Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-403
Chương 404: Rốt cuộc anh ta cũng đã chính miệng thừa nhận
Hoắc Tuấn Nghĩa nhíu mày, không nỡ nhìn thắng nên quay mặt đi chỗ khác.
Bà Trần Nguyệt Anh run rẩy nắm tay Hoắc Tuấn Nghĩa.
Quả nhiên là nó!
Rốt cuộc nó cũng chính miệng thừa nhận người năm đó ném Nhi xuống biển chính là nó!
Hoắc Kiến Phong không hề hoang mang, buồn bã nói: “Vậy phải xem anh cả có muốn đưa cháu ruột về hay không."
Hoắc Tuấn Tú vặn cổ, vươn vai, duỗi thắng hai tay tới trước mặt Hoắc Kiến
Phong: "Vậy tạo đề nghị mày trực tiếp dẫn cảnh sát tới. Đương nhiên là bây giờ gọi điện cũng không muộn, trực tiếp bảo bọn họ tới dẫn tao đi."
Anh ta nói ba chữ “dẫn tạo đi” vô cùng nhẹ, nhưng từng chữ đều như nặng ngàn cân, đè ép lòng tất cả mọi người. Anh ta là người bắt cóc Vân Thiên, nếu như anh ta bị bắt vào tù thì sẽ không một ai có thể tìm thấy tung tích Vân Thiên nữa.
Anh ta đang uy hiếp, đang khiêu khích, đang đắc chí vì những cái âm mưu quỷ kế bẩn thỉu của anh ta!
Bà Trần Nguyệt Anh không thể chịu được nữa, nặng nề gõ mạnh chiếc gậy xuống đất: “Nhân, cháu một vừa hai phải thôi, nên biết quay đầu là bờ đi!"
Hoắc Tuấn Tú thu tay lại, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự nham hiểm và căm hận: “Được, muốn tôi quay đầu lại thì cũng được thôi. Bà bảo cháu trai cưng Lệ Đình của bà trả lại những thứ nên thuộc về tôi cho tôi đi, bảo nó trả lại những thứ mà nó nợ tôi cho tôi đi, là ai đã hại tôi thành thế này hả? Là ai hả?!”
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Kiến Phong: “Mày có dám thề với trời người hại tao thành thế này không phải mày không?!"
Mặt mũi anh ta vặn vẹo rất dữ tợn, tất cả mọi người đều bị gương mặt xấu xí và cảm xúc đột nhiên thay đổi của anh ta làm cho giật nảy mình, chỉ có Hoắc Kiến Phong từ đầu tới cuối vẫn giữ sự bình tĩnh.
Anh nhìn Hoắc Tuấn Tú, vẫn cười lạnh lùng đầy xa cách như cũ: “Trời tạo nghiệp chướng thì còn có thể tha thứ, tự gây nghiệp thì không thể sống”
Anh vừa dứt lời, Hồng Nhữ chợt nhận ra cái gì đó, khẽ hô: “Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!"
Tất cả mọi người kinh ngạc, còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã nghe thấy tiếng bước chân dày đặc và có trật tự.
Trên hành lang, ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, hơn mười người mặc quần áo màu đen hung hãn xông vào một nơi mà hầu như tất cả mọi người đều có thể ra vào.
Bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thể chất mạnh, trong vòng mấy giây đã khống chế được toàn bộ mọi người trong căn phòng. "Làm gì vậy? Mấy người đang làm cái gì vậy hả?” Hoắc Tuấn Nghĩa lấy lại tinh thần, lập tức giãy dụa, bối rối kêu lên.
Những người đi theo Hoắc Kiến Phong tới đây chủ yếu là để chữa bệnh và chăm sóc, chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, thoáng chốc tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn.
Chỉ có Hoắc Kiến Phong và bà Trần Nguyệt Anh hơi kinh ngạc rồi chợt tỉnh táo lại.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú hiện lên ý cười, nhưng ý cười đó lại vô cùng lạnh lùng: “Dù sao cũng là người thân, tao cũng không muốn khiến mày khó xử ngay trước mặt bà nội. Huống chi bây giờ mày tuổi già sức yếu, thật sự là tao chẳng có chút hứng thú nào. Mặc dù tao không phải người tốt nhưng mà vẫn có ranh giới cuối cùng, không gây khó dễ người già yếu tàn tật”
Anh ta đắc ý cười to, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Tao cho mày ba ngày chuẩn bị, tao cũng không cần gì nhiều, chỉ cần trả lại gấp đôi phần Hoắc Kiến đã từng là của tao lại cho tao thì tao sẽ thả con trai mày ra. Ba ngày sau, tao sẽ nói cho mày biết thời gian và địa điểm gặp mặt."
Dứt lời, anh ta đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi. Hoắc Kiến Phong nhìn theo anh ta, bình tĩnh nói: “Không cần chờ ba ngày, bây giờ em có thể đáp ứng anh luôn, trong vòng một giờ, em sẽ đưa thứ anh muốn cho anh."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong.
Lúc này không phải là nên làm theo lời Hoắc Tuấn Tú và quay về bàn bạc kỹ hơn à?
Tất nhiên là Hoắc Tuấn Tú cũng không ngờ là anh lại nói thế.
Anh ta dừng xe lăn lại, quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong đầy nghi ngờ.
Mặt Hoắc Kiến Phong không đổi sắc, thản nhiên nói: “Đương nhiên là em có một điều kiện, bây giờ em muốn gặp con trai em."
Tất cả mọi người cũng đã phản ứng kịp, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng không đoán ra anh định làm gì.
Hoắc Tuấn Tú nhắm mắt lại, sự xảo quyệt hiện lên trong đôi mắt sâu hun hút.
Anh ta dịu dàng cười một tiếng: “Được thế thì còn gì bằng. Tao có thể rút ngắn thời gian lại, mày có dám đi đón con mày cùng tao không?" “Rất hân hạnh” Hoắc Kiến Phong sảng khoái nói.
Dứt lời, anh lại nói như tự giễu: “Bây giờ em đã thành ra thế này, ngay cả sức để gõ bàn phím cũng không có. Đợi lát nữa gặp lại con trai em còn phải để thằng bé gõ bàn phím giúp mới có thể chuyển những thứ anh muốn cho anh được."
Như thế chẳng phải là hai cha con bọn họ kể cả toàn bộ Hoắc Kiến cũng rơi vào trong tay Hoắc Tuấn Tú sao?
Kể cả người không hiểu buôn bán như
Hoắc Tuấn Nghĩa cũng kịp hiểu ra, giãy dụa ngăn lại: “Đình, không được đi. Dù có lo cho Vân Thiên thì cậu cũng không thể để anh ta lừa được." “Đúng vậy, Đình, trước tiên chúng ta đi về tính toán rõ ràng tài sản rồi mới quyết định." Bà Trần Nguyệt Anh nói phụ họa, dùng từ khéo hơn Hoắc Tuấn Nghĩa.
Hồng Nhữ lo lắng nói: “Ngài Kiến Phong, sức khỏe ngài không được tốt, không thể rời khỏi sự quan sát của chúng tôi được. Nếu không lỡ xuất hiện tình huống nào bất thường thì chúng tôi sẽ không thể đảm bảo cho sự an toàn của ngài được."
Gì mà mắc lừa, gì mà tính toán, gì mà không thể đảm bảo sự an toàn, tất cả đều chỉ là cái cớ hết!
Bọn họ không tin anh ta, không một ai tin anh ta dù chỉ là một người! Trong đôi mắt hoa đào của Hoắc Tuấn
Tú hiện lên sự tàn nhẫn, khẽ cười tự giễu: “Mấy người không tin cũng không sao, các người có đi không!"
Dứt lời, anh ta đẩy xe lăn rời đi.
Hoắc Kiến Phong mỉm cười: “Anh cả, chớ nóng vội! Em tin tưởng anh, em thật sự tin tưởng anh, em đi theo anh”
Anh nói rồi vịn vào tay ghế và chậm rãi đứng dậy.
Mỗi động tác đều lộ ra vẻ tuổi già sức yếu.
Bà Trần Nguyệt Anh nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được, cháu muốn đi cũng được, bà nội đi với cháu, chúng ta cùng đi đón Vân Thiên về nhà." “Vậy không được, chuyện lớn như đón Vân Thiên về sao có thể thiếu bác hai như anh được, anh cũng muốn đi” Hoắc Tuấn Nghĩa mạnh miệng nói.
Hồng Nhữ nhíu mày, dò xét nói: "Vậy vì đảm bảo cho sức khỏe của ngài Kiến Phong được khỏe mạnh thì chúng ta cũng đi nhỉ?"
Bọn họ đồng lòng, cùng tiến cùng lui, ngay cả một kẻ hèn nhát như Hoắc Tuấn Nghĩa cũng đi tới cạnh Hoắc Kiến Phong.
Rốt cuộc anh đã dùng bí thuật quỷ quái gì để khống chế được lòng của mọi người như vậy?
Sắc mặt Hoắc Tuấn Tú trầm xuống, không vui nói: “Mấy người đang giỡn mặt tôi đấy hả? Có cần tôi gọi thêm mấy vị bác sĩ, tốt nhất là gọi thêm hai người cảnh sát vệ sĩ tới cho mấy người không?" “Được đấy!” Hoắc Tuấn Nghĩa thản nhiên nói.
Hoắc Tuấn Tú lập tức dùng một ánh mắt sắc bén liếc anh ta, anh ta sợ hãi lập tức đưa tay lên bịt miệng lại.
Chết nhát vẫn là chết nhát!
Hoắc Tuấn Tú ghét bỏ thu hồi tầm mắt lại, nhìn Hoắc Kiến Phong: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?" “Em đi theo anh, một mình em đi theo anh” Hoắc Kiến Phong nghiêm túc trả lời anh ta, rồi quay lại nói với Hoắc Tuấn Nghĩa và Hồng Nhữ: “Làm phiền mọi người đưa bà nội về nhà giúp tôi. Tôi đón được Vân Thiên rồi sẽ lập tức đưa thằng bé về."
Rốt cuộc Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn là một kẻ nhát gan. Vất vả lắm mới có được một chút sự cứng rắn thì đã bị ánh mắt của Hoắc Tuấn Tú dọa cho phải lùi về. Anh ta cảm thấy rất mất mặt, không trả lời Hoắc Kiến Phong, cũng không phản đối quyết định này, chỉ thành thành thật thật dìu cánh tay bà cụ mà không nói lời nào.
Môi Hồng Nhữ khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đỡ bà Trần Nguyệt Anh dậy và nói: “Cụ ơi chúng ta đi thôi!"
Trong lòng bà Trần Nguyệt Anh rất lo lắng, bà cụ cụp mắt suy tính cái gì đó, không nói gì trong chốc lát, để mặc bọn họ dìu mình đi ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng, bọn họ mới phát hiện khắp nơi bên trong quán trà toàn là người mặc áo đen, gần như là bước một bước thì lại thấy một người.
Khoảng trăm người bày thế trận sẵn sàng đón địch, giống như là sợ mấy người già yếu bệnh tật như họ sẽ chạy mất.
Hoắc Kiến Phong run rẩy đi tới cạnh
Hoắc Tuấn Tú, trong nụ cười có một chút trêu chọc: “Anh cả, anh bày cục diện thế này hình như hơi đề cao em thì phải."
Hoắc Tuấn Tú nhìn ngang nhìn trước, khẽ nhếch môi, không nói gì.
Anh ta chuẩn bị thế này không phải vì Hoắc Kiến Phong.
Anh ta cho rằng, tốt xấu gì Hồng Liệt cũng là hoàng tử, mặc dù vẫn chưa quen với cuộc sống ở nước Z, nhưng chỉ cần có tiền thì sợ gì mà không tìm được người?
Nhưng dù thế nào thì anh ta cũng không thể ngờ được, người mà Hồng Liệt tìm lại là người nhà họ Hoắc.
Ngoài dự đoán của anh ta, lại rất hợp tình hợp lý.
Hoắc Tuấn Nghĩa nhíu mày, không nỡ nhìn thắng nên quay mặt đi chỗ khác.
Bà Trần Nguyệt Anh run rẩy nắm tay Hoắc Tuấn Nghĩa.
Quả nhiên là nó!
Rốt cuộc nó cũng chính miệng thừa nhận người năm đó ném Nhi xuống biển chính là nó!
Hoắc Kiến Phong không hề hoang mang, buồn bã nói: “Vậy phải xem anh cả có muốn đưa cháu ruột về hay không."
Hoắc Tuấn Tú vặn cổ, vươn vai, duỗi thắng hai tay tới trước mặt Hoắc Kiến
Phong: "Vậy tạo đề nghị mày trực tiếp dẫn cảnh sát tới. Đương nhiên là bây giờ gọi điện cũng không muộn, trực tiếp bảo bọn họ tới dẫn tao đi."
Anh ta nói ba chữ “dẫn tạo đi” vô cùng nhẹ, nhưng từng chữ đều như nặng ngàn cân, đè ép lòng tất cả mọi người. Anh ta là người bắt cóc Vân Thiên, nếu như anh ta bị bắt vào tù thì sẽ không một ai có thể tìm thấy tung tích Vân Thiên nữa.
Anh ta đang uy hiếp, đang khiêu khích, đang đắc chí vì những cái âm mưu quỷ kế bẩn thỉu của anh ta!
Bà Trần Nguyệt Anh không thể chịu được nữa, nặng nề gõ mạnh chiếc gậy xuống đất: “Nhân, cháu một vừa hai phải thôi, nên biết quay đầu là bờ đi!"
Hoắc Tuấn Tú thu tay lại, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự nham hiểm và căm hận: “Được, muốn tôi quay đầu lại thì cũng được thôi. Bà bảo cháu trai cưng Lệ Đình của bà trả lại những thứ nên thuộc về tôi cho tôi đi, bảo nó trả lại những thứ mà nó nợ tôi cho tôi đi, là ai đã hại tôi thành thế này hả? Là ai hả?!”
Anh ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoắc Kiến Phong: “Mày có dám thề với trời người hại tao thành thế này không phải mày không?!"
Mặt mũi anh ta vặn vẹo rất dữ tợn, tất cả mọi người đều bị gương mặt xấu xí và cảm xúc đột nhiên thay đổi của anh ta làm cho giật nảy mình, chỉ có Hoắc Kiến Phong từ đầu tới cuối vẫn giữ sự bình tĩnh.
Anh nhìn Hoắc Tuấn Tú, vẫn cười lạnh lùng đầy xa cách như cũ: “Trời tạo nghiệp chướng thì còn có thể tha thứ, tự gây nghiệp thì không thể sống”
Anh vừa dứt lời, Hồng Nhữ chợt nhận ra cái gì đó, khẽ hô: “Không ổn, chúng ta trúng kế rồi!"
Tất cả mọi người kinh ngạc, còn chưa kịp đặt câu hỏi thì đã nghe thấy tiếng bước chân dày đặc và có trật tự.
Trên hành lang, ngoài cửa sổ, trong nháy mắt, hơn mười người mặc quần áo màu đen hung hãn xông vào một nơi mà hầu như tất cả mọi người đều có thể ra vào.
Bọn họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thể chất mạnh, trong vòng mấy giây đã khống chế được toàn bộ mọi người trong căn phòng. "Làm gì vậy? Mấy người đang làm cái gì vậy hả?” Hoắc Tuấn Nghĩa lấy lại tinh thần, lập tức giãy dụa, bối rối kêu lên.
Những người đi theo Hoắc Kiến Phong tới đây chủ yếu là để chữa bệnh và chăm sóc, chưa bao giờ gặp tình huống như thế này, thoáng chốc tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn.
Chỉ có Hoắc Kiến Phong và bà Trần Nguyệt Anh hơi kinh ngạc rồi chợt tỉnh táo lại.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Hoắc Tuấn Tú hiện lên ý cười, nhưng ý cười đó lại vô cùng lạnh lùng: “Dù sao cũng là người thân, tao cũng không muốn khiến mày khó xử ngay trước mặt bà nội. Huống chi bây giờ mày tuổi già sức yếu, thật sự là tao chẳng có chút hứng thú nào. Mặc dù tao không phải người tốt nhưng mà vẫn có ranh giới cuối cùng, không gây khó dễ người già yếu tàn tật”
Anh ta đắc ý cười to, một lát sau mới nghiêm túc nói: "Tao cho mày ba ngày chuẩn bị, tao cũng không cần gì nhiều, chỉ cần trả lại gấp đôi phần Hoắc Kiến đã từng là của tao lại cho tao thì tao sẽ thả con trai mày ra. Ba ngày sau, tao sẽ nói cho mày biết thời gian và địa điểm gặp mặt."
Dứt lời, anh ta đẩy xe lăn chuẩn bị rời đi. Hoắc Kiến Phong nhìn theo anh ta, bình tĩnh nói: “Không cần chờ ba ngày, bây giờ em có thể đáp ứng anh luôn, trong vòng một giờ, em sẽ đưa thứ anh muốn cho anh."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hoắc Kiến Phong.
Lúc này không phải là nên làm theo lời Hoắc Tuấn Tú và quay về bàn bạc kỹ hơn à?
Tất nhiên là Hoắc Tuấn Tú cũng không ngờ là anh lại nói thế.
Anh ta dừng xe lăn lại, quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong đầy nghi ngờ.
Mặt Hoắc Kiến Phong không đổi sắc, thản nhiên nói: “Đương nhiên là em có một điều kiện, bây giờ em muốn gặp con trai em."
Tất cả mọi người cũng đã phản ứng kịp, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng không đoán ra anh định làm gì.
Hoắc Tuấn Tú nhắm mắt lại, sự xảo quyệt hiện lên trong đôi mắt sâu hun hút.
Anh ta dịu dàng cười một tiếng: “Được thế thì còn gì bằng. Tao có thể rút ngắn thời gian lại, mày có dám đi đón con mày cùng tao không?" “Rất hân hạnh” Hoắc Kiến Phong sảng khoái nói.
Dứt lời, anh lại nói như tự giễu: “Bây giờ em đã thành ra thế này, ngay cả sức để gõ bàn phím cũng không có. Đợi lát nữa gặp lại con trai em còn phải để thằng bé gõ bàn phím giúp mới có thể chuyển những thứ anh muốn cho anh được."
Như thế chẳng phải là hai cha con bọn họ kể cả toàn bộ Hoắc Kiến cũng rơi vào trong tay Hoắc Tuấn Tú sao?
Kể cả người không hiểu buôn bán như
Hoắc Tuấn Nghĩa cũng kịp hiểu ra, giãy dụa ngăn lại: “Đình, không được đi. Dù có lo cho Vân Thiên thì cậu cũng không thể để anh ta lừa được." “Đúng vậy, Đình, trước tiên chúng ta đi về tính toán rõ ràng tài sản rồi mới quyết định." Bà Trần Nguyệt Anh nói phụ họa, dùng từ khéo hơn Hoắc Tuấn Nghĩa.
Hồng Nhữ lo lắng nói: “Ngài Kiến Phong, sức khỏe ngài không được tốt, không thể rời khỏi sự quan sát của chúng tôi được. Nếu không lỡ xuất hiện tình huống nào bất thường thì chúng tôi sẽ không thể đảm bảo cho sự an toàn của ngài được."
Gì mà mắc lừa, gì mà tính toán, gì mà không thể đảm bảo sự an toàn, tất cả đều chỉ là cái cớ hết!
Bọn họ không tin anh ta, không một ai tin anh ta dù chỉ là một người! Trong đôi mắt hoa đào của Hoắc Tuấn
Tú hiện lên sự tàn nhẫn, khẽ cười tự giễu: “Mấy người không tin cũng không sao, các người có đi không!"
Dứt lời, anh ta đẩy xe lăn rời đi.
Hoắc Kiến Phong mỉm cười: “Anh cả, chớ nóng vội! Em tin tưởng anh, em thật sự tin tưởng anh, em đi theo anh”
Anh nói rồi vịn vào tay ghế và chậm rãi đứng dậy.
Mỗi động tác đều lộ ra vẻ tuổi già sức yếu.
Bà Trần Nguyệt Anh nghe thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp: “Được, cháu muốn đi cũng được, bà nội đi với cháu, chúng ta cùng đi đón Vân Thiên về nhà." “Vậy không được, chuyện lớn như đón Vân Thiên về sao có thể thiếu bác hai như anh được, anh cũng muốn đi” Hoắc Tuấn Nghĩa mạnh miệng nói.
Hồng Nhữ nhíu mày, dò xét nói: "Vậy vì đảm bảo cho sức khỏe của ngài Kiến Phong được khỏe mạnh thì chúng ta cũng đi nhỉ?"
Bọn họ đồng lòng, cùng tiến cùng lui, ngay cả một kẻ hèn nhát như Hoắc Tuấn Nghĩa cũng đi tới cạnh Hoắc Kiến Phong.
Rốt cuộc anh đã dùng bí thuật quỷ quái gì để khống chế được lòng của mọi người như vậy?
Sắc mặt Hoắc Tuấn Tú trầm xuống, không vui nói: “Mấy người đang giỡn mặt tôi đấy hả? Có cần tôi gọi thêm mấy vị bác sĩ, tốt nhất là gọi thêm hai người cảnh sát vệ sĩ tới cho mấy người không?" “Được đấy!” Hoắc Tuấn Nghĩa thản nhiên nói.
Hoắc Tuấn Tú lập tức dùng một ánh mắt sắc bén liếc anh ta, anh ta sợ hãi lập tức đưa tay lên bịt miệng lại.
Chết nhát vẫn là chết nhát!
Hoắc Tuấn Tú ghét bỏ thu hồi tầm mắt lại, nhìn Hoắc Kiến Phong: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?" “Em đi theo anh, một mình em đi theo anh” Hoắc Kiến Phong nghiêm túc trả lời anh ta, rồi quay lại nói với Hoắc Tuấn Nghĩa và Hồng Nhữ: “Làm phiền mọi người đưa bà nội về nhà giúp tôi. Tôi đón được Vân Thiên rồi sẽ lập tức đưa thằng bé về."
Rốt cuộc Hoắc Tuấn Nghĩa vẫn là một kẻ nhát gan. Vất vả lắm mới có được một chút sự cứng rắn thì đã bị ánh mắt của Hoắc Tuấn Tú dọa cho phải lùi về. Anh ta cảm thấy rất mất mặt, không trả lời Hoắc Kiến Phong, cũng không phản đối quyết định này, chỉ thành thành thật thật dìu cánh tay bà cụ mà không nói lời nào.
Môi Hồng Nhữ khẽ giật giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, đỡ bà Trần Nguyệt Anh dậy và nói: “Cụ ơi chúng ta đi thôi!"
Trong lòng bà Trần Nguyệt Anh rất lo lắng, bà cụ cụp mắt suy tính cái gì đó, không nói gì trong chốc lát, để mặc bọn họ dìu mình đi ra ngoài.
Ra khỏi căn phòng, bọn họ mới phát hiện khắp nơi bên trong quán trà toàn là người mặc áo đen, gần như là bước một bước thì lại thấy một người.
Khoảng trăm người bày thế trận sẵn sàng đón địch, giống như là sợ mấy người già yếu bệnh tật như họ sẽ chạy mất.
Hoắc Kiến Phong run rẩy đi tới cạnh
Hoắc Tuấn Tú, trong nụ cười có một chút trêu chọc: “Anh cả, anh bày cục diện thế này hình như hơi đề cao em thì phải."
Hoắc Tuấn Tú nhìn ngang nhìn trước, khẽ nhếch môi, không nói gì.
Anh ta chuẩn bị thế này không phải vì Hoắc Kiến Phong.
Anh ta cho rằng, tốt xấu gì Hồng Liệt cũng là hoàng tử, mặc dù vẫn chưa quen với cuộc sống ở nước Z, nhưng chỉ cần có tiền thì sợ gì mà không tìm được người?
Nhưng dù thế nào thì anh ta cũng không thể ngờ được, người mà Hồng Liệt tìm lại là người nhà họ Hoắc.
Ngoài dự đoán của anh ta, lại rất hợp tình hợp lý.