Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-746
Chương 747: Những lời hấp dẫn như vậy sao nhưng nghe vào lại có chút kỳ quái!
Nhất thời, Lucy không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, nhíu mày nói với Bạch Tiểu Liên: "Không phải là lão Phật gia cử người đến thuyết phục thiếu chủ đến làm khách sao?"
Da mặt Bạch Tiểu Liên trở nên cứng đờ, lập tức bật cười: "Không, đương nhiên không phải, tôi chỉ là hướng dẫn viên du lịch của cậu thôi. Nhưng, thành thật mà nói, cậu thực sự không có hứng thú khi nhìn thấy thứ này sao?"
Vân Thiên nhướng mày hờ hững: "Tại sao lại phải cảm thấy có hứng thứ? Như vậy chẳng phải tương lai tôi sẽ làm đối thủ của mẹ tôi rồi sao? Tôi không có chuyên môn, sau này cũng không có hứng thú học y. Bởi vì mẹ tôi tài giỏi như vậy, trong lĩnh vực này bà ấy là người có tài năng bẩm sinh, không ai có thể vượt qua được, vì vậy tôi sẽ không bao giờ đối đầu với bà ấy rồi tự rước nhục về mình."
Bạch Tiểu Liên trợn tròn hai mắt nhìn cậu đầy hoài nghi: "Cậu không cần phải đối đầu với bà ấy, cậu có thể cùng bà ấy cùng làm! Một ngành công nghiệp đã có căn cơ nền móng thì không thể so sánh với người có hai bàn tay trắng lập nghiệp được, cậu thật sự không suy nghĩ về nó chút nào sao?" "Không suy nghĩ."
Đơn giản ba từ, từng từ một, hoàn toàn không chút do dự.
Bạch Tiểu Liên nhìn vào mắt cậu, chắc chắn rằng cậu không nói dối, khỏe mỗi cô cong lên cười hạnh phúc: "Tốt quá rồi! Cậu không có hứng thú thì tốt quá rồi! Như vậy thì cậu có thể giống như tôi, không cần lo nghĩ tự đi làm những việc mà mình yêu thích, không cần bị cuốn vào vòng tranh đua
Trong khi họ đang nói chuyện, Lucy di chuột chuyển sang một tấm bản đồ mới, thắc mắc nói: "Chị Tiểu Liên, tại sao các tòa nhà ở mỗi căn cứ chỗ chị lại có màu sắc khác nhau, ví dụ như lâu đài cũng phân thành màu đỏ, trắng và hồng và xanh. Những cái này đại diện cho cái gì? "
Bạch Tiểu Liên hơi do dự, Vân Thiên liền nói, "Nếu tôi đoán không nhầm, những tòa nhà có màu sắc khác nhau này tượng trưng cho nơi ở của các gia tộc khác nhau. Màu hồng đại biểu cho nhà họ Phí, các màu còn lại sẽ tương ứng với ba nhà kia." “Bingo!” Bạch Tiểu Liên giơ ngón tay cái lên: “Cậu qua thật là thông minh, đúng như trong truyền thuyết.
Vân Thiên một chút cũng không cảm kích, thản nhiên nói: "Cái này gọi là thông minh sao? Vậy tiêu chuẩn đánh giá thông minh của chị quá thấp rồi. Chị quên rằng lúc chị mới vào đã nhắc qua với chúng tooi rồi sao."
Bạch Tiểu Liên giật mình, gãi đầu cười: "Như vậy vẫn là thông minh, ít nhất cậu có trí nhớ rất tốt. Thật ra, ngoài y học, chị em tôi còn nghiên cứu về hoa. Sự kiện lớn gần đây nhất trong quốc gia chúng tôi là cuộc tranh giành của bốn gia tộc về hoa cỏ, mọi người đều muốn đặt căn cứ địa về hoa ở trong phạm vi của gia tộc mình."
Lucy nhếch môi cười khinh bỉ: "Quả nhiên là nội bộ đấu đá kịch liệt, chia đều cũng không được, nhất quyết phải lấy cái to nhất."
Vân Thiên cười lạnh nhạt: "Người ta nói rằng ba người đàn bà thì tạo thành cái chợ, mà người trong trại Phấn đều là phụ nữ cả."
Lời nó vừa có trí tuệ vừa có chút coi thường, nếu không phải chính tai nghe được thì ai có thể tưởng tưởng tượng ra được là lời này được nói ra từ một đứa trẻ năm tuổi?
Bạch Tiểu Liên mím mỗi rồi cho họ xem một số kết quả khác, cho đến khi Vân Thiên thực sự không còn tò mò gì với trại Phần nữa mới đưa hai người rời đi.
Nhưng ngay khi họ vừa bước tới cửa, cửa phòng tài liệu đã được mở ra từ bên ngoài, một số người phụ nữ mặc vest bước vào.
Người đi đầu là một người phụ nữ, khuôn mặt cương nghị nghiêm túc, tuy mỗi người đều có đường nét khuôn mặt không giống nhau nhưng biểu cảm ai đấy đều lạnh như băng.
Bạch Tiểu Liên cứng đờ, không nhấc nổi bước chân, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ, cô ta kính cần nói: "Chào chị Dương Liễu!" “Ừm." Dương Liễu nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén quét qua Vân Thiên: "Cậu là cháu trai của lão Phật gia sao? Mặt mày tuấn tủ, ngũ quan cứng rắn, quả thiên là không tầm thường chút nào. Tuy nhiên, dù dáng vẻ có tốt đến mấy thì cũng chỉ là một thằng nhóc con miệng còn hội sữa mà thôi. Đến tóc còn chưa mọc hết đã muốn trở thành người thừa kế của trại Phần chúng tôi sao?"
Những người đi theo lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy! Không biết có phải lão Phật gia có tuổi rồi nên hồ đồ hay không, hay là uống phải thứ xanh có bùa mê thuốc lú của tên nhóc này rồi nữa!" “Hỗn lão!" Lucy tiến lên một bước, bảo vệ Vân Thiên và Bạch Tiểu Liên phía sau mình: "Chủ nhân của chúng tôi không có hứng thú với những loại thảo mộc rách nát của các người. Các người có yêu cầu chúng tôi muốn thì chúng tôi cũng không thèm."
Dương Liễu cười giễu cợt: "Thảo dược rách nát? Cậu đúng là đồ ngu không biết gì cả! Tốt thôi, các cậu không nhận ra đồ tốt, không muốn là tốt nhất, sớm rời khỏi chỗ này đi, đỡ làm chướng mắt người khác."
Bạch Tiểu Liên rụt rè nói: "Chị Dương Liễu, chị đừng tức giận. Vừa rồi em đã giới thiệu sơ lược về trại Phấn cho thiếu gia nghe rồi. Cậu ấy thật sự không có chút hứng thú nào cả."
Nhất thời, Lucy không nghĩ ra được chỗ nào không đúng, nhíu mày nói với Bạch Tiểu Liên: "Không phải là lão Phật gia cử người đến thuyết phục thiếu chủ đến làm khách sao?"
Da mặt Bạch Tiểu Liên trở nên cứng đờ, lập tức bật cười: "Không, đương nhiên không phải, tôi chỉ là hướng dẫn viên du lịch của cậu thôi. Nhưng, thành thật mà nói, cậu thực sự không có hứng thú khi nhìn thấy thứ này sao?"
Vân Thiên nhướng mày hờ hững: "Tại sao lại phải cảm thấy có hứng thứ? Như vậy chẳng phải tương lai tôi sẽ làm đối thủ của mẹ tôi rồi sao? Tôi không có chuyên môn, sau này cũng không có hứng thú học y. Bởi vì mẹ tôi tài giỏi như vậy, trong lĩnh vực này bà ấy là người có tài năng bẩm sinh, không ai có thể vượt qua được, vì vậy tôi sẽ không bao giờ đối đầu với bà ấy rồi tự rước nhục về mình."
Bạch Tiểu Liên trợn tròn hai mắt nhìn cậu đầy hoài nghi: "Cậu không cần phải đối đầu với bà ấy, cậu có thể cùng bà ấy cùng làm! Một ngành công nghiệp đã có căn cơ nền móng thì không thể so sánh với người có hai bàn tay trắng lập nghiệp được, cậu thật sự không suy nghĩ về nó chút nào sao?" "Không suy nghĩ."
Đơn giản ba từ, từng từ một, hoàn toàn không chút do dự.
Bạch Tiểu Liên nhìn vào mắt cậu, chắc chắn rằng cậu không nói dối, khỏe mỗi cô cong lên cười hạnh phúc: "Tốt quá rồi! Cậu không có hứng thú thì tốt quá rồi! Như vậy thì cậu có thể giống như tôi, không cần lo nghĩ tự đi làm những việc mà mình yêu thích, không cần bị cuốn vào vòng tranh đua
Trong khi họ đang nói chuyện, Lucy di chuột chuyển sang một tấm bản đồ mới, thắc mắc nói: "Chị Tiểu Liên, tại sao các tòa nhà ở mỗi căn cứ chỗ chị lại có màu sắc khác nhau, ví dụ như lâu đài cũng phân thành màu đỏ, trắng và hồng và xanh. Những cái này đại diện cho cái gì? "
Bạch Tiểu Liên hơi do dự, Vân Thiên liền nói, "Nếu tôi đoán không nhầm, những tòa nhà có màu sắc khác nhau này tượng trưng cho nơi ở của các gia tộc khác nhau. Màu hồng đại biểu cho nhà họ Phí, các màu còn lại sẽ tương ứng với ba nhà kia." “Bingo!” Bạch Tiểu Liên giơ ngón tay cái lên: “Cậu qua thật là thông minh, đúng như trong truyền thuyết.
Vân Thiên một chút cũng không cảm kích, thản nhiên nói: "Cái này gọi là thông minh sao? Vậy tiêu chuẩn đánh giá thông minh của chị quá thấp rồi. Chị quên rằng lúc chị mới vào đã nhắc qua với chúng tooi rồi sao."
Bạch Tiểu Liên giật mình, gãi đầu cười: "Như vậy vẫn là thông minh, ít nhất cậu có trí nhớ rất tốt. Thật ra, ngoài y học, chị em tôi còn nghiên cứu về hoa. Sự kiện lớn gần đây nhất trong quốc gia chúng tôi là cuộc tranh giành của bốn gia tộc về hoa cỏ, mọi người đều muốn đặt căn cứ địa về hoa ở trong phạm vi của gia tộc mình."
Lucy nhếch môi cười khinh bỉ: "Quả nhiên là nội bộ đấu đá kịch liệt, chia đều cũng không được, nhất quyết phải lấy cái to nhất."
Vân Thiên cười lạnh nhạt: "Người ta nói rằng ba người đàn bà thì tạo thành cái chợ, mà người trong trại Phấn đều là phụ nữ cả."
Lời nó vừa có trí tuệ vừa có chút coi thường, nếu không phải chính tai nghe được thì ai có thể tưởng tưởng tượng ra được là lời này được nói ra từ một đứa trẻ năm tuổi?
Bạch Tiểu Liên mím mỗi rồi cho họ xem một số kết quả khác, cho đến khi Vân Thiên thực sự không còn tò mò gì với trại Phần nữa mới đưa hai người rời đi.
Nhưng ngay khi họ vừa bước tới cửa, cửa phòng tài liệu đã được mở ra từ bên ngoài, một số người phụ nữ mặc vest bước vào.
Người đi đầu là một người phụ nữ, khuôn mặt cương nghị nghiêm túc, tuy mỗi người đều có đường nét khuôn mặt không giống nhau nhưng biểu cảm ai đấy đều lạnh như băng.
Bạch Tiểu Liên cứng đờ, không nhấc nổi bước chân, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ, cô ta kính cần nói: "Chào chị Dương Liễu!" “Ừm." Dương Liễu nhàn nhạt đáp lại, ánh mắt sắc bén quét qua Vân Thiên: "Cậu là cháu trai của lão Phật gia sao? Mặt mày tuấn tủ, ngũ quan cứng rắn, quả thiên là không tầm thường chút nào. Tuy nhiên, dù dáng vẻ có tốt đến mấy thì cũng chỉ là một thằng nhóc con miệng còn hội sữa mà thôi. Đến tóc còn chưa mọc hết đã muốn trở thành người thừa kế của trại Phần chúng tôi sao?"
Những người đi theo lập tức phụ họa nói: "Đúng vậy! Không biết có phải lão Phật gia có tuổi rồi nên hồ đồ hay không, hay là uống phải thứ xanh có bùa mê thuốc lú của tên nhóc này rồi nữa!" “Hỗn lão!" Lucy tiến lên một bước, bảo vệ Vân Thiên và Bạch Tiểu Liên phía sau mình: "Chủ nhân của chúng tôi không có hứng thú với những loại thảo mộc rách nát của các người. Các người có yêu cầu chúng tôi muốn thì chúng tôi cũng không thèm."
Dương Liễu cười giễu cợt: "Thảo dược rách nát? Cậu đúng là đồ ngu không biết gì cả! Tốt thôi, các cậu không nhận ra đồ tốt, không muốn là tốt nhất, sớm rời khỏi chỗ này đi, đỡ làm chướng mắt người khác."
Bạch Tiểu Liên rụt rè nói: "Chị Dương Liễu, chị đừng tức giận. Vừa rồi em đã giới thiệu sơ lược về trại Phấn cho thiếu gia nghe rồi. Cậu ấy thật sự không có chút hứng thú nào cả."