Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Tất cả đã qua rồi, bây giờ chỉ cần cô có thể yêu hắn, có thể chấp nhận hắn là tốt rồi.
Hắn nhìn điện thoại di động, không kìm chế được ấn nút số “1″ , gọi cho “Bà xã”.
Bạch Ngưng ăn xong điểm tâm, mới vừa nằm xuống, điện thoại di động đã vang lên. Cô cầm điện thoại di động lên, thấy mấy chữ “Ông xã đang gọi” lòng cô lại run lên một cái.
“Ông xã” . . . . . . Cô có thể coi hắn là ông xã của mình sao?
Vợ Ngôn Lạc Quân là Hứa Tĩnh Hàm, mà cô là Bạch Ngưng.
Rốt cuộc hắn yêu Hứa Tĩnh Hàm hay Bạch Ngưng? Là thân thể Hứa Tĩnh Hàm hay linh hồn Bạch Ngưng?
Cô ấn nút trả lời, nhưng không nói gì.
“Tĩnh Hàm.” Hắn nói. Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, cô vừa nghe đã bất giác rơi nước mắt.
“Tĩnh Hàm?” Không nghe thấy hồi âm, hắn gọi tiếp.
“Ừ.” Giọng của cô cũng rất nhẹ, một giọt lệ vừa trượt xuống. Lúc này, cô rất hy vọng hắn đang gọi Bạch Ngưng, hoặc cô chính là Hứa Tĩnh Hàm, vẫn luôn là Hứa Tĩnh Hàm. Cô vì muốn gả vào nhà giàu mà quyến rũ hắn ở quán bar, cô thành công mang thai đứa con của hắn, sau đó dùng đứa bé uy hiếp hắn, để mình thành vợ hắn. Cô không phải là cô gái Bạch Ngưng đã nhảy lầu tự sát. . . . . . Không phải. . . . . .
Cô mím chặt môi cố gắng hô hấp nhịp nhàng, sợ bị hắn phát hiện đầu bên kia điện thoại cô đang khóc.
“Đã ngủ chưa?” Hắn hỏi.
Lau đi nước mắt, cố gắng bình phục giọng nói bình thường, cô đáp: “Mới vừa nằm xuống.”
“Đã ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Cô trả lời.
Hắn không nói gì nữa. Dường như cũng không còn gì để nói. Điện thoại vẫn đang thông, hai người lắng nghe tiếng hô hấp của người kia, không ai hỏi “Có chuyện gì” mà cũng không cúp.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Hôm qua, những lời tôi nói với em lúc ở bên bờ sông hình như phụ nữ rất thích nghe, em nhớ ra chưa?”
“Hôm qua tôi say thật mà.” Cô nói. Trong lòng hồi hộp, còn sợ hắn nghe được tiếng tim mình đập
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn.
“Tôi nói –”
Cô bất giác ấn nhẹ lên lồng ngực.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi nói, hình như tôi đã yêu em rồi. Bây giờ, tôi bỏ “hình như” đi.”
Nhịp tim như ngừng lại, dường như tất cả dấu hiệu của sự sống cũng đã yên lặng.
Hắn nói tiếp: “Tôi xóa cả ‘đã’ cùng ‘rồi’ nữa. Sau đó chỉ còn lại ba chữ thôi.”
Cô không nhịn được khẽ mỉm cười, trong mắt lại chảy xuống một hàng lệ.
Yên lặng, tiếp tục yên lặng.
Một cuộc điện thoại chẳng có mấy chữ mà bọn họ gọi mất năm phút đồng hồ.
Cuối cùng, hắn nói: “Ngủ đi, tôi cũng phải bắt đầu làm việc rồi.”
“Ừ.” Cô trả lời, sau đó chờ hắn cúp điện thoại. Nhưng tiếng “Cụp” mãi vẫn không đến.
“Em. . . . . .” Ngôn Lạc Quân đang định nói, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Trong không khí yên tĩnh, khi chuông điện thoại vang lên tiếng thứ ba, Bạch Ngưng nói: “Anh nghe điện thoại đi.”
“Vậy em nghỉ đi.” Ngôn Lạc Quân nói.
“Ừ.” Ngừng một lúc lâu, cô nói: “Tan tầm trở về sớm một chút.”
“Này, Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân vừa định cúp điện thoại lại vội áp điện thoại di động gần vào tai, nhưng chỉ nghe được tiếng “Tít tít” bên kia đã cúp máy rồi.
Thở dài, rốt cuộc hắn cũng nhấc điện thoại lên.
Bạch Ngưng cầm điện thoại di động, áp sát vào mặt mình.
Hắn nói, “Có lẽ tôi yêu em.”
Có lẽ tôi yêu em. . . . . .
Cô thì sao?
Cô nghĩ, cô thuộc loại người cả đời chỉ yêu một lần, chỉ yêu một người, nhưng hắn thì sao?
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, thấy hắn dành tặng cho Vu Nhược Sương ánh mắt tán thưởng và nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn từng nói Bạch Ngưng là gái gọi ở hộp đêm, từng nói Hứa Tĩnh Hàm là một con hát hạ tiện.
Con người thường có một số quan niệm đã ăn vào xương tủy, một câu “anh yêu em” từ trong miệng hắn nói ra có thể đại biểu cái gì chứ?
Ở bên nhau hoặc rời đi, yêu hoặc không yêu, cô đã hoàn toàn mất đi phương hướng rồi.
Hắn nhìn điện thoại di động, không kìm chế được ấn nút số “1″ , gọi cho “Bà xã”.
Bạch Ngưng ăn xong điểm tâm, mới vừa nằm xuống, điện thoại di động đã vang lên. Cô cầm điện thoại di động lên, thấy mấy chữ “Ông xã đang gọi” lòng cô lại run lên một cái.
“Ông xã” . . . . . . Cô có thể coi hắn là ông xã của mình sao?
Vợ Ngôn Lạc Quân là Hứa Tĩnh Hàm, mà cô là Bạch Ngưng.
Rốt cuộc hắn yêu Hứa Tĩnh Hàm hay Bạch Ngưng? Là thân thể Hứa Tĩnh Hàm hay linh hồn Bạch Ngưng?
Cô ấn nút trả lời, nhưng không nói gì.
“Tĩnh Hàm.” Hắn nói. Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, cô vừa nghe đã bất giác rơi nước mắt.
“Tĩnh Hàm?” Không nghe thấy hồi âm, hắn gọi tiếp.
“Ừ.” Giọng của cô cũng rất nhẹ, một giọt lệ vừa trượt xuống. Lúc này, cô rất hy vọng hắn đang gọi Bạch Ngưng, hoặc cô chính là Hứa Tĩnh Hàm, vẫn luôn là Hứa Tĩnh Hàm. Cô vì muốn gả vào nhà giàu mà quyến rũ hắn ở quán bar, cô thành công mang thai đứa con của hắn, sau đó dùng đứa bé uy hiếp hắn, để mình thành vợ hắn. Cô không phải là cô gái Bạch Ngưng đã nhảy lầu tự sát. . . . . . Không phải. . . . . .
Cô mím chặt môi cố gắng hô hấp nhịp nhàng, sợ bị hắn phát hiện đầu bên kia điện thoại cô đang khóc.
“Đã ngủ chưa?” Hắn hỏi.
Lau đi nước mắt, cố gắng bình phục giọng nói bình thường, cô đáp: “Mới vừa nằm xuống.”
“Đã ăn cơm chưa?”
“Rồi.” Cô trả lời.
Hắn không nói gì nữa. Dường như cũng không còn gì để nói. Điện thoại vẫn đang thông, hai người lắng nghe tiếng hô hấp của người kia, không ai hỏi “Có chuyện gì” mà cũng không cúp.
Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Hôm qua, những lời tôi nói với em lúc ở bên bờ sông hình như phụ nữ rất thích nghe, em nhớ ra chưa?”
“Hôm qua tôi say thật mà.” Cô nói. Trong lòng hồi hộp, còn sợ hắn nghe được tiếng tim mình đập
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của hắn.
“Tôi nói –”
Cô bất giác ấn nhẹ lên lồng ngực.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi nói, hình như tôi đã yêu em rồi. Bây giờ, tôi bỏ “hình như” đi.”
Nhịp tim như ngừng lại, dường như tất cả dấu hiệu của sự sống cũng đã yên lặng.
Hắn nói tiếp: “Tôi xóa cả ‘đã’ cùng ‘rồi’ nữa. Sau đó chỉ còn lại ba chữ thôi.”
Cô không nhịn được khẽ mỉm cười, trong mắt lại chảy xuống một hàng lệ.
Yên lặng, tiếp tục yên lặng.
Một cuộc điện thoại chẳng có mấy chữ mà bọn họ gọi mất năm phút đồng hồ.
Cuối cùng, hắn nói: “Ngủ đi, tôi cũng phải bắt đầu làm việc rồi.”
“Ừ.” Cô trả lời, sau đó chờ hắn cúp điện thoại. Nhưng tiếng “Cụp” mãi vẫn không đến.
“Em. . . . . .” Ngôn Lạc Quân đang định nói, điện thoại trên bàn làm việc lại vang lên.
Trong không khí yên tĩnh, khi chuông điện thoại vang lên tiếng thứ ba, Bạch Ngưng nói: “Anh nghe điện thoại đi.”
“Vậy em nghỉ đi.” Ngôn Lạc Quân nói.
“Ừ.” Ngừng một lúc lâu, cô nói: “Tan tầm trở về sớm một chút.”
“Này, Tĩnh Hàm –” Ngôn Lạc Quân vừa định cúp điện thoại lại vội áp điện thoại di động gần vào tai, nhưng chỉ nghe được tiếng “Tít tít” bên kia đã cúp máy rồi.
Thở dài, rốt cuộc hắn cũng nhấc điện thoại lên.
Bạch Ngưng cầm điện thoại di động, áp sát vào mặt mình.
Hắn nói, “Có lẽ tôi yêu em.”
Có lẽ tôi yêu em. . . . . .
Cô thì sao?
Cô nghĩ, cô thuộc loại người cả đời chỉ yêu một lần, chỉ yêu một người, nhưng hắn thì sao?
Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn, thấy hắn dành tặng cho Vu Nhược Sương ánh mắt tán thưởng và nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn từng nói Bạch Ngưng là gái gọi ở hộp đêm, từng nói Hứa Tĩnh Hàm là một con hát hạ tiện.
Con người thường có một số quan niệm đã ăn vào xương tủy, một câu “anh yêu em” từ trong miệng hắn nói ra có thể đại biểu cái gì chứ?
Ở bên nhau hoặc rời đi, yêu hoặc không yêu, cô đã hoàn toàn mất đi phương hướng rồi.