Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chương 20: Trang phục trẻ em cỡ lớn
Nhìn tâm trạng của anh ta không tốt, khóe môi Giang Ninh Phiến giương lên.
Mục đích của cô đã đạt được, chính là muốn Hạng Chí Viễn và tất cả nhóm chó săn bên cạnh anh có kết quả không tốt, mỗi người phải trải qua sự không vui hơn cô.
Cô thừa nhận cô cũng không phải người lương thiện gì.
Cô ngồi vào trong xe, Hạng Chí Viễn đã ngồi ở ghế sau, dáng vẻ chủ nhân, hai chân dài mở rộng, tay tùy ý để lên kính xe, dựa lưng vào phía sau, khuôn mặt yêu nghiệt đối đầu với cô, tầm mắt rơi trên trang phục của cô, lông mày lập tức nhíu chặt.
“Đi thay váy.”
“Phố Đỏ là nơi rất phức tạp, tôi không muốn bị chiếm tiện nghi.” Giang Ninh Phiến nói ra một cái cớ thật hay.
Cô không muốn để cho anh chiếm tiện nghi.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Vậy phải xem ai có lá gan này.” Hạng Chí Viễn hừ lạnh: “Cho cô mười phút, thay xong trở lại đây gặp tôi!”
“Tôi…”
VietWriter
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc cô một cái khiến cô nuốt hết những gì chưa kịp nói xuống.
Được rồi, cô nhịn!
Trở về phòng, Tình Tình xách ra một cái váy dài, đưa cho cô: “Cô Giang, mặc bộ này đi, cậu Hạng vừa mới phân phó.”
“...”
Giang Ning Phiến nhìn chằm chằm vào cái váy rồi sửng sốt vài giây, bởi vì cái váy này thực sự không giống với phong cách Hạng Chí Viễn yêu thích.
Váy dài được thiết kế có chút đáng yêu, hơi trẻ con, như trang phục của trẻ em vậy, chất liệu cực kỳ bình thường, sờ lên có chút cảm giác cẩu thả.
“Sở thích của cậu Hạng hơi lạ.” Biết rõ Giang Ninh Phiến đang suy nghĩ gì, Tình Tình cười cười.
“...”
Nào chỉ hơi lạ, quả thực là không hiểu được.
Cuồng chân dài, lại thích loại trang phục trẻ em cỡ lớn này, người đàn ông này sẽ không còn có đam mê ấu dâm đấy chứ?
Trình độ chán ghét của Giang Ninh Phiến đối với Hạng Chí Viễn lại tăng lên một cấp độ, bên ngoài truyền đến tiếng người thúc giục, Giang Ninh Phiến không thể làm gì khác là cầm váy đi thay.
Sau khi thay xong, Giang Ninh Phiến nhìn bản thân ăn mặc không ra ngô ra khoai ở trong gương thì không khỏi cau mày, mép váy ở đầu gối hướng lên trên làm lộ ra đôi chân nhỏ dài trắng nõn, trên cổ bị Tình Tình đeo lên một chiếc dây chuyền đính kim cương, rất nặng.
“Cô Giang, cô mặc cái gì cũng đẹp.”
Tình Tình ca ngợi cô từ trong đáy lòng.
“Đẹp? Tôi có giống một đứa bé không?” Giang Ninh Phiến trào phúng nói, liếc mắt nhìn cái gương to, bỗng nhiên choáng váng.
Đợi một chút, cái váy này… Tại sao lại hơi quen mắt.
Giang Ninh Phiến kéo kéo cái váy trên người, trang phục trẻ em cỡ lớn này càng nhìn càng thấy quen mắt…
“Cô Giang phải đi rồi, không thể để cho cậu Hạng đợi được.” Tình Tình nhắc nhở.
“...”
Vừa mới nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt kia của Hạng Chí Viễn, Giang Ninh Phiến lại đau đầu, không để ý đến cái váy trên người nữa, xoay người người rời đi.
…
Giang Ninh Phiến ngồi vào trong xe một lần nữa.
“Lâu vậy.”
Hạng Chí Viễn không vui liếc nhìn cô, lúc nhìn đến cái váy trên người cô thì đôi mắt đen cứng đờ, ánh mắt hơi tan rã, thất thần một lúc lâu cũng không thấy hồi phục lại tinh thần.
“...”
Giang Ninh Phiến có chút không hiểu nhìn anh, anh thật sự là người đam mê ấu dâm sao? Nhìn người phụ nữ mặc phục như váy trẻ em lại có phản ứng lớn đến như vậy?
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn bắt lấy cổ tay tinh tế của cô, hai mắt trừng khuôn mặt cô, trừng cái váy trên người cô, trừng đến mức tròng mắt như sắp rơi ra.
Một giây sau, Hạng Chí Viễn hơi nhếch môi lên: “Không có khả năng.”
“Hả?”
Giang Nính Phiến không hiểu gì mà nhìn anh.
Hạng Chí Viễn vẫn trừng mắt nhìn cô, một lát sau lại khôi phục như thường, chậm rãi thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, một tay để lên trên chân cô, tùy ý vuốt ve.
“Còn mặc quần an toàn sao?” Giọng điệu của anh đã bình thường lại, dường như vốn không bị bộ trang phục trẻ em trên người cô làm cho thất thần.
“Ừm.” Giang Ninh Phiến hờ hững đáp.
Nhìn tâm trạng của anh ta không tốt, khóe môi Giang Ninh Phiến giương lên.
Mục đích của cô đã đạt được, chính là muốn Hạng Chí Viễn và tất cả nhóm chó săn bên cạnh anh có kết quả không tốt, mỗi người phải trải qua sự không vui hơn cô.
Cô thừa nhận cô cũng không phải người lương thiện gì.
Cô ngồi vào trong xe, Hạng Chí Viễn đã ngồi ở ghế sau, dáng vẻ chủ nhân, hai chân dài mở rộng, tay tùy ý để lên kính xe, dựa lưng vào phía sau, khuôn mặt yêu nghiệt đối đầu với cô, tầm mắt rơi trên trang phục của cô, lông mày lập tức nhíu chặt.
“Đi thay váy.”
“Phố Đỏ là nơi rất phức tạp, tôi không muốn bị chiếm tiện nghi.” Giang Ninh Phiến nói ra một cái cớ thật hay.
Cô không muốn để cho anh chiếm tiện nghi.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
“Vậy phải xem ai có lá gan này.” Hạng Chí Viễn hừ lạnh: “Cho cô mười phút, thay xong trở lại đây gặp tôi!”
“Tôi…”
VietWriter
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc cô một cái khiến cô nuốt hết những gì chưa kịp nói xuống.
Được rồi, cô nhịn!
Trở về phòng, Tình Tình xách ra một cái váy dài, đưa cho cô: “Cô Giang, mặc bộ này đi, cậu Hạng vừa mới phân phó.”
“...”
Giang Ning Phiến nhìn chằm chằm vào cái váy rồi sửng sốt vài giây, bởi vì cái váy này thực sự không giống với phong cách Hạng Chí Viễn yêu thích.
Váy dài được thiết kế có chút đáng yêu, hơi trẻ con, như trang phục của trẻ em vậy, chất liệu cực kỳ bình thường, sờ lên có chút cảm giác cẩu thả.
“Sở thích của cậu Hạng hơi lạ.” Biết rõ Giang Ninh Phiến đang suy nghĩ gì, Tình Tình cười cười.
“...”
Nào chỉ hơi lạ, quả thực là không hiểu được.
Cuồng chân dài, lại thích loại trang phục trẻ em cỡ lớn này, người đàn ông này sẽ không còn có đam mê ấu dâm đấy chứ?
Trình độ chán ghét của Giang Ninh Phiến đối với Hạng Chí Viễn lại tăng lên một cấp độ, bên ngoài truyền đến tiếng người thúc giục, Giang Ninh Phiến không thể làm gì khác là cầm váy đi thay.
Sau khi thay xong, Giang Ninh Phiến nhìn bản thân ăn mặc không ra ngô ra khoai ở trong gương thì không khỏi cau mày, mép váy ở đầu gối hướng lên trên làm lộ ra đôi chân nhỏ dài trắng nõn, trên cổ bị Tình Tình đeo lên một chiếc dây chuyền đính kim cương, rất nặng.
“Cô Giang, cô mặc cái gì cũng đẹp.”
Tình Tình ca ngợi cô từ trong đáy lòng.
“Đẹp? Tôi có giống một đứa bé không?” Giang Ninh Phiến trào phúng nói, liếc mắt nhìn cái gương to, bỗng nhiên choáng váng.
Đợi một chút, cái váy này… Tại sao lại hơi quen mắt.
Giang Ninh Phiến kéo kéo cái váy trên người, trang phục trẻ em cỡ lớn này càng nhìn càng thấy quen mắt…
“Cô Giang phải đi rồi, không thể để cho cậu Hạng đợi được.” Tình Tình nhắc nhở.
“...”
Vừa mới nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt kia của Hạng Chí Viễn, Giang Ninh Phiến lại đau đầu, không để ý đến cái váy trên người nữa, xoay người người rời đi.
…
Giang Ninh Phiến ngồi vào trong xe một lần nữa.
“Lâu vậy.”
Hạng Chí Viễn không vui liếc nhìn cô, lúc nhìn đến cái váy trên người cô thì đôi mắt đen cứng đờ, ánh mắt hơi tan rã, thất thần một lúc lâu cũng không thấy hồi phục lại tinh thần.
“...”
Giang Ninh Phiến có chút không hiểu nhìn anh, anh thật sự là người đam mê ấu dâm sao? Nhìn người phụ nữ mặc phục như váy trẻ em lại có phản ứng lớn đến như vậy?
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn bắt lấy cổ tay tinh tế của cô, hai mắt trừng khuôn mặt cô, trừng cái váy trên người cô, trừng đến mức tròng mắt như sắp rơi ra.
Một giây sau, Hạng Chí Viễn hơi nhếch môi lên: “Không có khả năng.”
“Hả?”
Giang Nính Phiến không hiểu gì mà nhìn anh.
Hạng Chí Viễn vẫn trừng mắt nhìn cô, một lát sau lại khôi phục như thường, chậm rãi thả lỏng lông mày đang nhíu chặt, một tay để lên trên chân cô, tùy ý vuốt ve.
“Còn mặc quần an toàn sao?” Giọng điệu của anh đã bình thường lại, dường như vốn không bị bộ trang phục trẻ em trên người cô làm cho thất thần.
“Ừm.” Giang Ninh Phiến hờ hững đáp.