cô ghi ghi chép chép lại tiến độ công trình, kiểm tra sơ lượt lại một chút.
Đang đi thì bỗng dưng dấp phải một lớp đất cứng, cả cơ thể toang ngã xuống nền đất dơ bẩn đó.
Cũng may, Nicolas nhanh tay kéo cô lại. Nhan Tiêu Tiêu theo đà ngã nhào vàng lòng hắn.
Nhan Tiêu Tiêu hoảng sợ, bên tai nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của người đàn ông.
Cùng lúc này, Lâm Dục Thần và Giang Tuấn đến nơi tận mắt nhìn thấy cảnh thân mật này.
Giang Tuấn sợ toát mồ hôi dè dặt nhìn Lâm Dục Thần, thấy dáng vẻ của anh vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt chứa đầy nộ khí, tay siết thành đấm.
Hắn thầm nghĩ, tên nam nhân kia sắp xong đời rồi.
Nhan Tiêu Tiêu nhận thấy có người liền lập tức rời khỏi người Nicolas đứng ngay ngắn, chỉnh sửa lại quần áo, trong lòng vẫn không khỏi kinh hoảng.
Cô cong môi chào hỏi Lâm Dục Thần.
"Lâm tổng, chào anh!"
Lâm Dục Thần không nói gì, khuôn mặt lạnh ngắt trừng lấy Nicolas.
Nicolas nhíu mày khó hiểu, vị Lâm tổng này mới vừa gặp hắn sau lại nhìn bằng con mắt muốn ăn tươi nuốt sống như vậy?
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Giang Tuấn ra mặt giải vây, hắn nói bằng tiếng Pháp.
"Chào cô Nhan, chào ngày Nicolas, hôm nay ông chủ tôi không được khỏe cho lắm nên có chút kì lạ, mong hai người đừng để ý đến!"
Nicolas gật đầu cong môi.
"Không sao không sao! Lâm tổng, chào anh!"
Hắn lịch sự đưa tay ra trước mặt Lâm Dục Thần. Anh vẫn đứng im đấy nhìn Nicolas, không chịu bắt tay, Giang Tuấn bất lực lại giải thích.
"Xin lỗi ngài, chủ tịch đang bị bệnh sợ lây cho ngài!"
Nicolas gượng cường gật đầu thu tay lại, hắn thầm nghĩ tên này thật ngạo mạng, lần đầu tiên trong đời, ngày hôm nay, hắn gặp được hai kẻ dám không nể mặt hắn là Nhan Tiêu Tiêu và Lâm Dục Thần.
Lâm Dục Thần hừ nhẹ không thèm nhìn hắn kéo tay Nhan Tiêu Tiêu đi.