-
Chương 545-549
Chương 545: Trên đầu Lăng Gia có cái nón xanh
"Lăng Gia, đừng lo cho chúng tôi, đi mau đi." Vân Lang ngẩng đầu hò hét với Lăng Tiêu.
Hai thủ hạ còn lại là Tật Phong và A Ly cũng bảo Lăng Tiêu và Diệp Sâm đi mau.
Bọn họ đều biết Taisen đã chuẩn bị hết mới đến, trên người họ và trên thuyền đều là vũ khí, hơn nữa họ có mấy chục người, Taisen không muốn bọn Lăng Tiêu sống sót xuống thuyền.
Nhưng Lăng Tiêu lại không quan tâm đến lời nói của họ, hắn đi đến trước bàn rồi bình thản ung dung ngồi xuống, nhếch môi mỏng với Taisen: “Taisen, món quà gặp mặt này của anh quá nặng rồi."
Taisen ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, cười xán lạn nhìn hắn và nói với giọng điệu thù hận mãnh liệt: “Lấy giao tình của chúng ta thì món quà này đương nhiên không thể nhẹ."
Lăng Tiêu cười cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt thâm thúy sắc bén rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi sợ anh không chịu nổi quà đáp lễ của tôi thôi."
Nói xong, Lăng Tiêu đưa tay vỗ nhẹ.
Lúc này tình hình bên bờ lập tức đảo ngược.
Một loạt tiếng súng vang lên, thủ vệ bên bờ được đổi hết thành người của Lăng Tiêu.
Lúc này thuyền còn chưa chạy xa nên mọi người đều thấy rõ tình hình bên bờ.
Người đàn ông phía sau Taisen giận dữ, lập tức nhấc súng chỉ vào Lăng Tiêu: “Tao giết mày."
"Ầm!" Một tiếng súng vang lên.
Lăng Tiêu bình yên vô sự ngồi ở đó, không động đậy lấy một cái.
Mà người đàn ông phía sau Taisen thì đau đớn ôm bàn tay cầm súng, máu tươi nhỏ xuống từ kẽ tay.
Diệp Sâm thổi thổi họng súng, lạnh lùng nói với người đàn ông bị thương: “Nếu có lần sau thì bắn nát đầu mày đấy."
Sự phách lối của Diệp Sâm làm người của Taisen giận dữ nên nhao nhao rút súng.
Taisen đưa tay ngăn lại: “Đừng tức giận, chúng ta còn chưa bắt đầu đàm phán, tôi còn có một món quà lớn chưa tặng mà."
Nói xong gã nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi tin Lăng Gia nhất định sẽ đặc biệt thích."
Taisen cười cười rồi vỗ tay một cái.
Một người da đen mang một cái máy tính đến trước mặt Taisen.
"Cô em này trông thật xinh đẹp đúng không?" Taisen nhìn máy tính thưởng thức một lát, còn nhận xét với người da đen bên cạnh: “Con mẹ nó da dẻ thật trắng trẻo."
Người da đen liếm liếm bờ môi dày, dựng ngón tay cái lên: “Xinh đẹp."
"Có ánh mắt, đây là người phụ nữ của Lăng Gia đó." Taisen nhìn chằm chằm Lăng Tiêu rồi từ từ quay máy tính qua.
Trong máy tính có một tấm hình rất rõ ràng, nhân vật chính là Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Họ nằm trên một chiếc giường, trên người cùng phủ một cái chăn, Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong khuỷu tay Đường Nguyên Minh, hai tay đặt trên chăn, trên cổ và xương quai xanh có mấy dấu hôn.
Ảnh là do Đường Nguyên Minh chụp, anh sắc bén nhìn thẳng vào ống kính, khóe miệng nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.
Mà người phụ nữ nằm trong khuỷu tay anh thì nhắm mắt lại như đang say ngủ.
Tấm ảnh này làm bàn tay đang khẽ gõ lên bàn của Lăng Tiêu lập tức siết lại, sắc mặt bị một lớp băng thật dày bao phủ.
"Ha ha, sắc mặt của Lăng Gia thật là đặc sắc, như là... thảo nguyên xanh xanh, ha ha ha..."
Taisen vỗ tay cười đặc biệt khoa trương: “Mọi người mau nhìn, trên đầu Lăng Gia xuất hiện cái nón xanh, sắc mặt cũng xanh mét, tôi quen biết Lăng Gia nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy biểu cảm của anh phong phú như thế, ha ha ha..."
Diệp Sâm cau mày, tấm ảnh kia không có dấu vết PS, chẳng lẽ Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự lên giường rồi?
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới giơ tay lên khép máy tính lại, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào Taisen: “Taisen, anh sẽ hối hận vì lựa chọn của mình."
Lúc này Lăng Tiêu đã biết chuyện xảy ra ở Nam Phi lần này đều do Đường Nguyên Minh gây nên, mà Taisen lựa chọn hợp tác với Đường Nguyên Minh.
Diệp Sâm nhìn Taisen mà lắc đầu, trước kia Lăng Tiêu tha cho Taisen một mạng, nhưng lần này gã chạm đến giới hạn của Lăng Tiêu nên nhất định phải chết.
Taisen đặc biệt bất mãn về thái độ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm, gã đứng lên, chống hai tay lên bàn rồi nhìn xuống Lăng Tiêu từ trên cao: “Lăng Gia có vẻ còn chưa thấy rõ cục diện bây giờ."
Taisen nhếch môi lên: “Người đâu, bắt hết chúng lại cho tôi..."
Lời còn chưa nói hết, đầu Taisen đã bị Lăng Tiêu đè lên bàn, nòng súng lạnh như băng chỉa thẳng vào đầu gã.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám người căn bản không thấy rõ, mà Taisen cũng không kịp phản ứng, gã không biết Lăng Tiêu làm được bằng cách nào.
Nhưng khi bị nòng súng lạnh như băng đè lên đầu thì Taisen biết mình đã thua, gã không nên trở về, không nên khiêu khích Lăng Tiêu lần nữa.
"Bảo người của anh bỏ súng xuống." Lăng Tiêu bóp chặt cổ Taisen, đầu gối đè lên lưng Taisen, làm gã không động đậy được.
Taisen sắc mặt trắng bệch ra lệnh: “Bỏ súng xuống trước."
"Đừng để ý tới hắn, nổ súng." Lúc này một giọng nói truyền đến từ đám người.
Ngay sau đó tiếng súng vang lên khắp bốn phía, Taisen bị bắn trúng, Lăng Tiêu kéo gã dậy rồi dùng thân thể gã làm lá chắn mà nhanh chóng phản kích.
Diệp Sâm nâng cái bàn lên cản ở trước người.
Trong nhất thời, tiếng súng vang dội đánh vỡ sự yên tĩnh của vùng biển quốc tế.
Không biết qua bao lâu, khi một tiếng súng cuối cùng vang lên thì tất cả đã yên tĩnh trở lại.
Vô số người nằm xuống, chỉ còn mấy người đang đứng.
"Quay đầu trở về." Diệp Sâm hô to, sau đó lo lắng nhìn Lăng Tiêu: “Còn nữa, khôi phục tín hiệu đi."
Vân Lang, A Ly, Tật Phong trên mặt đất nhao nhao đứng lên, quỳ xuống trước Lăng Tiêu: “Lăng Gia."
Trên người Lăng Tiêu có rất nhiều vết máu, có của hắn, cũng có của người khác, nhưng trên người hắn không có vết đạn bắn.
Vừa rồi do hành động quá mạnh nên hắn đã kéo rách vết thương trên người.
Lăng Tiêu không nói gì mà khom người nhặt máy tính trên mặt đất lên rồi nói với Diệp Sâm sau lưng: “Lập tức thu xếp máy bay, tôi muốn trở về ngay."
Diệp Sâm gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy tín hiệu đã khôi phục.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm lập tức gọi cho Phùng Việt.
Từ chỗ Phùng Việt, Diệp Sâm biết Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc và bị Đường Nguyên Minh cầm tù.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm nhìn về phía Lăng Tiêu: “Văn Sâm trúng 2 phát súng, Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh mang đi."
Cho dù Diệp Sâm biết ăn nói đến mức nào thì lúc này cũng không biết nên an ủi Lăng Tiêu ra sao.
Mặc kệ Thịnh Hoàn Hoàn có tự nguyện hay không thì cô và Đường Nguyên Minh đã ngủ với nhau là sự thật, dù là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Hơn nữa Lăng Tiêu còn không ở trong nước, khi Thịnh Hoàn Hoàn cần hắn nhất thì hắn không lập tức xuất hiện bên cạnh cô.
Cho dù Diệp Sâm thông minh đến mấy thì lúc này cũng không đoán được Lăng Tiêu đang suy nghĩ gì.
Nhưng Diệp Sâm cảm thấy rất lo lắng, chuyện giữa Lăng Hoa Thanh và An Lan chính là vết xe đổ, không biết Lăng Tiêu làm sao suy nghĩ thông được chuyện này.
Lăng Tiêu không sáng suốt như anh, hắn luôn có bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm, nhiều năm qua bên cạnh hắn chỉ có một người phụ nữ là Thịnh Hoàn Hoàn, hắn yêu cầu rất nghiêm khắc với mình và cũng rất hà khắc với một nửa còn lại.
Diệp Sâm lo lắng hắn không thể chấp nhận một người vợ đã không còn sạch sẽ, dù cô bị ép buộc.
Sau khi xuống thuyền, Lăng Tiêu ngồi trên máy bay trực thăng đến sân bay, không dặn dò gì với Diệp Sâm đã lập tức về nước.
Chương 546: Chạy tới gặp Lăng Tiêu lần cuối
Đường Nguyên Minh đi một mạch tới trưa, có thể là biết tin Thịnh Hoàn Hoàn không ăn điểm tâm nên anh đã trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức đi tới cửa hô to: “Đường Nguyên Minh mở cửa, tôi muốn về nhà, anh thả tôi ra ngoài."
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đi tới phòng ngủ, bước chân dừng lại ngoài cửa: “Hoàn Hoàn, em muốn ăn cơm Trung hay là cơm Tây? Anh có mua hải sản và bò bít tết, đặc biệt tươi ngon."
Giọng nói dịu dàng của Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn rất tuyệt vọng.
Cô biết lần này Đường Nguyên Minh đã quyết tâm không thả cô đi, cô nhất định phải tự nghĩ cách.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cơm Tây đi!"
Cô phải thỏa hiệp trước mới có khả năng tranh thủ càng nhiều tự do.
Đường Nguyên Minh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn, nghĩ lại liền đoán ra tâm tư của cô, anh bao dung cười khẽ và nói: “Hoàn Hoàn nghĩ giống anh đó, vậy trưa chúng ta ăn cơm Tây."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh thả tôi ra ngoài, tôi làm cùng với anh."
Đường Nguyên Minh chậm chạp không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không gây rối, dù sao tôi cũng không ra được, tôi không ăn thì đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn."
Đứa nhỏ chỉ là một cái cớ.
Kỳ thật họ đều biết phôi thai hơn một tháng tuổi chỉ là một cục máu, không có tim không có não không có thân thể, không được coi là sinh mệnh thật sự.
Nhưng lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn có sự tốt đẹp mà Đường Nguyên Minh ước mơ, dù biết cô chỉ tạm thời thỏa hiệp, nhưng chỉ cần cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh cũng tốt.
Cô muốn diễn kịch thì anh sẽ phối hợp, dù sao cũng tốt hơn trợn mắt nhìn nhau với cô.
Đường Nguyên Minh mở cửa, anh mặc bộ đồ vest thẳng đứng ngoài cửa, trong vẻ trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia xấu xa, anh xứng với danh xưng quý tộc ở Hải Thành, khiến vô số người phụ nữ chạy theo như vịt.
Nhưng Đường Nguyên Minh như vậy lại làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đáng buồn, không, là đáng hận.
Bởi vì sự cố chấp của anh cũng biến cô thành người đáng buồn giống như anh, cô không muốn bị anh kéo xuống Địa Ngục.
Đường Nguyên Minh nhìn vào cổ tay của Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói dịu dàng êm tai: “Anh thoa thuốc giúp ngươi em!"
Dù giọng nói của anh dịu dàng đến mấy thì cũng nghe ra được sự cứng rắn bá đạo không cho phép từ chối.
Đường Nguyên Minh tiến vào phòng ngủ, đi đến bên giường liền phát hiện không thấy khung hình trên tủ đầu giường đâu, ánh mắt anh trầm xuống rồi đảo qua bên giường, phát hiện mảnh vỡ bên cạnh thùng rác.
Anh nhặt khung hình đã vỡ vụn từ thùng rác, tấm ảnh vốn được kẹp bên trong đã bị xé thành mảnh vụn.
Đó là ảnh chụp chung của anh và cô khi còn bé, là khoảng thời gian vui sướng nhất cuộc đời anh.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh cửa, cất kỹ khung hình rồi kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một hộp thuốc nhỏ từ bên trong.
"Tới đây." Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, ra hiệu cho Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện anh.
Thịnh Hoàn Hoàn phối hợp ngồi xuống, vươn bàn tay trắng nõn ra, trên hai cánh tay đều có vết dao cắt, sâu cạn không đồng nhất, cũng may không quá nghiêm trọng.
Tối hôm qua Đường Nguyên Minh đã bôi thuốc cho cô, vết thương cạn đã lành lại, vết sâu một chút thì nhìn hơi sưng đỏ.
Tương đối nghiêm trọng là vết thương trên cánh tay.
Phát súng bắn trật của Trần Vân Phàm xượt qua bên cánh tay cô để lại không ít máu.
Đường Nguyên Minh nắm chặt tay cô, cẩn thận khử trùng, bôi thuốc cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt anh khí của anh rồi đột nhiên hỏi một câu: “Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì đúng không?"
Cô và Lăng Tiêu đã ở riêng thật lâu, nếu tối hôm qua cô và Đường Nguyên Minh thật sự có làm gì thì cô có thể cảm giác được.
Cô nghĩ mình và Đường Nguyên Minh còn chưa tới bước cuối cùng.
Tay Đường Nguyên Minh tạm ngừng, sau một lúc mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy đoán của mình không sai, trong bụng của cô đang có đứa con của Lăng Tiêu, cô cảm thấy Đường Nguyên Minh còn chưa biến thái đến mức đó.
Nhưng cho dù là vậy thì dấu vết trên người cũng đủ làm cô chán ghét Đường Nguyên Minh, huống chi anh còn giết Văn Sâm.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi thăm dò: “Có thể nói cho tôi biết mười năm nay anh sống thế nào trong quân đội không?"
Anh đã trải qua những gì trong quân đội mà lại trở thành người ác độc tàn nhẫn, lòng dạ thâm trầm như thế?
Đường Nguyên Minh nâng mí mắt lên, trong giọng nói mang theo tia lạnh lẽo: “Hoàn Hoàn, anh đã bị quân đội xoá tên, không còn là quân nhân, cho nên em không cần cố nhắc nhở thân phận này, nó chẳng là gì đối với anh cả, không có tác dụng trói buộc nào."
Vì sao là xoá tên mà không phải xuất ngũ?
Đường Thắng Văn sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra sao?
Đường Nguyên Minh không nói ra câu giải thích nào, cũng không muốn nhắc tới những gì trong quân đội mười năm qua.
"Được rồi." Đường Nguyên Minh buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, cất hộp thuốc rồi cầm một cái laptop theo: “Không phải muốn nấu ăn giúp anh sao, tới đây."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Đường Nguyên Minh rồi đứng dậy đi về hướng phòng bếp.
Đường Nguyên Minh đặt laptop trên bếp lò sạch sẽ, âm nhạc êm tai truyền đến từ trong máy, trong hình là các nơi có phong cảnh mỹ lệ trên thế giới.
"Đẹp không?" Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nghe nói du lịch có thể giúp tâm tình người ta tốt lên, anh dẫn em đi du lịch thế giới có được không?"
Đây đại khái là câu nói mà phụ nữ cả thế giới đều thích nghe, mà Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy sợ nổi da gà: “Bắt đầu từ nơi nào trước?"
Đường Nguyên Minh ngẫm nghĩ: “Nam Phi? Nếu như thuận lợi thì chúng ta có thể chạy tới gặp Lăng Tiêu lần cuối."
Gặp Lăng Tiêu lần cuối...
Tim Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng như dây đàn.
Đường Nguyên Minh lấy bò bít tết ra, cầm lấy một con dao sắc bén mà lưu loát xử lý: “Nam Phi có viên kim cương lớn nhất xinh đẹp nhất, anh nghĩ em nhất định sẽ thích. Anh dẫn em đi xem quá trình khai thác mỏ vàng và kim cương, còn nữa..."
Đường Nguyên Minh nói cái gì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghe nổi, cô nhìn chăm chú vào con dao trong tay anh, tính toán nên dùng tốc độ nào mới giành được nó.
"Anh dẫn em đi xem động vật hoang dã, lái xe thi chạy với báo săn, dẫn em đi dạo bờ biển..." Đường Nguyên Minh tiếp tục nói, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng lạnh lẽo: “Sau khi đi khắp Nam Phi thì cuộc thi quốc tế cũng bắt đầu, đến lúc đó chúng ta đến xem Nam Tầm thi đấu, an bài này có làm em hài lòng không?"
Đường Nguyên Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời mắt từ con dao qua laptop, chỉ vào phong cảnh trên đó mà nói với Đường Nguyên Minh: “Tôi muốn đến nơi này."
Đó là rừng cây phong ở Canada, rất đẹp.
Đường Nguyên Minh cưng chiều khẽ cười: “Được, chúng ta đến nơi này."
Thịnh Hoàn Hoàn thu tay lại rồi hỏi: “Khi nào chúng ta đi?"
Đường Nguyên Minh nói: “Nếu thuận lợi thì hai ngày nữa."
"Vậy nếu không thuận lợi thì sao?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu thuận lợi mà Đường Nguyên Minh nói đến là kế hoạch giết chết Lăng Tiêu.
Mà không thuận lợi chính là kế hoạch thất bại.
Ánh mắt Đường Nguyên Minh trầm xuống: “Nếu như không thuận lợi thì đêm nay đi ngay."
Nếu như Lăng Tiêu trở về, anh sẽ không để Hoàn Hoàn tiếp tục ở lại Hải Thành.
Kỳ thật anh sớm nên mang Hoàn Hoàn rời đi, chỉ là trước đó lo lắng quá nhiều nên mới khiến họ đi đến bước đường như hôm nay.
Chương 547: Lăng Tiêu, cứu em
Đêm nay?
Nhanh như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán Đường Nguyên Minh muốn đưa cô ra nước ngoài trước khi Lăng Tiêu trở về, anh muốn Lăng Tiêu vĩnh viễn không tìm thấy cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Tôi có thể đi theo anh, nhưng tôi có một yêu cầu, trước khi đi tôi phải gặp ba một lần."
Đường Nguyên Minh lắc đầu: “Anh chỉ có thể cho em nói chuyện video call với bác ấy."
Nói chuyện video call thì khả năng cô được cứu gần như bằng không.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng con dao cách đó không xa, lúc này cái máy tính vốn đang hiện hình ảnh phong cảnh đột nhiên đổi hình, bóng dáng của Thịnh Xán xuất hiện trong màn hình.
Hình ảnh đó như trích từ camera hành trình, hình hình trong xe được chiếu ra rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt già nua mỏi mệt của Thịnh Xán, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay lại: “Anh cho tôi xem cái này làm gì?"
Lúc này ngũ quan tuấn tú của Đường Nguyên Minh lộ ra vẻ dịu dàng: “Không phải em nhớ ba sao, bác ấy mới đi ra từ Thịnh Thế, hiện tại đang trên đường về nhà."
Anh đang dùng mạng của ba để uy hiếp cô.
Anh muốn cho cô biết mình biết rõ hành tung của ba như lòng bàn tay, anh muốn làm gì ba cũng chỉ cần động một đầu ngón tay.
Móng tay của Thịnh Hoàn Hoàn gần như cắm vào lòng bàn tay: “Đường Nguyên Minh, anh còn có thể hèn hạ hơn nữa không?"
Đường Nguyên Minh dịu dàng nói: “Hoàn Hoàn, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc này cô tốn bao nhiêu sức lực mới khống chế được mình không nhào về hướng anh.
Cô không muốn gào thét cào cắn anh như bà điên, bởi vì làm như vậy không thay đổi được gì.
Cô chỉ vào máy tính mà nói với Đường Nguyên Minh: “Đưa nó cho tôi."
Vừa dứt lời, màn ảnh máy tính đã tối xuống.
Đường Nguyên Minh giải thích: “Hết pin rồi, hơn nữa không có mật khẩu thì em cũng không dùng mạng được."
Rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà nhanh chóng đi qua, nâng máy vi tính lên đập mạnh xuống đất, máy tính bị cô đập tan nát.
Đường Nguyên Minh ôm lấy eo cô từ phía sau rồi kéo cô đến trước mặt anh, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Hả giận chưa? Chưa hết giận thì đâm một dao vào người anh này."
Đường Nguyên Minh nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhét một con dao bén nhọn vào tay cô, sau đó từ từ quay người cô lại đối mặt với anh.
Trong ánh mắt tràn ngập hận thù của Thịnh Hoàn Hoàn, anh nâng tay cô lên chỉa mũi đao vào ngực mình: “Giết anh thì em có thể được tự do, chỉ cần đâm một dao xuống thôi."
"Anh nghĩ tôi không dám?" Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, sức lực trên tay càng lúc càng lớn, mũi đao đã đâm vào da Đường Nguyên Minh, máu tươi nhuộm đỏ áo sơmi trước ngực anh.
Từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn dịu dàng cười cười, không sợ hãi chút nào: “Dùng sức, đâm mạnh vào."
Nhìn mảnh đỏ càng ngày càng lớn kia, lòng bàn tay của Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu đổ mồ hôi.
Đâm một dao xuống thì Đường Nguyên Minh sẽ chết, cô có thể lấy được tự do.
Nhưng cô không xuống tay được.
Cô không muốn giết người, cô không muốn biến thành tội phạm giết người.
"Không dám sao? Bỏ lỡ lần này thì em không còn cơ hội nữa." Đường Nguyên Minh nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục đâm sâu vào, máu chảy càng nhiều: “Nếu đã không dám thì từ bỏ đi! Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh."
Câu nói sau cùng kia như kích thích Thịnh Hoàn Hoàn, đồng tử của cô co rụt lại, bàn tay siết chặt con dao rồi rút ra, sau đó hung hăng đâm mạnh vào bả vai Đường Nguyên Minh.
Bỗng nhiên, cánh tay cô đau nhói, con dao rơi xuống đất.
"Em thật sự muốn giết anh?" Rốt cục vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh cũng biến mất, đáy mắt tràn ngập đau đớn thê lương, gương mặt anh tuấn tà ác hiện lên chút điên cuồng.
"Là anh ép tôi làm như vậy." Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch vì cơn đau trên cổ tay.
Lúc này một tiếng chuông đột nhiên vang lên, giai điệu quen thuộc khiến Thịnh Hoàn Hoàn chú ý.
Đó là tiếng chuông dành riêng cho Lăng Tiêu trong điện thoại của cô.
Điện thoại của cô nằm trong tay Đường Nguyên Minh sao?
Đường Nguyên Minh siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt bi thương không dời khỏi gương mặt cô, anh vươn tay vào túi rồi lôi cái điện thoại mới ra.
Trên điện thoại hiện lên tên của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn kích động nhìn tên của Lăng Tiêu, theo phản xạ giành lấy điện thoại, tay nhanh chóng quẹt qua một cái, điện thoại lập tức có người bắt máy.
"Lăng Tiêu, là anh sao Lăng Tiêu?" Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt điện thoại, kích động gọi tên của Lăng Tiêu, hắn còn sống đúng không, kế hoạch của Đường Nguyên Minh đã thất bại.
Không được Lăng Tiêu lập tức đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn phòng bị nhìn Đường Nguyên Minh, thử mấy lần vẫn không tránh khỏi tay anh được.
Sức lực của Đường Nguyên Minh càng ngày càng mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đau đến mức suýt kêu thảm: “Lăng Tiêu, anh mau trả lời em, là anh đúng không, anh ở đâu?"
Sóng mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"Là tôi." Rốt cục trong điện thoại cũng truyền đến tiếng nói của Lăng Tiêu.
Trên máy bay trực thăng, Lăng Tiêu nghe thấy tiếng nói Thịnh Hoàn Hoàn nhưng cổ họng hắn như bị một bàn tay nắm lấy, nói hai chữ thôi đã gần như dùng hết sức lực của hắn.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không kịp nhiều lời, khi Đường Nguyên Minh nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu thì đột nhiên ôm lấy eo của cô rồi nhấc cả người cô lên đặt lên tủ lạnh.
"Anh làm gì, Đường Nguyên Minh anh buông ra..." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, hai tay bị Đường Nguyên Minh đè lên đỉnh đầu, môi lập tức bị ngăn chặn.
Hành động của Đường Nguyên Minh mang theo sự điên cuồng, anh gần như dùng hết sức lực để cướp đoạt tất cả của Thịnh Hoàn Hoàn, khiến cô không thể trốn được.
Quần áo trên người bị "Xẹt" một tiếng xé thành hai mảnh.
Không được, không được...
Lăng Tiêu, cứu em!
Thịnh Hoàn Hoàn muốn gào lên, nhưng môi lại bị ngăn chặn, sự nhục nhã làm khóe mắt cô treo đầy nước mắt, cuối cùng cô không dám gọi tên của Lăng Tiêu nữa.
Cô không có dũng khí gọi tên Lăng Tiêu, cô biết hắn không trở lại kịp nữa, cô gọi tên hắn là đang đâm dao vào tim hắn.
Cô chỉ dám hò hét trong lòng: Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, cứu em...
Cô hi vọng hắn nghe được, nhưng lại sợ hãi hắn nghe được!
Không biết qua bao lâu, rốt cục Đường Nguyên Minh cũng buông môi cô ra rồi hôn lên chiếc cổ tinh tế xinh đẹp của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy Đường Nguyên Minh ra: “Cút đi."
Đường Nguyên Minh lảo đảo, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
Nhưng chưa chạy được mấy bước thì cánh tay cô đã bị Đường Nguyên Minh nắm lấy, điện thoại bị anh giật lại, anh đá văng cửa phòng ngủ rồi ném cô lên giường.
"Ầm!" Cánh cửa bị khóa lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không gào nữa, bởi vì cô biết Đường Nguyên Minh sẽ không thả mình ra, cô lo là anh sẽ nói cái gì với Lăng Tiêu.
Cô sờ bờ môi run rẩy của mình, nước mắt trượt xuống từng giọt.
Vừa rồi Lăng Tiêu nhất định đã nghe thấy, hắn nhất định đã nghe thấy...
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy mình rất bẩn, toàn thân đều rất bẩn.
Cô nhảy xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm rồi cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, dùng sức chà thân thể của mình như trên người dính phải thứ không sạch sẽ, có làm thế nào cũng không rửa sạch được.
Chương 548: Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi
Không biết qua bao lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới buông tha cho mình, cô vô lực tựa vào vách tường lạnh lẽo, ôm chặt thân thể bị chà xát đỏ bừng rồi từ từ trượt xuống mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn, không sao, chí ít Lăng Tiêu còn sống!
Hắn nhất định sẽ gấp rút trở về cứu cô, nhất định sẽ...
Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trong phòng bếp, trong tay vuốt vuốt con dao nhuốm máu, trên gương mặt đẹp trai mang đầy vẻ âm u.
Điện thoại lại vang lên, Đường Nguyên Minh mặc kệ nó reo lên inh ỏi, mặc cho Lăng Tiêu sốt ruột.
Điện thoại reo hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn không bắt máy, thẳng đến mấy phút sau mới ngừng lại.
Khi Đường Nguyên Minh nhìn điện thoại đã hoàn toàn tối xuống thì mới nhăn mày lại.
Anh biết Lăng Tiêu sẽ không ngồi chờ chết, xem ra anh phải sớm mang Hoàn Hoàn rời đi.
Đường Nguyên Minh lấy điện thoại của mình ra gọi một cú điện thoại.
"Đường tổng."
"Lăng Tiêu lên máy bay chưa?" Đường Nguyên Minh hỏi.
Đối phương lập tức trả lời: “Lăng Tiêu đang ngồi trên trực thăng riêng của mình ở Nam Phi."
Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Bắn hạ trực thăng, mặt khác tìm cho tôi một chiếc máy bay, tôi muốn đi Nam Phi."
Lăng Tiêu tuyệt đối nghĩ không ra chờ hắn chạy về Hải Thành thì anh đã mang Thịnh Hoàn Hoàn đến Nam Phi.
Chờ anh càn quét xong toàn bộ thế lực của hắn ở Nam Phi thì Lăng Tiêu sẽ chẳng còn là uy hiếp đối với anh nữa.
Còn Hải Thành, Lăng Tiêu muốn thì để hắn cầm đi, Thịnh Hoàn Hoàn ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của anh.
Đường Nguyên Minh còn chưa cúp điện thoại thì cái điện thoại còn lại đã vang lên lần nữa, vẫn là Lăng Tiêu gọi tới.
Đường Nguyên Minh nhìn đồng hồ, lúc này cách cú điện thoại đầu tiên mới có mười một phút thôi.
Đường Nguyên Minh chậm chạp không nghe máy mà lấy một cái vali từ phòng khác ra rồi thu dọn một chút đồ đạc.
Sau khi kéo vali lên, Đường Nguyên Minh mới đưa tay bấm nút nghe, trong giọng nói lười biếng mang đầy châm chọc: “Lăng Tổng, anh thật là kiên nhẫn."
"Để Thịnh Hoàn Hoàn nghe máy." Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ điện thoại, khàn khàn nặng nề.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Chỉ sợ không tiện lắm, tôi nghĩ hiện tại cô ấy sợ nhất là nghe thấy tiếng nói của anh."
Lăng Tiêu trầm mặc mấy giây, giọng nói đầy sát khí truyền đến từ điện thoại: “Đường Nguyên Minh, tao sẽ giết mày."
"Anh không giết được tôi." Đường Nguyên Minh cười cười: “Taisen có cho anh xem tấm ảnh kia chưa? Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi, lần trước uống say là tôi ôm cô ấy lên lầu, cô ấy nhầm tôi là anh."
"Lăng Tiêu, buông tay đi, lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ cô ấy đã có con của tôi rồi."
"Đường, Nguyên, Minh." Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo sự phẫn nộ không cách nào khống chế.
Đường Nguyên Minh lạnh lùng chế giễu: “Có thể nghe thấy Lăng Tổng mất khống chế thật là không dễ, thôi cúp máy đây, Hoàn Hoàn nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra, tôi đi đưa áo choàng tắm cho cô ấy."
Nói xong, Đường Nguyên Minh cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng chế giễu trên mặt dần dần biến thành tự giễu, hốc mắt cũng đỏ ngầu lên.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự còn trong phòng tắm, Đường Nguyên Minh chọn cho cô một bộ quần áo rồi đặt ngoài cửa phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi, anh để em gọi điện thoại cho bác trai, anh chỉ cho em năm phút đồng hồ, nếu em không đi ra thì anh sẽ vào mặc giúp em."
Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa phòng tắm ra cầm quần áo vào.
Sau khi mặc quần áo, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu đi ra ngoài.
Cô biết hiện tại Đường Nguyên Minh đang muốn mang cô đi, chứng tỏ rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ tìm tới nơi này, cô phải nghĩ cách kéo dài Đường Nguyên Minh, cố gắng giúp cho người của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khóa cửa phòng tắm lại, cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt rồi dùng sức nhét vào cửa đáy, kẹt chặt cánh cửa lại.
Sau đó cô quay người đi đến trước vòi hoa sen, dùng sức vặn vòi hoa sen xuống.
Nhưng còn chưa tới năm phút thì Đường Nguyên Minh đã tiến đến.
Anh dừng bước bên ngoài phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô nghe thấy trên mái nhà truyền đến tiếng vang, đó là tiếng máy bay trực thăng hạ cánh.
Cô không thể bị mang đi, nếu không có thể sẽ vĩnh viễn không về Hải Thành được.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm chặt vòi hoa sen inox trên tay, trên cái trán trơn bóng đầy mồ hôi: “Anh chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần áo xong."
"Cần bao lâu?" Đường Nguyên Minh kiên nhẫn hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Ba phút."
Chuyện Đường Nguyên Minh vẫn đang ở trong căn hộ này không khó tra ra, chắc hẳn rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ đuổi tới.
Trên mái nhà có chiếc trực thăng hạ cánh, rêu rao như thế thì nhất định người của Lăng Tiêu sẽ đoán được Đường Nguyên Minh muốn dẫn cô đi, cho nên chỉ cần không lên máy bay thì cô sẽ có cơ hội được cứu.
Nhưng lần này Đường Nguyên Minh không lịch sự như vậy: “Em chỉ có một phút."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Một phút không đủ."
Đường Nguyên Minh bắt đầu đếm: “Em còn có năm mươi giây... Bốn mươi giây..."
Khi thời gian càng lúc càng đến gần, trên trán và chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi chi chít, cô nắm vòi hoa sen càng chặt.
"Hai mươi giây..." Vừa nói xong, Đường Nguyên Minh đã bắt đầu đẩy cửa.
Rất nhanh anh đã phát hiện cửa bị bàn chải đánh răng kẹp lại, anh lập tức nâng chân lên dùng sức đạp.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa bị đá văng.
Thịnh Hoàn Hoàn xông lên trước rồi dùng sức đập mạnh vòi hoa sen vào đầu Đường Nguyên Minh.
Một tiếng vang nặng nề truyền đến, Đường Nguyên Minh lui lại một bước, thân thể ngã vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn, máu chảy xuống từ trán anh.
Đường Nguyên Minh đưa tay sờ trán một cái, nhìn máu trên đầu ngón tay mà cười cười: “Hoàn Hoàn, em còn chưa đủ sức."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, lại giơ vòi hoa sen lên nện vào đầu Đường Nguyên Minh, nhưng lần này cô không thành công.
Đường Nguyên Minh bắt lấy tay cô rồi hất văng vòi hoa sen, thân thể trùn xuống vác cô lên rồi bước nhanh đi ra ngoài.
"Đường Nguyên Minh, anh thả tôi ra." Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai lên, phần bụng bị chống lên vai Đường Nguyên Minh, cảm giác đau đớn truyền đến từng cơn: “Đường Nguyên Minh, anh thả tôi xuống, tôi đau bụng, tôi bụng đau quá..."
Đường Nguyên Minh không quan tâm tiếng thét của cô mà sải bước đi đến thang máy, ấn dấu vân tay vào.
Thang máy vừa mở ra đã có người đi đến: “Đường tổng."
Đường Nguyên Minh không quay đầu lại mà nói: “Mang cái vali kia theo."
Rất nhanh họ đã đến mái nhà, khi Đường Nguyên Minh buông Thịnh Hoàn Hoàn ra mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy: “Hoàn Hoàn?"
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, móng tay gần như đâm rách mu bàn tay anh: “Tôi đau bụng, đưa tôi bệnh viện... Mau đưa tôi đi bệnh viện..."
Sắc mặt và mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên mặt mũi và cổ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh không dám hoài nghi cô đang giả vờ.
Anh lập tức nói với người đàn ông đứng bên cạnh chiếc trực thăng: “Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô, bảo ông ta lập tức chạy tới."
Người đàn ông đáp "Vâng".
Thịnh Hoàn Hoàn bóp chặt tay Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, đưa tôi đi bệnh viện, xin anh."
Ánh mắt Đường Nguyên Minh ảm đạm không ánh sáng, chỉ đến lúc này cô mới chịu thua, nhưng lần này anh không thể đáp ứng: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, chúng ta không thể đến bệnh viện."
Chương 549: Anh Minh, tôi không muốn chết
Câu trả lời của Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tuyệt vọng, cô dần dần buông tay ra, giật giật đôi môi tái nhợt: “Đúng vậy, làm sao anh lại đưa tôi đi bệnh viện được."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, bất lực kêu gào tên của Lăng Tiêu: Lăng Tiêu, Lăng Tiêu anh ở chỗ nào, vì sao vẫn chưa trở lại!
Nhưng kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết là Lăng Tiêu sẽ không đến.
Trưa hôm qua Lăng Tiêu lên máy bay, nhanh nhất cũng cần 13 giờ mới đến bên kia, không tính đến thời gian quá cảnh và dừng lại, chỉ tính đến thời gian ngồi trên máy bay trở về đã tốn đến 26 giờ.
Huống chi hắn còn phải giải quyết chuyện bên kia?
Hiện tại mới là trưa ngày hôm sau, Lăng Tiêu có mọc cánh cũng chạy về không kịp.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt lấy lớp áo ở bụng, trong lòng không ngừng khẩn cầu trời xanh, xin trời phù hộ thai nhi trong bụng cô bình an vô sự, cô nguyện ý dùng tuổi thọ của mình đổi lấy bình an cho nó.
Đường Nguyên Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn thì thúc giục người bên cạnh: “Gọi điện thoại thúc giục tiếp đi, tôi phải lập tức nhìn thấy bác sĩ Ngô."
Người đàn ông lập tức gọi điện thoại đi giục.
Vừa cúp điện thoại, người đàn ông vừa kéo vali theo đã thở hồng hộc chạy tới: “Đường tổng, cho Thịnh tiểu thư thử mấy loại thuốc dưỡng thai này trước đi, trước kia vợ tôi từng uống mấy loại này đó."
Người đàn ông này tên là Lưu Húc, là phụ tá đắc lực của Đường Nguyên Minh nên cũng biết chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn kêu đau bụng thì Lưu Húc liền đoán được cô bị động thai, anh ta lập tức vào thang máy xuống lầu mua mấy hộp thuốc dưỡng thai bên ngoài cư xá rồi trở về.
Đường Nguyên Minh không do dự mà lập tức nhận lấy thuốc và một chai nước lọc từ Lưu Húc: “Hoàn Hoàn, mau uống số thuốc này đi."
Việc này liên quan đến đứa nhỏ trong bụng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua số thuốc trong tay Đường Nguyên Minh rồi há miệng nuốt hết thuốc vào.
Lúc này bác sĩ Ngô kia còn chưa tới, Đường Nguyên Minh trời sinh có tính đa nghi nên lập tức nói với Lưu Húc: “Chuẩn bị cất cánh."
"Ầm!"
Đường Nguyên Minh vừa nói xong thì một tiếng súng đã truyền đến từ trên trời.
Người đàn ông vừa đứng ở đuôi máy bay gọi điện thoại lập tức ngã xuống đất.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn lên bầu trời thì thấy có mấy chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến, trong ánh mắt ảm đạm của cô hiện ra chút mong đợi.
Là Lăng Tiêu sao, hắn thật sự tới cứu cô sao?
"Cất cánh." Đường Nguyên Minh sầm mặt lại, lập tức thúc giục máy bay trực thăng.
"Phanh phanh phanh..." Tiếng súng còn đang tiếp tục, những người còn lại hành động cực nhanh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cửa máy bay đóng lại, nghe động cơ máy bay khởi động "Ong ong" thì cắn chặt môi, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị mang đi sao?
"Đường Nguyên Minh, mày muốn đi đâu?" Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài, mang theo sự uy nghiêm của người bề trên: “Còn không mau thả người ra."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua bên đó thì thấy hai chiếc máy bay trực thăng bay lên từ phía dưới, một chiếc trong đó mở cửa ra, Đường Thắng Văn đang cầm một cái loa nhỏ mà nói.
Thì ra không phải Lăng Tiêu!
Trông thấy người tới, tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm đi.
Trông thấy Đường Thắng Văn, con ngươi của Đường Nguyên Minh hơi co rụt lại, đáy mắt hiện đầy hận thù.
"Tao lặp lại lần nữa, thả người ra." Đường Nguyên Minh tức giận chỉ vào hướng Đường Nguyên Minh đang ngồi: “Mày là thứ không có chí tiến thủ, vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp không cần mà lại chạy về Hải Thành làm tao mất mặt xấu hổ, mày bảo tao còn mặt mũi nào để tồn tại?"
"Tao tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng mày, mặt dạn mày dày bắc cầu xây đường cho mày mà mày lại báo đáp tao như thế sao? Súc sinh, còn không mau đi xuống."
Đứng ở vị trí một người cha thì lời nói của Đường Thắng Văn rất khó nghe.
Đường Nguyên Minh đưa tay che lỗ tai Thịnh Hoàn Hoàn lại, không để cô nghe thấy những lời khó nghe đó, chỉ mặt không cảm xúc nói với phi công phía trước: “Cất cánh."
Giọng nói của Đường Thắng Văn lại vang lên lần nữa: “Đường Nguyên Minh mày nghĩ mình còn đi được sao? Mày nhìn xung quanh thử xem."
Mấy chiếc máy bay trực thăng nhao nhao mở cửa ra, từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Đường Nguyên Minh, mấy người đàn ông trong máy bay lập tức biến sắc rồi lập tức nhìn về phía anh.
Những gương mặt quen thuộc kia đều là anh em từng vào sinh ra tử với Đường Nguyên Minh, bây giờ đầu họ đều bị súng chỉa vào.
Sống chết của họ đều được quyết định bởi lựa chọn của Đường Nguyên Minh.
Đường Thắng Văn tiếp tục nói: “Nếu mày dám đi thì họ sẽ được định tội danh phản bội, bị bí mật xử tử."
"Đường thiếu." Mấy người đàn ông lo lắng nhìn Đường Nguyên Minh.
Những người bị bắt đều là đồng bọn và cũng là chiến hữu anh em vào sinh ra tử với họ.
Dù thế nào thì họ cũng không thể vứt bỏ mặc kệ.
Lúc này một tiếng nói truyền đến từ một chiếc trực thăng khác: “Đường Nguyên Minh, máy bay số xxx anh đặt vé đã bị chúng tôi vây quanh, anh không đi đâu được cả."
Tiếng nói này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi quen thuộc, cô ghé vào cửa sổ phi cơ thì trông thấy Phùng Việt, anh ta là thư ký riêng của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu cục diện lúc này rất bất lợi cho Đường Nguyên Minh, hiện tại anh đâm lao phải theo lao, thế là cô ôm bụng đau khổ khóc ròng: “Đau quá... Bụng của tôi..."
Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chau mày sắc mặt tái nhợt thì đáy mắt hiện đầy lo lắng, cũng tràn ngập không cam lòng.
Chẳng lẽ anh chỉ có thể đưa Hoàn Hoàn về bên cạnh Lăng Tiêu?
Không, không có khả năng!
Lúc này một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh.
Đường Nguyên Minh trông thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó nhỏ lên mu bàn tay anh, làm tim anh như bị khoét một cái lỗ.
"Anh Minh... Cầu xin anh thả tôi đi, tôi không muốn chết..." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, lại một giọt nước mắt trượt xuống: “Còn có những người thề sống chết đi theo anh ở bên ngoài, họ cũng không muốn chết... Người chết rồi thì không còn cái gì, chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn."
Người chết rồi thì không còn cái gì.
Chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn.
Anh có thể chạy trốn, nhưng chiến hữu bên ngoài thì sao?
Còn sức khoẻ của Hoàn Hoàn nữa, hiện tại làm sao cô có thể chạy trốn cùng với anh được chứ?
Cuối cùng ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên người Đường Thắng Văn, đáy mắt đầy hận thù mãnh liệt không cách nào xua tan, sự hận thù này không nên xuất hiện ở hai cha con mà giống kẻ thù không đội trời chung hơn.
Qua một lúc lâu Đường Nguyên Minh mới mở miệng: “Tắt máy."
Cánh máy bay từ từ dừng lại, thủ hạ mở cửa ra cho Đường Nguyên Minh.
Lúc này máy bay của Đường Thắng Văn và Phùng Việt cũng đáp xuống sân thượng, hai nhóm người lần lượt đi xuống máy bay.
Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống.
Phùng Việt lập tức đi lên trước, lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt: “Thịnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn giãy dụa mấy lần mà Đường Nguyên Minh vẫn không buông cô ra.
Đường Thắng Văn lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh: “Còn không buông người xuống."
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía Phùng Việt, ánh mắt sắc bén như hai mũi tên: “Đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cô ấy và đứa bé trong bụng bị gì thì tôi dùng đầu của anh để tế họ."
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy lửa giận, cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại hèn hạ như vậy.
Anh che chở cho con của cô và Lăng Tiêu không phải là cố ý để người ta hiểu lầm đứa bé này là cốt nhục của anh sao?
"Lăng Gia, đừng lo cho chúng tôi, đi mau đi." Vân Lang ngẩng đầu hò hét với Lăng Tiêu.
Hai thủ hạ còn lại là Tật Phong và A Ly cũng bảo Lăng Tiêu và Diệp Sâm đi mau.
Bọn họ đều biết Taisen đã chuẩn bị hết mới đến, trên người họ và trên thuyền đều là vũ khí, hơn nữa họ có mấy chục người, Taisen không muốn bọn Lăng Tiêu sống sót xuống thuyền.
Nhưng Lăng Tiêu lại không quan tâm đến lời nói của họ, hắn đi đến trước bàn rồi bình thản ung dung ngồi xuống, nhếch môi mỏng với Taisen: “Taisen, món quà gặp mặt này của anh quá nặng rồi."
Taisen ngồi xuống đối diện Lăng Tiêu, cười xán lạn nhìn hắn và nói với giọng điệu thù hận mãnh liệt: “Lấy giao tình của chúng ta thì món quà này đương nhiên không thể nhẹ."
Lăng Tiêu cười cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt thâm thúy sắc bén rất lạnh lẽo vô tình: “Tôi sợ anh không chịu nổi quà đáp lễ của tôi thôi."
Nói xong, Lăng Tiêu đưa tay vỗ nhẹ.
Lúc này tình hình bên bờ lập tức đảo ngược.
Một loạt tiếng súng vang lên, thủ vệ bên bờ được đổi hết thành người của Lăng Tiêu.
Lúc này thuyền còn chưa chạy xa nên mọi người đều thấy rõ tình hình bên bờ.
Người đàn ông phía sau Taisen giận dữ, lập tức nhấc súng chỉ vào Lăng Tiêu: “Tao giết mày."
"Ầm!" Một tiếng súng vang lên.
Lăng Tiêu bình yên vô sự ngồi ở đó, không động đậy lấy một cái.
Mà người đàn ông phía sau Taisen thì đau đớn ôm bàn tay cầm súng, máu tươi nhỏ xuống từ kẽ tay.
Diệp Sâm thổi thổi họng súng, lạnh lùng nói với người đàn ông bị thương: “Nếu có lần sau thì bắn nát đầu mày đấy."
Sự phách lối của Diệp Sâm làm người của Taisen giận dữ nên nhao nhao rút súng.
Taisen đưa tay ngăn lại: “Đừng tức giận, chúng ta còn chưa bắt đầu đàm phán, tôi còn có một món quà lớn chưa tặng mà."
Nói xong gã nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tôi tin Lăng Gia nhất định sẽ đặc biệt thích."
Taisen cười cười rồi vỗ tay một cái.
Một người da đen mang một cái máy tính đến trước mặt Taisen.
"Cô em này trông thật xinh đẹp đúng không?" Taisen nhìn máy tính thưởng thức một lát, còn nhận xét với người da đen bên cạnh: “Con mẹ nó da dẻ thật trắng trẻo."
Người da đen liếm liếm bờ môi dày, dựng ngón tay cái lên: “Xinh đẹp."
"Có ánh mắt, đây là người phụ nữ của Lăng Gia đó." Taisen nhìn chằm chằm Lăng Tiêu rồi từ từ quay máy tính qua.
Trong máy tính có một tấm hình rất rõ ràng, nhân vật chính là Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn.
Họ nằm trên một chiếc giường, trên người cùng phủ một cái chăn, Thịnh Hoàn Hoàn nằm trong khuỷu tay Đường Nguyên Minh, hai tay đặt trên chăn, trên cổ và xương quai xanh có mấy dấu hôn.
Ảnh là do Đường Nguyên Minh chụp, anh sắc bén nhìn thẳng vào ống kính, khóe miệng nhếch lên nụ cười của người chiến thắng.
Mà người phụ nữ nằm trong khuỷu tay anh thì nhắm mắt lại như đang say ngủ.
Tấm ảnh này làm bàn tay đang khẽ gõ lên bàn của Lăng Tiêu lập tức siết lại, sắc mặt bị một lớp băng thật dày bao phủ.
"Ha ha, sắc mặt của Lăng Gia thật là đặc sắc, như là... thảo nguyên xanh xanh, ha ha ha..."
Taisen vỗ tay cười đặc biệt khoa trương: “Mọi người mau nhìn, trên đầu Lăng Gia xuất hiện cái nón xanh, sắc mặt cũng xanh mét, tôi quen biết Lăng Gia nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên thấy biểu cảm của anh phong phú như thế, ha ha ha..."
Diệp Sâm cau mày, tấm ảnh kia không có dấu vết PS, chẳng lẽ Đường Nguyên Minh và Thịnh Hoàn Hoàn thật sự lên giường rồi?
Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới giơ tay lên khép máy tính lại, ánh mắt đầy sát khí nhìn thẳng vào Taisen: “Taisen, anh sẽ hối hận vì lựa chọn của mình."
Lúc này Lăng Tiêu đã biết chuyện xảy ra ở Nam Phi lần này đều do Đường Nguyên Minh gây nên, mà Taisen lựa chọn hợp tác với Đường Nguyên Minh.
Diệp Sâm nhìn Taisen mà lắc đầu, trước kia Lăng Tiêu tha cho Taisen một mạng, nhưng lần này gã chạm đến giới hạn của Lăng Tiêu nên nhất định phải chết.
Taisen đặc biệt bất mãn về thái độ của Lăng Tiêu và Diệp Sâm, gã đứng lên, chống hai tay lên bàn rồi nhìn xuống Lăng Tiêu từ trên cao: “Lăng Gia có vẻ còn chưa thấy rõ cục diện bây giờ."
Taisen nhếch môi lên: “Người đâu, bắt hết chúng lại cho tôi..."
Lời còn chưa nói hết, đầu Taisen đã bị Lăng Tiêu đè lên bàn, nòng súng lạnh như băng chỉa thẳng vào đầu gã.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đám người căn bản không thấy rõ, mà Taisen cũng không kịp phản ứng, gã không biết Lăng Tiêu làm được bằng cách nào.
Nhưng khi bị nòng súng lạnh như băng đè lên đầu thì Taisen biết mình đã thua, gã không nên trở về, không nên khiêu khích Lăng Tiêu lần nữa.
"Bảo người của anh bỏ súng xuống." Lăng Tiêu bóp chặt cổ Taisen, đầu gối đè lên lưng Taisen, làm gã không động đậy được.
Taisen sắc mặt trắng bệch ra lệnh: “Bỏ súng xuống trước."
"Đừng để ý tới hắn, nổ súng." Lúc này một giọng nói truyền đến từ đám người.
Ngay sau đó tiếng súng vang lên khắp bốn phía, Taisen bị bắn trúng, Lăng Tiêu kéo gã dậy rồi dùng thân thể gã làm lá chắn mà nhanh chóng phản kích.
Diệp Sâm nâng cái bàn lên cản ở trước người.
Trong nhất thời, tiếng súng vang dội đánh vỡ sự yên tĩnh của vùng biển quốc tế.
Không biết qua bao lâu, khi một tiếng súng cuối cùng vang lên thì tất cả đã yên tĩnh trở lại.
Vô số người nằm xuống, chỉ còn mấy người đang đứng.
"Quay đầu trở về." Diệp Sâm hô to, sau đó lo lắng nhìn Lăng Tiêu: “Còn nữa, khôi phục tín hiệu đi."
Vân Lang, A Ly, Tật Phong trên mặt đất nhao nhao đứng lên, quỳ xuống trước Lăng Tiêu: “Lăng Gia."
Trên người Lăng Tiêu có rất nhiều vết máu, có của hắn, cũng có của người khác, nhưng trên người hắn không có vết đạn bắn.
Vừa rồi do hành động quá mạnh nên hắn đã kéo rách vết thương trên người.
Lăng Tiêu không nói gì mà khom người nhặt máy tính trên mặt đất lên rồi nói với Diệp Sâm sau lưng: “Lập tức thu xếp máy bay, tôi muốn trở về ngay."
Diệp Sâm gật đầu, lấy điện thoại ra nhìn thì thấy tín hiệu đã khôi phục.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm lập tức gọi cho Phùng Việt.
Từ chỗ Phùng Việt, Diệp Sâm biết Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc và bị Đường Nguyên Minh cầm tù.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm nhìn về phía Lăng Tiêu: “Văn Sâm trúng 2 phát súng, Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh mang đi."
Cho dù Diệp Sâm biết ăn nói đến mức nào thì lúc này cũng không biết nên an ủi Lăng Tiêu ra sao.
Mặc kệ Thịnh Hoàn Hoàn có tự nguyện hay không thì cô và Đường Nguyên Minh đã ngủ với nhau là sự thật, dù là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này.
Hơn nữa Lăng Tiêu còn không ở trong nước, khi Thịnh Hoàn Hoàn cần hắn nhất thì hắn không lập tức xuất hiện bên cạnh cô.
Cho dù Diệp Sâm thông minh đến mấy thì lúc này cũng không đoán được Lăng Tiêu đang suy nghĩ gì.
Nhưng Diệp Sâm cảm thấy rất lo lắng, chuyện giữa Lăng Hoa Thanh và An Lan chính là vết xe đổ, không biết Lăng Tiêu làm sao suy nghĩ thông được chuyện này.
Lăng Tiêu không sáng suốt như anh, hắn luôn có bệnh thích sạch sẽ trong chuyện tình cảm, nhiều năm qua bên cạnh hắn chỉ có một người phụ nữ là Thịnh Hoàn Hoàn, hắn yêu cầu rất nghiêm khắc với mình và cũng rất hà khắc với một nửa còn lại.
Diệp Sâm lo lắng hắn không thể chấp nhận một người vợ đã không còn sạch sẽ, dù cô bị ép buộc.
Sau khi xuống thuyền, Lăng Tiêu ngồi trên máy bay trực thăng đến sân bay, không dặn dò gì với Diệp Sâm đã lập tức về nước.
Chương 546: Chạy tới gặp Lăng Tiêu lần cuối
Đường Nguyên Minh đi một mạch tới trưa, có thể là biết tin Thịnh Hoàn Hoàn không ăn điểm tâm nên anh đã trở về.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì lập tức đi tới cửa hô to: “Đường Nguyên Minh mở cửa, tôi muốn về nhà, anh thả tôi ra ngoài."
Cô nghe thấy có tiếng bước chân đi tới phòng ngủ, bước chân dừng lại ngoài cửa: “Hoàn Hoàn, em muốn ăn cơm Trung hay là cơm Tây? Anh có mua hải sản và bò bít tết, đặc biệt tươi ngon."
Giọng nói dịu dàng của Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn rất tuyệt vọng.
Cô biết lần này Đường Nguyên Minh đã quyết tâm không thả cô đi, cô nhất định phải tự nghĩ cách.
Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Cơm Tây đi!"
Cô phải thỏa hiệp trước mới có khả năng tranh thủ càng nhiều tự do.
Đường Nguyên Minh hơi bất ngờ trước câu trả lời của Thịnh Hoàn Hoàn, nghĩ lại liền đoán ra tâm tư của cô, anh bao dung cười khẽ và nói: “Hoàn Hoàn nghĩ giống anh đó, vậy trưa chúng ta ăn cơm Tây."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh thả tôi ra ngoài, tôi làm cùng với anh."
Đường Nguyên Minh chậm chạp không trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không gây rối, dù sao tôi cũng không ra được, tôi không ăn thì đứa nhỏ trong bụng cũng phải ăn."
Đứa nhỏ chỉ là một cái cớ.
Kỳ thật họ đều biết phôi thai hơn một tháng tuổi chỉ là một cục máu, không có tim không có não không có thân thể, không được coi là sinh mệnh thật sự.
Nhưng lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn có sự tốt đẹp mà Đường Nguyên Minh ước mơ, dù biết cô chỉ tạm thời thỏa hiệp, nhưng chỉ cần cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh cũng tốt.
Cô muốn diễn kịch thì anh sẽ phối hợp, dù sao cũng tốt hơn trợn mắt nhìn nhau với cô.
Đường Nguyên Minh mở cửa, anh mặc bộ đồ vest thẳng đứng ngoài cửa, trong vẻ trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia xấu xa, anh xứng với danh xưng quý tộc ở Hải Thành, khiến vô số người phụ nữ chạy theo như vịt.
Nhưng Đường Nguyên Minh như vậy lại làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đáng buồn, không, là đáng hận.
Bởi vì sự cố chấp của anh cũng biến cô thành người đáng buồn giống như anh, cô không muốn bị anh kéo xuống Địa Ngục.
Đường Nguyên Minh nhìn vào cổ tay của Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói dịu dàng êm tai: “Anh thoa thuốc giúp ngươi em!"
Dù giọng nói của anh dịu dàng đến mấy thì cũng nghe ra được sự cứng rắn bá đạo không cho phép từ chối.
Đường Nguyên Minh tiến vào phòng ngủ, đi đến bên giường liền phát hiện không thấy khung hình trên tủ đầu giường đâu, ánh mắt anh trầm xuống rồi đảo qua bên giường, phát hiện mảnh vỡ bên cạnh thùng rác.
Anh nhặt khung hình đã vỡ vụn từ thùng rác, tấm ảnh vốn được kẹp bên trong đã bị xé thành mảnh vụn.
Đó là ảnh chụp chung của anh và cô khi còn bé, là khoảng thời gian vui sướng nhất cuộc đời anh.
Anh quay đầu nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh cửa, cất kỹ khung hình rồi kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một hộp thuốc nhỏ từ bên trong.
"Tới đây." Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, ra hiệu cho Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống đối diện anh.
Thịnh Hoàn Hoàn phối hợp ngồi xuống, vươn bàn tay trắng nõn ra, trên hai cánh tay đều có vết dao cắt, sâu cạn không đồng nhất, cũng may không quá nghiêm trọng.
Tối hôm qua Đường Nguyên Minh đã bôi thuốc cho cô, vết thương cạn đã lành lại, vết sâu một chút thì nhìn hơi sưng đỏ.
Tương đối nghiêm trọng là vết thương trên cánh tay.
Phát súng bắn trật của Trần Vân Phàm xượt qua bên cánh tay cô để lại không ít máu.
Đường Nguyên Minh nắm chặt tay cô, cẩn thận khử trùng, bôi thuốc cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt anh khí của anh rồi đột nhiên hỏi một câu: “Tối hôm qua chúng ta không xảy ra chuyện gì đúng không?"
Cô và Lăng Tiêu đã ở riêng thật lâu, nếu tối hôm qua cô và Đường Nguyên Minh thật sự có làm gì thì cô có thể cảm giác được.
Cô nghĩ mình và Đường Nguyên Minh còn chưa tới bước cuối cùng.
Tay Đường Nguyên Minh tạm ngừng, sau một lúc mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy đoán của mình không sai, trong bụng của cô đang có đứa con của Lăng Tiêu, cô cảm thấy Đường Nguyên Minh còn chưa biến thái đến mức đó.
Nhưng cho dù là vậy thì dấu vết trên người cũng đủ làm cô chán ghét Đường Nguyên Minh, huống chi anh còn giết Văn Sâm.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi thăm dò: “Có thể nói cho tôi biết mười năm nay anh sống thế nào trong quân đội không?"
Anh đã trải qua những gì trong quân đội mà lại trở thành người ác độc tàn nhẫn, lòng dạ thâm trầm như thế?
Đường Nguyên Minh nâng mí mắt lên, trong giọng nói mang theo tia lạnh lẽo: “Hoàn Hoàn, anh đã bị quân đội xoá tên, không còn là quân nhân, cho nên em không cần cố nhắc nhở thân phận này, nó chẳng là gì đối với anh cả, không có tác dụng trói buộc nào."
Vì sao là xoá tên mà không phải xuất ngũ?
Đường Thắng Văn sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra sao?
Đường Nguyên Minh không nói ra câu giải thích nào, cũng không muốn nhắc tới những gì trong quân đội mười năm qua.
"Được rồi." Đường Nguyên Minh buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, cất hộp thuốc rồi cầm một cái laptop theo: “Không phải muốn nấu ăn giúp anh sao, tới đây."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn theo bóng lưng Đường Nguyên Minh rồi đứng dậy đi về hướng phòng bếp.
Đường Nguyên Minh đặt laptop trên bếp lò sạch sẽ, âm nhạc êm tai truyền đến từ trong máy, trong hình là các nơi có phong cảnh mỹ lệ trên thế giới.
"Đẹp không?" Đường Nguyên Minh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nghe nói du lịch có thể giúp tâm tình người ta tốt lên, anh dẫn em đi du lịch thế giới có được không?"
Đây đại khái là câu nói mà phụ nữ cả thế giới đều thích nghe, mà Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy sợ nổi da gà: “Bắt đầu từ nơi nào trước?"
Đường Nguyên Minh ngẫm nghĩ: “Nam Phi? Nếu như thuận lợi thì chúng ta có thể chạy tới gặp Lăng Tiêu lần cuối."
Gặp Lăng Tiêu lần cuối...
Tim Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng như dây đàn.
Đường Nguyên Minh lấy bò bít tết ra, cầm lấy một con dao sắc bén mà lưu loát xử lý: “Nam Phi có viên kim cương lớn nhất xinh đẹp nhất, anh nghĩ em nhất định sẽ thích. Anh dẫn em đi xem quá trình khai thác mỏ vàng và kim cương, còn nữa..."
Đường Nguyên Minh nói cái gì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghe nổi, cô nhìn chăm chú vào con dao trong tay anh, tính toán nên dùng tốc độ nào mới giành được nó.
"Anh dẫn em đi xem động vật hoang dã, lái xe thi chạy với báo săn, dẫn em đi dạo bờ biển..." Đường Nguyên Minh tiếp tục nói, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng lạnh lẽo: “Sau khi đi khắp Nam Phi thì cuộc thi quốc tế cũng bắt đầu, đến lúc đó chúng ta đến xem Nam Tầm thi đấu, an bài này có làm em hài lòng không?"
Đường Nguyên Minh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức dời mắt từ con dao qua laptop, chỉ vào phong cảnh trên đó mà nói với Đường Nguyên Minh: “Tôi muốn đến nơi này."
Đó là rừng cây phong ở Canada, rất đẹp.
Đường Nguyên Minh cưng chiều khẽ cười: “Được, chúng ta đến nơi này."
Thịnh Hoàn Hoàn thu tay lại rồi hỏi: “Khi nào chúng ta đi?"
Đường Nguyên Minh nói: “Nếu thuận lợi thì hai ngày nữa."
"Vậy nếu không thuận lợi thì sao?" Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu thuận lợi mà Đường Nguyên Minh nói đến là kế hoạch giết chết Lăng Tiêu.
Mà không thuận lợi chính là kế hoạch thất bại.
Ánh mắt Đường Nguyên Minh trầm xuống: “Nếu như không thuận lợi thì đêm nay đi ngay."
Nếu như Lăng Tiêu trở về, anh sẽ không để Hoàn Hoàn tiếp tục ở lại Hải Thành.
Kỳ thật anh sớm nên mang Hoàn Hoàn rời đi, chỉ là trước đó lo lắng quá nhiều nên mới khiến họ đi đến bước đường như hôm nay.
Chương 547: Lăng Tiêu, cứu em
Đêm nay?
Nhanh như vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn suy đoán Đường Nguyên Minh muốn đưa cô ra nước ngoài trước khi Lăng Tiêu trở về, anh muốn Lăng Tiêu vĩnh viễn không tìm thấy cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Tôi có thể đi theo anh, nhưng tôi có một yêu cầu, trước khi đi tôi phải gặp ba một lần."
Đường Nguyên Minh lắc đầu: “Anh chỉ có thể cho em nói chuyện video call với bác ấy."
Nói chuyện video call thì khả năng cô được cứu gần như bằng không.
Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về hướng con dao cách đó không xa, lúc này cái máy tính vốn đang hiện hình ảnh phong cảnh đột nhiên đổi hình, bóng dáng của Thịnh Xán xuất hiện trong màn hình.
Hình ảnh đó như trích từ camera hành trình, hình hình trong xe được chiếu ra rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt già nua mỏi mệt của Thịnh Xán, Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay lại: “Anh cho tôi xem cái này làm gì?"
Lúc này ngũ quan tuấn tú của Đường Nguyên Minh lộ ra vẻ dịu dàng: “Không phải em nhớ ba sao, bác ấy mới đi ra từ Thịnh Thế, hiện tại đang trên đường về nhà."
Anh đang dùng mạng của ba để uy hiếp cô.
Anh muốn cho cô biết mình biết rõ hành tung của ba như lòng bàn tay, anh muốn làm gì ba cũng chỉ cần động một đầu ngón tay.
Móng tay của Thịnh Hoàn Hoàn gần như cắm vào lòng bàn tay: “Đường Nguyên Minh, anh còn có thể hèn hạ hơn nữa không?"
Đường Nguyên Minh dịu dàng nói: “Hoàn Hoàn, chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh thì anh đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra."
Chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn biết lúc này cô tốn bao nhiêu sức lực mới khống chế được mình không nhào về hướng anh.
Cô không muốn gào thét cào cắn anh như bà điên, bởi vì làm như vậy không thay đổi được gì.
Cô chỉ vào máy tính mà nói với Đường Nguyên Minh: “Đưa nó cho tôi."
Vừa dứt lời, màn ảnh máy tính đã tối xuống.
Đường Nguyên Minh giải thích: “Hết pin rồi, hơn nữa không có mật khẩu thì em cũng không dùng mạng được."
Rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà nhanh chóng đi qua, nâng máy vi tính lên đập mạnh xuống đất, máy tính bị cô đập tan nát.
Đường Nguyên Minh ôm lấy eo cô từ phía sau rồi kéo cô đến trước mặt anh, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Hả giận chưa? Chưa hết giận thì đâm một dao vào người anh này."
Đường Nguyên Minh nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn rồi nhét một con dao bén nhọn vào tay cô, sau đó từ từ quay người cô lại đối mặt với anh.
Trong ánh mắt tràn ngập hận thù của Thịnh Hoàn Hoàn, anh nâng tay cô lên chỉa mũi đao vào ngực mình: “Giết anh thì em có thể được tự do, chỉ cần đâm một dao xuống thôi."
"Anh nghĩ tôi không dám?" Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt, sức lực trên tay càng lúc càng lớn, mũi đao đã đâm vào da Đường Nguyên Minh, máu tươi nhuộm đỏ áo sơmi trước ngực anh.
Từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn dịu dàng cười cười, không sợ hãi chút nào: “Dùng sức, đâm mạnh vào."
Nhìn mảnh đỏ càng ngày càng lớn kia, lòng bàn tay của Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu đổ mồ hôi.
Đâm một dao xuống thì Đường Nguyên Minh sẽ chết, cô có thể lấy được tự do.
Nhưng cô không xuống tay được.
Cô không muốn giết người, cô không muốn biến thành tội phạm giết người.
"Không dám sao? Bỏ lỡ lần này thì em không còn cơ hội nữa." Đường Nguyên Minh nắm chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục đâm sâu vào, máu chảy càng nhiều: “Nếu đã không dám thì từ bỏ đi! Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh."
Câu nói sau cùng kia như kích thích Thịnh Hoàn Hoàn, đồng tử của cô co rụt lại, bàn tay siết chặt con dao rồi rút ra, sau đó hung hăng đâm mạnh vào bả vai Đường Nguyên Minh.
Bỗng nhiên, cánh tay cô đau nhói, con dao rơi xuống đất.
"Em thật sự muốn giết anh?" Rốt cục vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh cũng biến mất, đáy mắt tràn ngập đau đớn thê lương, gương mặt anh tuấn tà ác hiện lên chút điên cuồng.
"Là anh ép tôi làm như vậy." Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lui về phía sau, sắc mặt trắng bệch vì cơn đau trên cổ tay.
Lúc này một tiếng chuông đột nhiên vang lên, giai điệu quen thuộc khiến Thịnh Hoàn Hoàn chú ý.
Đó là tiếng chuông dành riêng cho Lăng Tiêu trong điện thoại của cô.
Điện thoại của cô nằm trong tay Đường Nguyên Minh sao?
Đường Nguyên Minh siết chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt bi thương không dời khỏi gương mặt cô, anh vươn tay vào túi rồi lôi cái điện thoại mới ra.
Trên điện thoại hiện lên tên của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn kích động nhìn tên của Lăng Tiêu, theo phản xạ giành lấy điện thoại, tay nhanh chóng quẹt qua một cái, điện thoại lập tức có người bắt máy.
"Lăng Tiêu, là anh sao Lăng Tiêu?" Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt điện thoại, kích động gọi tên của Lăng Tiêu, hắn còn sống đúng không, kế hoạch của Đường Nguyên Minh đã thất bại.
Không được Lăng Tiêu lập tức đáp lại, Thịnh Hoàn Hoàn phòng bị nhìn Đường Nguyên Minh, thử mấy lần vẫn không tránh khỏi tay anh được.
Sức lực của Đường Nguyên Minh càng ngày càng mạnh, Thịnh Hoàn Hoàn đau đến mức suýt kêu thảm: “Lăng Tiêu, anh mau trả lời em, là anh đúng không, anh ở đâu?"
Sóng mũi Thịnh Hoàn Hoàn cay cay, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"Là tôi." Rốt cục trong điện thoại cũng truyền đến tiếng nói của Lăng Tiêu.
Trên máy bay trực thăng, Lăng Tiêu nghe thấy tiếng nói Thịnh Hoàn Hoàn nhưng cổ họng hắn như bị một bàn tay nắm lấy, nói hai chữ thôi đã gần như dùng hết sức lực của hắn.
Mà Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không kịp nhiều lời, khi Đường Nguyên Minh nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu thì đột nhiên ôm lấy eo của cô rồi nhấc cả người cô lên đặt lên tủ lạnh.
"Anh làm gì, Đường Nguyên Minh anh buông ra..." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức biến sắc, hai tay bị Đường Nguyên Minh đè lên đỉnh đầu, môi lập tức bị ngăn chặn.
Hành động của Đường Nguyên Minh mang theo sự điên cuồng, anh gần như dùng hết sức lực để cướp đoạt tất cả của Thịnh Hoàn Hoàn, khiến cô không thể trốn được.
Quần áo trên người bị "Xẹt" một tiếng xé thành hai mảnh.
Không được, không được...
Lăng Tiêu, cứu em!
Thịnh Hoàn Hoàn muốn gào lên, nhưng môi lại bị ngăn chặn, sự nhục nhã làm khóe mắt cô treo đầy nước mắt, cuối cùng cô không dám gọi tên của Lăng Tiêu nữa.
Cô không có dũng khí gọi tên Lăng Tiêu, cô biết hắn không trở lại kịp nữa, cô gọi tên hắn là đang đâm dao vào tim hắn.
Cô chỉ dám hò hét trong lòng: Lăng Tiêu, Lăng Tiêu, cứu em...
Cô hi vọng hắn nghe được, nhưng lại sợ hãi hắn nghe được!
Không biết qua bao lâu, rốt cục Đường Nguyên Minh cũng buông môi cô ra rồi hôn lên chiếc cổ tinh tế xinh đẹp của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết lấy sức lực từ đâu mà đẩy Đường Nguyên Minh ra: “Cút đi."
Đường Nguyên Minh lảo đảo, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chạy nhanh vào phòng ngủ.
Nhưng chưa chạy được mấy bước thì cánh tay cô đã bị Đường Nguyên Minh nắm lấy, điện thoại bị anh giật lại, anh đá văng cửa phòng ngủ rồi ném cô lên giường.
"Ầm!" Cánh cửa bị khóa lại trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Lần này Thịnh Hoàn Hoàn không gào nữa, bởi vì cô biết Đường Nguyên Minh sẽ không thả mình ra, cô lo là anh sẽ nói cái gì với Lăng Tiêu.
Cô sờ bờ môi run rẩy của mình, nước mắt trượt xuống từng giọt.
Vừa rồi Lăng Tiêu nhất định đã nghe thấy, hắn nhất định đã nghe thấy...
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy mình rất bẩn, toàn thân đều rất bẩn.
Cô nhảy xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm rồi cởi quần áo đứng dưới vòi hoa sen, dùng sức chà thân thể của mình như trên người dính phải thứ không sạch sẽ, có làm thế nào cũng không rửa sạch được.
Chương 548: Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi
Không biết qua bao lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới buông tha cho mình, cô vô lực tựa vào vách tường lạnh lẽo, ôm chặt thân thể bị chà xát đỏ bừng rồi từ từ trượt xuống mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn, không sao, chí ít Lăng Tiêu còn sống!
Hắn nhất định sẽ gấp rút trở về cứu cô, nhất định sẽ...
Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trong phòng bếp, trong tay vuốt vuốt con dao nhuốm máu, trên gương mặt đẹp trai mang đầy vẻ âm u.
Điện thoại lại vang lên, Đường Nguyên Minh mặc kệ nó reo lên inh ỏi, mặc cho Lăng Tiêu sốt ruột.
Điện thoại reo hết lần này đến lần khác, từ đầu đến cuối Đường Nguyên Minh vẫn không bắt máy, thẳng đến mấy phút sau mới ngừng lại.
Khi Đường Nguyên Minh nhìn điện thoại đã hoàn toàn tối xuống thì mới nhăn mày lại.
Anh biết Lăng Tiêu sẽ không ngồi chờ chết, xem ra anh phải sớm mang Hoàn Hoàn rời đi.
Đường Nguyên Minh lấy điện thoại của mình ra gọi một cú điện thoại.
"Đường tổng."
"Lăng Tiêu lên máy bay chưa?" Đường Nguyên Minh hỏi.
Đối phương lập tức trả lời: “Lăng Tiêu đang ngồi trên trực thăng riêng của mình ở Nam Phi."
Đường Nguyên Minh lập tức nói: “Bắn hạ trực thăng, mặt khác tìm cho tôi một chiếc máy bay, tôi muốn đi Nam Phi."
Lăng Tiêu tuyệt đối nghĩ không ra chờ hắn chạy về Hải Thành thì anh đã mang Thịnh Hoàn Hoàn đến Nam Phi.
Chờ anh càn quét xong toàn bộ thế lực của hắn ở Nam Phi thì Lăng Tiêu sẽ chẳng còn là uy hiếp đối với anh nữa.
Còn Hải Thành, Lăng Tiêu muốn thì để hắn cầm đi, Thịnh Hoàn Hoàn ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của anh.
Đường Nguyên Minh còn chưa cúp điện thoại thì cái điện thoại còn lại đã vang lên lần nữa, vẫn là Lăng Tiêu gọi tới.
Đường Nguyên Minh nhìn đồng hồ, lúc này cách cú điện thoại đầu tiên mới có mười một phút thôi.
Đường Nguyên Minh chậm chạp không nghe máy mà lấy một cái vali từ phòng khác ra rồi thu dọn một chút đồ đạc.
Sau khi kéo vali lên, Đường Nguyên Minh mới đưa tay bấm nút nghe, trong giọng nói lười biếng mang đầy châm chọc: “Lăng Tổng, anh thật là kiên nhẫn."
"Để Thịnh Hoàn Hoàn nghe máy." Giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ điện thoại, khàn khàn nặng nề.
Đường Nguyên Minh cười nói: “Chỉ sợ không tiện lắm, tôi nghĩ hiện tại cô ấy sợ nhất là nghe thấy tiếng nói của anh."
Lăng Tiêu trầm mặc mấy giây, giọng nói đầy sát khí truyền đến từ điện thoại: “Đường Nguyên Minh, tao sẽ giết mày."
"Anh không giết được tôi." Đường Nguyên Minh cười cười: “Taisen có cho anh xem tấm ảnh kia chưa? Kỳ thật Hoàn Hoàn đã sớm là người phụ nữ của tôi, lần trước uống say là tôi ôm cô ấy lên lầu, cô ấy nhầm tôi là anh."
"Lăng Tiêu, buông tay đi, lần thứ hai này cô ấy cứ kêu đau bụng, nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ cô ấy đã có con của tôi rồi."
"Đường, Nguyên, Minh." Giọng nói của Lăng Tiêu mang theo sự phẫn nộ không cách nào khống chế.
Đường Nguyên Minh lạnh lùng chế giễu: “Có thể nghe thấy Lăng Tổng mất khống chế thật là không dễ, thôi cúp máy đây, Hoàn Hoàn nhốt mình trong phòng tắm không chịu ra, tôi đi đưa áo choàng tắm cho cô ấy."
Nói xong, Đường Nguyên Minh cúp điện thoại, vẻ lạnh lùng chế giễu trên mặt dần dần biến thành tự giễu, hốc mắt cũng đỏ ngầu lên.
Thịnh Hoàn Hoàn thật sự còn trong phòng tắm, Đường Nguyên Minh chọn cho cô một bộ quần áo rồi đặt ngoài cửa phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi, anh để em gọi điện thoại cho bác trai, anh chỉ cho em năm phút đồng hồ, nếu em không đi ra thì anh sẽ vào mặc giúp em."
Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa phòng tắm ra cầm quần áo vào.
Sau khi mặc quần áo, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu đi ra ngoài.
Cô biết hiện tại Đường Nguyên Minh đang muốn mang cô đi, chứng tỏ rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ tìm tới nơi này, cô phải nghĩ cách kéo dài Đường Nguyên Minh, cố gắng giúp cho người của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khóa cửa phòng tắm lại, cầm lấy hai cái bàn chải đánh răng trên bồn rửa mặt rồi dùng sức nhét vào cửa đáy, kẹt chặt cánh cửa lại.
Sau đó cô quay người đi đến trước vòi hoa sen, dùng sức vặn vòi hoa sen xuống.
Nhưng còn chưa tới năm phút thì Đường Nguyên Minh đã tiến đến.
Anh dừng bước bên ngoài phòng tắm: “Hoàn Hoàn, ra đi."
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, cô nghe thấy trên mái nhà truyền đến tiếng vang, đó là tiếng máy bay trực thăng hạ cánh.
Cô không thể bị mang đi, nếu không có thể sẽ vĩnh viễn không về Hải Thành được.
Thịnh Hoàn Hoàn cầm chặt vòi hoa sen inox trên tay, trên cái trán trơn bóng đầy mồ hôi: “Anh chờ một chút, tôi còn chưa mặc quần áo xong."
"Cần bao lâu?" Đường Nguyên Minh kiên nhẫn hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn thuận miệng nói: “Ba phút."
Chuyện Đường Nguyên Minh vẫn đang ở trong căn hộ này không khó tra ra, chắc hẳn rất nhanh người của Lăng Tiêu sẽ đuổi tới.
Trên mái nhà có chiếc trực thăng hạ cánh, rêu rao như thế thì nhất định người của Lăng Tiêu sẽ đoán được Đường Nguyên Minh muốn dẫn cô đi, cho nên chỉ cần không lên máy bay thì cô sẽ có cơ hội được cứu.
Nhưng lần này Đường Nguyên Minh không lịch sự như vậy: “Em chỉ có một phút."
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Một phút không đủ."
Đường Nguyên Minh bắt đầu đếm: “Em còn có năm mươi giây... Bốn mươi giây..."
Khi thời gian càng lúc càng đến gần, trên trán và chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi chi chít, cô nắm vòi hoa sen càng chặt.
"Hai mươi giây..." Vừa nói xong, Đường Nguyên Minh đã bắt đầu đẩy cửa.
Rất nhanh anh đã phát hiện cửa bị bàn chải đánh răng kẹp lại, anh lập tức nâng chân lên dùng sức đạp.
"Phanh" một tiếng, cánh cửa bị đá văng.
Thịnh Hoàn Hoàn xông lên trước rồi dùng sức đập mạnh vòi hoa sen vào đầu Đường Nguyên Minh.
Một tiếng vang nặng nề truyền đến, Đường Nguyên Minh lui lại một bước, thân thể ngã vào bức tường lạnh lẽo cứng rắn, máu chảy xuống từ trán anh.
Đường Nguyên Minh đưa tay sờ trán một cái, nhìn máu trên đầu ngón tay mà cười cười: “Hoàn Hoàn, em còn chưa đủ sức."
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, lại giơ vòi hoa sen lên nện vào đầu Đường Nguyên Minh, nhưng lần này cô không thành công.
Đường Nguyên Minh bắt lấy tay cô rồi hất văng vòi hoa sen, thân thể trùn xuống vác cô lên rồi bước nhanh đi ra ngoài.
"Đường Nguyên Minh, anh thả tôi ra." Thịnh Hoàn Hoàn thét chói tai lên, phần bụng bị chống lên vai Đường Nguyên Minh, cảm giác đau đớn truyền đến từng cơn: “Đường Nguyên Minh, anh thả tôi xuống, tôi đau bụng, tôi bụng đau quá..."
Đường Nguyên Minh không quan tâm tiếng thét của cô mà sải bước đi đến thang máy, ấn dấu vân tay vào.
Thang máy vừa mở ra đã có người đi đến: “Đường tổng."
Đường Nguyên Minh không quay đầu lại mà nói: “Mang cái vali kia theo."
Rất nhanh họ đã đến mái nhà, khi Đường Nguyên Minh buông Thịnh Hoàn Hoàn ra mới phát hiện sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy: “Hoàn Hoàn?"
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, móng tay gần như đâm rách mu bàn tay anh: “Tôi đau bụng, đưa tôi bệnh viện... Mau đưa tôi đi bệnh viện..."
Sắc mặt và mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên mặt mũi và cổ của Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh không dám hoài nghi cô đang giả vờ.
Anh lập tức nói với người đàn ông đứng bên cạnh chiếc trực thăng: “Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô, bảo ông ta lập tức chạy tới."
Người đàn ông đáp "Vâng".
Thịnh Hoàn Hoàn bóp chặt tay Đường Nguyên Minh: “Anh Minh, đưa tôi đi bệnh viện, xin anh."
Ánh mắt Đường Nguyên Minh ảm đạm không ánh sáng, chỉ đến lúc này cô mới chịu thua, nhưng lần này anh không thể đáp ứng: “Xin lỗi Hoàn Hoàn, chúng ta không thể đến bệnh viện."
Chương 549: Anh Minh, tôi không muốn chết
Câu trả lời của Đường Nguyên Minh làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tuyệt vọng, cô dần dần buông tay ra, giật giật đôi môi tái nhợt: “Đúng vậy, làm sao anh lại đưa tôi đi bệnh viện được."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, bất lực kêu gào tên của Lăng Tiêu: Lăng Tiêu, Lăng Tiêu anh ở chỗ nào, vì sao vẫn chưa trở lại!
Nhưng kỳ thật trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết là Lăng Tiêu sẽ không đến.
Trưa hôm qua Lăng Tiêu lên máy bay, nhanh nhất cũng cần 13 giờ mới đến bên kia, không tính đến thời gian quá cảnh và dừng lại, chỉ tính đến thời gian ngồi trên máy bay trở về đã tốn đến 26 giờ.
Huống chi hắn còn phải giải quyết chuyện bên kia?
Hiện tại mới là trưa ngày hôm sau, Lăng Tiêu có mọc cánh cũng chạy về không kịp.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt lấy lớp áo ở bụng, trong lòng không ngừng khẩn cầu trời xanh, xin trời phù hộ thai nhi trong bụng cô bình an vô sự, cô nguyện ý dùng tuổi thọ của mình đổi lấy bình an cho nó.
Đường Nguyên Minh nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn thì thúc giục người bên cạnh: “Gọi điện thoại thúc giục tiếp đi, tôi phải lập tức nhìn thấy bác sĩ Ngô."
Người đàn ông lập tức gọi điện thoại đi giục.
Vừa cúp điện thoại, người đàn ông vừa kéo vali theo đã thở hồng hộc chạy tới: “Đường tổng, cho Thịnh tiểu thư thử mấy loại thuốc dưỡng thai này trước đi, trước kia vợ tôi từng uống mấy loại này đó."
Người đàn ông này tên là Lưu Húc, là phụ tá đắc lực của Đường Nguyên Minh nên cũng biết chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.
Vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn kêu đau bụng thì Lưu Húc liền đoán được cô bị động thai, anh ta lập tức vào thang máy xuống lầu mua mấy hộp thuốc dưỡng thai bên ngoài cư xá rồi trở về.
Đường Nguyên Minh không do dự mà lập tức nhận lấy thuốc và một chai nước lọc từ Lưu Húc: “Hoàn Hoàn, mau uống số thuốc này đi."
Việc này liên quan đến đứa nhỏ trong bụng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thoáng qua số thuốc trong tay Đường Nguyên Minh rồi há miệng nuốt hết thuốc vào.
Lúc này bác sĩ Ngô kia còn chưa tới, Đường Nguyên Minh trời sinh có tính đa nghi nên lập tức nói với Lưu Húc: “Chuẩn bị cất cánh."
"Ầm!"
Đường Nguyên Minh vừa nói xong thì một tiếng súng đã truyền đến từ trên trời.
Người đàn ông vừa đứng ở đuôi máy bay gọi điện thoại lập tức ngã xuống đất.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn lên bầu trời thì thấy có mấy chiếc máy bay trực thăng từ xa bay đến, trong ánh mắt ảm đạm của cô hiện ra chút mong đợi.
Là Lăng Tiêu sao, hắn thật sự tới cứu cô sao?
"Cất cánh." Đường Nguyên Minh sầm mặt lại, lập tức thúc giục máy bay trực thăng.
"Phanh phanh phanh..." Tiếng súng còn đang tiếp tục, những người còn lại hành động cực nhanh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cửa máy bay đóng lại, nghe động cơ máy bay khởi động "Ong ong" thì cắn chặt môi, chẳng lẽ cuối cùng cô vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị mang đi sao?
"Đường Nguyên Minh, mày muốn đi đâu?" Lúc này một giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài, mang theo sự uy nghiêm của người bề trên: “Còn không mau thả người ra."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua bên đó thì thấy hai chiếc máy bay trực thăng bay lên từ phía dưới, một chiếc trong đó mở cửa ra, Đường Thắng Văn đang cầm một cái loa nhỏ mà nói.
Thì ra không phải Lăng Tiêu!
Trông thấy người tới, tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn ảm đạm đi.
Trông thấy Đường Thắng Văn, con ngươi của Đường Nguyên Minh hơi co rụt lại, đáy mắt hiện đầy hận thù.
"Tao lặp lại lần nữa, thả người ra." Đường Nguyên Minh tức giận chỉ vào hướng Đường Nguyên Minh đang ngồi: “Mày là thứ không có chí tiến thủ, vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp không cần mà lại chạy về Hải Thành làm tao mất mặt xấu hổ, mày bảo tao còn mặt mũi nào để tồn tại?"
"Tao tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng mày, mặt dạn mày dày bắc cầu xây đường cho mày mà mày lại báo đáp tao như thế sao? Súc sinh, còn không mau đi xuống."
Đứng ở vị trí một người cha thì lời nói của Đường Thắng Văn rất khó nghe.
Đường Nguyên Minh đưa tay che lỗ tai Thịnh Hoàn Hoàn lại, không để cô nghe thấy những lời khó nghe đó, chỉ mặt không cảm xúc nói với phi công phía trước: “Cất cánh."
Giọng nói của Đường Thắng Văn lại vang lên lần nữa: “Đường Nguyên Minh mày nghĩ mình còn đi được sao? Mày nhìn xung quanh thử xem."
Mấy chiếc máy bay trực thăng nhao nhao mở cửa ra, từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Đường Nguyên Minh, mấy người đàn ông trong máy bay lập tức biến sắc rồi lập tức nhìn về phía anh.
Những gương mặt quen thuộc kia đều là anh em từng vào sinh ra tử với Đường Nguyên Minh, bây giờ đầu họ đều bị súng chỉa vào.
Sống chết của họ đều được quyết định bởi lựa chọn của Đường Nguyên Minh.
Đường Thắng Văn tiếp tục nói: “Nếu mày dám đi thì họ sẽ được định tội danh phản bội, bị bí mật xử tử."
"Đường thiếu." Mấy người đàn ông lo lắng nhìn Đường Nguyên Minh.
Những người bị bắt đều là đồng bọn và cũng là chiến hữu anh em vào sinh ra tử với họ.
Dù thế nào thì họ cũng không thể vứt bỏ mặc kệ.
Lúc này một tiếng nói truyền đến từ một chiếc trực thăng khác: “Đường Nguyên Minh, máy bay số xxx anh đặt vé đã bị chúng tôi vây quanh, anh không đi đâu được cả."
Tiếng nói này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi quen thuộc, cô ghé vào cửa sổ phi cơ thì trông thấy Phùng Việt, anh ta là thư ký riêng của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu cục diện lúc này rất bất lợi cho Đường Nguyên Minh, hiện tại anh đâm lao phải theo lao, thế là cô ôm bụng đau khổ khóc ròng: “Đau quá... Bụng của tôi..."
Đường Nguyên Minh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn chau mày sắc mặt tái nhợt thì đáy mắt hiện đầy lo lắng, cũng tràn ngập không cam lòng.
Chẳng lẽ anh chỉ có thể đưa Hoàn Hoàn về bên cạnh Lăng Tiêu?
Không, không có khả năng!
Lúc này một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh.
Đường Nguyên Minh trông thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó nhỏ lên mu bàn tay anh, làm tim anh như bị khoét một cái lỗ.
"Anh Minh... Cầu xin anh thả tôi đi, tôi không muốn chết..." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Đường Nguyên Minh, lại một giọt nước mắt trượt xuống: “Còn có những người thề sống chết đi theo anh ở bên ngoài, họ cũng không muốn chết... Người chết rồi thì không còn cái gì, chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn."
Người chết rồi thì không còn cái gì.
Chỉ khi nào sống sót mới có khả năng vô hạn.
Anh có thể chạy trốn, nhưng chiến hữu bên ngoài thì sao?
Còn sức khoẻ của Hoàn Hoàn nữa, hiện tại làm sao cô có thể chạy trốn cùng với anh được chứ?
Cuối cùng ánh mắt Đường Nguyên Minh dừng lại trên người Đường Thắng Văn, đáy mắt đầy hận thù mãnh liệt không cách nào xua tan, sự hận thù này không nên xuất hiện ở hai cha con mà giống kẻ thù không đội trời chung hơn.
Qua một lúc lâu Đường Nguyên Minh mới mở miệng: “Tắt máy."
Cánh máy bay từ từ dừng lại, thủ hạ mở cửa ra cho Đường Nguyên Minh.
Lúc này máy bay của Đường Thắng Văn và Phùng Việt cũng đáp xuống sân thượng, hai nhóm người lần lượt đi xuống máy bay.
Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn bước xuống.
Phùng Việt lập tức đi lên trước, lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn sắc mặt tái nhợt: “Thịnh tiểu thư, cô không sao chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn giãy dụa mấy lần mà Đường Nguyên Minh vẫn không buông cô ra.
Đường Thắng Văn lạnh lẽo nhìn Đường Nguyên Minh: “Còn không buông người xuống."
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía Phùng Việt, ánh mắt sắc bén như hai mũi tên: “Đưa cô ấy đến bệnh viện, nếu cô ấy và đứa bé trong bụng bị gì thì tôi dùng đầu của anh để tế họ."
Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy lửa giận, cô không ngờ Đường Nguyên Minh lại hèn hạ như vậy.
Anh che chở cho con của cô và Lăng Tiêu không phải là cố ý để người ta hiểu lầm đứa bé này là cốt nhục của anh sao?