Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
“Cuối tuần chúng ta đưa con bé đến công viên chơi được không?”
“Ừ, hỏi Bác Thẩm xem có được không.” Bạch Ngưng vuốt mái tóc mềm mại của bé.
Bế được một lát, Ngôn Lạc Quân hỏi: “Con bé ngủ rồi, giờ phải đặt xuống à?”
“Chờ một chút đã, con bé ngủ chưa sâu, đặt xuống sẽ khóc đó.”
Đợi Hinh Hinh ngủ, hai người mới ăn cơm tối. Ăn xong Bạch Ngưng về phòng, Ngôn Lạc Quân cũng bận rộn trong thư phòng.
Đêm khuya, Bạch Ngưng vừa mới nằm xuống thì Ngôn Lạc đã đi vào.
“Sao anh chẳng bao giờ chịu gõ cửa thế hả?” Bạch Ngưng có vẻ như tùy ý nói nhưng trong lòng lại khẩn trương.
Ngôn Lạc Quân ngồi ở mép giường, hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
“Cái gì?” Bạch Ngưng không hiểu.
Ngôn Lạc Quân nhìn chằm chằm dấu ấn nhàn nhạt trên cổ cô một lát, ánh mắt bắt đầu có chút nóng bỏng.
Bạch Ngưng quay đầu sang chỗ khác, nói: “Anh. . . . . . Có chuyện gì không?”
Ngôn Lạc Quân ngừng một lát rồi áp sát lại gần môi cô.
“Tôi muốn ngủ.” Bạch Ngưng né tránh.
Ngôn Lạc Quân ôm lấy cô, hơi thở nặng nề phả trên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Hôm qua, em luôn miệng gọi ‘ Lạc Quân ’, ‘Lạc Quân ’, còn nhớ không?”
“Tôi. . . . . . Tôi không nhớ rõ, tôi chẳng nhớ được gì hết.” Bạch Ngưng muốn tránh nhưng lại không thể nào ép mình dùng toàn lực đẩy hắn được.
“Nhưng em có cảm giác với tôi, lúc say em sẽ không nói dối.” Ngôn Lạc Quân hô hấp rối loạn, hôn cô.
“Anh đừng như vậy? Đừng ép tôi.” Bạch Ngưng đẩy hắn ra.
Ngôn Lạc Quân ngừng lại, nhìn cô không nói gì. Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi không ép em. Nhưng em cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, tôi sẽ không đồng ý.”
Hắn bá đạo như vậy lại khiến cô hơi vui mừng.
Nếu như cô không thể ly hôn, không thể rời khỏi hắn, vậy đó không phải do cô. Không phải cô không muốn, mà do hắn không cho, còn cô thì không không đấu lại hắn.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, tay ôm cô mãi không muốn rời, từ từ lướt qua eo đi đến bộ ngực, nắm nơi tròn trịa mềm mại kia.
Bạch Ngưng vội vàng giữ tay hắn lại.
Cô cúi đầu muốn đẩy tay hắn ra, hắn không cử động nhưng cũng không rút tay về.
Giằng co thật lâu, hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, không nói gì chỉ hôn lên môi cô, một tay nhanh chóng đưa vào trong áo ngủ, dùng sức vuốt ve nơi đầy đặn của cô.
Rất nhanh, hắn chợt buông cô ra rồi đứng lên.
“Ngủ ngon.” Nói xong hắn liền ra khỏi phòng.
Bạch Ngưng kéo áo ngủ đã xốc xếch, lấy tay nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ trên môi.
Cô nên làm gì đây, vẫn quyết tâm phải quay về đúng đường sao? Nhưng, cô thật sự muốn. . . . . . ở cùng hắn.
Trong một căn phòng khác, từ phòng tắm vọng ra tiếng vang.
Một lát sau, một người đàn ông run rẩy đi ra sau đó nhanh chóng chui vào chăn.
Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu đựng gian khổ như vậy. Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Yêu là trả giá” rồi, thật đúng là “trả giá”.
Ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón cô mới được tan tầm trở về.
Hành lang đen kịt, yên lặng, giống như không có người.
Nghe tiếng hô hấp của mình, cô từ từ bước đi. Cô mơ hồ nhìn thấy cầu thang âm u, âm trầm, cô đi vào thang máy, nhưng trong thang máy cũng rất tối.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại thì có một người phụ nữ tóc đen mặc áo trắng đi vào. Cô sợ hãi muốn hét lên nhưng lại không phát ra tiếng. Phụ nữ kia từ từ đến gần cô, càng ngày càng gần, nhưng mặt cô ta vẫn mơ hồ.
Cô muốn chạy, nhưng chân lại không bước được, giống như có sức nặng ngàn cân, giống như cô không có chân mà vẫn không nhúc nhích được!
Người phụ nữ kia vẫn đang đến gần, từ từ duỗi tay về phía cô. . . . . .
“Ừ, hỏi Bác Thẩm xem có được không.” Bạch Ngưng vuốt mái tóc mềm mại của bé.
Bế được một lát, Ngôn Lạc Quân hỏi: “Con bé ngủ rồi, giờ phải đặt xuống à?”
“Chờ một chút đã, con bé ngủ chưa sâu, đặt xuống sẽ khóc đó.”
Đợi Hinh Hinh ngủ, hai người mới ăn cơm tối. Ăn xong Bạch Ngưng về phòng, Ngôn Lạc Quân cũng bận rộn trong thư phòng.
Đêm khuya, Bạch Ngưng vừa mới nằm xuống thì Ngôn Lạc đã đi vào.
“Sao anh chẳng bao giờ chịu gõ cửa thế hả?” Bạch Ngưng có vẻ như tùy ý nói nhưng trong lòng lại khẩn trương.
Ngôn Lạc Quân ngồi ở mép giường, hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”
“Cái gì?” Bạch Ngưng không hiểu.
Ngôn Lạc Quân nhìn chằm chằm dấu ấn nhàn nhạt trên cổ cô một lát, ánh mắt bắt đầu có chút nóng bỏng.
Bạch Ngưng quay đầu sang chỗ khác, nói: “Anh. . . . . . Có chuyện gì không?”
Ngôn Lạc Quân ngừng một lát rồi áp sát lại gần môi cô.
“Tôi muốn ngủ.” Bạch Ngưng né tránh.
Ngôn Lạc Quân ôm lấy cô, hơi thở nặng nề phả trên mặt cô, giọng nói khàn khàn: “Hôm qua, em luôn miệng gọi ‘ Lạc Quân ’, ‘Lạc Quân ’, còn nhớ không?”
“Tôi. . . . . . Tôi không nhớ rõ, tôi chẳng nhớ được gì hết.” Bạch Ngưng muốn tránh nhưng lại không thể nào ép mình dùng toàn lực đẩy hắn được.
“Nhưng em có cảm giác với tôi, lúc say em sẽ không nói dối.” Ngôn Lạc Quân hô hấp rối loạn, hôn cô.
“Anh đừng như vậy? Đừng ép tôi.” Bạch Ngưng đẩy hắn ra.
Ngôn Lạc Quân ngừng lại, nhìn cô không nói gì. Cuối cùng hắn hít sâu một hơi, nói: “Được, tôi không ép em. Nhưng em cũng đừng nghĩ đến chuyện ly hôn nữa, tôi sẽ không đồng ý.”
Hắn bá đạo như vậy lại khiến cô hơi vui mừng.
Nếu như cô không thể ly hôn, không thể rời khỏi hắn, vậy đó không phải do cô. Không phải cô không muốn, mà do hắn không cho, còn cô thì không không đấu lại hắn.
Ngôn Lạc Quân nhìn cô, tay ôm cô mãi không muốn rời, từ từ lướt qua eo đi đến bộ ngực, nắm nơi tròn trịa mềm mại kia.
Bạch Ngưng vội vàng giữ tay hắn lại.
Cô cúi đầu muốn đẩy tay hắn ra, hắn không cử động nhưng cũng không rút tay về.
Giằng co thật lâu, hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, không nói gì chỉ hôn lên môi cô, một tay nhanh chóng đưa vào trong áo ngủ, dùng sức vuốt ve nơi đầy đặn của cô.
Rất nhanh, hắn chợt buông cô ra rồi đứng lên.
“Ngủ ngon.” Nói xong hắn liền ra khỏi phòng.
Bạch Ngưng kéo áo ngủ đã xốc xếch, lấy tay nhẹ nhàng cảm nhận nhiệt độ trên môi.
Cô nên làm gì đây, vẫn quyết tâm phải quay về đúng đường sao? Nhưng, cô thật sự muốn. . . . . . ở cùng hắn.
Trong một căn phòng khác, từ phòng tắm vọng ra tiếng vang.
Một lát sau, một người đàn ông run rẩy đi ra sau đó nhanh chóng chui vào chăn.
Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu đựng gian khổ như vậy. Cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “Yêu là trả giá” rồi, thật đúng là “trả giá”.
Ban đêm đưa tay không thấy được năm ngón cô mới được tan tầm trở về.
Hành lang đen kịt, yên lặng, giống như không có người.
Nghe tiếng hô hấp của mình, cô từ từ bước đi. Cô mơ hồ nhìn thấy cầu thang âm u, âm trầm, cô đi vào thang máy, nhưng trong thang máy cũng rất tối.
Khi cửa thang máy sắp đóng lại thì có một người phụ nữ tóc đen mặc áo trắng đi vào. Cô sợ hãi muốn hét lên nhưng lại không phát ra tiếng. Phụ nữ kia từ từ đến gần cô, càng ngày càng gần, nhưng mặt cô ta vẫn mơ hồ.
Cô muốn chạy, nhưng chân lại không bước được, giống như có sức nặng ngàn cân, giống như cô không có chân mà vẫn không nhúc nhích được!
Người phụ nữ kia vẫn đang đến gần, từ từ duỗi tay về phía cô. . . . . .
Bình luận facebook