Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-640
Chương 641: Tình hình của ông ấy có hơi khác so với mong chờ của bọn tôi
Tiêu Nhi lấy cái bát trong tay Vân Thiên rồi đặt lên bàn, cô nhấc tay trái cầm tay cậu lên, tay phải tay Hoắc Kiến Phong, cô trịnh trọng nói: “Đây là bố của con, con có thể tin tưởng bổ như tin tưởng mami. Bất kể là lúc nào, chỉ cần con cần đến, bố sẽ bảo vệ con, bảo vệ mami bằng tính mạng của mình."
Hai mắt Vân Thiên hơi đỏ lên, cậu kiêu ngạo nâng căm không cho bất kỳ ai thấy được sự mềm lòng của cậu, lạnh lùng nói: "Nếu con nhớ không lầm thì tới tận bây giờ con còn chưa có hộ khẩu phải không? Nếu nhà họ Hoắc không muốn thì mami đừng cố gắng miễn cưỡng đến làm con dâu trong nhà người ta làm con nuôi mami, con nuôi được
Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ nghiêm túc như người lớn của cậu, cô dở khóc dở cười, nhướng mày liếc nhìn Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong nhìn cô bằng ánh mắt an tâm đừng gấp, cao giọng nói: "Ngô Đức Ngô Đức Cường đang canh giữ ngoài cửa, lén lút nghe ngóng, nghe vậy bèn cửa đi vào: "Cậu ba có chuyện gì dặn dò?"
Hoắc Kiến Phong nhìn Vân Thiên và Tiêu Nhi, anh nói rõ từng chữ một: "Lập tức làm hổ khẩu cho cậu chủ ngay, mở họp báo tuyên thông báo cậu chủ là con tôi, là chắt trai của nhà họ bọn tôi."
Nhiệt huyết của Ngô Đức Cường sôi sùng sục, giọng oang oang vang to: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thi hành ngay, phải gióng trống khua chiêng làm lớn lên!"
Vân Thiên nhìn bóng lưng của Ngô Đức Cường, bĩu môi ghét bỏ: "Thô thiển.”
Triệu Thanh Xuân nhìn cái vẻ trong lòng thích lắm nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng của cậu, bèn bật cười thành tiếng: "Di gọi Ngô Đức Cường về giúp con nhé?"
Mặt Vân Thiên cứng lại, Lê Việt Bách sợ cậu đổi ý, vội vàng huých nhẹ vào tay Triệu Thanh Xuân, ra hiệu cho cô ấy đừng lên tranh luận: "Cô đồng ý, Kiến Phong và Tiêu Nhi cũng không đồng ý! Vốn dĩ báo bối Vân Thiên của chúng ta là con cháu nhà họ Hoắc, phải được ghi tên vào hổ khẩu nhà họ Hoắc từ lâu rồi."
Anh ấy chắp tay vui vẻ nhìn ba người, cường điệu nói: "Chúc mừng chúc mừng, rốt cuộc thời kỳ cực khổ của ba người của đã qua, cả nhà đoàn tụ, về cùng một hộ khẩu nha!"
Mọi người bị chọc cười bởi dáng vẻ buồn cười của anh ấy, ngay cả khóe môi của Vân Thiên cũng cong lên. “Chỉ mình anh biết à? Đúng là xui xẻo!" Triệu Thanh Xuân đập một cái vào vai Lê Việt Bách, quay đầu kể công với ba người kia: "Làm phiền mọi người mở to mắt nhìn cho kỹ nha, tôi mới là người có công lớn nhất, biết chưa? Nếu không phải tôi mượn uy phong của bảo bối ra ép mấy người nói ra, ba người kiêu căng không biết chịu tỏ lòng mình như vậy, trời mới biết khi nào đi vào được nội dung chính?” “Vâng vâng vâng, cậu giỏi nhất, cậu xuất sắc nhất!" Tiêu Nhi cười khẽ.
Hoặc Kiến Phong ung dung giơ ngón cái lên, Vân Thiên mim cười, hai bố con bọn họ vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng cao quý, không nói câu nào.
Lê Việt Bách xoa vai mình, anh ấy cười to: "Đúng đúng đúng, Triệu Thanh Xuân danh bất hư truyền, giỏi bổ đao còn giỏi ép người ta thiếp vàng lên mặt mình!”
Triệu Thanh Xuân quay đầu liếc Lê Việt Bách với ánh mắt hung tợn, nâng tay lên đánh nữa: “Anh ngứa da rồi à?" Lê Việt Bách làm mặt quỷ, nghiêng người tránh đi. Triệu
Thanh Xuân tức giận đến mức xản tay áo lên đuổi theo anh ấy, hai người nhảy lên nhảy xuống không hề có hình tượng gi trong phòng bệnh, vừa cười đùa vừa kêu.
Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên nhìn nhau bằng ánh måt nghiền ngẫm, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Trong phút chốc, cảm giác thoải mái và vui vẻ tràn ngập phòng bệnh....
Ba ngày sau, tại phòng bệnh VIP.
Tiêu Nhi cầm trái cây đã got sạch vỏ lần lượt đút cho Hoắc Kiến Phong và Văn Thiên, mỗi người một miếng, không bỏ sót ai. Chủ nhiệm Vương nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, đứng bên ngoài vẫy tay với Tiêu Nhi: "Cô Tiêu Nhi, làm phiền cô ra ngoài chút được không?"
Tiêu Nhi nghĩ đến bệnh tình của Hoắc Phương Nam theo bản năng, bèn lặng lẽ bỏ đĩa trái cây xuống, dặn dò Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên: “Chờ em quay lại cho hai người ăn, không được tự làm đấy nhé." “Được.” Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên nhìn nhau, ngoan ngoãn gật đầu. Tiêu Nhi phủi tay hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh, vừa ra cửa phòng, nụ cười trên mặt Tiêu Nhi tắt dần: “Chủ nhiệm Vương, có phải là bệnh tình của bác trai có chuyển biến gì không?"
Chủ nhiệm Vương giơ ngón cái tán thưởng cô: “Đúng là bác sĩ giỏi, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác và dè chừng! Ông Nam tỉnh rồi, nhưng mà tình hình của ông ấy có hơi khác so với mong chờ của bọn tôi, cho nên tôi đến đây mời cô qua xem sao."
Nếu đã cố ý đến mời cô, chắc chân không phải tình hình tốt đẹp gì.
Ánh mắt Tiêu Nhi nghiêm túc lại: “Tôi hiểu rồi, chờ tôi một chút."
Cô quay người đẩy cửa đi vào phòng bệnh, gần như là cùng lúc đó, bàn tay nhỏ đang thò về phía đĩa trái cây rụt về rất nhanh, cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn.
A, con mèo nhỏ tham lam này, đúng là không chịu ngồi yên nha.
Tiêu Nhi lấy cái bát trong tay Vân Thiên rồi đặt lên bàn, cô nhấc tay trái cầm tay cậu lên, tay phải tay Hoắc Kiến Phong, cô trịnh trọng nói: “Đây là bố của con, con có thể tin tưởng bổ như tin tưởng mami. Bất kể là lúc nào, chỉ cần con cần đến, bố sẽ bảo vệ con, bảo vệ mami bằng tính mạng của mình."
Hai mắt Vân Thiên hơi đỏ lên, cậu kiêu ngạo nâng căm không cho bất kỳ ai thấy được sự mềm lòng của cậu, lạnh lùng nói: "Nếu con nhớ không lầm thì tới tận bây giờ con còn chưa có hộ khẩu phải không? Nếu nhà họ Hoắc không muốn thì mami đừng cố gắng miễn cưỡng đến làm con dâu trong nhà người ta làm con nuôi mami, con nuôi được
Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ nghiêm túc như người lớn của cậu, cô dở khóc dở cười, nhướng mày liếc nhìn Hoắc Kiến Phong. Hoắc Kiến Phong nhìn cô bằng ánh mắt an tâm đừng gấp, cao giọng nói: "Ngô Đức Ngô Đức Cường đang canh giữ ngoài cửa, lén lút nghe ngóng, nghe vậy bèn cửa đi vào: "Cậu ba có chuyện gì dặn dò?"
Hoắc Kiến Phong nhìn Vân Thiên và Tiêu Nhi, anh nói rõ từng chữ một: "Lập tức làm hổ khẩu cho cậu chủ ngay, mở họp báo tuyên thông báo cậu chủ là con tôi, là chắt trai của nhà họ bọn tôi."
Nhiệt huyết của Ngô Đức Cường sôi sùng sục, giọng oang oang vang to: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thi hành ngay, phải gióng trống khua chiêng làm lớn lên!"
Vân Thiên nhìn bóng lưng của Ngô Đức Cường, bĩu môi ghét bỏ: "Thô thiển.”
Triệu Thanh Xuân nhìn cái vẻ trong lòng thích lắm nhưng ngoài mặt lại tỏ ra lạnh lùng của cậu, bèn bật cười thành tiếng: "Di gọi Ngô Đức Cường về giúp con nhé?"
Mặt Vân Thiên cứng lại, Lê Việt Bách sợ cậu đổi ý, vội vàng huých nhẹ vào tay Triệu Thanh Xuân, ra hiệu cho cô ấy đừng lên tranh luận: "Cô đồng ý, Kiến Phong và Tiêu Nhi cũng không đồng ý! Vốn dĩ báo bối Vân Thiên của chúng ta là con cháu nhà họ Hoắc, phải được ghi tên vào hổ khẩu nhà họ Hoắc từ lâu rồi."
Anh ấy chắp tay vui vẻ nhìn ba người, cường điệu nói: "Chúc mừng chúc mừng, rốt cuộc thời kỳ cực khổ của ba người của đã qua, cả nhà đoàn tụ, về cùng một hộ khẩu nha!"
Mọi người bị chọc cười bởi dáng vẻ buồn cười của anh ấy, ngay cả khóe môi của Vân Thiên cũng cong lên. “Chỉ mình anh biết à? Đúng là xui xẻo!" Triệu Thanh Xuân đập một cái vào vai Lê Việt Bách, quay đầu kể công với ba người kia: "Làm phiền mọi người mở to mắt nhìn cho kỹ nha, tôi mới là người có công lớn nhất, biết chưa? Nếu không phải tôi mượn uy phong của bảo bối ra ép mấy người nói ra, ba người kiêu căng không biết chịu tỏ lòng mình như vậy, trời mới biết khi nào đi vào được nội dung chính?” “Vâng vâng vâng, cậu giỏi nhất, cậu xuất sắc nhất!" Tiêu Nhi cười khẽ.
Hoặc Kiến Phong ung dung giơ ngón cái lên, Vân Thiên mim cười, hai bố con bọn họ vẫn giữ vững vẻ lạnh lùng cao quý, không nói câu nào.
Lê Việt Bách xoa vai mình, anh ấy cười to: "Đúng đúng đúng, Triệu Thanh Xuân danh bất hư truyền, giỏi bổ đao còn giỏi ép người ta thiếp vàng lên mặt mình!”
Triệu Thanh Xuân quay đầu liếc Lê Việt Bách với ánh mắt hung tợn, nâng tay lên đánh nữa: “Anh ngứa da rồi à?" Lê Việt Bách làm mặt quỷ, nghiêng người tránh đi. Triệu
Thanh Xuân tức giận đến mức xản tay áo lên đuổi theo anh ấy, hai người nhảy lên nhảy xuống không hề có hình tượng gi trong phòng bệnh, vừa cười đùa vừa kêu.
Tiêu Nhi, Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên nhìn nhau bằng ánh måt nghiền ngẫm, không hẹn mà cùng nở nụ cười. Trong phút chốc, cảm giác thoải mái và vui vẻ tràn ngập phòng bệnh....
Ba ngày sau, tại phòng bệnh VIP.
Tiêu Nhi cầm trái cây đã got sạch vỏ lần lượt đút cho Hoắc Kiến Phong và Văn Thiên, mỗi người một miếng, không bỏ sót ai. Chủ nhiệm Vương nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh, đứng bên ngoài vẫy tay với Tiêu Nhi: "Cô Tiêu Nhi, làm phiền cô ra ngoài chút được không?"
Tiêu Nhi nghĩ đến bệnh tình của Hoắc Phương Nam theo bản năng, bèn lặng lẽ bỏ đĩa trái cây xuống, dặn dò Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên: “Chờ em quay lại cho hai người ăn, không được tự làm đấy nhé." “Được.” Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên nhìn nhau, ngoan ngoãn gật đầu. Tiêu Nhi phủi tay hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh, vừa ra cửa phòng, nụ cười trên mặt Tiêu Nhi tắt dần: “Chủ nhiệm Vương, có phải là bệnh tình của bác trai có chuyển biến gì không?"
Chủ nhiệm Vương giơ ngón cái tán thưởng cô: “Đúng là bác sĩ giỏi, lúc nào cũng giữ vững cảnh giác và dè chừng! Ông Nam tỉnh rồi, nhưng mà tình hình của ông ấy có hơi khác so với mong chờ của bọn tôi, cho nên tôi đến đây mời cô qua xem sao."
Nếu đã cố ý đến mời cô, chắc chân không phải tình hình tốt đẹp gì.
Ánh mắt Tiêu Nhi nghiêm túc lại: “Tôi hiểu rồi, chờ tôi một chút."
Cô quay người đẩy cửa đi vào phòng bệnh, gần như là cùng lúc đó, bàn tay nhỏ đang thò về phía đĩa trái cây rụt về rất nhanh, cúi đầu tỏ ra ngoan ngoãn.
A, con mèo nhỏ tham lam này, đúng là không chịu ngồi yên nha.