Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-443
Chương 444: Cô ta là yêu nữ
Linh mục hít một hơi thật sâu như là hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Ta sợ, sợ chính là Tam vương từ không tốt, thượng thiên sẽ không chấp nhận ngài ấy."
Chẳng lẽ là Tam vương từ còn làm chuyên xấu xa thương thiên hại lí gì mà bọn họ không biết?
"Không phải thượng thiên không chấp nhận ngài ấy mà là thượng thiên cảm thấy ngài ấy chết quá oan uống nên không muốn ngài hóa thành đồng tro tàn."
Một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên như được loa khuếch đại, từng câu từng chữ rõ ràng truyển vào tai của tất cả mọi người đang có mặt tại đây.
"Là ai? Ai đang nói chuyện?"
Mọi người tò mò nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên phát hiện trong bóng đêm, không biết từ lúc nào thấp thoáng một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.Trên mũi thuyến, một người phụ nữ mặc áo đen quản đen tư thái anh dũng nhày xuống, giảm lên mặt nước trong vắt, từ từ trong màn đêm mở ảo đi vào tấm mắt của mọi người.
"Tiêu Nhi?" Khi Hồng Mẫn thấy rõ bộ dáng cô, trong lòng lập tức hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi đã trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, mau toi bắt nữ gián điệp này lại cho ta."
Vương hậu Tida cũng nhận ra Tiêu Nhi, bà run rẩy khóc đến khàn cả giọng, ngăn càn nói: "Dừng tay." "Mẫu hậu, cô ta là người của nước Z, lúc này có mặt ở đây chẳng phải rất kì lạ sao?"
Hồng Mẫn lo lắng, anh ta luôn cảm thấy Tiêu Nhi là không có ý tốt đến đây.
"Không sao đâu. Giong Vương hậu Tida nhẹ nhàng ôn hòa nhưng mang khí thế không cho phép người khác xen vào.
Hồng Mẫn khó chịu siết chặt tay: “Mẫu hậu, người đừng để bộ dạng của cô ta đánh lừa"
Anh ta cũng không quan tâm nữa nhảy mắt ra hiệu với Lâm Viên. Lâm Viên đang chuẩn bị hành động. Tiêu Nhi đã nhanh chân bước lại gắn.
Thân hình mành mai thẳng tắp và đôi mắt trong veo như nước: "Nếu tôi thực sự có tội, vậy tôi đã rời đirồi cần gì quay trở lại? Sở di hôm nay tôi dám đứng day là vì tôi không làm chuyện then với lương tâm. Tôi không mời mà đến, vô tình mạo phạm các vị. Tôi chi muốn tiễn Hồng Liệt đoạn đường cuối cùng"
Lời nói của cô rõ ràng, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti làm mọi người nhất thời không nắm bắt được chủ ý, chi có thể hướng mắt tập trung trên người cô, Quốc vương và Vương hậu.
Hồng Mẫn thấy vậy chỉ có thể ám chỉ cho Lâm Viên trước tiên cử án binh bất động.
Ảnh mắt Hoa Dung tràn ngập kinh ngạc lẫn vui
mừng, kich động lôi kéo ống tay áo của Vương hậu. Vương hậu rơm rớm nước mắt, ánh mắt như ngọn lửa thiệu đốt nhìn về phía Tiêu Nhi, phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của Hồng Liệt từ trên người cô.
"Noãn Noãn, nhìn thấy cô còn sống, mẫu... Ta rất vui mừng. Nhưng lúc nãy cô nói vậy là có ý gì? Có phải cô biết chút ý chuyện gì không? Có phải cô biết Hồng Liệt của ta đã chết như thế nào không?"
Tiêu Nhi mấp máy môi định trả lời thi bỗng có một giọng nói trầm ổn tang thương vang lên.
“Cô Tiêu Nhi, thân phận của cô đã được Hoắc đại nhân và đại sử quản thông báo rõ ràng cho chúng tôirồi, Hồi đó, cô và Hồng Liệt đã lừa dối toàn bộ hoàng gia nước Thanh Bạch của chúng tôi, chúng tôi cũng không truy cửu."
Quốc vương Phổ Mật nhìn Tiêu Nhi, xấu xa nói: "Nhưng cô không thể trông cậy vào Hoắc đại nhân có ân với hoàng thất chúng ta mà không để hoàng tộc chúng ta vào mắt, đến đây hoành hành ngang ngược, làm loạn tang lễ."
Tiêu Nhi cũng không nhanh không chậm, chop mắt nhìn Hoa Dung, đối với Quốc vương cúi đầu giải thích: "Quốc vương, vương hậu yên tâm, tôi thật sự không tới đây để quấy rối, tôi là thật lòng thật dạ muốn đưa tiễn Hồng Liệt đoạn đường cuối cùng này. Mời các ngài cho tôi ít thời gian, lát nữa các ngài sẽ biết."
Sau khi dứt lời, cô lại hướng về phía bọn họ gật đầu nhẹ rồi phớt lờ ảnh mắt của người khác đi thẳng đến cái tháp đang đốt lửa.
Tháp lửa này cao hơn người cô một chút, Tiêu Nhi đi thẳng người mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy thân thể "Hồng Liệt" dang nằm trên đó.
Ánh mắt cô hiện lên một mành thương tâm buồn bã, cô đi quanh tháp vuông khẽ thì thẩm: "Hồng Liệt, anh đã cứu mạng tôi và Vân Thiên, những gì tôi thiếu anh đời này không trả hết. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ kếtcó ngậm vành báo đáp ân cứu mạng của anh, kiếp này tôi chỉ có thể đứng ở lập trường của một người bạn tốt mà bắt kẻ đã hại chết anh."
Tiêu Nhĩ cố kim nén nước mắt, vành mắt đô lên: "Em biết anh không cam lòng. Nhưng nếu anh tin tưởng em, anh có thể yên tâm rời đi, Anh đi rối, em nhất định phải đem người đã hại anh chôn cùng."
Cô khẽ cắn môi, sát khí lạnh lẽo trên gương mặt còn lạnh hơn cả gió đêm.
Lời nói vừa dứt, cô vươn tay thẳng về phía vị linh mục.
Linh mục liếc nhìn Hồng Mẫn trong vô thức, sau khi nhận được chỉ thị của Hồng Mẫn, ông ta liễn nâng cằm về phía sử già bên cạnh.
Sử giả trao ngọn đuốc trong tay cho Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi cầm duốc đứng ở khoảng cách thích hợp trước ngọn tháp đang chảy.
Cô hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Hồng Liệt, nếu anh tin em, anh sẽ rời đi. Nếu anh không tin em, anh cứ ở lại đây đi!”
Vừa nói xong, cô trực tiếp ném cây đuốc vào đống lụa vàng và tháp gỗ.
Với một tiếng "Bùm", khí gas trong các khe nútcủa tháp gỗ được đốt cháy, một ngọn lửa sáng chói bùng lên ngay lập tức, sau đó là tiếng nổ lách tách của cùi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trợn tròn mắt không tin nói.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người phải tin vào lời nói của Tiêu Nhi, tin rằng Hồng Liệt đã bị người khác giết trước không nỡ rời đi, ngọn lừa rực cháy đột nhiên vụt tắt.
Không có dấu hiệu, không có đạo lý gì. Nói tắt là tắt luôn thậm chí không còn một ngọn lửa nhỏ nào đang cháy.
Mọi người nhin nhau trao đổi ảnh mắt, tất cả khuôn mặt của họ đến lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếu không đốt cháy được còn có thể giải thích nhưng ngọn lửa đang cháy lớn như vậy nói tắt là tắt. Chưa có ai chứng kiến sự việc kì lạ như vậy.
Tiêu Nhi kinh ngạc nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Hồng Mẫn bắt được tia bối rồi kia liên nhân cơ hội nói: "Phụ vương, mẫu hậu, cô ta là đang già thần gia quỷ định phá đám tang lễ của tam đệ.
Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tida liếc nhau,không nói gì
Hồng Mẫn lập tức ra lệnh cho thị vệ: "Người đâu, mau đưa Cô Tiêu Nhi này ra ngoài."
Anh ta nói xong lập tức mấy tên lính canh tiến lên vây quanh Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi bình tĩnh lùi về phía ngon tháp đang cháy, sắc bén nói: "Ta không già thấn giả quỷ gì cả, chính là Hồng Liệt đã đổi ý. Anh ấy nói nhất định phải bắt được người hại anh ấy trước rồi mới chịu rời đi. Bởi vi kẻ giết anh ấy đang ở đây, lẫn trong đám người này.
"Cái gi? Người đã giết Tam vương tử điện hạ đang Ở đây ư?"
Đám đông lập tức bàn tán sôi nổi. Mọi người đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong mắt tự giác toát ra sự hoài nghi và để phòng.
Vương hậu Tida kích động siết chặt tay Quốc vương, bà nhìn Tiêu Nhi tràn ngập sự mong đợi: “Thật sao? Những điều cô nói đều là thật sao?"
Hồng Mẫn chột dạ, anh ta không đợi Tiêu Nhi lên tiếng thì đã phản bác: "Mẫu hậu, người đừng nghe cô ta nói bậy nói ba, cô ta đến đây là để phá phách, làm cho mọi người hoàng sợ."
Quốc vương Phố Mật nhìn dáng vẻ bối rối của mọingười, trong mắt ông ấy hiện lên về do dự,
Chân mày nhỏ của Tiêu Nhi nhãn nhãn, biếu lộ càng thêm nghiêm túc và thành khẩn: "Quốc vương, vương hậu, tôi không nói nhảm! Trước mặt ngài, trước mặt tất cả các vương tử, công chúa, trước mặt một đống đao thương thế này. Tôi không dám nói lung tung một chữ nào. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật mắt thấy tai nghe. Đại vương từ điện hạ nếu ngài chưa từng làm qua chuyện trái với lương tâm thì ngài vội vã cái gi?"
Sắc mặt Hồng Mẫn run lên, trong mắt hiện về ngoan độc.
Vương hậu Tida lo lắng ra lệnh: “A Mẫn, con để bọn họ lui ra ngoài trước, đừng làm tổn thương đến Noãn Noãn, trước tiên hãy nghe cô ấy nói gì đã."
"Mẫu hậu!" Hồng Mẫn vô thức nâng cao giọng, sắc mặt ủ dột rõ rằng lộ rõ vè không hài lòng: "Cô ta chính là một con yêu nữ, nếu để cô ta tiếp tục nói mọi người sẽ bị mê hoặc
Giong anh ta trầm xuống, Lâm Viên đứng bên canh anh ta chot cười khúc khich một cách quỷ dị.
Linh mục hít một hơi thật sâu như là hạ quyết tâm cực lớn, nói: "Ta sợ, sợ chính là Tam vương từ không tốt, thượng thiên sẽ không chấp nhận ngài ấy."
Chẳng lẽ là Tam vương từ còn làm chuyên xấu xa thương thiên hại lí gì mà bọn họ không biết?
"Không phải thượng thiên không chấp nhận ngài ấy mà là thượng thiên cảm thấy ngài ấy chết quá oan uống nên không muốn ngài hóa thành đồng tro tàn."
Một giọng nói trong trẻo của người phụ nữ vang lên như được loa khuếch đại, từng câu từng chữ rõ ràng truyển vào tai của tất cả mọi người đang có mặt tại đây.
"Là ai? Ai đang nói chuyện?"
Mọi người tò mò nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, đột nhiên phát hiện trong bóng đêm, không biết từ lúc nào thấp thoáng một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên biển.Trên mũi thuyến, một người phụ nữ mặc áo đen quản đen tư thái anh dũng nhày xuống, giảm lên mặt nước trong vắt, từ từ trong màn đêm mở ảo đi vào tấm mắt của mọi người.
"Tiêu Nhi?" Khi Hồng Mẫn thấy rõ bộ dáng cô, trong lòng lập tức hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi đã trầm giọng ra lệnh: “Người đâu, mau toi bắt nữ gián điệp này lại cho ta."
Vương hậu Tida cũng nhận ra Tiêu Nhi, bà run rẩy khóc đến khàn cả giọng, ngăn càn nói: "Dừng tay." "Mẫu hậu, cô ta là người của nước Z, lúc này có mặt ở đây chẳng phải rất kì lạ sao?"
Hồng Mẫn lo lắng, anh ta luôn cảm thấy Tiêu Nhi là không có ý tốt đến đây.
"Không sao đâu. Giong Vương hậu Tida nhẹ nhàng ôn hòa nhưng mang khí thế không cho phép người khác xen vào.
Hồng Mẫn khó chịu siết chặt tay: “Mẫu hậu, người đừng để bộ dạng của cô ta đánh lừa"
Anh ta cũng không quan tâm nữa nhảy mắt ra hiệu với Lâm Viên. Lâm Viên đang chuẩn bị hành động. Tiêu Nhi đã nhanh chân bước lại gắn.
Thân hình mành mai thẳng tắp và đôi mắt trong veo như nước: "Nếu tôi thực sự có tội, vậy tôi đã rời đirồi cần gì quay trở lại? Sở di hôm nay tôi dám đứng day là vì tôi không làm chuyện then với lương tâm. Tôi không mời mà đến, vô tình mạo phạm các vị. Tôi chi muốn tiễn Hồng Liệt đoạn đường cuối cùng"
Lời nói của cô rõ ràng, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti làm mọi người nhất thời không nắm bắt được chủ ý, chi có thể hướng mắt tập trung trên người cô, Quốc vương và Vương hậu.
Hồng Mẫn thấy vậy chỉ có thể ám chỉ cho Lâm Viên trước tiên cử án binh bất động.
Ảnh mắt Hoa Dung tràn ngập kinh ngạc lẫn vui
mừng, kich động lôi kéo ống tay áo của Vương hậu. Vương hậu rơm rớm nước mắt, ánh mắt như ngọn lửa thiệu đốt nhìn về phía Tiêu Nhi, phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của Hồng Liệt từ trên người cô.
"Noãn Noãn, nhìn thấy cô còn sống, mẫu... Ta rất vui mừng. Nhưng lúc nãy cô nói vậy là có ý gì? Có phải cô biết chút ý chuyện gì không? Có phải cô biết Hồng Liệt của ta đã chết như thế nào không?"
Tiêu Nhi mấp máy môi định trả lời thi bỗng có một giọng nói trầm ổn tang thương vang lên.
“Cô Tiêu Nhi, thân phận của cô đã được Hoắc đại nhân và đại sử quản thông báo rõ ràng cho chúng tôirồi, Hồi đó, cô và Hồng Liệt đã lừa dối toàn bộ hoàng gia nước Thanh Bạch của chúng tôi, chúng tôi cũng không truy cửu."
Quốc vương Phổ Mật nhìn Tiêu Nhi, xấu xa nói: "Nhưng cô không thể trông cậy vào Hoắc đại nhân có ân với hoàng thất chúng ta mà không để hoàng tộc chúng ta vào mắt, đến đây hoành hành ngang ngược, làm loạn tang lễ."
Tiêu Nhi cũng không nhanh không chậm, chop mắt nhìn Hoa Dung, đối với Quốc vương cúi đầu giải thích: "Quốc vương, vương hậu yên tâm, tôi thật sự không tới đây để quấy rối, tôi là thật lòng thật dạ muốn đưa tiễn Hồng Liệt đoạn đường cuối cùng này. Mời các ngài cho tôi ít thời gian, lát nữa các ngài sẽ biết."
Sau khi dứt lời, cô lại hướng về phía bọn họ gật đầu nhẹ rồi phớt lờ ảnh mắt của người khác đi thẳng đến cái tháp đang đốt lửa.
Tháp lửa này cao hơn người cô một chút, Tiêu Nhi đi thẳng người mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy thân thể "Hồng Liệt" dang nằm trên đó.
Ánh mắt cô hiện lên một mành thương tâm buồn bã, cô đi quanh tháp vuông khẽ thì thẩm: "Hồng Liệt, anh đã cứu mạng tôi và Vân Thiên, những gì tôi thiếu anh đời này không trả hết. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ kếtcó ngậm vành báo đáp ân cứu mạng của anh, kiếp này tôi chỉ có thể đứng ở lập trường của một người bạn tốt mà bắt kẻ đã hại chết anh."
Tiêu Nhĩ cố kim nén nước mắt, vành mắt đô lên: "Em biết anh không cam lòng. Nhưng nếu anh tin tưởng em, anh có thể yên tâm rời đi, Anh đi rối, em nhất định phải đem người đã hại anh chôn cùng."
Cô khẽ cắn môi, sát khí lạnh lẽo trên gương mặt còn lạnh hơn cả gió đêm.
Lời nói vừa dứt, cô vươn tay thẳng về phía vị linh mục.
Linh mục liếc nhìn Hồng Mẫn trong vô thức, sau khi nhận được chỉ thị của Hồng Mẫn, ông ta liễn nâng cằm về phía sử già bên cạnh.
Sử giả trao ngọn đuốc trong tay cho Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi cầm duốc đứng ở khoảng cách thích hợp trước ngọn tháp đang chảy.
Cô hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Hồng Liệt, nếu anh tin em, anh sẽ rời đi. Nếu anh không tin em, anh cứ ở lại đây đi!”
Vừa nói xong, cô trực tiếp ném cây đuốc vào đống lụa vàng và tháp gỗ.
Với một tiếng "Bùm", khí gas trong các khe nútcủa tháp gỗ được đốt cháy, một ngọn lửa sáng chói bùng lên ngay lập tức, sau đó là tiếng nổ lách tách của cùi.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, trợn tròn mắt không tin nói.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người phải tin vào lời nói của Tiêu Nhi, tin rằng Hồng Liệt đã bị người khác giết trước không nỡ rời đi, ngọn lừa rực cháy đột nhiên vụt tắt.
Không có dấu hiệu, không có đạo lý gì. Nói tắt là tắt luôn thậm chí không còn một ngọn lửa nhỏ nào đang cháy.
Mọi người nhin nhau trao đổi ảnh mắt, tất cả khuôn mặt của họ đến lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếu không đốt cháy được còn có thể giải thích nhưng ngọn lửa đang cháy lớn như vậy nói tắt là tắt. Chưa có ai chứng kiến sự việc kì lạ như vậy.
Tiêu Nhi kinh ngạc nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Hồng Mẫn bắt được tia bối rồi kia liên nhân cơ hội nói: "Phụ vương, mẫu hậu, cô ta là đang già thần gia quỷ định phá đám tang lễ của tam đệ.
Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tida liếc nhau,không nói gì
Hồng Mẫn lập tức ra lệnh cho thị vệ: "Người đâu, mau đưa Cô Tiêu Nhi này ra ngoài."
Anh ta nói xong lập tức mấy tên lính canh tiến lên vây quanh Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi bình tĩnh lùi về phía ngon tháp đang cháy, sắc bén nói: "Ta không già thấn giả quỷ gì cả, chính là Hồng Liệt đã đổi ý. Anh ấy nói nhất định phải bắt được người hại anh ấy trước rồi mới chịu rời đi. Bởi vi kẻ giết anh ấy đang ở đây, lẫn trong đám người này.
"Cái gi? Người đã giết Tam vương tử điện hạ đang Ở đây ư?"
Đám đông lập tức bàn tán sôi nổi. Mọi người đều anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong mắt tự giác toát ra sự hoài nghi và để phòng.
Vương hậu Tida kích động siết chặt tay Quốc vương, bà nhìn Tiêu Nhi tràn ngập sự mong đợi: “Thật sao? Những điều cô nói đều là thật sao?"
Hồng Mẫn chột dạ, anh ta không đợi Tiêu Nhi lên tiếng thì đã phản bác: "Mẫu hậu, người đừng nghe cô ta nói bậy nói ba, cô ta đến đây là để phá phách, làm cho mọi người hoàng sợ."
Quốc vương Phố Mật nhìn dáng vẻ bối rối của mọingười, trong mắt ông ấy hiện lên về do dự,
Chân mày nhỏ của Tiêu Nhi nhãn nhãn, biếu lộ càng thêm nghiêm túc và thành khẩn: "Quốc vương, vương hậu, tôi không nói nhảm! Trước mặt ngài, trước mặt tất cả các vương tử, công chúa, trước mặt một đống đao thương thế này. Tôi không dám nói lung tung một chữ nào. Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật mắt thấy tai nghe. Đại vương từ điện hạ nếu ngài chưa từng làm qua chuyện trái với lương tâm thì ngài vội vã cái gi?"
Sắc mặt Hồng Mẫn run lên, trong mắt hiện về ngoan độc.
Vương hậu Tida lo lắng ra lệnh: “A Mẫn, con để bọn họ lui ra ngoài trước, đừng làm tổn thương đến Noãn Noãn, trước tiên hãy nghe cô ấy nói gì đã."
"Mẫu hậu!" Hồng Mẫn vô thức nâng cao giọng, sắc mặt ủ dột rõ rằng lộ rõ vè không hài lòng: "Cô ta chính là một con yêu nữ, nếu để cô ta tiếp tục nói mọi người sẽ bị mê hoặc
Giong anh ta trầm xuống, Lâm Viên đứng bên canh anh ta chot cười khúc khich một cách quỷ dị.