Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470
Chương 470
Sau khi trở về nhà, Ôn Ninh cẩn thận chuẩn bị bản thảo bài phát biểu của mình.
Lúc thời gian gần đến, Lục Tấn Nguyên đi tới, thì anh thấy Ôn Ninh đang nhìn xuống tờ giấy in trong tay, khẽ lầm bầm, hình như cô có chút lo lắng.
Tuy nhiên, cách làm việc nghiêm túc này lại có một sức hấp dẫn khác, người ta nói phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, lúc này, Lục Tấn Nguyên vô cùng đồng ý.
Ôn Ninh ghi nhớ bản thảo mấy lần, tuy nói bài diễn văn không dài, nhưng, để thể hiện một cách hoàn hảo, cô đã phải cố gắng thuộc lòng từng từ một.
Cho đến khi anh lại gần cô, cô mới ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Tấn Nguyên đang đứng cách đó không xa, đang cười nhìn mình.
Ôn Ninh tim đập nhanh vài cái. Cô phải thừa nhận rằng, khi cô đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ưa nhìn như vậy biểu hiện một sự dịu dàng hiếm có đối với chính mình, cô cảm thấy rất xúc động.
“Lúc tới tại sao anh không gọi điện thoại cho tôi?” Ôn Ninh lập tức đứng dậy, thu dọn đồ trên tay, rồi đi tới.
Lục Tấn Nguyên dễ dàng giúp cô thu dọn đồ: “Anh không đợi lâu. thấy em coi trọng như vậy, tự nhiên sẽ không làm phiền em.”
Có một chút gì đó mang theo sự sủng nịnh, trong giọng điệu của người đàn ông.
Ôn Ninh nghe xong, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, sắc mặt cô không khỏi càng thêm nóng: “Tôi có thể nói chuyện.”
Thấy cô đỏ mặt, Lục Tấn Nguyên cười, “Anh chỉ nói chuyện với em, em hài lòng chưa?”
Ôn Ninh không chịu nổi nữa, hoàn toàn đỏ mặt, vội vàng đi ra ngoài mấy bước.
Lục Tấn Nguyên nhìn cô chạy trốn trở về, anh không khỏi lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi lại không hề biến mất.
Dù đều đã bỏ lỡ nhau năm năm, nhưng sau khoảng thời gian dài đó, khía cạnh đáng yêu của người phụ nữ này vẫn còn đó, nhất thời, anh sẽ có ảo giác thời gian quay ngược lại.
Ôn Ninh đi xuống lầu, đợi một hồi Lục Tấn Nguyên cũng đi ra, cô liếc nhìn một chút, chính là chỉ có Lục Tấn Nguyễn đang lái xe: “Chỉ có hai người chúng ta?”
“Đúng vậy, lễ tổng kết này không cần quá hoành tráng.”
Lục Tấn Nguyên vừa nói vừa cúi người thắt dây an toàn cho Ôn Ninh. “Huy Chương vàng của cuộc triển lãm này là do Tina đoạt được, húng ta không cần mang theo một nhóm người đến cổ vũ cô ta.”
“Ồ … là cô ấy ..”
Ôn Ninh nghĩ tới Tina, cô liền không có hảo cảm, nhưng là, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi mà cô ấy có thể đoạt huy Chương vàng.
Triển lãm lần này, có sự tham gia của các tài năng ưu tú đến từ khắp nơi trên thế giới, so về trình độ thiết kế, dù không phải đẳng cấp quốc tế, thì sự khó khăn của nó chắc chắn cũng không thấp.
Tina này, nếu ngay từ đầu đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, tại sao lại bị người tên Phil đó áp đảo mà không thể thoát ra khỏi đầu?
Những chuyện này, Ôn Ninh không đoán ra được, nhưng sau khi cô nghĩ lại, đó chỉ là việc của nhà họ Horton, cô cũng không thèm đoái hoài đến.
Chỉ cần những người đó không đến khiêu khích cô, bọn họ làm gì với cô cũng không thành vấn đề.
Chiếc xe chạy êm ru, và sớm đến nơi triển lãm.
Vì lễ tổng kết cũng là lễ trao giải, nên nó hoành tráng hơn lễ khai mạc.
Ngay khi Lục Tấn Nguyên đến, anh đã bị một nhóm người vây quanh để bàn bạc việc hợp tác.
Ôn Ninh cũng không muốn dính líu đến những chuyện đang hợp tác với Lục thị tập đoàn, vì vậy cô bỏ đi một mình, bước đi lang thang.
Nhưng nhìn thoáng qua, cô lại thấy Tina ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm ly sâm panh, trò chuyện và cười đùa với những người trước mặt, nơi mà chỉ có một người duy nhất đứng sau là Phil.
Đặc biệt bộ quần áo cô ấy mặc hôm nay lại càng lộng lẫy đến tột cùng, bộ váy đỏ rực như lửa, được đính những sợi vàng lấp lánh dưới ánh đèn, kết hợp với trang sức sáng màu… vô cùng sang trọng. Ôn Ninh liếc cô một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô chưa kịp ngồi xuống, thì Tina người vẫn đang nói chuyện phiếm với người khác lại đã đi tới.
“Cô Ôn, cô đã đến rồi.”
Tina mỉm cười bước tới, ” Thiết kế của cô lần này, thật sự rất tốt.”
Ôn Ninh đột nhiên không nói nên lời.
Đối với trình độ của bản thân, cô vẫn biết rằng có rất nhiều người xuất sắc hơn đến triển lãm, và cô đã hài lòng để đạt được giải bạc cho thiết kế của mình, không ngờ, Tina lại đến khen ngời bản thiết kế của cô.
Ngay lúc Ôn Ninh đang nghĩ cách chạy trốn, bên ngoài đột nhiên náo động.
“Thưa cô, cô không thể vào, nếu không có thư mời!”
“Làm phiền các anh cho tôi qua!”
Ôn Ninh nhìn sang kia, bên ngoài vài tên vệ sĩ vây quanh một cô gái dáng người mảnh mai, dường như muốn đuổi cô ấy ra ngoài.
Ôn Ninh nhìn có chút không đành lòng, nhất thời thấy cô gái kia có vẻ buồn bực, không khỏi tò mò mà đi tới.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ôn Ninh đi tới, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của cô gái.
Cô ấy có khuôn mặt thiếu niên, nhưng lại rất xinh đẹp, đôi mắt đỏ trong suốt như đá quý, cô ấy đang mặc một chiếc váy Lolita màu đen, với khuôn mặt thuần khiết và hoàn mỹ, nhìn kỹ cô ấy, lại như một người đẹp trong một bức tranh sơn dầu.
Ôn Ninh luôn có ấn tượng tốt, về những thứ đẹp đẽ, đặc biệt là nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô gái này, khiến cô nghĩ đến cô từng là ai, cô bước tới, để nhân viên bảo vệ rời đi trước.
“Cô sao vậy? Đây là nơi cần có thư mời mới được vào, cô bị lạc à?”
Ôn Ninh giao tiếp với cô bằng tiếng nước ngoài, cô gái nghe thấy tiếng quen thuộc, liền nhìn sang, nhưng, cô ấy chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Ôn Ninh nhận ra cô gái tuy rằng có đôi mắt đẹp, nhưng ánh mắt của cô ấy lại trông rất lạ.
Thật kì lạ, không có ai lại nhìn thẳng vào một người xa lạ như thế này, với cái ánh mắt đó, cô chưa từng thấy bao giờ.
Ôn Ninh không khỏi lùi về phía sau một bước, đúng lúc này, phía sau truyên đến một giọng nói phụ nữ, “Rosinandi, sao cô lại ở đây?”
Ôn Ninh yên tâm khi nhìn thấy người tới, gật đầu với người, biểu thị bọn họ có thể rời đi.
Người phụ nữ trung niên cũng hiểu ý, kéo cô gái và bà ấy cũng định rời đi, nhưng cô gái dường như neo người lại, cô ấy không chịu rời đi, ánh mắt của cô ấy, vẫn nhìn vào tác phẩm được huy Chương vàng trong địa điểm triển lãm.
Nhìn thấy vẻ bướng bỉnh của cô ấy, người phụ nữ trung niên có chút khó chịu, nói nhỏ: “Nhìn thấy có ích lợi gì?
Nó đã là đồ vật của người khác rồi.”
Bọn họ nói câu này, là bằng tiếng Pháp, có lẽ là vì cho rằng Ôn Ninh nghe không hiểu.
Nhưng Ôn Ninh không khỏi cau mày khi nghe thấy câu nói này.
Cô đã học một số tiếng Pháp trước đó, vì vậy cô hiểu chúng một cách tự nhiên.
Nó đã là đồ vật của người khác phải không?
Ý họ là gì?
Có thể nào thiết kế đoạt giải vừa r của Tina, là đến từ cô gái kỳ lạ trước mặt cô?
‘Chờ đất”
Ôn Ninh đi tới, ngăn lại bọn họ tiếng Pháp, “Các ngươi vừa rồi nói thế, là có ý tứ gì?”
Không ngờ Ôn Ninh lại nghe được lời bà ta nói, người phụ nữ trung niên kia sửng sốt, không khỏi kinh hãi, vừa chạy ra ngoài vừa kéo cô gái theo.
Sau khi trở về nhà, Ôn Ninh cẩn thận chuẩn bị bản thảo bài phát biểu của mình.
Lúc thời gian gần đến, Lục Tấn Nguyên đi tới, thì anh thấy Ôn Ninh đang nhìn xuống tờ giấy in trong tay, khẽ lầm bầm, hình như cô có chút lo lắng.
Tuy nhiên, cách làm việc nghiêm túc này lại có một sức hấp dẫn khác, người ta nói phụ nữ nghiêm túc là đẹp nhất, lúc này, Lục Tấn Nguyên vô cùng đồng ý.
Ôn Ninh ghi nhớ bản thảo mấy lần, tuy nói bài diễn văn không dài, nhưng, để thể hiện một cách hoàn hảo, cô đã phải cố gắng thuộc lòng từng từ một.
Cho đến khi anh lại gần cô, cô mới ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Tấn Nguyên đang đứng cách đó không xa, đang cười nhìn mình.
Ôn Ninh tim đập nhanh vài cái. Cô phải thừa nhận rằng, khi cô đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt ưa nhìn như vậy biểu hiện một sự dịu dàng hiếm có đối với chính mình, cô cảm thấy rất xúc động.
“Lúc tới tại sao anh không gọi điện thoại cho tôi?” Ôn Ninh lập tức đứng dậy, thu dọn đồ trên tay, rồi đi tới.
Lục Tấn Nguyên dễ dàng giúp cô thu dọn đồ: “Anh không đợi lâu. thấy em coi trọng như vậy, tự nhiên sẽ không làm phiền em.”
Có một chút gì đó mang theo sự sủng nịnh, trong giọng điệu của người đàn ông.
Ôn Ninh nghe xong, cô cảm thấy có chút không được tự nhiên, sắc mặt cô không khỏi càng thêm nóng: “Tôi có thể nói chuyện.”
Thấy cô đỏ mặt, Lục Tấn Nguyên cười, “Anh chỉ nói chuyện với em, em hài lòng chưa?”
Ôn Ninh không chịu nổi nữa, hoàn toàn đỏ mặt, vội vàng đi ra ngoài mấy bước.
Lục Tấn Nguyên nhìn cô chạy trốn trở về, anh không khỏi lắc đầu, nhưng nụ cười trên môi lại không hề biến mất.
Dù đều đã bỏ lỡ nhau năm năm, nhưng sau khoảng thời gian dài đó, khía cạnh đáng yêu của người phụ nữ này vẫn còn đó, nhất thời, anh sẽ có ảo giác thời gian quay ngược lại.
Ôn Ninh đi xuống lầu, đợi một hồi Lục Tấn Nguyên cũng đi ra, cô liếc nhìn một chút, chính là chỉ có Lục Tấn Nguyễn đang lái xe: “Chỉ có hai người chúng ta?”
“Đúng vậy, lễ tổng kết này không cần quá hoành tráng.”
Lục Tấn Nguyên vừa nói vừa cúi người thắt dây an toàn cho Ôn Ninh. “Huy Chương vàng của cuộc triển lãm này là do Tina đoạt được, húng ta không cần mang theo một nhóm người đến cổ vũ cô ta.”
“Ồ … là cô ấy ..”
Ôn Ninh nghĩ tới Tina, cô liền không có hảo cảm, nhưng là, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, khi mà cô ấy có thể đoạt huy Chương vàng.
Triển lãm lần này, có sự tham gia của các tài năng ưu tú đến từ khắp nơi trên thế giới, so về trình độ thiết kế, dù không phải đẳng cấp quốc tế, thì sự khó khăn của nó chắc chắn cũng không thấp.
Tina này, nếu ngay từ đầu đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, tại sao lại bị người tên Phil đó áp đảo mà không thể thoát ra khỏi đầu?
Những chuyện này, Ôn Ninh không đoán ra được, nhưng sau khi cô nghĩ lại, đó chỉ là việc của nhà họ Horton, cô cũng không thèm đoái hoài đến.
Chỉ cần những người đó không đến khiêu khích cô, bọn họ làm gì với cô cũng không thành vấn đề.
Chiếc xe chạy êm ru, và sớm đến nơi triển lãm.
Vì lễ tổng kết cũng là lễ trao giải, nên nó hoành tráng hơn lễ khai mạc.
Ngay khi Lục Tấn Nguyên đến, anh đã bị một nhóm người vây quanh để bàn bạc việc hợp tác.
Ôn Ninh cũng không muốn dính líu đến những chuyện đang hợp tác với Lục thị tập đoàn, vì vậy cô bỏ đi một mình, bước đi lang thang.
Nhưng nhìn thoáng qua, cô lại thấy Tina ăn mặc chỉnh tề, trên tay cầm ly sâm panh, trò chuyện và cười đùa với những người trước mặt, nơi mà chỉ có một người duy nhất đứng sau là Phil.
Đặc biệt bộ quần áo cô ấy mặc hôm nay lại càng lộng lẫy đến tột cùng, bộ váy đỏ rực như lửa, được đính những sợi vàng lấp lánh dưới ánh đèn, kết hợp với trang sức sáng màu… vô cùng sang trọng. Ôn Ninh liếc cô một cái, nhưng rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cô chưa kịp ngồi xuống, thì Tina người vẫn đang nói chuyện phiếm với người khác lại đã đi tới.
“Cô Ôn, cô đã đến rồi.”
Tina mỉm cười bước tới, ” Thiết kế của cô lần này, thật sự rất tốt.”
Ôn Ninh đột nhiên không nói nên lời.
Đối với trình độ của bản thân, cô vẫn biết rằng có rất nhiều người xuất sắc hơn đến triển lãm, và cô đã hài lòng để đạt được giải bạc cho thiết kế của mình, không ngờ, Tina lại đến khen ngời bản thiết kế của cô.
Ngay lúc Ôn Ninh đang nghĩ cách chạy trốn, bên ngoài đột nhiên náo động.
“Thưa cô, cô không thể vào, nếu không có thư mời!”
“Làm phiền các anh cho tôi qua!”
Ôn Ninh nhìn sang kia, bên ngoài vài tên vệ sĩ vây quanh một cô gái dáng người mảnh mai, dường như muốn đuổi cô ấy ra ngoài.
Ôn Ninh nhìn có chút không đành lòng, nhất thời thấy cô gái kia có vẻ buồn bực, không khỏi tò mò mà đi tới.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Ôn Ninh đi tới, nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của cô gái.
Cô ấy có khuôn mặt thiếu niên, nhưng lại rất xinh đẹp, đôi mắt đỏ trong suốt như đá quý, cô ấy đang mặc một chiếc váy Lolita màu đen, với khuôn mặt thuần khiết và hoàn mỹ, nhìn kỹ cô ấy, lại như một người đẹp trong một bức tranh sơn dầu.
Ôn Ninh luôn có ấn tượng tốt, về những thứ đẹp đẽ, đặc biệt là nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô gái này, khiến cô nghĩ đến cô từng là ai, cô bước tới, để nhân viên bảo vệ rời đi trước.
“Cô sao vậy? Đây là nơi cần có thư mời mới được vào, cô bị lạc à?”
Ôn Ninh giao tiếp với cô bằng tiếng nước ngoài, cô gái nghe thấy tiếng quen thuộc, liền nhìn sang, nhưng, cô ấy chỉ nhìn cô mà không nói gì.
Ôn Ninh nhận ra cô gái tuy rằng có đôi mắt đẹp, nhưng ánh mắt của cô ấy lại trông rất lạ.
Thật kì lạ, không có ai lại nhìn thẳng vào một người xa lạ như thế này, với cái ánh mắt đó, cô chưa từng thấy bao giờ.
Ôn Ninh không khỏi lùi về phía sau một bước, đúng lúc này, phía sau truyên đến một giọng nói phụ nữ, “Rosinandi, sao cô lại ở đây?”
Ôn Ninh yên tâm khi nhìn thấy người tới, gật đầu với người, biểu thị bọn họ có thể rời đi.
Người phụ nữ trung niên cũng hiểu ý, kéo cô gái và bà ấy cũng định rời đi, nhưng cô gái dường như neo người lại, cô ấy không chịu rời đi, ánh mắt của cô ấy, vẫn nhìn vào tác phẩm được huy Chương vàng trong địa điểm triển lãm.
Nhìn thấy vẻ bướng bỉnh của cô ấy, người phụ nữ trung niên có chút khó chịu, nói nhỏ: “Nhìn thấy có ích lợi gì?
Nó đã là đồ vật của người khác rồi.”
Bọn họ nói câu này, là bằng tiếng Pháp, có lẽ là vì cho rằng Ôn Ninh nghe không hiểu.
Nhưng Ôn Ninh không khỏi cau mày khi nghe thấy câu nói này.
Cô đã học một số tiếng Pháp trước đó, vì vậy cô hiểu chúng một cách tự nhiên.
Nó đã là đồ vật của người khác phải không?
Ý họ là gì?
Có thể nào thiết kế đoạt giải vừa r của Tina, là đến từ cô gái kỳ lạ trước mặt cô?
‘Chờ đất”
Ôn Ninh đi tới, ngăn lại bọn họ tiếng Pháp, “Các ngươi vừa rồi nói thế, là có ý tứ gì?”
Không ngờ Ôn Ninh lại nghe được lời bà ta nói, người phụ nữ trung niên kia sửng sốt, không khỏi kinh hãi, vừa chạy ra ngoài vừa kéo cô gái theo.