Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 324
“Anh nói gì?” Phương Tiểu Ngư hỏi, cô nhận tài liệu rồi nói tiếp: “Đây là cái gì?”
Lục Trạch trả lời: “Phu nhân, công ty hiện giờ thật sự rất loạn! Các hạng mục lớn đều đã đình chỉ, chỉ còn một bộ phận nhỏ là còn hoạt động vì không có tiền vốn để duy trì!”
“Sao lại không có tiền vốn?” Phương Tiểu Ngư hỏi.
“Vì mỗi một đồng vốn của Thịnh Thế Mộc Thiên đều phải được tổng tài đích thân ký tên phê duyệt. Bây giờ tổng tài mất tích rồi, không ai ký tên, tiền vốn không thể luân chuyển được!”
“Vậy làm sao đây?” Phương Tiểu Ngư cũng lo lắng hẳn lên. Cô hiểu rõ tính quan trọng của chuyện này.
“Bây giờ chỉ còn một cách duy nhất là cô thay thế vị trí tổng tài, giúp anh ấy xử lý mọi chuyện!”
“Hả?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc mở to đôi mắt, “Tôi... nhưng tôi không biết gì cả... huống hồ sao tôi có thể thay thế vị trí anh ấy... ”
Lục Trạch lo lắng nói: “Phu nhân, bây giờ không ai ngoài cô phù hợp thay thế vị trí của Tổng tài cả! Người thân của tổng tài chỉ còn có cô là vợ và con trai Lạc Bảo Nhi, nhưng Lạc Bảo Nhi bây giờ còn quá nhỏ, không thể kế thừa công ty, cho nên chỉ còn có cô thôi! Phu nhân, tình hình trước mắt đã cấp bách lắm rồi!”
Lục Trạch vẫn chưa kịp nói cho cô biết, bây giờ, hội đồng quản trị công ty đã bắt đầu bỏ phiếu tranh chức chủ tịch rồi. Mặc kệ anh có phản đối thế nào cũng vô ích, trong công ty bây giờ, người cùng chung chiến tuyến với anh chỉ có Lương Đào Quốc và con trai ông Lương Vệ Lễ thôi.
Ba người họ ra sức chống đỡ, không cho đám thành viên quản trị kia tiến hành bỏ phiếu bầu chủ tịch. Nhưng bọn họ luôn miệng nói Mộc Du Dương đã mất tích, công ty bây giờ cần chủ tịch mới để vận hành lại bình thường.
Tuy đây là sự thật nhưng gia nghiệp của Mộc gia thì làm sao rơi vào tay người ngoài được chứ?
Phương Tiểu Ngư nói: “Có thể để chú Lương là chủ tịch mà, chú ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Chú ấy cũng là cổ đông lớn của Thịnh Thế Mộc Thiên, chắc chắn có đủ tư cách đảm nhiệm.”
Lục Trạch lắc đầu: “Phu nhân, ông Lương không chịu ngồi vào vị trí này! Ông ấy khăng khăng, vị trí tổng tài phải dành cho người Mộc gia, hơn nữa bây giờ người Mộc gia chính là cô.”
Phương Tiểu Ngư đã hiểu, vị trí này đã định sẵn cho cô, cứ coi như là vì Mộc Du Dương cô phải kiên cường đứng dậy.
Lục Trạch thấy được sự lo lắng của cô, anh nói tiếp: “Phu nhân, cô yên tâm! Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có gì tôi sẽ chỉ cho cô! Tôi đi theo tổng tài cũng được nhiều năm, cơ bản không chuyện gì là không xử lý được. Cô cứ yên tâm nhé! Cô chỉ cần ngồi vào vị trí này, an tâm đợi tổng tài trở về là được!”
Đúng vậy, cô chỉ cần thay anh quản lý tốt công ty, an tâm đợi anh trở về là được.
Anh nhất định sẽ trở về.
Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư dùng sức gật đầu.
“Ký tên đi.” Lục Trạch chỉ vào chồng tài liệu nói: “Đây là tài liệu cần phải dùng đến trong nghi thức bổ nhiệm ngày mai. Phu nhân, ngày mai cô xuất viện cùng tôi đến công ty chứ?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, sức khỏe cô không đến mức yếu đuối. Nằm viện lâu như vậy không phải là tịnh dưỡng sức khỏe, mà là trái tim của cô.
Sáng sớm hôm sau, Lục Trạch đến giúp cô làm thủ tục xuất viện rồi đưa cô một bộ quần áo công sở mới để thay.
Phương Tiểu Ngư thay quần áo ngay tại bệnh viện rồi lên xe cùng Lục Trạch đến Thịnh Thế Mộc Thiên.
Nhóm thành viên quản trị từ đầu đã nắm tin, hôm nay Phương Tiểu Ngư sẽ đến công ty tiếp nhận vị trí tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị.
Nghe được tin này, bọn họ đến còn sớm hơn Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư vào phòng họp thì thấy trong phòng đã đầy đủ mọi người. Họ đang ngồi nghiêm chỉnh, mặt cảnh giác nhìn cô.
Phương Tiểu Ngư ngồi xuống dưới ánh mắt của mọi người, tuyên bố bắt đầu hội nghị.
Lục Trạch đưa ra mớ tài liệu tối qua Phương Tiểu Ngư đã ký, bắt đầu tuyên bố: “Tin chắc mọi người cũng đã biết, tổng tài đã mất tích nửa tháng qua, công ty cần có một chủ tịch mới. Vợ của tổng tài chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí này!”
Không ngoài dự tính, cả phòng nhao nhao lên tiếng xì xầm, bất phục.
Một thành viên của hội đồng quản trị, nhìn có chút tuổi tác, đứng dậy giận dữ nói: “Dựa vào cái gì? Cô ta chỉ là một phụ nữ không hiểu biết, dựa vào cái gì mà ngồi vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta? Lẽ nào chỉ dựa vào cái cớ cô ta là phu nhân của tổng tài thôi à?”
Lục Trạch liếc nhìn ông ta. Người này anh cũng biết, ông ta chính là cổ đông huyên náo đòi mở cuộc bầu chọn chủ tịch mới gần đây.
Lục Trạch nói: “Ông Trương, ông đứng trước bao nhiêu người mà nói những lời ảnh hưởng đến hình ảnh của mình cũng không tốt lắm đâu. Năng lực của phu nhân chúng ta đã rõ. Cô ấy đã từng một mình thúc đẩy công ty Louise của tập đoàn Tống Thị phát triển mạnh mẽ! Sau đó cô ấy đến Mirandas, vì Mirandas mà cống hiến, tin chắc mọi người đều biết, không cần tôi phải nói nhiều?”
Mirandas vốn là top trong ngành, dưới sự thống lĩnh của Phương Tiểu Ngư, công ty đã có một vị thế mới không ngờ, về điểm này, cả Thịnh Thế Mộc Thiên không ai không biết.
Lục Trạch nói tiếp: “Hơn nữa trên mặt luật pháp, phu nhân đích thực là người thừa kế vị trí chủ tịch hợp pháp! Tin chắc mọi người chưa quên, 80% cổ phần Thịnh Thế Mộc Thiên là trong tay Mộc gia chứ?”
Những lời này đã thành công làm cho cổ đông già kia á khẩu. Mộc gia chiếm 80% cổ phần Thịnh Thế Mộc Thiên, nếu xét theo trình tự pháp luật, mấy tên nhãi nhép này không có bất kỳ vị thế nào, chỉ có thể kêu la làm càn thôi.
Sau khi ông Trương không thể nói được nữa, những người khác cũng không dám lên tiếng. Mọi chuyện sau đó tiến hành rất thuận lợi. Trước mặt luật sư và toàn thể hội đồng quản trị, Phương Tiểu Ngư đã ký tên vào từng tờ từng tờ trên bản văn kiện, hoàn thành nghi thức bổ nhiệm.
Có lẽ Phương Tiểu Ngư của mười năm trước có nằm mơ cũng không ngờ có ngày cô lại có thể ngồi vào vị trí này!
Nếu có thể, cô không cần gì cả, cô chỉ cần Du Dương của cô trở về. Cho dù trở về để sống một cuộc sống bình thường cũng được.
Chỉ cần anh trở về, dù là đem dâng hết những gì đang có cho người, cô cũng bằng lòng không chút oán giận.
Cô biết dù cô đã ngồi lên vị trí này nhưng đám thành viên quản trị kia chắc chắn sẽ không phục.
Cô khổ sở cười, lúc này cô càng hy vọng Mộc Du Dương ở bên bạnh cô.
Trong một hoa viên biệt thự của thành phố Y.
Trên màn hình treo trong phòng khách đang chiếu lại clip đêm Mộc Du Dương mất tích.
Tô Lạc Nhĩ cầm điều khiển lên, tắt ti vi, đi lên lầu.
Đẩy cửa vào phòng sách, An Ly đang ngồi ở bàn, im lặng xem sách. Tóc của cô được bới thành một búi, gió nhẹ từ cửa sổ thổi đến mang theo thoang thoáng mùi hương trên cơ thể cô.
Nghe tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ.”
Tô Lạc Nhĩ gật đầu, mỉm cười dịu dàng nói nhỏ: “Đừng cứ mãi ở trong phòng, mau ra ngoài đi.”
An Ly lắc đầu, không trả lời.
Tô Lạc Nhĩ bước đến trước mặt cô, nói tiếp: “Mộc Du Dương đã chết rồi, có phải con vẫn chưa quên được nó?”
An Ly có chút giật mình, sau đó cô chậm rãi lắc đầu, “Không có, mẹ, con đã hoàn toàn xóa hết hình bóng của anh ta khỏi đời con rồi.”
Tô Lạc Nhĩ hài lòng nói: “Vậy thì tốt. Đừng quên, chính con đã đẩy nó xuống địa ngục.”
Last edited: