Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-18
Chương 18: Mang cô ta ra đây cho tôi
Chương 18: Mang cô ta ra đây cho tôi
Ôn Thục Nhi không kịp phòng bị mất đi chỗ dựa, cơ thể duỗi thẳng “bộp” ngã xuống mặt đất, cú ngã đúng tiêu chuẩn “chó ăn phân”.
Cô xoa xoa cái cằm đau nhức, chiếc miệng nhỏ nhắn than thở tủi thân: “Sao đột nhiên chú lùi lại làm gì? Làm tôi ngã phát đau đây này.” Nghe thấy lời phàn nàn nhỏ nhẹ có chút nũng nịu của cô, nhịp tim của Hoắc Kiến Phong đập nhanh hơn hai phần. Anh không nói chuyện, tiếp tục đầy xe lăn lùi về phía sau, bánh xe đụng vào đèn pin trên mặt đất khiến nó quay tròn nửa vòng, đúng lúc ánh sáng trắng chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thục Nhi.
Theo bản năng Ôn Thục Nhi nhắm mắt né tránh, ánh sáng trắng vẫn tiếp tục chiếu rọi khiến sườn mặt của cô trắng như tờ giấy, mấy nốt đậu đã sưng đỏ giờ càng thêm đỏ đến chói mat.
Con ngươi của Hoắc Kiến Phong co rút lại không thể nhìn thấy, cơ thể bó chặt cũng từ từ thả lỏng. Anh bấm điều khiển từ xa bên cạnh giá sách, cả phòng làm việc lập tức sáng bừng như ban ngày.
“Cô làm gì ở đây? Sao không bật đèn lên?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu lại lạnh lùng tựa như cấm người khác không được nói chen vào.
“Tôi đọc sách mài” Ôn Thục Nhi xoa nhẹ cánh tay, từ dưới đất ngồi dậy, cầm quyển sách trên thảm lên lắc lắc trước mặt anh: “Tôi sợ lãng phí điện, lại sợ ảnh hưởng đến chú nghỉ ngơi.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong hơi trầm xuống. Giọng điệu không khỏi thoải mái hơn một chút: “Cô cảm thấy nhà họ Hoắc không thể cho cô tiêu xài chút ít điện đó sao? Còn cần cô tiết kiệm chút tiền này?” “Hả?” Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra.. hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi. Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày.
“Hả?” Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra… hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi. Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày.
“Quyển sách này, cô xem hiểu không?” Ôn Thục Nhi chán nản lắc đầu, nhưng lập tức lại kiên quyết gật đầu: “Tuy rằng bây giờ tôi còn có rất nhiều chỗ không hiểu nhưng chú đừng lo lắng, cuối cùng tôi nhất định sẽ thông thạo thôi. Chờ tôi học được các kỹ thuật y học bên trong, tôi có thể chữa lành chân của chú.” Anh sáng chói lọi của bóng đèn chiếu xuống đôi mắt trong veo của cô làm khuếch đại lên sự quyết tâm trong đó…
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong phát ra một chút giễu cợt. Những lời nói như vậy, anh đã được nghe quá nhiều kể từ sau vụ tai nạn đó. Nhưng đến bây giờ vẫn như thế này… mà người trước mặt anh lúc này là người không thể tin tưởng được nhất.
Dường như Ôn Thục Nhi nghĩ tới cái gì, đột nhiên vỗ vỗ trán: “Tôi bị chú làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quên mất việc chính rồi. Vừa nãy tôi thấy một phương pháp điều trị cho tình trạng này của chú, nhanh lên để tôi chích thử vài mũi.” Cô nói là làm luôn, không đợi cho Hoắc Kiến Phong kịp nói gì thì cô đã lấy kim để ở thắt lưng ra, hơn nữa còn rất thuần thục lấy ra một cây kim dài nhất. Chiếc kim bạc mảnh mai ánh lên một tia sáng sắc bén.
Hoắc Kiến Phong cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhớ tới đôi chân bị chích như con nhím đêm qua. Sắc mặt anh lạnh lùng, đang định từ chối thì nghe tiếng tranh chấp gay gắt bên ngoài.
“Cậu hai, cậu hai, cậu không thể cứ như vậy đi vào được, trước tiên hãy đề tôi thông báo một tiếng cho cậu ba đã.” Người giúp việc cố hết sức ngăn cản, giọng của Hoắc Tuấn Nghĩa gầm lên tức giận: “Cút đi, đồ không có mắt nhìn, tôi là cậu hai của nhà họ Hoắc, tôi muốn đến chỗ nào cũng được cả!” Giọng nói vừa dứt: “Rầm…” Cửa phòng sách bị đẩy sang bên một cách thô bạo, Hoắc Tuấn Nghĩa nổi giận đùng đùng đi vào: “Kiến Phong, con bé chết tiệt kia ở đâu? Mang cô ta ra đây cho tôi.” Hoắc Kiến Phong chậm rãi xoay xe lăn đi ra, vừa vặn che chắn cho Ôn Thục Nhi đang ngồi dưới mặt đất.
Người giúp việc bị đẩy lui, vội vàng tiến vào rụt rè giải thích: “Thực xin lỗi cậu ba, tôi không thể ngăn cản cậu hai được.” “Không sao.” Hoắc Kiến Phong thản nhiên nói: “Đi xuống di.” “Vâng.” Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa muốn bỏ chạy.
Chương 18: Mang cô ta ra đây cho tôi
Ôn Thục Nhi không kịp phòng bị mất đi chỗ dựa, cơ thể duỗi thẳng “bộp” ngã xuống mặt đất, cú ngã đúng tiêu chuẩn “chó ăn phân”.
Cô xoa xoa cái cằm đau nhức, chiếc miệng nhỏ nhắn than thở tủi thân: “Sao đột nhiên chú lùi lại làm gì? Làm tôi ngã phát đau đây này.” Nghe thấy lời phàn nàn nhỏ nhẹ có chút nũng nịu của cô, nhịp tim của Hoắc Kiến Phong đập nhanh hơn hai phần. Anh không nói chuyện, tiếp tục đầy xe lăn lùi về phía sau, bánh xe đụng vào đèn pin trên mặt đất khiến nó quay tròn nửa vòng, đúng lúc ánh sáng trắng chiếu lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Thục Nhi.
Theo bản năng Ôn Thục Nhi nhắm mắt né tránh, ánh sáng trắng vẫn tiếp tục chiếu rọi khiến sườn mặt của cô trắng như tờ giấy, mấy nốt đậu đã sưng đỏ giờ càng thêm đỏ đến chói mat.
Con ngươi của Hoắc Kiến Phong co rút lại không thể nhìn thấy, cơ thể bó chặt cũng từ từ thả lỏng. Anh bấm điều khiển từ xa bên cạnh giá sách, cả phòng làm việc lập tức sáng bừng như ban ngày.
“Cô làm gì ở đây? Sao không bật đèn lên?” Anh không trả lời câu hỏi của cô, giọng điệu lại lạnh lùng tựa như cấm người khác không được nói chen vào.
“Tôi đọc sách mài” Ôn Thục Nhi xoa nhẹ cánh tay, từ dưới đất ngồi dậy, cầm quyển sách trên thảm lên lắc lắc trước mặt anh: “Tôi sợ lãng phí điện, lại sợ ảnh hưởng đến chú nghỉ ngơi.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong hơi trầm xuống. Giọng điệu không khỏi thoải mái hơn một chút: “Cô cảm thấy nhà họ Hoắc không thể cho cô tiêu xài chút ít điện đó sao? Còn cần cô tiết kiệm chút tiền này?” “Hả?” Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra.. hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi. Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày.
“Hả?” Ôn Thục Nhi liếc nhìn những đồ trang trí tinh xảo xung quanh rồi cười nói: “Xem ra… hình như là không cần, nhưng mà tôi đã tập thành thói quen rồi. Về sau… về sau tôi sẽ để ý hơn, nhất định sẽ bật đèn lên đọc sách, tuyệt đối không bao giờ để chú phải mất mặt.” Đây là vấn đề về mặt mũi sao? Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào cuốn sách trên tay cô, đó là một Cuồn sách y học siêu dày.
“Quyển sách này, cô xem hiểu không?” Ôn Thục Nhi chán nản lắc đầu, nhưng lập tức lại kiên quyết gật đầu: “Tuy rằng bây giờ tôi còn có rất nhiều chỗ không hiểu nhưng chú đừng lo lắng, cuối cùng tôi nhất định sẽ thông thạo thôi. Chờ tôi học được các kỹ thuật y học bên trong, tôi có thể chữa lành chân của chú.” Anh sáng chói lọi của bóng đèn chiếu xuống đôi mắt trong veo của cô làm khuếch đại lên sự quyết tâm trong đó…
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong phát ra một chút giễu cợt. Những lời nói như vậy, anh đã được nghe quá nhiều kể từ sau vụ tai nạn đó. Nhưng đến bây giờ vẫn như thế này… mà người trước mặt anh lúc này là người không thể tin tưởng được nhất.
Dường như Ôn Thục Nhi nghĩ tới cái gì, đột nhiên vỗ vỗ trán: “Tôi bị chú làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quên mất việc chính rồi. Vừa nãy tôi thấy một phương pháp điều trị cho tình trạng này của chú, nhanh lên để tôi chích thử vài mũi.” Cô nói là làm luôn, không đợi cho Hoắc Kiến Phong kịp nói gì thì cô đã lấy kim để ở thắt lưng ra, hơn nữa còn rất thuần thục lấy ra một cây kim dài nhất. Chiếc kim bạc mảnh mai ánh lên một tia sáng sắc bén.
Hoắc Kiến Phong cảm thấy sống lưng lạnh toát khi nhớ tới đôi chân bị chích như con nhím đêm qua. Sắc mặt anh lạnh lùng, đang định từ chối thì nghe tiếng tranh chấp gay gắt bên ngoài.
“Cậu hai, cậu hai, cậu không thể cứ như vậy đi vào được, trước tiên hãy đề tôi thông báo một tiếng cho cậu ba đã.” Người giúp việc cố hết sức ngăn cản, giọng của Hoắc Tuấn Nghĩa gầm lên tức giận: “Cút đi, đồ không có mắt nhìn, tôi là cậu hai của nhà họ Hoắc, tôi muốn đến chỗ nào cũng được cả!” Giọng nói vừa dứt: “Rầm…” Cửa phòng sách bị đẩy sang bên một cách thô bạo, Hoắc Tuấn Nghĩa nổi giận đùng đùng đi vào: “Kiến Phong, con bé chết tiệt kia ở đâu? Mang cô ta ra đây cho tôi.” Hoắc Kiến Phong chậm rãi xoay xe lăn đi ra, vừa vặn che chắn cho Ôn Thục Nhi đang ngồi dưới mặt đất.
Người giúp việc bị đẩy lui, vội vàng tiến vào rụt rè giải thích: “Thực xin lỗi cậu ba, tôi không thể ngăn cản cậu hai được.” “Không sao.” Hoắc Kiến Phong thản nhiên nói: “Đi xuống di.” “Vâng.” Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa muốn bỏ chạy.