Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 434: Cô là nữ thần của tôi
Giang Ninh Phiến nghĩ vậy rồi đổi tay lật danh thiếp, chỉ thấy sau danh thiếp có dòng chữ viết bằng viết máy:
Cô gái xinh đẹp, có thể xin cô nhận bó hoa này, nhận lời làm bạn nhảy đêm nay của tôi không?
Bạn nhảy.
Tên Hà Thiên Minh này quả nhiên là nổi tiếng háo sắc, ông ta yêu thích những cô gái có cơ thể vàng, chỉ cần gặp được đều bất chấp bất cứ giá nào mà đạt được.
Như năm đó, người đàn ông thích phụ nữ chân dài nào đó.
Nghĩ gì vậy.
Đã hai năm rồi.
Giang Ninh Phiến cầm danh thiếp trong tay, uống một ngụm nước, đứng dậy tìm bó hoa của Hà Thiên Minh trong biển hoa chất thành núi đó...
Cầm bó hoa lên, Giang Ninh Phiến sững người một lát.
Là hoa hồng tím.
Màu sắc diêm dúa, thần bí, động lòng người, tỏa ra một hương thơm ngào ngạt...
Đã lâu rồi không thấy hoa hồng tím.
"Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Giang Ninh Phiến nhìn thợ trang điểm bên cạnh cười, ôm bó hoa được gói tinh tế đi ra ngoài, chỉ là mấy chục cành hoa hồng nhưng cô ôm trong lòng rất nặng.
Giang Ninh Phiến còn chưa thay đồ, đã đứng như vậy bên đường đợi.
Cô biết rõ bình thường ấn tượng đầu tiên của người khác với cô là đôi chân không phải gương mặt, cô lười thay đồ, tránh để Hà Thiên Minh không nhận ra.
"Hello!"
Một giọng Anh vui lạ thường vang lên sau lưng cô.
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa nhìn về phía trước, chỉ thấy chiếc Maserati mui trần màu trắng dừng lại bên đường mang theo một cơn gió...
Người đàn ông mặc vest thẳng tắp ngồi trên ghế lái, tầm bốn mươi tuổi, cố ý nhuộm một cái đầu vàng để trông trẻ trung, nhưng không che được một gương mặt trăng hoa buông thả dục vọng.
Hà Thiên Minh.
Yếu nhân của Hồng Cảng.
Có một mối quan hệ nói không rõ với xã hội đen, nghe nói gần đây lại có hành động.
Cô chỉ cần theo dõi gần đây ông ta tiếp xúc với băng nhóm nào là được, đây là nhiệm vụ An Vũ Dương đưa cho cô.
Hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô sẽ trực tiếp thăng lên thành giám sát cao cấp.
"Chào ông Hà, tôi là Giang Ninh Phiến."
Giang Ninh Phiến nở nụ cười tiêu chuẩn của người mẫu trẻ, vì cái này cô đã đi học một lớp đào tạo người mẫu trẻ.
"Cô Giang là người phụ nữ mặn mà nhất mà tôi từng gặp." Hà Thiên Minh là một ABC lớn lên ở nước ngoài, giọng Anh, đi xuống lịch thiệp giúp cô kéo cửa: "Mời lên xe."
"Cảm ơn."
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa ngồi vào ghế phụ.
"Cô Giang, thật ngại quá, tôi vốn định mua chiếc đồng hồ quả quýt kim cương OGA đó để tặng cô, không ngờ bị cướp đi trước rồi." Hà Thiên Minh vừa xin lỗi vừa sờ tay cô.
"Vậy sao? Không sao, món quà đó quá đáng giá, ông Hà tặng tôi tôi cũng không dám nhận."
Giang Ninh Phiến cười nói, đôi mắt vẽ phấn mắt càng thêm lẳng lơ.
Cô rút tay lại không một dấu vết.
"Không không, cô Giang hoàn toàn xứng đáng đeo nó, như bó hoa này vậy." Hà Thiên Minh nghiêng người về phía cô, nhìn bó hoa chắn trước ngực cô bất mãn, trên miệng là đường hoàng mà nói: "Hoa hồng tím là nữ thần của hoa hồng."
Nữ thần của hoa hồng.
Mặt Giang Ninh Phiến cứng đờ, một giọng nói thấp thoáng từ xa bay vào tai cô...
"Em là nữ thần của tôi, giữa chúng ta là một tình yêu sâu sắc nhất."
Tình yêu có sâu sắc đến mấy cũng không địch nổi thời gian, cả giọng nói cũng xa xôi thăm thẳm...
Xa đến nỗi cô nhớ lại cũng không rõ ràng.
"Cô Giang? Cô Giang?"
Một bàn tay huơ đi huơ lại trước mặt cô, Giang Ninh Phiến hoàn hồn lại, nhàn nhạt cười: "Thật ngại quá, lơ là rồi."
Cô gái xinh đẹp, có thể xin cô nhận bó hoa này, nhận lời làm bạn nhảy đêm nay của tôi không?
Bạn nhảy.
Tên Hà Thiên Minh này quả nhiên là nổi tiếng háo sắc, ông ta yêu thích những cô gái có cơ thể vàng, chỉ cần gặp được đều bất chấp bất cứ giá nào mà đạt được.
Như năm đó, người đàn ông thích phụ nữ chân dài nào đó.
Nghĩ gì vậy.
Đã hai năm rồi.
Giang Ninh Phiến cầm danh thiếp trong tay, uống một ngụm nước, đứng dậy tìm bó hoa của Hà Thiên Minh trong biển hoa chất thành núi đó...
Cầm bó hoa lên, Giang Ninh Phiến sững người một lát.
Là hoa hồng tím.
Màu sắc diêm dúa, thần bí, động lòng người, tỏa ra một hương thơm ngào ngạt...
Đã lâu rồi không thấy hoa hồng tím.
"Tôi đi trước đây, tạm biệt."
Giang Ninh Phiến nhìn thợ trang điểm bên cạnh cười, ôm bó hoa được gói tinh tế đi ra ngoài, chỉ là mấy chục cành hoa hồng nhưng cô ôm trong lòng rất nặng.
Giang Ninh Phiến còn chưa thay đồ, đã đứng như vậy bên đường đợi.
Cô biết rõ bình thường ấn tượng đầu tiên của người khác với cô là đôi chân không phải gương mặt, cô lười thay đồ, tránh để Hà Thiên Minh không nhận ra.
"Hello!"
Một giọng Anh vui lạ thường vang lên sau lưng cô.
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa nhìn về phía trước, chỉ thấy chiếc Maserati mui trần màu trắng dừng lại bên đường mang theo một cơn gió...
Người đàn ông mặc vest thẳng tắp ngồi trên ghế lái, tầm bốn mươi tuổi, cố ý nhuộm một cái đầu vàng để trông trẻ trung, nhưng không che được một gương mặt trăng hoa buông thả dục vọng.
Hà Thiên Minh.
Yếu nhân của Hồng Cảng.
Có một mối quan hệ nói không rõ với xã hội đen, nghe nói gần đây lại có hành động.
Cô chỉ cần theo dõi gần đây ông ta tiếp xúc với băng nhóm nào là được, đây là nhiệm vụ An Vũ Dương đưa cho cô.
Hoàn thành nhiệm vụ lần này, cô sẽ trực tiếp thăng lên thành giám sát cao cấp.
"Chào ông Hà, tôi là Giang Ninh Phiến."
Giang Ninh Phiến nở nụ cười tiêu chuẩn của người mẫu trẻ, vì cái này cô đã đi học một lớp đào tạo người mẫu trẻ.
"Cô Giang là người phụ nữ mặn mà nhất mà tôi từng gặp." Hà Thiên Minh là một ABC lớn lên ở nước ngoài, giọng Anh, đi xuống lịch thiệp giúp cô kéo cửa: "Mời lên xe."
"Cảm ơn."
Giang Ninh Phiến ôm bó hoa ngồi vào ghế phụ.
"Cô Giang, thật ngại quá, tôi vốn định mua chiếc đồng hồ quả quýt kim cương OGA đó để tặng cô, không ngờ bị cướp đi trước rồi." Hà Thiên Minh vừa xin lỗi vừa sờ tay cô.
"Vậy sao? Không sao, món quà đó quá đáng giá, ông Hà tặng tôi tôi cũng không dám nhận."
Giang Ninh Phiến cười nói, đôi mắt vẽ phấn mắt càng thêm lẳng lơ.
Cô rút tay lại không một dấu vết.
"Không không, cô Giang hoàn toàn xứng đáng đeo nó, như bó hoa này vậy." Hà Thiên Minh nghiêng người về phía cô, nhìn bó hoa chắn trước ngực cô bất mãn, trên miệng là đường hoàng mà nói: "Hoa hồng tím là nữ thần của hoa hồng."
Nữ thần của hoa hồng.
Mặt Giang Ninh Phiến cứng đờ, một giọng nói thấp thoáng từ xa bay vào tai cô...
"Em là nữ thần của tôi, giữa chúng ta là một tình yêu sâu sắc nhất."
Tình yêu có sâu sắc đến mấy cũng không địch nổi thời gian, cả giọng nói cũng xa xôi thăm thẳm...
Xa đến nỗi cô nhớ lại cũng không rõ ràng.
"Cô Giang? Cô Giang?"
Một bàn tay huơ đi huơ lại trước mặt cô, Giang Ninh Phiến hoàn hồn lại, nhàn nhạt cười: "Thật ngại quá, lơ là rồi."