Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52: Cậu cũng phải trả giá một chút
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, người nắm binh quyền ở nước ngoài, anh cướp lấy súng lục của kẻ địch bằng thủ pháp điêu luyện, tốc độ ra tay nhanh đến đáng kinh ngạc. Chó Điên chỉ là một tên lưu manh bình thường, tay chân không có lực, động tác cầm súng lỏng lẻo, hắn có thể nổi bật trong vô số thuộc hạ của Tôn Thiếu Kiệt hoàn toàn là dựa vào việc hắn nhẫn tâm hơn kẻ khác.
Trước mặt Lý Thiệu Minh, hắn không hề có cơ hội phản kháng. Càng không ngờ Lý Thiệu Minh dám cướp súng trong tay hắn.
Lý Tích Đồng vẫn đang lo lắng cho Lý Thiệu Minh, nghĩ xem mình có nên nói giúp anh hay không, lại sợ Lý Thiệu Minh khiến mình bị liên lụy, giờ phút này trong lòng vô cùng rối loạn. Nhìn Lý Thiệu Minh cướp súng trong tay Chó Điên, chĩa súng vào đầu hắn, ánh mắt cô ta hết sức kinh ngạc.
Còn đám bạn của Lý Tích Đồng và Doãn Thành đang hả hê vui mừng, bọn họ vì Lý Thiệu Minh mới gặp phải tại vạ hôm nay, trong lòng rất hận Lý Thiệu Minh, mong ngóng Lý Thiệu Minh bị đánh, chỉ cần hình ảnh không quá đẫm máu là được. Lúc này nhìn thấy Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng hạ gục Chó Điên, sắc mặt bọn họ dần thay đổi.
“Gì vậy?”
Heo Rừng vẫn đang ngồi trên người Doãn Thành đánh đấm, thấy Lý Thiệu Minh đánh bại Chó Điên, anh ta và Doãn Thành đều dừng động tác lại.
“Người anh em, tao là thuộc hạ của Tôn Thiếu Kiệt, đại ca đứng đầu thành phố này. Tôn Thiếu Kiệt không chỉ là đại ca đứng đầu thành phố, là người giàu nhất thành phố này, mà còn có sư phụ Chim Ưng là cao thủ trấn giữ phân nhánh Ưng Trảo Môn của phái Thiếu Lâm, nếu mày dám động đến tao, e rằng ba ngày sau mày sẽ biến mất khỏi thành phố này”, nụ cười trên mặt Chó Điên cứng đờ, dần nghiêm túc hơn. Trán hắn toát mồ hôi, nhìn thanh niên vô hại trước mặt, bị dí súng vào đầu, chỉ cảm thấy bầu không khí dần trở nên nguy hiểm.
Hắn không tin gã thanh niên này dám bắn hắn, chỉ sợ người này đột nhiên căng thẳng mà bóp cò. Súng này có không ít đạn, tính mạng của hắn lại chỉ có một.
“Anh từng nghe nói về La Vĩnh Liệt chưa?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh bình tĩnh.
“La Vĩnh Liệt? Chẳng lẽ là thần Đầu Đồng La Vĩnh Liệt? Cao thủ cấp Tông Sư?”, ánh mắt Chó Điên khẽ thay đổi.
Là người trong chốn giang hồ của thành phố, hắn đương nhiên đã từng nghe nói lúc trước có một tên tội phạm lưu lạc đến đây. Võ công của tên tội phạm này rất cao cường, hắn định lẻn vào bến cảng của thành phố để trốn ra nước ngoài, nhưng lại bị một vị cao thủ Thần Cấp bắt được. Nhắc mới nhớ, La Vĩnh Liệt này và sư phụ bọn họ còn là huynh đệ đồng môn.
“Người đánh bại hắn chính là tôi, lúc đó tôi đã nói với hắn, nếu hắn quỳ gối cầu xin, nói xin lỗi vợ tôi, tôi sẽ cho hắn bớt khổ, chỉ giao hắn cho cảnh sát. Nếu hắn không nghe, tôi sẽ khiến hắn tàn phế cả hai tay hai chân”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sau đó mày khiến hắn tàn phế cả hai tay hai chân, Biệt đội Thần Thánh và phái Thiếu Lâm dẫn cao thủ đến nhưng mày cũng không nể mặt, mày là tên cao thủ mới đến làm việc của cục cảnh sát, chuyên viên điều tra tội phạm đặc biệt do Sở tỉnh mới bổ nhiệm”, Chó Điên chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn vẻ mặt vô hại của Lý Thiệu Minh trước mặt, sắc mặt liền thay đổi.
“Nói đi, anh thành thật quỳ xuống, để tôi đánh hai chân anh tàn phế, hay là anh tự giác chút, tự phế bỏ hai chân mình?”, Lý Thiệu Minh bước ra khỏi đám đông, ngồi vắt chân trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn Chó Điên.
“Nếu anh không nghe lời, thì không đơn giản chỉ là hai chân thôi đâu. Nói thật, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi muốn lấy mạng của anh”, Lý Thiệu Minh nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Chó Điên lập tức khóc lóc, quỳ xuống trước mặt Lý Thiệu Minh.
Hắn biết, hắn đụng phải một kẻ hung ác!
Nếu đám Heo Rừng sợ Chó Điên, bọn họ căn bản không dám phản kháng khi đối mặt với những cú đánh tàn nhẫn của Chó Điên thì Chó Điên cũng giống như đám Heo Rừng, rất sợ Lý Thiệu Minh.
Hắn có được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên hiểu biết không ít. Chốn giang hồ ở thành phố này xảy ra những chuyện gì, hắn đều nắm rõ. Kẻ hung ác này là nhân vật nói một không hai. Anh ta nói muốn đánh La Vĩnh Liệt tàn phế cả hai chân hai tay, thì sẽ thật sự khiến La Vĩnh Liệt tàn phế. Tất nhiên là hắn không muốn bị Lý Thiệu Minh đánh hai chân tàn phế, nhưng nếu hắn dám phản kháng, chưa nói tới việc Lý Thiệu Minh có võ công tuyệt thế có thể đánh bại cả La Vĩnh Liệt, bây giờ trong phòng VIP này Lý Thiệu Minh còn cầm một khẩu súng, phát súng đầu tiên của Lý Thiệu Minh nhất định sẽ bắn lên người hắn, rất có thể sẽ mất mạng.
Lý Thiệu Minh này cũng là một cảnh sát, nghe đồn anh ta là chuyên viên được Sở tỉnh đặc cách, hưởng thụ đãi ngộ cấp cục. Hắn là một tên khốn, hôm nay rơi vào tay Lý Thiệu Minh thì chết chắc rồi.
Chỉ là, nếu bị đánh tàn phế hai chân thì hắn không cam lòng.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh đang ngồi ở ghế sofa đối diện hắn giơ tay bóp cò, một viên đạn bắn vào đầu gối Chó Điên.
“A!”, Chó Điên đau đớn kêu rên, lập tức quỳ trên đất gào thét.
Đám thuộc hạ của hắn và thanh niên nam nữ trong phòng VIP đều sửng sốt, không ngờ Lý Thiệu Minh bất ngờ ra tay, lại tàn nhẫn đến vậy, thật sự dám bắn Chó Điên.
Kẻ này là đàn em của đại ca đứng đầu thành phố, một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Tôn Thiếu Kiệt.
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, anh là tên lưu manh vô lại trong thành phố, còn đánh bạn tôi bị thương, thật ra tôi muốn giết anh. Nhưng sau khi tôi ở bên cô ấy một thời gian, phát hiện tính cách tôi dần thay đổi rồi. Hóa ra phương pháp máu lạnh vô tình của tôi không đúng lắm, anh chỉ là một người bình thường, giữ lại cho anh một mạng vậy. Nhớ cho kỹ, núi cao còn có núi cao hơn, anh ác, thế gian này còn có nhiều người ác hơn anh. Chờ khi hai chân lành, cố gắng làm nhiều việc tốt mà tích đức. Cũng nhờ có sự tồn tại của cô ấy, hôm nay anh mới thoát được một kiếp này”, Lý Thiệu Minh xua tay.
Một tiếng ‘pằng’ vang lên, đầu gối còn lại của Chó Điên bị một viên đạn xuyên qua.
“A!”, Chó Điên lăn lộn trên sàn nhà, đau đến phát khóc. Hắn cảm thấy hai chân vô cùng đau nhức, gặp phải kẻ hung ác Lý Thiệu Minh, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
“Đưa đại ca mấy người đi đi”, Lý Thiệu Minh chống tay lên bàn trà, cầm lấy một điếu thuốc châm lửa.
Chứng kiến hai chân đại ca bị phế bỏ, đám đàn em đang cầm dao, muốn báo thù cho Chó Điên. Nhưng khi nhìn khẩu súng duy nhất trong phòng VIP nằm trong tay Lý Thiệu Minh cộng thêm việc Lý Thiệu Minh ra tay quá tàn ác, họ suy nghĩ một lúc, rồi dìu Chó Điên chạy khỏi phòng VIP.
Đối với Lý Thiệu Minh mà nói, đám này chỉ là mấy con kiến, nổ súng bắn họ thật lãng phí thời gian.
Đám thanh niên nam nữ trong phòng VIP thấy Lý Thiệu Minh vừa ra tay đã đuổi đám họ đi, trong lòng nảy sinh cảm giác khó tả với Lý Thiệu Minh. Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh chằm chằm, cảm giác dần trở nên đặc biệt. Cô ta chỉ thấy người trước mặt tuy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng phương pháp xử lý lại mạnh mẽ không ngờ.
Doãn Thành vẫn bị Heo Rừng đè lên, lặng lẽ quan sát Lý Thiệu Minh, không nói lời nào. Khi áp lực của Heo Rừng đè lên hắn dần yếu hơn, đang muốn thoát khỏi sự khống chế của Heo Rừng.
Hắn sợ hãi Lý Thiệu Minh, càng lúc càng cảm thấy Lý Thiệu Minh là một nhân vật không nên chọc vào, hắn liếc nhìn ví da trên bàn trà, chuẩn bị lấy ví da của mình rồi rời đi.
“Doãn Thành, cậu muốn đi à?”, Lý Thiệu Minh bỗng nhiên hỏi.
“Anh muốn làm gì?”, sắc mặt Doãn Thành trắng bệch, nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh hỏi.
“Tôi không rõ phòng VIP này đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ban nãy cậu đã làm gì, nhưng Heo Rừng là bạn tôi, cậu không nên đánh nhau với anh ta. Cậu đánh nhau với anh ta, tôi sẽ đứng về phía bạn mình, hôm nay tôi đã xử lý Chó Điên, cũng tiện thể xử lý cậu, cậu cũng nên trả giá một chút”, Lý Thiệu Minh hờ hững nhìn vào chân Doãn Thành, nói.
“Lý Thiệu Minh, anh định phế bỏ hai chân của tôi sao?”, thấy ánh mắt Lý Thiệu Minh nhìn vào hai chân mình, sắc mặt Doãn Thành lập tức trở nên khó coi.
Trước mặt Lý Thiệu Minh, hắn không hề có cơ hội phản kháng. Càng không ngờ Lý Thiệu Minh dám cướp súng trong tay hắn.
Lý Tích Đồng vẫn đang lo lắng cho Lý Thiệu Minh, nghĩ xem mình có nên nói giúp anh hay không, lại sợ Lý Thiệu Minh khiến mình bị liên lụy, giờ phút này trong lòng vô cùng rối loạn. Nhìn Lý Thiệu Minh cướp súng trong tay Chó Điên, chĩa súng vào đầu hắn, ánh mắt cô ta hết sức kinh ngạc.
Còn đám bạn của Lý Tích Đồng và Doãn Thành đang hả hê vui mừng, bọn họ vì Lý Thiệu Minh mới gặp phải tại vạ hôm nay, trong lòng rất hận Lý Thiệu Minh, mong ngóng Lý Thiệu Minh bị đánh, chỉ cần hình ảnh không quá đẫm máu là được. Lúc này nhìn thấy Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng hạ gục Chó Điên, sắc mặt bọn họ dần thay đổi.
“Gì vậy?”
Heo Rừng vẫn đang ngồi trên người Doãn Thành đánh đấm, thấy Lý Thiệu Minh đánh bại Chó Điên, anh ta và Doãn Thành đều dừng động tác lại.
“Người anh em, tao là thuộc hạ của Tôn Thiếu Kiệt, đại ca đứng đầu thành phố này. Tôn Thiếu Kiệt không chỉ là đại ca đứng đầu thành phố, là người giàu nhất thành phố này, mà còn có sư phụ Chim Ưng là cao thủ trấn giữ phân nhánh Ưng Trảo Môn của phái Thiếu Lâm, nếu mày dám động đến tao, e rằng ba ngày sau mày sẽ biến mất khỏi thành phố này”, nụ cười trên mặt Chó Điên cứng đờ, dần nghiêm túc hơn. Trán hắn toát mồ hôi, nhìn thanh niên vô hại trước mặt, bị dí súng vào đầu, chỉ cảm thấy bầu không khí dần trở nên nguy hiểm.
Hắn không tin gã thanh niên này dám bắn hắn, chỉ sợ người này đột nhiên căng thẳng mà bóp cò. Súng này có không ít đạn, tính mạng của hắn lại chỉ có một.
“Anh từng nghe nói về La Vĩnh Liệt chưa?”, ánh mắt Lý Thiệu Minh bình tĩnh.
“La Vĩnh Liệt? Chẳng lẽ là thần Đầu Đồng La Vĩnh Liệt? Cao thủ cấp Tông Sư?”, ánh mắt Chó Điên khẽ thay đổi.
Là người trong chốn giang hồ của thành phố, hắn đương nhiên đã từng nghe nói lúc trước có một tên tội phạm lưu lạc đến đây. Võ công của tên tội phạm này rất cao cường, hắn định lẻn vào bến cảng của thành phố để trốn ra nước ngoài, nhưng lại bị một vị cao thủ Thần Cấp bắt được. Nhắc mới nhớ, La Vĩnh Liệt này và sư phụ bọn họ còn là huynh đệ đồng môn.
“Người đánh bại hắn chính là tôi, lúc đó tôi đã nói với hắn, nếu hắn quỳ gối cầu xin, nói xin lỗi vợ tôi, tôi sẽ cho hắn bớt khổ, chỉ giao hắn cho cảnh sát. Nếu hắn không nghe, tôi sẽ khiến hắn tàn phế cả hai tay hai chân”, Lý Thiệu Minh nói.
“Sau đó mày khiến hắn tàn phế cả hai tay hai chân, Biệt đội Thần Thánh và phái Thiếu Lâm dẫn cao thủ đến nhưng mày cũng không nể mặt, mày là tên cao thủ mới đến làm việc của cục cảnh sát, chuyên viên điều tra tội phạm đặc biệt do Sở tỉnh mới bổ nhiệm”, Chó Điên chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn vẻ mặt vô hại của Lý Thiệu Minh trước mặt, sắc mặt liền thay đổi.
“Nói đi, anh thành thật quỳ xuống, để tôi đánh hai chân anh tàn phế, hay là anh tự giác chút, tự phế bỏ hai chân mình?”, Lý Thiệu Minh bước ra khỏi đám đông, ngồi vắt chân trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn Chó Điên.
“Nếu anh không nghe lời, thì không đơn giản chỉ là hai chân thôi đâu. Nói thật, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tôi muốn lấy mạng của anh”, Lý Thiệu Minh nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Chó Điên lập tức khóc lóc, quỳ xuống trước mặt Lý Thiệu Minh.
Hắn biết, hắn đụng phải một kẻ hung ác!
Nếu đám Heo Rừng sợ Chó Điên, bọn họ căn bản không dám phản kháng khi đối mặt với những cú đánh tàn nhẫn của Chó Điên thì Chó Điên cũng giống như đám Heo Rừng, rất sợ Lý Thiệu Minh.
Hắn có được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên hiểu biết không ít. Chốn giang hồ ở thành phố này xảy ra những chuyện gì, hắn đều nắm rõ. Kẻ hung ác này là nhân vật nói một không hai. Anh ta nói muốn đánh La Vĩnh Liệt tàn phế cả hai chân hai tay, thì sẽ thật sự khiến La Vĩnh Liệt tàn phế. Tất nhiên là hắn không muốn bị Lý Thiệu Minh đánh hai chân tàn phế, nhưng nếu hắn dám phản kháng, chưa nói tới việc Lý Thiệu Minh có võ công tuyệt thế có thể đánh bại cả La Vĩnh Liệt, bây giờ trong phòng VIP này Lý Thiệu Minh còn cầm một khẩu súng, phát súng đầu tiên của Lý Thiệu Minh nhất định sẽ bắn lên người hắn, rất có thể sẽ mất mạng.
Lý Thiệu Minh này cũng là một cảnh sát, nghe đồn anh ta là chuyên viên được Sở tỉnh đặc cách, hưởng thụ đãi ngộ cấp cục. Hắn là một tên khốn, hôm nay rơi vào tay Lý Thiệu Minh thì chết chắc rồi.
Chỉ là, nếu bị đánh tàn phế hai chân thì hắn không cam lòng.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh đang ngồi ở ghế sofa đối diện hắn giơ tay bóp cò, một viên đạn bắn vào đầu gối Chó Điên.
“A!”, Chó Điên đau đớn kêu rên, lập tức quỳ trên đất gào thét.
Đám thuộc hạ của hắn và thanh niên nam nữ trong phòng VIP đều sửng sốt, không ngờ Lý Thiệu Minh bất ngờ ra tay, lại tàn nhẫn đến vậy, thật sự dám bắn Chó Điên.
Kẻ này là đàn em của đại ca đứng đầu thành phố, một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Tôn Thiếu Kiệt.
“Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, anh là tên lưu manh vô lại trong thành phố, còn đánh bạn tôi bị thương, thật ra tôi muốn giết anh. Nhưng sau khi tôi ở bên cô ấy một thời gian, phát hiện tính cách tôi dần thay đổi rồi. Hóa ra phương pháp máu lạnh vô tình của tôi không đúng lắm, anh chỉ là một người bình thường, giữ lại cho anh một mạng vậy. Nhớ cho kỹ, núi cao còn có núi cao hơn, anh ác, thế gian này còn có nhiều người ác hơn anh. Chờ khi hai chân lành, cố gắng làm nhiều việc tốt mà tích đức. Cũng nhờ có sự tồn tại của cô ấy, hôm nay anh mới thoát được một kiếp này”, Lý Thiệu Minh xua tay.
Một tiếng ‘pằng’ vang lên, đầu gối còn lại của Chó Điên bị một viên đạn xuyên qua.
“A!”, Chó Điên lăn lộn trên sàn nhà, đau đến phát khóc. Hắn cảm thấy hai chân vô cùng đau nhức, gặp phải kẻ hung ác Lý Thiệu Minh, trong lòng hắn tràn đầy tuyệt vọng.
“Đưa đại ca mấy người đi đi”, Lý Thiệu Minh chống tay lên bàn trà, cầm lấy một điếu thuốc châm lửa.
Chứng kiến hai chân đại ca bị phế bỏ, đám đàn em đang cầm dao, muốn báo thù cho Chó Điên. Nhưng khi nhìn khẩu súng duy nhất trong phòng VIP nằm trong tay Lý Thiệu Minh cộng thêm việc Lý Thiệu Minh ra tay quá tàn ác, họ suy nghĩ một lúc, rồi dìu Chó Điên chạy khỏi phòng VIP.
Đối với Lý Thiệu Minh mà nói, đám này chỉ là mấy con kiến, nổ súng bắn họ thật lãng phí thời gian.
Đám thanh niên nam nữ trong phòng VIP thấy Lý Thiệu Minh vừa ra tay đã đuổi đám họ đi, trong lòng nảy sinh cảm giác khó tả với Lý Thiệu Minh. Lý Tích Đồng nhìn Lý Thiệu Minh chằm chằm, cảm giác dần trở nên đặc biệt. Cô ta chỉ thấy người trước mặt tuy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng phương pháp xử lý lại mạnh mẽ không ngờ.
Doãn Thành vẫn bị Heo Rừng đè lên, lặng lẽ quan sát Lý Thiệu Minh, không nói lời nào. Khi áp lực của Heo Rừng đè lên hắn dần yếu hơn, đang muốn thoát khỏi sự khống chế của Heo Rừng.
Hắn sợ hãi Lý Thiệu Minh, càng lúc càng cảm thấy Lý Thiệu Minh là một nhân vật không nên chọc vào, hắn liếc nhìn ví da trên bàn trà, chuẩn bị lấy ví da của mình rồi rời đi.
“Doãn Thành, cậu muốn đi à?”, Lý Thiệu Minh bỗng nhiên hỏi.
“Anh muốn làm gì?”, sắc mặt Doãn Thành trắng bệch, nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh hỏi.
“Tôi không rõ phòng VIP này đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ban nãy cậu đã làm gì, nhưng Heo Rừng là bạn tôi, cậu không nên đánh nhau với anh ta. Cậu đánh nhau với anh ta, tôi sẽ đứng về phía bạn mình, hôm nay tôi đã xử lý Chó Điên, cũng tiện thể xử lý cậu, cậu cũng nên trả giá một chút”, Lý Thiệu Minh hờ hững nhìn vào chân Doãn Thành, nói.
“Lý Thiệu Minh, anh định phế bỏ hai chân của tôi sao?”, thấy ánh mắt Lý Thiệu Minh nhìn vào hai chân mình, sắc mặt Doãn Thành lập tức trở nên khó coi.