Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Ngơ ngác! đi rồi, sao lại trở về?
Anh cứ thế mà đi rồi?
Hiểu Nhi đứng tại chỗ xoắn xoắn tay, bĩu môi, đột nhiên vô cùng khó chịu: “Rốt cuộc tội của cô không thể tha thứ đến mức nào, vì sao cứ không cho cô một cơ hội? Không phải biết sai có thể sửa là tốt sao?
Kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà, nghênh đón cô vẫn là một căn phòng lạnh lẽo và tối tăm.
Anh không về?
Anh lại không về sao?
Cảm giác tràn đầy mất mát hiện lên trong lòng, Hiểu Nhi thoáng dừng chân lại: “Vì sao phải mất mát? Chẳng lẽ mày rất hi vọng anh ta trở về sao?”
Đầu óc bị lừa đá chắc!
Không thể hiểu rõ suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, bò lên giường, ôm lấy gối của anh đánh mạnh một trận.
“Một mình tốt biết bao nhiều, tôi còn có thể ngủ giường lớn nữa? Quỷ nhỏ mọn! Có cần tức giận lâu như vậy không?”
“Không trở về! Không để ý đến em! Vậy đừng trách em chiếm giường anh, ngày mai em sẽ trang trí phòng thành dáng vẻ mình thích luôn!”
Trút giận xong, đột nhiên cảm thấy đây là một cách hay.
Hiểu Nhi ngồi dậy, đổi khăn trải giường và vỏ chăn trước, từ thuần sắc đơn giản nhất trở thành các loại hoa văn màu hồng, sau đó ôm gấu bông lông nhung cô để trên ghế làm việc lúc trước lên giường, cầm nước hoa xịt vào hết các góc phòng.
Giày vò một trận đến mười một giờ, cô lại đổ đầy mồ hôi, trên người dinh dính khó chịu, đi đến phòng tắm tắm rửa lần nữa, tâm trạng thoải mái hơn không ít.
Hiểu Nhi hát ngâm nga, xịt nước hoa lên người mình, hương thơm ngào nhạt, nghĩ đến vẻ mặt tức giận giậm chân của người nào đó sau khi biết, cô lập tức vui vẻ.
Cô cầm lấy áo ngủ, rồi lại cất vào: Đêm nay cô còn muốn ngủ nude, còn ngủ trong chăn của anh, cô muốn khiến chỗ của anh toàn là mùi của mình, khiến anh tức chết mới thôi!
Hiểu Nhi quấn khăn tắm, lại xịt thêm hai cái.
***
Mà Phùng Dịch Phong tiếp khách xong trở về, vừa mở cửa ra đã ngơ ngác mất hai giây: Đây là phòng ngủ của anh à?
Cả phòng đều là hương hoa lài thơm ngát, màu sắc lam trắng đơn giản đã quen cũng bị thay thế bằng màu hồng trẻ con, nhìn vải ren rũ xuống trên sofa, Phùng Dịch Phong nhíu chặt mày:
Làm cái quỷ gì vậy? Cái này cũng không phải phòng công chúa của trẻ con?
Anh mới đi công tác vài ngày không về, sao đã trở thành thế này rồi! Người phụ nữ chết tiệt này, ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho anh còn đang làm gì thế? Phùng Dịch Phong vốn định trở về ngủ một giấc ngon, bây giờ nhìn chỗ nào cũng thấy chói mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy giận dữ! Mũi còn không thoải mái muốn hắt xì!
Hiểu Nhi vừa đi ra đã cảm nhận được chút khác thường, đó giống như… hơi thở riêng biệt chỉ khi anh trở về, mỗi lần anh ở nhà, trong không khí như tràn đầy nhân tử bá đạo.
Tay đang sờ tóc dừng lại, cô theo bản năng nhìn về phía cửa.
Phùng Dịch Phong đang vô cùng giận dữ, lại nhìn thấy cô hát ngâm nga đi ra, tâm trạng của anh khỏi phải nói. Ánh mắt dừng trên người cô, hình ảnh khiến người ta máu huyết sau trào làm anh suýt chảy máu mũi ngay tại chỗ, khăn tắm màu trắng miễn cưỡng che đi dáng người lả lướt của cô, lúc này mái tóc dài đang xõa tung, dáng người yểu điệu thướt tha động lòng người, một cái nhăn mày, một động tác đều vô cùng khêu gợi!
Hiểu Nhi cứng đờ xoay người, thấy tầm mắt nóng như lửa của Phùng Dịch Phong dời lên từ mắt cá chân khêu gợi của cô, lập tức giống như ngạc nhiên đến đứng hình, hoàn toàn không ngờ anh sẽ trở về lúc này.
“Giang Hiểu Nhi!”
Ba chữ nghiến răng nghiến lợi dọa Hiểu Nhi giật mình, cô lùi về phía sau, không biết vì sao tay lại đụng trúng khăn tắm, cứ thế bị kéo xuống.
Phong cảnh kiều diễm lộ ra ngoài…
“…”
Cô sợ hãi kêu lên, nhặt khăn tắm che thân thể mình, cô xoay người, đi chầm chậm về lại phòng tắm, tiếng đóng cửa thật lớn vang lên.
Mà Phùng Dịch Phong cũng hoàn toàn không ngờ sẽ có một màn như vậy, diễn ra vô cùng nhanh chóng, lại khắc sâu trong lòng anh, khiến anh lập tức bùng nổ.
Đợi Hiểu Nhi thay áo ngủ đi ra đã đỏ ửng từ đầu đến chân.
Thời gian Phùng Dịch Phong đi tắm rửa, cô phải đổi khăn trải giường và vỏ chăn khi nãy lại, lại bận rộn một trận, cô chỉ thiếu khóc ngay tại chỗ.
Vì bản nhạc đệm này, cô vốn tưởng tượng vô số lần gặp mặt giải thích, bây giờ lại không thể nói ra lời. Thậm chí khoảnh khắc Phùng Dịch Phong đến gần giường, phản ứng đầu tiên của cô là ôm lấy gối, tự giác chuẩn bị ngủ sofa!
Nhưng vừa di chuyển, đã bị người kia ôm lấy.
Cô cứng đờ người, không dám quay lại: Anh thế này là không giận cô nữa sao?
“Giày vò thành thế này là muốn lên trời à?”
“…”
Anh im lặng hôn dọc theo bả vai mảnh khảnh xinh đẹp của cô, ngọn lửa bùng cháy trong buổi đêm nóng bỏng… cũng không cần âm thanh.
Vốn đã ngủ một mình mấy hôm, lại bị cô trêu chọc đến nóng hết cả người, Phùng Dịch Phong rất mệt, nhưng cũng không khống chế nhu cầu bản năng; mà Hiểu Nhi vốn đã muốn làm lành với anh, hơn nữa vì chuyện khi nãy, cô thật sự thẹn đến muốn chui xuống đất, sao còn dám từ chối!
Cho dù thế nào, lần nồng nhiệt này ít nhiều cũng xóa đi một chút ngăn cách của hai người, khiến mối quan hệ cứng nhắc của hai người có chút đột phá.
***
Vốn tưởng rằng anh chịu về, chịu chạm vào mình thì chuyện này xem như xong, nhưng sự thật chứng minh Hiểu Nhi suy nghĩ nhiều rồi.
Ngày hôm sao thức dậy, cô vẫn đối mặt với khuôn mặt ghét bỏ lạnh như băng. Hơn nữa, câu đầu tiên người nào đó nói lại là: Cho anh yên tĩnh, thay đổi 360 độ.
Vẫn như cũ, không đợi cô phản ứng lại, người nào đó đã chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên Hiểu Nhi chợt nhận ra, mọi thứ vẫn còn như ban đầu! Việc lau súng cướp cò hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi!
Cuộc sống sao cũng được thế này là một loại tra tấn với Hiểu Nhi. Người ở chung sớm chiều lại tương kính như tân, giống như sống ở địa ngục vậy! Trạng thái sống một ngày không bằng một năm không phải thứ cô muốn!
Quan điểm của cô chính là, một là sống tốt, hai là cả đời không qua lại với nhau, nếu không thể chọn ly hôn, sống cùng dưới mái hiên, thì phải sống hòa, ít nhất phải sống vui vẻ.
Hoàn toàn không thể trông chờ người cao cao tại thượng nào đó sẽ có loại giác ngộ này, cô chỉ có thể tự giác thôi.
Suy nghĩ hai ngày, Hiểu Nhi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, hôm nay tan làm, cô gọi điện cho bà Phùng rồi mang đồ ngọt bà ấy thích tới.
Đầu tiên là giúp bà tưới vườn rau, sau đó lại nhổ ít rau cải để gói sủi cảo. Lần này không cần thím Miêu giúp, nấu một bữa cơm cho hai người, cô hoàn toàn có thể tự làm được.
Khi bận rộn làm việc, cô cũng thử dò hỏi: “Bà nội, sủi cảo rau cải nhìn có vẻ cũng rất ngon nha, Dịch Phong có thích không bà?”
“Thích! Chỉ cần là sủi cảo thì chưa từng nghe thấy nó nói không thích, chỉ là ăn ít hay nhiều mà thôi!”
“Vậy ạ?” Vậy sao sủi cảo cô gói, anh ta lại hất cả bàn đi?
“Rau hẹ, trứng gà và tôm nõn phải không?” Ba vật liệu này cô đều đã thấy anh ta ăn, sau lại trở thành có ý kiến với sủi cảo chứ?!
“Ba loại nhân đó! Nó thích nhất! Đặc biệt là bên trong có tôm nõn to, một lần nó có thể ăn hai đĩa lớn!”
Mím môi, Hiểu Nhi phiền muộn: Vậy là có chuyện gì?
Lẽ nào thật sự là… ghét bỏ cô sao?
Lúc này bà nội Phùng mới chú ý tới sự trầm tư của cô: “Nhóc con!”
Vốn dĩ bà định nghe ngóng xem hai người có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, mắt bà loé lên rồi lại thay đổi chủ ý: “Mau làm xong đi! Bà nội con đói rồi!”
Anh cứ thế mà đi rồi?
Hiểu Nhi đứng tại chỗ xoắn xoắn tay, bĩu môi, đột nhiên vô cùng khó chịu: “Rốt cuộc tội của cô không thể tha thứ đến mức nào, vì sao cứ không cho cô một cơ hội? Không phải biết sai có thể sửa là tốt sao?
Kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà, nghênh đón cô vẫn là một căn phòng lạnh lẽo và tối tăm.
Anh không về?
Anh lại không về sao?
Cảm giác tràn đầy mất mát hiện lên trong lòng, Hiểu Nhi thoáng dừng chân lại: “Vì sao phải mất mát? Chẳng lẽ mày rất hi vọng anh ta trở về sao?”
Đầu óc bị lừa đá chắc!
Không thể hiểu rõ suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, bò lên giường, ôm lấy gối của anh đánh mạnh một trận.
“Một mình tốt biết bao nhiều, tôi còn có thể ngủ giường lớn nữa? Quỷ nhỏ mọn! Có cần tức giận lâu như vậy không?”
“Không trở về! Không để ý đến em! Vậy đừng trách em chiếm giường anh, ngày mai em sẽ trang trí phòng thành dáng vẻ mình thích luôn!”
Trút giận xong, đột nhiên cảm thấy đây là một cách hay.
Hiểu Nhi ngồi dậy, đổi khăn trải giường và vỏ chăn trước, từ thuần sắc đơn giản nhất trở thành các loại hoa văn màu hồng, sau đó ôm gấu bông lông nhung cô để trên ghế làm việc lúc trước lên giường, cầm nước hoa xịt vào hết các góc phòng.
Giày vò một trận đến mười một giờ, cô lại đổ đầy mồ hôi, trên người dinh dính khó chịu, đi đến phòng tắm tắm rửa lần nữa, tâm trạng thoải mái hơn không ít.
Hiểu Nhi hát ngâm nga, xịt nước hoa lên người mình, hương thơm ngào nhạt, nghĩ đến vẻ mặt tức giận giậm chân của người nào đó sau khi biết, cô lập tức vui vẻ.
Cô cầm lấy áo ngủ, rồi lại cất vào: Đêm nay cô còn muốn ngủ nude, còn ngủ trong chăn của anh, cô muốn khiến chỗ của anh toàn là mùi của mình, khiến anh tức chết mới thôi!
Hiểu Nhi quấn khăn tắm, lại xịt thêm hai cái.
***
Mà Phùng Dịch Phong tiếp khách xong trở về, vừa mở cửa ra đã ngơ ngác mất hai giây: Đây là phòng ngủ của anh à?
Cả phòng đều là hương hoa lài thơm ngát, màu sắc lam trắng đơn giản đã quen cũng bị thay thế bằng màu hồng trẻ con, nhìn vải ren rũ xuống trên sofa, Phùng Dịch Phong nhíu chặt mày:
Làm cái quỷ gì vậy? Cái này cũng không phải phòng công chúa của trẻ con?
Anh mới đi công tác vài ngày không về, sao đã trở thành thế này rồi! Người phụ nữ chết tiệt này, ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho anh còn đang làm gì thế? Phùng Dịch Phong vốn định trở về ngủ một giấc ngon, bây giờ nhìn chỗ nào cũng thấy chói mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy giận dữ! Mũi còn không thoải mái muốn hắt xì!
Hiểu Nhi vừa đi ra đã cảm nhận được chút khác thường, đó giống như… hơi thở riêng biệt chỉ khi anh trở về, mỗi lần anh ở nhà, trong không khí như tràn đầy nhân tử bá đạo.
Tay đang sờ tóc dừng lại, cô theo bản năng nhìn về phía cửa.
Phùng Dịch Phong đang vô cùng giận dữ, lại nhìn thấy cô hát ngâm nga đi ra, tâm trạng của anh khỏi phải nói. Ánh mắt dừng trên người cô, hình ảnh khiến người ta máu huyết sau trào làm anh suýt chảy máu mũi ngay tại chỗ, khăn tắm màu trắng miễn cưỡng che đi dáng người lả lướt của cô, lúc này mái tóc dài đang xõa tung, dáng người yểu điệu thướt tha động lòng người, một cái nhăn mày, một động tác đều vô cùng khêu gợi!
Hiểu Nhi cứng đờ xoay người, thấy tầm mắt nóng như lửa của Phùng Dịch Phong dời lên từ mắt cá chân khêu gợi của cô, lập tức giống như ngạc nhiên đến đứng hình, hoàn toàn không ngờ anh sẽ trở về lúc này.
“Giang Hiểu Nhi!”
Ba chữ nghiến răng nghiến lợi dọa Hiểu Nhi giật mình, cô lùi về phía sau, không biết vì sao tay lại đụng trúng khăn tắm, cứ thế bị kéo xuống.
Phong cảnh kiều diễm lộ ra ngoài…
“…”
Cô sợ hãi kêu lên, nhặt khăn tắm che thân thể mình, cô xoay người, đi chầm chậm về lại phòng tắm, tiếng đóng cửa thật lớn vang lên.
Mà Phùng Dịch Phong cũng hoàn toàn không ngờ sẽ có một màn như vậy, diễn ra vô cùng nhanh chóng, lại khắc sâu trong lòng anh, khiến anh lập tức bùng nổ.
Đợi Hiểu Nhi thay áo ngủ đi ra đã đỏ ửng từ đầu đến chân.
Thời gian Phùng Dịch Phong đi tắm rửa, cô phải đổi khăn trải giường và vỏ chăn khi nãy lại, lại bận rộn một trận, cô chỉ thiếu khóc ngay tại chỗ.
Vì bản nhạc đệm này, cô vốn tưởng tượng vô số lần gặp mặt giải thích, bây giờ lại không thể nói ra lời. Thậm chí khoảnh khắc Phùng Dịch Phong đến gần giường, phản ứng đầu tiên của cô là ôm lấy gối, tự giác chuẩn bị ngủ sofa!
Nhưng vừa di chuyển, đã bị người kia ôm lấy.
Cô cứng đờ người, không dám quay lại: Anh thế này là không giận cô nữa sao?
“Giày vò thành thế này là muốn lên trời à?”
“…”
Anh im lặng hôn dọc theo bả vai mảnh khảnh xinh đẹp của cô, ngọn lửa bùng cháy trong buổi đêm nóng bỏng… cũng không cần âm thanh.
Vốn đã ngủ một mình mấy hôm, lại bị cô trêu chọc đến nóng hết cả người, Phùng Dịch Phong rất mệt, nhưng cũng không khống chế nhu cầu bản năng; mà Hiểu Nhi vốn đã muốn làm lành với anh, hơn nữa vì chuyện khi nãy, cô thật sự thẹn đến muốn chui xuống đất, sao còn dám từ chối!
Cho dù thế nào, lần nồng nhiệt này ít nhiều cũng xóa đi một chút ngăn cách của hai người, khiến mối quan hệ cứng nhắc của hai người có chút đột phá.
***
Vốn tưởng rằng anh chịu về, chịu chạm vào mình thì chuyện này xem như xong, nhưng sự thật chứng minh Hiểu Nhi suy nghĩ nhiều rồi.
Ngày hôm sao thức dậy, cô vẫn đối mặt với khuôn mặt ghét bỏ lạnh như băng. Hơn nữa, câu đầu tiên người nào đó nói lại là: Cho anh yên tĩnh, thay đổi 360 độ.
Vẫn như cũ, không đợi cô phản ứng lại, người nào đó đã chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên Hiểu Nhi chợt nhận ra, mọi thứ vẫn còn như ban đầu! Việc lau súng cướp cò hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi!
Cuộc sống sao cũng được thế này là một loại tra tấn với Hiểu Nhi. Người ở chung sớm chiều lại tương kính như tân, giống như sống ở địa ngục vậy! Trạng thái sống một ngày không bằng một năm không phải thứ cô muốn!
Quan điểm của cô chính là, một là sống tốt, hai là cả đời không qua lại với nhau, nếu không thể chọn ly hôn, sống cùng dưới mái hiên, thì phải sống hòa, ít nhất phải sống vui vẻ.
Hoàn toàn không thể trông chờ người cao cao tại thượng nào đó sẽ có loại giác ngộ này, cô chỉ có thể tự giác thôi.
Suy nghĩ hai ngày, Hiểu Nhi cuối cùng cũng nghĩ ra một cách, hôm nay tan làm, cô gọi điện cho bà Phùng rồi mang đồ ngọt bà ấy thích tới.
Đầu tiên là giúp bà tưới vườn rau, sau đó lại nhổ ít rau cải để gói sủi cảo. Lần này không cần thím Miêu giúp, nấu một bữa cơm cho hai người, cô hoàn toàn có thể tự làm được.
Khi bận rộn làm việc, cô cũng thử dò hỏi: “Bà nội, sủi cảo rau cải nhìn có vẻ cũng rất ngon nha, Dịch Phong có thích không bà?”
“Thích! Chỉ cần là sủi cảo thì chưa từng nghe thấy nó nói không thích, chỉ là ăn ít hay nhiều mà thôi!”
“Vậy ạ?” Vậy sao sủi cảo cô gói, anh ta lại hất cả bàn đi?
“Rau hẹ, trứng gà và tôm nõn phải không?” Ba vật liệu này cô đều đã thấy anh ta ăn, sau lại trở thành có ý kiến với sủi cảo chứ?!
“Ba loại nhân đó! Nó thích nhất! Đặc biệt là bên trong có tôm nõn to, một lần nó có thể ăn hai đĩa lớn!”
Mím môi, Hiểu Nhi phiền muộn: Vậy là có chuyện gì?
Lẽ nào thật sự là… ghét bỏ cô sao?
Lúc này bà nội Phùng mới chú ý tới sự trầm tư của cô: “Nhóc con!”
Vốn dĩ bà định nghe ngóng xem hai người có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, mắt bà loé lên rồi lại thay đổi chủ ý: “Mau làm xong đi! Bà nội con đói rồi!”