Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445
Trong phòng bệnh ——
"Thần Đốc, con muốn ép buộc ba sao."
Thần Huống lãnh đạm quát lớn.
Một tiếng quát lớn này, lại làm cho Đông Lôi bên ngoài sinh ra ngàn vạn cảm khái.
Người đàn ông này, là chồng trước của người phụ nữ kia.
Người đàn ông này cũng từng nghĩ tới cùng vợ anh sống một đời.
Người đàn ông này cuối cùng không thể bỏ qua gia đình anh.
Sai ở đây, có chồng, bà xã cũng có, cha mẹ hai bên có.
Đó là một đoạn hôn nhân không nên bắt đầu. Bởi vì tiến hành không tốt, nó bị tuyên bố phá sản.
Có thể thấy được lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau), cùng với câu thông giữa hôn nhân, là quan trọng cỡ nào.
"Ba..."
Thần Đốc quật cường kêu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
"Ba đã kết hôn rồi. Ngày hôm qua vừa cử hành hôn lễ, con đã quên sao?"
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì hết!"
Cắt ngang câu này, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị tới cực điểm.
Làm bà ngoại vội vàng đi lên ôm lấy hai vai phát run của cháu ngoại trai, trách mắng một câu:
“Cậu rống với đứa nhỏ làm gì?
"Đứa nhỏ muốn có một gia đình trọn vẹn thì có sai sao?
"Nó chỉ muốn cậu yêu mẹ nó mà thôi.
"Lúc trước, Tô Trinh mắc chứng u buồn, tôi chạy đi cầu cậu quay lại với nó, cậu chính là không chịu.
"Thần Huống, Tô Trinh nhà tôi sở dĩ phạm sai, còn không phải cậu tạo thành, cậu có tư cách gì ở chỗ này hô to gọi nhỏ với Thần Đốc..."
Một dòng nước mắt ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống.
Thần Huống thấy tình cảnh này, nghĩ thầm: Ngữ khí của anh có lẽ thật sự quá dữ tợn.
Nhưng..
Anh chịu đựng xúc động đi xóa sạch nước mắt trên mặt đứa nhỏ, ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Trinh.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, là người nhà gọi tới, hỏi, lúc nào trở lại? Còn nói cho anh biết Tiểu Đốc bị cậu nó đón đi, hỏi mẹ Tiểu Đốc đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói bà đi đón đứa nhỏ nhưng không thấy, mới biết được việc này.
Anh chỉ trả lời một câu: Trở về rồi nói.
Thần Huống vội vàng cúp điện thoại, sau đó, thật sâu thở ra một hơi, quay người nhìn về phía Tô Trinh:
"Tôi phải đi! Không cần nói nhiều lời nhảm, cuối cùng chỉ nói một câu: Đừng để bề ngoài nhất thời ngăn trở khiến tâm trí mơ hồ. Chờ cô bước qua cửa ải này, quay đầu nhìn lại, tất cả đều là mây bay. Làm người, nếu vẫn chui rúc vào sừng trâu, đau khổ chính là mình, mệt mỏi chính là người yêu quý cô."
Anh vừa nhìn về phía bà Tô, lễ phép khom người, rồi nói:
"Tiểu Đốc hôm nay có thể ở chỗ này cùng mẹ của nó. Con sẽ nói với người nhà. Còn ngày mai đến trường... Làm phiền cậu nó đưa đến trường học, sáng mai con rất bận, không đến được..."
"Tôi biết rồi!”
Tô Bằng biết rõ hành trình của anh đã sớm được sắp xếp, lúc trước đã nói ở truyền thông.
Anh cám ơn, liền ra ngòai.
"Ba..”
Thần Đốc không cam lòng vội vàng kêu một tiếng.
Thần Huống dừng một chút, không có xoay người:
"Thần Đốc, không có khả năng! Ba sẽ không vì muốn đền bù một sai lầm, mà đi tạo một sai lầm..."
"Ba!"
Thần Đốc lại kêu một tiếng, nhanh chóng thở nặng, nhưng anh không có dừng bước chân.
Trên giường bệnh, Tô Trinh nhìn anh rời đi, bóng lưng cao lớn, có vẻ to lớn cao ngạo.
Anh ở trong mắt cô, vĩnh viễn là cao lớn như vậ, để cô luôn ngước nhìn.
Cô thích anh, mê luyến anh, cuối cùng, hận anh, oán anh, dùng thân thể phản bội anh, muốn cảm giác được yêu được quý trọng từ trên thân người khác.
Kết quả, cô đang lừa mình dối người.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ yêu anh.
Rất yêu rất yêu.
Nhưng trong lòng của anh, vẫn mãi, không có cô.
Không có!
Àizz, đây là một sự thật bất đắc dĩ.
Cô nghĩ, lời anh nói, là rất đúng.
Để tâm vào chuyện vụn vặt, chỉ biết khổ bản thân, cũng làm cho người yêu quý cô mệt mỏi.
Nhưng cô không buông được...
Ngoài cửa, Đông Lôi thấy anh đi ra, đứng lên, yên tĩnh dị thường.
Còn anh, ánh mắt âm u sâu lắng kia, lúc chống lại ánh mắt của cô, thu liễm lại chút lạnh lùng, lúc nói chuyện, thanh âm có một chút ấm áp:
"Đi thôi! Về nhà."
Cô gật đầu, biết rõ hiện tại tâm tình của anh nhất định rất kém.
Bất kể như thế nào, tóm lại Tiểu Đốc là con của anh —— anh tái hôn, không được con trai chấp nhận, đó là chuyện khiến anh đau đầu.
Lúc này, bên trong truyền đến tiếng kêu của Tô Trinh, giọng nói vội vàng mà khàn khàn:
"Đông Lôi... Cô cũng tới đúng không?"
Đông Lôi dừng bước chân, người nào đó cầm lấy bàn tay của cô, đột nhiên dừng sức một chút.
"Có thể đi vào gặp mặt không?"
Tô Trinh nhẹ nhàng năn nỉ.
Đông Lôi nhìn thoáng qua Thần Huống, lông mày anh nhăn nhăn, hiển nhiên cũng không vui để cô đi vào.
Cô dùng tay kia vỗ vỗ mu bàn tay của anh:
"Nếu như đã đến, nhìn một chút cũng được!"
Huống chi Tô Trinh còn biết cô đã đến, không đi vào, ngược lại không có lễ phép.
Chần chừ một chút, anh nhẹ gật đầu, mang theo cô vòng đi vào.
Trong phòng mấy ánh mắt toàn bộ rơi vào trên người Đông Lôi, không, chính xác mà nói là rơi vào tay Thần Huống đang nắm——
Trong mắt Tô Trinh, lập tức hiện ra vài tia chua chát, cô theo Thần Huống nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày kết hôn đó, anh cầm tay cô, ngoại trừ ngày say mèm đó, anh chạm qua cô, thì tròn bảy năm, anh không thân mật với cô đến một cái.
Cùng anh mà nói, cô căn bản chính là một người không nên tồn tại.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô thấy anh nắm tay phụ nữ, có vẻ thân mật như vậy.
Đây đối với cô mà nói, là châm chọc cỡ nào
Nhưng không thể không nói, hôm nay cách ăn mặc của Đông Lôi quả thật xinh đẹp.
Phải nói cô gái vừa hai mươi, vốn là xinh đẹp, con gái ở tuổi này, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Đông Lôi vốn chính là một cô gái xinh đẹp, hiện tại chỉ là càng đẹp mắt:
Áo ngắn lửa đỏ, váy ngắn màu đen khảm châu, rất thục nữ, lộ rõ cao quý. Một đôi boot, phối hợp vô cùng thanh xuân, làm nổi bật lên màu da vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Mà cô, khuôn mặt già nua, có vẻ chán chường, thật sự là một khác biệt rất lớn.
"Trẻ tuổi thật tốt!"
Bật thốt lên, Tô Trinh phát ra một câu cảm khái.
Năm sáu năm trước nhìn thấy vẫn còn là một đứa nhỏ không sầu không lo, hiện tại trổ mã càng ngày càng đẹp.
Đông Lôi nhìn kỹ, cũng thật sâu chấn động một cái.
Người phụ nữ trước mắt, đâu còn là người phụ nữ mạnh mẽ năm sáu năm trước cô từng gặp?
"Có phải không nhận ra tôi hay không?"
Giọng nói của cô mang theo tự giễu.
"Thật lâu không gặp!"
Cho nên mới không nhận ra.
Rút tay của mình ra, Đông Lôi đến gần vài bước, nhẹ nhàng nói, không muốn nói thẳng tổn thương lòng cô ta.
"Tôi đã già rồi, còn cô, giống như một đóa hoa nở rộ, đúng là thời điểm xinh đẹp!"
Đông Lôi không tiếp lời.
Không biết bắt chuyện như thế nào, quan hệ kia, thật vi diệu.
Thần Đốc lạnh lùng nhìn sang, cũng không chào đón người mẹ kế này, kêu một tiếng:
"Mẹ, mẹ cũng không phải không có tuổi trẻ!"
Ý kia giống như ở châm chọc cha cậu lấy người vợ xinh đẹp mà quên đi người vợ trước.
Sắc mặt Thần Huống trầm xuống.
Đông Lôi có chút lúng túng.
"Đúng, mẹ cũng có tuổi trẻ, đáng tiếc..."
Cô không có nói tiếp.
Mặc dù lúc tuổi còn trẻ, cô cũng không thể lọt vào mắt của anh.
"Tô Trinh, cô kêu Lôi Lôi vào, muốn nói gì?"
Thần Huống không muốn so đo với đứa nhỏ, hỏi.
"Một là muốn gặp Đông Lôi, hai là muốn cầu anh một chuyện! Vừa rồi còn chưa nói xong, anh muốn đi..."
Cô nhẹ nhàng nói.
Anh gật đầu:
"Ngươi nói. Có thể làm được hay không, tôi nhìn tình huống thực tế..."
Không nói ra lời hứa suông, là nguyên tắc làm việc mười năm này của anh.
"Thần Huống, anh yêu Đông Lôi không?"
Tô Trinh cũng không nói gì, mà là bất ngờ hỏi.
Đông Lôi khẽ giật mình, vẻ mặt lộ vẻ mất tự nhiên.
Thần Huống thì không đáp, chuyện này đã vượt qua phạm vi trả lời của anh.
Lúc này, đột nhiên cô cười cười, trong con ngươi ảm đạm, chợt hiện ánh sáng ôn nhu, nói:
"Tôi còn yêu anh, sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, tôi càng rõ ràng tôi vẫn đang yêu anh."
Vợ trước trực tiếp ở trước mặt vợ sau tỏ tình với chồng, chuyện này thật sự là một chuyện làm cho người đau đầu.
"Tô Trinh, cô là có ý gì?"
Ngữ khí vô cùng không vui đấy.
Loại tâm tình không vui này, trước kia, cho tới bây giờ cô không có phát hiện ở trên người anh.
Khi đó khuôn mặt của anh vĩnh viễn chỉ lạnh lùng.
Hơn nữa có thể chịu khó trên ba ngày ba đêm không nói một câu.
Cô nghĩ đến, chua xót cắt đứt lời anh:
"Xin để cho tôi nói hết. Đừng lo lắng, tôi không có ý tứ gì khác. Chỉ là đột nhiên tôi thấy rõ một chuyện."
Thần Huống không nói gì thêm, lẳng lặng nghe.
"Ngày hôm qua lựa chọn tự sát, nguyên nhân lớn nhất là xuất phát từ ghen ghét.
"Lúc ấy, ý nghĩ của tôi rất đơn giản: Chỉ là muốn cho ở trong lòng anh mãi mãi nhớ đến tới.
"Nếu như, đoạn hôn nhân này của hai người có thể duy trì xuống dưới, mỗi một năm ngày kỷ niệm kết hôn của hai người, chính là ngày giỗ của tôi, như vậy, tôi có thể trở thành một vết sẹo không xóa được trong lòng anh.
"Con của tôi, cũng tuyệt đối không có khả năng thân thiết cùng một người phụ nữ thay thế vị trí của tôi..."
Nha, này đúng là điên cuồng.
Đây là khi Đông Lôi nghe xong đầu tiên cảm khái, cũng làm Thần Huống cau chặt mày rậm, chỉ nguyện cả đời một đôi một người.
Lập tức, cô cười cười, mang theo chút tự giễu:
"Thật không nghĩ đến, tôi có thể còn sống sót. Xem ra thật sự là mệnh không có đến đường cùng...
"Nếu như ông trời muốn lưu lại tính mạng của tôi như vậy, nếu tôi không quý trọng, vậy có chút xin lỗi bản thân.
"Thần Huống, hôm nay anh có thể tới đây, tôi thật cao hứng.
"Đầu tiên, tôi chúc tân hôn của hai người vui vẻ, mặc kệ anh vì sao muốn tái hôn.
"Tiếp theo, tôi muốn xin anh một người mà có khả năng anh không cần..."
Ánh mắt của cô dừng lại ở trên người Thần Đốc.
Đứa bé này thật khờ, rõ ràng nói ra một yêu cầu không có khả năng thực hiện như vậy.
Từ trong cũng đó có thể thấy được, nó rất khát vọng có một gia đình trọn vẹn.
Đáng tiếc, ngôi nhà này không bao giờ có thể gương vỡ lại lành.
Lòng của cô, là thật đã chết, đồng thời, cũng cam chịu số phận rồi.
Cô nói:
"Thần Huống, để Thần Đốc cho tôi đi...
"Sau này, tôi chỉ muốn cùng Tiểu Đốc sống nương tựa lẫn nhau. Không bao giờ muốn lập gia đình.
"Thần Huống, anh đã tái hôn, tuổi của vợ anh còn có khả năng sinh con, chỉ cần hai người đủ ân ái, những năm sau, Thần gia có thể có con trai. Thần Đốc lưu lại Thần gia chỉ là một người dư thừa.
"Thần Huống, anh cũng rõ ràng, đời này của tôi khó có thể sinh con, Thần Đốc sẽ là đứa con duy nhất của tôi. Tôi không muốn mất đi cơ hội nhìn nó lớn lên. Mà anh, còn có rất nhiều cơ hội...
"Tôi biết rõ, yêu cầu này, có chút quá mức. Tiểu Đốc là con cháu Thần gia, thật không nên đi theo người mẹ chỉ biết bôi đen Thần gia. Đi theo tôi, có lẽ cả đời nó không thể trở nên nổi bật. Nhưng tôi vẫn muốn nó...
"Thần Huống, xin anh, để quyền giám hộ Thần Đốc cho tôi đi..."
Giọng nói thành khẩn vừa nói ra, Thần Đốc lại kêu to lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, bốc đồng thẳng kêu lên:
"Không, con không quan tâm con không muốn nhà tách ra. Con phải có ba cũng muốn mẹ..."
Đột nhiên cậu từ trên tủ đầu giường cầm lấy dao gọt trái cây, chạy về phía Đông Lôi, cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất đến gần cô, dao găm sáng loáng chống đỡ lên cổ của cô.
"Đông Lôi, cô là người dư thừa trong gia đình tôi, tôi không chào đón cô, nếu như hôm nay cô không đáp ứng cút ra khỏi nhà tôi, tôi sẽ lấy con dao này đâm cô.."