-
Chương 541-544
Chương 541: Cô muốn sạch sẽ mà sống sót
"Mày nghĩ tao sợ chắc?"
Trần Vân Phàm ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay bóp cằm cô rồi nâng lên như đang dò xét một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt mê muội: “Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ biết bao, hoàn mỹ đến mức khiến người ta muốn hủy diệt."
Sức véo của Trần Vân Phàm càng lúc càng lớn, làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, thấy cô đau đớn nhíu mày lại thì nụ cười trên mặt gã càng đậm: “Mày nói xem lần này còn có ai tới cứu mày không?"
"Trần Vân Phàm, mày không dám đụng đến tao." Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Mày biết kết cục khi trêu chọc Lăng Tiêu thảm đến mức nào không? Dù là Cố Nam Thành cũng không bảo vệ được mày."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm gã, đôi tay bị cột sau lưng từ từ dời về phía túi quần, trong đó có lưỡi dao cô mang theo bên cạnh lâu nay, đây là ám ảnh tâm lý sau khi bị bắt cóc lần trước.
"Tại sao tao phải sợ?" Đáy mắt Trần Vân Phàm hiện ra tia điên cuồng: “Còn sống có gì tốt? Hủy diệt mày thì tao chết cũng nhắm mắt."
Nói xong, gã buông Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông xấu xí buồn nôn bên cạnh mà cười hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, tao chọn lựa mấy người đàn ông không tệ cho mày đúng không?"
Mấy người đàn ông kia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà vung tay vung chân, từng đôi mắt vẩn đục tham lam lại sỗ sàng.
Trong mấy người đàn ông này kẻ lớn tuổi nhất đã hơn năm mươi, mập như con heo, mặt mũi đầy dầu, ba tên còn lại thì xấu xí ghê người.
Tên đầu trọc ôm Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào liếm môi nói: “Thật xinh đẹp, tao từng gặp nhiều người phụ nữ, nhưng dù tướng mạo dáng người hay da dẻ đều không ai hơn nó được, anh Phàm để tôi tới trước đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn tăng tốc động tác tay, đồng thời lạnh lẽo nhìn về phía đầu trọc, ánh mắt sắc bén khí thế cực mạnh: “Xem ra Trần Vân Phàm không nói cho mày biết, tên lần trước muốn chạm vào tao chết thảm đến mức nào, nếu mày không sợ chết thì cứ việc tới."
Đầu trọc lập tức bị Thịnh Hoàn Hoàn hù sợ, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Phàm: “Anh Phàm, nó thật sự là người phụ nữ của Lăng Tiêu sao?"
"Thế nào, sợ rồi à?" Trần Vân Phàm lạnh lùng nhếch miệng: “Nếu mày không dám thì cút xa một chút, để thằng mập lên."
Tên mập kia hơi khờ khạo, gã không biết Lăng Tiêu lợi hại đến mức nào, chỉ biết Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp như tiên nữ, làm gã muốn hôn cô một cái.
Vừa nghe Trần Vân Phàm gọi thì gã lập tức kích động đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu tiên nữ, tôi đến đây."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên mập mặt mũi đầy dầu mỡ, tai to mặt lớn kia thì dạ dày cuộn trào, đôi tay sau lưng cô liều mạng cắt dây thừng, nhiều lần cắt vào da để lại từng vệt cắt.
Nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào mà chỉ lòng đầy sợ hãi.
Bởi vì cô biết dù tránh thoát dây thừng thì tỷ lệ có thể chạy thoát cũng rất xa vời.
Văn Sâm, Văn Sâm ở đâu rồi?
Anh ta có đuổi theo hay không?
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết Văn Sâm không ở đây, nếu anh ta có mặt thì lúc này đã xông tới vào.
Nhìn gương mặt to béo trước mắt, đáy lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tuyệt vọng, nếu không trốn thoát được thì vận mệnh chờ đợi cô sẽ là sống không bằng chết.
Nhưng trong bụng cô còn có đứa con của Lăng Tiêu...
Lúc này Đường Nguyên Minh đang ẩn núp trong góc cửa sổ, nhìn thấy rõ được tình hình trong nhà máy, nhưng anh không vội đi cứu Thịnh Hoàn Hoàn.
Con người càng tuyệt vọng thì khi được người ta cứu sẽ càng cảm kích.
"Đi chết đi." Ngay khi tên mập sắp hôn được thì đầu trọc đột nhiên xông lên tát gã một bạt tai: “Cút sang một bên, có ông đây thì đến phiên mày, mở to mắt ra nhìn đi."
Tên mập không cam lòng, nhưng lại không dám phản kháng.
Đầu trọc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay tát thẳng vào mặt cô: “Tiện nhân, thật biết hù dọa người, sau đêm nay tao xem có thằng đàn ông nào ở Hải Thành còn dám muốn mày."
Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, giơ súng trong tay lên nhắm vào đầu tên trọc kia, hoàn toàn quên mất tính toán vừa rồi.
Anh chỉ muốn tên đầu trọc chết.
Nhưng ngay lúc này, đầu trọc đột nhiên quay người nhìn về phía tên đồng bọn đang loay hoay máy vi tính, không kiên nhẫn thúc giục: “Mày xong chưa, bố nhịn không được."
"Được rồi, được rồi." Người đàn ông kia chế giễu: “Xem mày gấp chưa kìa."
Đầu trọc nghe xong thì không nói hai lời đã bắt đầu cởi quần.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tay, rốt cục dây thừng cũng bị cô cho cắt đứt, cô kẹp thật chặt lưỡi dao trong tay, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn đã sẵn sàng giết người chỉ cần tên đầu trọc dám đi lên thì cô dám cắt cổ họng gã.
Ở cách đó mấy mét, Trần Vân Phàm ngồi trước máy vi tính, súng được đặt trên mặt bàn trước mặt gã, Thịnh Hoàn Hoàn tính toán tốc độ làm sao mới có thể tiến lên giật lấy súng trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ như thế thì cô mới có thể giành được một chút hi vọng sống.
Vì con, vì ba, cũng vì Lăng Tiêu, cô muốn sống sót, sạch sẽ mà sống, dù trở thành tội phạm giết người cũng không tiếc.
"Ầm!" Đột nhiên một tiếng súng không báo trước mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên đầu trọc bị người ta bắn thủng đầu, cái quần rớt xuống, đôi mắt trừng rất lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.
Văn Sâm, là Văn Sâm tới cứu cô.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ, lập tức nhìn về hướng tiếng súng truyền đến, lại trông thấy người tới không phải Văn Sâm mà là Đường Nguyên Minh làm cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.
Đường Nguyên Minh lưu loát nhảy vào từ cửa sổ, Trần Vân Phàm cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy súng chỉa vào Thịnh Hoàn Hoàn.
Dù chết Trần Vân Phàm cũng muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn theo, nhưng gã vẫn muộn một giây.
"Phanh..." Đạn bắn thủng cổ tay của Trần Vân Phàm.
Súng rơi khỏi tay Trần Vân Phàm, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ hội xông lên đón được khẩu súng rồi chỉa nó lên huyệt thái dương của gã: “Đừng nhúc nhích, nếu không. . ."
"Phanh..." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nói hết thì viên đạn đã bắn thủng đầu Trần Vân Phàm.
Mấy người đàn ông thấy thế thì vội ôm đầu quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng Đường Nguyên Minh còn tàn nhẫn hơn họ tưởng tượng gấp trăm lần, anh không chớp mắt lấy một cái mà liên tục bắn mấy phát vào họ.
"Đừng..." Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trong nháy mắt mấy người đàn ông đều trúng đạn.
Tiếng súng vang dội làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi che lỗ tai lại, mãi đến khi tiếng súng ngừng lại, những người trúng đạn không đau đớn giãy dụa nữa thì cô mới buông tay xuống.
Chết rồi, tất cả đều chết rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, sợ hãi trong mắt nhiều hơn cảm kích.
Đường Nguyên Minh lạnh lẽo nhìn thoáng qua thi thể trên đất, muốn giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Bọn chúng muốn tổn thương em, chết chưa hết tội."
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói Đường Nguyên Minh không đúng, dù sao cũng là anh đã cứu cô, cô hơi thân thể lạnh run lại mà thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà."
Đường Nguyên Minh cởi áo khoác trên người rồi lịch sự choàng lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Được, anh đưa em về."
Đúng lúc này, Văn Sâm xuất hiện bên ngoài cửa nhà máy, anh ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh: “Buông cô ấy ra."
Chương 542: Cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện
Văn Sâm liếc nhìn những thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."
Tiếp đó anh ta nhìn về phía Đường Nguyên Minh với đôi mắt sắc bén như đao: “Buông cô ấy ra."
Thịnh Hoàn Hoàn sợ bọn họ thật sự xảy ra xung đột nên vội giải thích: “Văn Sâm, để súng xuống, vừa rồi là anh ta đã cứu tôi."
Văn Sâm nhìn chằm chằm Đường Nguyên Minh một lát rồi bỏ súng xuống.
Lúc này Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt đều là tàn nhẫn khát máu, anh không chút do dự bắn một phát súng về hướng Văn Sâm.
Phát súng này bắn trúng ngay tim.
"Ầm!" Tiếng súng đột nhiên vang lên bên tai làm trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng.
Cô nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ ngực Văn Sâm rồi nhuộm đỏ thân thể anh ta, súng rơi khỏi tay anh ta, đầu gối từ từ khụy xuống rồi quỳ trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn há to miệng, muốn gào lên nhưng lại không kêu được, cô mơ hồ nghe thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng giải thích: “Hắn không bảo vệ tốt cho em, cho nên hắn đáng chết."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thân thể Văn Sâm ngã xuống đất, điên cuồng muốn chất vấn Đường Nguyên Minh tại sao phải giết anh ta, tại sao phải giết hắn, nhưng phía sau cổ cô đột nhiên đau nhói rồi lập tức hôn mê.
Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà máy bỏ hoang, lạnh lẽo ra lệnh cho người ở lại: “Dọn dẹp sạch dấu vết chúng ta từng tới nơi này, tạo thành hiện trường giả chúng tự giết lẫn nhau."
"Tuân lệnh." Mấy người ở lại chào lễ nhà binh với Đường Nguyên Minh.
Những người này hành động rất nhanh, tâm tư lại cẩn thận, mới mười mấy phút sau một hiện trường hoàn toàn mới không có chút sơ hở nào đã xuất hiện, có thể nói là hoàn mỹ.
Sau khi chiếc xe cuối cùng rời đi, một người phụ nữ run lẩy bẩy đi ra từ nơi hẻo lánh, bật đèn điện thoại lên bước nhanh về hướng Văn Sâm rồi đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta.
Lúc này, một bàn tay nhuộm đầy máu tươi nắm lấy cổ tay của cô, dọa cô thét lên liên tục: “A a a..."
"Cô muốn kêu những người vừa rồi tới sao?" Văn Sâm nhíu mày lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ sợ đến mất mật trước mặt một cái.
An Viên khó tin nổi nhìn Văn Sâm, đột nhiên đưa thay sờ sờ ngực Văn Sâm, sau đó lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy."
Trái tim của người đàn ông này nằm ở nơi khác so với người bình thường.
"Dìu tôi đứng dậy đi." Văn Sâm bị trúng hai phát đạn, lúc này căn bản không làm gì được.
An Viên lập tức đỡ anh ta dậy đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đến bệnh viện."
"Không, cô dẫn tôi đến địa chỉ này..."
Văn Sâm báo một địa chỉ cho cô, chỗ đó cách nơi này chỉ có mấy cây số, lái nhanh một chút thì trong vòng mười phút là đến.
An Viên không dám nhiều lời, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái này, cũng cầu nguyện anh ta đừng chết trong xe của cô.
Làm một y tá, An Viên biết rõ Văn Sâm có thể chống đỡ được hoàn toàn là nhờ vào thể trạng cực tốt, nhưng không có nghĩa là anh ta không có nguy hiểm tính mạng.
Nếu không lập tức xử lý, để máu chảy nhiều có thể lấy mạng anh ta.
Địa chỉ mà Văn Sâm báo ra là một điểm tập hợp của Lăng Tiêu ở Tây Thành, sau khi anh ta được đưa qua đó thì lập tức có bác sĩ và y tá tiếp nhận.
An Viên bị vệ sĩ giam lại.
An Viên nhìn ánh đèn bên ngoài phòng giải phẫu, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Cô biết người đàn ông mình cứu không đơn giản, cho nên cô đặc biệt sợ hãi, nếu như giải phẫu thất bại anh ta chết trên bàn giải phẫu thì người ở nơi này có muốn cô chôn cùng không?
Hu hu, cô mới chừng hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học đi làm, còn chưa yêu đương lần nào, cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu thôi.
..
Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trong mơ mơ hồ hồ cô sờ trúng ngực của một người đàn ông, đương nhiên cô cho rằng là Lăng Tiêu nên theo phản xạ hô một tiếng: “Lăng Tiêu, tối quá."
Người đàn ông dưới người cô cứng đờ rồi đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
Mà đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn đã dần dần tỉnh táo lại, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông này có hòa lẫn với mùi thuốc lá, trong lòng cô lập tức siết chặt lại.
Đây không phải mùi của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy, những cảnh xảy ra trong nhà máy bỏ hoang hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Văn Sâm ngã vào vũng máu.
"Đường Nguyên Minh, rốt cục anh muốn gì."
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, mặc dù cô không nhìn thấy gì, nhưng cô khẳng định người đàn ông nằm cùng một giường với mình chính là Đường Nguyên Minh.
Lúc này "Oanh" một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Đường Nguyên Minh trần trụi ở trần nằm trên giường thì lập tức nhảy xuống giường, cúi đầu phát hiện trên người mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bên trong không có cái gì.
Cô kinh hãi phẫn nộ nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh đã làm gì tôi?"
Trong khoảng thời gian cô ngất đi, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?
Đồ của cô đâu?
Quần áo trên người cô đâu?
Đường Nguyên Minh ngồi dậy, nhặt áo sơmi trên mặt đất lên rồi mặc vào, ngón tay thon dài chậm rãi cài nút áo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái giường lớn xốc xếch trước mắt mà run rẩy, trên gương mặt tinh xảo không còn chút máu, môi đóng đóng mở mở, thật lâu sau mới thành công lặp lại vấn đề vừa rồi: “Rốt cục anh... Đã làm gì tôi?"
Đường Nguyên Minh bước xuống giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như làn nước, không trả lời mà hỏi lại: “Em có đói bụng không, anh đi nấu bát mì cho em nhé?"
"Tôi hỏi rốt cục anh đã làm gì tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì của Đường Nguyên Minh thì cảm xúc dần dần sụp đổ, cô đột nhiên xông lên trước kéo cổ áo Đường Nguyên Minh: “Tại sao anh phải giết Văn Sâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh biết không Đường Nguyên Minh, anh như vậy thật làm người ta buồn nôn."
Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa mà nói ra lời ác độc nhất với Đường Nguyên Minh: “Anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ ở bên anh sao, tôi cho anh biết, tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh."
Nói xong, cô không để ý tới sắc mặt Đường Nguyên Minh khó coi đến mức nào mà quay người tiến vào phòng tắm rồi khóa chặt cánh cửa lại.
Cô đi đến cái gương trước bồn rửa mặt, tháo từng nút áo sơmi ra, khi trông thấy dấu vết trên đó thì nước mắt lập tức tràn mi.
Ai từng trải đều hiểu dấu vết trên ngực cô là gì.
"A..."
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn mất khống chế mà thét lên, hất hết những thứ trên bồn rửa mặt xuống đất rồi bụm mặt nép mình vào một góc run lên liên hồi.
Đường Nguyên Minh.
Anh Minh!
Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?
Anh bảo tôi làm sao đối mặt với Lăng Tiêu và đứa con chưa ra đời trong bụng đây?
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, máu tươi tràn ra từ vết cắn, cô nếm thấy mùi máu tươi nhưng lại không thấy đau chút nào.
Cô còn chưa kịp may mắn vì mình trốn thoát một kiếp thì Văn Sâm đã chết rồi, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả tương tự, cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện.
Phát súng kia của Đường Nguyên Minh nhắm ngay vào tim của Văn Sâm, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Văn Sâm đã chết rồi.
Là cô bảo Văn Sâm để súng xuống, là cô hại chết Văn Sâm.
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ căm hận một người như thế, dù là Trần Văn Hưng lúc trước hay là Chu Tín sau đó, cô cũng không hận họ như Đường Nguyên Minh của bây giờ.
Đường Nguyên Minh đã bóp nát hết tất cả những điều tốt đẹp mà cô hướng tới.
Tất cả tương lai tươi sáng đều bị anh hủy diệt sạch sẽ!
Chương 543: Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được
Anh như vậy thật làm người ta buồn nôn.
Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh.
Hai câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng vang lên trong đầu Đường Nguyên Minh, như hai thanh đao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét đau khổ của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt anh ảm đạm đi, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoàn Hoàn, mặc kệ em có chịu hay không thì đời này anh cũng không buông tay.
Nếu anh tác thành cho em và Lăng Tiêu thì ai tác thành cho anh?
Rõ ràng là anh gặp em đầu tiên, anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, vì sao lại không bằng một tên Lăng Tiêu mới quen biết không đến bốn tháng?
Thịnh Hoàn Hoàn núp trong một góc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này trên chiếc giường lớn màu xám có một bộ quần áo.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho cô.
Cô không phát hiện đồ của mình trong phòng tắm, chắc là bị Đường Nguyên Minh vứt bỏ, cô muốn trở về thì phải mặc bộ đồ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà cầm quần áo bước vào phòng tắm, khóa cửa lại tháo từng cái cúc áo ra rồi ném áo sơmi của Đường Nguyên Minh đi thật xa.
Cô mặc quần áo do Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho mình vào, cô trong gương như một cô công chúa, nhưng lại là công chúa mất đi linh hồn.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, anh nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh mà đi thẳng tới cạnh cửa, nhanh chóng đưa tay nhập mật khẩu, anh từng nói mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nhưng ba lần liên tục đều biểu hiện nhập sai mật khẩu.
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo nói: “Nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn trở về."
Đường Nguyên Minh lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Em ăn tô mì này trước đã."
Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm chế tính tình mà nói lần nữa: “Nói mật khẩu cho tôi."
Đường Nguyên Minh không nói thêm gì nữa, dù ánh mắt cô lạnh lẽo phẫn nộ đến mức nào thì anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Bị Đường Nguyên Minh nhìn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như có vô số sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy cô, sự thâm tình yêu thương này làm người ta ngạt thở.
"Tôi nói cho tôi biết mật khẩu."
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi tới, nâng bát mì trước mặt Đường Nguyên Minh lên mà hung tợn đập xuống đất.
"Bịch" một tiếng, mì và nước văng khắp nơi.
"Nói mật khẩu cho tôi." Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lặp lại câu nói này.
Cô muốn trở về, rất có thể Văn Sâm còn nằm trong nhà máy bỏ hoang lạnh lẽo, nếu như bị chuột phát hiện thì chúng sẽ gặm thi thể của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Nhưng Đường Nguyên Minh không bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi châm lửa, cách một lớp khói mỏng, ngũ quan bảnh trai của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cầm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại rồi đột nhiên xoay người, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập về hướng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đưa tay chặn cái ghế lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện chút tức giận nào: “Trời còn chưa sáng, em trở về ngủ một lát nữa đi."
Nói xong, Đường Nguyên Minh quay người tiến vào phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi theo vào, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo là vẻ căm hận không tiêu tan được: “Đường Nguyên Minh, anh biết mình đang làm gì không? Có lẽ người nhà và bạn bè đang tìm tôi khắp nơi, anh giam lỏng tôi ở đây có ý nghĩa gì?"
Đường Nguyên Minh nhìn mu bàn tay mình bắt đầu sưng lên thì nhếch môi lên lạnh nhạt cười nói: “Em luôn ở bên cạnh anh thì sao lại không có ý nghĩa?"
"Vậy niềm vui của tôi tsao? Tôi có người nhà bạn bè, chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của tôi, nuôi nhốt tôi như chim trong lồng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến toàn thân phát run, cô nắm chặt hai tay lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mắt: “Tôi không yêu anh, nếu cưỡng ép nhốt tôi ở đây thì anh chỉ có được một con búp bê không có linh hồn thôi."
Đường Nguyên Minh không quan tâm mà cười cười, mở tủ quần áo ra lấy cái áo choàng khoác lên người rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu em muốn tự do thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đi, anh chờ em trả lời."
Nói xong, Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Nếu em muốn đợi Lăng Tiêu tới cứu mình thì nên sớm dẹp suy nghĩ đó đi, hắn vĩnh viễn không về được."
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói: “Anh nói vậy có ý gì?"
Đường Nguyên Minh nhếch môi cười với cô rồi “Đùng" một tiếng đã khóa cửa lại.
"Anh đừng đi, nói rõ rang lời vừa rồi đi." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, lại phát hiện cửa bị khóa lại, cô tuyệt vọng đập hai cái lên cánh cửa: “Đường Nguyên Minh, anh trở lại cho tôi..."
Nhưng Đường Nguyên Minh không phản ứng đến cô nữa.
Đường Nguyên Minh rời đi, anh nhốt Thịnh Hoàn Hoàn trong phòng ngủ, không có điện thoại không có di động và cả TV nên cô không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bởi vì nơi này là tầng cao nhất nên cửa sổ đều là dạng khóa chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn quăng giấy cầu cứu cũng không vứt đi được.
Cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, nhiều lần nghĩ đến câu nói sau cùng của Đường Nguyên Minh.
Anh nói Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được.
Đường Nguyên Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời này, nhất định anh biết cái gì hoặc là lần này Lăng Tiêu đột nhiên ra nước ngoài là do anh giở trò.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Văn Sâm, Lăng Tiêu đi Nam Phi, phía bên kia có súng, có mỏ, những thứ này đều là khối thịt làm người ta thèm muốn đỏ mắt, rất nhiều người nhớ thương.
Chương 544: Có thích phần quà gặp mặt này của tôi không
Nếu như Đường Nguyên Minh cũng có thế lực ở bên kia rồi lôi kéo mấy tên đại ca bên đó cùng đối phó Lăng Tiêu thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng hiện tại cô không ra được, không cách nào liên lạc với bên ngoài nên hoàn toàn không biết tình hình của Lăng Tiêu ở Nam Phi.
Còn Văn Sâm, nghĩ đến anh ta làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt áy náy.
Nếu cô không bảo Văn Sâm để súng xuống thì có lẽ anh ta sẽ không chết!
Còn có ba, ba nhất định biết cô bị bắt cóc.
Xe của Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ở ven đường, điện thoại cũng ở trong đó, vệ sĩ hôm qua đi theo nhất định biết cô bị bắt cóc.
Không biết họ báo cảnh sát chưa, cảnh sát có tìm được nhà máy bỏ hoang hay không.
Nếu như ba trông thấy những thi thể này thì nhất định sẽ nổi điên.
Cô phải đi ra ngoài, cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Thịnh gia.
Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn mất tích, Thịnh gia đã rối loạn cả lên.
Trần Anh Kiệt dẫn người đi tìm, cuối cùng điều tra được nhà máy bỏ hoang, chết quá nhiều người nên anh ta chỉ có thể báo cảnh sát.
Sau khi Thịnh Xán biết tin tức này thì trực tiếp ngất xỉu.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên gấp đến độ xoay quanh, một đêm trôi qua không có chút tin tức nào của Thịnh Hoàn Hoàn làm họ sợ hãi đến tóc trắng hơn.
Cho dù phía cảnh sát bên đã phong tỏa tin tức này, nhưng vẫn tiết lộ phong thanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc đã được truyền lên mạng làm rất nhiều người lo lắng.
Nhưng rất nhanh tin tức này đã bị Đường Nguyên Minh đè ép xuống.
Sáng hôm sau, Đường Nguyên Minh xuất hiện trong Thịnh gia.
Trong vòng một đêm Thịnh Xán đã già hơn trước đó mấy tuổi: “A Minh, cháu đến rồi."
Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Xán: “Bác trai, đừng quá lo lắng, cháu tin Hoàn Hoàn sẽ không sao, cháu đã đè ép dư luận xuống, nhưng phía công ty thì bác phải ra mặt mới được."
Hai mắt Thịnh Xán đỏ ngầu: “Vất vả cho cháu, bác thật sợ Hoàn Hoàn giống như mẹ con bé..."
Thịnh Xán nhịn không được nghẹn ngào.
Ông ấy vừa mất vợ, hiện tại con gái lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi làm sao ông ấy chịu đựng được?
Đường Nguyên Minh vỗ nhẹ lên lưng Thịnh Xán: “Sẽ không, từ nhỏ Hoàn Hoàn đã rất may mắn, em ấy sẽ không có việc gì."
Thịnh Xán khẽ gật đầu, qua thật lâu cảm xúc mới bình phục lại một chút.
Đường Nguyên Minh cố ý hỏi: “Lăng Tiêu biết việc này chưa, thế lực của anh ta ở Hải Thành rất lớn, có lẽ anh ta sẽ có cách."
Đường Xán lắc đầu: “Hoàn Hoàn nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ người của Lăng gia chưa từng tới, không gọi cả một cú điện thoại nữa."
Đường Nguyên Minh nghe xong thì đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh.
Lăng Tiêu cũng muốn trở về, nhưng hắn về được sao?
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Đường Xán lập tức nghe máy, là Tống Chí Thượng gọi đến, cao tầng công ty nghe thấy việc này nên đang rất bàng hoàng.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Xán mỏi mệt nói với Đường Nguyên Minh: “Bác phải đi đến công ty một chuyến."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Cháu đưa bác đi."
Thịnh Xán và Đường Nguyên Minh cùng đến tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Xán lập tức tổ chức hội nghị cấp cao, Đường Nguyên Minh thừa cơ hội hỏi số điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn từ Thịnh Xán.
Thịnh Xán không nghĩ nhiều nên đưa điện thoại cho Đường Nguyên Minh.
Sau khi Thịnh Xán rời đi, Đường Nguyên Minh lập tức lấy một cái điện thoại mới ra, phục chế tất cả phần mềm trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn vào điện thoại mới, còn cài virus trên điện thoại của cô.
….
Cuộc phẫu thuật của Văn Sâm rất thành công, đến trưa rốt cục anh ta cũng tỉnh.
Anh ta nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười bên cạnh giường bệnh thì nhíu mày lại: “Cô đang vui hay đang buồn vậy?"
An Viên lau lau nước mắt trên mặt rồi cười nói với Văn Sâm: “Đương nhiên là vui rồi, anh còn sống thì tôi không phải chôn cùng anh."
Chôn cùng?
Ai hù dọa cô vậy?
Văn Sâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mà đánh giá, cô là một cô gái rất bình thường, miễn cưỡng coi như thanh tú, đôi mắt ướt sũng chứng minh cô nhát gan sợ phiền phức: “Cô tên là gì?"
An Viên ngẩn người, sợ hãi nói: “An Viên, An trong bình an, Viên trong tròn trịa."
Viên trong tròn trịa?
Văn Sâm lại dò xét cô một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt tròn trịa của cô: “Đúng là rất tròn."
An Viên cười xấu hổ: “Cái kia... Tôi có thể đi chưa?"
Văn Sâm hỏi: “Số điện thoại là bao nhiêu?"
"A?" An Viên âm thầm dò xét Văn Sâm, người đàn ông này không phải muốn cua cô đó chứ?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu cô thích.
Văn Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi không thích nợ người khác."
Tức là muốn đưa tiền cho cô?
An Viên lập tức đọc ra một dãy số.
Văn Sâm gật đầu: “OK, tôi nhớ rồi, cô có thể đi rồi."
An Viên vội chuồn đi.
Rất nhanh Văn Sâm đã phát hiện An Viên cho mình số điện thoại giả.
Nói đùa cái gì, cô nào dám cho anh ta số thật của mình, tốt nhất vĩnh viễn đừng liên hệ với phần tử nguy hiểm này, giữa mạng quan trọng hơn.
Sau khi An Viên rời đi thì lập tức có người tiến đến.
Văn Sâm mặt không cảm xúc hỏi: “Thịnh tiểu thư an toàn chứ?"
Người đàn ông lắc đầu: “Thịnh tiểu thư mất tích rồi, Phùng thư ký bảo anh tỉnh lại thì lập tức gọi điện thoại cho anh ấy."
Thịnh tiểu thư mất tích rồi?
Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh không đưa cô về Thịnh gia?
Văn Sâm lập tức nhận điện thoại gọi cho Phùng Việt, kể sơ lại về chuyện tối hôm qua, nói cho Phùng Việt có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh nhốt lại.
Phùng Việt nghe xong thì nặng nề nói: “Tôi sẽ phái người đi nhìn chằm chằm hắn, nếu có tin tức của Thịnh tiểu thư thì lập tức đi cứu người. Hiện tại tôi lo lắng là Lăng Gia, vẫn không gọi được cho họ, không biết gặp phải chuyện gì."
Văn Sâm trầm ngâm: “Chuyện bên kia không cần chúng ta nhọc lòng, tôi tin Lăng Gia và Diệp Thiếu có thể giải quyết, chúng ta cứ làm tốt chuyện ở Hải Thành đi, Thịnh tiểu thư nhất định không thể có chuyện được."
Phùng Việt nói: “Tôi biết, anh dưỡng thương thật tốt, có tiến triển mới tôi sẽ lập tức thông báo."
…
Nam Phi, bên bờ vùng biển quốc tế.
Vân Lang bị một đại ca ở nơi này bắt giữ, trừ Vân Lang ra còn có mấy người anh em khác.
Mà Vân Kỳ vừa bước ra khỏi sân bay đã bị mai phục, bị thương nặng suýt đã mất mạng, là Dạ Oanh mạo hiểm cứu anh ta một mạng.
Lần này phía Lăng Tiêu thương vong rất nặng nề, đối phương rất hung hăng, Lăng Tiêu và Diệp Sâm không thể không chạy đến một chuyến.
Hình như đối phương biết đến thế lực của Lăng Tiêu, không muốn đấu đá quá kịch liệt với hắn nên đã mời hắn đến đàm phán, địa điểm là ở vùng biển quốc tế.
Đối phương chỉ cho phép Lăng Tiêu dẫn mười người đi lên, để tỏ thành ý đã thả mấy người anh em của Lăng Tiêu ra, chỉ để lại Vân Lang và hai thành viên quan trọng khác.
Kỳ thật Lăng Tiêu và Diệp Sâm đều biết đối phương muốn xử lý họ trên thuyền, nhưng họ nhất định phải đi chuyến này.
Sau khi lên thuyền, tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Một người da trắng cao lớn dẫn một đám thủ hạ đi tới, Vân Lang và hai thủ hạ kia bị người của đối phương ép quỳ xuống đất, vết thương chằng chịt.
"Taisen?" Trông thấy người da trắng dẫn đầu, Diệp Sâm sầm mặt lại.
Taisen là đối thủ cũ của Lăng Tiêu, hai năm trước sau khi thua Lăng Tiêu thì gã đã dẫn người của mình rời khỏi nơi đây.
Không ngờ qua hai năm, Taisen lúc trước chật vật bỏ chạy lại trở về.
Vừa về đến gã đã cho Lăng Tiêu và Diệp Sâm “Bất ngờ lớn” như thế!
Taisen khẽ cười rồi hào phóng nói với Lăng Tiêu và Diệp Sâm: “Đã lâu không gặp, hai người bạn cũ có nhớ tôi không? Có thích món quà gặp mặt này của tôi không?"
"Mày nghĩ tao sợ chắc?"
Trần Vân Phàm ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay bóp cằm cô rồi nâng lên như đang dò xét một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt mê muội: “Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ biết bao, hoàn mỹ đến mức khiến người ta muốn hủy diệt."
Sức véo của Trần Vân Phàm càng lúc càng lớn, làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, thấy cô đau đớn nhíu mày lại thì nụ cười trên mặt gã càng đậm: “Mày nói xem lần này còn có ai tới cứu mày không?"
"Trần Vân Phàm, mày không dám đụng đến tao." Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Mày biết kết cục khi trêu chọc Lăng Tiêu thảm đến mức nào không? Dù là Cố Nam Thành cũng không bảo vệ được mày."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm gã, đôi tay bị cột sau lưng từ từ dời về phía túi quần, trong đó có lưỡi dao cô mang theo bên cạnh lâu nay, đây là ám ảnh tâm lý sau khi bị bắt cóc lần trước.
"Tại sao tao phải sợ?" Đáy mắt Trần Vân Phàm hiện ra tia điên cuồng: “Còn sống có gì tốt? Hủy diệt mày thì tao chết cũng nhắm mắt."
Nói xong, gã buông Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông xấu xí buồn nôn bên cạnh mà cười hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, tao chọn lựa mấy người đàn ông không tệ cho mày đúng không?"
Mấy người đàn ông kia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà vung tay vung chân, từng đôi mắt vẩn đục tham lam lại sỗ sàng.
Trong mấy người đàn ông này kẻ lớn tuổi nhất đã hơn năm mươi, mập như con heo, mặt mũi đầy dầu, ba tên còn lại thì xấu xí ghê người.
Tên đầu trọc ôm Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào liếm môi nói: “Thật xinh đẹp, tao từng gặp nhiều người phụ nữ, nhưng dù tướng mạo dáng người hay da dẻ đều không ai hơn nó được, anh Phàm để tôi tới trước đúng không?"
Thịnh Hoàn Hoàn tăng tốc động tác tay, đồng thời lạnh lẽo nhìn về phía đầu trọc, ánh mắt sắc bén khí thế cực mạnh: “Xem ra Trần Vân Phàm không nói cho mày biết, tên lần trước muốn chạm vào tao chết thảm đến mức nào, nếu mày không sợ chết thì cứ việc tới."
Đầu trọc lập tức bị Thịnh Hoàn Hoàn hù sợ, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Phàm: “Anh Phàm, nó thật sự là người phụ nữ của Lăng Tiêu sao?"
"Thế nào, sợ rồi à?" Trần Vân Phàm lạnh lùng nhếch miệng: “Nếu mày không dám thì cút xa một chút, để thằng mập lên."
Tên mập kia hơi khờ khạo, gã không biết Lăng Tiêu lợi hại đến mức nào, chỉ biết Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp như tiên nữ, làm gã muốn hôn cô một cái.
Vừa nghe Trần Vân Phàm gọi thì gã lập tức kích động đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu tiên nữ, tôi đến đây."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên mập mặt mũi đầy dầu mỡ, tai to mặt lớn kia thì dạ dày cuộn trào, đôi tay sau lưng cô liều mạng cắt dây thừng, nhiều lần cắt vào da để lại từng vệt cắt.
Nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào mà chỉ lòng đầy sợ hãi.
Bởi vì cô biết dù tránh thoát dây thừng thì tỷ lệ có thể chạy thoát cũng rất xa vời.
Văn Sâm, Văn Sâm ở đâu rồi?
Anh ta có đuổi theo hay không?
Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết Văn Sâm không ở đây, nếu anh ta có mặt thì lúc này đã xông tới vào.
Nhìn gương mặt to béo trước mắt, đáy lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tuyệt vọng, nếu không trốn thoát được thì vận mệnh chờ đợi cô sẽ là sống không bằng chết.
Nhưng trong bụng cô còn có đứa con của Lăng Tiêu...
Lúc này Đường Nguyên Minh đang ẩn núp trong góc cửa sổ, nhìn thấy rõ được tình hình trong nhà máy, nhưng anh không vội đi cứu Thịnh Hoàn Hoàn.
Con người càng tuyệt vọng thì khi được người ta cứu sẽ càng cảm kích.
"Đi chết đi." Ngay khi tên mập sắp hôn được thì đầu trọc đột nhiên xông lên tát gã một bạt tai: “Cút sang một bên, có ông đây thì đến phiên mày, mở to mắt ra nhìn đi."
Tên mập không cam lòng, nhưng lại không dám phản kháng.
Đầu trọc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay tát thẳng vào mặt cô: “Tiện nhân, thật biết hù dọa người, sau đêm nay tao xem có thằng đàn ông nào ở Hải Thành còn dám muốn mày."
Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, giơ súng trong tay lên nhắm vào đầu tên trọc kia, hoàn toàn quên mất tính toán vừa rồi.
Anh chỉ muốn tên đầu trọc chết.
Nhưng ngay lúc này, đầu trọc đột nhiên quay người nhìn về phía tên đồng bọn đang loay hoay máy vi tính, không kiên nhẫn thúc giục: “Mày xong chưa, bố nhịn không được."
"Được rồi, được rồi." Người đàn ông kia chế giễu: “Xem mày gấp chưa kìa."
Đầu trọc nghe xong thì không nói hai lời đã bắt đầu cởi quần.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tay, rốt cục dây thừng cũng bị cô cho cắt đứt, cô kẹp thật chặt lưỡi dao trong tay, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn đã sẵn sàng giết người chỉ cần tên đầu trọc dám đi lên thì cô dám cắt cổ họng gã.
Ở cách đó mấy mét, Trần Vân Phàm ngồi trước máy vi tính, súng được đặt trên mặt bàn trước mặt gã, Thịnh Hoàn Hoàn tính toán tốc độ làm sao mới có thể tiến lên giật lấy súng trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ như thế thì cô mới có thể giành được một chút hi vọng sống.
Vì con, vì ba, cũng vì Lăng Tiêu, cô muốn sống sót, sạch sẽ mà sống, dù trở thành tội phạm giết người cũng không tiếc.
"Ầm!" Đột nhiên một tiếng súng không báo trước mà vang lên.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên đầu trọc bị người ta bắn thủng đầu, cái quần rớt xuống, đôi mắt trừng rất lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.
Văn Sâm, là Văn Sâm tới cứu cô.
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ, lập tức nhìn về hướng tiếng súng truyền đến, lại trông thấy người tới không phải Văn Sâm mà là Đường Nguyên Minh làm cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.
Đường Nguyên Minh lưu loát nhảy vào từ cửa sổ, Trần Vân Phàm cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy súng chỉa vào Thịnh Hoàn Hoàn.
Dù chết Trần Vân Phàm cũng muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn theo, nhưng gã vẫn muộn một giây.
"Phanh..." Đạn bắn thủng cổ tay của Trần Vân Phàm.
Súng rơi khỏi tay Trần Vân Phàm, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ hội xông lên đón được khẩu súng rồi chỉa nó lên huyệt thái dương của gã: “Đừng nhúc nhích, nếu không. . ."
"Phanh..." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nói hết thì viên đạn đã bắn thủng đầu Trần Vân Phàm.
Mấy người đàn ông thấy thế thì vội ôm đầu quỳ xuống đất xin tha.
Nhưng Đường Nguyên Minh còn tàn nhẫn hơn họ tưởng tượng gấp trăm lần, anh không chớp mắt lấy một cái mà liên tục bắn mấy phát vào họ.
"Đừng..." Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trong nháy mắt mấy người đàn ông đều trúng đạn.
Tiếng súng vang dội làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi che lỗ tai lại, mãi đến khi tiếng súng ngừng lại, những người trúng đạn không đau đớn giãy dụa nữa thì cô mới buông tay xuống.
Chết rồi, tất cả đều chết rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, sợ hãi trong mắt nhiều hơn cảm kích.
Đường Nguyên Minh lạnh lẽo nhìn thoáng qua thi thể trên đất, muốn giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Bọn chúng muốn tổn thương em, chết chưa hết tội."
Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói Đường Nguyên Minh không đúng, dù sao cũng là anh đã cứu cô, cô hơi thân thể lạnh run lại mà thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà."
Đường Nguyên Minh cởi áo khoác trên người rồi lịch sự choàng lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Được, anh đưa em về."
Đúng lúc này, Văn Sâm xuất hiện bên ngoài cửa nhà máy, anh ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh: “Buông cô ấy ra."
Chương 542: Cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện
Văn Sâm liếc nhìn những thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh, nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật xin lỗi, tôi đã tới trễ."
Tiếp đó anh ta nhìn về phía Đường Nguyên Minh với đôi mắt sắc bén như đao: “Buông cô ấy ra."
Thịnh Hoàn Hoàn sợ bọn họ thật sự xảy ra xung đột nên vội giải thích: “Văn Sâm, để súng xuống, vừa rồi là anh ta đã cứu tôi."
Văn Sâm nhìn chằm chằm Đường Nguyên Minh một lát rồi bỏ súng xuống.
Lúc này Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, đáy mắt đều là tàn nhẫn khát máu, anh không chút do dự bắn một phát súng về hướng Văn Sâm.
Phát súng này bắn trúng ngay tim.
"Ầm!" Tiếng súng đột nhiên vang lên bên tai làm trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng.
Cô nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ ngực Văn Sâm rồi nhuộm đỏ thân thể anh ta, súng rơi khỏi tay anh ta, đầu gối từ từ khụy xuống rồi quỳ trên mặt đất.
Thịnh Hoàn Hoàn há to miệng, muốn gào lên nhưng lại không kêu được, cô mơ hồ nghe thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng giải thích: “Hắn không bảo vệ tốt cho em, cho nên hắn đáng chết."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thân thể Văn Sâm ngã xuống đất, điên cuồng muốn chất vấn Đường Nguyên Minh tại sao phải giết anh ta, tại sao phải giết hắn, nhưng phía sau cổ cô đột nhiên đau nhói rồi lập tức hôn mê.
Đường Nguyên Minh ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi nhà máy bỏ hoang, lạnh lẽo ra lệnh cho người ở lại: “Dọn dẹp sạch dấu vết chúng ta từng tới nơi này, tạo thành hiện trường giả chúng tự giết lẫn nhau."
"Tuân lệnh." Mấy người ở lại chào lễ nhà binh với Đường Nguyên Minh.
Những người này hành động rất nhanh, tâm tư lại cẩn thận, mới mười mấy phút sau một hiện trường hoàn toàn mới không có chút sơ hở nào đã xuất hiện, có thể nói là hoàn mỹ.
Sau khi chiếc xe cuối cùng rời đi, một người phụ nữ run lẩy bẩy đi ra từ nơi hẻo lánh, bật đèn điện thoại lên bước nhanh về hướng Văn Sâm rồi đưa tay thăm dò hơi thở của anh ta.
Lúc này, một bàn tay nhuộm đầy máu tươi nắm lấy cổ tay của cô, dọa cô thét lên liên tục: “A a a..."
"Cô muốn kêu những người vừa rồi tới sao?" Văn Sâm nhíu mày lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ sợ đến mất mật trước mặt một cái.
An Viên khó tin nổi nhìn Văn Sâm, đột nhiên đưa thay sờ sờ ngực Văn Sâm, sau đó lập tức hiểu ra: “Hóa ra là như vậy."
Trái tim của người đàn ông này nằm ở nơi khác so với người bình thường.
"Dìu tôi đứng dậy đi." Văn Sâm bị trúng hai phát đạn, lúc này căn bản không làm gì được.
An Viên lập tức đỡ anh ta dậy đi ra ngoài: “Tôi đưa anh đến bệnh viện."
"Không, cô dẫn tôi đến địa chỉ này..."
Văn Sâm báo một địa chỉ cho cô, chỗ đó cách nơi này chỉ có mấy cây số, lái nhanh một chút thì trong vòng mười phút là đến.
An Viên không dám nhiều lời, chỉ muốn mau chóng giải quyết phiền toái này, cũng cầu nguyện anh ta đừng chết trong xe của cô.
Làm một y tá, An Viên biết rõ Văn Sâm có thể chống đỡ được hoàn toàn là nhờ vào thể trạng cực tốt, nhưng không có nghĩa là anh ta không có nguy hiểm tính mạng.
Nếu không lập tức xử lý, để máu chảy nhiều có thể lấy mạng anh ta.
Địa chỉ mà Văn Sâm báo ra là một điểm tập hợp của Lăng Tiêu ở Tây Thành, sau khi anh ta được đưa qua đó thì lập tức có bác sĩ và y tá tiếp nhận.
An Viên bị vệ sĩ giam lại.
An Viên nhìn ánh đèn bên ngoài phòng giải phẫu, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Cô biết người đàn ông mình cứu không đơn giản, cho nên cô đặc biệt sợ hãi, nếu như giải phẫu thất bại anh ta chết trên bàn giải phẫu thì người ở nơi này có muốn cô chôn cùng không?
Hu hu, cô mới chừng hai mươi, vừa tốt nghiệp đại học đi làm, còn chưa yêu đương lần nào, cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu thôi.
..
Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại đã là nửa đêm.
Trong mơ mơ hồ hồ cô sờ trúng ngực của một người đàn ông, đương nhiên cô cho rằng là Lăng Tiêu nên theo phản xạ hô một tiếng: “Lăng Tiêu, tối quá."
Người đàn ông dưới người cô cứng đờ rồi đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô.
Mà đầu óc Thịnh Hoàn Hoàn đã dần dần tỉnh táo lại, cô ngửi thấy mùi trên người đàn ông này có hòa lẫn với mùi thuốc lá, trong lòng cô lập tức siết chặt lại.
Đây không phải mùi của Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngồi bật dậy, những cảnh xảy ra trong nhà máy bỏ hoang hiện lên trong đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Văn Sâm ngã vào vũng máu.
"Đường Nguyên Minh, rốt cục anh muốn gì."
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, mặc dù cô không nhìn thấy gì, nhưng cô khẳng định người đàn ông nằm cùng một giường với mình chính là Đường Nguyên Minh.
Lúc này "Oanh" một tiếng, căn phòng lập tức sáng lên.
Thịnh Hoàn Hoàn trông thấy Đường Nguyên Minh trần trụi ở trần nằm trên giường thì lập tức nhảy xuống giường, cúi đầu phát hiện trên người mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bên trong không có cái gì.
Cô kinh hãi phẫn nộ nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Anh đã làm gì tôi?"
Trong khoảng thời gian cô ngất đi, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?
Đồ của cô đâu?
Quần áo trên người cô đâu?
Đường Nguyên Minh ngồi dậy, nhặt áo sơmi trên mặt đất lên rồi mặc vào, ngón tay thon dài chậm rãi cài nút áo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái giường lớn xốc xếch trước mắt mà run rẩy, trên gương mặt tinh xảo không còn chút máu, môi đóng đóng mở mở, thật lâu sau mới thành công lặp lại vấn đề vừa rồi: “Rốt cục anh... Đã làm gì tôi?"
Đường Nguyên Minh bước xuống giường, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như làn nước, không trả lời mà hỏi lại: “Em có đói bụng không, anh đi nấu bát mì cho em nhé?"
"Tôi hỏi rốt cục anh đã làm gì tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn dáng vẻ như chưa xảy ra chuyện gì của Đường Nguyên Minh thì cảm xúc dần dần sụp đổ, cô đột nhiên xông lên trước kéo cổ áo Đường Nguyên Minh: “Tại sao anh phải giết Văn Sâm, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, anh biết không Đường Nguyên Minh, anh như vậy thật làm người ta buồn nôn."
Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa mà nói ra lời ác độc nhất với Đường Nguyên Minh: “Anh cho rằng làm như vậy tôi sẽ ở bên anh sao, tôi cho anh biết, tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh."
Nói xong, cô không để ý tới sắc mặt Đường Nguyên Minh khó coi đến mức nào mà quay người tiến vào phòng tắm rồi khóa chặt cánh cửa lại.
Cô đi đến cái gương trước bồn rửa mặt, tháo từng nút áo sơmi ra, khi trông thấy dấu vết trên đó thì nước mắt lập tức tràn mi.
Ai từng trải đều hiểu dấu vết trên ngực cô là gì.
"A..."
Thịnh Hoàn Hoàn hoàn toàn mất khống chế mà thét lên, hất hết những thứ trên bồn rửa mặt xuống đất rồi bụm mặt nép mình vào một góc run lên liên hồi.
Đường Nguyên Minh.
Anh Minh!
Tại sao anh lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?
Anh bảo tôi làm sao đối mặt với Lăng Tiêu và đứa con chưa ra đời trong bụng đây?
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, máu tươi tràn ra từ vết cắn, cô nếm thấy mùi máu tươi nhưng lại không thấy đau chút nào.
Cô còn chưa kịp may mắn vì mình trốn thoát một kiếp thì Văn Sâm đã chết rồi, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả tương tự, cô thà Đường Nguyên Minh chưa từng xuất hiện.
Phát súng kia của Đường Nguyên Minh nhắm ngay vào tim của Văn Sâm, cho nên Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Văn Sâm đã chết rồi.
Là cô bảo Văn Sâm để súng xuống, là cô hại chết Văn Sâm.
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ căm hận một người như thế, dù là Trần Văn Hưng lúc trước hay là Chu Tín sau đó, cô cũng không hận họ như Đường Nguyên Minh của bây giờ.
Đường Nguyên Minh đã bóp nát hết tất cả những điều tốt đẹp mà cô hướng tới.
Tất cả tương lai tươi sáng đều bị anh hủy diệt sạch sẽ!
Chương 543: Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được
Anh như vậy thật làm người ta buồn nôn.
Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh.
Hai câu nói này của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng vang lên trong đầu Đường Nguyên Minh, như hai thanh đao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng thét đau khổ của Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt anh ảm đạm đi, quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Hoàn Hoàn, mặc kệ em có chịu hay không thì đời này anh cũng không buông tay.
Nếu anh tác thành cho em và Lăng Tiêu thì ai tác thành cho anh?
Rõ ràng là anh gặp em đầu tiên, anh bảo vệ em nhiều năm như vậy, vì sao lại không bằng một tên Lăng Tiêu mới quen biết không đến bốn tháng?
Thịnh Hoàn Hoàn núp trong một góc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
Lúc này trên chiếc giường lớn màu xám có một bộ quần áo.
Không cần nghĩ cũng biết đó là Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho cô.
Cô không phát hiện đồ của mình trong phòng tắm, chắc là bị Đường Nguyên Minh vứt bỏ, cô muốn trở về thì phải mặc bộ đồ này.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự mà cầm quần áo bước vào phòng tắm, khóa cửa lại tháo từng cái cúc áo ra rồi ném áo sơmi của Đường Nguyên Minh đi thật xa.
Cô mặc quần áo do Đường Nguyên Minh chuẩn bị cho mình vào, cô trong gương như một cô công chúa, nhưng lại là công chúa mất đi linh hồn.
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ phòng ngủ thì nhìn thấy Đường Nguyên Minh ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một bát mì nóng hổi, anh nhìn cô với ánh mắt tĩnh mịch.
Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh mà đi thẳng tới cạnh cửa, nhanh chóng đưa tay nhập mật khẩu, anh từng nói mật khẩu là sinh nhật của cô.
Nhưng ba lần liên tục đều biểu hiện nhập sai mật khẩu.
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Đường Nguyên Minh, lạnh lẽo nói: “Nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn trở về."
Đường Nguyên Minh lộ ra ánh mắt dịu dàng: “Em ăn tô mì này trước đã."
Thịnh Hoàn Hoàn cố kiềm chế tính tình mà nói lần nữa: “Nói mật khẩu cho tôi."
Đường Nguyên Minh không nói thêm gì nữa, dù ánh mắt cô lạnh lẽo phẫn nộ đến mức nào thì anh vẫn giữ vẻ dịu dàng, tràn ngập yêu thương nhìn cô.
Bị Đường Nguyên Minh nhìn như vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như có vô số sợi dây thừng vô hình trói chặt lấy cô, sự thâm tình yêu thương này làm người ta ngạt thở.
"Tôi nói cho tôi biết mật khẩu."
Không biết qua bao lâu, rốt cục Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nhịn được nữa mà sải bước đi tới, nâng bát mì trước mặt Đường Nguyên Minh lên mà hung tợn đập xuống đất.
"Bịch" một tiếng, mì và nước văng khắp nơi.
"Nói mật khẩu cho tôi." Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng lặp lại câu nói này.
Cô muốn trở về, rất có thể Văn Sâm còn nằm trong nhà máy bỏ hoang lạnh lẽo, nếu như bị chuột phát hiện thì chúng sẽ gặm thi thể của anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Nhưng Đường Nguyên Minh không bị cảm xúc của cô ảnh hưởng, anh lấy một điếu thuốc ra ngậm lên miệng rồi châm lửa, cách một lớp khói mỏng, ngũ quan bảnh trai của anh trông có vẻ hơi lạnh lùng.
"Hoàn Hoàn, chúng ta kết hôn đi!" Qua hồi lâu, Đường Nguyên Minh đột nhiên nói ra câu này.
Thịnh Hoàn Hoàn cười lạnh: “Anh cảm thấy có khả năng sao?"
Đường Nguyên Minh phun ra mấy ngụm khói rồi không nhanh không chậm nhìn cô và nói: “Vậy em cứ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, không cần đi đâu cả."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, sắc mặt càng nặng nề: “Anh muốn giam lỏng tôi?"
"Em nghĩ như vậy cũng được." Đường Nguyên Minh dụi tắt điếu thuốc rồi đứng lên, thân thể cao lớn đè ép về hướng cô: “Không ai biết em ở chỗ anh, người đời chỉ biết em bị bắt cóc. Cảnh sát sẽ dựa vào manh mối tìm tới nhà máy bỏ hoang, sau đó phát hiện những thi thể kia, mà em thì mất tích."
Anh đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, dịu dàng vén lọn tóc trước mặt cô ra sau tai rồi dùng giọng điệu êm ái nhất nói ra những lời đáng sợ nhất: "Vài ngày sau cảnh sát không tìm thấy em, bên ngoài sẽ cho rằng em đã bị hại. Nhưng nếu em lành lặn xuất hiện trong tầm mắt mọi người thì em chính là người bị tình nghi giết chết họ, bởi vì chỉ có mình em còn sống."
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy da đầu tê dại, người đàn ông trước mắt làm cô sợ hãi, anh không còn là anh Minh cô quen thuộc mà là một con quỷ đáng sợ.
"Anh không giam được tôi." Thịnh Hoàn Hoàn chán ghét liếc nhìn anh rồi cầm một cái ghế sải bước đi đến trước cửa, hung tợn đập mạnh vào cánh cửa đang đóng chặt.
Một lần, hai lần, ba lần...
Đường Nguyên Minh nói: “Đừng lãng phí sức lực, dù là súng cũng không thể để lại dấu vết trên loại kim loại này, em có đập một năm cũng không làm được gì."
Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại rồi đột nhiên xoay người, cầm cái ghế trong tay hung hăng đập về hướng Đường Nguyên Minh.
Đường Nguyên Minh đưa tay chặn cái ghế lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ không hiện chút tức giận nào: “Trời còn chưa sáng, em trở về ngủ một lát nữa đi."
Nói xong, Đường Nguyên Minh quay người tiến vào phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đi theo vào, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo là vẻ căm hận không tiêu tan được: “Đường Nguyên Minh, anh biết mình đang làm gì không? Có lẽ người nhà và bạn bè đang tìm tôi khắp nơi, anh giam lỏng tôi ở đây có ý nghĩa gì?"
Đường Nguyên Minh nhìn mu bàn tay mình bắt đầu sưng lên thì nhếch môi lên lạnh nhạt cười nói: “Em luôn ở bên cạnh anh thì sao lại không có ý nghĩa?"
"Vậy niềm vui của tôi tsao? Tôi có người nhà bạn bè, chẳng lẽ anh muốn bẻ gãy cánh của tôi, nuôi nhốt tôi như chim trong lồng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn tức đến toàn thân phát run, cô nắm chặt hai tay lạnh lẽo nhìn người đàn ông trước mắt: “Tôi không yêu anh, nếu cưỡng ép nhốt tôi ở đây thì anh chỉ có được một con búp bê không có linh hồn thôi."
Đường Nguyên Minh không quan tâm mà cười cười, mở tủ quần áo ra lấy cái áo choàng khoác lên người rồi nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nếu em muốn tự do thì suy nghĩ đến chuyện kết hôn với anh đi, anh chờ em trả lời."
Nói xong, Đường Nguyên Minh đi ra ngoài, nhưng đột nhiên lại dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Nếu em muốn đợi Lăng Tiêu tới cứu mình thì nên sớm dẹp suy nghĩ đó đi, hắn vĩnh viễn không về được."
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói: “Anh nói vậy có ý gì?"
Đường Nguyên Minh nhếch môi cười với cô rồi “Đùng" một tiếng đã khóa cửa lại.
"Anh đừng đi, nói rõ rang lời vừa rồi đi." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên, lại phát hiện cửa bị khóa lại, cô tuyệt vọng đập hai cái lên cánh cửa: “Đường Nguyên Minh, anh trở lại cho tôi..."
Nhưng Đường Nguyên Minh không phản ứng đến cô nữa.
Đường Nguyên Minh rời đi, anh nhốt Thịnh Hoàn Hoàn trong phòng ngủ, không có điện thoại không có di động và cả TV nên cô không cách nào liên lạc với bên ngoài.
Bởi vì nơi này là tầng cao nhất nên cửa sổ đều là dạng khóa chặt.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn quăng giấy cầu cứu cũng không vứt đi được.
Cô tuyệt vọng ngồi dưới đất, nhiều lần nghĩ đến câu nói sau cùng của Đường Nguyên Minh.
Anh nói Lăng Tiêu vĩnh viễn không về được.
Đường Nguyên Minh sẽ không vô duyên vô cớ nói ra lời này, nhất định anh biết cái gì hoặc là lần này Lăng Tiêu đột nhiên ra nước ngoài là do anh giở trò.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Văn Sâm, Lăng Tiêu đi Nam Phi, phía bên kia có súng, có mỏ, những thứ này đều là khối thịt làm người ta thèm muốn đỏ mắt, rất nhiều người nhớ thương.
Chương 544: Có thích phần quà gặp mặt này của tôi không
Nếu như Đường Nguyên Minh cũng có thế lực ở bên kia rồi lôi kéo mấy tên đại ca bên đó cùng đối phó Lăng Tiêu thì tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng lo lắng, nhưng hiện tại cô không ra được, không cách nào liên lạc với bên ngoài nên hoàn toàn không biết tình hình của Lăng Tiêu ở Nam Phi.
Còn Văn Sâm, nghĩ đến anh ta làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt áy náy.
Nếu cô không bảo Văn Sâm để súng xuống thì có lẽ anh ta sẽ không chết!
Còn có ba, ba nhất định biết cô bị bắt cóc.
Xe của Thịnh Hoàn Hoàn còn đậu ở ven đường, điện thoại cũng ở trong đó, vệ sĩ hôm qua đi theo nhất định biết cô bị bắt cóc.
Không biết họ báo cảnh sát chưa, cảnh sát có tìm được nhà máy bỏ hoang hay không.
Nếu như ba trông thấy những thi thể này thì nhất định sẽ nổi điên.
Cô phải đi ra ngoài, cô phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Thịnh gia.
Tối hôm qua sau khi Thịnh Hoàn Hoàn mất tích, Thịnh gia đã rối loạn cả lên.
Trần Anh Kiệt dẫn người đi tìm, cuối cùng điều tra được nhà máy bỏ hoang, chết quá nhiều người nên anh ta chỉ có thể báo cảnh sát.
Sau khi Thịnh Xán biết tin tức này thì trực tiếp ngất xỉu.
Vợ chồng Thịnh Tư Nguyên gấp đến độ xoay quanh, một đêm trôi qua không có chút tin tức nào của Thịnh Hoàn Hoàn làm họ sợ hãi đến tóc trắng hơn.
Cho dù phía cảnh sát bên đã phong tỏa tin tức này, nhưng vẫn tiết lộ phong thanh, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt cóc đã được truyền lên mạng làm rất nhiều người lo lắng.
Nhưng rất nhanh tin tức này đã bị Đường Nguyên Minh đè ép xuống.
Sáng hôm sau, Đường Nguyên Minh xuất hiện trong Thịnh gia.
Trong vòng một đêm Thịnh Xán đã già hơn trước đó mấy tuổi: “A Minh, cháu đến rồi."
Đường Nguyên Minh ngồi xuống bên cạnh Thịnh Xán: “Bác trai, đừng quá lo lắng, cháu tin Hoàn Hoàn sẽ không sao, cháu đã đè ép dư luận xuống, nhưng phía công ty thì bác phải ra mặt mới được."
Hai mắt Thịnh Xán đỏ ngầu: “Vất vả cho cháu, bác thật sợ Hoàn Hoàn giống như mẹ con bé..."
Thịnh Xán nhịn không được nghẹn ngào.
Ông ấy vừa mất vợ, hiện tại con gái lại xảy ra chuyện như vậy, thử hỏi làm sao ông ấy chịu đựng được?
Đường Nguyên Minh vỗ nhẹ lên lưng Thịnh Xán: “Sẽ không, từ nhỏ Hoàn Hoàn đã rất may mắn, em ấy sẽ không có việc gì."
Thịnh Xán khẽ gật đầu, qua thật lâu cảm xúc mới bình phục lại một chút.
Đường Nguyên Minh cố ý hỏi: “Lăng Tiêu biết việc này chưa, thế lực của anh ta ở Hải Thành rất lớn, có lẽ anh ta sẽ có cách."
Đường Xán lắc đầu: “Hoàn Hoàn nói cậu ta đã ra nước ngoài rồi, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ người của Lăng gia chưa từng tới, không gọi cả một cú điện thoại nữa."
Đường Nguyên Minh nghe xong thì đáy mắt lướt qua một tia sắc lạnh.
Lăng Tiêu cũng muốn trở về, nhưng hắn về được sao?
Lúc này chuông điện thoại vang lên, Đường Xán lập tức nghe máy, là Tống Chí Thượng gọi đến, cao tầng công ty nghe thấy việc này nên đang rất bàng hoàng.
Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Xán mỏi mệt nói với Đường Nguyên Minh: “Bác phải đi đến công ty một chuyến."
Đường Nguyên Minh quan tâm nói: “Cháu đưa bác đi."
Thịnh Xán và Đường Nguyên Minh cùng đến tập đoàn Thịnh Thế, Thịnh Xán lập tức tổ chức hội nghị cấp cao, Đường Nguyên Minh thừa cơ hội hỏi số điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn từ Thịnh Xán.
Thịnh Xán không nghĩ nhiều nên đưa điện thoại cho Đường Nguyên Minh.
Sau khi Thịnh Xán rời đi, Đường Nguyên Minh lập tức lấy một cái điện thoại mới ra, phục chế tất cả phần mềm trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn vào điện thoại mới, còn cài virus trên điện thoại của cô.
….
Cuộc phẫu thuật của Văn Sâm rất thành công, đến trưa rốt cục anh ta cũng tỉnh.
Anh ta nhìn người phụ nữ vừa khóc vừa cười bên cạnh giường bệnh thì nhíu mày lại: “Cô đang vui hay đang buồn vậy?"
An Viên lau lau nước mắt trên mặt rồi cười nói với Văn Sâm: “Đương nhiên là vui rồi, anh còn sống thì tôi không phải chôn cùng anh."
Chôn cùng?
Ai hù dọa cô vậy?
Văn Sâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt mà đánh giá, cô là một cô gái rất bình thường, miễn cưỡng coi như thanh tú, đôi mắt ướt sũng chứng minh cô nhát gan sợ phiền phức: “Cô tên là gì?"
An Viên ngẩn người, sợ hãi nói: “An Viên, An trong bình an, Viên trong tròn trịa."
Viên trong tròn trịa?
Văn Sâm lại dò xét cô một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào gương mặt tròn trịa của cô: “Đúng là rất tròn."
An Viên cười xấu hổ: “Cái kia... Tôi có thể đi chưa?"
Văn Sâm hỏi: “Số điện thoại là bao nhiêu?"
"A?" An Viên âm thầm dò xét Văn Sâm, người đàn ông này không phải muốn cua cô đó chứ?
Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng không phải kiểu cô thích.
Văn Sâm lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi không thích nợ người khác."
Tức là muốn đưa tiền cho cô?
An Viên lập tức đọc ra một dãy số.
Văn Sâm gật đầu: “OK, tôi nhớ rồi, cô có thể đi rồi."
An Viên vội chuồn đi.
Rất nhanh Văn Sâm đã phát hiện An Viên cho mình số điện thoại giả.
Nói đùa cái gì, cô nào dám cho anh ta số thật của mình, tốt nhất vĩnh viễn đừng liên hệ với phần tử nguy hiểm này, giữa mạng quan trọng hơn.
Sau khi An Viên rời đi thì lập tức có người tiến đến.
Văn Sâm mặt không cảm xúc hỏi: “Thịnh tiểu thư an toàn chứ?"
Người đàn ông lắc đầu: “Thịnh tiểu thư mất tích rồi, Phùng thư ký bảo anh tỉnh lại thì lập tức gọi điện thoại cho anh ấy."
Thịnh tiểu thư mất tích rồi?
Chẳng lẽ Đường Nguyên Minh không đưa cô về Thịnh gia?
Văn Sâm lập tức nhận điện thoại gọi cho Phùng Việt, kể sơ lại về chuyện tối hôm qua, nói cho Phùng Việt có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị Đường Nguyên Minh nhốt lại.
Phùng Việt nghe xong thì nặng nề nói: “Tôi sẽ phái người đi nhìn chằm chằm hắn, nếu có tin tức của Thịnh tiểu thư thì lập tức đi cứu người. Hiện tại tôi lo lắng là Lăng Gia, vẫn không gọi được cho họ, không biết gặp phải chuyện gì."
Văn Sâm trầm ngâm: “Chuyện bên kia không cần chúng ta nhọc lòng, tôi tin Lăng Gia và Diệp Thiếu có thể giải quyết, chúng ta cứ làm tốt chuyện ở Hải Thành đi, Thịnh tiểu thư nhất định không thể có chuyện được."
Phùng Việt nói: “Tôi biết, anh dưỡng thương thật tốt, có tiến triển mới tôi sẽ lập tức thông báo."
…
Nam Phi, bên bờ vùng biển quốc tế.
Vân Lang bị một đại ca ở nơi này bắt giữ, trừ Vân Lang ra còn có mấy người anh em khác.
Mà Vân Kỳ vừa bước ra khỏi sân bay đã bị mai phục, bị thương nặng suýt đã mất mạng, là Dạ Oanh mạo hiểm cứu anh ta một mạng.
Lần này phía Lăng Tiêu thương vong rất nặng nề, đối phương rất hung hăng, Lăng Tiêu và Diệp Sâm không thể không chạy đến một chuyến.
Hình như đối phương biết đến thế lực của Lăng Tiêu, không muốn đấu đá quá kịch liệt với hắn nên đã mời hắn đến đàm phán, địa điểm là ở vùng biển quốc tế.
Đối phương chỉ cho phép Lăng Tiêu dẫn mười người đi lên, để tỏ thành ý đã thả mấy người anh em của Lăng Tiêu ra, chỉ để lại Vân Lang và hai thành viên quan trọng khác.
Kỳ thật Lăng Tiêu và Diệp Sâm đều biết đối phương muốn xử lý họ trên thuyền, nhưng họ nhất định phải đi chuyến này.
Sau khi lên thuyền, tín hiệu điện thoại đã bị cắt.
Một người da trắng cao lớn dẫn một đám thủ hạ đi tới, Vân Lang và hai thủ hạ kia bị người của đối phương ép quỳ xuống đất, vết thương chằng chịt.
"Taisen?" Trông thấy người da trắng dẫn đầu, Diệp Sâm sầm mặt lại.
Taisen là đối thủ cũ của Lăng Tiêu, hai năm trước sau khi thua Lăng Tiêu thì gã đã dẫn người của mình rời khỏi nơi đây.
Không ngờ qua hai năm, Taisen lúc trước chật vật bỏ chạy lại trở về.
Vừa về đến gã đã cho Lăng Tiêu và Diệp Sâm “Bất ngờ lớn” như thế!
Taisen khẽ cười rồi hào phóng nói với Lăng Tiêu và Diệp Sâm: “Đã lâu không gặp, hai người bạn cũ có nhớ tôi không? Có thích món quà gặp mặt này của tôi không?"