Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 107: Sao anh không về nhà?
Hơn 1 tuần anh vẫn không có bóng dáng ở nhà. Cô suy nghĩ rất nhiều và quyết định ngày mai sẽ đến công ty tìm anh. Nên sáng sớm cô đã dậy dùng bữa sáng một chút rồi kêu người giúp việc làm một ít đồ ăn sáng bổ dưỡng cho anh để cô mang đến công ty
Xe dừng trước công ty Trịnh Thị hùng vĩ. Cô bước xuống xe trong lòng liền nhớ lại ngày đầu tiên bản thân bước chân vào công ty. Cho đến bây giờ mọi thứ đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Thay đổi về cuộc sống lẫn vị trí trong cái công ty lớn mạnh này
Cô vừa bước vào mọi người đã niềm nỡ chào đón cô. Tất cả đều ra sức nịnh bợ. Cô tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đi tới quầy tiếp tân
- Phu nhân cần giúp gì ạ?_ nữ tiếp tân hỏi
- Tôi muốn gặp Trịnh Tổng!_ cô nói
- Vâng ạ! Phiền phu nhân đợi một chút_ tiếp tân
- Được!_ cô gật đầu
Nói dứt câu nữ tiếp tân liền nhấc điện thoại bàn gọi lên cho thư ký Mễ. Một lúc sau thì tắt máy. Vẻ mặt tiếp tân có vẻ ngại ngại nhìn cô nói
- Xin lỗi phu nhân Trịnh Tổng đã ra ngoài rồi!!!_ tiếp tân
Cô nghe vậy trong lòng thầm cười lớn. Cuối cùng anh vẫn không muốn gặp cô. Cô biết chắc chắn anh đang ở trên phòng làm việc. Bởi vì nếu anh ra ngoài thì ngay từ đầu nữ tiếp tân này đã nói chứ không đợi gọi lên rồi mới biết thông báo cho cô
Cô mệt mỏi lắm rồi. Dù gì hôm nay cô cũng phải giải quyết cho xong. Vì thể dù có bị ngăn cản cỡ nào cô cũng xông lên cho bằng được. Vốn dĩ mọi người vừa cản vừa không. Sợ làm cô bị thương nên cũng không dám mạnh tay. Do đó cô thuận lợi lao lên tầng cao nhất của công ty. Nơi có căn phòng của Tổng Giám đốc
Vừa đứng trước cửa phòng anh cô đã gõ cửa rất mạnh
- Trịnh Tuấn...Mở cửa...Mở cửa mau!!!!_ cô vừa gõ cửa vừa la
Mất 5 phút cuối cùng cô quá mệt mỏi. Bụng dưới vì hoạt động mạnh dường như muốn co thắt lại. Đau đến tháo mồ hôi hột. Cô định bỏ về thì cánh cửa được mở ra. Dù đau nhưng cô cố gượng, bước thẳng vào phòng của anh.
Căn phòng này vẫn không thay đổi gì nhiều. Anh ngồi vững vàng trên chiếc ghế xoay. Dựa lưng vào ghế nhìn thẳng cô
- Sao anh không về nhà?_ cô hỏi
Anh im lặng một hồi mà cứ nhìn cô chăm chăm
- Không muốn!!!_ anh thẳng thừng nói
- Không muốn sao? Anh quá đáng thật_ Lương Thuần Mỹ
- Ai quá đáng? Tôi cho em nói lại lần nữa!_ Trịnh Tuấn
- Sao một chút hiểu lầm như vậy anh cứ thích xé to ra là thế nào. Cũng không cho em một chút thời gian để giải thích_ cô gắt gao nói
- Tôi không hề xé to cái gì cả. Em nói tôi không cho em thời gian giải thích sao. Em nhầm rồi. Tôi đã cho em cơ hội cùng tôi trở về đồng nghĩa với việc tôi cho em cơ hội giải thích, tôi sẵn sàng lắng nghe em. Nhưng em vốn dĩ không cần tới nó. Em không chọn cơ hội ra về với tôi mà chọn ở lại cùng tên đàn ông đó với lý do hoàn thành thực tập để có một tấm bằng bằng giấy và chữ vô nghĩa. Tôi nói có gì oan ức cho em không?_ anh nói
- Anh không được xúc phạm em. Em không ở lại vì tên đàn ông nào cả_ cô la lên
- Vậy không lẽ tên Kai đó là phụ nữ. Lương Thuần Mỹ em đang nói chuyện với chồng em chứ không phải một đứa trẻ lên 3. Tôi không dễ dãi và ngây thơ nên không có việc em nói đâu tôi phải nghe đó. Em nói em và hắn không có gì không có nghĩa là tôi tin cả hai trong sáng. Tôi đã cố tin nhiều lần nhưng hết lần này tới lần khác em cho tôi sự bất an. Ở Mỹ cùng nhau, về nước cũng cùng nhau. Em cho tôi ngốc không biết gì sao, không biết suy nghĩ sao_ anh lạnh lùng nói
- Anh nói vậy mà nghe được sao. Nếu giải quyết không được thì kết thúc đi. Việc gì phải hành hạ cả hai như vậy. Việc gì phải sống chung mà nghi ngờ lẫn nhau như thế_ cô nói
- Được! Nếu em đã nói như vậy thì KẾT THÚC đi!!!_ anh rống lên
Hai từ " Kết thúc " phát ra từ miệng anh làm cô như chết lặng. Hộp thức ăn liên rời khỏi tay cô áp sát xuống mặt đất. Lập tức câm nín vì không biết nói gì. Đành quay lưng lại bỏ ra ngoài. Cánh cửa phòng của anh vừa bị đóng lại thì nước mắt của cô cùng đúng lúc rơi xuống. Cô kìm lâu lắm rồi, ra đây cô mới có thể khóc. Cô không muốn khóc trước mặt anh.
Cô đờ đẫn bước đi. Đi đến đâu cũng nhận được các ánh mắt soi mói đang nhìn thẳng vào cô. Thỉnh thoảng đi ngang qua các quầy trà của các tầng cô còn nghe được lời nói không hay về mình.
" Cô ta cũng chỉ nhờ vào nhan sắc mà câu dẫn Trịnh Tổng thôi. Bây giờ Trịnh Tổng chán rồi liền đá cô ta"
" Cô ta vẫn dĩ không xứng với Trịnh Tổng. Trịnh Tổng bị cô ta lừa nên mới kết hôn."
" Nhìn cũng biết cô ta cưới được Trịnh Tổng là phúc 3 đời mà tổ tiên tích được. Mười người như cô ta cũng không xứng được"
" Trịnh Tổng chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Ngọt ngào một chút liền tưởng mình là phu nhân. Bây giờ Trịnh Tổng có bỏ rơi cô ta, hay trước đây chỉ bởn cợt với cô ta đi chăng nữa thì cô ta cũng không thiệt thòi gì. Vốn dĩ cô ta không xứng đáng"
Tất cả những lời đó cô đều nghe rất rõ. Nước mắt còn rơi nhiều hơn. Một lúc lại bật cười như một kẻ mất trí. Thế mà lúc nãy nịnh nọt cô đủ kiểu sau lưng lại đâm không thương tiếc...đúng là cuộc đời. Nghe họ nói như vậy cô đau lòng tự nhắc nhở bản thân " Gặp được anh là may mắn của cuộc đời cô. Cô vốn dĩ không xứng đáng với anh. Bây giờ ra đi cô cũng không hối tiếc hay oán hận anh. Chỉ mong anh tiếp tục vui vẻ, sống tốt hơn lúc có cô"
P/s: Thông báo với mọi người là từ bây giờ cho tới chap cuối của truyện, lịch đăng của mình là 1 ngày 1 chap nhé. Thời gian cập nhật là từ 9h - 10h sáng ạ. Nếu một ngày mình không ra chap thì hôm đó có sự cố hoặc mình bận công việc các độc giả nhé. Và hứa rằng nếu một ngày không ra chap thì sang hôm sau mình sẽ đăng bù 2 chap ạ. Truyện đang đi đến hồi kết mong các bạn tiếp tục theo dõi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình❤
Xe dừng trước công ty Trịnh Thị hùng vĩ. Cô bước xuống xe trong lòng liền nhớ lại ngày đầu tiên bản thân bước chân vào công ty. Cho đến bây giờ mọi thứ đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn. Thay đổi về cuộc sống lẫn vị trí trong cái công ty lớn mạnh này
Cô vừa bước vào mọi người đã niềm nỡ chào đón cô. Tất cả đều ra sức nịnh bợ. Cô tạm thời gạt bỏ suy nghĩ đi tới quầy tiếp tân
- Phu nhân cần giúp gì ạ?_ nữ tiếp tân hỏi
- Tôi muốn gặp Trịnh Tổng!_ cô nói
- Vâng ạ! Phiền phu nhân đợi một chút_ tiếp tân
- Được!_ cô gật đầu
Nói dứt câu nữ tiếp tân liền nhấc điện thoại bàn gọi lên cho thư ký Mễ. Một lúc sau thì tắt máy. Vẻ mặt tiếp tân có vẻ ngại ngại nhìn cô nói
- Xin lỗi phu nhân Trịnh Tổng đã ra ngoài rồi!!!_ tiếp tân
Cô nghe vậy trong lòng thầm cười lớn. Cuối cùng anh vẫn không muốn gặp cô. Cô biết chắc chắn anh đang ở trên phòng làm việc. Bởi vì nếu anh ra ngoài thì ngay từ đầu nữ tiếp tân này đã nói chứ không đợi gọi lên rồi mới biết thông báo cho cô
Cô mệt mỏi lắm rồi. Dù gì hôm nay cô cũng phải giải quyết cho xong. Vì thể dù có bị ngăn cản cỡ nào cô cũng xông lên cho bằng được. Vốn dĩ mọi người vừa cản vừa không. Sợ làm cô bị thương nên cũng không dám mạnh tay. Do đó cô thuận lợi lao lên tầng cao nhất của công ty. Nơi có căn phòng của Tổng Giám đốc
Vừa đứng trước cửa phòng anh cô đã gõ cửa rất mạnh
- Trịnh Tuấn...Mở cửa...Mở cửa mau!!!!_ cô vừa gõ cửa vừa la
Mất 5 phút cuối cùng cô quá mệt mỏi. Bụng dưới vì hoạt động mạnh dường như muốn co thắt lại. Đau đến tháo mồ hôi hột. Cô định bỏ về thì cánh cửa được mở ra. Dù đau nhưng cô cố gượng, bước thẳng vào phòng của anh.
Căn phòng này vẫn không thay đổi gì nhiều. Anh ngồi vững vàng trên chiếc ghế xoay. Dựa lưng vào ghế nhìn thẳng cô
- Sao anh không về nhà?_ cô hỏi
Anh im lặng một hồi mà cứ nhìn cô chăm chăm
- Không muốn!!!_ anh thẳng thừng nói
- Không muốn sao? Anh quá đáng thật_ Lương Thuần Mỹ
- Ai quá đáng? Tôi cho em nói lại lần nữa!_ Trịnh Tuấn
- Sao một chút hiểu lầm như vậy anh cứ thích xé to ra là thế nào. Cũng không cho em một chút thời gian để giải thích_ cô gắt gao nói
- Tôi không hề xé to cái gì cả. Em nói tôi không cho em thời gian giải thích sao. Em nhầm rồi. Tôi đã cho em cơ hội cùng tôi trở về đồng nghĩa với việc tôi cho em cơ hội giải thích, tôi sẵn sàng lắng nghe em. Nhưng em vốn dĩ không cần tới nó. Em không chọn cơ hội ra về với tôi mà chọn ở lại cùng tên đàn ông đó với lý do hoàn thành thực tập để có một tấm bằng bằng giấy và chữ vô nghĩa. Tôi nói có gì oan ức cho em không?_ anh nói
- Anh không được xúc phạm em. Em không ở lại vì tên đàn ông nào cả_ cô la lên
- Vậy không lẽ tên Kai đó là phụ nữ. Lương Thuần Mỹ em đang nói chuyện với chồng em chứ không phải một đứa trẻ lên 3. Tôi không dễ dãi và ngây thơ nên không có việc em nói đâu tôi phải nghe đó. Em nói em và hắn không có gì không có nghĩa là tôi tin cả hai trong sáng. Tôi đã cố tin nhiều lần nhưng hết lần này tới lần khác em cho tôi sự bất an. Ở Mỹ cùng nhau, về nước cũng cùng nhau. Em cho tôi ngốc không biết gì sao, không biết suy nghĩ sao_ anh lạnh lùng nói
- Anh nói vậy mà nghe được sao. Nếu giải quyết không được thì kết thúc đi. Việc gì phải hành hạ cả hai như vậy. Việc gì phải sống chung mà nghi ngờ lẫn nhau như thế_ cô nói
- Được! Nếu em đã nói như vậy thì KẾT THÚC đi!!!_ anh rống lên
Hai từ " Kết thúc " phát ra từ miệng anh làm cô như chết lặng. Hộp thức ăn liên rời khỏi tay cô áp sát xuống mặt đất. Lập tức câm nín vì không biết nói gì. Đành quay lưng lại bỏ ra ngoài. Cánh cửa phòng của anh vừa bị đóng lại thì nước mắt của cô cùng đúng lúc rơi xuống. Cô kìm lâu lắm rồi, ra đây cô mới có thể khóc. Cô không muốn khóc trước mặt anh.
Cô đờ đẫn bước đi. Đi đến đâu cũng nhận được các ánh mắt soi mói đang nhìn thẳng vào cô. Thỉnh thoảng đi ngang qua các quầy trà của các tầng cô còn nghe được lời nói không hay về mình.
" Cô ta cũng chỉ nhờ vào nhan sắc mà câu dẫn Trịnh Tổng thôi. Bây giờ Trịnh Tổng chán rồi liền đá cô ta"
" Cô ta vẫn dĩ không xứng với Trịnh Tổng. Trịnh Tổng bị cô ta lừa nên mới kết hôn."
" Nhìn cũng biết cô ta cưới được Trịnh Tổng là phúc 3 đời mà tổ tiên tích được. Mười người như cô ta cũng không xứng được"
" Trịnh Tổng chỉ chơi đùa với cô ta thôi. Ngọt ngào một chút liền tưởng mình là phu nhân. Bây giờ Trịnh Tổng có bỏ rơi cô ta, hay trước đây chỉ bởn cợt với cô ta đi chăng nữa thì cô ta cũng không thiệt thòi gì. Vốn dĩ cô ta không xứng đáng"
Tất cả những lời đó cô đều nghe rất rõ. Nước mắt còn rơi nhiều hơn. Một lúc lại bật cười như một kẻ mất trí. Thế mà lúc nãy nịnh nọt cô đủ kiểu sau lưng lại đâm không thương tiếc...đúng là cuộc đời. Nghe họ nói như vậy cô đau lòng tự nhắc nhở bản thân " Gặp được anh là may mắn của cuộc đời cô. Cô vốn dĩ không xứng đáng với anh. Bây giờ ra đi cô cũng không hối tiếc hay oán hận anh. Chỉ mong anh tiếp tục vui vẻ, sống tốt hơn lúc có cô"
P/s: Thông báo với mọi người là từ bây giờ cho tới chap cuối của truyện, lịch đăng của mình là 1 ngày 1 chap nhé. Thời gian cập nhật là từ 9h - 10h sáng ạ. Nếu một ngày mình không ra chap thì hôm đó có sự cố hoặc mình bận công việc các độc giả nhé. Và hứa rằng nếu một ngày không ra chap thì sang hôm sau mình sẽ đăng bù 2 chap ạ. Truyện đang đi đến hồi kết mong các bạn tiếp tục theo dõi. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình❤