Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 33: Phát triển quá tốt rồi
Đến nay, Hiên Tịnh Vũ đã biết thực lực của Lý Thiệu Minh, biết anh chính là một cao thủ Thần Cấp, cũng biết tài sản của anh, biết anh có tài khoản khổng lồ là một trăm chín mươi triệu tệ. Hơn nữa, anh cứu Hiên Tịnh Vũ, trong lòng của Hiên Tịnh Vũ rất biết ơn anh. Còn về điều kiện mà Hiên Tịnh Vũ đồng ý với anh, hai tuần sau sẽ cho anh hưởng chút phúc lợi, tất cả là vì anh là chồng của mình. Bọn họ đã kết hôn, không thể kết hôn cả đời mà không làm gì.
Mấy ngày nay Lý Thiệu Minh thể hiện rất tốt, Hiên Tịnh Vũ đã dần dần chấp nhận anh.
Bên này, Lý Thiệu Minh vẫn mất ngủ như lần trước.
Tiếng ngáy của Heo Rừng quá lớn, lúc ngủ anh ta cũng không có hình tượng, dang rộng hai tay hai chân, căn bản Lý Thiệu Minh không thể ngủ cùng một giường với anh ta. Cho dù ngủ trên tấm nệm dưới lầu, cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc của Heo Rừng.
“Thoải mái thật đấy…”, nghĩ đến việc lúc sáng Heo Rừng bị người ta đánh thảm hại như vậy, tối đến lại có thể ngủ ngon, Lý Thiệu Minh bất lực lắc đầu.
Anh ngồi xếp bằng trong võ đường nhắm mắt luyện công.
Vốn dĩ anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, vì bị đối thủ không đội trời chung của anh là Hàn Sương mời một cô gái thần bí đến giúp trong trận chiến trên biển, gây tổn thương kinh mạch nghiêm trọng, nên từ cảnh giới Thần Cấp cấp cao rơi thẳng xuống cảnh giới Tông Sư cấp cao. Lúc anh rơi xuống biển đã cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lênh đênh trên đại dương một đêm, anh được ngư dân Hoa Hạ cứu vớt.
Sau khi uống viên Hồi thần đan, sức mạnh của anh từ cảnh giới Tông Sư cấp cao hồi phục dần lên cảnh giới Thần Cấp cấp thấp. Nếu muốn hồi phục đến cảnh giới Thần Cấp cấp cao phải mất nửa năm. Còn nếu anh muốn hồi phục nhanh chóng, anh phải khổ luyện mỗi ngày, thì có thể hồi phục trước thời gian đó.
Vừa hay, trước khi đám sinh viên học võ kia đến thì ở võ đường tu luyện nội công cũng được.
Lý Thiệu Minh nghĩ vậy.
Chín giờ sáng, Heo Rừng mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, gãi mông từ trên lầu võ đường bước xuống. Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đang ngồi xếp bằng trên đất, anh ta đi qua đá Lý Thiệu Minh một cái: “Tiểu Phong, ăn sáng nào”.
Lý Thiệu Minh bất động, lúc này đang chìm sâu vào trong ý thức để tu luyện nội công.
“Ôi chao, cậu đang làm gì?”, Heo Rừng thấy Lý Thiệu Minh không động đậy, lập tức ngồi trước mặt anh, đặt hai ngón tay trước mũi. Chỉ cảm thấy hơi thở yếu ớt của anh, lập tức lắc mạnh đánh thức Lý Thiệu Minh: “Tiểu Phong, cậu làm sao thế? Tối qua cậu làm gì? Sao lại ngồi dưới đất không động đậy?”
“Anh làm gì vậy?”, Lý Thiệu Minh lập tức mở mắt, sắc mặt tối sầm lại.
Lúc này anh đang dốc toàn lực luyện nội công, bị Heo Rừng đột nhiên lắc mạnh, lo sợ chân khí chảy ngược nên anh rất tức giận, nếu không thấy Heo Rừng có chút nghĩa khí, thì anh đã đá anh ta bay ra khỏi võ đường.
“Tìm cậu ăn cơm…”, Heo Rừng trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lý Thiệu Minh, anh ta ngây người nhìn Lý Thiệu Minh và nói.
“Biết rồi”, Lý Thiệu Minh tức giận đáp.
Có người bạn xui xẻo như Heo Rừng, anh hoàn toàn không thể luyện nội công.
Buổi chiều đám đệ tử của võ đường mới đến, buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi của Heo Rừng và Lý Thiệu Minh. Anh và Heo Rừng tìm một quán cháo gần đó, lúc hai người ăn sáng, Heo Rừng nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu?”
“Chuyện gì?”, Lý Thiệu Minh cúi đầu ăn cháo.
“Cậu có nhớ lúc trước tôi muốn giới thiệu một đối tượng cho cậu không? Cô gái đó tên Lý Tích Đồng, trong nhà mở một nhà máy nhựa đường, mẹ của cô ấy làm công việc tài vụ cho bố tôi. Nhà cô ấy rất giàu có, có thể có vài triệu. Nếu cậu kết hôn với cô ấy, cậu không cần phải mua nhà, cô ấy còn có thể mua xe sang cho cậu. Dù sao cũng không biết khi nào đám sinh viên gây rối kia đến, hai chúng ta tranh thủ lúc đang có võ đường, giả vờ tìm cô ấy đến. Để cô ấy biết cậu cũng là một người có thực lực, nếu không võ đường của chúng ta bị người ta đá bay rồi, cậu muốn kết đôi với cô ấy cũng khó”, Heo Rừng nói với Lý Thiệu Minh.
Phụt!
Nghe Heo Rừng nói xong, Lý Thiệu Minh chút nữa phun cháo lên mặt Heo Rừng.
Với thân phận của anh, chỉ cần tình cờ để lộ ra thực lực và tài sản của mình, phụ nữ đẹp sẽ ùn ùn kéo đến, anh cần Heo Rừng giới thiệu đối tượng cho mình sao? Anh dốc sức làm ở nước ngoài bảy năm, quen biết nhiều cô gái xinh đẹp nhà giàu, anh không hề để ý một ai, bây giờ anh chỉ quan tâm đến một mình Hiên Tịnh Vũ.
Anh vội vàng xua tay nói với Heo Rừng: “Không cần đâu, anh nên giữ lại người đẹp như vậy cho mình đi, tôi không xứng với cô ấy”.
“Sao không xứng, tôi biết nhà cậu nghèo, bản thân không có năng lực, nhưng cậu cũng có ưu điểm, chẳng phải bây giờ cậu có một võ đường sao? Hơn nữa cậu cũng đẹp trai, trắng nõn như một thiếu nữ. Mặc dù điều kiện của chúng ta không bằng nhà của cô ấy, nhưng sức mạnh chắc chắn không thấp hơn cô ấy. Bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy, hai người làm quen với nhau”, nói xong, Heo Rừng lấy điện thoại ra.
“Tôi có bạn gái rồi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đừng khoác lác nữa, tôi không có bạn gái, mà cậu có thể có bạn gái sao?”, Heo Rừng khinh thường nói.
Heo Rừng giống như Hiên Tịnh Vũ, gặp mặt liền kiên định cho rằng Lý Thiệu Minh là Lý Phong, hơn nữa Lý Thiệu Minh quả thật thay thế thân phận của Lý Phong, anh ta còn cho rằng người bạn này của mình vẫn hèn hạ và keo kiệt như trước, tự ti về gia cảnh bần hàn, nhìn thấy con gái là đỏ mặt.
Trong lòng anh ta thật sự coi thường Lý Thiệu Minh, cho rằng Lý Thiệu Minh căn bản không thể tìm bạn gái.
Anh ta lại không biết, trong nhà Lý Thiệu Minh có một người vợ rất đẹp.
“Alo, tôi là Heo Rừng, trước đây tôi từng nói với cô, tôi có một người bạn biệt danh là Ngô Nhất Phàm ở Hải Thành sao? Không sai, đi ăn cơm cùng tôi, đúng, còn rất đẹp trai. Hai chúng tôi sắp mở một võ đường, chiều này cô có thời gian thì qua đây, Ha ha, mở võ đường, phải mạnh mẽ, Heo Rừng tôi cũng là một Tông Sư, một mình có thể đánh mười người. Chiều nay cô đến đây, tôi giới thiệu hai người làm quen với nhau, tiện thể dạy cô ít võ công”.
Heo Rừng cúp máy.
Anh ta lại trừng mắt nói với Lý Thiệu Minh: “Tiểu Phong, tôi có thể giúp cậu tìm người đẹp, cậu phải nắm lấy đó. Nhà của cô ấy trị giá hàng triệu tệ, nếu cậu có thể có cô ấy trong tay, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết”.
Nghe Heo Rừng nói vậy, biểu cảm của Lý Thiệu Minh lúng túng nói không nên lời.
Anh càng ngày càng khâm phục người bạn bình thường này, hôm qua còn bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, hôm nay lại có ý tốt dạy người ta học võ.
Thật không biết da mặt của người bạn này làm bằng thứ gì, lại dày như vậy.
Anh ta còn nói mình sẽ sống trong vinh hoa phú quý…
Nếu như anh ta biết mình có một trăm chín mươi triệu, thật không biết người bạn này sẽ có biểu cảm ra sao.
Nhưng Heo Rừng cũng có lòng tốt, anh vẫn nên nhượng bộ một chút.
Ăn cùng với Heo Rừng chín cái bánh bao, Lý Thiệu Minh mới cùng Heo Rừng trở lại võ đường.
Võ đường của anh không khóa cửa, lúc bọn họ quay về võ đường, nhìn thấy Hàn Phi Phi mua đồ ăn sáng ngồi trong võ đường đợi bọn họ. Lúc này Hàn Phi Phi mặc đồng phục cảnh sát, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu, tỏa sáng trong mắt của người khác. Vừa mới nhìn thấy Lý Thiệu Minh trở về, Hàn Phi Phi chạy đến kéo cánh tay của anh một cách thân mật: “Sư phụ, sư mẫu của tôi đã biết anh mở võ đường chưa? Vì chúng tôi đã biết anh chính là chồng của Tiểu Vũ, sáng nay sư mẫu nhắc anh với tôi, nói đầu óc anh có vấn đề, có một trăm chín chục triệu rồi còn mở võ đường kiếm tiền. Cô ấy hoàn toàn không biết anh mở võ đường chỉ mua vui, mở võ đường chỉ vì thu hút một nhóm đệ tử để phát triển thành thế lực của mình, buồn cười quá”.
“Hay là anh nói rõ thân phận của anh với cô ấy, nói với cô ấy anh không phải là Lý Phong, là người nắm binh quyền Lý Thiệu Minh ở nước ngoài, tránh việc cô ấy đoán mò về chuyện anh làm”.
“Tôi đã nói vô số lần rồi, mà cô ấy không tin tôi, cô ấy chỉ cho rằng tôi bị chìm dưới biển nên chấn động não và mắc bệnh ảo tưởng”, Lý Thiệu Minh bất lực.
“Hết cách, cô ấy luôn là một cô gái tự tin, tiếp xúc quá nhiều phạm nhân, trước giờ không tin lời nói dối của người khác, chỉ tin vào con mắt và bằng chứng của mình”, Hàn Phi Phi nói.
“Tôi cũng hết cách khi có một người vợ mắc bệnh nghề nghiệp”, Lý Thiệu Minh cười một cách bất lực.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh cảm thấy phần eo bị ai đó nhéo rất đau, anh lập tức giận dữ nhìn Heo Rừng, còn Heo Rừng không quan tâm đến phản ứng của anh, chỉ lén nhìn Hàn Phi Phi rồi kéo anh đến một góc của võ đường.
“Làm gì thế?”, Lý Thiệu Minh không chịu được một người bạn không xem trọng chuyện nhỏ nhặt, anh cau mày không vui nhìn anh ta.
“Lý Phong, cô gái này là bạn gái của cậu sao? Cũng đẹp đó. Còn là một cảnh sát nữa…”, đôi mắt của Heo Rừng tối sầm lại, nhỏ giọng thầm thì nói.
“Người đẹp như cô ấy lại kéo tay của cậu, tiến triển cũng quá tốt rồi đấy nhỉ?”
Nhìn thấy biểu cảm thận trọng của Heo Rừng, Lý Thiệu Minh sững sờ…
Mấy ngày nay Lý Thiệu Minh thể hiện rất tốt, Hiên Tịnh Vũ đã dần dần chấp nhận anh.
Bên này, Lý Thiệu Minh vẫn mất ngủ như lần trước.
Tiếng ngáy của Heo Rừng quá lớn, lúc ngủ anh ta cũng không có hình tượng, dang rộng hai tay hai chân, căn bản Lý Thiệu Minh không thể ngủ cùng một giường với anh ta. Cho dù ngủ trên tấm nệm dưới lầu, cũng có thể nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc của Heo Rừng.
“Thoải mái thật đấy…”, nghĩ đến việc lúc sáng Heo Rừng bị người ta đánh thảm hại như vậy, tối đến lại có thể ngủ ngon, Lý Thiệu Minh bất lực lắc đầu.
Anh ngồi xếp bằng trong võ đường nhắm mắt luyện công.
Vốn dĩ anh là cao thủ Thần Cấp cấp cao, vì bị đối thủ không đội trời chung của anh là Hàn Sương mời một cô gái thần bí đến giúp trong trận chiến trên biển, gây tổn thương kinh mạch nghiêm trọng, nên từ cảnh giới Thần Cấp cấp cao rơi thẳng xuống cảnh giới Tông Sư cấp cao. Lúc anh rơi xuống biển đã cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, không ngờ lênh đênh trên đại dương một đêm, anh được ngư dân Hoa Hạ cứu vớt.
Sau khi uống viên Hồi thần đan, sức mạnh của anh từ cảnh giới Tông Sư cấp cao hồi phục dần lên cảnh giới Thần Cấp cấp thấp. Nếu muốn hồi phục đến cảnh giới Thần Cấp cấp cao phải mất nửa năm. Còn nếu anh muốn hồi phục nhanh chóng, anh phải khổ luyện mỗi ngày, thì có thể hồi phục trước thời gian đó.
Vừa hay, trước khi đám sinh viên học võ kia đến thì ở võ đường tu luyện nội công cũng được.
Lý Thiệu Minh nghĩ vậy.
Chín giờ sáng, Heo Rừng mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, gãi mông từ trên lầu võ đường bước xuống. Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đang ngồi xếp bằng trên đất, anh ta đi qua đá Lý Thiệu Minh một cái: “Tiểu Phong, ăn sáng nào”.
Lý Thiệu Minh bất động, lúc này đang chìm sâu vào trong ý thức để tu luyện nội công.
“Ôi chao, cậu đang làm gì?”, Heo Rừng thấy Lý Thiệu Minh không động đậy, lập tức ngồi trước mặt anh, đặt hai ngón tay trước mũi. Chỉ cảm thấy hơi thở yếu ớt của anh, lập tức lắc mạnh đánh thức Lý Thiệu Minh: “Tiểu Phong, cậu làm sao thế? Tối qua cậu làm gì? Sao lại ngồi dưới đất không động đậy?”
“Anh làm gì vậy?”, Lý Thiệu Minh lập tức mở mắt, sắc mặt tối sầm lại.
Lúc này anh đang dốc toàn lực luyện nội công, bị Heo Rừng đột nhiên lắc mạnh, lo sợ chân khí chảy ngược nên anh rất tức giận, nếu không thấy Heo Rừng có chút nghĩa khí, thì anh đã đá anh ta bay ra khỏi võ đường.
“Tìm cậu ăn cơm…”, Heo Rừng trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lý Thiệu Minh, anh ta ngây người nhìn Lý Thiệu Minh và nói.
“Biết rồi”, Lý Thiệu Minh tức giận đáp.
Có người bạn xui xẻo như Heo Rừng, anh hoàn toàn không thể luyện nội công.
Buổi chiều đám đệ tử của võ đường mới đến, buổi sáng là thời gian nghỉ ngơi của Heo Rừng và Lý Thiệu Minh. Anh và Heo Rừng tìm một quán cháo gần đó, lúc hai người ăn sáng, Heo Rừng nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Phong, tôi có chuyện muốn nói với cậu?”
“Chuyện gì?”, Lý Thiệu Minh cúi đầu ăn cháo.
“Cậu có nhớ lúc trước tôi muốn giới thiệu một đối tượng cho cậu không? Cô gái đó tên Lý Tích Đồng, trong nhà mở một nhà máy nhựa đường, mẹ của cô ấy làm công việc tài vụ cho bố tôi. Nhà cô ấy rất giàu có, có thể có vài triệu. Nếu cậu kết hôn với cô ấy, cậu không cần phải mua nhà, cô ấy còn có thể mua xe sang cho cậu. Dù sao cũng không biết khi nào đám sinh viên gây rối kia đến, hai chúng ta tranh thủ lúc đang có võ đường, giả vờ tìm cô ấy đến. Để cô ấy biết cậu cũng là một người có thực lực, nếu không võ đường của chúng ta bị người ta đá bay rồi, cậu muốn kết đôi với cô ấy cũng khó”, Heo Rừng nói với Lý Thiệu Minh.
Phụt!
Nghe Heo Rừng nói xong, Lý Thiệu Minh chút nữa phun cháo lên mặt Heo Rừng.
Với thân phận của anh, chỉ cần tình cờ để lộ ra thực lực và tài sản của mình, phụ nữ đẹp sẽ ùn ùn kéo đến, anh cần Heo Rừng giới thiệu đối tượng cho mình sao? Anh dốc sức làm ở nước ngoài bảy năm, quen biết nhiều cô gái xinh đẹp nhà giàu, anh không hề để ý một ai, bây giờ anh chỉ quan tâm đến một mình Hiên Tịnh Vũ.
Anh vội vàng xua tay nói với Heo Rừng: “Không cần đâu, anh nên giữ lại người đẹp như vậy cho mình đi, tôi không xứng với cô ấy”.
“Sao không xứng, tôi biết nhà cậu nghèo, bản thân không có năng lực, nhưng cậu cũng có ưu điểm, chẳng phải bây giờ cậu có một võ đường sao? Hơn nữa cậu cũng đẹp trai, trắng nõn như một thiếu nữ. Mặc dù điều kiện của chúng ta không bằng nhà của cô ấy, nhưng sức mạnh chắc chắn không thấp hơn cô ấy. Bây giờ tôi gọi điện cho cô ấy, hai người làm quen với nhau”, nói xong, Heo Rừng lấy điện thoại ra.
“Tôi có bạn gái rồi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đừng khoác lác nữa, tôi không có bạn gái, mà cậu có thể có bạn gái sao?”, Heo Rừng khinh thường nói.
Heo Rừng giống như Hiên Tịnh Vũ, gặp mặt liền kiên định cho rằng Lý Thiệu Minh là Lý Phong, hơn nữa Lý Thiệu Minh quả thật thay thế thân phận của Lý Phong, anh ta còn cho rằng người bạn này của mình vẫn hèn hạ và keo kiệt như trước, tự ti về gia cảnh bần hàn, nhìn thấy con gái là đỏ mặt.
Trong lòng anh ta thật sự coi thường Lý Thiệu Minh, cho rằng Lý Thiệu Minh căn bản không thể tìm bạn gái.
Anh ta lại không biết, trong nhà Lý Thiệu Minh có một người vợ rất đẹp.
“Alo, tôi là Heo Rừng, trước đây tôi từng nói với cô, tôi có một người bạn biệt danh là Ngô Nhất Phàm ở Hải Thành sao? Không sai, đi ăn cơm cùng tôi, đúng, còn rất đẹp trai. Hai chúng tôi sắp mở một võ đường, chiều này cô có thời gian thì qua đây, Ha ha, mở võ đường, phải mạnh mẽ, Heo Rừng tôi cũng là một Tông Sư, một mình có thể đánh mười người. Chiều nay cô đến đây, tôi giới thiệu hai người làm quen với nhau, tiện thể dạy cô ít võ công”.
Heo Rừng cúp máy.
Anh ta lại trừng mắt nói với Lý Thiệu Minh: “Tiểu Phong, tôi có thể giúp cậu tìm người đẹp, cậu phải nắm lấy đó. Nhà của cô ấy trị giá hàng triệu tệ, nếu cậu có thể có cô ấy trong tay, cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết”.
Nghe Heo Rừng nói vậy, biểu cảm của Lý Thiệu Minh lúng túng nói không nên lời.
Anh càng ngày càng khâm phục người bạn bình thường này, hôm qua còn bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, hôm nay lại có ý tốt dạy người ta học võ.
Thật không biết da mặt của người bạn này làm bằng thứ gì, lại dày như vậy.
Anh ta còn nói mình sẽ sống trong vinh hoa phú quý…
Nếu như anh ta biết mình có một trăm chín mươi triệu, thật không biết người bạn này sẽ có biểu cảm ra sao.
Nhưng Heo Rừng cũng có lòng tốt, anh vẫn nên nhượng bộ một chút.
Ăn cùng với Heo Rừng chín cái bánh bao, Lý Thiệu Minh mới cùng Heo Rừng trở lại võ đường.
Võ đường của anh không khóa cửa, lúc bọn họ quay về võ đường, nhìn thấy Hàn Phi Phi mua đồ ăn sáng ngồi trong võ đường đợi bọn họ. Lúc này Hàn Phi Phi mặc đồng phục cảnh sát, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vẻ mặt ngọt ngào đáng yêu, tỏa sáng trong mắt của người khác. Vừa mới nhìn thấy Lý Thiệu Minh trở về, Hàn Phi Phi chạy đến kéo cánh tay của anh một cách thân mật: “Sư phụ, sư mẫu của tôi đã biết anh mở võ đường chưa? Vì chúng tôi đã biết anh chính là chồng của Tiểu Vũ, sáng nay sư mẫu nhắc anh với tôi, nói đầu óc anh có vấn đề, có một trăm chín chục triệu rồi còn mở võ đường kiếm tiền. Cô ấy hoàn toàn không biết anh mở võ đường chỉ mua vui, mở võ đường chỉ vì thu hút một nhóm đệ tử để phát triển thành thế lực của mình, buồn cười quá”.
“Hay là anh nói rõ thân phận của anh với cô ấy, nói với cô ấy anh không phải là Lý Phong, là người nắm binh quyền Lý Thiệu Minh ở nước ngoài, tránh việc cô ấy đoán mò về chuyện anh làm”.
“Tôi đã nói vô số lần rồi, mà cô ấy không tin tôi, cô ấy chỉ cho rằng tôi bị chìm dưới biển nên chấn động não và mắc bệnh ảo tưởng”, Lý Thiệu Minh bất lực.
“Hết cách, cô ấy luôn là một cô gái tự tin, tiếp xúc quá nhiều phạm nhân, trước giờ không tin lời nói dối của người khác, chỉ tin vào con mắt và bằng chứng của mình”, Hàn Phi Phi nói.
“Tôi cũng hết cách khi có một người vợ mắc bệnh nghề nghiệp”, Lý Thiệu Minh cười một cách bất lực.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh cảm thấy phần eo bị ai đó nhéo rất đau, anh lập tức giận dữ nhìn Heo Rừng, còn Heo Rừng không quan tâm đến phản ứng của anh, chỉ lén nhìn Hàn Phi Phi rồi kéo anh đến một góc của võ đường.
“Làm gì thế?”, Lý Thiệu Minh không chịu được một người bạn không xem trọng chuyện nhỏ nhặt, anh cau mày không vui nhìn anh ta.
“Lý Phong, cô gái này là bạn gái của cậu sao? Cũng đẹp đó. Còn là một cảnh sát nữa…”, đôi mắt của Heo Rừng tối sầm lại, nhỏ giọng thầm thì nói.
“Người đẹp như cô ấy lại kéo tay của cậu, tiến triển cũng quá tốt rồi đấy nhỉ?”
Nhìn thấy biểu cảm thận trọng của Heo Rừng, Lý Thiệu Minh sững sờ…