Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Chủ tịch bá đạo
“Ngày mai tổ chức buổi họp báo đi, tôi đã nghĩ xong tiêu đề cho ông rồi: “Một người giàu có thần bí ở nước ngoài đã thu mua tập đoàn Nhân Đức, vài ngày trước ở thành phố cảng biển vừa bỏ ba tỷ để mua một thanh sắt ở buổi đấu giá”.
Lý Thiệu Minh không nói nhảm nhiều. Anh đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Để lại cho Vương Nhân Đức một bóng lưng.
Nhìn bóng lưng của anh, Vương Nhân Đức và Vương Giai Nặc đều ngây ra. Lúc này nhìn họ như bố và con gái.
Heo Rừng, Cuồng Phong, anh Hổ còn chưa hiểu rõ hết về năng lực của Lý Thiệu Minh. Bọn họ chỉ biết Lý Thiệu Minh có thể đánh nhau, có tính cách ngang tàng bá đạo, tâm tư kín đáo.
Bọn họ tin rằng với thực lực của Lý Thiệu Minh thì chuyện gì anh cũng làm được.
Còn Vương Giai Nặc đang vô cùng khiếp sợ. Vì lính đánh thuê và kinh doanh là hai lĩnh vực khác nhau. Lý Thiệu Minh là vua trên chiến trường, nhưng chưa chắc cũng là vua trên thương trường. Nhưng chẳng những anh có thể chém giết trên chiến trường, còn có thể sống sót bước ra từ một chiến trường tàn khốc tanh ngòm mùi máu và mịt mờ khói súng. Ở đây không có cửa hàng súng đạn nào, vậy mà anh vẫn như cá gặp nước. Điều này thể hiện cái gì? Thể hiện anh không chỉ là người có năng lực ưu tú, có thể chỉ huy cả một đoàn quân, mà còn là một nhà quản lý, nhà kinh doanh tài ba. Nói anh là một ông trùm có thế lực ở nước ngoài là còn hạ thấp anh, anh phải là một vị chúa tể thống trị khắp vùng biển mới đúng chứ?
Từ khi tham gia buổi đầu giá, bỏ ba tỷ để mua thanh sắt, bây giờ anh xuất hiện tại tỉnh lỵ, dùng thực lực mạnh mẽ của mình để thu mua tập đoàn Nhân Đức.
Dường như anh đã âm thầm tính toán hết mọi chuyện.
Anh giống như một kỳ thủ cờ vua siêu việt, chỉ mới đi bước đầu tiên, mà đã tính đến bước cuối cùng…
Ngày hôm sau.
Việc thay đổi chủ tịch của tập đoàn Nhân Đức chính thức được công bố. Tập đoàn Vương Nhân Đức dù bị sa sút, nhưng vẫn có một đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu.
Tám giờ tối, tại khách sạn sang trọng ở tỉnh lỵ.
Vương Nhân Đức mời không ít người bạn trong ngành, phóng viên, thậm chí cả đài truyền hình tỉnh đến. Trước mặt ống kính, ông ta chính thức trao lại vị trí chủ tịch tập đoàn Nhân Đức cho Lý Thiệu Minh.
Ông ta và Lý Thiệu Minh đều mặc âu phục. Hai người họ bắt tay nhau chụp hình trước ống kính.
Lúc này, anh chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn dược phẩm hàng đầu của tỉnh, là tập đoàn tài chính lớn thứ năm trong tỉnh, còn Vương Nhân Đức trở thành tổng giám đốc.
“Cậu Lý, chúc mừng cậu, mấy ngày không gặp mà đã thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Nhân Đức. Ngày đó ở buổi đấu giá, tôi biết tin tổng giám đốc Vương đang gặp khó khăn, rồi tôi thấy ánh mắt cậu sáng ngời, tôi đã biết cậu có ý định thu mua lại tập đoàn này. Quả nhiên, chỉ có cậu mới giúp được tập đoàn thôi, chúc mừng cậu!”
Vào ngày Lý Thiệu Minh tiếp quản tập đoàn Nhân Đức, Hàn Phúc Giả và một số người giàu có ở thành phố cảng biển đã vội vã đến tỉnh lỵ để chúc mừng.
Hầu hết các cao thủ Thần Cấp đều giàu có, nhưng họ chỉ làm vệ sĩ cho những người giàu có với số tiền một hoặc hai trăm triệu tệ trong một năm. Những cao thủ có đầu óc thì đến giờ nếu không phải chưởng môn phái, thì cũng là nhà giàu độc bá một phương.
Lúc đầu Lý Thiệu Minh xuất hiện ở thành phố cảng biển, Hàn Phi Phi nói ra thân phận của anh, không ít nhà giàu khác đều tặng anh quà, đa phần là tiền mặt, khoảng chừng mười triệu. Bây giờ bọn họ thấy anh thu mua tập đoàn Nhân Đức, trở thành ông chủ của tập đoàn trị giá năm tỷ này, thì bọn họ nói thầm với nhau: “Nếu kết bạn với cao thủ Thần Cấp, những người bình thường chúng ta thường không tranh giành hay thích gây sự, vì những lúc quan trọng, chẳng bao giờ phải cần đến người đó, cho anh ta mười triệu là để đổi lấy sự yên tâm, không cần đến, mà cũng chẳng đắc tội gì đến anh ta. Bây giờ, anh ta trở thành một nhà giàu thứ năm trong tỉnh lỵ, có thực lực kinh tế, sau này chúng ta phải sử dụng anh ta nhiều hơn”.
“Nhìn cả một tỉnh, có bao người có tài sản đến năm tỷ? Ở thành phố cảng biển, có một tỷ cũng chẳng được mấy người. Nếu anh ta kiếm được tài sản năm tỷ thật, thì mấy ông chủ nhỏ tài sản có vài trăm triệu như chúng ta phải dựa vào sự tiếp tế từ anh ta rồi. Anh ta có nhiều tiền như vậy, muốn nâng ai lên thì sẽ nâng được, có người bạn như vậy thật tuyệt!”
Nhớ lại thân phận Lý Thiệu Minh khi lúc đầu họ giao tiếp với anh, rồi lại xem thân phận của anh khi bọn họ làm bạn với anh.
Bọn họ đều cảm thấy mười triệu hồi đầu đưa cho anh đúng là có giá trị.
Tức là, có quan hệ với người như Lý Thiệu Minh khiến bọn họ hãnh diện.
“Rốt cuộc Lý Thiệu Minh này là ai?”
Lâm Tuyết Tình – cô chủ của tập đoàn tài chính thứ ba ở tỉnh lỵ, cũng đang tham gia cuộc họp báo đổi chủ của tập đoàn Nhân Đức. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội sang trọng, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh được các doanh nhân giàu có vây quanh.
Chồng sắp cưới của cô ta có liên quan đến chính trị, là nhà họ Lý có tập đoàn tài chính thứ mười ở Hoa Hạ. Nhưng chồng sắp cưới của cô ta đã mất tích bảy, tám năm, tới giờ cô ta chưa từng gặp lại người đó, chỉ mơ hồ nhớ hình như người đó tên là Lý Thiệu Minh.
“Mẹ ơi, Lý Phong lên ti vi”, Tiểu Bình An hay có thói quen gọi Lý Thiệu Minh là Lý Phong, chứ không quen gọi anh là bố.
Lúc Tiểu Bình An ở nhà ngồi trên ghế sofa, được Hiên Tịnh Vũ cho phép xem hoạt hình trong bốn mươi phút, cô bé hồi hộp cầm điều khiển chuyển kênh, vô tình thấy Lý Thiệu Minh trên ti vi.
“Lên ti vi làm gì cơ?”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
Thấy Lý Thiệu Minh đứng giữa đông đảo những nhà giàu trong tỉnh lỵ cùng trò chuyện vui vẻ, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng trở nên ngây ngẩn.
Lý Thiệu Minh thu mua tập đoàn tài chính đứng thứ năm trong tỉnh lỵ?
Chuyện gì thế?
Mấy ngày trước, không phải anh tiêu hết ba tỷ, chỉ còn lại hai trăm triệu ư? Sao trong nháy mắt anh lại đến tỉnh lỵ mua tập đoàn lớn?
Có chuyện gì với Lý Thiệu Minh vậy?
Sao từ khi mất tích trở về, cứ động một cái là có mấy trăm triệu, tiền với anh chỉ là tờ giấy trắng à?
Đường Tuyết Kỳ vẫn đang ở trong nhà Hiên Tịnh Vũ, cô ta cũng kinh ngạc nhìn anh họ mình trên ti vi.
Lý Thiệu Minh thu mua tập đoàn tài chính đứng thứ năm trong tỉnh lỵ, hình như không kém cạnh nhà cô ta là mấy?
Hiên Tịnh Vũ nghĩ ngợi rồi cầm điện thoại lên, cô muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
“Đúng rồi, tôi có một điều nữa muốn thông báo với mọi người”, khi Lý Thiệu Minh nâng rượu và cùng các doanh nhân giàu nói chuyện, uống rượu vui vẻ, các phóng viên của đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình lớn, phóng viên các tạp chí và phương tiện truyền thông đã chĩa máy ảnh về phía anh.
Đột nhiên anh lấy một chiếc bình sứ trắng tinh xảo từ trong người ra.
“Đây là loại thuốc mới do tập đoàn Nhân Đức chúng tôi đang thúc đẩy sản xuất, sắp tới sẽ chuẩn bị tung ra thị trường. Bây giờ vẫn đang làm công tác chuẩn bị, tầm nửa tháng sau sẽ sản xuất số lượng lớn, đưa vào các quầy thuốc, các bệnh viện để tiêu thụ. Loại thuốc mới này có rất nhiều tác dụng, có thể trị các chứng ho cảm, ho khan thông thường, cũng giúp đầu óc minh mẫn, giúp bổ thận, sức khỏe được cải thiện. Giá cả rất phải chăng, hoan nghênh mọi người…”
Có rất nhiều phóng viên trong buổi họp báo hôm nay, Lý Thiệu Minh nhân lúc này đưa loại thuốc mới ra, chắc chắn là để quảng cáo trên diện rộng.
Nhưng lúc anh đang quảng bá, thì điện thoại trên người anh đổ chuông.
Là Hiên Tịnh Vũ.
Thấy vợ anh gọi, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, Cuồng Phong, Vương Giai Nặc, ai cũng liếc mắt nhìn anh, thầm nghĩ anh yêu Hiên Tịnh Vũ như vậy nên sẽ nghe máy chứ?
Lý Thiệu Minh do dự hai giây rồi tắt máy.
“Loại thuốc này không có bệnh cũng uống được, vì có thể giúp bổ thận, đầu óc minh mẫn, bồi dưỡng sức khỏe, tôi xác định đây là loại thực phẩm chức năng, mọi người có thể dùng thử”.
Đầu tiên, Lý Thiệu Minh đổ một viên thuốc ra và tự mình uống, sau đó đưa cho các phóng viên nếm thử.
Loại thuốc mới của anh có thể so sánh với đan dược cấp thấp. Khi các phóng viên uống xong, cảm thấy một lượng linh khí nhàn nhạt tràn vào trong cơ thế, lúc này nhất thời trợn tròn hai mắt.
Những phóng viên cũng là cách để quảng bá tốt nhất. Một sản phẩm tốt khi thu hút được dư luận, một người bình thường sẽ nói lại cho tám người bạn xung quanh mình. Những phóng viên ở đây đều có thu nhập khá, mạng lưới quan hệ rộng, nếu bọn họ thấy tốt, thì sẽ nói cho ít nhất là tám người bạn cạnh mình.
Điện thoại Lý Thiệu Minh nhanh chóng lại đổ chuông, vẫn là Hiên Tịnh Vũ gọi tới.
Lý Thiệu Minh cau mày, nghĩ ngợi một chút rồi nhấn tắt máy.
Anh lẩm bẩm: “Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho mình? Mất hết cả thể diện…”
Hiên Tịnh Vũ đứng trước ti vi, thấy Lý Thiệu Minh trên ti vi đang lẩm bẩm, đột nhiên trong lòng nổi giận, không nhịn được cầm điều khiển ném cạch một tiếng.
—————————–
Lý Thiệu Minh không nói nhảm nhiều. Anh đặt tách trà xuống, chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng họp.
Để lại cho Vương Nhân Đức một bóng lưng.
Nhìn bóng lưng của anh, Vương Nhân Đức và Vương Giai Nặc đều ngây ra. Lúc này nhìn họ như bố và con gái.
Heo Rừng, Cuồng Phong, anh Hổ còn chưa hiểu rõ hết về năng lực của Lý Thiệu Minh. Bọn họ chỉ biết Lý Thiệu Minh có thể đánh nhau, có tính cách ngang tàng bá đạo, tâm tư kín đáo.
Bọn họ tin rằng với thực lực của Lý Thiệu Minh thì chuyện gì anh cũng làm được.
Còn Vương Giai Nặc đang vô cùng khiếp sợ. Vì lính đánh thuê và kinh doanh là hai lĩnh vực khác nhau. Lý Thiệu Minh là vua trên chiến trường, nhưng chưa chắc cũng là vua trên thương trường. Nhưng chẳng những anh có thể chém giết trên chiến trường, còn có thể sống sót bước ra từ một chiến trường tàn khốc tanh ngòm mùi máu và mịt mờ khói súng. Ở đây không có cửa hàng súng đạn nào, vậy mà anh vẫn như cá gặp nước. Điều này thể hiện cái gì? Thể hiện anh không chỉ là người có năng lực ưu tú, có thể chỉ huy cả một đoàn quân, mà còn là một nhà quản lý, nhà kinh doanh tài ba. Nói anh là một ông trùm có thế lực ở nước ngoài là còn hạ thấp anh, anh phải là một vị chúa tể thống trị khắp vùng biển mới đúng chứ?
Từ khi tham gia buổi đầu giá, bỏ ba tỷ để mua thanh sắt, bây giờ anh xuất hiện tại tỉnh lỵ, dùng thực lực mạnh mẽ của mình để thu mua tập đoàn Nhân Đức.
Dường như anh đã âm thầm tính toán hết mọi chuyện.
Anh giống như một kỳ thủ cờ vua siêu việt, chỉ mới đi bước đầu tiên, mà đã tính đến bước cuối cùng…
Ngày hôm sau.
Việc thay đổi chủ tịch của tập đoàn Nhân Đức chính thức được công bố. Tập đoàn Vương Nhân Đức dù bị sa sút, nhưng vẫn có một đội ngũ quan hệ công chúng hùng hậu.
Tám giờ tối, tại khách sạn sang trọng ở tỉnh lỵ.
Vương Nhân Đức mời không ít người bạn trong ngành, phóng viên, thậm chí cả đài truyền hình tỉnh đến. Trước mặt ống kính, ông ta chính thức trao lại vị trí chủ tịch tập đoàn Nhân Đức cho Lý Thiệu Minh.
Ông ta và Lý Thiệu Minh đều mặc âu phục. Hai người họ bắt tay nhau chụp hình trước ống kính.
Lúc này, anh chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn dược phẩm hàng đầu của tỉnh, là tập đoàn tài chính lớn thứ năm trong tỉnh, còn Vương Nhân Đức trở thành tổng giám đốc.
“Cậu Lý, chúc mừng cậu, mấy ngày không gặp mà đã thành thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Nhân Đức. Ngày đó ở buổi đấu giá, tôi biết tin tổng giám đốc Vương đang gặp khó khăn, rồi tôi thấy ánh mắt cậu sáng ngời, tôi đã biết cậu có ý định thu mua lại tập đoàn này. Quả nhiên, chỉ có cậu mới giúp được tập đoàn thôi, chúc mừng cậu!”
Vào ngày Lý Thiệu Minh tiếp quản tập đoàn Nhân Đức, Hàn Phúc Giả và một số người giàu có ở thành phố cảng biển đã vội vã đến tỉnh lỵ để chúc mừng.
Hầu hết các cao thủ Thần Cấp đều giàu có, nhưng họ chỉ làm vệ sĩ cho những người giàu có với số tiền một hoặc hai trăm triệu tệ trong một năm. Những cao thủ có đầu óc thì đến giờ nếu không phải chưởng môn phái, thì cũng là nhà giàu độc bá một phương.
Lúc đầu Lý Thiệu Minh xuất hiện ở thành phố cảng biển, Hàn Phi Phi nói ra thân phận của anh, không ít nhà giàu khác đều tặng anh quà, đa phần là tiền mặt, khoảng chừng mười triệu. Bây giờ bọn họ thấy anh thu mua tập đoàn Nhân Đức, trở thành ông chủ của tập đoàn trị giá năm tỷ này, thì bọn họ nói thầm với nhau: “Nếu kết bạn với cao thủ Thần Cấp, những người bình thường chúng ta thường không tranh giành hay thích gây sự, vì những lúc quan trọng, chẳng bao giờ phải cần đến người đó, cho anh ta mười triệu là để đổi lấy sự yên tâm, không cần đến, mà cũng chẳng đắc tội gì đến anh ta. Bây giờ, anh ta trở thành một nhà giàu thứ năm trong tỉnh lỵ, có thực lực kinh tế, sau này chúng ta phải sử dụng anh ta nhiều hơn”.
“Nhìn cả một tỉnh, có bao người có tài sản đến năm tỷ? Ở thành phố cảng biển, có một tỷ cũng chẳng được mấy người. Nếu anh ta kiếm được tài sản năm tỷ thật, thì mấy ông chủ nhỏ tài sản có vài trăm triệu như chúng ta phải dựa vào sự tiếp tế từ anh ta rồi. Anh ta có nhiều tiền như vậy, muốn nâng ai lên thì sẽ nâng được, có người bạn như vậy thật tuyệt!”
Nhớ lại thân phận Lý Thiệu Minh khi lúc đầu họ giao tiếp với anh, rồi lại xem thân phận của anh khi bọn họ làm bạn với anh.
Bọn họ đều cảm thấy mười triệu hồi đầu đưa cho anh đúng là có giá trị.
Tức là, có quan hệ với người như Lý Thiệu Minh khiến bọn họ hãnh diện.
“Rốt cuộc Lý Thiệu Minh này là ai?”
Lâm Tuyết Tình – cô chủ của tập đoàn tài chính thứ ba ở tỉnh lỵ, cũng đang tham gia cuộc họp báo đổi chủ của tập đoàn Nhân Đức. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội sang trọng, không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh được các doanh nhân giàu có vây quanh.
Chồng sắp cưới của cô ta có liên quan đến chính trị, là nhà họ Lý có tập đoàn tài chính thứ mười ở Hoa Hạ. Nhưng chồng sắp cưới của cô ta đã mất tích bảy, tám năm, tới giờ cô ta chưa từng gặp lại người đó, chỉ mơ hồ nhớ hình như người đó tên là Lý Thiệu Minh.
“Mẹ ơi, Lý Phong lên ti vi”, Tiểu Bình An hay có thói quen gọi Lý Thiệu Minh là Lý Phong, chứ không quen gọi anh là bố.
Lúc Tiểu Bình An ở nhà ngồi trên ghế sofa, được Hiên Tịnh Vũ cho phép xem hoạt hình trong bốn mươi phút, cô bé hồi hộp cầm điều khiển chuyển kênh, vô tình thấy Lý Thiệu Minh trên ti vi.
“Lên ti vi làm gì cơ?”, Hiên Tịnh Vũ mỉm cười.
Thấy Lý Thiệu Minh đứng giữa đông đảo những nhà giàu trong tỉnh lỵ cùng trò chuyện vui vẻ, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, đôi mắt đẹp lạnh lùng trở nên ngây ngẩn.
Lý Thiệu Minh thu mua tập đoàn tài chính đứng thứ năm trong tỉnh lỵ?
Chuyện gì thế?
Mấy ngày trước, không phải anh tiêu hết ba tỷ, chỉ còn lại hai trăm triệu ư? Sao trong nháy mắt anh lại đến tỉnh lỵ mua tập đoàn lớn?
Có chuyện gì với Lý Thiệu Minh vậy?
Sao từ khi mất tích trở về, cứ động một cái là có mấy trăm triệu, tiền với anh chỉ là tờ giấy trắng à?
Đường Tuyết Kỳ vẫn đang ở trong nhà Hiên Tịnh Vũ, cô ta cũng kinh ngạc nhìn anh họ mình trên ti vi.
Lý Thiệu Minh thu mua tập đoàn tài chính đứng thứ năm trong tỉnh lỵ, hình như không kém cạnh nhà cô ta là mấy?
Hiên Tịnh Vũ nghĩ ngợi rồi cầm điện thoại lên, cô muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
“Đúng rồi, tôi có một điều nữa muốn thông báo với mọi người”, khi Lý Thiệu Minh nâng rượu và cùng các doanh nhân giàu nói chuyện, uống rượu vui vẻ, các phóng viên của đài truyền hình tỉnh và đài truyền hình lớn, phóng viên các tạp chí và phương tiện truyền thông đã chĩa máy ảnh về phía anh.
Đột nhiên anh lấy một chiếc bình sứ trắng tinh xảo từ trong người ra.
“Đây là loại thuốc mới do tập đoàn Nhân Đức chúng tôi đang thúc đẩy sản xuất, sắp tới sẽ chuẩn bị tung ra thị trường. Bây giờ vẫn đang làm công tác chuẩn bị, tầm nửa tháng sau sẽ sản xuất số lượng lớn, đưa vào các quầy thuốc, các bệnh viện để tiêu thụ. Loại thuốc mới này có rất nhiều tác dụng, có thể trị các chứng ho cảm, ho khan thông thường, cũng giúp đầu óc minh mẫn, giúp bổ thận, sức khỏe được cải thiện. Giá cả rất phải chăng, hoan nghênh mọi người…”
Có rất nhiều phóng viên trong buổi họp báo hôm nay, Lý Thiệu Minh nhân lúc này đưa loại thuốc mới ra, chắc chắn là để quảng cáo trên diện rộng.
Nhưng lúc anh đang quảng bá, thì điện thoại trên người anh đổ chuông.
Là Hiên Tịnh Vũ.
Thấy vợ anh gọi, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, Cuồng Phong, Vương Giai Nặc, ai cũng liếc mắt nhìn anh, thầm nghĩ anh yêu Hiên Tịnh Vũ như vậy nên sẽ nghe máy chứ?
Lý Thiệu Minh do dự hai giây rồi tắt máy.
“Loại thuốc này không có bệnh cũng uống được, vì có thể giúp bổ thận, đầu óc minh mẫn, bồi dưỡng sức khỏe, tôi xác định đây là loại thực phẩm chức năng, mọi người có thể dùng thử”.
Đầu tiên, Lý Thiệu Minh đổ một viên thuốc ra và tự mình uống, sau đó đưa cho các phóng viên nếm thử.
Loại thuốc mới của anh có thể so sánh với đan dược cấp thấp. Khi các phóng viên uống xong, cảm thấy một lượng linh khí nhàn nhạt tràn vào trong cơ thế, lúc này nhất thời trợn tròn hai mắt.
Những phóng viên cũng là cách để quảng bá tốt nhất. Một sản phẩm tốt khi thu hút được dư luận, một người bình thường sẽ nói lại cho tám người bạn xung quanh mình. Những phóng viên ở đây đều có thu nhập khá, mạng lưới quan hệ rộng, nếu bọn họ thấy tốt, thì sẽ nói cho ít nhất là tám người bạn cạnh mình.
Điện thoại Lý Thiệu Minh nhanh chóng lại đổ chuông, vẫn là Hiên Tịnh Vũ gọi tới.
Lý Thiệu Minh cau mày, nghĩ ngợi một chút rồi nhấn tắt máy.
Anh lẩm bẩm: “Sao bây giờ lại gọi điện thoại cho mình? Mất hết cả thể diện…”
Hiên Tịnh Vũ đứng trước ti vi, thấy Lý Thiệu Minh trên ti vi đang lẩm bẩm, đột nhiên trong lòng nổi giận, không nhịn được cầm điều khiển ném cạch một tiếng.
—————————–