Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Chị dâu
Qua ngày hôm sau, mới sáng sớm, Lâm Dụ Thần mặc kệ Dương Khiết Yên đang ngủ mà bế cô vào phòng tắm đánh răng, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một chiếc váy màu vàng óng ánh cho cô.
Dương Khiết Yên nheo mắt nũng nịu ôm lấy anh.
"Thần! Yên mệt, Yên muốn ngủ!"
Lâm Dục Thần vuốt ve khuôn mặt bầu bỉnh của cô cất lời dỗ dành.
"Ngoan! Em mà ngủ nữa sẽ thành con heo đó! Chúng ta xuống nhà ăn sáng rồi anh dẫn em đi chơi!"
Cô thắc mắc hỏi anh.
"Đi chơi? Yên chưa từng đi bao giờ hết!"
Thâm tâm Lâm Dục Thần thầm đau lòng cho cô, trước giờ cô đến đi chơi cũng chưa từng một lần, anh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của cô cất giọng ấm áp.
"Vậy bây giờ chúng ta đi nhé! Anh sẽ cho em biết! Bây giờ thì ở đây chờ anh tắm xong sẽ dẫn em đi!"
Dương Khiết Yên ngoãn ngoãn nằm im trên giường, anh xoa lấy đầu cô, bảo bối của anh thật ngoan.
Khi tắm xong anh bước ra, Dương Khiết Yên nhìn thấy dang vẻ cuốn hút kia mà oa lên một tiếng, bình thường cô chỉ thấy anh mặc vest thôi, bây giờ nhìn anh mặt một set đồ vô cùng đơn giản, quần jean kết hợp với áo phông trắng trong vô cùng năng động trẻ trung và vô cùng đẹp trai.
Lâm Dục Thần cong môi.
"Em thấy sao?"
Cô u mê nói.
"Thần thật đẹp a, đẹp hết phần thiên hạ luôn!"
Anh ngắt lấy cái mũi nhỏ của cô hỏi.
"Ai dạy em câu này vậy hả?"
Cô mỉm cười câu lấy cổ anh hôn lên mặt anh một cái rõ to.
"Yên xem ti vi, nữ chính nói như thế với nam chính đó!"
Anh mỉm cười lật đầu cô về phía trước chăm chú chải lấy những sợt tóc mượt mà, sau đó lập tức bế cô xuống nhà ăn sáng.
Sau khi ăn no nê, anh bế cô lên xe, trước khi đi Dương Khiết Yên còn không quên tạm biệt dì Chân một tiếng.
Giang Tuấn nhìn lão đại cao cao tại thượng, lạnh lùng trầm tính hàng ngày của mình đang bế một cô gái, còn yêu chiều, cưng như trứng, hứng như hoa thì trong lòng thoáng chốc kinh hỉ.
Hắn cứ tưởng cả một đời lão đại của hắn đều chán ghét phụ nữ, nhưng khi Dương Khiết Yên xuất hiện thì tình thế liền thay đổi. Lâm Dục Thần không còn lạnh lùng, tàn khốc như trước kia, trái lại còn vui vẻ, ôn hòa hơn hẳn.
Đúng là uống nhằm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
Đang thầm nghĩ ngợi trong đầu thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang.
"Giang Tuấn!"
Hắn đột nhiên lạnh gáy, ai đi theo Lâm Dục Thần cũng biết việc anh chán ghét nhất đó chính là mất tập trung khi làm việc.
Thôi thì nam nhi đại trượng phu dám làm dám nhận, anh lặng im chờ câu bắt lỗi rùng mình của Lâm Dục Thần.
Nhưng không như hắn mong chờ, anh chỉ lạnh nhạt thốt ra ba từ.
"Lái xe đi!"
Giang Tuấn ngây người chừng hai giây sau đó quay mặt ra đằng sau, phải rồi, ở đây còn có cứu tinh của thế giới Dương Khiết Yên, hắn không lo bị gì cả bởi vì hắn biết lão đại của hắn chính là không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt của người mình yêu.
Giang Tuấn liền cất lời chào hỏi.
"Lão đại!"
Sau đó chuyển dời mắt sang Dương Khiết Yên đang nằm trong lòng ngực Lâm Dục Thần kêu hai tiếng.
"Chị dâu!"
Giang Tuấn len lén quan sát biểu cảm của Lâm Dục Thần khi hắn gọi Dương Khiết Yên như thế, quả nhiên hắn thấy ánh mắt anh hiện lên tia hài lòng.
Giang Tuấn vừa định nhấn ga thì bất chợt nghe Lâm Dục Thần cất lời.
"Tháng này cậu làm tốt lắm, tăng lương gấp năm!"
Giang Tuấn trố mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lâm Dục Thần đang ôm mỹ nhân hưởng thụ miệng nhàn nhạt nói thầm nghĩ, trước kia hắn làm tốt tới đâu, đại phá được một ban hội trong đêm khuya chỉ một mình, Lâm Dục Thần cũng chỉ tăng lương gấp ba, ấy vậy mà vì hai tiếng "chị dâu" kia đã thuận lợi tăng vụt lương lên gấp năm lần.
Lão đại của hắn quả là có tiềm chất hôn quân, thật bái phục người chị dâu này của hắn, sau này vẫn nên thật xem trọng người chị dâu này thì hơn.
Chiếc MBW màu đen sang trọng nhanh chóng lăn bánh.
Anh đưa cô đến một công viên vô cùng lớn, lệnh Giang Tuấn ở ngoài, còn anh thì dắt tay cùng Dương Khiết Yên vào trong.
Vừa bước xuống cô đã thấy được rất nhiều người xa lạ, bản năng của cô vốn là sơi người nên thân thể liền run rẩy ôm lấy người anh.
Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô vỗ lưng.
"Tiểu Yên! Có anh ở đây, không ai làm gì em được đâu, yên tâm đi! Ngoan anh dẫn em đi chơi nè!"
Anh mỉm cười ấm áp tách cô ra khỏi người mình, dùng bàn tay anh đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Vốn dĩ anh muốn dắt Dương Khiết Yên đi chơi là để cho cô biết thế giới bên ngoài như thế nào, không muốn phải gò ép cô trong một căn nhà mà không để cô thoải mái biết về cuộc sống bên ngoài.
Tuy anh đã khuyên nhủ nhưng cô vẫn cảm thấy sợ sệt áp sát người vào anh.
Lâm Dục Thần thở dài, đưa hai tay lên vuốt ve đôi má mịn màng của Dương Khiết Yên.
"Tiểu Yên! Em không tin anh sao?"
Cô cất đôi mắt lóng lánh nhìn anh, thấy đôi mắt mong chờ của anh, cô không nở nói bản thân sợ.
"Yên...Yên tin anh mà!"
Sau đó, cô không dựa dẫm vào anh, nhịn lấy cơn sợ sệt của mình, nhưng bản thân cô vẫn không thể không run rẩy, hình ảnh này khiến Lâm Dục Thần vô cùng đau lòng, bỗng dưng anh kéo cơ thể của cô vào lòng ôm thật chặt.
"Tiểu Yên! Không sao, nếu em sợ cứ nói anh biết, anh không ép em đâu!"
Anh nhận thấy cô không thích ứng được nên cũng không muốn gấp gáp, cứ từ từ như thế, dù cô có cả đời không thích ứng được anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Tiểu Yên của anh dù có ra sao vẫn là của anh, anh chính là yêu thương cô nhất.
Bất chợt Lâm Dục Thần nhận thấy ánh mắt tò mò của Dương Khiết Yên nhìn phía sau mình thì cũng ngẩn đầu nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn chằm vào một người bán kem lạnh, ở đó có vô số người bu lại mua.
Lâm Dục Thần nhếch môi, sau đó thơm lên cái má bầu bĩnh của cô hỏi nhỏ.
"Bảo bối, nếu em muốn ăn anh sẽ mua cho em!"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh. Lâm Dục Thần kéo lấy tay cô đến chỗ bán kem đó.
Vì có vô số người mua, Lâm Dục Thần sợ cô bị đụng trúng nên luôn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô che chắn.
Những cô gái thấy được hành động này của Lâm Dục Thần thì không khỏi ngưỡng mộ kèm ghen tị với Dương Khiết Yên thầm đánh nhẹ vào tay người yêu mình!!!nhỏ giọng.
"Anh thấy bạn trai người ta chưa? Ai như anh, không ngó ngàng tới bạn gái gì hết!"
Dương Khiết Yên nheo mắt nũng nịu ôm lấy anh.
"Thần! Yên mệt, Yên muốn ngủ!"
Lâm Dục Thần vuốt ve khuôn mặt bầu bỉnh của cô cất lời dỗ dành.
"Ngoan! Em mà ngủ nữa sẽ thành con heo đó! Chúng ta xuống nhà ăn sáng rồi anh dẫn em đi chơi!"
Cô thắc mắc hỏi anh.
"Đi chơi? Yên chưa từng đi bao giờ hết!"
Thâm tâm Lâm Dục Thần thầm đau lòng cho cô, trước giờ cô đến đi chơi cũng chưa từng một lần, anh ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của cô cất giọng ấm áp.
"Vậy bây giờ chúng ta đi nhé! Anh sẽ cho em biết! Bây giờ thì ở đây chờ anh tắm xong sẽ dẫn em đi!"
Dương Khiết Yên ngoãn ngoãn nằm im trên giường, anh xoa lấy đầu cô, bảo bối của anh thật ngoan.
Khi tắm xong anh bước ra, Dương Khiết Yên nhìn thấy dang vẻ cuốn hút kia mà oa lên một tiếng, bình thường cô chỉ thấy anh mặc vest thôi, bây giờ nhìn anh mặt một set đồ vô cùng đơn giản, quần jean kết hợp với áo phông trắng trong vô cùng năng động trẻ trung và vô cùng đẹp trai.
Lâm Dục Thần cong môi.
"Em thấy sao?"
Cô u mê nói.
"Thần thật đẹp a, đẹp hết phần thiên hạ luôn!"
Anh ngắt lấy cái mũi nhỏ của cô hỏi.
"Ai dạy em câu này vậy hả?"
Cô mỉm cười câu lấy cổ anh hôn lên mặt anh một cái rõ to.
"Yên xem ti vi, nữ chính nói như thế với nam chính đó!"
Anh mỉm cười lật đầu cô về phía trước chăm chú chải lấy những sợt tóc mượt mà, sau đó lập tức bế cô xuống nhà ăn sáng.
Sau khi ăn no nê, anh bế cô lên xe, trước khi đi Dương Khiết Yên còn không quên tạm biệt dì Chân một tiếng.
Giang Tuấn nhìn lão đại cao cao tại thượng, lạnh lùng trầm tính hàng ngày của mình đang bế một cô gái, còn yêu chiều, cưng như trứng, hứng như hoa thì trong lòng thoáng chốc kinh hỉ.
Hắn cứ tưởng cả một đời lão đại của hắn đều chán ghét phụ nữ, nhưng khi Dương Khiết Yên xuất hiện thì tình thế liền thay đổi. Lâm Dục Thần không còn lạnh lùng, tàn khốc như trước kia, trái lại còn vui vẻ, ôn hòa hơn hẳn.
Đúng là uống nhằm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.
Đang thầm nghĩ ngợi trong đầu thì một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang.
"Giang Tuấn!"
Hắn đột nhiên lạnh gáy, ai đi theo Lâm Dục Thần cũng biết việc anh chán ghét nhất đó chính là mất tập trung khi làm việc.
Thôi thì nam nhi đại trượng phu dám làm dám nhận, anh lặng im chờ câu bắt lỗi rùng mình của Lâm Dục Thần.
Nhưng không như hắn mong chờ, anh chỉ lạnh nhạt thốt ra ba từ.
"Lái xe đi!"
Giang Tuấn ngây người chừng hai giây sau đó quay mặt ra đằng sau, phải rồi, ở đây còn có cứu tinh của thế giới Dương Khiết Yên, hắn không lo bị gì cả bởi vì hắn biết lão đại của hắn chính là không muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt của người mình yêu.
Giang Tuấn liền cất lời chào hỏi.
"Lão đại!"
Sau đó chuyển dời mắt sang Dương Khiết Yên đang nằm trong lòng ngực Lâm Dục Thần kêu hai tiếng.
"Chị dâu!"
Giang Tuấn len lén quan sát biểu cảm của Lâm Dục Thần khi hắn gọi Dương Khiết Yên như thế, quả nhiên hắn thấy ánh mắt anh hiện lên tia hài lòng.
Giang Tuấn vừa định nhấn ga thì bất chợt nghe Lâm Dục Thần cất lời.
"Tháng này cậu làm tốt lắm, tăng lương gấp năm!"
Giang Tuấn trố mắt nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Lâm Dục Thần đang ôm mỹ nhân hưởng thụ miệng nhàn nhạt nói thầm nghĩ, trước kia hắn làm tốt tới đâu, đại phá được một ban hội trong đêm khuya chỉ một mình, Lâm Dục Thần cũng chỉ tăng lương gấp ba, ấy vậy mà vì hai tiếng "chị dâu" kia đã thuận lợi tăng vụt lương lên gấp năm lần.
Lão đại của hắn quả là có tiềm chất hôn quân, thật bái phục người chị dâu này của hắn, sau này vẫn nên thật xem trọng người chị dâu này thì hơn.
Chiếc MBW màu đen sang trọng nhanh chóng lăn bánh.
Anh đưa cô đến một công viên vô cùng lớn, lệnh Giang Tuấn ở ngoài, còn anh thì dắt tay cùng Dương Khiết Yên vào trong.
Vừa bước xuống cô đã thấy được rất nhiều người xa lạ, bản năng của cô vốn là sơi người nên thân thể liền run rẩy ôm lấy người anh.
Tay anh nhẹ nhàng vòng qua eo cô vỗ lưng.
"Tiểu Yên! Có anh ở đây, không ai làm gì em được đâu, yên tâm đi! Ngoan anh dẫn em đi chơi nè!"
Anh mỉm cười ấm áp tách cô ra khỏi người mình, dùng bàn tay anh đan chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Vốn dĩ anh muốn dắt Dương Khiết Yên đi chơi là để cho cô biết thế giới bên ngoài như thế nào, không muốn phải gò ép cô trong một căn nhà mà không để cô thoải mái biết về cuộc sống bên ngoài.
Tuy anh đã khuyên nhủ nhưng cô vẫn cảm thấy sợ sệt áp sát người vào anh.
Lâm Dục Thần thở dài, đưa hai tay lên vuốt ve đôi má mịn màng của Dương Khiết Yên.
"Tiểu Yên! Em không tin anh sao?"
Cô cất đôi mắt lóng lánh nhìn anh, thấy đôi mắt mong chờ của anh, cô không nở nói bản thân sợ.
"Yên...Yên tin anh mà!"
Sau đó, cô không dựa dẫm vào anh, nhịn lấy cơn sợ sệt của mình, nhưng bản thân cô vẫn không thể không run rẩy, hình ảnh này khiến Lâm Dục Thần vô cùng đau lòng, bỗng dưng anh kéo cơ thể của cô vào lòng ôm thật chặt.
"Tiểu Yên! Không sao, nếu em sợ cứ nói anh biết, anh không ép em đâu!"
Anh nhận thấy cô không thích ứng được nên cũng không muốn gấp gáp, cứ từ từ như thế, dù cô có cả đời không thích ứng được anh cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Tiểu Yên của anh dù có ra sao vẫn là của anh, anh chính là yêu thương cô nhất.
Bất chợt Lâm Dục Thần nhận thấy ánh mắt tò mò của Dương Khiết Yên nhìn phía sau mình thì cũng ngẩn đầu nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn chằm vào một người bán kem lạnh, ở đó có vô số người bu lại mua.
Lâm Dục Thần nhếch môi, sau đó thơm lên cái má bầu bĩnh của cô hỏi nhỏ.
"Bảo bối, nếu em muốn ăn anh sẽ mua cho em!"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh. Lâm Dục Thần kéo lấy tay cô đến chỗ bán kem đó.
Vì có vô số người mua, Lâm Dục Thần sợ cô bị đụng trúng nên luôn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô che chắn.
Những cô gái thấy được hành động này của Lâm Dục Thần thì không khỏi ngưỡng mộ kèm ghen tị với Dương Khiết Yên thầm đánh nhẹ vào tay người yêu mình!!!nhỏ giọng.
"Anh thấy bạn trai người ta chưa? Ai như anh, không ngó ngàng tới bạn gái gì hết!"