Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 451: Có phải vì tôi mà bị thương do đạn bắn không?
Nghe thấy giọng nói của cô, tròng mắt đen của Hạng Chí Viễn ổn định lại rồi mới xoay người nhìn về phía cô, vẻ mặt khinh thường: "Hay nói cảnh sát vì nhân dân phục vụ, nếu đã như vậy, dựa vào đâu mà không cho công dân tốt như chúng tôi xem?"
Những cảnh sát đứng ở bên cạnh nghe thấy câu này thì đều bị chấn động mạnh.
Công dân tốt, Hạng Chí Viễn ư? Anh ta có phải không?
Giang Ninh Phiến cũng bị chấn động không nhẹ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Cậu Hạng ghé thăm chắc hẳn là vì đến hỏi tiến triển của vụ án tấn công bằng súng, tôi tin là anh không có hứng thú với những vụ án khác."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, đảo mắt nhìn Cô Minh Thành một cái.
Cô Minh Thành nhận được tín hiệu, lập tức vọt tới bên cạnh những cảnh sát kia: "Nào nào nào, cảnh sát và nhân dân chúng ta thân như người một nhà, tôi mời các anh xuống dưới uống ly cà phê, nghe nói cà phê của Cục Cảnh sát rất ngon, nào, dẫn tôi đi nếm thử xem."
Một đám cảnh sát bị Cô Minh Thành dẫn ra ngoài.
Cảnh sát nhân dân thân như người một nhà.
Giang Ninh Phiến cạn lời nhìn về phía bóng lưng của Cô Minh Thành, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Hạng Chí Viễn.
Vết thương trên eo cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bác sĩ bảo cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại nhiều.
Cô sắp xếp tài liệu trong tay gọn gàng lại, nói: "Chuyện liên quan đến vụ án tấn công bằng súng, đúng lúc tôi có điều muốn hỏi cậu Hạng, cậu Hạng hiểu bao nhiêu về vụ án tấn công bằng súng lần này?"
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, không trả lời mà hỏi lại: "Cô bị thương phải không?"
Không nghe ra được tâm trạng gì từ giọng nói của anh, rất trầm thấp.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Giang Ninh Phiến dừng lại, nhịp tim lỡ một nhịp, ngay sau đó cô bình tĩnh nhìn về phía anh: "Cái gì?"
"Lúc Cô Minh Thành đến báo án thì nghe nói cô bị thương, có điều thấy cô đi làm sớm như vậy, lẽ nào chỉ trầy da một chút thôi?" Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, chân hơi nhúc nhích, mũi giày đụng đổ ảnh chụp của cô.
Xem ra, hôm nay Hạng Chí Viễn đến Cục Cảnh sát không phải là tình cờ, mà là biết hôm nay cô đi làm nên mới chạy tới.
Cục Cảnh sát có người của anh à?
Giang Ninh Phiến cười: "Cậu Hạng thật là thông minh, vừa đoán đã trúng."
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn không có chút vui vẻ nào khi được khen ngợi, người phụ nữ này đúng là tường đồng vách sắt, không hỏi ra được chút gì.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn cực kỳ lạnh lùng, nhìn cô với vẻ âm u: "Là vết thương đạn bắn bị vì tôi?"
Anh đã từng nghĩ, đêm đó cả quá trình cô đều tỏ ra bình thường, nếu như ngay từ đầu đã bị đạn bắn, cô không chống đỡ được đến lúc anh đi.
Vậy thời gian này chỉ có lúc cô chạy đến cứu anh.
Là khi đó bị thương do đạn bắn.
"..."
Vết thương đạn bắn, hóa ra anh biết.
Đối với vết thương đạn bắn của cô, không ngờ cả An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn đều dùng cách nói lời khách sáo với cô, trông cô không dễ nói lời thật lòng đến thế à?
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến chỉ dừng lại một giây, sau đó lập tức thản nhiên nói: "Nếu như tôi nói phải, cậu Hạng có thể nể tình tôi bị thương, nói cho tôi biết người đứng sau vụ án tấn công bằng súng không?"
Trực giác nói cho cô biết, Hạng Chí Viễn biết ai là người đuổi giết anh đêm đó.
"Có phải không?"
Hạng Chí Viễn thu hai chân lại, quay ghế sang đối mặt với cô, đôi mắt đen âm u lạnh lùng nhìn vào cô chằm chằm.
Có phải vì anh mà cô bị thương không?
"Nếu như cậu Hạng chịu nói cho tôi biết người đứng đằng sau là ai, để tôi sớm ngày phá án, vậy thì là phải." Giang Ninh Phiến vừa cười vừa nói, không mang theo chút tình cảm nào.
"Bốp..."
Hạng Chí Viễn bị chọc giận, vơ lấy khung ảnh trên bàn đập xuống đất, lạnh lùng mà nhìn cô: "Giang Ninh Phiến, thu lại bộ mặt này của cô đi! Tôi buồn nôn!"
Từ trong miệng của cô, anh không bao giờ nghe được một câu nói thật, lúc nào cũng như thật mà lại là giả.
Thấy vậy, Giang Ninh Phiến thu lại nụ cười, thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: "Được thôi, không phải, là vết thương đạn bắn tôi bị lúc đi cứu Cô Minh Thành."
Những cảnh sát đứng ở bên cạnh nghe thấy câu này thì đều bị chấn động mạnh.
Công dân tốt, Hạng Chí Viễn ư? Anh ta có phải không?
Giang Ninh Phiến cũng bị chấn động không nhẹ, nhưng bề ngoài vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: "Cậu Hạng ghé thăm chắc hẳn là vì đến hỏi tiến triển của vụ án tấn công bằng súng, tôi tin là anh không có hứng thú với những vụ án khác."
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, không nói gì, đảo mắt nhìn Cô Minh Thành một cái.
Cô Minh Thành nhận được tín hiệu, lập tức vọt tới bên cạnh những cảnh sát kia: "Nào nào nào, cảnh sát và nhân dân chúng ta thân như người một nhà, tôi mời các anh xuống dưới uống ly cà phê, nghe nói cà phê của Cục Cảnh sát rất ngon, nào, dẫn tôi đi nếm thử xem."
Một đám cảnh sát bị Cô Minh Thành dẫn ra ngoài.
Cảnh sát nhân dân thân như người một nhà.
Giang Ninh Phiến cạn lời nhìn về phía bóng lưng của Cô Minh Thành, sau đó kéo ghế qua ngồi xuống bên cạnh Hạng Chí Viễn.
Vết thương trên eo cô vẫn chưa hoàn toàn bình phục, bác sĩ bảo cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không thể đi lại nhiều.
Cô sắp xếp tài liệu trong tay gọn gàng lại, nói: "Chuyện liên quan đến vụ án tấn công bằng súng, đúng lúc tôi có điều muốn hỏi cậu Hạng, cậu Hạng hiểu bao nhiêu về vụ án tấn công bằng súng lần này?"
Hạng Chí Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, không trả lời mà hỏi lại: "Cô bị thương phải không?"
Không nghe ra được tâm trạng gì từ giọng nói của anh, rất trầm thấp.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu của Giang Ninh Phiến dừng lại, nhịp tim lỡ một nhịp, ngay sau đó cô bình tĩnh nhìn về phía anh: "Cái gì?"
"Lúc Cô Minh Thành đến báo án thì nghe nói cô bị thương, có điều thấy cô đi làm sớm như vậy, lẽ nào chỉ trầy da một chút thôi?" Hạng Chí Viễn cười lạnh một tiếng, chân hơi nhúc nhích, mũi giày đụng đổ ảnh chụp của cô.
Xem ra, hôm nay Hạng Chí Viễn đến Cục Cảnh sát không phải là tình cờ, mà là biết hôm nay cô đi làm nên mới chạy tới.
Cục Cảnh sát có người của anh à?
Giang Ninh Phiến cười: "Cậu Hạng thật là thông minh, vừa đoán đã trúng."
Nghe vậy, Hạng Chí Viễn không có chút vui vẻ nào khi được khen ngợi, người phụ nữ này đúng là tường đồng vách sắt, không hỏi ra được chút gì.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn cực kỳ lạnh lùng, nhìn cô với vẻ âm u: "Là vết thương đạn bắn bị vì tôi?"
Anh đã từng nghĩ, đêm đó cả quá trình cô đều tỏ ra bình thường, nếu như ngay từ đầu đã bị đạn bắn, cô không chống đỡ được đến lúc anh đi.
Vậy thời gian này chỉ có lúc cô chạy đến cứu anh.
Là khi đó bị thương do đạn bắn.
"..."
Vết thương đạn bắn, hóa ra anh biết.
Đối với vết thương đạn bắn của cô, không ngờ cả An Vũ Dương và Hạng Chí Viễn đều dùng cách nói lời khách sáo với cô, trông cô không dễ nói lời thật lòng đến thế à?
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến chỉ dừng lại một giây, sau đó lập tức thản nhiên nói: "Nếu như tôi nói phải, cậu Hạng có thể nể tình tôi bị thương, nói cho tôi biết người đứng sau vụ án tấn công bằng súng không?"
Trực giác nói cho cô biết, Hạng Chí Viễn biết ai là người đuổi giết anh đêm đó.
"Có phải không?"
Hạng Chí Viễn thu hai chân lại, quay ghế sang đối mặt với cô, đôi mắt đen âm u lạnh lùng nhìn vào cô chằm chằm.
Có phải vì anh mà cô bị thương không?
"Nếu như cậu Hạng chịu nói cho tôi biết người đứng đằng sau là ai, để tôi sớm ngày phá án, vậy thì là phải." Giang Ninh Phiến vừa cười vừa nói, không mang theo chút tình cảm nào.
"Bốp..."
Hạng Chí Viễn bị chọc giận, vơ lấy khung ảnh trên bàn đập xuống đất, lạnh lùng mà nhìn cô: "Giang Ninh Phiến, thu lại bộ mặt này của cô đi! Tôi buồn nôn!"
Từ trong miệng của cô, anh không bao giờ nghe được một câu nói thật, lúc nào cũng như thật mà lại là giả.
Thấy vậy, Giang Ninh Phiến thu lại nụ cười, thay đổi thành vẻ mặt nghiêm túc: "Được thôi, không phải, là vết thương đạn bắn tôi bị lúc đi cứu Cô Minh Thành."