Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Nhận thấy cứ để cô ở ngôi nhà này không phải là cách tốt, Lâm Dục Thần lên kế hoạch cùng Dương Khiết Yên đi đây đó giải trí. Nhìn cô gái nhỏ đang dụi mặt tỉnh dậy trong lòng, anh cưng chiều hôn cô một cái cất lời.
"Hôm nay phải nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh rồi!"
Dương Khiết Yên mới thức dậy không hiểu hết lời anh nói, mất hết mấy giây mới ngấm được, cô thắc mắc hỏi.
"Anh muốn đi đâu à?"
"Chỉ là đến đây nhiều lần nhưng chưa lần nào đi chơi với em. Còn địa điểm thì tùy em chọn vậy!"
Cô ngẫm nghĩ một lúc.
"Hay là đến tháp Eiffel trước đi!"
Nói là làm, cả hai liền thức dậy chuẩn bị cho chuyến đi.
Trước mặt họ là một tòa tháp cao hơn 300 mét chọc trời được coi là biểu tượng của nước Pháp, được xây dựng hết sức tinh xảo và đẹp mắt.
Dương Khiết Yên đã đến đây hai ba lần, lần nào cũng là đến cùng Dương Kiên. Nhìn nó cô có chút buồn bã. Đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô.
"Em định đứng đây đến bao giờ? Vào trong thôi!"
Cô mỉm cười với Lâm Dục Thần, cùng anh mua vé lên tòa tháp.
Ở đây có cả tầng thang máy và thang bộ, Dương Khiết Yên thích đi thang bộ hơn là thang máy, bởi như thế cô có thể ngắm nhìn từng cấu trúc của tháp Eiffel trước mắt, không những vậy, cảm giác tự bản thân nổ lực đến đỉnh tháp ngắm cảnh sẽ cảm thấy thành tựu hơn. Nhưng vì cô đang mang thai, không thể lao lực quá nhiều, đành cùng Lâm Dục Thần đi thang máy vậy.
Lượng khách đến đây hàng ngày không hề ít, thang máy cũng có rất nhiều người, anh và cô phải xếp hàng, có một số người có ý thức cũng có một số người không hiểu chuyện, chen lấn mà lên trước, xém chút đã đụng trúng người của Dương Khiết Yên, cũng may Lâm Dục Thần từ lâu đã sợ chuyện này, khư khư nắm lấy tay cô, lúc người đàn ông thô lỗ sắp lấn lướt trúng anh đã ôm trọn Dương Khiết Yên vào lòng, hung hăng trừng hắn một cái.
Người đàn ông thô lỗ nhìn thấy ánh mắt như phóng ra tia lửa của Lâm Dục Thần sợ muốn mất mật, lập tức lùi xuống cuối hàng.
Lâm Dục Thần vuốt ve khuôn mặt Dương Khiết Yên hỏi cô.
"Có sao không?"
Cô lắc đầu mỉm cười trả lời.
"Em không sao hết!"
Đầu tiên họ tham quan tầng một, ngắm nhìn những nơi trưng bày các thiết kế, hình ảnh, bản vẽ,...về tháp Eiffel, trải nghiệm một số khu vực ăn uống, vui chơi cùng giải trí.
Qua tầng hai, họ có thể ngắm nhìn rõ nét hơn các điểm tham quan nổi tiếng ở Pari, ăn các ẩm thực ngon nổi tiếng nhất ở nhà hàng Le Jules vernes.
Không ngờ thời gian trôi nhanh đến thế, chớp mắt đã đến chiều tối cùng nhau vui chơi ở đây, đến tầng ba cuối cùng, Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên bên nhau ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nguy nga tráng lệ của Pari. Dương Khiết Yên cảm thấy vô cùng thoải mái, nắm chặt vòng tay của Lâm Dục Thần đang đặt trên eo mình, cất lời.
"Cảm ơn anh!"
Đột nhiên nghe tiếng cô nói, anh hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ thắc mắc.
"Sao lại cảm ơn anh?"
Dương Khiết Yên lại mỉm cười, chủ động nhón chân khóa môi anh bằng một nụ hôn ngọt ngào khiến Lâm Dục Thần to mắt bất ngờ.
"Cảm ơn anh vì đã luôn bên cạnh em, nếu không có anh, em không biết bản thân sẽ ra sao. Những việc ba em đã làm với ba mẹ anh thật sự có bù đắp thế nào cũng không đủ, thế mà anh cũng vì em tha thứ cho ông ấy. Em tự hỏi rằng mình quan trọng đến thế nào trong lòng anh để anh phải từ bỏ tất cả như vậy?"
"Em là cả mạng sống của anh!"
Một câu nói khẳng định vững vàng thốt ra từ miệng Lâm Dục Thần làm tim Dương Khiết Yên mềm nhũn, cô thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy sự chân thành, cảm động đến rơi nước mắt vòng tay ôm anh thật chặt nức nở.
"Anh càng đối xử tốt với em, em càng cảm thấy hổ thẹn!"
"Hổ thẹn gì chứ? Em là hạnh phúc của anh, dù anh có làm gì cũng thấy đáng hết. Chuyện em nên làm cho anh lúc này là phải sống thật vui vẻ, mạnh khỏe sinh ra tiểu bảo bảo trong bụng, như thế đã khiến anh vui rồi!"
Cô cười rạng rỡ gật đầu lia lịa.
"Được! Em sẽ cố gắng!"
...
Mấy ngày liên tục sau đó, họ lại cùng nhau đi đến những nơi nổi tiếng của đất nước Pháp: bảo tàng Louvre, cung điện Versailles, cầu Pont Du Gard,...
Đến khi cảm thấy đã vui chơi chán nản mới chịu dừng lại. Hôm nay, Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên cùng ở nhà, suốt ngày dính lấy nhau, lúc này anh bận nói chuyện điện thoại, vừa hay bên dưới có tiếng chuông cửa, Dương Khiết Yên đi xuống nhà thắc mắc, không biết ai đến tìm, chần chừ một lúc mới mở cửa.
"Đã lâu không gặp!"
Cô hơi bất ngờ nhìn Nicolas, sau đó gật đầu.
"Ừm, đã lâu không gặp!"
"Dạo này em sống tốt không?"
"Rất tốt!"
"Anh có thể mời em đi nói chuyện một lúc?"
"Vậy anh vào nhà đi!"
"Không thể!"
Cô hơi thắc mắc hỏi.
"Sao không thể?"
Khóe môi Nicolas cong lên một đường cong mờ nhạt.
"Với tính cách của Lâm Dục Thần, em nghĩ cậu ta thấy anh giây sau nữa anh còn ở nhà em không?"
Dương Khiết Yên chần chừ một lúc cũng đồng ý với Nicolas ra quán cà phê nói chuyện.
"Anh có gì muốn nói với tôi sao?"
Hắn gật đầu.
"Xin lỗi em, lúc trước anh mạo muội cố chấp muốn em bên cạnh anh, tiếp tay cùng ba em lừa gạt em, thật sự rất xin lỗi!"
Cô thở dài.
"Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, tôi không muốn sống trong quá khứ, anh cũng không cần tự trách mình!"
Nicolas quan sát nét mặt Dương Khiết Yên một lúc, hắn càng cảm thấy có lỗi, suy cho cùng hắn không rước Dương Kiên đến Trung Quốc có khi sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, thời gian này là sự dày vò đối với hắn. Đến cuối cùng hắn lựa chọn buông bỏ, bởi Dương Khiết Yên như định sẵn không thuộc về hắn, hắn cũng không còn mặt mũi gì mà theo đuổi cô nữa.
"Cảm ơn em, khi nào em rời khỏi đây!"
"Hết tuần này tôi sẽ về!"
Nicolas do dự hỏi.
"Vậy em và Lâm Dục Thần...lúc nào tổ chức đâm cưới? À...em đừng lo, chỉ là tôi sẽ gửi một món quà lớn để chúc phúc hai người!"
Cô mỉm cười cất lời.
"Cảm ơn ý tốt của anh, chắc sẽ không lâu nữa đâu, đến đó tôi sẽ thông báo với anh. Nicolas này, anh cũng nên tìm một cô gái tốt rồi kết hôn sinh con, bề ngoài và điều kiện của anh không tệ, không thiếu cô gái muốn gã cho anh, đừng lưu luyến chuyện cũ nữa!"
Khuôn mặt Nicolas cứng đờ, tâm trạng khá nặng nề, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi trả lời sơ sài.
"Tôi biết rồi, sẽ xem xét sau!"
...
"Hôm nay phải nhờ em làm hướng dẫn viên du lịch cho anh rồi!"
Dương Khiết Yên mới thức dậy không hiểu hết lời anh nói, mất hết mấy giây mới ngấm được, cô thắc mắc hỏi.
"Anh muốn đi đâu à?"
"Chỉ là đến đây nhiều lần nhưng chưa lần nào đi chơi với em. Còn địa điểm thì tùy em chọn vậy!"
Cô ngẫm nghĩ một lúc.
"Hay là đến tháp Eiffel trước đi!"
Nói là làm, cả hai liền thức dậy chuẩn bị cho chuyến đi.
Trước mặt họ là một tòa tháp cao hơn 300 mét chọc trời được coi là biểu tượng của nước Pháp, được xây dựng hết sức tinh xảo và đẹp mắt.
Dương Khiết Yên đã đến đây hai ba lần, lần nào cũng là đến cùng Dương Kiên. Nhìn nó cô có chút buồn bã. Đột nhiên một bàn tay ấm áp nắm chặt tay cô.
"Em định đứng đây đến bao giờ? Vào trong thôi!"
Cô mỉm cười với Lâm Dục Thần, cùng anh mua vé lên tòa tháp.
Ở đây có cả tầng thang máy và thang bộ, Dương Khiết Yên thích đi thang bộ hơn là thang máy, bởi như thế cô có thể ngắm nhìn từng cấu trúc của tháp Eiffel trước mắt, không những vậy, cảm giác tự bản thân nổ lực đến đỉnh tháp ngắm cảnh sẽ cảm thấy thành tựu hơn. Nhưng vì cô đang mang thai, không thể lao lực quá nhiều, đành cùng Lâm Dục Thần đi thang máy vậy.
Lượng khách đến đây hàng ngày không hề ít, thang máy cũng có rất nhiều người, anh và cô phải xếp hàng, có một số người có ý thức cũng có một số người không hiểu chuyện, chen lấn mà lên trước, xém chút đã đụng trúng người của Dương Khiết Yên, cũng may Lâm Dục Thần từ lâu đã sợ chuyện này, khư khư nắm lấy tay cô, lúc người đàn ông thô lỗ sắp lấn lướt trúng anh đã ôm trọn Dương Khiết Yên vào lòng, hung hăng trừng hắn một cái.
Người đàn ông thô lỗ nhìn thấy ánh mắt như phóng ra tia lửa của Lâm Dục Thần sợ muốn mất mật, lập tức lùi xuống cuối hàng.
Lâm Dục Thần vuốt ve khuôn mặt Dương Khiết Yên hỏi cô.
"Có sao không?"
Cô lắc đầu mỉm cười trả lời.
"Em không sao hết!"
Đầu tiên họ tham quan tầng một, ngắm nhìn những nơi trưng bày các thiết kế, hình ảnh, bản vẽ,...về tháp Eiffel, trải nghiệm một số khu vực ăn uống, vui chơi cùng giải trí.
Qua tầng hai, họ có thể ngắm nhìn rõ nét hơn các điểm tham quan nổi tiếng ở Pari, ăn các ẩm thực ngon nổi tiếng nhất ở nhà hàng Le Jules vernes.
Không ngờ thời gian trôi nhanh đến thế, chớp mắt đã đến chiều tối cùng nhau vui chơi ở đây, đến tầng ba cuối cùng, Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên bên nhau ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nguy nga tráng lệ của Pari. Dương Khiết Yên cảm thấy vô cùng thoải mái, nắm chặt vòng tay của Lâm Dục Thần đang đặt trên eo mình, cất lời.
"Cảm ơn anh!"
Đột nhiên nghe tiếng cô nói, anh hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ thắc mắc.
"Sao lại cảm ơn anh?"
Dương Khiết Yên lại mỉm cười, chủ động nhón chân khóa môi anh bằng một nụ hôn ngọt ngào khiến Lâm Dục Thần to mắt bất ngờ.
"Cảm ơn anh vì đã luôn bên cạnh em, nếu không có anh, em không biết bản thân sẽ ra sao. Những việc ba em đã làm với ba mẹ anh thật sự có bù đắp thế nào cũng không đủ, thế mà anh cũng vì em tha thứ cho ông ấy. Em tự hỏi rằng mình quan trọng đến thế nào trong lòng anh để anh phải từ bỏ tất cả như vậy?"
"Em là cả mạng sống của anh!"
Một câu nói khẳng định vững vàng thốt ra từ miệng Lâm Dục Thần làm tim Dương Khiết Yên mềm nhũn, cô thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy sự chân thành, cảm động đến rơi nước mắt vòng tay ôm anh thật chặt nức nở.
"Anh càng đối xử tốt với em, em càng cảm thấy hổ thẹn!"
"Hổ thẹn gì chứ? Em là hạnh phúc của anh, dù anh có làm gì cũng thấy đáng hết. Chuyện em nên làm cho anh lúc này là phải sống thật vui vẻ, mạnh khỏe sinh ra tiểu bảo bảo trong bụng, như thế đã khiến anh vui rồi!"
Cô cười rạng rỡ gật đầu lia lịa.
"Được! Em sẽ cố gắng!"
...
Mấy ngày liên tục sau đó, họ lại cùng nhau đi đến những nơi nổi tiếng của đất nước Pháp: bảo tàng Louvre, cung điện Versailles, cầu Pont Du Gard,...
Đến khi cảm thấy đã vui chơi chán nản mới chịu dừng lại. Hôm nay, Lâm Dục Thần và Dương Khiết Yên cùng ở nhà, suốt ngày dính lấy nhau, lúc này anh bận nói chuyện điện thoại, vừa hay bên dưới có tiếng chuông cửa, Dương Khiết Yên đi xuống nhà thắc mắc, không biết ai đến tìm, chần chừ một lúc mới mở cửa.
"Đã lâu không gặp!"
Cô hơi bất ngờ nhìn Nicolas, sau đó gật đầu.
"Ừm, đã lâu không gặp!"
"Dạo này em sống tốt không?"
"Rất tốt!"
"Anh có thể mời em đi nói chuyện một lúc?"
"Vậy anh vào nhà đi!"
"Không thể!"
Cô hơi thắc mắc hỏi.
"Sao không thể?"
Khóe môi Nicolas cong lên một đường cong mờ nhạt.
"Với tính cách của Lâm Dục Thần, em nghĩ cậu ta thấy anh giây sau nữa anh còn ở nhà em không?"
Dương Khiết Yên chần chừ một lúc cũng đồng ý với Nicolas ra quán cà phê nói chuyện.
"Anh có gì muốn nói với tôi sao?"
Hắn gật đầu.
"Xin lỗi em, lúc trước anh mạo muội cố chấp muốn em bên cạnh anh, tiếp tay cùng ba em lừa gạt em, thật sự rất xin lỗi!"
Cô thở dài.
"Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, tôi không muốn sống trong quá khứ, anh cũng không cần tự trách mình!"
Nicolas quan sát nét mặt Dương Khiết Yên một lúc, hắn càng cảm thấy có lỗi, suy cho cùng hắn không rước Dương Kiên đến Trung Quốc có khi sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, thời gian này là sự dày vò đối với hắn. Đến cuối cùng hắn lựa chọn buông bỏ, bởi Dương Khiết Yên như định sẵn không thuộc về hắn, hắn cũng không còn mặt mũi gì mà theo đuổi cô nữa.
"Cảm ơn em, khi nào em rời khỏi đây!"
"Hết tuần này tôi sẽ về!"
Nicolas do dự hỏi.
"Vậy em và Lâm Dục Thần...lúc nào tổ chức đâm cưới? À...em đừng lo, chỉ là tôi sẽ gửi một món quà lớn để chúc phúc hai người!"
Cô mỉm cười cất lời.
"Cảm ơn ý tốt của anh, chắc sẽ không lâu nữa đâu, đến đó tôi sẽ thông báo với anh. Nicolas này, anh cũng nên tìm một cô gái tốt rồi kết hôn sinh con, bề ngoài và điều kiện của anh không tệ, không thiếu cô gái muốn gã cho anh, đừng lưu luyến chuyện cũ nữa!"
Khuôn mặt Nicolas cứng đờ, tâm trạng khá nặng nề, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi trả lời sơ sài.
"Tôi biết rồi, sẽ xem xét sau!"
...