Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 435: Người phụ nữ đẹp nhất đêm nay
Một bàn tay huơ đi huơ lại trước mặt cô, Giang Ninh Phiến hoàn hồn lại, nhàn nhạt cười: "Thật ngại quá, lơ là rồi, cảm ơn hoa của ông."
"Ok, vậy tôi lái xe đây, đưa cô đi chọn lễ phục dự tiệc đêm nay trước."
Hà Thiên Minh cười nói, lái xe rời đi.
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa hồng tím trong tay, trọng lượng đột ngột nặng hơn.
Trên đường đi, Hà Thiên Minh cứ tìm chủ đề để trò chuyện với cô, đôi lúc lại động tay động chân với cô đều bị Giang Ninh Phiến nhẹ nhàng hoá giải.
Tối.
Hà Thiên Minh lái xe đến một biệt thự hoa viên tư nhân, bên ngoài biệt thự tập họp đầy vệ sĩ, xe sang.
Đèn sáng rực rỡ.
Đây là bữa tiệc đêm tụ tập của hai giới trắng đen Hồng Cảng, khách mời tham gia tiệc đêm đều có cấp bậc phức tạp, xem xem như bối cảnh của Hà Thiên Minh.
Giang Ninh Phiến nhìn biệt thự một cái, trong đôi mắt xinh đẹp có sự thăm dò.
"Cô Giang." Hà Thiên Minh mở cửa thay cô, mỉm cười với cô: "Mời xuống xe."
Người đàn ông này cố gắng duy trì sự nho nhã lịch thiệp trước mặt cô nhưng không che được sự dâm đãng trong mắt.
Giang Ninh Phiến giả vờ không nhìn thấy, cười xuống xe, khoác tay ông ta đi vào trong, vừa giả vờ không biết hỏi: "Đêm nay nhất định có rất nhiều nhân vật lớn đúng không?"
"Đương nhiên rồi, bữa tiệc tôi tham gia đương nhiên là có nhân vật lớn tụ tập."
Hà Thiên Minh kiêu ngạo.
"Không biết có những nhân vật lớn nào?" Giang Ninh Phiến hỏi.
Có lẽ cô sẽ nhận ra được một số nhân vật lớn đen tối trong đó, lập hồ sơ tội phạm trước cho cảnh sát để điều tra một lượt.
"Quen biết anh Khang không? Ít nhất 80% Hồng Cảng đều nghe theo anh ta, bữa tiệc hôm nay là do anh ta tổ chức, chút nữa dắt cô đi làm quen." Hà Thiên Minh nói, đột nhiên nghĩ ra gì đó, dặn dò cô: "Đừng làm tôi mất mặt."
Trước giờ, phụ nữ đều là mặt mũi của đàn ông.
"Tôi biết."
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười.
Quả nhiên Hà Thiên Minh không phải thứ tốt lành, nghĩ mình một tay che trời thật sao, đường đường một yếu nhân lại thân thiết với một nhân vật**** như anh Khang.
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt nhếch môi với ánh mắt dâm dãng của Hà Thiên Minh, đi theo ông ta vào trong.
Trước biệt thự có một hoa viên khổng lồ, rực rỡ sắc màu, hương thơm tỏa khắp nơi mang theo hương rượu mạnh, tạo ra một bữa tiệc của nhân vật lớn.
Khách mời quần áo chỉnh tề, tụm năm tụm ba lại nói trên trời dưới đất.
Giang Ninh Phiến bị Hà Thiên Minh kéo đi khắp nơi làm quen, đàn ông nhìn thấy Giang Ninh Phiến cao gầy đều không nhịn được mà quét qua cặp chân dài của cô, rồi ai nấy cũng tỏ ra vẻ ngưỡng mộ Hà Thiên Minh.
Giang Ninh Phiến cảm thấy ghê tởm.
Hà Thiên Minh rất hài lòng với ánh mắt của mọi người, kiêu ngạo nói với Giang Ninh Phiến: "Cô là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay."
"Ông Hà nói đùa rồi."
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười.
"Tôi đưa cô đi gặp anh Khang." Hà Thiên Minh nói rồi dắt cô vào biệt thự.
Biệt thự rất lớn, đi vào là sảnh lớn theo phong cách phục cổ, nguy nga lộng lẫy, nơi đâu cũng tỏa ra mùi phú quý, cả cầu thang đối diện cửa cũng bằng vàng, sáng chói cả mắt.
"Anh Khang." Hà Thiên Minh đi về phía một người đàn ông.
Người đàn ông đó to cao, tầm một mét tám lăm, trọc đầu, tầm bốn mươi tuổi, gương mặt độc ác, cơ bắp cuồn cuộn, vừa thấy Hà Thiên Minh đã giơ ly lên cụng ly: "Thì ra là anh Hà, anh Hà đại giá quang lâm, đúng là cho tôi mặt mũi."
"Anh Khang tổ chức tiệc, tôi đâu dám không nể mặt." Hà Thiên Minh nhìn Giang Ninh Phiến một cái: "Ninh Phiến, gọi anh Khang."
"Ok, vậy tôi lái xe đây, đưa cô đi chọn lễ phục dự tiệc đêm nay trước."
Hà Thiên Minh cười nói, lái xe rời đi.
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa hồng tím trong tay, trọng lượng đột ngột nặng hơn.
Trên đường đi, Hà Thiên Minh cứ tìm chủ đề để trò chuyện với cô, đôi lúc lại động tay động chân với cô đều bị Giang Ninh Phiến nhẹ nhàng hoá giải.
Tối.
Hà Thiên Minh lái xe đến một biệt thự hoa viên tư nhân, bên ngoài biệt thự tập họp đầy vệ sĩ, xe sang.
Đèn sáng rực rỡ.
Đây là bữa tiệc đêm tụ tập của hai giới trắng đen Hồng Cảng, khách mời tham gia tiệc đêm đều có cấp bậc phức tạp, xem xem như bối cảnh của Hà Thiên Minh.
Giang Ninh Phiến nhìn biệt thự một cái, trong đôi mắt xinh đẹp có sự thăm dò.
"Cô Giang." Hà Thiên Minh mở cửa thay cô, mỉm cười với cô: "Mời xuống xe."
Người đàn ông này cố gắng duy trì sự nho nhã lịch thiệp trước mặt cô nhưng không che được sự dâm đãng trong mắt.
Giang Ninh Phiến giả vờ không nhìn thấy, cười xuống xe, khoác tay ông ta đi vào trong, vừa giả vờ không biết hỏi: "Đêm nay nhất định có rất nhiều nhân vật lớn đúng không?"
"Đương nhiên rồi, bữa tiệc tôi tham gia đương nhiên là có nhân vật lớn tụ tập."
Hà Thiên Minh kiêu ngạo.
"Không biết có những nhân vật lớn nào?" Giang Ninh Phiến hỏi.
Có lẽ cô sẽ nhận ra được một số nhân vật lớn đen tối trong đó, lập hồ sơ tội phạm trước cho cảnh sát để điều tra một lượt.
"Quen biết anh Khang không? Ít nhất 80% Hồng Cảng đều nghe theo anh ta, bữa tiệc hôm nay là do anh ta tổ chức, chút nữa dắt cô đi làm quen." Hà Thiên Minh nói, đột nhiên nghĩ ra gì đó, dặn dò cô: "Đừng làm tôi mất mặt."
Trước giờ, phụ nữ đều là mặt mũi của đàn ông.
"Tôi biết."
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười.
Quả nhiên Hà Thiên Minh không phải thứ tốt lành, nghĩ mình một tay che trời thật sao, đường đường một yếu nhân lại thân thiết với một nhân vật**** như anh Khang.
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt nhếch môi với ánh mắt dâm dãng của Hà Thiên Minh, đi theo ông ta vào trong.
Trước biệt thự có một hoa viên khổng lồ, rực rỡ sắc màu, hương thơm tỏa khắp nơi mang theo hương rượu mạnh, tạo ra một bữa tiệc của nhân vật lớn.
Khách mời quần áo chỉnh tề, tụm năm tụm ba lại nói trên trời dưới đất.
Giang Ninh Phiến bị Hà Thiên Minh kéo đi khắp nơi làm quen, đàn ông nhìn thấy Giang Ninh Phiến cao gầy đều không nhịn được mà quét qua cặp chân dài của cô, rồi ai nấy cũng tỏ ra vẻ ngưỡng mộ Hà Thiên Minh.
Giang Ninh Phiến cảm thấy ghê tởm.
Hà Thiên Minh rất hài lòng với ánh mắt của mọi người, kiêu ngạo nói với Giang Ninh Phiến: "Cô là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay."
"Ông Hà nói đùa rồi."
Giang Ninh Phiến nhàn nhạt cười.
"Tôi đưa cô đi gặp anh Khang." Hà Thiên Minh nói rồi dắt cô vào biệt thự.
Biệt thự rất lớn, đi vào là sảnh lớn theo phong cách phục cổ, nguy nga lộng lẫy, nơi đâu cũng tỏa ra mùi phú quý, cả cầu thang đối diện cửa cũng bằng vàng, sáng chói cả mắt.
"Anh Khang." Hà Thiên Minh đi về phía một người đàn ông.
Người đàn ông đó to cao, tầm một mét tám lăm, trọc đầu, tầm bốn mươi tuổi, gương mặt độc ác, cơ bắp cuồn cuộn, vừa thấy Hà Thiên Minh đã giơ ly lên cụng ly: "Thì ra là anh Hà, anh Hà đại giá quang lâm, đúng là cho tôi mặt mũi."
"Anh Khang tổ chức tiệc, tôi đâu dám không nể mặt." Hà Thiên Minh nhìn Giang Ninh Phiến một cái: "Ninh Phiến, gọi anh Khang."