Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
~Năm năm sau~
"Baba!"
Tiểu Yên nhỏ vui mừng chạy lạch bạch đến ba mình cười tít mắt. Cô bé chỉ cao đến đùi anh nên nhìn cô như là người tí hon còn Lâm Dục Thần như khổng lồ, anh cúi xuống bế cô bé lên tay yêu thương thơm một cái vào cái má bầu bĩnh dịu giọng.
"Bảo bối Lạc Yên của ba, xin lỗi con ba bận việc nên đến trễ, khiến bảo bối chờ lâu rồi, ba xin lỗi!"
Lúc nảy vì vui mừng quá, cô bé cũng quên bén đi chuyện này, nhờ anh nói lại, cô mới nhớ ra mặt liền bí xị cái tay nghịch ngợm kéo kéo cà vạt của ba mình.
"Ba làm Yên chờ ở đây lâu lắm luôn, ba đáng ghét, ba không thương Yên nữa rồi!"
Lâm Dục Thần đối với lời trách móc của cô gái nhỏ đau lòng vô cùng, thơm liên tục mấy cái lên hai má bầu bỉnh của Lạc Yên dỗ ngọt.
"Ba biết lỗi rồi mà, ba có mua rất nhiều bánh kẹo cho bảo bối của ba, tha lỗi cho ba được không?"
"Thật a?"
Nhắc đến bánh kẹo, cô bé đã to mắt thích thú cười híp cả mắt, anh gật đầu vén tóc mai của cô bé lên rồi bế lên xe.
"Cậu Giang Tuấn!"
Nghe cô chủ nhỏ gọi mình, Giang Tuấn vui vẻ mỉm cười với cô.
"Ừm, Lạc Yên thật ngoan!"
Nghe có người khen mình, cô vui vẻ ôm cánh tay ba lắc lắc.
"Baba, bánh kẹo của Yên đâu?"
Lâm Dục Thần chỉ biết lắc đầu, lấy một túi đồ ăn vặt đưa con gái.
Cái túi còn to hơn cả Lạc Yên, cô bé vui mừng đến hoa cả mắt nhòm người hôn chụt lên mặt ba mình.
"Baba là tốt nhất, Yên thương baba nhất luôn!"
Anh bật cười xoa đầu con gái căn dặn.
"Ăn những thứ này nhiều không tốt cho sức khỏe, con cứ từ từ dùng, nếu không mẹ sẽ mắng đó!"
Lạc Yên gật đầu như giã thóc, tay đã cầm một cái kẹo xé bỏ vỏ nhưng cô có làm sao cũng xé không ra, bực bội làm nũng với anh.
"Baba, Yên xé không được, ba xé cho Yên đi!"
Lâm Dục Thần vờ đăm chiêu suy nghĩ.
"Ba không thể làm công không được!"
Cô bé rất hiểu ý phối hợp hôn liên tục lên mặt anh mấy cái liền rồi lại nằm trong lòng anh nhõng nhẽo.
"Ba! Yên hôn ba rồi, ba xé cho Yên đi!"
Thấy con gái mếu máo sắp khóc đến nơi, anh không trêu chọc Lạc Yên nữa, lấy kẹo trong tay cô dễ dàng xé bỏ vỏ kẹo, đút vào cái miệng nhỏ.
Cô bé chép chép miệng cười khẩy lại chui rút vào người ba mình.
"Ngon quá a, cảm ơn ba!"
_________________
Chiếc xe nhanh chóng dừng bánh trước căn biệt thự to lớn. Lâm Dục Thần bế con gái bảo bối xuống xe rồi vào nhà. Mới vào cửa đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn bất giác cong môi rồi đi thẳng một mạch xuống bếp. Giống như anh suy đoán, Dương Khiết Yên đang loay hoay trong bếp nấu ăn.
"Mẹ!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc của con gái, cô quay đầu mỉm cười.
"Hai cha con về rồi à?"
Nhìn đến túi bánh kẹo to đùng mà Lạc yên đang ôm, Dương Khiết Yên nhăn mặt cất giọng.
"Sao anh mua những thứ này cho con bé, nó sẽ ăn bất chấp không tốt cho sức khỏe đâu!"
Cô tắt bếp đi đến lấy túi thức ăn vặt của Lạc Yên nhưng cô bé đã nhanh chân nấp đằng sau ba mình.
"Baba, đừng cho mẹ lấy đồ ăn của Yên!"
Lâm Dục Thần bế đứa bé lên vỗ về rồi đi đến bên vợ mình hôn cô một cái.
"Anh có dặn dò con bé rồi, em yên tâm. Nhưng sao em lại nấu ăn mà không để dì Chân nấu!"
Dương Khiết Yên không vừa lòng với hành động của anh lại cằn nhằn.
"Anh bảo con bé ăn ít mà mua cho nó cả đống như vậy khác nào đang khiêu khích nó? Tiểu Yên, đưa đây cho mẹ!"
"Ba!"
"Mẹ nói đưa đây cho mẹ!"
Lâm Dục Thần ngăn cản hai mẹ con nhà này. Thật là...
Dương Khiết nào biết tính tình bướng bỉnh của Lạc Yên giống hệt cô.
"Được rồi vợ, em đang mang thai đừng tức giận, anh hứa sẽ không cho chuyện này tái diễn nữa!"
Lạc Yên cũng hiểu chuyện, cô bé tuột xuống người ba mình chạy đến ôm chân cô nũng nịu.
"Mẹ ơi, Yên biết lỗi rồi, thứ này Yên đưa mẹ hết, mẹ đừng giận Yên!"
Dương Khiết Yên mỉm cười bế con gái yêu thương hôn cô bé một cái, cái dáng vẻ đáng thương này làm sao cô nở la mắng đây? Chả trách lúc trước khi đầu óc cô còn như đứa trẻ bốn tuổi, cứ khóc rống lên là Lâm Dục Thần đều đồng ý yêu cầu của bản thân, đòi gì được đó.
"Được rồi, mẹ chỉ muốn con gái của mẹ có sức khỏe tốt. Chỉ cần con hiểu chuyện ăn những thứ đồ này ít một chút, mẹ sẽ không cấm cản nữa, được không?"
Lạc Yên cười tươi rối hôn mẹ mình một cái nịnh nọt.
"Yên biết rồi, Yên thương mẹ nhất luôn!"
Lâm Dục Thần lắc đầu với đứa trẻ này, khi bên anh thì nói thương anh nhất, khi bên mẹ nó thì bảo thương mẹ nó nhất. Đúng là tiểu quỷ rất biết lấy lòng người khác.
"Em đang mang thai đừng bế con bé!"
Dương Khiết Yên thả Lạc Yên xuống mỉm cười.
"Thức ăn em đã nấu xong hết rồi, hôm nay em tận tay chuẩn bị cho cha con anh đấy!"
"Mẹ mẹ! Có tôm không mẹ?"
Cô bé háo hức hỏi, đúng thật đứa bé này rất thích ăn tôm, giống hệt Dương Khiết Yên vậy, cô bảo.
"Đương nhiên là có rồi, Lạc Yên phụ mẹ dọn thức ăn nhé!"
Cô đưa đĩa tôm cho Lạc Yên nhìn đứa đứa bé đi lon ton về phía bàn trong lòng vui vẻ không thôi. Lâm Dục Thần cũng cùng vợ và con gái dọn đồ ăn phụ. Trong buổi ăn anh đều bóc vỏ tôm cho cả vợ và con mình. Không khí vô cùng vui vẻ, ấm cúng và tràn đầy tiếng cười.
__________________
Hôm nay Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên dẫn theo Lạc Yên đi viếng ba mẹ cô. Dương Khiết Yên nhìn mộ ba mẹ có chút buồn buồn, cô nở nụ cười nhàn nhạt lên tiếng.
"Ba mẹ, ba mẹ ở bên kia có nhìn thấy con không? Con đang rất hạnh phúc!"
Ánh mắt cô liền đặt sang Lâm Dục Thần đầy yêu thương rồi nhìn xuống con gái mình.
"Có một người chồng luôn yêu thương con, có một đứa con gái rất đáng yêu và hiểu chuyện còn có cả một bé con trong bụng bốn tháng, con không còn gì để hi vọng nữa rồi. Ba mẹ đừng lo cho con nhé!"
Viếng thăm một lúc, gia đình ba người bọn họ rời đi, Lạc Yên hí hửng nói với ba mẹ mình.
"Ba mẹ, Yên muốn đi công viên chơi, lâu rồi ba mẹ chưa dẫn Yên đi a!"
Dương Khiết Yên trả lời con gái.
"Ba con còn bận đi làm, đợi cuối tuần con nhé!"
Lâm Dục Thần vừa bế con gái, tay đan chặt bàn tay của vợ cất lời.
"Hôm nay anh nghỉ một ngày, gia đình chúng ta cùng đi chơi thôi nào!"
Lạc Yên vui mừng không thôi.
"Ye! Được đi chơi rồi!"
Dương Khiết Yên mỉm cười hạnh phúc nhìn chồng và con mình, cuối cùng người ở bên cô suốt đời chính là anh cùng những đứa con của bọn họ.
Hạnh phúc đơn giản chính là vậy. Có mất mát, có thương đau mới có được hạnh phúc. Tuy ban đầu anh gặp cô là vì thù hận nhưng kết thúc chính là một tình yêu vĩnh cửu. Bọn họ sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường hạnh phúc của mình đến hết một đời.
"Baba!"
Tiểu Yên nhỏ vui mừng chạy lạch bạch đến ba mình cười tít mắt. Cô bé chỉ cao đến đùi anh nên nhìn cô như là người tí hon còn Lâm Dục Thần như khổng lồ, anh cúi xuống bế cô bé lên tay yêu thương thơm một cái vào cái má bầu bĩnh dịu giọng.
"Bảo bối Lạc Yên của ba, xin lỗi con ba bận việc nên đến trễ, khiến bảo bối chờ lâu rồi, ba xin lỗi!"
Lúc nảy vì vui mừng quá, cô bé cũng quên bén đi chuyện này, nhờ anh nói lại, cô mới nhớ ra mặt liền bí xị cái tay nghịch ngợm kéo kéo cà vạt của ba mình.
"Ba làm Yên chờ ở đây lâu lắm luôn, ba đáng ghét, ba không thương Yên nữa rồi!"
Lâm Dục Thần đối với lời trách móc của cô gái nhỏ đau lòng vô cùng, thơm liên tục mấy cái lên hai má bầu bỉnh của Lạc Yên dỗ ngọt.
"Ba biết lỗi rồi mà, ba có mua rất nhiều bánh kẹo cho bảo bối của ba, tha lỗi cho ba được không?"
"Thật a?"
Nhắc đến bánh kẹo, cô bé đã to mắt thích thú cười híp cả mắt, anh gật đầu vén tóc mai của cô bé lên rồi bế lên xe.
"Cậu Giang Tuấn!"
Nghe cô chủ nhỏ gọi mình, Giang Tuấn vui vẻ mỉm cười với cô.
"Ừm, Lạc Yên thật ngoan!"
Nghe có người khen mình, cô vui vẻ ôm cánh tay ba lắc lắc.
"Baba, bánh kẹo của Yên đâu?"
Lâm Dục Thần chỉ biết lắc đầu, lấy một túi đồ ăn vặt đưa con gái.
Cái túi còn to hơn cả Lạc Yên, cô bé vui mừng đến hoa cả mắt nhòm người hôn chụt lên mặt ba mình.
"Baba là tốt nhất, Yên thương baba nhất luôn!"
Anh bật cười xoa đầu con gái căn dặn.
"Ăn những thứ này nhiều không tốt cho sức khỏe, con cứ từ từ dùng, nếu không mẹ sẽ mắng đó!"
Lạc Yên gật đầu như giã thóc, tay đã cầm một cái kẹo xé bỏ vỏ nhưng cô có làm sao cũng xé không ra, bực bội làm nũng với anh.
"Baba, Yên xé không được, ba xé cho Yên đi!"
Lâm Dục Thần vờ đăm chiêu suy nghĩ.
"Ba không thể làm công không được!"
Cô bé rất hiểu ý phối hợp hôn liên tục lên mặt anh mấy cái liền rồi lại nằm trong lòng anh nhõng nhẽo.
"Ba! Yên hôn ba rồi, ba xé cho Yên đi!"
Thấy con gái mếu máo sắp khóc đến nơi, anh không trêu chọc Lạc Yên nữa, lấy kẹo trong tay cô dễ dàng xé bỏ vỏ kẹo, đút vào cái miệng nhỏ.
Cô bé chép chép miệng cười khẩy lại chui rút vào người ba mình.
"Ngon quá a, cảm ơn ba!"
_________________
Chiếc xe nhanh chóng dừng bánh trước căn biệt thự to lớn. Lâm Dục Thần bế con gái bảo bối xuống xe rồi vào nhà. Mới vào cửa đã ngửi thấy hương thơm của thức ăn bất giác cong môi rồi đi thẳng một mạch xuống bếp. Giống như anh suy đoán, Dương Khiết Yên đang loay hoay trong bếp nấu ăn.
"Mẹ!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc của con gái, cô quay đầu mỉm cười.
"Hai cha con về rồi à?"
Nhìn đến túi bánh kẹo to đùng mà Lạc yên đang ôm, Dương Khiết Yên nhăn mặt cất giọng.
"Sao anh mua những thứ này cho con bé, nó sẽ ăn bất chấp không tốt cho sức khỏe đâu!"
Cô tắt bếp đi đến lấy túi thức ăn vặt của Lạc Yên nhưng cô bé đã nhanh chân nấp đằng sau ba mình.
"Baba, đừng cho mẹ lấy đồ ăn của Yên!"
Lâm Dục Thần bế đứa bé lên vỗ về rồi đi đến bên vợ mình hôn cô một cái.
"Anh có dặn dò con bé rồi, em yên tâm. Nhưng sao em lại nấu ăn mà không để dì Chân nấu!"
Dương Khiết Yên không vừa lòng với hành động của anh lại cằn nhằn.
"Anh bảo con bé ăn ít mà mua cho nó cả đống như vậy khác nào đang khiêu khích nó? Tiểu Yên, đưa đây cho mẹ!"
"Ba!"
"Mẹ nói đưa đây cho mẹ!"
Lâm Dục Thần ngăn cản hai mẹ con nhà này. Thật là...
Dương Khiết nào biết tính tình bướng bỉnh của Lạc Yên giống hệt cô.
"Được rồi vợ, em đang mang thai đừng tức giận, anh hứa sẽ không cho chuyện này tái diễn nữa!"
Lạc Yên cũng hiểu chuyện, cô bé tuột xuống người ba mình chạy đến ôm chân cô nũng nịu.
"Mẹ ơi, Yên biết lỗi rồi, thứ này Yên đưa mẹ hết, mẹ đừng giận Yên!"
Dương Khiết Yên mỉm cười bế con gái yêu thương hôn cô bé một cái, cái dáng vẻ đáng thương này làm sao cô nở la mắng đây? Chả trách lúc trước khi đầu óc cô còn như đứa trẻ bốn tuổi, cứ khóc rống lên là Lâm Dục Thần đều đồng ý yêu cầu của bản thân, đòi gì được đó.
"Được rồi, mẹ chỉ muốn con gái của mẹ có sức khỏe tốt. Chỉ cần con hiểu chuyện ăn những thứ đồ này ít một chút, mẹ sẽ không cấm cản nữa, được không?"
Lạc Yên cười tươi rối hôn mẹ mình một cái nịnh nọt.
"Yên biết rồi, Yên thương mẹ nhất luôn!"
Lâm Dục Thần lắc đầu với đứa trẻ này, khi bên anh thì nói thương anh nhất, khi bên mẹ nó thì bảo thương mẹ nó nhất. Đúng là tiểu quỷ rất biết lấy lòng người khác.
"Em đang mang thai đừng bế con bé!"
Dương Khiết Yên thả Lạc Yên xuống mỉm cười.
"Thức ăn em đã nấu xong hết rồi, hôm nay em tận tay chuẩn bị cho cha con anh đấy!"
"Mẹ mẹ! Có tôm không mẹ?"
Cô bé háo hức hỏi, đúng thật đứa bé này rất thích ăn tôm, giống hệt Dương Khiết Yên vậy, cô bảo.
"Đương nhiên là có rồi, Lạc Yên phụ mẹ dọn thức ăn nhé!"
Cô đưa đĩa tôm cho Lạc Yên nhìn đứa đứa bé đi lon ton về phía bàn trong lòng vui vẻ không thôi. Lâm Dục Thần cũng cùng vợ và con gái dọn đồ ăn phụ. Trong buổi ăn anh đều bóc vỏ tôm cho cả vợ và con mình. Không khí vô cùng vui vẻ, ấm cúng và tràn đầy tiếng cười.
__________________
Hôm nay Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên dẫn theo Lạc Yên đi viếng ba mẹ cô. Dương Khiết Yên nhìn mộ ba mẹ có chút buồn buồn, cô nở nụ cười nhàn nhạt lên tiếng.
"Ba mẹ, ba mẹ ở bên kia có nhìn thấy con không? Con đang rất hạnh phúc!"
Ánh mắt cô liền đặt sang Lâm Dục Thần đầy yêu thương rồi nhìn xuống con gái mình.
"Có một người chồng luôn yêu thương con, có một đứa con gái rất đáng yêu và hiểu chuyện còn có cả một bé con trong bụng bốn tháng, con không còn gì để hi vọng nữa rồi. Ba mẹ đừng lo cho con nhé!"
Viếng thăm một lúc, gia đình ba người bọn họ rời đi, Lạc Yên hí hửng nói với ba mẹ mình.
"Ba mẹ, Yên muốn đi công viên chơi, lâu rồi ba mẹ chưa dẫn Yên đi a!"
Dương Khiết Yên trả lời con gái.
"Ba con còn bận đi làm, đợi cuối tuần con nhé!"
Lâm Dục Thần vừa bế con gái, tay đan chặt bàn tay của vợ cất lời.
"Hôm nay anh nghỉ một ngày, gia đình chúng ta cùng đi chơi thôi nào!"
Lạc Yên vui mừng không thôi.
"Ye! Được đi chơi rồi!"
Dương Khiết Yên mỉm cười hạnh phúc nhìn chồng và con mình, cuối cùng người ở bên cô suốt đời chính là anh cùng những đứa con của bọn họ.
Hạnh phúc đơn giản chính là vậy. Có mất mát, có thương đau mới có được hạnh phúc. Tuy ban đầu anh gặp cô là vì thù hận nhưng kết thúc chính là một tình yêu vĩnh cửu. Bọn họ sẽ cùng nhau bước tiếp trên con đường hạnh phúc của mình đến hết một đời.