Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41: Thảm, thảm, thảm!
“Ngày kia đi!”
Nhìn qua lịch trình, Phùng Dịch Phong nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy! Hạng mục Công viên Thế Giới không thể xảy ra bất cứ sai sót nào, cậu vất vả một chút, quan sát chặt chẽ vảo!”
“Tôi hiểu! Yên tâm!”
Sau khi Mạc Ngôn ra ngoài, Phùng Dịch Phong lại không kiềm chế được mà nở nụ cười: Cuộc gặp mặt phong hoa tuyết nguyệt ngẫu nhiên sao?
Không ngờ có một ngày, anh lại có liên quan đến những từ ngữ này! Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng kia, đột nhiên, anh có chút mong chờ, mong là, mọi thứ chỉ thật sự đơn thuần là như vậy!
*
Phía bên kia, Hiểu Nhi đến công ty liền bắt đầu thu dọn hậu quả.
Cố gắng bao lâu nay suýt thì bị phá hủy rồi, vận may của cô gần đây quả thực có giảm đi không ít. Cô chọn đúng ngày không nên xin nghỉ làm nhất để nghỉ, còn bị từ sếp lớn đến quản lý cấp trên trực tiếp bắt được lỗi, chỉ trong một buổi chiều, cô đã thật sự trở thành “nhân vật nổi tiếng” và “điển hình” của công ty rồi.
Nhưng ai biết được là sếp lớn lại đến dự thính cuộc họp thường lệ của bọn họ chứ?
Thảm! Thảm! Quá Thảm!
Trở về chỗ làm việc của mình, Hiểu Nhi giống như vừa đi đánh một trận lớn về, toàn thân mệt mỏi.
Đang pha cốc café uống lấy lại tinh thần thì Lã Tiểu Mai len lén tiến đến gần cô: “Chị Nhi, sao vậy? Quản lý không làm khó chị chứ?”
Hiểu Nhi gật đầu, vẻ mặt ỉu xìu: “Vẫn ổn! May mà bình thường hay thắp hương, nếu không, lần này có khả năng là phải dọn đồ đi rồi!”
“Không đâu, chị được mọi người quý, lại vừa siêng năng, vừa có năng lực tốt, quản lý không nỡ để chị đi đâu! Có điều, chị đừng trách chị ấy, cũng đừng giận! Cuộc họp hôm nay, chị không có mặt, có vài chuyện chủ nhiệm không nắm được hết, liền bị sếp lớn phê bình, khó tránh tâm trạng không vui!”
“Chị không đâu, chị biết là chị ấy rất chiếu cố chúng ta, tuy có những lúc hơi nghiêm khắc, nhưng những lúc xin thưởng cho chúng ta, chị ấy cũng rất cố gắng! Chị ngưỡng mộ chị ấy còn không kịp, chị ấy cũng là tấm gương để chị học hỏi! Là do chị làm không tốt… sao trách ai được chứ? Ài, chỉ là có hơi buồn một chút, chuyện đã lan khắp công ty rồi…”
Thở dài một hơi, Hiểu Nhi không nhịn được mà mắng thầm người nào đó một trận ra trò, đều tại tên lưu manh kia, hại cô bị oan uổng đến mức độ này!
“Đừng buồn nữa, em mời chị ăn kẹo này!”
Đưa cho Hiểu Nhi hai viên kẹo socola, Lã Tiểu Mai nói tiếp:
“Mách chị một cách để sửa chữa sai lầm, công ty chúng ta chẳng phải rất muốn hợp tác với công ty lớn sao? Nếu như chị có thể tìm được một đối tác lớn, chẳng phải là sẽ nở mày nở mặt sao? Bây giờ bọn họ đang thương lượng, làm thế nào để có thể giải quyết được vấn đề này đó! Nếu như có thể hợp tác lâu dài với công ty của một trong bốn thiếu gia hot nhất hiện nay hoặc với một công ty lớncó chút danh tiếng cũng được, vậy thì mỗi năm ít nhất cũng kiếm được lợi nhuận hàng tỷ cho công ty, lúc đó có vênh mặt lên mà đi cũng không sao cả! Vì vậy… cố lên!”
Nói xong, Lã Tiểu Mai tiếp tục quay trở về tụ tập buôn chuyện, Hiểu Nhi ngơ ra hai giây: Bốn thiếu gia? Bốn gia tộc lớn Đông - Phùng, Tây - Tần, Nam – Trình, Bắc - Lục đó sao?
Phùng Dịch Phong!
Đúng là một người làm quan, cả họ được nhờ mà!
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, nhưng lại bị một cảm xúc khác nhanh chóng nhấn chìm xuống.
Nếu như nói là trước kia cô không hiểu rõ, nhưng bây giờ, cô đã hiểu hết mọi thứ rồi, cho dù có lợi thế này, cô không muốn dùng đến, cũng không dám dùng.
Cô không quên được lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, anh bóp cổ cô, làm cô có cảm giác cận kề với cái chết! Một người đàn ông như anh, cô vốn dĩ không thể chọc vào, trong tiềm thức, cô cảm thấy, quan hệ của hai người càng đơn giản, càng ít rắc rối, có lẽ sẽ càng an toàn với cô hơn!
Nhưng mà, nghĩ đến người mà bọn họ phải nịnh bợ là chồng của mình, cô chợt có một loại cảm giác tự hào.
Dù sao, cô cũng chỉ suy nghĩ viển vông vậy thôi.
Đang suy tư, chuông điện thoại reo lên, Hiểu Nhi mới bừng tỉnh: “Quản lí Đàm?”
“Tối ngày kia? Nhảy? Được, không thành vấn đề!”
“Ngày kia đi!”
Nhìn qua lịch trình, Phùng Dịch Phong nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy! Hạng mục Công viên Thế Giới không thể xảy ra bất cứ sai sót nào, cậu vất vả một chút, quan sát chặt chẽ vảo!”
“Tôi hiểu! Yên tâm!”
Sau khi Mạc Ngôn ra ngoài, Phùng Dịch Phong lại không kiềm chế được mà nở nụ cười: Cuộc gặp mặt phong hoa tuyết nguyệt ngẫu nhiên sao?
Không ngờ có một ngày, anh lại có liên quan đến những từ ngữ này! Nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng kia, đột nhiên, anh có chút mong chờ, mong là, mọi thứ chỉ thật sự đơn thuần là như vậy!
*
Phía bên kia, Hiểu Nhi đến công ty liền bắt đầu thu dọn hậu quả.
Cố gắng bao lâu nay suýt thì bị phá hủy rồi, vận may của cô gần đây quả thực có giảm đi không ít. Cô chọn đúng ngày không nên xin nghỉ làm nhất để nghỉ, còn bị từ sếp lớn đến quản lý cấp trên trực tiếp bắt được lỗi, chỉ trong một buổi chiều, cô đã thật sự trở thành “nhân vật nổi tiếng” và “điển hình” của công ty rồi.
Nhưng ai biết được là sếp lớn lại đến dự thính cuộc họp thường lệ của bọn họ chứ?
Thảm! Thảm! Quá Thảm!
Trở về chỗ làm việc của mình, Hiểu Nhi giống như vừa đi đánh một trận lớn về, toàn thân mệt mỏi.
Đang pha cốc café uống lấy lại tinh thần thì Lã Tiểu Mai len lén tiến đến gần cô: “Chị Nhi, sao vậy? Quản lý không làm khó chị chứ?”
Hiểu Nhi gật đầu, vẻ mặt ỉu xìu: “Vẫn ổn! May mà bình thường hay thắp hương, nếu không, lần này có khả năng là phải dọn đồ đi rồi!”
“Không đâu, chị được mọi người quý, lại vừa siêng năng, vừa có năng lực tốt, quản lý không nỡ để chị đi đâu! Có điều, chị đừng trách chị ấy, cũng đừng giận! Cuộc họp hôm nay, chị không có mặt, có vài chuyện chủ nhiệm không nắm được hết, liền bị sếp lớn phê bình, khó tránh tâm trạng không vui!”
“Chị không đâu, chị biết là chị ấy rất chiếu cố chúng ta, tuy có những lúc hơi nghiêm khắc, nhưng những lúc xin thưởng cho chúng ta, chị ấy cũng rất cố gắng! Chị ngưỡng mộ chị ấy còn không kịp, chị ấy cũng là tấm gương để chị học hỏi! Là do chị làm không tốt… sao trách ai được chứ? Ài, chỉ là có hơi buồn một chút, chuyện đã lan khắp công ty rồi…”
Thở dài một hơi, Hiểu Nhi không nhịn được mà mắng thầm người nào đó một trận ra trò, đều tại tên lưu manh kia, hại cô bị oan uổng đến mức độ này!
“Đừng buồn nữa, em mời chị ăn kẹo này!”
Đưa cho Hiểu Nhi hai viên kẹo socola, Lã Tiểu Mai nói tiếp:
“Mách chị một cách để sửa chữa sai lầm, công ty chúng ta chẳng phải rất muốn hợp tác với công ty lớn sao? Nếu như chị có thể tìm được một đối tác lớn, chẳng phải là sẽ nở mày nở mặt sao? Bây giờ bọn họ đang thương lượng, làm thế nào để có thể giải quyết được vấn đề này đó! Nếu như có thể hợp tác lâu dài với công ty của một trong bốn thiếu gia hot nhất hiện nay hoặc với một công ty lớncó chút danh tiếng cũng được, vậy thì mỗi năm ít nhất cũng kiếm được lợi nhuận hàng tỷ cho công ty, lúc đó có vênh mặt lên mà đi cũng không sao cả! Vì vậy… cố lên!”
Nói xong, Lã Tiểu Mai tiếp tục quay trở về tụ tập buôn chuyện, Hiểu Nhi ngơ ra hai giây: Bốn thiếu gia? Bốn gia tộc lớn Đông - Phùng, Tây - Tần, Nam – Trình, Bắc - Lục đó sao?
Phùng Dịch Phong!
Đúng là một người làm quan, cả họ được nhờ mà!
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, nhưng lại bị một cảm xúc khác nhanh chóng nhấn chìm xuống.
Nếu như nói là trước kia cô không hiểu rõ, nhưng bây giờ, cô đã hiểu hết mọi thứ rồi, cho dù có lợi thế này, cô không muốn dùng đến, cũng không dám dùng.
Cô không quên được lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, anh bóp cổ cô, làm cô có cảm giác cận kề với cái chết! Một người đàn ông như anh, cô vốn dĩ không thể chọc vào, trong tiềm thức, cô cảm thấy, quan hệ của hai người càng đơn giản, càng ít rắc rối, có lẽ sẽ càng an toàn với cô hơn!
Nhưng mà, nghĩ đến người mà bọn họ phải nịnh bợ là chồng của mình, cô chợt có một loại cảm giác tự hào.
Dù sao, cô cũng chỉ suy nghĩ viển vông vậy thôi.
Đang suy tư, chuông điện thoại reo lên, Hiểu Nhi mới bừng tỉnh: “Quản lí Đàm?”
“Tối ngày kia? Nhảy? Được, không thành vấn đề!”