-
Chương 571: Đau dài không bằng đau ngắn
Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, từ khi nào mà mày trở nên không quả quyết như thế.
Đôi mắt của Lăng Tiêu ảm đạm, vứt bỏ điếu thuốc trong tay rồi nhấc chân giẫm tắt nó, ánh mắt nhìn về hướng phòng siêu âm rồi di động đôi chân thon dài bước nhanh về hướng nó.
Mỗi khi đi một bước giống như Địa Ngục Tu La.
Có lẽ do khí thế trên người Lăng Tiêu quá doạ người nên y tá đi tới tay chân mềm nhũn, dụng cụ trên bàn phẫu thuật cũng rớt xuống đất.
"Bịch!" Một thứ bằng sắt cứng rắn rớt xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Y tá bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội ngồi xổm xuống nhặt, một đôi giày da mới tinh bỗng dừng lại trước mặt cô ta.
Y tá từ từ ngẩng đầu, trông thấy gương mặt anh tuấn lạnh lẽo như sương của Lăng Tiêu thì hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất: Xong rồi!
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn vào những vật làm bằng sắt dưới mặt đất.
Cái mỏ vịt cồng kềnh, cây kéo sắc bén, ống kim dài nhọn, cái càng dài 30 cm, cái thìa nạo và ống hút vừa mảnh vừa dài, còn có chừng mười dụng cụ hắn chưa từng thấy qua, thứ nào cũng phá vỡ tưởng tượng của hắn.
"Đây là dùng cho ai?" Lăng Tiêu không phát hiện giọng nói của mình đang phát run.
Y tá run rẩy trả lời: “Đây là... Dụng cụ dùng để phẫu thuật phá thai."
Phẫu thuật phá thai?
Lăng Tiêu nhìn những dụng cụ doạ người trên mặt đất, tưởng tượng chúng sẽ luồn vào thân thể Thịnh Hoàn Hoàn thì khí thế trên người lập tức thay đổi, thân thể cũng căng chặt.
Lúc này y tá vội vàng quỳ xuống đất thu dọn, nhưng vừa nhặt ống kim lên thì một ngọn gió đã thổi qua tay cô ta, một dụng cụ phẫu thuật bị đá bay.
Y tá bị dọa đến mức nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng chờ "Tu La" tuyên án.
Lại nghe thấy "Tu La" khàn khàn nói: “Đừng mơ luồn những vật này vào thân thể cô ấy."
Sau đó y tá nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà nhanh chóng càng chạy càng xa.
Y tá quay đầu nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ngồi bệt trên mặt đất: Thật đáng sợ!
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm trên chiếc giường của phòng siêu âm, không biết hai bác sĩ này đang thấp giọng thảo luận cái gì, cô nhìn ngọn đèn trên đầu, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Qua hồi lâu, một bác sĩ lớn tuổi nói với cô: “Cô nằm lên cái giường bên trong đi, tôi làm kiểm tra giúp cô."
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt lại càng trắng.
"Cởi quần, nâng hai chân lên." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nằm xuống thì bác sĩ lại nói.
Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi, sắc mặt trắng bệch nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, cảm thấy cả người mình bị chôn trong băng tuyết, cô lạnh đến mức toàn thân phát run.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh đang đeo găng tay vào.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe những tiếng động nho nhỏ bên cạnh thì không ngừng nói với bản thân: "Thịnh Hoàn Hoàn, ghi nhớ sự nhục nhã và đau đớn này, vĩnh viễn đừng quên..."
"Thả lỏng." Giọng nói của bác sĩ đột nhiên vang lên.
Nhưng thân thể Thịnh Hoàn Hoàn lại căng chặt.
Bác sĩ vịn đầu gối của cô, giọng nói rất ôn hòa hiền lành: “Đừng sợ, thả lỏng người, chỉ là làm kiểm tra đơn giản thôi, rất nhanh."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, thầm đau khổ thét lên trong lòng: "Lăng Tiêu, tôi hận anh, tôi hận anh..."
Ầm!
Đột nhiên, cánh cửa bị dùng sức đẩy ra.
Sau đó một giọng nói lạnh lẽo mang theo tức giận vang lên trong phòng: “Ông đang làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ khép hai chân lại, giật váy xuống rồi co ro thân thể lạnh lẽo của mình lại.
Tay bác sĩ dừng lại giữa không trung: “Lăng tiên sinh..."
"Ra ngoài." Lăng Tiêu lập tức cởi áo khoác choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn, cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của cô thì sắc mặt càng lạnh lẽo như sương: “Cút."
Hai bác sĩ vội vàng bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt tóc mai dính đầy nước mắt, cô đờ đẫn nhìn về phía trước như một con rối không có linh hồn.
Nhìn xuống thì quần còn treo trên cổ chân của cô.
Giờ khắc này, tim Lăng Tiêu rất đau, hắn chôn mặt vào bên tai cô, đau đớn khàn khàn nói: “Không làm nữa, Hoàn Hoàn, chúng ta không làm, giữ đứa bé này lại đi."
Tất cả vô tâm đều triệt để tan rã khi nhìn thấy bàn dụng cụ kia.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn trống rỗng: “Phẫu thuật được một nửa lý nào lại dừng lại."
Lăng Tiêu nói: “Không làm, chúng ta sinh đứa bé này ra đi."
"Ha ha, chúng ta?" Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh hai tiếng, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu mang đầy lạnh lùng và trào phúng: “Đây là con của tôi và Đường Nguyên Minh, dù sinh ra thì có liên quan gì đến Lăng Tiêu anh kia chứ?"
Cô đưa tay giật áo khoác trên người xuống rồi ném xuống đất, mặc quần vào ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi kéo váy kéo lại, xuống giường mang vớ giày.
Sau đó cô nhìn về phía Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, giọng nói bình tĩnh đến máu lạnh: “Anh nói đúng, đứa nhỏ này là của tôi và Đường Nguyên Minh, đêm đó tôi uống say nên nhầm Đường Nguyên Minh là anh, đã ngủ một đêm với anh ta... Đứa bé này có vào lúc đó."
Mặc dù đã biết chuyện này, nhưng khi nghe Thịnh Hoàn Hoàn chính miệng nói ra lại triệt để cắt đứt chút hi vọng mong manh trong lòng Lăng Tiêu.
Qua thật lâu Lăng Tiêu mới tìm về giọng nói của mình: “Vậy tại sao cô phải gạt tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên: “Bởi vì tôi không cam lòng, tôi muốn xem anh quan tâm tôi, yêu tôi đến mức nào, kết quả anh cũng thấy rồi đó, cuối cùng vẫn là tôi thắng."
"Lăng Tiêu, thật không ngờ anh lại chịu lui đến mức này vì tôi, chịu nhận cả con của người khác, sự hung hăng lúc trước đòi ly hôn đâu rồi?"
Lăng Tiêu đứng ở đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, hắn nghe cô nói cũng không tức giận, giọng nói vẫn rất ôn hòa: “Hoàn Hoàn, cô đừng cố ý kích thích tôi, tôi nói chúng ta sinh đứa nhỏ này ra."
"Sau đó thì sao? Tựa như Tích nhi hay là An Niên?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên: “Đừng nghĩ tôi ngu Lăng Tiêu, anh không chịu nhận, cứ như vậy đi!"
Cứ như vậy đi, không cần có gút mắc nào nữa!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đi ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng tuyệt tình của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng vẫn cúi cái đầu cao quý xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hứa với em sẽ không động vào nó, chúng ta cùng nuôi nó trưởng thành đi."
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn chỉ tạm ngừng, đợi hắn nói xong thì không chút do dự kéo cánh cửa kia ra.
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia đau thương, như đưa ra một lựa chọn rất quan trọng: “Thịnh Hoàn Hoàn, đây là lần cuối cùng tôi hỏi em, kết thúc hay là tiếp tục."
Kết thúc hay là tiếp tục?
Thịnh Hoàn Hoàn dùng hành động của mình để trả lời Lăng Tiêu.
Vấn đề của họ vẫn luôn tồn tại, tiếp tục chỉ là tạm thời, kết cục sau cùng vẫn sẽ kết thúc.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải tiếp tục tra tấn nhau?
Đau dài không bằng đau ngắn!
Thịnh Hoàn Hoàn đi mà không quay đầu lại, còn đứa nhỏ trong bụng có giữ hay không là chuyện của cô, không liên quan đến Lăng Tiêu nữa.
Lăng Tiêu siết chặt hai tay thành nắm đấm, tia sáng trong đáy mắt triệt để phai nhạt, nội tâm cũng từ đau thương đến chờ mong, sau cùng hoá thành lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn, đây là lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng tôi hèn mọn như thế...
Đôi mắt của Lăng Tiêu ảm đạm, vứt bỏ điếu thuốc trong tay rồi nhấc chân giẫm tắt nó, ánh mắt nhìn về hướng phòng siêu âm rồi di động đôi chân thon dài bước nhanh về hướng nó.
Mỗi khi đi một bước giống như Địa Ngục Tu La.
Có lẽ do khí thế trên người Lăng Tiêu quá doạ người nên y tá đi tới tay chân mềm nhũn, dụng cụ trên bàn phẫu thuật cũng rớt xuống đất.
"Bịch!" Một thứ bằng sắt cứng rắn rớt xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.
Y tá bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội ngồi xổm xuống nhặt, một đôi giày da mới tinh bỗng dừng lại trước mặt cô ta.
Y tá từ từ ngẩng đầu, trông thấy gương mặt anh tuấn lạnh lẽo như sương của Lăng Tiêu thì hai chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất: Xong rồi!
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn vào những vật làm bằng sắt dưới mặt đất.
Cái mỏ vịt cồng kềnh, cây kéo sắc bén, ống kim dài nhọn, cái càng dài 30 cm, cái thìa nạo và ống hút vừa mảnh vừa dài, còn có chừng mười dụng cụ hắn chưa từng thấy qua, thứ nào cũng phá vỡ tưởng tượng của hắn.
"Đây là dùng cho ai?" Lăng Tiêu không phát hiện giọng nói của mình đang phát run.
Y tá run rẩy trả lời: “Đây là... Dụng cụ dùng để phẫu thuật phá thai."
Phẫu thuật phá thai?
Lăng Tiêu nhìn những dụng cụ doạ người trên mặt đất, tưởng tượng chúng sẽ luồn vào thân thể Thịnh Hoàn Hoàn thì khí thế trên người lập tức thay đổi, thân thể cũng căng chặt.
Lúc này y tá vội vàng quỳ xuống đất thu dọn, nhưng vừa nhặt ống kim lên thì một ngọn gió đã thổi qua tay cô ta, một dụng cụ phẫu thuật bị đá bay.
Y tá bị dọa đến mức nằm rạp trên mặt đất, tuyệt vọng chờ "Tu La" tuyên án.
Lại nghe thấy "Tu La" khàn khàn nói: “Đừng mơ luồn những vật này vào thân thể cô ấy."
Sau đó y tá nghe thấy tiếng bước chân nặng nề mà nhanh chóng càng chạy càng xa.
Y tá quay đầu nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, toàn thân đổ mồ hôi lạnh ngồi bệt trên mặt đất: Thật đáng sợ!
Giờ phút này Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm trên chiếc giường của phòng siêu âm, không biết hai bác sĩ này đang thấp giọng thảo luận cái gì, cô nhìn ngọn đèn trên đầu, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Qua hồi lâu, một bác sĩ lớn tuổi nói với cô: “Cô nằm lên cái giường bên trong đi, tôi làm kiểm tra giúp cô."
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn vào bên trong, sắc mặt lại càng trắng.
"Cởi quần, nâng hai chân lên." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nằm xuống thì bác sĩ lại nói.
Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi, sắc mặt trắng bệch nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại, cảm thấy cả người mình bị chôn trong băng tuyết, cô lạnh đến mức toàn thân phát run.
Bác sĩ đứng ở bên cạnh đang đeo găng tay vào.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe những tiếng động nho nhỏ bên cạnh thì không ngừng nói với bản thân: "Thịnh Hoàn Hoàn, ghi nhớ sự nhục nhã và đau đớn này, vĩnh viễn đừng quên..."
"Thả lỏng." Giọng nói của bác sĩ đột nhiên vang lên.
Nhưng thân thể Thịnh Hoàn Hoàn lại căng chặt.
Bác sĩ vịn đầu gối của cô, giọng nói rất ôn hòa hiền lành: “Đừng sợ, thả lỏng người, chỉ là làm kiểm tra đơn giản thôi, rất nhanh."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, thầm đau khổ thét lên trong lòng: "Lăng Tiêu, tôi hận anh, tôi hận anh..."
Ầm!
Đột nhiên, cánh cửa bị dùng sức đẩy ra.
Sau đó một giọng nói lạnh lẽo mang theo tức giận vang lên trong phòng: “Ông đang làm gì?"
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ khép hai chân lại, giật váy xuống rồi co ro thân thể lạnh lẽo của mình lại.
Tay bác sĩ dừng lại giữa không trung: “Lăng tiên sinh..."
"Ra ngoài." Lăng Tiêu lập tức cởi áo khoác choàng lên người Thịnh Hoàn Hoàn, cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của cô thì sắc mặt càng lạnh lẽo như sương: “Cút."
Hai bác sĩ vội vàng bước nhanh rời đi.
Lăng Tiêu nhìn vào gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt tóc mai dính đầy nước mắt, cô đờ đẫn nhìn về phía trước như một con rối không có linh hồn.
Nhìn xuống thì quần còn treo trên cổ chân của cô.
Giờ khắc này, tim Lăng Tiêu rất đau, hắn chôn mặt vào bên tai cô, đau đớn khàn khàn nói: “Không làm nữa, Hoàn Hoàn, chúng ta không làm, giữ đứa bé này lại đi."
Tất cả vô tâm đều triệt để tan rã khi nhìn thấy bàn dụng cụ kia.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn vẫn trống rỗng: “Phẫu thuật được một nửa lý nào lại dừng lại."
Lăng Tiêu nói: “Không làm, chúng ta sinh đứa bé này ra đi."
"Ha ha, chúng ta?" Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh hai tiếng, trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu mang đầy lạnh lùng và trào phúng: “Đây là con của tôi và Đường Nguyên Minh, dù sinh ra thì có liên quan gì đến Lăng Tiêu anh kia chứ?"
Cô đưa tay giật áo khoác trên người xuống rồi ném xuống đất, mặc quần vào ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi kéo váy kéo lại, xuống giường mang vớ giày.
Sau đó cô nhìn về phía Lăng Tiêu hai mắt đỏ ngầu, giọng nói bình tĩnh đến máu lạnh: “Anh nói đúng, đứa nhỏ này là của tôi và Đường Nguyên Minh, đêm đó tôi uống say nên nhầm Đường Nguyên Minh là anh, đã ngủ một đêm với anh ta... Đứa bé này có vào lúc đó."
Mặc dù đã biết chuyện này, nhưng khi nghe Thịnh Hoàn Hoàn chính miệng nói ra lại triệt để cắt đứt chút hi vọng mong manh trong lòng Lăng Tiêu.
Qua thật lâu Lăng Tiêu mới tìm về giọng nói của mình: “Vậy tại sao cô phải gạt tôi?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên: “Bởi vì tôi không cam lòng, tôi muốn xem anh quan tâm tôi, yêu tôi đến mức nào, kết quả anh cũng thấy rồi đó, cuối cùng vẫn là tôi thắng."
"Lăng Tiêu, thật không ngờ anh lại chịu lui đến mức này vì tôi, chịu nhận cả con của người khác, sự hung hăng lúc trước đòi ly hôn đâu rồi?"
Lăng Tiêu đứng ở đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, hắn nghe cô nói cũng không tức giận, giọng nói vẫn rất ôn hòa: “Hoàn Hoàn, cô đừng cố ý kích thích tôi, tôi nói chúng ta sinh đứa nhỏ này ra."
"Sau đó thì sao? Tựa như Tích nhi hay là An Niên?"
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch đôi môi tái nhợt lên: “Đừng nghĩ tôi ngu Lăng Tiêu, anh không chịu nhận, cứ như vậy đi!"
Cứ như vậy đi, không cần có gút mắc nào nữa!
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng đi ra ngoài cửa.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng tuyệt tình của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng vẫn cúi cái đầu cao quý xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, tôi hứa với em sẽ không động vào nó, chúng ta cùng nuôi nó trưởng thành đi."
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn chỉ tạm ngừng, đợi hắn nói xong thì không chút do dự kéo cánh cửa kia ra.
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia đau thương, như đưa ra một lựa chọn rất quan trọng: “Thịnh Hoàn Hoàn, đây là lần cuối cùng tôi hỏi em, kết thúc hay là tiếp tục."
Kết thúc hay là tiếp tục?
Thịnh Hoàn Hoàn dùng hành động của mình để trả lời Lăng Tiêu.
Vấn đề của họ vẫn luôn tồn tại, tiếp tục chỉ là tạm thời, kết cục sau cùng vẫn sẽ kết thúc.
Nếu đã như vậy thì cần gì phải tiếp tục tra tấn nhau?
Đau dài không bằng đau ngắn!
Thịnh Hoàn Hoàn đi mà không quay đầu lại, còn đứa nhỏ trong bụng có giữ hay không là chuyện của cô, không liên quan đến Lăng Tiêu nữa.
Lăng Tiêu siết chặt hai tay thành nắm đấm, tia sáng trong đáy mắt triệt để phai nhạt, nội tâm cũng từ đau thương đến chờ mong, sau cùng hoá thành lạnh lẽo.
Thịnh Hoàn Hoàn, đây là lần cuối cùng, đây là lần cuối cùng tôi hèn mọn như thế...