Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
Chương 138
Chương 138: Tấm lòng của Tiểu Cao Dì Mãn đi theo bên cạnh, tiên cô đến tận cửa, mới nói: “Cô ba, cô quay về thì phải dùng tấm lòng của bà cụ đấy! Phụ nữ có xinh đẹp đến đâu, hơn 70% cũng đều dựa vào chăm sóc từ bên trong, 30% là dựa vào cách ăn mặc và trang điểm. Cô còn trẻ như vậy, chỉ cần khí sắc tốt, làn da đương nhiên cũng sẽ đẹp lên.” “Hả?” Ôn Thục Nhi có chút khó hiểu, nghĩ rằng Dì Mẫn sợ mình lãng phí bảo bối của bà cụ, ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, yên tâm đi, dì Mẫn, cháu sẽ tận dụng nó một cách tốt nhất.” Đứa trẻ này mọi thứ đều ổn, nhưng đầu óc quá đơn giản.
Dì Mãn lắc đầu một cách bất lực và nuông chiều, nói thẳng hơn một chút: “Cô ba, cô tốt bụng đáng yêu, đường nét cũng không kém cô Tống. Hơn nữa cô trẻ tuổi hơn, nên có ưu thế hơn, ăn mặc và trang điểm đẹp, thì nhất định có thể thắng được cô ấy.” Ôn Thục Nhi nhận ra ý tứ trong lời nói của dì Mẫn, hai má đột nhiên đỏ bừng.
Cô cúi đầu xấu hổ và nói: “Vâng, vậy thì cháu sẽ cố gắng.” Dì Mẫn hài lòng gật đầu, động viên: “Ừm, nhất định phải cố gắng, chúng tôi đều ủng hộ co.
Mặt Ôn Thục Nhi càng đỏ hơn, cô vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi với tốc độ nhanh hơn.
Ôn Thục Nhi gần như chạy một mạch về Nam Uyển.
Cô đóng cửa chính lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm tựa vào khung cửa.
Trong thâm tâm, lần đầu tiên nghi ngờ về khả năng của mình.
Vấn đề tình cảm phức tạp như vậy, mình thực sự có thể làm được không? Tiểu Cao đang ngồi băng bó vết thương trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn thấy Ôn Thục Nhi quay lại, liền đứng dậy, cung kính nói: “Xin chào cô bai” “Ừm”” Ôn Thục Nhi thuận mồm đáp, đột nhiên sững sờ khi ánh mắt lướt qua Tiểu Cao: “Tay của cô bị sao vậy?” Tiểu Cao vội vàng thu tay về phía sau: “Không sao đâu. Chỉ là tôi không may bị đứt tay. Cô ba đừng lo, không nghiêm trọng và sẽ không làm chậm trễ công việc đâu.” “Đã bị thương rồi, còn lo lắng đến công việc làm gì!” Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn cô ấy, đi thẳng tới đó, tiện tay đặt lọ cao Ngũ Chân lên bàn, kéo tay cô ấy lại để kiểm tra.
miếng gạc lỏng lẻo đã bị lôi ra, trên gan bàn tay của Tiểu Cao xuất hiện một vết thương dài bằng ngón tay trỏ.
Vết thương đỏ tươi, máu đỏ không ngừng tuôn ra.
Tiểu Cao sợ máu, khi nhìn thấy vết thương, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân hình khẽ run.
Ôn Thục Nhi vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống, cau mày: “Sao lại bị như thế này? Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Tiểu Cao dựa vào ghế sô pha và nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt mới dịu đi một chút: “Tôi thấy cô đi hứng sương cho cậu ba, chân cô lúc nào cũng bị cỏ dại và bụi gai cứa bị thương, nên mấy ngày nay muốn nhân lúc mọi người không ở đây, để dọn dẹp vườn hoa, như vậy sau này cô sẽ không bị thương nữa, còn có thể trồng lại vài bông hoa bách hợp ở chỗ trống, thì sẽ càng thuận tiện hơn.
Nhưng tay chân tôi lóng ngóng, nhất thời không cẩn thận, đã tự cắt liềm vào tay.” Sau đó Ôn Thục Nhi mới để ý trên quần áo của cô ấy có vết máu lớn, chắc là dùng quần áo che tay đi để quay về.
Cô đau lòng thở dài, “Cảm ơn cô, Tiểu Cao.
Tiểu Cao lắc đầu liên tục: “Không, cô ba, là tôi phải cảm ơn cô. Mặc dù nhìn cậu ba lạnh lùng, nhưng cậu ấy không chỉ cho chúng tôi một công việc ổn định, mà còn chưa bao giờ hà khắc với người giúp việc như chúng tôi. Cô ba, tấm lòng của cô lại càng tốt hơn, kể từ khi cô đến đây, toàn bộ Nam Uyển của chúng tôi luôn tràn trề sức sống. Tất cả những người giúp việc như chúng tôi hy vọng rằng cô và cậu ba sẽ luôn như thế này mãi mãi! ” Lời nói rất chân chất, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót không thể giải thích được.
Đôi mắt đỏ hoe, Ôn Thục Nhi cúi đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Cao: “Cũng may vết thương không quá sâu nên không cần khâu lại.” Vừa nói, cô vừa cầm miếng băng gạc bên cạnh lên và khử trùng lại: “Tôi sẽ giúp cô băng lại. Mấy ngày nay cô nhớ không được đụng vào nước. Nếu có việc gì thì nhờ người khác giúp, biết không?” Giọng điệu của cô có một chút hung dữ, nhưng động tác của cô rất tinh tế và nhẹ nhàng.
Tiểu Cao nước mắt lưng tròng cảm động: “Cảm ơn, cảm ơn cô ba, cô đúng là có tấm lòng Bồ Tát.” Ôn Thục Nhi cúi đầu quấn gạc, cười nói: “Tôi không phải là Bồ Tát. Tôi là sinh viên y khoa. Tôi chỉ hy vọng sau này mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi.” “Chắc chắn, cô có tấm lòng tốt như vậy, sau này nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi.” Tiểu Cao lập tức ngoan ngoãn nói lại.
“Tôi thích nghe điều này.” Ôn Thục Nhi động tác thuần thục, chỉ vài đường đã quấn xong băng gạc, thắt nút xinh xắn: “Xong rồi. Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Nhớ đừng đụng vào nước, cũng đừng làm những việc nặng.” Tiểu Cao cung kính gật đầu, đứng dậy cúi đầu chào Ôn Thục Nhi: “Cám ơn cô ba.” Cô ấy vừa di chuyển, thân hình lại bắt đầu run rẩy.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng đứng dậy đỡ cô ấy, tiện tay nhét vào tay cô ấy lọ cao Ngũ Chân trên bàn trà: “Cái này, cô hãy cầm lấy mà dùng, đặc biệt dùng để bổ khí dưỡng huyết. Dùng xong một lọ, chứng bệnh sợ máu này của cô chắc là sẽ biến mất đấy.” Mặc dù Tiểu Cao không biết nguồn gốc của cao Ngũ Chân, nhưng nhìn lọ thủy tinh trong suốt và tinh xảo, cô ấy cũng cảm thấy nó có giá trị rất lớn, vội vàng từ chối: ‘Không, không, cô ba, cái này không thể được.” “Tôi bảo cô dùng, thì cô cứ dùng đi.” Ôn Thục Nhi cố ý sầm mặt ra lệnh: “Cái thìa gỗ nhỏ trong bếp, mỗi ngày một thìa, pha với nước ấm uống, nghe rõ chưa? “Nghe, nghe rõ rồi.” Tiểu Cao thận trọng cầm chiếc lọ, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng: “Cô ba, cảm ơn cô! Tôi thực sự không biết phải trả ơn cô như thế nào…” “Hãy dùng nó để bồi bổ tốt cho sức khỏe. Đây là cách tốt nhất để báo đáp bác sĩ và lọ cao này”.
Ôn Thục Nhi hào sảng võ vai cô ấy, thu dọn hộp y tế, xoay người lên lầu.
Trong phòng khách, Tiểu Cao nhìn bóng lưng của Ôn Thục Nhi và ra sức sụt sịt mũi.
Nếu là ở thời cổ đại, cô ba chắc chắn là một vị đại hiệp, sau khi cứu dân chúng, hào phóng phất áo ra đi, giấu kỹ công lao và tên tuổi…
Chương 138: Tấm lòng của Tiểu Cao Dì Mãn đi theo bên cạnh, tiên cô đến tận cửa, mới nói: “Cô ba, cô quay về thì phải dùng tấm lòng của bà cụ đấy! Phụ nữ có xinh đẹp đến đâu, hơn 70% cũng đều dựa vào chăm sóc từ bên trong, 30% là dựa vào cách ăn mặc và trang điểm. Cô còn trẻ như vậy, chỉ cần khí sắc tốt, làn da đương nhiên cũng sẽ đẹp lên.” “Hả?” Ôn Thục Nhi có chút khó hiểu, nghĩ rằng Dì Mẫn sợ mình lãng phí bảo bối của bà cụ, ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ, yên tâm đi, dì Mẫn, cháu sẽ tận dụng nó một cách tốt nhất.” Đứa trẻ này mọi thứ đều ổn, nhưng đầu óc quá đơn giản.
Dì Mãn lắc đầu một cách bất lực và nuông chiều, nói thẳng hơn một chút: “Cô ba, cô tốt bụng đáng yêu, đường nét cũng không kém cô Tống. Hơn nữa cô trẻ tuổi hơn, nên có ưu thế hơn, ăn mặc và trang điểm đẹp, thì nhất định có thể thắng được cô ấy.” Ôn Thục Nhi nhận ra ý tứ trong lời nói của dì Mẫn, hai má đột nhiên đỏ bừng.
Cô cúi đầu xấu hổ và nói: “Vâng, vậy thì cháu sẽ cố gắng.” Dì Mẫn hài lòng gật đầu, động viên: “Ừm, nhất định phải cố gắng, chúng tôi đều ủng hộ co.
Mặt Ôn Thục Nhi càng đỏ hơn, cô vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi với tốc độ nhanh hơn.
Ôn Thục Nhi gần như chạy một mạch về Nam Uyển.
Cô đóng cửa chính lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm tựa vào khung cửa.
Trong thâm tâm, lần đầu tiên nghi ngờ về khả năng của mình.
Vấn đề tình cảm phức tạp như vậy, mình thực sự có thể làm được không? Tiểu Cao đang ngồi băng bó vết thương trên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn thấy Ôn Thục Nhi quay lại, liền đứng dậy, cung kính nói: “Xin chào cô bai” “Ừm”” Ôn Thục Nhi thuận mồm đáp, đột nhiên sững sờ khi ánh mắt lướt qua Tiểu Cao: “Tay của cô bị sao vậy?” Tiểu Cao vội vàng thu tay về phía sau: “Không sao đâu. Chỉ là tôi không may bị đứt tay. Cô ba đừng lo, không nghiêm trọng và sẽ không làm chậm trễ công việc đâu.” “Đã bị thương rồi, còn lo lắng đến công việc làm gì!” Ôn Thục Nhi trừng mắt nhìn cô ấy, đi thẳng tới đó, tiện tay đặt lọ cao Ngũ Chân lên bàn, kéo tay cô ấy lại để kiểm tra.
miếng gạc lỏng lẻo đã bị lôi ra, trên gan bàn tay của Tiểu Cao xuất hiện một vết thương dài bằng ngón tay trỏ.
Vết thương đỏ tươi, máu đỏ không ngừng tuôn ra.
Tiểu Cao sợ máu, khi nhìn thấy vết thương, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân hình khẽ run.
Ôn Thục Nhi vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống, cau mày: “Sao lại bị như thế này? Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Tiểu Cao dựa vào ghế sô pha và nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt mới dịu đi một chút: “Tôi thấy cô đi hứng sương cho cậu ba, chân cô lúc nào cũng bị cỏ dại và bụi gai cứa bị thương, nên mấy ngày nay muốn nhân lúc mọi người không ở đây, để dọn dẹp vườn hoa, như vậy sau này cô sẽ không bị thương nữa, còn có thể trồng lại vài bông hoa bách hợp ở chỗ trống, thì sẽ càng thuận tiện hơn.
Nhưng tay chân tôi lóng ngóng, nhất thời không cẩn thận, đã tự cắt liềm vào tay.” Sau đó Ôn Thục Nhi mới để ý trên quần áo của cô ấy có vết máu lớn, chắc là dùng quần áo che tay đi để quay về.
Cô đau lòng thở dài, “Cảm ơn cô, Tiểu Cao.
Tiểu Cao lắc đầu liên tục: “Không, cô ba, là tôi phải cảm ơn cô. Mặc dù nhìn cậu ba lạnh lùng, nhưng cậu ấy không chỉ cho chúng tôi một công việc ổn định, mà còn chưa bao giờ hà khắc với người giúp việc như chúng tôi. Cô ba, tấm lòng của cô lại càng tốt hơn, kể từ khi cô đến đây, toàn bộ Nam Uyển của chúng tôi luôn tràn trề sức sống. Tất cả những người giúp việc như chúng tôi hy vọng rằng cô và cậu ba sẽ luôn như thế này mãi mãi! ” Lời nói rất chân chất, nhưng lại khiến người ta cảm thấy chua xót không thể giải thích được.
Đôi mắt đỏ hoe, Ôn Thục Nhi cúi đầu, cẩn thận kiểm tra vết thương của Tiểu Cao: “Cũng may vết thương không quá sâu nên không cần khâu lại.” Vừa nói, cô vừa cầm miếng băng gạc bên cạnh lên và khử trùng lại: “Tôi sẽ giúp cô băng lại. Mấy ngày nay cô nhớ không được đụng vào nước. Nếu có việc gì thì nhờ người khác giúp, biết không?” Giọng điệu của cô có một chút hung dữ, nhưng động tác của cô rất tinh tế và nhẹ nhàng.
Tiểu Cao nước mắt lưng tròng cảm động: “Cảm ơn, cảm ơn cô ba, cô đúng là có tấm lòng Bồ Tát.” Ôn Thục Nhi cúi đầu quấn gạc, cười nói: “Tôi không phải là Bồ Tát. Tôi là sinh viên y khoa. Tôi chỉ hy vọng sau này mình có thể trở thành một bác sĩ giỏi.” “Chắc chắn, cô có tấm lòng tốt như vậy, sau này nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi.” Tiểu Cao lập tức ngoan ngoãn nói lại.
“Tôi thích nghe điều này.” Ôn Thục Nhi động tác thuần thục, chỉ vài đường đã quấn xong băng gạc, thắt nút xinh xắn: “Xong rồi. Cô trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Nhớ đừng đụng vào nước, cũng đừng làm những việc nặng.” Tiểu Cao cung kính gật đầu, đứng dậy cúi đầu chào Ôn Thục Nhi: “Cám ơn cô ba.” Cô ấy vừa di chuyển, thân hình lại bắt đầu run rẩy.
Ôn Thục Nhi nhanh chóng đứng dậy đỡ cô ấy, tiện tay nhét vào tay cô ấy lọ cao Ngũ Chân trên bàn trà: “Cái này, cô hãy cầm lấy mà dùng, đặc biệt dùng để bổ khí dưỡng huyết. Dùng xong một lọ, chứng bệnh sợ máu này của cô chắc là sẽ biến mất đấy.” Mặc dù Tiểu Cao không biết nguồn gốc của cao Ngũ Chân, nhưng nhìn lọ thủy tinh trong suốt và tinh xảo, cô ấy cũng cảm thấy nó có giá trị rất lớn, vội vàng từ chối: ‘Không, không, cô ba, cái này không thể được.” “Tôi bảo cô dùng, thì cô cứ dùng đi.” Ôn Thục Nhi cố ý sầm mặt ra lệnh: “Cái thìa gỗ nhỏ trong bếp, mỗi ngày một thìa, pha với nước ấm uống, nghe rõ chưa? “Nghe, nghe rõ rồi.” Tiểu Cao thận trọng cầm chiếc lọ, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng: “Cô ba, cảm ơn cô! Tôi thực sự không biết phải trả ơn cô như thế nào…” “Hãy dùng nó để bồi bổ tốt cho sức khỏe. Đây là cách tốt nhất để báo đáp bác sĩ và lọ cao này”.
Ôn Thục Nhi hào sảng võ vai cô ấy, thu dọn hộp y tế, xoay người lên lầu.
Trong phòng khách, Tiểu Cao nhìn bóng lưng của Ôn Thục Nhi và ra sức sụt sịt mũi.
Nếu là ở thời cổ đại, cô ba chắc chắn là một vị đại hiệp, sau khi cứu dân chúng, hào phóng phất áo ra đi, giấu kỹ công lao và tên tuổi…