-
Chương 61-65
Chương 61: Bởi vì chúng ta đều không quay đầu lại được
“Vừa rồi anh nói em hãy trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, em không kinh ngạc chút nào, em đã đoán trước được tất cả đúng không.” Giọng Mộ Tư vốn khàn khàn, lúc này lại gào rống đầy bất đắc dĩ và bi thương, làm người nghe cũng cảm thấy khó chịu theo: “Hoàn Hoàn, đây là sự trả thù của em dành cho anh đúng không?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy, cô ôm chặt cậu nhóc trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn mặt Mộ Tư: “Anh sai rồi, Mộ Tư, tôi chưa bao giờ muốn trả thù anh, bởi vì chưa bao giờ thật sự hiểu anh, nói gì đến hai chữ trả thù? Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Mọi người đều nói anh ta sẽ trở về, chỉ có cô không dám hy vọng xa vời như thế.
Ở trước mặt Mộ Tư, tiểu thư đứng đầu Hải Thành Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự tin.
Cô cũng không muốn mọi chuyện đi đến bước đường hôm nay, cô không rõ, không phải anh ta hao hết tâm tư là muốn Bạch Tuyết sớm trở lại bên cạnh sao?
Hiện tại rốt cuộc Bạch Tuyết cũng trở lại, vì sao anh ta lại không thể kiên trì?
Vì sao phải quay đầu lại, cô và anh đã sớm không trở về được!
Một lúc sau, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng xoay người đối mặt với anh: “Anh đi đi, cô ấy đã cứu mạng anh, đối đãi thật tốt với cô ấy.”
Anh đã phụ tôi mà chọn cô ta, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước theo con đường mà anh đã chọn, bởi vì chúng ta đều không quay đầu lại được!
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Tư mà nhẫn tâm bước vào biệt thự, để cánh cửa kia hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa bọn họ.
“Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Mộ Tư, anh ta không nhúc nhích đứng ở đó hồi lâu, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai mắt đột nhiên trở nên ươn ướt.
Anh ta biết, lần này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã từ bỏ mình.
Cánh cửa kia giống như khoảng cách giữa anh và cô, một mặt thiên đường, một mặt địa ngục, chúng là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có khả năng đan chéo với nhau.
Mộ Tư không biết mình trở lại công ty như thế nào, suốt một ngày một đêm, anh ta không nghe điện thoại của ai, cũng không về nhà.
Anh ta cần yên lặng một chút, ngẫm lại mình thật sự muốn cái gì.
Vào thời khắc cánh cửa đóng lại, cả người Thịnh Hoàn Hoàn như đã kiệt sức, cũng may có Lăng Kha đỡ lấy cô: “Không có việc gì chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào cánh cổng, lắc đầu nói với Lăng Kha: “Lăng Kha, cậu nói xem vì sao phải chờ mất đi rồi người ta mới biết quý trọng?”
Lăng Kha nghĩ đến dáng vẻ hối hận bi thương vừa rồi của Mộ Tư, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Nhìn ra được hiện tại Mộ Tư rất đau khổ, tớ nghĩ anh ta có yêu cậu, chỉ là bị ân tình của Bạch Tuyết ảnh hưởng, hiện tại khi thật sự mất cậu rồi mới đau đớn nhận ra cậu quan trọng như vậy.”
Cô kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nếu hai người yêu nhau thật thì vì sao phải từ chối, vì sao không cho mình một cơ hội?”
Cô hy vọng bạn tốt của mình được hạnh phúc.
Tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kiên quyết nói: “Tớ và Mộ Tư vĩnh viễn không có khả năng, cho dù không có Lăng Tiêu thì tớ cũng không trở lại bên cạnh anh ta.”
Tình cảm của cô dành cho Mộ Tư đã nguội lạnh, tuy rằng không oán hận được, nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho sự phản bội của anh ta. Hiện tại cô có gia đình và cuộc sống của mình, Mộ Tư chỉ là một người cô đã từng yêu sâu sắc, chỉ thế mà thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng tiêu tán, cô cười cười với Lăng Kha: “Tớ không có việc gì, chúng ta vào đi!”
Người hầu nói với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rằng Nam Tầm còn chưa rời giường, bảo các cô chờ một lát trong phòng khách, bà sẽ đi gọi Nam Tầm.
Người hầu rời đi không bao lâu thì Cố Tây Tây đã đi xuống lầu, thấy hai người thì lên tiếng chào hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp hỏi thêm thì Cố Tây Tây đã đi, nhìn tinh thần cô ấy không tốt lắm, có chút thất thần.
Không bao lâu sau, Cố Nam Thành đi vào từ bên ngoài, gã không nhìn thấy các cô, vừa vào nhà đã nổi giận đùng đùng lên lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn Cố Nam Thành đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa bước vào, tiếp theo “Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha biến sắc, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành.
Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Có nên đi lên xem hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Thôi, đó là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, chúng ta là người ngoài, chỉ sợ càng giúp càng loạn.”
Cố Nam Thành vừa vào cửa thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi, chai rượu và rác rưởi đầy đất, tâm tình gã vốn không tốt, nhìn phòng ngủ hỗn độn này thì càng bực bội.
Nam Tầm say rượu một đêm, vừa rời giường dạ dày đã rất khó chịu, ôm bồn cầu nôn mửa hai lần, còn chưa kịp chăm chút cho mình.
Nghe tiếng vang lớn bên ngoài, cô ấy biết Cố Nam Thành đã trở lại với lửa giận bừng bừng, trở về tìm cô tính sổ.
Cô cũng lười thu dọn, dùng dáng vẻ đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt Cố Nam Thành, đầy trào phúng mà nhìn Cố Nam Thành: “Rốt cuộc cũng chịu trở lại?”
Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ ăn nói chua ngoa trước mặt, vẻ mặt càng âm trầm: “Nam Tầm, rốt cuộc cô muốn gây rối tới khi nào? Tôi đã cảnh cáo cô đừng đi tìm Trần Do Mỹ, cô coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng không!”
“Là cô ta nói với anh tôi đi tìm cô ta?”
“Cô ấy nói là do bản thân gọi cô đến, cô ấy muốn làm rõ hiểu lầm giữa cô ấy và tôi, nhưng cô đã làm gì? Nam Tầm, tôi luôn biết cô tùy hứng làm bậy, nhưng không ngờ tâm địa của cô lại ác độc như thế.” Cố Nam Thành nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua Trần Do Mỹ bị Nam Tầm đẩy xuống lầu, lập tức cảm thấy lạnh người: “Chỉ vì chút hiểu lầm mà cô muốn đẩy người ta vào chỗ chết, cô có còn là Nam Tầm tôi quen biết không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tùy hứng làm bậy, tâm địa độc ác?” Nam Tầm nở nụ cười, nhưng hốc mắt đã rươm rướm nước mắt: “Cố Nam Thành, không ngờ trong lòng anh, hiện tại tôi đã biến thành người phụ nữ như vậy.”
Nhìn thấy Nam Tầm khóc, Cố Nam Thành không hề mềm lòng: “Chẳng lẽ không phải cô đẩy cô ấy xuống lầu?”
“Không sai, là tôi đẩy cô ta xuống lầu, anh cho rằng cô ta tìm tôi là vì giải thích hiểu lầm giữa các người thật sao? Cô ta chỉ muốn kích thích để tôi mất khống chế thôi.”
Nam Tầm nghĩ đến tối hôm qua Cố Nam Thành lo lắng sốt ruột vì Trần Do Mỹ như thế nào thì trong lòng vừa đau vừa hận: “Đáng tiếc tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đã mắc lừa con tiện nhân kia, bị cô ta gài bẫy.”
“Vì sao cô ấy lại kích thích cô đẩy mình xuống lầu, vậy không phải đùa giỡn với mạng của mình sao, có lợi gì cho cô ấy?”
Nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bù, miệng đầy lời ác độc, Cố Nam Thành thực thất vọng, đây có còn là người vợ mà gã đã cưới về nhà lúc trước không?
“Có lợi gì? Không phải anh đúng lúc xuất hiện sao, tối hôm qua không phải anh đã đích thân ôm cô ta đi bệnh viện, không phải anh canh giữ bên cạnh cả đêm sao?” Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành mà ép hỏi: “Tối hôm qua vì sao anh xuất hiện ở Trần gia, cô ta đã từng quyến rũ anh, anh không biết tránh né sao? Lần trước ở khách sạn như thế, lần này cũng như thế, anh bảo tôi tin anh không rung động với cô ta như thế nào?”
Chương 62: Cô cho rằng mình và Thịnh Hoàn Hoàn là thứ tốt lành gì?
Cố Nam Thành rất bình tĩnh, không chút chột dạ mà trả lời: “Trần Do Mỹ nói cô ấy sẽ tìm cô để nói chuyện, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên đi đến Trần gia, không nghĩ tới thật sự có chuyện.”
Ai ngờ Nam Tầm nghe gã giải thích xong thì trở nên càng hùng hổ doạ người: “Vì sao Trần Do Mỹ có số điện thoại của anh? Vì sao anh lại nghe máy của cô ta? Cô ta nói cái gì anh cũng tin, đêm hôm khuya khoắt mà anh đi một mình đến Trần gia? Anh quên mất cô ta từng quyến rũ anh à?”
Cô dừng lại, tiếp theo cười lạnh: “Lo lắng xảy ra chuyện? Thế nào, sợ tôi tổn thương cô ta đến vậy sao?”
Thấy Nam Tầm hùng hổ doạ người ép hỏi, Cố Nam Thành đặc biệt phiền chán: “Sự thật chứng minh lo lắng của tôi là đúng.”
Gã thô lỗ kéo chiếc áo tây trang sang quý ra, lại phát hiện chỗ nào cũng dơ bẩn không chịu nổi, gã âm trầm ném nó lên chiếc giường hỗn độn.
“Đó là vì tôi uống nhiều quá, bị cô ta khiêu khích nên mới mất khống chế đẩy cô ta một cái, anh cho rằng tôi thật sự muốn đẩy cô ta xuống lầu sao?”
Tối hôm qua cô uống quá nhiều, lúc ấy cũng tức điên nên quên mất họ còn đứng trên cầu thang, vì thế duỗi tay đẩy Trần Do Mỹ, cô hận con ả đó đến mấy cũng sẽ không đẩy ả vào chỗ chết.
Giết người thì đền mạng, cô không muốn mất hết tất cả vì loại người như Trần Do Mỹ.
“Uống nhiều quá? Nam Tầm cô biết tìm cớ lắm.” Cố Nam Thành căn bản không tin Nam Tầm, cho rằng cô biết sai không sửa, chẳng những muốn trốn tránh trách nhiệm, còn muốn bôi đen Trần Do Mỹ.
Tối hôm qua lúc Cố Nam Thành vọt vào đã trùng hợp nhìn thấy Nam Tầm đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, gã lập tức ôm Trần Do Mỹ đi bệnh viện, mà cô đứng trên cầu thang lầu hai nên gã không ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
“Anh không tin? Hiện tại Hoàn Hoàn đang ở dưới lầu, anh có thể đi xuống hỏi em ấy, tối hôm qua có phải tôi đi uống rượu với em ấy hay không.”
Nam Tầm chỉ ra ngoài cửa, duỗi tay muốn kéo Cố Nam Thành ra ngoài đối chất, vừa đụng vào tay gã thì đã bị chán ghét hất ra.
Gã nói: “Thịnh Hoàn Hoàn là bạn của cô, các người luôn rắn chuột một ổ, đương nhiên cô ta sẽ bênh cô rồi.”
Nam Tầm bị hất ra thì đỏ mắt nhìn gã: “Anh không tin em ấy cũng không sao, tối hôm qua còn có hai vệ sĩ, anh hỏi họ xem tôi có uống rượu không.”
Nhưng Cố Nam Thành lại nói: “Hai vệ sĩ kia là cô mang đến từ Nam gia, bọn họ là tâm phúc của cô, cô cảm thấy tôi sẽ tin bọn họ sao?”
Nhìn Cố Nam Thành lạnh lùng trước mặt, Nam Tầm siết chặt nắm tay: “Anh không tin tôi cũng nên tin em gái anh đúng không? Tối hôm qua tôi trở về, cô ấy có tới thăm tôi, anh kêu cô ấy lại đây hỏi một chút là biết.”
Cố Nam Thành lại hừ lạnh: “Sao nó biết có phải cô cố ý uống trên đường về không? Cho dù cô thật sự uống thì cũng không có nghĩa là lúc ấy cô say.”
Cố Nam Thành biết rất rõ sức uống của Nam Tầm, cô rất ít khi uống say, không đến mấy chai căn bản không chuốc say được cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Nói tới nói lui anh vẫn không tin tôi, trong lòng anh, tôi thật sự ác độc như vậy sao?”
Nam Tầm mang đầy mờ mịt, cô không muốn khóc, lại không kiềm được để nước mắt rơi: “Anh biết tối hôm qua Trần Do Mỹ nói gì với tôi không? Cô ta nói đêm đó cô ta đã lên giường với anh, các người làm ba lần, anh còn bảo cô ta gọi mình là chồng, nói tôi lên giường không bằng cô ta...”
“Nói bậy.” Cố Nam Thành tức sùi bọt mép mà cắt ngang lời cô nói: “Tôi và Trần Do Mỹ là trong sạch, sao cô có thể nói ra lời này, Nam Tầm, hiện tại cô thật sự không thể nói lý.”
Giọng Nam Tầm khàn khàn, cô liên tục gật đầu: “Đúng, tôi không nói lý, hiện tại tôi nói cái gì anh cũng không tin, bởi vì anh đã bị Trần Do Mỹ chuốc bùa mê thuốc lú rồi.”
“Cố Nam Thành, lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, tôi xin anh ra tay giúp Hoàn Hoàn, anh nói công ty đang gặp khó khăn, hiện tại bận tối mày tối mặt, căn bản không có sức lực đâu đi lo chuyện của Thịnh gia.”
“Tôi tin tưởng anh, nhưng anh thì sao? Đảo mắt anh đã chung chạ với Trần Do Mỹ, anh không biết cha con Trần Văn Hưng thế nào sao? Con gái của Trần gia là thứ tốt lành gì?”
“Nam Tầm.” Trong mắt Cố Nam Thành đầy vẻ hung ác, quanh năm đứng ở địa vị cao làm khí thế của gã rất khủng bố: “Chuyện của Thịnh gia là do cha con Trần Văn Hưng làm, không liên quan đến Trần Do Mỹ, cô không thể vì Thịnh Hoàn Hoàn mà trút giận lên đầu Trần Do Mỹ, cô ấy khác với cha mẹ mình.”
“Khác? Khác thế nào?” Nam Tầm không quan tâm mà rống giận: “Trần Văn Hưng bị bắt, Trần gia lập tức suy sụp, cho nên hiện tại Trần Do Mỹ mới tìm mọi cách bám vào anh không buông, anh cho rằng cô ta thật sự yêu anh sao, anh là tên ngốc.”
“Nam Tầm, cô biết chênh lệch giữa mình và Trần Do Mỹ ở đâu không?” Lần này Cố Nam Thành trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Nam Tầm sợ hãi: “Tối hôm qua trước khi Trần Do Mỹ ngất xỉu, còn bắt lấy tay tôi nói cô không cố ý, xin tôi đừng trách cô, mà cô thì sao?”
“Cứ luôn trốn tránh trách nhiệm, còn hao hết tâm tư bôi xấu cô ấy, đây là chênh lệch giữa cô và cô ấy.”
Dừng một chút, Cố Nam Thành lại nói tiếp: “Còn nữa, cô cho rằng mình và Thịnh Hoàn Hoàn là thứ tốt lành gì? Một người ghen tuông bậy bạ ác độc đẩy người khác xuống lầu, một người vì trả thù, tìm người phế đi Trần Vân Phàm thì thôi, còn muốn huỷ hoại Trần Do Mỹ vô tội, đều là phụ nữ, cô không cảm thấy thủ đoạn của các người quá bỉ ổi sao?”
Đêm đó nếu không phải gã trùng hợp gặp được thì Trần Do Mỹ đã bị mấy người đàn ông diện mạo xấu xí ghê tởm chà đạp.
Nghĩ đến đêm đó Trần Do Mỹ cứng rắn chống chọi vết thương, thà chết cũng không cúi đầu, trong lòng Cố Nam Thành không khỏi rung động.
Rõ ràng là một cô gái mảnh mai, lại dũng cảm cứng cỏi như thế, rõ ràng vết thương đầy người, lại không chịu thỏa hiệp, thà chết cũng muốn giữ được trong sạch của mình.
Đặc biệt là sau đó, những lời Trần Do Mỹ nói càng làm cho gã thương tiếc không thôi.
Cô nói: “Em đã có người mình thích, cho nên em thà chết cũng không muốn bị người ta đạp hư như thế, tuy rằng anh ấy không thích em, đã có gia đình rồi, nhưng em không để bụng. Em yêu anh ấy, đây là lựa chọn của em, chỉ cần yên lặng nhìn anh ấy thôi em đã thấy thỏa mãn rồi.”
Trần Do Mỹ vừa mở miệng thì Cố Nam Thành liền biết người cô yêu chính là mình.
Lúc trước Trần Do Mỹ quyến rũ gã, đúng lúc bị Nam Tầm bắt tại trận. Sau đó Nam Tầm hại cô ta bị nghìn người sỉ vả, mà gã là đồng lõa, không ngờ cô chẳng những không oán hận, còn luôn yên lặng thích gã nhiều năm như vậy.
Có một cô gái yêu mình sâu sắc đến thế, nói không cảm động là giả, nhưng gã không quên mình đã có gia đình, cho nên đêm đó đưa cô đến khách sạn thì gã liền muốn rời đi.
Nhưng Trần Do Mỹ không thể tự xử lý vết thương sau lưng, cho nên gã mới đi theo vào, nhưng gã thật sự không xảy ra chuyện gì với cô ta cả.
Sau đó gã cũng nhờ nhân viên phục vụ đến giúp cô ta xử lý vết thương sau lưng.
Nhưng vì bị người ta chụp mấy tấm ảnh mà Nam Tầm cứ càn quấy đến bây giờ, luôn nắm chặt việc này không bỏ, cả ngày mặt nặng mày nhẹ, làm gã ngày đêm không được an bình.
Rõ ràng trước kia cô không phải như thế, vì sao sinh con xong lại trở nên không nói lý như vậy?
Chương 63: Chắc dáng vẻ bây giờ của chị rất xấu xí đúng không
“Vô tội? Sao anh biết Trần Do Mỹ vô tội?” Lúc này Nam Tầm đột nhiên cười lạnh, khóe mắt còn dính nước mắt, trông thật bi thương: “Cố Nam Thành, xem ra anh thật sự trúng độc của Trần Do Mỹ, cả Bắc Thành cũng biết thứ đàn bà làm ra vẻ đó là người như thế nào, mà anh lại bị nắm mũi dắt đi.”
“Tôi mới là vợ anh, tôi nói câu nào anh cũng không tin, lại tin một người phụ nữ bụng dạ khó lường, từng có tiền án muốn tiếp cận quyến rũ anh, còn có gì để nói nữa? Từ hôm nay trở đi, anh dọn ra khỏi phòng ngủ của tôi đi.”
“Cô muốn ở riêng với tôi?” Đồng tử của Cố Nam Thành co rụt lại, dán mắt nhìn chằm chằm vào Nam Tầm.
Chỉ thấy cô gái trước mặt đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng vù, đáy mắt đen nhánh, làn da ảm đạm hơi chảy xệ, khuôn mặt như vậy đột nhiên làm gã cảm thấy thật phiền chán: “Đây là do cô tự nói.”
Vừa dứt lời Cố Nam Thành đã nổi giận đùng đùng phất tay bỏ đi.
Nhìn Cố Nam Thành xuống lầu, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng đứng lên.
Lần này rốt cuộc Cố Nam Thành cũng phát hiện các cô, nhưng bước chân không hề tạm dừng, không chào lấy một tiếng đã đen mặt rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn nhau, tiếp theo lập tức chạy lên lầu.
Sau khi vào phòng thì thấy Nam Tầm sa sút ngồi trên mép giường, tùy ý để nước mắt chảy dài xuống mặt.
Quen biết Nam Tầm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn thấy cô ấy khóc, cũng là lần đầu tiên thấy cô chật vật như thế.
Giờ phút này Nam Tầm trông rất tiều tụy, sắc mặt cũng không tốt.
Trên thực tế, từ đêm nhận được ảnh chụp thì cô ấy luôn không thể đi vào giấc ngủ, thường xuyên đến hừng đông mới chợp mắt, ngủ một lát lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ trần truồng quấn lấy nhau.
Tối hôm qua uống đến nửa đêm, mới nặng nề ngủ say được một giấc.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy cả phòng dơ bẩn lộn xộn thì buông Lăng Thiên Vũ xuống rồi đi dọn dẹp, Lăng Kha cũng vội đi theo hỗ trợ.
Nam Tầm nhìn hai người, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi anh ta có hỏi em chuyện tối hôm qua không?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngừng lại, nhìn Nam Tầm và lắc đầu: “Không có.”
Trên thực tế, gã không liếc nhìn họ lấy một cái.
Nam Tầm nghe xong thì thất vọng rũ mắt xuống, xem ra gã đã nhận định tối hôm qua cô không uống say, nhận định cô chính là một người đàn bà ác độc.
Hai người dọn dẹp phòng ngủ xong thì ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nam Tầm khàn khàn nói: “Tối hôm qua chị đẩy Trần Do Mỹ xuống từ cầu thang, đúng lúc Cố Nam Thành nhìn thấy, khẩn trương ôm cô ta đi bệnh viện, suốt cả tối cũng chưa trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy không ổn, vội đứng lên: “Em đi giải thích với anh Nam Thành là tối hôm qua chị uống say.”
“Em nghĩ anh ta sẽ tin?” Nam Tầm lộ ra vẻ mặt cô đơn: “Hiện tại Cố Nam Thành đã bị Trần Do Mỹ cho uống bùa mê thuốc lú rồi, chị giải thích thế nào anh ta cũng không tin, lòng anh ta đã hướng về Trần Do Mỹ, giải thích thêm cũng không có tác dụng.”
Kỳ thật cô ấy biết hùng hổ doạ người như vậy chỉ đẩy gã ra xa hơn, nhưng cô không học được mềm yếu, không học được lấy lòng.
Rõ ràng người sai là gã!
Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Cố Nam Thành nhìn vào cô, Nam Tầm không khỏi sờ lên mặt mình: “Chắc dáng vẻ bây giờ của chị rất xấu xí đúng không!”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng lắc đầu.
Lúc trước Nam Tầm chính là hoa khôi đứng đầu trong trường quân đội, không biết có bao nhiêu người yêu thầm cô ấy, tuy rằng hiện tại đã sinh con, nhưng dáng người vẫn không biến dạng, ngược lại càng có sức quyến rũ của đàn bà.
Chỉ là mấy ngày nay cô ấy không ngủ được, tối hôm qua còn uống đến nửa đêm, mặt cũng sưng vù, dù có được vẻ đẹp đứng đầu cũng không chịu nổi tàn phá như vậy.
Nam Tầm suy sút nói: “Các em đừng an ủi chị, từ sau khi chị sinh Hoan Hoan, chị đã cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, da xấu đi, ngực chảy xệ, cái bụng cũng lỏng, dưới rốn còn có một vết sẹo xấu xí, cả thân hình cũng không săn chắc bằng trước kia.”
Sau khi sinh con, cô ấy cũng cảm giác được hứng thú của Cố Nam Thành đối với mình đã hạ xuống rất thấp, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không còn thường xuyên.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không biết nên nói gì, họ còn rất trẻ, chưa sinh con nên không hiểu được sự buồn rầu của Nam Tầm.
Năm nay Nam Tầm 28 tuổi, phụ nữ vừa qua 25 tuổi thì các chức năng cơ thể đều sẽ giảm xuống, lúc này mỹ phẩm dưỡng da đều phải chọn dạng chống lão hóa. Huống chi cô ấy còn sinh con, tất nhiên làn da và thân thể không có khả năng mềm mại săn chắc giống như thiếu nữ.
Nhưng cô ấy vẫn rất đẹp, chỉ là cô đã không còn tự tin như trước kia.
Nam Tầm lại nói tiếp: “Cố Nam Thành cùng tuổi với chị, kết hôn bảy năm, trên người anh ta không có chút thay đổi nào, ngược lại càng có sức hút.”
Nếu là nam nữ cùng độ tuổi, thông thường phụ nữ sẽ già nhanh hơn, mọi người nghe nói đến phụ nữ 30 tuổi đều sẽ cảm thấy đã là phụ nữ đứng tuổi, mà đàn ông 30 tuổi lại là độ tuổi có sức hút nhất.
Không khí thật áp lực, Lăng Kha lập tức an ủi: “Chị Nam Tầm, kỳ thật chị không thay đổi nhiều, chị xem dáng người mình vẫn thon thả, da cũng khá hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều, cậu nói đúng không Hoàn Hoàn?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Người nào cũng già đi cả, ưu nhã già đi là tốt rồi, chị Nam Tầm, không phải chị xấu đi, là vì thái độ sống của chị đã thay đổi.”
“Mấy năm nay chị luôn vây quanh Cố Nam Thành, cuộc sống của chị chỉ có anh ta và Hoan Hoan, chị đã quên mất thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, cũng quên mất mình ưu tú bao nhiêu.” Cô nắm lấy tay Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, thử đi ra ngoài xem đi, chị với em cùng tham gia cuộc thi đua xe quốc tế tháng sau được không?”
Lấy thành tích trước kia của Nam Tầm thì cô ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong cuộc thi, trở thành tiêu điểm được cả nước chú ý.
Ánh mắt Nam Tầm thật ảm đạm: “Em cảm thấy hiện tại thích hợp đi dự thi sao?”
Đua xe là chuyện rất khảo nghiệm độ tập trung, một khi thất thần sẽ xảy ra sự cố bất cứ lúc nào, cái giá phải trả là sinh mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tuy rằng trên sân thi đấu có phòng hộ an toàn, nhưng cũng không đảm bảo 100%.
Bảy năm qua tình cảm giữa Nam Tầm và Cố Nam Thành luôn rất tốt, hiện tại hôn nhân của họ xuất hiện vết rách, tình cảm đang bị khảo nghiệm, lấy tâm lý hiện giờ của cô ấy thật sự không thích hợp tham gia hoạt động này.
Tuy rằng Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn kéo Nam Tầm ra ngoài, để thế nhân lại nhìn thấy phong thái nữ thần của cô, nhưng cũng biết việc này không cưỡng cầu được.
Sau một lúc lâu, Nam Tầm nhớ tới những lời nói sau cùng của Cố Nam Thành, cô ấy hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cố Nam Thành nói là em tìm người phế bỏ Trần Vân Phàm, còn tìm mấy người đàn ông tướng mạo xấu xí đi cưỡng gian Trần Do Mỹ?”
“Không có, nếu em có thủ đoạn như vậy thì sao lại bị Trần Văn Hưng ép vào đường cùng?” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trầm ngâm nói: “Đêm đó Trần Vân Phàm tìm người tới Thịnh gia gây chuyện, muốn hủy hoại sự trong sạch của em làm Lăng Tiêu ghét bỏ, trong đó có một người đàn ông có võ rất lợi hại, diện mạo đặc biệt xấu xí ghê tởm.”
“Lúc ấy cũng may Lăng Tiêu kịp thời đuổi tới, đánh gã bị thương, nhưng đã để gã chạy thoát. Trước đó em còn hỏi Lăng Tiêu vì sao lại dễ dàng để gã chạy như vậy, hiện tại ngẫm lại, hẳn Lăng Tiêu muốn gã đi trả thù Trần Vân Phàm.”
Chương 64: Điều làm cô thật sự thất vọng là thái độ sau đó của gã
“Bởi vì nhìn người nọ có vẻ rất sợ Lăng Tiêu, có lẽ do Trần Vân Phàm cũng không nói thật cho gã biết nên gã mới thua thiệt lớn trong tay Lăng Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác: “Em nghe Lăng Tiêu gọi gã là Trần Cường, chắc chuyện của Trần Vân Phàm và Trần Do Mỹ chính là gã làm.”
Nam Tầm nghe xong thì cười khẩy và nói: “Em nói xem Cố Nam Thành là người khôn khéo như vậy, tại sao lại dễ tin vào lời nói của Trần Do Mỹ? Nguyên nhân chỉ có một, chính là anh ta để mắt tới con tiện nhân kia.”
Nghĩ đến thái độ của Cố Nam Thành mấy ngày qua với mình, trái tim Nam Tầm đang nhỏ máu.
Gã và Trần Do Mỹ đến khách sạn chỉ là một ngòi nổ, thật sự làm cô thất vọng chính là thái độ sau đó của gã, từ đầu tới đuôi gã luôn che chở cho con tiện nhân kia, sao cô có thể không hận?
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên trấn an Nam Tầm như thế nào. Cố Nam Thành có thay đổi hay không thì thân là người bên gối gã, Nam Tầm là người biết rõ nhất.
Kỳ thật người ngoài không chen miệng vào chuyện này được, dù sao an ủi cũng chỉ là an ủi, ai cũng biết đạo lý đó, nhưng căn bản không có tác dụng gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nán lại Cố gia lâu, Lăng Thiên Vũ thức dậy không quen với hoàn cảnh lạ lẫm, cô không dám ép cậu nên đã dẫn cậu rời đi.
Lăng Kha đi theo Thịnh Hoàn Hoàn, thấy các cô đi rồi, Nam Tầm liền gọi người hầu tới, bảo họ dọn đồ của Cố Nam Thành ra khỏi phòng ngủ chính.
Kết hôn bảy năm, đây là lần đầu tiên vợ chồng bọn họ chia phòng ngủ...
Lăng Kha lên xe rồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Chúng ta đi bệnh viện thăm Trần Do Mỹ không?”
Đi thăm Trần Do Mỹ?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu: “Tối hôm qua Trần Do Mỹ vừa vào bệnh viện, lúc này chúng ta đi thăm rất giống vui sướng khi người gặp họa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì chúng ta có trăm cái miệng cũng nói không rõ.”
Lăng Kha thực không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cô ta như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích: “Anh Nam Thành còn nổi nóng vì chuyện tối hôm qua, lúc này chúng ta đi gây chuyện với Trần Do Mỹ thì anh ta sẽ cảm thấy là chị Nam Tầm sai khiến, quan hệ giữa họ sẽ càng căng thẳng, qua một thời gian nữa lại tìm cơ hội trị cô ta đi!”
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói xong, Lăng Kha buồn bực chống khuôn mặt nhỏ: “Cậu nói xem sao anh Nam Thành lại biến thành như vậy?”
“Trước kia anh ta rất tốt với chị Nam Tầm, cho dù chị ấy có gây họa, ảnh cũng không hỏi nhiều mà đứng ra che chở, khi đó tớ đặc biệt hâm mộ chị Nam Tầm có người chồng yêu thương, cưng chiều mình như vậy.”
“Trần Do Mỹ kia có gì tốt, cô ta có điểm nào so được với chị Nam Tầm, sao anh Nam Thành lại cãi vã với chị Nam Tầm vì loại phụ nữ như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến trạng thái vừa rồi của Nam Tầm, chau mày: “Hiện tại chuyện làm tớ lo lắng chính là chị Nam Tầm sẽ rơi vào ngõ cụt, không chịu đi ra.”
Hiện tại Nam Tầm đã gán ghép Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ lại với nhau, sinh ra khúc mắc, một ngày không cởi bỏ khúc mắc này thì quan hệ giữa cô ấy và Cố Nam Thành không có khả năng dịu lại.
Có lẽ hiện tại Cố Nam Thành thật sự không có gì với Trần Do Mỹ, nhưng nếu cô ấy vẫn luôn nắm chặt việc này không buông thì chỉ sợ cuối cùng sẽ đẩy Cố Nam Thành đến bên cạnh Trần Do Mỹ thật.
Nhưng hiện tại Nam Tầm cũng không nghe lọt tai những lời này.
Nói đến cùng, Nam Tầm trở thành như bây giờ là vì tình yêu giữa cô ấy và Cố Nam Thành quá yên bình tốt đẹp, cho nên cô không chấp nhận chút vết nhơ nào xuất hiện trong tình cảm của họ.
Nam Tầm và Cố Nam Thành đều là mối tình đầu của nhau, năm đó Cố Nam Thành trúng tiếng sét ái tình với Nam Tầm, nhiệt liệt theo đuổi cô rồi mới thuận lợi kết hôn.
Mấy năm nay Cố Nam Thành rất yêu thương Nam Tầm, tình yêu của họ luôn rất ngọt ngào, cho nên Nam Tầm không thể chấp nhận những chuyện mà Cố Nam Thành đang làm hiện tại.
Sau khi trò chuyện với Lăng Kha một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian rồi nói với Lăng Kha: “Đi với tớ đến một nơi.”
Lăng Kha nhàm chán nói: “Đi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bãi đua xe Tây thành.”
Nghe thấy cái tên này, hai mắt Lăng Kha lập tức sáng ngời: “Cậu thật sự muốn tham gia cuộc thi đua xe quốc tế?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Đó là cơ hội duy nhất giúp cô lấy được tự do.
Lăng Kha nghe xong thì nghiêm túc nói: “Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy bản thân còn kích động hơn cả cậu, lúc thi cho tớ làm cộng sự của cậu được không?”
Lăng Kha khẩn cầu chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Tớ còn ước gì như vậy, nếu cậu không tới thì tớ chỉ có thể tìm Cố Bắc Thành làm cộng sự.”
Lăng Kha lập tức nói: “Đừng, tuyệt đối đừng nói cho Cố Bắc Thành, nếu anh ấy biết cậu tham gia thi đấu thì nhất định cũng sẽ báo danh theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại không tán thành: “Cậu cho rằng hiện tại anh ấy còn rảnh rỗi như trước kia?”
“Cũng phải, giờ ngày nào anh ấy cũng bận như con cún.” Lăng Kha lại hỏi: “Cậu muốn gia nhập đoàn xe nào?”
“Còn chưa nghĩ ra, đi xem trước đã.”
Tuy rằng Thịnh Hoàn Hoàn có giấy phép đua xe, nhưng đã lâu rồi cô không tham gia thi đấu, cho nên cá nhân cô không thể trực tiếp đi báo danh, chỉ có thể tham gia với đoàn xe.
Vậy thì cô phải gia nhập một đoàn xe.
Nhưng tham gia thi đấu là khởi nghĩa lâm thời, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn không chú ý quá nhiều, cho nên hiện tại cũng không biết đoàn xe nào tương đối thích hợp với mình.
Bãi đua xe Tây thành cách hội liên hợp ô tô Hải Thành rất gần, bình thường nơi đó có rất nhiều đoàn xe luyện tập, giờ chỉ còn hơn một tháng là đến cuộc thi nên càng náo nhiệt.
Sau khi tới, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha âm thầm đi vào bãi đua xe.
Hình như Lăng Thiên Vũ cũng thích xe, sau khi tiến vào thì nhìn chằm chằm vào xe đua trong sân, không hề sợ hãi hay khẩn trương vì có nhiều người, điều này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi bất ngờ.
Vốn dĩ cô còn lo lắng cậu sẽ bài xích nơi đông người, không ngờ hiện thực lại khác với dự đoán của cô nhiều như vậy. Xem ra về sau có thể thường xuyên dẫn cậu ra cửa đi chơi, để cậu trở nên rộng rãi hơn.
“Thiên Vũ thích xe à?” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, chỉ vào một chiếc xe đua màu vàng và hỏi.
Cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó gật gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khóe miệng lên: “Lát nữa dì dẫn con đi ngồi chơi nhé?”
Cậu nhóc lại gật gật đầu, hai mắt nhìn chòng chọc vào cô, hiển nhiên rất chờ mong.
“Hoàn Hoàn, chúng ta qua bên kia xem đi” Lăng Kha chỉ chỉ vào nơi đông người nhất, hình như đang có người cãi nhau ở đó, cô ấy thích nhất là hóng chuyện.
Lăng Kha nói với Thịnh Hoàn Hoàn xong thì không đợi cô trả lời đã bỏ chạy, Thịnh Hoàn Hoàn đành dẫn cậu nhóc đi theo qua đó.
Vừa đến gần, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn thấy một người trung niên chừng năm mươi tuổi, cô biết người này, ông ấy là chiến thần xa lộ đầu tiên của Hoa Hạ - Lý Hưng Hoài.
Vào cuộc thi cuối cùng năm đó trong sự nghiệp của mình, xe của Lý Hưng Hoài bị người ta động tay chân nên bị thương nặng, ông nhặt về được cái mạng, nhưng đáng tiếc bị thương ở chân nên vĩnh viễn không thể đua xe.
Ghê gớm chính là sau khi ông ấy giải nghệ đã sáng lập ra đoàn xe Vũ Yến, bồi dưỡng con trai mình là Lý Tinh Vũ trở thành chiến thần tiếp theo.
Đáng tiếc là hai năm trước Lý Tinh Vũ vì cứu một đứa trẻ lao ra đường mà đã dùng xe của mình chặn chiếc xe tải lại, kết quả xe tải lật nghiêng, đè cả anh và xe ở bên dưới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 65: Là ai đang nói dối
Đứa trẻ kia được cứu sống, tài xế xe tải cũng chỉ bị thương nhẹ, mà Lý Tinh Vũ lại tử vong ngay tại chỗ.
Lúc đó Lý Tinh Vũ đã là danh nhân trong các cuộc thi quốc tế, đã được đoàn xe F1 chào mời, sắp trở thành tay đua duy nhất của Hoa Hạ tiến vào F1.
Đáng tiếc chính là anh đã hy sinh bản thân để cứu một đứa bé vào độ tuổi tươi đẹp nhất, sự nghiệp đỉnh cao nhất.
Đây là sự tiếc nuối của giới đua xe, cũng là tiếc nuối của cả Hoa Hạ, làm người ta tiếc hận đau lòng không thôi.
Chuyện của Lý Tinh Vũ rất ồn ào vào hai năm trước, ngày đưa tiễn, toàn bộ giới đua xe đều châm nến vì anh, bi thương tưởng niệm ba phút để đưa tiễn vị anh hùng chiến thần này.
Trừ Lý Hưng Hoài ra, Thịnh Hoàn Hoàn còn thấy được một gương mặt quen thuộc, đó là nữ thần mới của giới đua xe - Trần Phỉ Phỉ.
Trần Phỉ Phỉ là chị họ của Trần Do Mỹ, tính ra cô ta cũng là chị họ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trước khi Lý Tinh Vũ xảy ra chuyện, anh đang yêu đương cuồng nhiệt với Trần Phỉ Phỉ.
Lúc này Lý Hưng Hoài có vẻ sa sút, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trần Phỉ Phỉ trước mặt, ánh mắt mang theo cầu xin: “Phỉ Phỉ, cô không thể ở thêm nửa năm sao? Cô mà đi thì đoàn xe Vũ Yến thật sự xong rồi, nể tình Tinh Vũ, cô hãy tham gia xong cuộc thi này rồi đi được không?”
Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: “Không phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao, đội trưởng Lý, giờ ông nói nhiều như vậy trước mặt mọi người không phải là đang đẩy tôi vào con đường bất nghĩa sao?”
“Tôi cũng không muốn, nhưng cô luôn không nghe máy của tôi, tôi chỉ có thể đến đây tìm cô, trước đó chúng ta đã nói là nếu đoàn xe tìm được người thích hợp thì tôi sẽ không ngăn cản cô, nếu không tìm thấy...”
Trần Phỉ Phỉ không kiên nhẫn mà lạnh giọng cắt ngang lời Lý Hưng Hoài nói: “Nếu tìm không thấy có phải tôi phải vĩnh viễn bị trói buộc với đoàn xe Vũ Yến không? Bởi vì Tinh Vũ, tôi đã ở đoàn xe thêm nửa năm, ông còn muốn tôi thế nào?”
Người bạn tốt bên cạnh Trần Phỉ Phỉ - Bạch Sương cũng bất bình nói: “Lý Hưng Hoài, đoàn xe Vũ Yến đã nghèo túng thành như vậy, Phỉ Phỉ ở lại đó còn có tiền đồ gì đáng nói?”
Hốc mắt Lý Hưng Hoài đỏ bừng, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời: “Phỉ Phỉ, mấy năm nay tôi dồn hết tích lũy lên người cô, cô đã hứa trước mộ Tinh Vũ là sẽ chăm sóc tôi như cha ruột, vĩnh viễn không rời khỏi Vũ Yến. Nhưng hôm nay cô công thành danh toại thì muốn đi đoàn xe khác, cô đi thì lập tức mang hết tất cả tài trợ của đoàn xe đi, đây là chuyện một con người nên làm sao?”
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu nguyên nhân bọn họ khắc khẩu.
Mấy năm nay đoàn xe Vũ Yến xuống dốc, hiện giờ tay đua nổi bật chỉ còn lại Trần Phỉ Phỉ.
Đua xe vốn là một nghề rất tốn tiền.
Để duy trì hoạt động bình thường của một đoàn xe thì cần đến kỹ sư cơ giới, kỹ sư thiết kế...v…v… Một vài đoàn xe lớn còn có xưởng bảo trì của mình, những thứ này đều cần đến số lượng lớn tài chính đổ vào.
Mà nguồn tài chính của đoàn xe, một là làm căn cứ huấn luyện để thu phí đăng ký, hai là thu hút tài trợ thương nghiệp.
Tay đua bình thường không có tài trợ thương nghiệp, trừ phi bạn là một tay đua rất ưu tú, mà còn có danh tiếng trong giới đua xe.
Mà một tay đua muốn có danh tiếng thì phải tham gia rất nhiều cuộc thi đấu, dùng thành tích thi đấu để nổi danh.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, một chiếc xe đua từ lúc mua sắm đến cải tiến phải tốn hết mấy chục đến mấy trăm vạn, hơn nữa mỗi một cuộc thi đều tiêu hao không ít phí dụng, chỉ những chi phí đó thôi đã không phải người thường có thể gánh vác nổi.
Có thể suy đoán ra từ lời nói của Lý Hưng Hoài, mấy năm nay vì duy trì huy hoàng trước kia của đoàn xe, ông luôn nỗ lực bồi dưỡng Trần Phỉ Phỉ, dồn không ít tiền lên người cô ta.
Hiện giờ, đoàn xe Vũ Yến chỉ có một mình Trần Phỉ Phỉ có tài trợ thương nghiệp, căn cứ huấn luyện cũng dựa vào tên tuổi của Trần Phỉ Phỉ và thanh danh trước kia của cha con Lý Hưng Hoài.
Nhưng ông không thể tin nổi, hiện giờ Trần Phỉ Phỉ công thành danh toại thì lập tức muốn thoát ly đoàn xe, cô ta đi thì không khác gì mang theo tất cả tài nguyên, đoàn xe Vũ Yến không kiên trì được bao lâu cũng sẽ tuyên bố giải tán.
Nhìn Lý Hưng Hoài hốc mắt đỏ bừng, thái độ của Trần Phỉ Phỉ vẫn rất lạnh lùng kiên quyết: “Tôi nói vĩnh viễn không rời khỏi Vũ Yến hồi nào? Muốn tôi lấy hợp đồng ra cho mọi người xem không, hợp đồng giữa tôi và Vũ Yến sớm đã hết hạn vào nửa năm trước rồi.”
Bạch Sương cũng đứng bên cạnh giải thích với người chung quanh: “Chúng tôi đều biết việc này, hợp đồng giữa Phỉ Phỉ và Vũ Yến sớm đã kết thúc vào nửa năm trước rồi, nửa năm qua bao nhiêu đoàn xe muốn kéo Phỉ Phỉ đi, nhưng cô ấy vẫn không rời khỏi Vũ Yến, vì sao? Còn không do tình cảm giữa cô ấy và Lý Tinh Vũ à?”
Nghe xong những lời nói của Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương, mọi người cảm thấy nếu đúng như họ nói thì Trần Phỉ Phỉ cũng coi như trọng tình trọng nghĩa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dù sao Vũ Yến đã không bằng trước kia, nếu hợp đồng đã đến kỳ thì Trần Phỉ Phỉ hoàn toàn có quyền lựa chọn tiền đồ tốt hơn, nhưng cô ta còn ở Vũ Yến thêm nửa năm, vậy xem như đã rất có lương tâm.
Hơn nữa Lý Tinh Vũ đã chết, Trần Phỉ Phỉ không thể vì tình cảm ngày trước với anh mà phải ở lại Vũ Yến cả đời đúng không?
Lúc này Lý Hưng Hoài không thể nhịn được mà cả giận nói: “Trần Phỉ Phỉ, cô đừng quên, lúc trước cô tới được Vũ Yến là vì quan hệ với Tinh Vũ, hai năm trước cô chỉ là một tay mơ không có tiếng tăm gì, nếu cô không hứa hẹn với tôi sẽ vĩnh viễn ở lại Vũ Yến thì tại sao tôi phải tốn nhiều tâm huyết và tiền tài như vậy để bồi dưỡng cô?”
“Tôi dồn hết mọi thứ bồi dưỡng cô, hơn nữa không yêu cầu cô sửa đổi hợp đồng trước đó là vì cô đã nói sẽ thay Tinh Vũ chăm sóc tôi, tôi tin tưởng cô nên mới bồi dưỡng cô như con gái ruột của mình, cô xem hợp đồng của người khác đi, có ai kỳ hạn chỉ có hai ba năm không?”
Mọi người vừa nghe Lý Hưng Hoài nói thì lại cảm thấy rất có lý.
Ai đều biết, bồi dưỡng một tay đua xuất sắc cần một số tiền kếch xù trên trời, bỏ vào càng nhiều thì đoàn xe yêu cầu ký hợp đồng càng dài, dù sao đoàn xe cũng phải gánh vác nguy hiểm rất lớn.
Loại hợp đồng chỉ có hai ba năm như Trần Phỉ Phỉ không tồn tại trong đoàn xe loại nhỏ, dù sao lợi nhuận và đầu tư chênh lệch quá lớn.
Muốn hợp đồng ngắn hạn, trừ phi bạn đã là tay đua minh tinh, tự mang theo đầu tư vào đội, hợp đồng như vậy đều ký theo năm.
Còn có một loại chính là tay đua trả phí, tự bỏ vốn bỏ tiền, muốn ký bao lâu thì ký, nhưng bình thường loại này đều là người yêu thích nghiệp dư, hơn nữa còn là người giàu lắm tiền.
Giống như Lý Hưng Hoài đã nói, hai năm trước Trần Phỉ Phỉ chỉ là một tay mơ, nếu không được Lý Hưng Hoài giúp đỡ thì cô ta không có khả năng quật khởi nhanh như vậy.
Nhưng Lý Hưng Hoài và cô ta không thân không thích, nếu không phải cô ta hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở lại đoàn xe Vũ Yến thì ông sẽ không tốn nhiều tiền tài và tâm huyết như vậy để đi bồi dưỡng cô, dù sao người ta cũng không phải ngốc.
Cẩn thận nghĩ lại, mọi người liền biết là ai đang nói dối.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Trần Phỉ Phỉ, đáy mắt có chút trào phúng, xem ra tính tình cô ta vẫn như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào cả.
Thịnh Hoàn Hoàn biết rõ cách làm người của hai chị em Trần Phỉ Phỉ và Trần Do Mỹ này nhất, bởi vì trước kia bọn họ không ít lần qua lại với nhau.
“Vừa rồi anh nói em hãy trở lại bên cạnh anh, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, em không kinh ngạc chút nào, em đã đoán trước được tất cả đúng không.” Giọng Mộ Tư vốn khàn khàn, lúc này lại gào rống đầy bất đắc dĩ và bi thương, làm người nghe cũng cảm thấy khó chịu theo: “Hoàn Hoàn, đây là sự trả thù của em dành cho anh đúng không?”
Tim Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy, cô ôm chặt cậu nhóc trong lòng, không dám quay đầu lại nhìn mặt Mộ Tư: “Anh sai rồi, Mộ Tư, tôi chưa bao giờ muốn trả thù anh, bởi vì chưa bao giờ thật sự hiểu anh, nói gì đến hai chữ trả thù? Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Mọi người đều nói anh ta sẽ trở về, chỉ có cô không dám hy vọng xa vời như thế.
Ở trước mặt Mộ Tư, tiểu thư đứng đầu Hải Thành Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ tự tin.
Cô cũng không muốn mọi chuyện đi đến bước đường hôm nay, cô không rõ, không phải anh ta hao hết tâm tư là muốn Bạch Tuyết sớm trở lại bên cạnh sao?
Hiện tại rốt cuộc Bạch Tuyết cũng trở lại, vì sao anh ta lại không thể kiên trì?
Vì sao phải quay đầu lại, cô và anh đã sớm không trở về được!
Một lúc sau, rốt cuộc Thịnh Hoàn Hoàn cũng xoay người đối mặt với anh: “Anh đi đi, cô ấy đã cứu mạng anh, đối đãi thật tốt với cô ấy.”
Anh đã phụ tôi mà chọn cô ta, vậy cứ tiếp tục đi về phía trước theo con đường mà anh đã chọn, bởi vì chúng ta đều không quay đầu lại được!
Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn không nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Tư mà nhẫn tâm bước vào biệt thự, để cánh cửa kia hoàn toàn ngăn cách liên hệ giữa bọn họ.
“Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn đứng tại chỗ chờ anh nữa thôi.”
Những lời này luôn quanh quẩn trong đầu Mộ Tư, anh ta không nhúc nhích đứng ở đó hồi lâu, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai mắt đột nhiên trở nên ươn ướt.
Anh ta biết, lần này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đã từ bỏ mình.
Cánh cửa kia giống như khoảng cách giữa anh và cô, một mặt thiên đường, một mặt địa ngục, chúng là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có khả năng đan chéo với nhau.
Mộ Tư không biết mình trở lại công ty như thế nào, suốt một ngày một đêm, anh ta không nghe điện thoại của ai, cũng không về nhà.
Anh ta cần yên lặng một chút, ngẫm lại mình thật sự muốn cái gì.
Vào thời khắc cánh cửa đóng lại, cả người Thịnh Hoàn Hoàn như đã kiệt sức, cũng may có Lăng Kha đỡ lấy cô: “Không có việc gì chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn dựa vào cánh cổng, lắc đầu nói với Lăng Kha: “Lăng Kha, cậu nói xem vì sao phải chờ mất đi rồi người ta mới biết quý trọng?”
Lăng Kha nghĩ đến dáng vẻ hối hận bi thương vừa rồi của Mộ Tư, lại nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Nhìn ra được hiện tại Mộ Tư rất đau khổ, tớ nghĩ anh ta có yêu cậu, chỉ là bị ân tình của Bạch Tuyết ảnh hưởng, hiện tại khi thật sự mất cậu rồi mới đau đớn nhận ra cậu quan trọng như vậy.”
Cô kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, nếu hai người yêu nhau thật thì vì sao phải từ chối, vì sao không cho mình một cơ hội?”
Cô hy vọng bạn tốt của mình được hạnh phúc.
Tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn kiên quyết nói: “Tớ và Mộ Tư vĩnh viễn không có khả năng, cho dù không có Lăng Tiêu thì tớ cũng không trở lại bên cạnh anh ta.”
Tình cảm của cô dành cho Mộ Tư đã nguội lạnh, tuy rằng không oán hận được, nhưng cũng không có nghĩa là cô tha thứ cho sự phản bội của anh ta. Hiện tại cô có gia đình và cuộc sống của mình, Mộ Tư chỉ là một người cô đã từng yêu sâu sắc, chỉ thế mà thôi.
Thịnh Hoàn Hoàn thở hắt ra, cảm giác nặng trĩu trong lòng cũng tiêu tán, cô cười cười với Lăng Kha: “Tớ không có việc gì, chúng ta vào đi!”
Người hầu nói với Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha rằng Nam Tầm còn chưa rời giường, bảo các cô chờ một lát trong phòng khách, bà sẽ đi gọi Nam Tầm.
Người hầu rời đi không bao lâu thì Cố Tây Tây đã đi xuống lầu, thấy hai người thì lên tiếng chào hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa kịp hỏi thêm thì Cố Tây Tây đã đi, nhìn tinh thần cô ấy không tốt lắm, có chút thất thần.
Không bao lâu sau, Cố Nam Thành đi vào từ bên ngoài, gã không nhìn thấy các cô, vừa vào nhà đã nổi giận đùng đùng lên lầu.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn Cố Nam Thành đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa bước vào, tiếp theo “Phanh” một tiếng vang lớn truyền đến, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha biến sắc, trong lòng đều có dự cảm chẳng lành.
Lăng Kha nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Có nên đi lên xem hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm rồi nói: “Thôi, đó là chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ, chúng ta là người ngoài, chỉ sợ càng giúp càng loạn.”
Cố Nam Thành vừa vào cửa thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi, chai rượu và rác rưởi đầy đất, tâm tình gã vốn không tốt, nhìn phòng ngủ hỗn độn này thì càng bực bội.
Nam Tầm say rượu một đêm, vừa rời giường dạ dày đã rất khó chịu, ôm bồn cầu nôn mửa hai lần, còn chưa kịp chăm chút cho mình.
Nghe tiếng vang lớn bên ngoài, cô ấy biết Cố Nam Thành đã trở lại với lửa giận bừng bừng, trở về tìm cô tính sổ.
Cô cũng lười thu dọn, dùng dáng vẻ đầu bù tóc rối xuất hiện trước mặt Cố Nam Thành, đầy trào phúng mà nhìn Cố Nam Thành: “Rốt cuộc cũng chịu trở lại?”
Cố Nam Thành nhìn người phụ nữ ăn nói chua ngoa trước mặt, vẻ mặt càng âm trầm: “Nam Tầm, rốt cuộc cô muốn gây rối tới khi nào? Tôi đã cảnh cáo cô đừng đi tìm Trần Do Mỹ, cô coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai đúng không!”
“Là cô ta nói với anh tôi đi tìm cô ta?”
“Cô ấy nói là do bản thân gọi cô đến, cô ấy muốn làm rõ hiểu lầm giữa cô ấy và tôi, nhưng cô đã làm gì? Nam Tầm, tôi luôn biết cô tùy hứng làm bậy, nhưng không ngờ tâm địa của cô lại ác độc như thế.” Cố Nam Thành nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua Trần Do Mỹ bị Nam Tầm đẩy xuống lầu, lập tức cảm thấy lạnh người: “Chỉ vì chút hiểu lầm mà cô muốn đẩy người ta vào chỗ chết, cô có còn là Nam Tầm tôi quen biết không?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Tùy hứng làm bậy, tâm địa độc ác?” Nam Tầm nở nụ cười, nhưng hốc mắt đã rươm rướm nước mắt: “Cố Nam Thành, không ngờ trong lòng anh, hiện tại tôi đã biến thành người phụ nữ như vậy.”
Nhìn thấy Nam Tầm khóc, Cố Nam Thành không hề mềm lòng: “Chẳng lẽ không phải cô đẩy cô ấy xuống lầu?”
“Không sai, là tôi đẩy cô ta xuống lầu, anh cho rằng cô ta tìm tôi là vì giải thích hiểu lầm giữa các người thật sao? Cô ta chỉ muốn kích thích để tôi mất khống chế thôi.”
Nam Tầm nghĩ đến tối hôm qua Cố Nam Thành lo lắng sốt ruột vì Trần Do Mỹ như thế nào thì trong lòng vừa đau vừa hận: “Đáng tiếc tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đã mắc lừa con tiện nhân kia, bị cô ta gài bẫy.”
“Vì sao cô ấy lại kích thích cô đẩy mình xuống lầu, vậy không phải đùa giỡn với mạng của mình sao, có lợi gì cho cô ấy?”
Nhìn người phụ nữ đầu tóc rối bù, miệng đầy lời ác độc, Cố Nam Thành thực thất vọng, đây có còn là người vợ mà gã đã cưới về nhà lúc trước không?
“Có lợi gì? Không phải anh đúng lúc xuất hiện sao, tối hôm qua không phải anh đã đích thân ôm cô ta đi bệnh viện, không phải anh canh giữ bên cạnh cả đêm sao?” Nam Tầm nhìn Cố Nam Thành mà ép hỏi: “Tối hôm qua vì sao anh xuất hiện ở Trần gia, cô ta đã từng quyến rũ anh, anh không biết tránh né sao? Lần trước ở khách sạn như thế, lần này cũng như thế, anh bảo tôi tin anh không rung động với cô ta như thế nào?”
Chương 62: Cô cho rằng mình và Thịnh Hoàn Hoàn là thứ tốt lành gì?
Cố Nam Thành rất bình tĩnh, không chút chột dạ mà trả lời: “Trần Do Mỹ nói cô ấy sẽ tìm cô để nói chuyện, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên đi đến Trần gia, không nghĩ tới thật sự có chuyện.”
Ai ngờ Nam Tầm nghe gã giải thích xong thì trở nên càng hùng hổ doạ người: “Vì sao Trần Do Mỹ có số điện thoại của anh? Vì sao anh lại nghe máy của cô ta? Cô ta nói cái gì anh cũng tin, đêm hôm khuya khoắt mà anh đi một mình đến Trần gia? Anh quên mất cô ta từng quyến rũ anh à?”
Cô dừng lại, tiếp theo cười lạnh: “Lo lắng xảy ra chuyện? Thế nào, sợ tôi tổn thương cô ta đến vậy sao?”
Thấy Nam Tầm hùng hổ doạ người ép hỏi, Cố Nam Thành đặc biệt phiền chán: “Sự thật chứng minh lo lắng của tôi là đúng.”
Gã thô lỗ kéo chiếc áo tây trang sang quý ra, lại phát hiện chỗ nào cũng dơ bẩn không chịu nổi, gã âm trầm ném nó lên chiếc giường hỗn độn.
“Đó là vì tôi uống nhiều quá, bị cô ta khiêu khích nên mới mất khống chế đẩy cô ta một cái, anh cho rằng tôi thật sự muốn đẩy cô ta xuống lầu sao?”
Tối hôm qua cô uống quá nhiều, lúc ấy cũng tức điên nên quên mất họ còn đứng trên cầu thang, vì thế duỗi tay đẩy Trần Do Mỹ, cô hận con ả đó đến mấy cũng sẽ không đẩy ả vào chỗ chết.
Giết người thì đền mạng, cô không muốn mất hết tất cả vì loại người như Trần Do Mỹ.
“Uống nhiều quá? Nam Tầm cô biết tìm cớ lắm.” Cố Nam Thành căn bản không tin Nam Tầm, cho rằng cô biết sai không sửa, chẳng những muốn trốn tránh trách nhiệm, còn muốn bôi đen Trần Do Mỹ.
Tối hôm qua lúc Cố Nam Thành vọt vào đã trùng hợp nhìn thấy Nam Tầm đẩy Trần Do Mỹ xuống lầu, gã lập tức ôm Trần Do Mỹ đi bệnh viện, mà cô đứng trên cầu thang lầu hai nên gã không ngửi thấy mùi rượu trên người cô.
“Anh không tin? Hiện tại Hoàn Hoàn đang ở dưới lầu, anh có thể đi xuống hỏi em ấy, tối hôm qua có phải tôi đi uống rượu với em ấy hay không.”
Nam Tầm chỉ ra ngoài cửa, duỗi tay muốn kéo Cố Nam Thành ra ngoài đối chất, vừa đụng vào tay gã thì đã bị chán ghét hất ra.
Gã nói: “Thịnh Hoàn Hoàn là bạn của cô, các người luôn rắn chuột một ổ, đương nhiên cô ta sẽ bênh cô rồi.”
Nam Tầm bị hất ra thì đỏ mắt nhìn gã: “Anh không tin em ấy cũng không sao, tối hôm qua còn có hai vệ sĩ, anh hỏi họ xem tôi có uống rượu không.”
Nhưng Cố Nam Thành lại nói: “Hai vệ sĩ kia là cô mang đến từ Nam gia, bọn họ là tâm phúc của cô, cô cảm thấy tôi sẽ tin bọn họ sao?”
Nhìn Cố Nam Thành lạnh lùng trước mặt, Nam Tầm siết chặt nắm tay: “Anh không tin tôi cũng nên tin em gái anh đúng không? Tối hôm qua tôi trở về, cô ấy có tới thăm tôi, anh kêu cô ấy lại đây hỏi một chút là biết.”
Cố Nam Thành lại hừ lạnh: “Sao nó biết có phải cô cố ý uống trên đường về không? Cho dù cô thật sự uống thì cũng không có nghĩa là lúc ấy cô say.”
Cố Nam Thành biết rất rõ sức uống của Nam Tầm, cô rất ít khi uống say, không đến mấy chai căn bản không chuốc say được cô.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Nói tới nói lui anh vẫn không tin tôi, trong lòng anh, tôi thật sự ác độc như vậy sao?”
Nam Tầm mang đầy mờ mịt, cô không muốn khóc, lại không kiềm được để nước mắt rơi: “Anh biết tối hôm qua Trần Do Mỹ nói gì với tôi không? Cô ta nói đêm đó cô ta đã lên giường với anh, các người làm ba lần, anh còn bảo cô ta gọi mình là chồng, nói tôi lên giường không bằng cô ta...”
“Nói bậy.” Cố Nam Thành tức sùi bọt mép mà cắt ngang lời cô nói: “Tôi và Trần Do Mỹ là trong sạch, sao cô có thể nói ra lời này, Nam Tầm, hiện tại cô thật sự không thể nói lý.”
Giọng Nam Tầm khàn khàn, cô liên tục gật đầu: “Đúng, tôi không nói lý, hiện tại tôi nói cái gì anh cũng không tin, bởi vì anh đã bị Trần Do Mỹ chuốc bùa mê thuốc lú rồi.”
“Cố Nam Thành, lúc Thịnh gia xảy ra chuyện, tôi xin anh ra tay giúp Hoàn Hoàn, anh nói công ty đang gặp khó khăn, hiện tại bận tối mày tối mặt, căn bản không có sức lực đâu đi lo chuyện của Thịnh gia.”
“Tôi tin tưởng anh, nhưng anh thì sao? Đảo mắt anh đã chung chạ với Trần Do Mỹ, anh không biết cha con Trần Văn Hưng thế nào sao? Con gái của Trần gia là thứ tốt lành gì?”
“Nam Tầm.” Trong mắt Cố Nam Thành đầy vẻ hung ác, quanh năm đứng ở địa vị cao làm khí thế của gã rất khủng bố: “Chuyện của Thịnh gia là do cha con Trần Văn Hưng làm, không liên quan đến Trần Do Mỹ, cô không thể vì Thịnh Hoàn Hoàn mà trút giận lên đầu Trần Do Mỹ, cô ấy khác với cha mẹ mình.”
“Khác? Khác thế nào?” Nam Tầm không quan tâm mà rống giận: “Trần Văn Hưng bị bắt, Trần gia lập tức suy sụp, cho nên hiện tại Trần Do Mỹ mới tìm mọi cách bám vào anh không buông, anh cho rằng cô ta thật sự yêu anh sao, anh là tên ngốc.”
“Nam Tầm, cô biết chênh lệch giữa mình và Trần Do Mỹ ở đâu không?” Lần này Cố Nam Thành trở nên rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Nam Tầm sợ hãi: “Tối hôm qua trước khi Trần Do Mỹ ngất xỉu, còn bắt lấy tay tôi nói cô không cố ý, xin tôi đừng trách cô, mà cô thì sao?”
“Cứ luôn trốn tránh trách nhiệm, còn hao hết tâm tư bôi xấu cô ấy, đây là chênh lệch giữa cô và cô ấy.”
Dừng một chút, Cố Nam Thành lại nói tiếp: “Còn nữa, cô cho rằng mình và Thịnh Hoàn Hoàn là thứ tốt lành gì? Một người ghen tuông bậy bạ ác độc đẩy người khác xuống lầu, một người vì trả thù, tìm người phế đi Trần Vân Phàm thì thôi, còn muốn huỷ hoại Trần Do Mỹ vô tội, đều là phụ nữ, cô không cảm thấy thủ đoạn của các người quá bỉ ổi sao?”
Đêm đó nếu không phải gã trùng hợp gặp được thì Trần Do Mỹ đã bị mấy người đàn ông diện mạo xấu xí ghê tởm chà đạp.
Nghĩ đến đêm đó Trần Do Mỹ cứng rắn chống chọi vết thương, thà chết cũng không cúi đầu, trong lòng Cố Nam Thành không khỏi rung động.
Rõ ràng là một cô gái mảnh mai, lại dũng cảm cứng cỏi như thế, rõ ràng vết thương đầy người, lại không chịu thỏa hiệp, thà chết cũng muốn giữ được trong sạch của mình.
Đặc biệt là sau đó, những lời Trần Do Mỹ nói càng làm cho gã thương tiếc không thôi.
Cô nói: “Em đã có người mình thích, cho nên em thà chết cũng không muốn bị người ta đạp hư như thế, tuy rằng anh ấy không thích em, đã có gia đình rồi, nhưng em không để bụng. Em yêu anh ấy, đây là lựa chọn của em, chỉ cần yên lặng nhìn anh ấy thôi em đã thấy thỏa mãn rồi.”
Trần Do Mỹ vừa mở miệng thì Cố Nam Thành liền biết người cô yêu chính là mình.
Lúc trước Trần Do Mỹ quyến rũ gã, đúng lúc bị Nam Tầm bắt tại trận. Sau đó Nam Tầm hại cô ta bị nghìn người sỉ vả, mà gã là đồng lõa, không ngờ cô chẳng những không oán hận, còn luôn yên lặng thích gã nhiều năm như vậy.
Có một cô gái yêu mình sâu sắc đến thế, nói không cảm động là giả, nhưng gã không quên mình đã có gia đình, cho nên đêm đó đưa cô đến khách sạn thì gã liền muốn rời đi.
Nhưng Trần Do Mỹ không thể tự xử lý vết thương sau lưng, cho nên gã mới đi theo vào, nhưng gã thật sự không xảy ra chuyện gì với cô ta cả.
Sau đó gã cũng nhờ nhân viên phục vụ đến giúp cô ta xử lý vết thương sau lưng.
Nhưng vì bị người ta chụp mấy tấm ảnh mà Nam Tầm cứ càn quấy đến bây giờ, luôn nắm chặt việc này không bỏ, cả ngày mặt nặng mày nhẹ, làm gã ngày đêm không được an bình.
Rõ ràng trước kia cô không phải như thế, vì sao sinh con xong lại trở nên không nói lý như vậy?
Chương 63: Chắc dáng vẻ bây giờ của chị rất xấu xí đúng không
“Vô tội? Sao anh biết Trần Do Mỹ vô tội?” Lúc này Nam Tầm đột nhiên cười lạnh, khóe mắt còn dính nước mắt, trông thật bi thương: “Cố Nam Thành, xem ra anh thật sự trúng độc của Trần Do Mỹ, cả Bắc Thành cũng biết thứ đàn bà làm ra vẻ đó là người như thế nào, mà anh lại bị nắm mũi dắt đi.”
“Tôi mới là vợ anh, tôi nói câu nào anh cũng không tin, lại tin một người phụ nữ bụng dạ khó lường, từng có tiền án muốn tiếp cận quyến rũ anh, còn có gì để nói nữa? Từ hôm nay trở đi, anh dọn ra khỏi phòng ngủ của tôi đi.”
“Cô muốn ở riêng với tôi?” Đồng tử của Cố Nam Thành co rụt lại, dán mắt nhìn chằm chằm vào Nam Tầm.
Chỉ thấy cô gái trước mặt đầu tóc bù xù, đôi mắt sưng vù, đáy mắt đen nhánh, làn da ảm đạm hơi chảy xệ, khuôn mặt như vậy đột nhiên làm gã cảm thấy thật phiền chán: “Đây là do cô tự nói.”
Vừa dứt lời Cố Nam Thành đã nổi giận đùng đùng phất tay bỏ đi.
Nhìn Cố Nam Thành xuống lầu, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng đứng lên.
Lần này rốt cuộc Cố Nam Thành cũng phát hiện các cô, nhưng bước chân không hề tạm dừng, không chào lấy một tiếng đã đen mặt rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn nhau, tiếp theo lập tức chạy lên lầu.
Sau khi vào phòng thì thấy Nam Tầm sa sút ngồi trên mép giường, tùy ý để nước mắt chảy dài xuống mặt.
Quen biết Nam Tầm nhiều năm, đây là lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha nhìn thấy cô ấy khóc, cũng là lần đầu tiên thấy cô chật vật như thế.
Giờ phút này Nam Tầm trông rất tiều tụy, sắc mặt cũng không tốt.
Trên thực tế, từ đêm nhận được ảnh chụp thì cô ấy luôn không thể đi vào giấc ngủ, thường xuyên đến hừng đông mới chợp mắt, ngủ một lát lại bừng tỉnh từ cơn ác mộng Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ trần truồng quấn lấy nhau.
Tối hôm qua uống đến nửa đêm, mới nặng nề ngủ say được một giấc.
Thịnh Hoàn Hoàn thấy cả phòng dơ bẩn lộn xộn thì buông Lăng Thiên Vũ xuống rồi đi dọn dẹp, Lăng Kha cũng vội đi theo hỗ trợ.
Nam Tầm nhìn hai người, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi anh ta có hỏi em chuyện tối hôm qua không?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngừng lại, nhìn Nam Tầm và lắc đầu: “Không có.”
Trên thực tế, gã không liếc nhìn họ lấy một cái.
Nam Tầm nghe xong thì thất vọng rũ mắt xuống, xem ra gã đã nhận định tối hôm qua cô không uống say, nhận định cô chính là một người đàn bà ác độc.
Hai người dọn dẹp phòng ngủ xong thì ngồi xuống bên cạnh Nam Tầm.
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Tối hôm qua có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nam Tầm khàn khàn nói: “Tối hôm qua chị đẩy Trần Do Mỹ xuống từ cầu thang, đúng lúc Cố Nam Thành nhìn thấy, khẩn trương ôm cô ta đi bệnh viện, suốt cả tối cũng chưa trở về.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy không ổn, vội đứng lên: “Em đi giải thích với anh Nam Thành là tối hôm qua chị uống say.”
“Em nghĩ anh ta sẽ tin?” Nam Tầm lộ ra vẻ mặt cô đơn: “Hiện tại Cố Nam Thành đã bị Trần Do Mỹ cho uống bùa mê thuốc lú rồi, chị giải thích thế nào anh ta cũng không tin, lòng anh ta đã hướng về Trần Do Mỹ, giải thích thêm cũng không có tác dụng.”
Kỳ thật cô ấy biết hùng hổ doạ người như vậy chỉ đẩy gã ra xa hơn, nhưng cô không học được mềm yếu, không học được lấy lòng.
Rõ ràng người sai là gã!
Nghĩ đến ánh mắt cuối cùng Cố Nam Thành nhìn vào cô, Nam Tầm không khỏi sờ lên mặt mình: “Chắc dáng vẻ bây giờ của chị rất xấu xí đúng không!”
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không hẹn mà cùng lắc đầu.
Lúc trước Nam Tầm chính là hoa khôi đứng đầu trong trường quân đội, không biết có bao nhiêu người yêu thầm cô ấy, tuy rằng hiện tại đã sinh con, nhưng dáng người vẫn không biến dạng, ngược lại càng có sức quyến rũ của đàn bà.
Chỉ là mấy ngày nay cô ấy không ngủ được, tối hôm qua còn uống đến nửa đêm, mặt cũng sưng vù, dù có được vẻ đẹp đứng đầu cũng không chịu nổi tàn phá như vậy.
Nam Tầm suy sút nói: “Các em đừng an ủi chị, từ sau khi chị sinh Hoan Hoan, chị đã cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, da xấu đi, ngực chảy xệ, cái bụng cũng lỏng, dưới rốn còn có một vết sẹo xấu xí, cả thân hình cũng không săn chắc bằng trước kia.”
Sau khi sinh con, cô ấy cũng cảm giác được hứng thú của Cố Nam Thành đối với mình đã hạ xuống rất thấp, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng không còn thường xuyên.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha không biết nên nói gì, họ còn rất trẻ, chưa sinh con nên không hiểu được sự buồn rầu của Nam Tầm.
Năm nay Nam Tầm 28 tuổi, phụ nữ vừa qua 25 tuổi thì các chức năng cơ thể đều sẽ giảm xuống, lúc này mỹ phẩm dưỡng da đều phải chọn dạng chống lão hóa. Huống chi cô ấy còn sinh con, tất nhiên làn da và thân thể không có khả năng mềm mại săn chắc giống như thiếu nữ.
Nhưng cô ấy vẫn rất đẹp, chỉ là cô đã không còn tự tin như trước kia.
Nam Tầm lại nói tiếp: “Cố Nam Thành cùng tuổi với chị, kết hôn bảy năm, trên người anh ta không có chút thay đổi nào, ngược lại càng có sức hút.”
Nếu là nam nữ cùng độ tuổi, thông thường phụ nữ sẽ già nhanh hơn, mọi người nghe nói đến phụ nữ 30 tuổi đều sẽ cảm thấy đã là phụ nữ đứng tuổi, mà đàn ông 30 tuổi lại là độ tuổi có sức hút nhất.
Không khí thật áp lực, Lăng Kha lập tức an ủi: “Chị Nam Tầm, kỳ thật chị không thay đổi nhiều, chị xem dáng người mình vẫn thon thả, da cũng khá hơn bạn cùng lứa tuổi nhiều, cậu nói đúng không Hoàn Hoàn?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Người nào cũng già đi cả, ưu nhã già đi là tốt rồi, chị Nam Tầm, không phải chị xấu đi, là vì thái độ sống của chị đã thay đổi.”
“Mấy năm nay chị luôn vây quanh Cố Nam Thành, cuộc sống của chị chỉ có anh ta và Hoan Hoan, chị đã quên mất thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, cũng quên mất mình ưu tú bao nhiêu.” Cô nắm lấy tay Nam Tầm: “Chị Nam Tầm, thử đi ra ngoài xem đi, chị với em cùng tham gia cuộc thi đua xe quốc tế tháng sau được không?”
Lấy thành tích trước kia của Nam Tầm thì cô ấy nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trong cuộc thi, trở thành tiêu điểm được cả nước chú ý.
Ánh mắt Nam Tầm thật ảm đạm: “Em cảm thấy hiện tại thích hợp đi dự thi sao?”
Đua xe là chuyện rất khảo nghiệm độ tập trung, một khi thất thần sẽ xảy ra sự cố bất cứ lúc nào, cái giá phải trả là sinh mạng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tuy rằng trên sân thi đấu có phòng hộ an toàn, nhưng cũng không đảm bảo 100%.
Bảy năm qua tình cảm giữa Nam Tầm và Cố Nam Thành luôn rất tốt, hiện tại hôn nhân của họ xuất hiện vết rách, tình cảm đang bị khảo nghiệm, lấy tâm lý hiện giờ của cô ấy thật sự không thích hợp tham gia hoạt động này.
Tuy rằng Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn kéo Nam Tầm ra ngoài, để thế nhân lại nhìn thấy phong thái nữ thần của cô, nhưng cũng biết việc này không cưỡng cầu được.
Sau một lúc lâu, Nam Tầm nhớ tới những lời nói sau cùng của Cố Nam Thành, cô ấy hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Cố Nam Thành nói là em tìm người phế bỏ Trần Vân Phàm, còn tìm mấy người đàn ông tướng mạo xấu xí đi cưỡng gian Trần Do Mỹ?”
“Không có, nếu em có thủ đoạn như vậy thì sao lại bị Trần Văn Hưng ép vào đường cùng?” Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu, trầm ngâm nói: “Đêm đó Trần Vân Phàm tìm người tới Thịnh gia gây chuyện, muốn hủy hoại sự trong sạch của em làm Lăng Tiêu ghét bỏ, trong đó có một người đàn ông có võ rất lợi hại, diện mạo đặc biệt xấu xí ghê tởm.”
“Lúc ấy cũng may Lăng Tiêu kịp thời đuổi tới, đánh gã bị thương, nhưng đã để gã chạy thoát. Trước đó em còn hỏi Lăng Tiêu vì sao lại dễ dàng để gã chạy như vậy, hiện tại ngẫm lại, hẳn Lăng Tiêu muốn gã đi trả thù Trần Vân Phàm.”
Chương 64: Điều làm cô thật sự thất vọng là thái độ sau đó của gã
“Bởi vì nhìn người nọ có vẻ rất sợ Lăng Tiêu, có lẽ do Trần Vân Phàm cũng không nói thật cho gã biết nên gã mới thua thiệt lớn trong tay Lăng Tiêu.”
Thịnh Hoàn Hoàn càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác: “Em nghe Lăng Tiêu gọi gã là Trần Cường, chắc chuyện của Trần Vân Phàm và Trần Do Mỹ chính là gã làm.”
Nam Tầm nghe xong thì cười khẩy và nói: “Em nói xem Cố Nam Thành là người khôn khéo như vậy, tại sao lại dễ tin vào lời nói của Trần Do Mỹ? Nguyên nhân chỉ có một, chính là anh ta để mắt tới con tiện nhân kia.”
Nghĩ đến thái độ của Cố Nam Thành mấy ngày qua với mình, trái tim Nam Tầm đang nhỏ máu.
Gã và Trần Do Mỹ đến khách sạn chỉ là một ngòi nổ, thật sự làm cô thất vọng chính là thái độ sau đó của gã, từ đầu tới đuôi gã luôn che chở cho con tiện nhân kia, sao cô có thể không hận?
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên trấn an Nam Tầm như thế nào. Cố Nam Thành có thay đổi hay không thì thân là người bên gối gã, Nam Tầm là người biết rõ nhất.
Kỳ thật người ngoài không chen miệng vào chuyện này được, dù sao an ủi cũng chỉ là an ủi, ai cũng biết đạo lý đó, nhưng căn bản không có tác dụng gì cả.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nán lại Cố gia lâu, Lăng Thiên Vũ thức dậy không quen với hoàn cảnh lạ lẫm, cô không dám ép cậu nên đã dẫn cậu rời đi.
Lăng Kha đi theo Thịnh Hoàn Hoàn, thấy các cô đi rồi, Nam Tầm liền gọi người hầu tới, bảo họ dọn đồ của Cố Nam Thành ra khỏi phòng ngủ chính.
Kết hôn bảy năm, đây là lần đầu tiên vợ chồng bọn họ chia phòng ngủ...
Lăng Kha lên xe rồi nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và nói: “Chúng ta đi bệnh viện thăm Trần Do Mỹ không?”
Đi thăm Trần Do Mỹ?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó lắc lắc đầu: “Tối hôm qua Trần Do Mỹ vừa vào bệnh viện, lúc này chúng ta đi thăm rất giống vui sướng khi người gặp họa, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì chúng ta có trăm cái miệng cũng nói không rõ.”
Lăng Kha thực không cam lòng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ cô ta như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh giải thích: “Anh Nam Thành còn nổi nóng vì chuyện tối hôm qua, lúc này chúng ta đi gây chuyện với Trần Do Mỹ thì anh ta sẽ cảm thấy là chị Nam Tầm sai khiến, quan hệ giữa họ sẽ càng căng thẳng, qua một thời gian nữa lại tìm cơ hội trị cô ta đi!”
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói xong, Lăng Kha buồn bực chống khuôn mặt nhỏ: “Cậu nói xem sao anh Nam Thành lại biến thành như vậy?”
“Trước kia anh ta rất tốt với chị Nam Tầm, cho dù chị ấy có gây họa, ảnh cũng không hỏi nhiều mà đứng ra che chở, khi đó tớ đặc biệt hâm mộ chị Nam Tầm có người chồng yêu thương, cưng chiều mình như vậy.”
“Trần Do Mỹ kia có gì tốt, cô ta có điểm nào so được với chị Nam Tầm, sao anh Nam Thành lại cãi vã với chị Nam Tầm vì loại phụ nữ như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến trạng thái vừa rồi của Nam Tầm, chau mày: “Hiện tại chuyện làm tớ lo lắng chính là chị Nam Tầm sẽ rơi vào ngõ cụt, không chịu đi ra.”
Hiện tại Nam Tầm đã gán ghép Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ lại với nhau, sinh ra khúc mắc, một ngày không cởi bỏ khúc mắc này thì quan hệ giữa cô ấy và Cố Nam Thành không có khả năng dịu lại.
Có lẽ hiện tại Cố Nam Thành thật sự không có gì với Trần Do Mỹ, nhưng nếu cô ấy vẫn luôn nắm chặt việc này không buông thì chỉ sợ cuối cùng sẽ đẩy Cố Nam Thành đến bên cạnh Trần Do Mỹ thật.
Nhưng hiện tại Nam Tầm cũng không nghe lọt tai những lời này.
Nói đến cùng, Nam Tầm trở thành như bây giờ là vì tình yêu giữa cô ấy và Cố Nam Thành quá yên bình tốt đẹp, cho nên cô không chấp nhận chút vết nhơ nào xuất hiện trong tình cảm của họ.
Nam Tầm và Cố Nam Thành đều là mối tình đầu của nhau, năm đó Cố Nam Thành trúng tiếng sét ái tình với Nam Tầm, nhiệt liệt theo đuổi cô rồi mới thuận lợi kết hôn.
Mấy năm nay Cố Nam Thành rất yêu thương Nam Tầm, tình yêu của họ luôn rất ngọt ngào, cho nên Nam Tầm không thể chấp nhận những chuyện mà Cố Nam Thành đang làm hiện tại.
Sau khi trò chuyện với Lăng Kha một lát, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian rồi nói với Lăng Kha: “Đi với tớ đến một nơi.”
Lăng Kha nhàm chán nói: “Đi đâu?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bãi đua xe Tây thành.”
Nghe thấy cái tên này, hai mắt Lăng Kha lập tức sáng ngời: “Cậu thật sự muốn tham gia cuộc thi đua xe quốc tế?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng vậy.”
Đó là cơ hội duy nhất giúp cô lấy được tự do.
Lăng Kha nghe xong thì nghiêm túc nói: “Làm sao bây giờ, tớ cảm thấy bản thân còn kích động hơn cả cậu, lúc thi cho tớ làm cộng sự của cậu được không?”
Lăng Kha khẩn cầu chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Tớ còn ước gì như vậy, nếu cậu không tới thì tớ chỉ có thể tìm Cố Bắc Thành làm cộng sự.”
Lăng Kha lập tức nói: “Đừng, tuyệt đối đừng nói cho Cố Bắc Thành, nếu anh ấy biết cậu tham gia thi đấu thì nhất định cũng sẽ báo danh theo.”
Thịnh Hoàn Hoàn lại không tán thành: “Cậu cho rằng hiện tại anh ấy còn rảnh rỗi như trước kia?”
“Cũng phải, giờ ngày nào anh ấy cũng bận như con cún.” Lăng Kha lại hỏi: “Cậu muốn gia nhập đoàn xe nào?”
“Còn chưa nghĩ ra, đi xem trước đã.”
Tuy rằng Thịnh Hoàn Hoàn có giấy phép đua xe, nhưng đã lâu rồi cô không tham gia thi đấu, cho nên cá nhân cô không thể trực tiếp đi báo danh, chỉ có thể tham gia với đoàn xe.
Vậy thì cô phải gia nhập một đoàn xe.
Nhưng tham gia thi đấu là khởi nghĩa lâm thời, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn không chú ý quá nhiều, cho nên hiện tại cũng không biết đoàn xe nào tương đối thích hợp với mình.
Bãi đua xe Tây thành cách hội liên hợp ô tô Hải Thành rất gần, bình thường nơi đó có rất nhiều đoàn xe luyện tập, giờ chỉ còn hơn một tháng là đến cuộc thi nên càng náo nhiệt.
Sau khi tới, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha âm thầm đi vào bãi đua xe.
Hình như Lăng Thiên Vũ cũng thích xe, sau khi tiến vào thì nhìn chằm chằm vào xe đua trong sân, không hề sợ hãi hay khẩn trương vì có nhiều người, điều này làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hơi bất ngờ.
Vốn dĩ cô còn lo lắng cậu sẽ bài xích nơi đông người, không ngờ hiện thực lại khác với dự đoán của cô nhiều như vậy. Xem ra về sau có thể thường xuyên dẫn cậu ra cửa đi chơi, để cậu trở nên rộng rãi hơn.
“Thiên Vũ thích xe à?” Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, chỉ vào một chiếc xe đua màu vàng và hỏi.
Cậu nhóc nhìn nhìn, sau đó gật gật đầu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhếch khóe miệng lên: “Lát nữa dì dẫn con đi ngồi chơi nhé?”
Cậu nhóc lại gật gật đầu, hai mắt nhìn chòng chọc vào cô, hiển nhiên rất chờ mong.
“Hoàn Hoàn, chúng ta qua bên kia xem đi” Lăng Kha chỉ chỉ vào nơi đông người nhất, hình như đang có người cãi nhau ở đó, cô ấy thích nhất là hóng chuyện.
Lăng Kha nói với Thịnh Hoàn Hoàn xong thì không đợi cô trả lời đã bỏ chạy, Thịnh Hoàn Hoàn đành dẫn cậu nhóc đi theo qua đó.
Vừa đến gần, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn thấy một người trung niên chừng năm mươi tuổi, cô biết người này, ông ấy là chiến thần xa lộ đầu tiên của Hoa Hạ - Lý Hưng Hoài.
Vào cuộc thi cuối cùng năm đó trong sự nghiệp của mình, xe của Lý Hưng Hoài bị người ta động tay chân nên bị thương nặng, ông nhặt về được cái mạng, nhưng đáng tiếc bị thương ở chân nên vĩnh viễn không thể đua xe.
Ghê gớm chính là sau khi ông ấy giải nghệ đã sáng lập ra đoàn xe Vũ Yến, bồi dưỡng con trai mình là Lý Tinh Vũ trở thành chiến thần tiếp theo.
Đáng tiếc là hai năm trước Lý Tinh Vũ vì cứu một đứa trẻ lao ra đường mà đã dùng xe của mình chặn chiếc xe tải lại, kết quả xe tải lật nghiêng, đè cả anh và xe ở bên dưới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 65: Là ai đang nói dối
Đứa trẻ kia được cứu sống, tài xế xe tải cũng chỉ bị thương nhẹ, mà Lý Tinh Vũ lại tử vong ngay tại chỗ.
Lúc đó Lý Tinh Vũ đã là danh nhân trong các cuộc thi quốc tế, đã được đoàn xe F1 chào mời, sắp trở thành tay đua duy nhất của Hoa Hạ tiến vào F1.
Đáng tiếc chính là anh đã hy sinh bản thân để cứu một đứa bé vào độ tuổi tươi đẹp nhất, sự nghiệp đỉnh cao nhất.
Đây là sự tiếc nuối của giới đua xe, cũng là tiếc nuối của cả Hoa Hạ, làm người ta tiếc hận đau lòng không thôi.
Chuyện của Lý Tinh Vũ rất ồn ào vào hai năm trước, ngày đưa tiễn, toàn bộ giới đua xe đều châm nến vì anh, bi thương tưởng niệm ba phút để đưa tiễn vị anh hùng chiến thần này.
Trừ Lý Hưng Hoài ra, Thịnh Hoàn Hoàn còn thấy được một gương mặt quen thuộc, đó là nữ thần mới của giới đua xe - Trần Phỉ Phỉ.
Trần Phỉ Phỉ là chị họ của Trần Do Mỹ, tính ra cô ta cũng là chị họ của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trước khi Lý Tinh Vũ xảy ra chuyện, anh đang yêu đương cuồng nhiệt với Trần Phỉ Phỉ.
Lúc này Lý Hưng Hoài có vẻ sa sút, hai mắt đỏ ngầu nhìn Trần Phỉ Phỉ trước mặt, ánh mắt mang theo cầu xin: “Phỉ Phỉ, cô không thể ở thêm nửa năm sao? Cô mà đi thì đoàn xe Vũ Yến thật sự xong rồi, nể tình Tinh Vũ, cô hãy tham gia xong cuộc thi này rồi đi được không?”
Trần Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: “Không phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao, đội trưởng Lý, giờ ông nói nhiều như vậy trước mặt mọi người không phải là đang đẩy tôi vào con đường bất nghĩa sao?”
“Tôi cũng không muốn, nhưng cô luôn không nghe máy của tôi, tôi chỉ có thể đến đây tìm cô, trước đó chúng ta đã nói là nếu đoàn xe tìm được người thích hợp thì tôi sẽ không ngăn cản cô, nếu không tìm thấy...”
Trần Phỉ Phỉ không kiên nhẫn mà lạnh giọng cắt ngang lời Lý Hưng Hoài nói: “Nếu tìm không thấy có phải tôi phải vĩnh viễn bị trói buộc với đoàn xe Vũ Yến không? Bởi vì Tinh Vũ, tôi đã ở đoàn xe thêm nửa năm, ông còn muốn tôi thế nào?”
Người bạn tốt bên cạnh Trần Phỉ Phỉ - Bạch Sương cũng bất bình nói: “Lý Hưng Hoài, đoàn xe Vũ Yến đã nghèo túng thành như vậy, Phỉ Phỉ ở lại đó còn có tiền đồ gì đáng nói?”
Hốc mắt Lý Hưng Hoài đỏ bừng, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời: “Phỉ Phỉ, mấy năm nay tôi dồn hết tích lũy lên người cô, cô đã hứa trước mộ Tinh Vũ là sẽ chăm sóc tôi như cha ruột, vĩnh viễn không rời khỏi Vũ Yến. Nhưng hôm nay cô công thành danh toại thì muốn đi đoàn xe khác, cô đi thì lập tức mang hết tất cả tài trợ của đoàn xe đi, đây là chuyện một con người nên làm sao?”
Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã hiểu nguyên nhân bọn họ khắc khẩu.
Mấy năm nay đoàn xe Vũ Yến xuống dốc, hiện giờ tay đua nổi bật chỉ còn lại Trần Phỉ Phỉ.
Đua xe vốn là một nghề rất tốn tiền.
Để duy trì hoạt động bình thường của một đoàn xe thì cần đến kỹ sư cơ giới, kỹ sư thiết kế...v…v… Một vài đoàn xe lớn còn có xưởng bảo trì của mình, những thứ này đều cần đến số lượng lớn tài chính đổ vào.
Mà nguồn tài chính của đoàn xe, một là làm căn cứ huấn luyện để thu phí đăng ký, hai là thu hút tài trợ thương nghiệp.
Tay đua bình thường không có tài trợ thương nghiệp, trừ phi bạn là một tay đua rất ưu tú, mà còn có danh tiếng trong giới đua xe.
Mà một tay đua muốn có danh tiếng thì phải tham gia rất nhiều cuộc thi đấu, dùng thành tích thi đấu để nổi danh.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, một chiếc xe đua từ lúc mua sắm đến cải tiến phải tốn hết mấy chục đến mấy trăm vạn, hơn nữa mỗi một cuộc thi đều tiêu hao không ít phí dụng, chỉ những chi phí đó thôi đã không phải người thường có thể gánh vác nổi.
Có thể suy đoán ra từ lời nói của Lý Hưng Hoài, mấy năm nay vì duy trì huy hoàng trước kia của đoàn xe, ông luôn nỗ lực bồi dưỡng Trần Phỉ Phỉ, dồn không ít tiền lên người cô ta.
Hiện giờ, đoàn xe Vũ Yến chỉ có một mình Trần Phỉ Phỉ có tài trợ thương nghiệp, căn cứ huấn luyện cũng dựa vào tên tuổi của Trần Phỉ Phỉ và thanh danh trước kia của cha con Lý Hưng Hoài.
Nhưng ông không thể tin nổi, hiện giờ Trần Phỉ Phỉ công thành danh toại thì lập tức muốn thoát ly đoàn xe, cô ta đi thì không khác gì mang theo tất cả tài nguyên, đoàn xe Vũ Yến không kiên trì được bao lâu cũng sẽ tuyên bố giải tán.
Nhìn Lý Hưng Hoài hốc mắt đỏ bừng, thái độ của Trần Phỉ Phỉ vẫn rất lạnh lùng kiên quyết: “Tôi nói vĩnh viễn không rời khỏi Vũ Yến hồi nào? Muốn tôi lấy hợp đồng ra cho mọi người xem không, hợp đồng giữa tôi và Vũ Yến sớm đã hết hạn vào nửa năm trước rồi.”
Bạch Sương cũng đứng bên cạnh giải thích với người chung quanh: “Chúng tôi đều biết việc này, hợp đồng giữa Phỉ Phỉ và Vũ Yến sớm đã kết thúc vào nửa năm trước rồi, nửa năm qua bao nhiêu đoàn xe muốn kéo Phỉ Phỉ đi, nhưng cô ấy vẫn không rời khỏi Vũ Yến, vì sao? Còn không do tình cảm giữa cô ấy và Lý Tinh Vũ à?”
Nghe xong những lời nói của Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương, mọi người cảm thấy nếu đúng như họ nói thì Trần Phỉ Phỉ cũng coi như trọng tình trọng nghĩa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Dù sao Vũ Yến đã không bằng trước kia, nếu hợp đồng đã đến kỳ thì Trần Phỉ Phỉ hoàn toàn có quyền lựa chọn tiền đồ tốt hơn, nhưng cô ta còn ở Vũ Yến thêm nửa năm, vậy xem như đã rất có lương tâm.
Hơn nữa Lý Tinh Vũ đã chết, Trần Phỉ Phỉ không thể vì tình cảm ngày trước với anh mà phải ở lại Vũ Yến cả đời đúng không?
Lúc này Lý Hưng Hoài không thể nhịn được mà cả giận nói: “Trần Phỉ Phỉ, cô đừng quên, lúc trước cô tới được Vũ Yến là vì quan hệ với Tinh Vũ, hai năm trước cô chỉ là một tay mơ không có tiếng tăm gì, nếu cô không hứa hẹn với tôi sẽ vĩnh viễn ở lại Vũ Yến thì tại sao tôi phải tốn nhiều tâm huyết và tiền tài như vậy để bồi dưỡng cô?”
“Tôi dồn hết mọi thứ bồi dưỡng cô, hơn nữa không yêu cầu cô sửa đổi hợp đồng trước đó là vì cô đã nói sẽ thay Tinh Vũ chăm sóc tôi, tôi tin tưởng cô nên mới bồi dưỡng cô như con gái ruột của mình, cô xem hợp đồng của người khác đi, có ai kỳ hạn chỉ có hai ba năm không?”
Mọi người vừa nghe Lý Hưng Hoài nói thì lại cảm thấy rất có lý.
Ai đều biết, bồi dưỡng một tay đua xuất sắc cần một số tiền kếch xù trên trời, bỏ vào càng nhiều thì đoàn xe yêu cầu ký hợp đồng càng dài, dù sao đoàn xe cũng phải gánh vác nguy hiểm rất lớn.
Loại hợp đồng chỉ có hai ba năm như Trần Phỉ Phỉ không tồn tại trong đoàn xe loại nhỏ, dù sao lợi nhuận và đầu tư chênh lệch quá lớn.
Muốn hợp đồng ngắn hạn, trừ phi bạn đã là tay đua minh tinh, tự mang theo đầu tư vào đội, hợp đồng như vậy đều ký theo năm.
Còn có một loại chính là tay đua trả phí, tự bỏ vốn bỏ tiền, muốn ký bao lâu thì ký, nhưng bình thường loại này đều là người yêu thích nghiệp dư, hơn nữa còn là người giàu lắm tiền.
Giống như Lý Hưng Hoài đã nói, hai năm trước Trần Phỉ Phỉ chỉ là một tay mơ, nếu không được Lý Hưng Hoài giúp đỡ thì cô ta không có khả năng quật khởi nhanh như vậy.
Nhưng Lý Hưng Hoài và cô ta không thân không thích, nếu không phải cô ta hứa hẹn sẽ vĩnh viễn ở lại đoàn xe Vũ Yến thì ông sẽ không tốn nhiều tiền tài và tâm huyết như vậy để đi bồi dưỡng cô, dù sao người ta cũng không phải ngốc.
Cẩn thận nghĩ lại, mọi người liền biết là ai đang nói dối.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Trần Phỉ Phỉ, đáy mắt có chút trào phúng, xem ra tính tình cô ta vẫn như ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào cả.
Thịnh Hoàn Hoàn biết rõ cách làm người của hai chị em Trần Phỉ Phỉ và Trần Do Mỹ này nhất, bởi vì trước kia bọn họ không ít lần qua lại với nhau.