Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466: Ba và con gái sống với nhau
“Hạng, Hạng, Hạng..." Nhân viên pha chế vừa nhìn thấy Hạng Chí Viễn lập tức ngây người, hô ‘Hạng’ cả nửa ngày mới nói được một câu: "Cậu chủ!”
Mẹ kiếp.
Hạng Chí Viễn sao lại tình cờ xuất hiện ở hộp đêm.
“Cút sang một bên!" Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: "Đi thăm dò một chút xem lớp mầm non Mỹ Mỹ đang ở đâu.”
Nghe thấy lời này, Hạng Diêu Chuông Nhỏ bị anh ôm trong ngực lập tức giơ tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh che mất một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đầy hơi sữa hét lên: "Em biết, em biết, em cũng học ở Mỹ Mỹ.”
“Làm thế nào để đến đó?” Hạng Chí Viễn hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Bà ngoại biết.” Hạng Diêu Linh nghiêm túc trả lời.
“...”
Biết cái quỷ nhà em!
Biết cái quỷ nhà em!
Bây giờ anh đi đâu để hỏi bà ngoại.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô bé trong ngực một cái, ôm cô bé đi lên lầu, dẫn cô bé đi vào một phòng nghỉ sạch sẽ rồi đặt cô bé xuống.
Đứa bé ngạc nhiên đánh giá xung quanh, trong đôi mắt to không hề có chút sợ hãi nào, kêu lên một tiếng thán phục: "Anh, nhà của anh thật đẹp.”
“...”
Hạng Chí Viễn nhíu mày nhìn cô bé, sao anh lại mang theo một cái bình dầu nhỏ trở về.
Anh đi tới bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại di động gọi điện cho Cô Minh Thành, lạnh lùng hạ lệnh: "Đối phương đuổi theo sát tôi không buông tha, phái người đến Thánh Đình đón tôi.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô Minh Thành hét lên trong điện thoại: "Mẹ kiếp, đối phương không muốn sống đúng không, cậu chủ không bị thương chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, để tôi đi diệt sạch đối phương không phải là xong rồi hay sao.”
“...”
Hạng Chí Viễn nhíu mày nhìn cô bé, sao anh lại mang theo một cái bình dầu nhỏ trở về.
Anh đi tới bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại di động gọi điện cho Cô Minh Thành, lạnh lùng hạ lệnh: "Đối phương đuổi theo sát tôi không buông tha, phái người đến Thánh Đình đón tôi.”
Cô Minh Thành hét lên trong điện thoại: "Mẹ kiếp, đối phương không muốn sống đúng không, cậu chủ không bị thương chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, để tôi đi diệt sạch đối phương không phải là xong rồi hay sao.”
“Cậu bớt mẹ nó nói nhảm với tôi! Chạy nhanh tới đây cho tôi!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô Minh Thành đáp.
Hạng Chí Viễn cúp điện thoại, đảo mắt âm trầm nhìn về phía đứa bé.
Đứa bé đang ra sức bò lên ghế sô pha, đôi giày bị cô bé cởi ra rơi trên sàn nhà, cô bé cứ liên tục rơi xuống rồi lại leo lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng, cô bé cũng leo lên được, ngay lập tức ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển.
Gia giáo của đứa bé này không tệ, tuy rằng từ trước đến nay đã quen thuộc, nhưng đến một nơi xa lạ cũng không đụng vào một cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Trên bàn trà trong phòng khách có rất nhiều đồ uống và đồ ăn nhẹ, cô bé không lấy, cũng không yêu cầu anh lấy chúng.
“Em bao nhiêu tuổi?”
Hạng Chí Viễn ngồi cách cô bé rất xa, trầm giọng hỏi.
Hỏi xong anh cũng cảm thấy mình quá nhàm chán, nhàm chán đến mức tìm một cô bé để nói chuyện phiếm.
“Hai tuổi.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hạng Diêu Linh nhìn về phía anh, ngoan ngoãn giơ hai ngón tay nhỏ bé lên, phát âm còn chưa chuẩn, giọng nói đầy hơi sữa.
“Hai tuổi?”
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn chân cô bé một cái, hiện giờ đứa bé hai tuổi đã có thể cao như vậy?
Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, da đầu ngứa ngáy, cô bé vươn bàn tay nhỏ gãi gãi, khiến cho dây buộc hai bím tóc nhỏ rơi xuống: "A, rơi xuống rồi.”
Hạng Diêu Linh có chút thất vọng nhìn dây buộc tóc trong tay, quay đầu nhìn về phía Hạng Chí Viễn, bò về phía anh trên ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé đưa dây buộc tóc cho anh.
“Con đang làm gì vậy?”
Hạng Chí Viễn nhíu mày.
“Anh ơi, buộc tóc, được chứ?” Hạng Diêu Linh lộ ra một biểu cảm đáng yêu nhìn về phía anh.
“Cái gì?”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hạng Chí Viễn lần đầu tiên cảm thấy sững sờ trước câu hỏi của một đứa nhỏ như vậy.
Buộc tóc.
Cô bé muốn anh buộc tóc cho cô bé? Đùa anh à!
“Giúp Chuông Nhỏ buộc tóc, được chứ?"Hạng Diêu Linh phát âm không rõ ràng lắm, nhưng rất nghiêm túc: "Chuông Nhỏ không xinh đẹp.”
Không buộc tóc thì cô bé sẽ không đẹp.
Các cô gái yêu cái đẹp từ lúc sinh ra.
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn dây buộc tóc trong tay cô bé, lạnh lùng nói: "Con tự buộc đi.”
“Em không làm được.”
Hạng Diêu Linh lộ vẻ mặt vô tội.
Mẹ kiếp.
Hạng Chí Viễn sao lại tình cờ xuất hiện ở hộp đêm.
“Cút sang một bên!" Hạng Chí Viễn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: "Đi thăm dò một chút xem lớp mầm non Mỹ Mỹ đang ở đâu.”
Nghe thấy lời này, Hạng Diêu Chuông Nhỏ bị anh ôm trong ngực lập tức giơ tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh che mất một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đầy hơi sữa hét lên: "Em biết, em biết, em cũng học ở Mỹ Mỹ.”
“Làm thế nào để đến đó?” Hạng Chí Viễn hỏi.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Bà ngoại biết.” Hạng Diêu Linh nghiêm túc trả lời.
“...”
Biết cái quỷ nhà em!
Biết cái quỷ nhà em!
Bây giờ anh đi đâu để hỏi bà ngoại.
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn cô bé trong ngực một cái, ôm cô bé đi lên lầu, dẫn cô bé đi vào một phòng nghỉ sạch sẽ rồi đặt cô bé xuống.
Đứa bé ngạc nhiên đánh giá xung quanh, trong đôi mắt to không hề có chút sợ hãi nào, kêu lên một tiếng thán phục: "Anh, nhà của anh thật đẹp.”
“...”
Hạng Chí Viễn nhíu mày nhìn cô bé, sao anh lại mang theo một cái bình dầu nhỏ trở về.
Anh đi tới bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại di động gọi điện cho Cô Minh Thành, lạnh lùng hạ lệnh: "Đối phương đuổi theo sát tôi không buông tha, phái người đến Thánh Đình đón tôi.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô Minh Thành hét lên trong điện thoại: "Mẹ kiếp, đối phương không muốn sống đúng không, cậu chủ không bị thương chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, để tôi đi diệt sạch đối phương không phải là xong rồi hay sao.”
“...”
Hạng Chí Viễn nhíu mày nhìn cô bé, sao anh lại mang theo một cái bình dầu nhỏ trở về.
Anh đi tới bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, cầm điện thoại di động gọi điện cho Cô Minh Thành, lạnh lùng hạ lệnh: "Đối phương đuổi theo sát tôi không buông tha, phái người đến Thánh Đình đón tôi.”
Cô Minh Thành hét lên trong điện thoại: "Mẹ kiếp, đối phương không muốn sống đúng không, cậu chủ không bị thương chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, để tôi đi diệt sạch đối phương không phải là xong rồi hay sao.”
“Cậu bớt mẹ nó nói nhảm với tôi! Chạy nhanh tới đây cho tôi!”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu chủ.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô Minh Thành đáp.
Hạng Chí Viễn cúp điện thoại, đảo mắt âm trầm nhìn về phía đứa bé.
Đứa bé đang ra sức bò lên ghế sô pha, đôi giày bị cô bé cởi ra rơi trên sàn nhà, cô bé cứ liên tục rơi xuống rồi lại leo lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng, cô bé cũng leo lên được, ngay lập tức ngồi trên ghế sô pha thở hổn hển.
Gia giáo của đứa bé này không tệ, tuy rằng từ trước đến nay đã quen thuộc, nhưng đến một nơi xa lạ cũng không đụng vào một cái gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ.
Trên bàn trà trong phòng khách có rất nhiều đồ uống và đồ ăn nhẹ, cô bé không lấy, cũng không yêu cầu anh lấy chúng.
“Em bao nhiêu tuổi?”
Hạng Chí Viễn ngồi cách cô bé rất xa, trầm giọng hỏi.
Hỏi xong anh cũng cảm thấy mình quá nhàm chán, nhàm chán đến mức tìm một cô bé để nói chuyện phiếm.
“Hai tuổi.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hạng Diêu Linh nhìn về phía anh, ngoan ngoãn giơ hai ngón tay nhỏ bé lên, phát âm còn chưa chuẩn, giọng nói đầy hơi sữa.
“Hai tuổi?”
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn chân cô bé một cái, hiện giờ đứa bé hai tuổi đã có thể cao như vậy?
Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, da đầu ngứa ngáy, cô bé vươn bàn tay nhỏ gãi gãi, khiến cho dây buộc hai bím tóc nhỏ rơi xuống: "A, rơi xuống rồi.”
Hạng Diêu Linh có chút thất vọng nhìn dây buộc tóc trong tay, quay đầu nhìn về phía Hạng Chí Viễn, bò về phía anh trên ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé đưa dây buộc tóc cho anh.
“Con đang làm gì vậy?”
Hạng Chí Viễn nhíu mày.
“Anh ơi, buộc tóc, được chứ?” Hạng Diêu Linh lộ ra một biểu cảm đáng yêu nhìn về phía anh.
“Cái gì?”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Hạng Chí Viễn lần đầu tiên cảm thấy sững sờ trước câu hỏi của một đứa nhỏ như vậy.
Buộc tóc.
Cô bé muốn anh buộc tóc cho cô bé? Đùa anh à!
“Giúp Chuông Nhỏ buộc tóc, được chứ?"Hạng Diêu Linh phát âm không rõ ràng lắm, nhưng rất nghiêm túc: "Chuông Nhỏ không xinh đẹp.”
Không buộc tóc thì cô bé sẽ không đẹp.
Các cô gái yêu cái đẹp từ lúc sinh ra.
Hạng Chí Viễn liếc mắt nhìn dây buộc tóc trong tay cô bé, lạnh lùng nói: "Con tự buộc đi.”
“Em không làm được.”
Hạng Diêu Linh lộ vẻ mặt vô tội.