Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 108: Đừng nói với anh ấy em mang thai
Cô ra khỏi công ty thì mưa cũng đúng lúc đổ xuống. Mặc cho mưa cô vẫn thản nhiên đi dưới mưa nước mắt ngược xuôi chảy xuống. Trời mưa như thế này trong lòng cô vừa đau vừa cảm thán. Thà mưa như thế này người ngoài kia sẽ không biết cô đang khóc, đang đau khổ
Bước về tới biệt thự thì người cô cũng ướt hết. Cô lê bước lên căn phòng ngủ quen thuộc, nơi chan chứa nhiều kỉ niệm vui vẻ của cả hai mà giờ này cô cảm thấy nó thật xa lạ, cô sắp rời khỏi nó rồi chăng
Cô vào trong thay quần áo khô ráo. Rồi lên giường nằm. Toàn thân lạnh buốt vì mới đi mưa về. Bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ không lí do. Trán toát mồ hôi lạnh vì đau đớn. Nước mắt vẫn không thôi rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô
Ngủ một chút thì cô giật mình tỉnh dậy. Bụng dưới vẫn còn đau rất nhiều. Cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Lần trước Kai có hỏi cô có phải đang mang thai nhưng cô đã không tin mình mang thai nên đã chối bỏ. Dạo này cô không ăn uống được gì, lại thường xuyên nôn. Dì cả lại trễ khá lâu rồi. Bụng dưới cô thường xuyên đau âm ỉ, nhất là lúc hoạt động mạnh. Cô e sợ mình đang mang thai nhưng không biết. Sợ bản thân vô ý làm hại đến con. Không còn cách nào khác cô cố tự mình ra ngoài mua một ít que thử thai nhanh rồi về lại nhà
Bước vào phòng vệ sinh một lần nữa. Cô run rẩy thử que đầu tiên. Mất vài giây thì que đã có kết quả. Cô cầm lấy nhìn kĩ vào. Mắt cô nhìn sâu vào que thử. Tâm trạng phức tạp vô hạn. Không ngờ lại như vậy...không ngờ que lại hiện hai vạch rõ ràng. Cô không tin nên dùng tiếp vài que nữa. Và cuối cùng kết quả vẫn như vậy. Vẫn hai vạch rõ ràng. Kết quả này thật sự làm cô cảm thấy rất sợ
Nhìn thẳng vào gương trước mặt. Cô nhìn kĩ gương mặt đang tiều tụy hốc hác của mình. Đau lòng ôm lấy bụng, nước mắt cô lại rơi. Bụng cô đau quá...thật sự rất đau. Cô lo lắng không biết cô đã không cẩn thận làm ảnh hưởng nhiều đến thai nhi không
Vì quá đau cô không còn cách nào khác đành lấy điện thoại gọi cho Kai. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy
- Anh nghe đây Thuần Mỹ!_ Kai
- Kai! Em nhờ anh một việc có được không?_ cô vào thẳng vấn đề
- Tất nhiên được rồi!_ Kai
- Anh đến nhà em được không? Em muốn nhờ anh đưa em đến bệnh viện. Đột nhiên bụng em đau quá_ cô nói giọng cũng run rẩy theo
- Được rồi. Em cứ ở trong nhà đợi anh. Anh sẽ tới ngay_ Kai gấp gáp nói
- Vâng! Nhưng anh cứ cho xe đỗ xa cổng biệt thự một chút. Em đi bộ ra được. Tới nơi anh nhớ gọi cho em_ cô nói. Hơn hết cô không muốn ai thấy và báo đến tai anh. Chuyện như vậy là đủ rồi. Cô cũng chẳng còn có thể nhờ ai ngoài Kai
- Được!!!_ Kai nói rồi tắt máy
Mất tầm 15 phút thì máy cô lại nhận được cuộc gọi của Kai báo hiệu anh đã đến. Cô nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Vì bụng quá đau nên cô có cố cũng không di chuyển nhanh được. Vừa khó khăn ôm bụng đi bộ ra khỏi cổng biệt thự. Nhìn xa một chút liền thấy xe của Kai đậu ở đó. Cô đi tới xe thì Kai liền bước xuống mở cửa xe cho cô
Mồ hôi cô toát đầy vầng trán. Tay cô ôm chặt bụng của mình. Khẽ cắn môi ráng chịu đựng đau đớn
- Em ổn chứ?_ Kai lo lắng hỏi
- Anh cứ đưa em tới bệnh viện đi. Em chịu được_ cô nói
Kai im lặng cho xe chạy với vận tốc chóng mặt đến bệnh viện tư nhân riêng của mình. Đưa cô vào trong. Các y tá bác sĩ thấy anh liền cúi đầu chào hỏi
" Lục tổng "
Anh khẽ gật đầu đưa cô vào một căn phòng. Vừa bước vào đã thấy một nữ bác sĩ khá xinh đẹp ngồi đó. Thấy anh liền đứng dậy chào hỏi
- Trịnh Tổng. Anh bị bệnh sao?_ nữ bác sĩ lo lắng hỏi
- Không phải tôi. Mà là cô ấy. Khám và điều trị tốt nhất cho cô ấy_ Kai lạnh lùng nói
- Vâng thưa Lục Tổng!_ nữ bác sĩ nói xong liền dắt cô vào phòng khám đóng cửa lại, trực tiếp khám cho cô
Mất một chút thời gian cánh cửa phòng cũng mở ra. Kai vẫn đứng trước cửa phòng đợi nãy giờ thấy nữ bác sĩ ra liền lên tiếng hỏi
- Cô ấy sao rồi!_ anh hỏi
- Cô ấy mang thai được hơn 6 tuần rồi Lục Tổng. Bởi vì thời gian gần đây có lẽ sinh hoạt cô ấy không ổn định. Tinh thần không thoải mái và hoạt động khá mạnh bạo dẫn đến động thai nhẹ. Nhưng cô ấy lại dầm mưa nên ít nhiều ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Để tránh các ảnh hưởng xấu cô ấy phải nghỉ dưỡng tốt, tẩm bổ và tránh làm việc nặng vào thời gian này_ bác sĩ
- Tôi biết rồi. Vậy là bây giờ cô ấy ổn rồi chứ_ anh hỏi
- Vâng. Lục tổng yên tâm. Tôi đã truyền dịch cho cô ấy. Cô ấy sẽ nhanh chóng ổn thôi. Lục tổng nhớ nhắc cô ấy phụ nữ mang thai tuyệt đối không được dầm mưa. Bây giờ cô ấy đang có triệu chứng nóng sốt nên hi vọng Lục Tổng thể cho cô ấy nằm viện vài hôm để theo dõi_ bác sĩ
- Được. Cái gì tốt nhất cứ làm_ anh nói
Một lúc sau cô nằm trên giường được một vài y tá đẩy ra. Cô đã thay y phục của bệnh nhân. Nhìn có vẻ thoải mái nhưng gương mặt lại tiêu tụy vô cùng. Anh bước vào phòng bệnh cô đang nằm. Anh đau lòng nhìn cô đang thất thần truyền dịch. Anh nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh giường cô
- Em cảm thấy thế nào rồi?_ Kai hỏi
- Ổn hơn lúc nãy rất nhiều. Anh đừng lo lắng_ cô nói
- Ừ_ Kai
- Kai này!_ cô đột ngột gọi tên anh
- Sao vậy?_ anh hỏi
- Cảm ơn anh rất nhiều_ cô nói
- Em đừng nói vậy. Giúp đỡ nhau là chuyện bình thường của tình bạn mà_ Kai
- Uhm_ cô gật đầu
- Em mang thai được hơn 6 tuần rồi Thuần Mỹ à_ Kai đau lòng nói
Cô im lặng gật đầu. Nước mắt lại rơi
- Tình hình chắc em cũng đã biết. Em đang mang thai phải chú ý sức khỏe bản thân. Tránh đi mưa. Vì như vậy sẽ không tốt..._ Kai
- Kai à! Anh có thể hứa với en 1 chuyện không?_ cô lại gọi tên anh một lần nữa
- Chuyện gì?_ Kai
- Việc em mang thai. Xin anh đừng cho anh ấy biết_ cô đau đớn nói
- Sao lại như vậy?_ Kai
- Có lẽ em và anh ấy sẽ không thể trở lại như trước đây!_ Lương Thuần Mỹ
P/s: Mọi người thông cảm. Hôm nay mình bận nên giờ mới viết và đăng được
Bước về tới biệt thự thì người cô cũng ướt hết. Cô lê bước lên căn phòng ngủ quen thuộc, nơi chan chứa nhiều kỉ niệm vui vẻ của cả hai mà giờ này cô cảm thấy nó thật xa lạ, cô sắp rời khỏi nó rồi chăng
Cô vào trong thay quần áo khô ráo. Rồi lên giường nằm. Toàn thân lạnh buốt vì mới đi mưa về. Bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ không lí do. Trán toát mồ hôi lạnh vì đau đớn. Nước mắt vẫn không thôi rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô
Ngủ một chút thì cô giật mình tỉnh dậy. Bụng dưới vẫn còn đau rất nhiều. Cô nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. Lần trước Kai có hỏi cô có phải đang mang thai nhưng cô đã không tin mình mang thai nên đã chối bỏ. Dạo này cô không ăn uống được gì, lại thường xuyên nôn. Dì cả lại trễ khá lâu rồi. Bụng dưới cô thường xuyên đau âm ỉ, nhất là lúc hoạt động mạnh. Cô e sợ mình đang mang thai nhưng không biết. Sợ bản thân vô ý làm hại đến con. Không còn cách nào khác cô cố tự mình ra ngoài mua một ít que thử thai nhanh rồi về lại nhà
Bước vào phòng vệ sinh một lần nữa. Cô run rẩy thử que đầu tiên. Mất vài giây thì que đã có kết quả. Cô cầm lấy nhìn kĩ vào. Mắt cô nhìn sâu vào que thử. Tâm trạng phức tạp vô hạn. Không ngờ lại như vậy...không ngờ que lại hiện hai vạch rõ ràng. Cô không tin nên dùng tiếp vài que nữa. Và cuối cùng kết quả vẫn như vậy. Vẫn hai vạch rõ ràng. Kết quả này thật sự làm cô cảm thấy rất sợ
Nhìn thẳng vào gương trước mặt. Cô nhìn kĩ gương mặt đang tiều tụy hốc hác của mình. Đau lòng ôm lấy bụng, nước mắt cô lại rơi. Bụng cô đau quá...thật sự rất đau. Cô lo lắng không biết cô đã không cẩn thận làm ảnh hưởng nhiều đến thai nhi không
Vì quá đau cô không còn cách nào khác đành lấy điện thoại gọi cho Kai. Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy
- Anh nghe đây Thuần Mỹ!_ Kai
- Kai! Em nhờ anh một việc có được không?_ cô vào thẳng vấn đề
- Tất nhiên được rồi!_ Kai
- Anh đến nhà em được không? Em muốn nhờ anh đưa em đến bệnh viện. Đột nhiên bụng em đau quá_ cô nói giọng cũng run rẩy theo
- Được rồi. Em cứ ở trong nhà đợi anh. Anh sẽ tới ngay_ Kai gấp gáp nói
- Vâng! Nhưng anh cứ cho xe đỗ xa cổng biệt thự một chút. Em đi bộ ra được. Tới nơi anh nhớ gọi cho em_ cô nói. Hơn hết cô không muốn ai thấy và báo đến tai anh. Chuyện như vậy là đủ rồi. Cô cũng chẳng còn có thể nhờ ai ngoài Kai
- Được!!!_ Kai nói rồi tắt máy
Mất tầm 15 phút thì máy cô lại nhận được cuộc gọi của Kai báo hiệu anh đã đến. Cô nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự. Vì bụng quá đau nên cô có cố cũng không di chuyển nhanh được. Vừa khó khăn ôm bụng đi bộ ra khỏi cổng biệt thự. Nhìn xa một chút liền thấy xe của Kai đậu ở đó. Cô đi tới xe thì Kai liền bước xuống mở cửa xe cho cô
Mồ hôi cô toát đầy vầng trán. Tay cô ôm chặt bụng của mình. Khẽ cắn môi ráng chịu đựng đau đớn
- Em ổn chứ?_ Kai lo lắng hỏi
- Anh cứ đưa em tới bệnh viện đi. Em chịu được_ cô nói
Kai im lặng cho xe chạy với vận tốc chóng mặt đến bệnh viện tư nhân riêng của mình. Đưa cô vào trong. Các y tá bác sĩ thấy anh liền cúi đầu chào hỏi
" Lục tổng "
Anh khẽ gật đầu đưa cô vào một căn phòng. Vừa bước vào đã thấy một nữ bác sĩ khá xinh đẹp ngồi đó. Thấy anh liền đứng dậy chào hỏi
- Trịnh Tổng. Anh bị bệnh sao?_ nữ bác sĩ lo lắng hỏi
- Không phải tôi. Mà là cô ấy. Khám và điều trị tốt nhất cho cô ấy_ Kai lạnh lùng nói
- Vâng thưa Lục Tổng!_ nữ bác sĩ nói xong liền dắt cô vào phòng khám đóng cửa lại, trực tiếp khám cho cô
Mất một chút thời gian cánh cửa phòng cũng mở ra. Kai vẫn đứng trước cửa phòng đợi nãy giờ thấy nữ bác sĩ ra liền lên tiếng hỏi
- Cô ấy sao rồi!_ anh hỏi
- Cô ấy mang thai được hơn 6 tuần rồi Lục Tổng. Bởi vì thời gian gần đây có lẽ sinh hoạt cô ấy không ổn định. Tinh thần không thoải mái và hoạt động khá mạnh bạo dẫn đến động thai nhẹ. Nhưng cô ấy lại dầm mưa nên ít nhiều ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi. Để tránh các ảnh hưởng xấu cô ấy phải nghỉ dưỡng tốt, tẩm bổ và tránh làm việc nặng vào thời gian này_ bác sĩ
- Tôi biết rồi. Vậy là bây giờ cô ấy ổn rồi chứ_ anh hỏi
- Vâng. Lục tổng yên tâm. Tôi đã truyền dịch cho cô ấy. Cô ấy sẽ nhanh chóng ổn thôi. Lục tổng nhớ nhắc cô ấy phụ nữ mang thai tuyệt đối không được dầm mưa. Bây giờ cô ấy đang có triệu chứng nóng sốt nên hi vọng Lục Tổng thể cho cô ấy nằm viện vài hôm để theo dõi_ bác sĩ
- Được. Cái gì tốt nhất cứ làm_ anh nói
Một lúc sau cô nằm trên giường được một vài y tá đẩy ra. Cô đã thay y phục của bệnh nhân. Nhìn có vẻ thoải mái nhưng gương mặt lại tiêu tụy vô cùng. Anh bước vào phòng bệnh cô đang nằm. Anh đau lòng nhìn cô đang thất thần truyền dịch. Anh nhẹ nhàng bước tới ngồi cạnh giường cô
- Em cảm thấy thế nào rồi?_ Kai hỏi
- Ổn hơn lúc nãy rất nhiều. Anh đừng lo lắng_ cô nói
- Ừ_ Kai
- Kai này!_ cô đột ngột gọi tên anh
- Sao vậy?_ anh hỏi
- Cảm ơn anh rất nhiều_ cô nói
- Em đừng nói vậy. Giúp đỡ nhau là chuyện bình thường của tình bạn mà_ Kai
- Uhm_ cô gật đầu
- Em mang thai được hơn 6 tuần rồi Thuần Mỹ à_ Kai đau lòng nói
Cô im lặng gật đầu. Nước mắt lại rơi
- Tình hình chắc em cũng đã biết. Em đang mang thai phải chú ý sức khỏe bản thân. Tránh đi mưa. Vì như vậy sẽ không tốt..._ Kai
- Kai à! Anh có thể hứa với en 1 chuyện không?_ cô lại gọi tên anh một lần nữa
- Chuyện gì?_ Kai
- Việc em mang thai. Xin anh đừng cho anh ấy biết_ cô đau đớn nói
- Sao lại như vậy?_ Kai
- Có lẽ em và anh ấy sẽ không thể trở lại như trước đây!_ Lương Thuần Mỹ
P/s: Mọi người thông cảm. Hôm nay mình bận nên giờ mới viết và đăng được