Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 251-255
Lý Phong đã chạy càng lúc càng xa, trở thành một bóng đen mờ mờ. Thấy Lý Phong trúng đạn ngã xuống, ngã nhào mấy cái trên mặt đất, Chu Bảo Bảo lập tức hóa thành một cơn gió xông tới.
"Anh Lý, tên Lý Phong đó chạy rồi. Nhưng hắn đã bị Cuồng Phong bắn trúng rồi, trên mặt đất có rất nhiều máu, có lẽ đã bị thương nặng". Mười mấy giấy sau, Chu Bảo Bảo lại xuất hiện cạnh Lý Thiệu Minh, dùng khăn lụa thấm vết máu đen.
"Hắn chạy rồi?", Lý Thiệu Minh hỏi
"Phải, hắn chạy thoát rồi", Chu Bảo Bảo nói.
"Lý Phong là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Tuy hắn chỉ là một kẻ bộc phát năng lực mới học võ công được mấy tháng nhưng cấp bậc lại cao hơn chúng ta. Cho dù tôi tính đúng, nếu Cuồng Phong nổ súng nhất định sẽ bắn trúng tim hắn, nhưng không ngờ hắn lại tránh được. Nhưng cho dù chúng ta không bắn trúng tim hắn thì có lẽ vị trí cũng chỉ ở quanh tim thôi. Võ công hắn khá mạnh, có lẽ chạy không xa đâu". Nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay Chu Bảo Bảo, anh thầm tính toán lượng máu của Lý Phong: "Kể từ bây giờ, lập tức cho các anh em phong tỏa toàn thành phố. Đường cao tốc, đường mòn ra ngoại ô, đất hoang và cả tình trạng của các máy bay tư nhân của mấy nhà giàu nữa".
"Rà soát trọng điểm ở bệnh viện, phòng khám tư nhân, nhà nghỉ, nhà cho thuê và các khu nhà ở cũ, và cả bãi đỗ xe ngầm, các sân thượng của khu trung tâm thương mại và cả những nơi có thể soát người nữa. Chu Bảo Bảo, cậu đích thân dẫn người đến nhà cũ của Lý Phong. Hắn bị trọng thương, hắn cần thuốc".
"Được". Chu Bảo Bảo gật đầu, lập tức nhìn về phía đại ca thứ hai của thành phố - anh Hổ.
Anh Hổ vội vàng cấp hai trăm người cho Chu Bảo Bảo để họ phối hợp với cậu ta tới nhà cũ của Lý Phong bắt người. Đồng thời, anh Hổ lại gọi điện cho các đàn em của tất cả các thế lực có máu mặt phong tỏa Kinh Thành.
"Đội trưởng Lưu, phát lệnh truy nã Lý Phong đi, truy nã cấp S, tội phạm hàng đầu ở Kinh Thành", Liễu Bân nói với người dẫn đầu của đội cảnh sát.
"Vâng, giờ tôi sẽ cho người phát lệnh truy nã ngay", người dẫn đầu nói.
"Đáng ghét thật, để Lý Phong chạy thoát rồi". Khi mọi người đang bận phong tỏa toàn thành phố để tìm Lý Phong, Hoa Anh Hùng đang đứng cạnh Lý Thiệu Minh bực tức nói.
"Vẫn may là hắn đã bị Cuồng Phong bắn bị thương, có lẽ vẫn sẽ bị chúng ta bắt được thôi. Cho dù anh muốn báo thù thì tôi vẫn phải kiếm được một trăm tỷ tệ tiền thưởng, tôi nhất định sẽ giúp anh bắt được hắn. Nếu không sao tôi có tiền mà nuôi mấy tên ẻo lả chứ? Phải không?" Lý Thiệu Minh nở nụ cười lạnh nhạt, anh bình tĩnh nhìn Hoa Anh Hùng.
".........", Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, sắc mặt Hoa Anh Hùng trắng bệch, không dám ho he gì.
"Dám nói tôi là gay, khi nào rảnh xem tôi xử lý anh như thế nào!", đôi mắt Lý Thiệu Minh tràn ngập lửa giận.
".....". Nghe vậy, cơ thể Hoa Anh Hùng lại run lên.
Lúc này, có cảnh sát kiểm tra đám đàn em Lý Phong mang tới Hoa Hạ chuyến này, xem chúng còn sống không. Đám đàn em này đều là những kẻ liều mạng, quá nửa chúng không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ. Chúng có vũ khí mang hỏa lực, cực kỳ nguy hiểm. Để bảo đảm an toàn bên này, khi Lý Phong và Lý Thiệu Minh gặp mặt đã hạ lệnh cho mọi người nổ súng không hề do dự. Cuộc chiến này, toàn quân Lý Phong gần như bị diệt, còn bên Lý Thiệu Minh không ai thương vong.
"Chúng ta cũng tìm một cái máy bay giúp anh Lý bắt Lý Phong đi", Lôi Tiểu Minh lập tức tìm máy bay.
"Liễu Bân, xem ra phải phải người phát lệnh truy nã nữa rồi".
"Sĩ quan Lý, tôi sẽ cho người phát lệnh truy nã". Mặt Liễu Bân không biểu cảm, trong lòng hơi áy náy.
Kể từ sau khi Lý Thiệu Minh xuất hiện, anh ta đã quá dựa dẫm vào lực lượng của Lý Thiệu Minh. Tuy Hàn Vũ Triết không phải kẻ quan trọng gì nhưng cũng là một tên nguy hiểm. Lần hành động này họ không bắt được hai tội phạm lớn này thế nên anh ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Chẳng có gì đáng tiếc cả. Cho dù là Lý Phong hay Hàn Vũ Triết cũng đều là cao thủ Thần Cấp. Nếu chúng ta cứ muốn bắt chúng, ép chúng khiến chúng cuống lên muốn liều mạng với chúng ta thì chúng ta nhất định sẽ phải trả giá đắt. Kẻ xấu đáng ghét, chết thì cũng chết thôi. Nhưng nếu có người tốt chết vì trận chiến này thì tôi nhất định sẽ thấy áy náy". Lý Thiệu Minh hình như nhìn nhận được suy nghĩ của Liễu Bân, anh lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi nhìn Hiên Tịnh Vũ đứng cạnh mình.
"Em sợ à?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Cũng không sợ, chỉ là khá bất ngờ thôi, không ngờ Lý Phong sẽ trở nên như vậy", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Là thành phần tội phạm nổi tiếng ở nước ngoài rồi. Ngay cả những kẻ như Hàn Sương, Tà Phong và Hỏa Sơn cùng làm việc cho hắn, cũng là điều bình thường", Lý Thiệu Minh mỉm cười.
"Ừm", Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
Cô luôn là người kết thúc câu chuyện. Mỗi một từ "ừm" của cô khiến rất nhiều người không biết nói chuyện với cô như thế nào. Muốn nói thì Lý Thiệu Minh chỉ có thể chủ động bắt chuyện.
"Về nhà với anh nhé? Giải quyết xong Lý Phong thì vẫn còn bên nhà họ Lý nữa, anh còn thiếu một buổi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ nữa", Lý Phong mỉm cười nói với cô.
"Em...", Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
"Đừng rối rắm nữa, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau, mãi mãi không lìa xa. Về nhà họ Lý với anh đi, làm con dâu nhà họ Lý, vợ của cậu ba. Em không ở bên cạnh anh, anh sẽ phân tâm. Chỉ khi em ở cạnh anh, anh mới có thể toàn tâm toàn lực làm việc. Em rất tuyệt vời, em là động lực để anh sống nốt quãng đời còn lại. Hơn nữa, thấy em phải chịu chèn ép ở bên ngoài, anh sẽ đau lòng lắm. Về nhà với anh đi, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa", Lý Phong nói.
"Chuyện lần này là do em gây nên...". Hiên Tịnh Vũ thấy hơi tủi thân. Cô không khỏi bĩu môi, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt đáng thương.
"Là do chị anh đuổi em đi, sao có thể trách em được?". Lý Thiệu Minh mở rộng hai tay, mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Anh vô cùng yêu cô gái này, anh đã quen với việc có cô ở bên. Anh sẽ đối xử tốt với cô, cố hết sức có thể để bảo vệ cô.
Chương 251: Lý Phong trốn thoát
Một người bình thường như Lý Phong lại đột nhiên có được võ công tuyệt thế, tính cách thay đổi thất thường, đến giờ đã giết vô số người. Nếu Lý Phong chạy thoát như vậy thì có lẽ hắn sẽ báo thù xã hội, làm hại nhiều người bình thường với võ công tuyệt thế của hắn.
Lý Thiệu Minh sao có thể để hắn trốn thoát?
Bên này, Lý Phong tránh khỏi lực lượng truy bắt, đang tìm cách trốn khỏi nước.
Hắn vô cùng phẫn nộ, không cam tâm. Hắn không tin mình lại thua Lý Thiệu Minh. Hắn phải chạy trốn, tuy hôm nay đã thua nhưng hắn vẫn là đại ca của tất cả tổ chức xã hội đen quốc tế, hắn còn rất nhiều đàn em. Hắn tin là hắn sẽ có ngày xoay chuyển tình thế. Chỉ cần qua được lần này là hắn sẽ lại trở thành người nắm binh quyền, đưa đám đàn em hắn tập hợp lại đến giết Lý Thiệu Minh báo thù.
Hai tiếng sau, quân đoàn Lý Thiệu Minh cuối cùng cũng tìm được dấu vết của Lý Phong. Phương hướng thì có vẻ như định đến Tuyết Sơn. Lý Thiệu Minh dẫn đầu năm cái máy bay chiến đấu của quân đoàn, mười cái trực thăng vũ trang tiến hành tấn công quy mô lớn.
"Lý Thiệu Minh, mày muốn chết đúng không!". Trên ngọn Tuyết Sơn to lớn, Lý Phong gào to, một luồng kiếm khí bay tới Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh không nói gì, anh hóa thành một bóng đen lớn, bóng đen lóe qua né kiếm khí của Lý Phong. Anh xuất hiện trước mặt Lý Phong, phất thanh bảo kiếm Xích Tiêu tới chỗ Lý Phong.
"Lý Thiệu Minh, mày dám được nước lấn tới hả! Mày không những diệt toàn quân ở Hoa Hạ của tao mà còn cướp vợ tao. Hôm nay mà không giết mày, chém tứ chi và đầu mày thì không thể nào thỏa được mối hận trong lòng tao".
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày!". Lý Phong nhanh chóng chắn lại đòn công kích từ thanh bảo kiếm, hắn giơ tay trái lên trời.
Một tiếng vút vang lên, trên đỉnh đầu Lý Thiệu Minh và Lý Phong xuất hiện một vòng xoáy màu đen.
Cùng đó, Lý Phong đột nhiên thay đổi, hóa thành một bóng đen lớn giống Lý Thiệu Minh.
"A!". Mắt Lý Phong đầy ánh đen, chân khí đen dày đặc bao quang hắn không ngừng mở rộng, hai tay nắm chặt lấy bảo kiếm huơ về phía Lý Thiệu Minh.
Anh nhanh chóng dùng bảo kiếm Xích Tiêu chặn lại.
Kiếm kêu ong ong, bảo kiếm của Lý Phong đánh mạnh vào bảo kiếm Xích Tiêu khiến nó cong lại, người anh bị lực lớn của Lý Phong hất ra ngoài.
Lý Phong nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, hai tay nắm bảo kiếm tiếp tục huơ tới.
Lý Thiệu Minh dùng bảo kiếm chặn lại. Bóng Lý Phong lóe lên, nhanh chóng xuất hiện sau Lý Thiệu Minh, lại huơ mạnh kiếm đến.
Sau khi Lý Phong và Lý Thiệu Minh liên tiếp giao đấu mười chiêu, thấy tốc độ Lý Phong dần chậm lại, Lý Thiệu Minh đột nhiên gào lên một tiếng rồi nhanh chóng biến mất trước mặt Lý Phong.
Kiếm Lý Phong đâm vào không khí, mắt hắn lộ ra sự kinh ngạc.
Tiếp đó, Lý Thiệu Minh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lý Phong, đạp mạnh vào người hắn.
Lý Phong bị đá bay ra ngoài, anh lập tức rút ra một nắm kim bạc từ tay trái rồi phất kim về phía Lý Phong.
Thấy vậy, đồng tử Lý Phong co rút lại, nhanh chóng nghiêng người qua, dùng kiếm đỡ trước mặt mình.
Một loạt tiếng keng giòn tan, kim châm của Lý Thiệu Minh găm đầy lên kiếm của Lý Phong.
Lý Thiệu Minh lại xuất hiện trước mặt Lý Phong, đâm kiếm vào hắn.
Lý Phong lập tức dùng kiếm ép xuống, đè kiếm của Lý Thiệu Minh lại.
Nhưng khoảnh khắc khi Lý Phong ép kiếm Lý Thiệu Minh, anh đã nhanh chóng buông kiếm ra rồi đấm mạnh vào Lý Phong.
Bị Lý Thiệu Minh đánh trúng, Lý Phong vội vàng lui ra sau.
Bảo kiếm của Lý Thiệu Minh rơi xuống đất, chân anh đã hất nó lên rồi nhanh chóng nắm lấy, một luồng kiếm khí hất đến chỗ Lý Phong.
Thấy luống kiếm khí sắc bén phất tới, Lý Phong nhanh chóng dựng thẳng bảo kiếm trước người.
Một tiếng ầm vang lên, Lý Phong bị kiếm khí sắc bén của Lý Thiệu Minh đánh bay ra.
"Mày giả mạo tao chiếm lấy vị trí người nắm binh quyền của tao, phung phí hết tài sản hàng trăm tỷ của tao ở nước ngoài, giết đàn em của tao, tao không tính toán với mày. Còn mày thì sao, đến Hoa Hạ bắt cóc Hiên Tịnh Vũ, còn dám giết gia chủ Hồng Môn để bôi nhọ thanh danh lính đánh thuê của tao, hôm nay tao phải dạy mày một trận tử tế!"
Vừa nói anh vừa gào to, đấm vào ngực Lý Phong, một luồng chân khí màu đen đánh mạnh vào Lý Phong.
Bị từng luồng chân khí đánh trúng, Lý Phong hộc ra một ngụm máu tươi, bị đánh trúng tới nỗi không ngừng lăn lộn.
Mắt Lý Thiệu Minh xuất hiện ánh đen dày đặc, trong luồng chân khí của anh xuất hiện mười tám con rồng đen khổng lồ, trên đỉnh đầu anh xuất hiện một vòng xoáy màu đen lớn.
Lý Phong vừa bò dậy, thấy mười tám con rồng đen đó lao về phía mình, sắc mặt hắn thay đổi.
Hắn gào to, bên ngoài cơ thể xuất hiện lớp chân khí dày đặc.
Một tiếng ầm vang lên, chân khí Lý Thiệu Minh phát ra đánh mạnh vào lớp chân khí bảo vệ của Lý Phong, khiến hắn bay mạnh ra ngoài.
Hắn ta rơi bịch xuống Tuyết Sơn, ngã lộn nhào trên lớp tuyết đọng.
Khi Lý Phong thôi ngã lộn nhào, đôi mắt hắn toàn là thù hận, hắn cố gắng đứng lên.
Đột nhiên hắn phun ra máu tươi, bóng đen cơ thể hắn ngưng tụ lại thành thực thể, biểu cảm vô cùng mệt mỏi.
Mà Lý Thiệu Minh cũng hóa thành hình dáng ban đầu. Anh cầm bảo kiếm Xích Tiêu, đi từng bước đến chỗ Lý Phong.
"Mày có võ công tuyệt thế, tuy không phải quá thông minh sáng suốt, nhưng cũng khá khôn ranh. Cho dù tao tống mày vào ngục thì cái ngục canh phòng nghiêm ngặt nhất cũng không giữ được mày. Không giết mày thì tao thực sự không ngủ ngon được đâu...". Lý Thiệu Minh vừa đi đến chỗ Lý Phong, đáy lòng nổi lên sát ý...
Chương 252: Sát ý của Lý Thiệu Minh
"Lý Thiệu Minh, mày không giết được tao đâu!". Lý Phong đột nhiên gào lên, một luồng kiếm khí phất về phía Lý Thiệu Minh. Đọc nhanh tại Vietwriter
Một tiếng ầm vang lên, kiếm khí của Lý Phong va chạm mạnh mẽ với khí chưởng của Lý Thiệu Minh, nổ tung ngay tại chỗ.
Chân khí còn chưa tản hết, Lý Phong đã xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, đâm mạnh vào anh.
Anh lạnh lùng nhìn Lý Phong, chỉ mạnh thanh bảo kiếm Xích Tiêu vào hắn.
Thấy bảo kiếm trong tay sắp đâm trúng Lý Thiệu Minh, người Lý Phong đột nhiên nghiêng mạnh, người hắn lật hẳn ra.
"Lý Thiệu Minh, đồ chó nhà mày, mày dám chơi đểu tao à?". Đôi mắt Lý Phong tràn đầy thù hận, hắn phẫn nộ nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Phong và Lý Thiệu Minh không những có diện mạo giống nhau mà cơ thể và thế tay cũng khá giống nhau. Nếu vừa nãy Lý Phong không kịp thời thu tay lại, bảo kiếm của hắn còn chưa đâm trúng bụng Lý Thiệu Minh thì kiếm của Lý Thiệu Minh đã đâm xuyên đầu hắn rồi. Cho dù hai người họ đều có chân khí bảo vệ, nhưng nhát kiếm này của Lý Thiệu Minh sẽ làm tổn hại không ít chân khí bảo vệ của hắn.
"Lý Phong, tao muốn giết mày, mày nghĩ tao đang chơi đùa với mày sao?". Thấy Lý Phong nhìn mình với ánh mắt thù hận, Lý Thiệu Minh nở nụ cười lạnh lùng.
"Cái gì?", Lý Phong khẽ nhíu mày.
Đột nhiên Lý Thiệu Minh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lý Phong, đâm thẳng vào người hắn.
Giờ Lý Phong mới quay người qua chặn kiếm trước mặt, kiếm của Lý Thiệu Minh đã đâm vào kiếm hắn, khiến hắn chấn động mạnh mẽ rồi bay ra ngoài.
Tiếp đó, anh nhanh chóng rút súng đặc chế trong người mình ra rồi bắn vào Lý Phong.
Sắc mặt Lý Phong thay đổi, thanh chóng giơ kiếm ra chắn.
Một viên đạn của Lý Thiệu Minh bắn mạnh vào kiếm Lý Phong, sự dao động đó khiến hắn không khỏi lui về sau hai bước.
Lý Thiệu Minh liên tục bóp cò, Lý Phong cũng mải chắn đến nỗi không ngừng lui sau.
Khi bắn ra viên đạn cuối cùng, anh xuất hiện sau lưng Lý Phong, phất kiếm đến chỗ hắn.
Liên tiếp nhiều viên đạn khiến Lý Phong đã có phản ứng theo bản năng, hắn lấy kiếm chắn viên đạn bay tới. Khi Lý Thiệu Minh đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Phong, hắn không phản ứng kịp, hắn vẫn cho rằng Lý Thiệu Minh sẽ tiếp tục bắn đạn vào mình.
Khi Lý Phong vội vàng quay người lại, thấy Lý Thiệu Minh lại phất kiếm đến chỗ mình, hắn muốn giơ kiếm lên đỡ nhưng đã không kịp. Một tiếng bịch vang lên, kiếm của Lý Thiệu Minh chém mạnh vào chân khí bảo vệ của Lý Phong, lớp chân khí dao động dữ dội.
Lý Phong bị Lý Thiệu Minh đè lên mặt đất, không thể nào dùng võ công được, hắn đấm về phía Lý Thiệu Minh để phản kích.
Lý Thiệu Minh không tránh, tiếp tục đập mạnh chuôi kiếm vào mặt Lý Phong.
Bốp!
Mỗi một lần Lý Phong đấm Lý Thiệu Minh, anh lại dùng chuôi kiếm đập mạnh vào mặt Lý Phong.
Khi Lý Phong đấm mười đấm lên mặt Lý Thiệu Minh, anh cũng đập chuôi kiếm lên mặt hắn đúng mười cái
Dần dần, lớp chân khí bảo vệ của Lý Phong dần trở nên bất ổn.
Cảm thấy lớp chân khí của mình dần yếu đi, sắc mặt Lý Phong vô cùng hoảng hốt.
Hắn điên cuồng kêu la, không ngừng đấm vào mặt Lý Thiệu Minh.
Mà Lý Thiệu Minh không tránh, vẫn dùng chuôi kiếm đánh vào mặt hắn.
Liên tục mười cái, Lý Phong bắt đầu hoảng sợ, một tiếng bụp vang lên, đột nhiên anh dùng chuôi kiếm đánh vỡ chân khí bảo vệ của Lý Phong.
Khi Lý Phong bắn chưởng về phía Lý Thiệu Minh, anh nghiêng đầu, tóm lấy cổ áo Lý Phong xách lên, sau đó ném tung hắn đi, lại đá một cú tới khiến Lý Phong bay vèo.
".....". Một tiếng phụt vang lên, Lý Phong quỳ trên nền tuyết, không ngừng ói máu.
Không có chân khí bảo vệ cơ thể, Lý Phong bị cú đá của Lý Thiệu Minh làm gãy ba cái xương sườn.
"Lý Phong, lần này mày chết chắc rồi". Lý Thiệu Minh cầm thanh bảo kiếm Xích Tiêu, lạnh lùng đi đến chỗ Lý Phong.
"A!!!!"
Giẫm lên nền tuyết không ngừng lăn lộn, Lý Thiệu Minh nắm chặt bảo kiếm phất đến chỗ Lý Phong. Lý Phong không thể nào là đối thủ của anh.
Lý Thiệu Minh tức giận, mắt anh tóe ra ánh đen, cơ bắp toàn thân căng chặt, anh đã hạ quyết tâm phải giết Lý Phong. Mà Lý Phong đã phát điên, ánh sáng đen cũng lóe ra trong mắt hắn, hắn dùng hết toàn lực huơ kiếm về phía Lý Thiệu Minh.
"Mày hận tao cướp đi Tịnh Vũ của mày, vậy sao mày không nghĩ nguyên nhân là do mình đi? Là do mày đối xử tệ với Tịnh Vũ, không nhường nhịn cô ấy. Tính cách cô ấy lạnh lùng, đôi khi nói chuyện trông giống như đang coi thường người khác. Tuy có vẻ như đây là khuyết điểm, nhưng tao đã tiếp xúc lâu với cô ấy, tao mới phát hiện đây là bản tính của cô ấy. Nếu mày đã yêu cô ấy thì mày phải yêu tất cả mọi thứ của cô ấy. Khi tao biết Tịnh Vũ, mày đang bỏ nhà ra đi, nghe nói không chỉ một lần mà đã là lần thứ tư thứ năm rồi, hơn nữa mày còn từng làm bố của Tịnh Vũ tức đến nỗi phải nhập viện. Nếu mày thực sự yêu cô ấy thì cho dù cô ấy đối xử với mày như thế nào, mày đều phải cố gắng hết sức khiến cô ấy dần dần yêu mày. Cô gái mày không thương không yêu thì tất nhiên sẽ có người khác thương. Cô gái mà mày bỏ rơi, tao đối xử tốt với cô ấy thì có gì là sai?", Lý Thiệu Minh nói.
"Không phải, không phải...", đôi mắt Lý Phong trở nên mờ mịt.
Phía chân trời có tiếng trực thăng. Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh đã tìm tới. Họ thấy bên này có khả năng sẽ xảy ra tuyết lở nên vội đi đón Lý Thiệu Minh.
Thấy trực thăng đang tìm kiếm họ, Lý Thiệu Minh hơi híp mắt lại. Anh suy nghĩ chốc lát rồi lấy ra một tờ tài liệu nhăn nhúm, lại ném một cây bút máy đã gãy cho Lý Phong: "Đây là đơn ly hôn của mày và Tịnh Vũ, mày ký đi".
"Đồ khốn nạn!". Thấy đơn ly hôn và nửa cái bút máy trước mặt, đôi mắt Lý Phong tóe lửa.
Hắn tức điên lên, ngồi dậy xé vụn đơn ly hôn. Tiếp đó, hắn nhìn Lý Thiệu Minh điên cuồng cười lớn: "Lý Thiệu Minh, chúng ta đã đánh đến mức này rồi mà mày còn nhớ đến Hiên Tịnh Vũ. Mày muốn tao ly hôn với Hiên Tịnh Vũ sao? Không thể nào! Lý Phong này không sợ chết đâu, cho dù tao có chết cũng không ký đơn ly hôn. Lý Thiệu Minh, tao khuyên mày hãy từ bỏ đi. Tao không bao giờ cho chúng mày ở bên nhau, cho dù tao chết tao cũng muốn chúng mày sống có danh mà không có phận. Ha ha ha, đời này của tao cũng không uổng!"
"Lý Thiệu Minh, nếu tao chết rồi, Hiên Tịnh Vũ sẽ trở thành quả phụ. Mày đi mà yêu quả phụ đi, ha ha ha!", Lý Phong điên cuồng cười.
"Mày!". Đôi mắt Lý Thiệu Minh tỏa ra ánh sáng đen, anh chỉ bảo kiếm vào Lý Phong.
"Tới đi, giết chết tao đi. Tao không sợ chết, tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết. Dù sao thì giờ tao cũng không còn gì nữa rồi". Lý Phong nói, mắt hắn đột nhiên đỏ lên. Tuy nói vậy nhưng hắn biết mình không trốn nổi khỏi Lý Thiệu Minh, hắn đã thua rồi.
Chương 253: Giết tao đi!
Trong lúc Lý Phong ngồi trên nền tuyết khóc một lúc lâu, Lý Thiệu Minh từ từ thu bảo kiếm Xích Tiêu lại.
“Lý Thiệu Minh, sao mày thu kiếm lại? Sao mày vẫn chưa giết tao!?”, thấy Lý Thiệu Minh cất bảo kiếm vào bao, ánh mắt Lý Phong bỗng trở nên giận dữ, hắn nổi điên gân cổ lên gào rống.
“Chẳng lẽ, mày muốn giày vò tao? Nhốt tao vào tù rồi tra tấn sống không bằng chết!?”
“Lý Thiệu Minh, mày ác lắm!”
“Mày có tư cách gì để nói tao ác sau tất cả tội lỗi của mày? Mày muốn tao giết mày? Tao sẽ không làm điều đó, nếu tao giết mày thì khác gì loại người như mày chứ?”, Lý Thiệu Minh hừ một tiếng cười khẩy.
“Ý mày là gì?”, Lý Phong nhíu mày khó hiểu.
“Mày nên bị trả giá đắt cho hành động của mình, nhớ lại xem mày đã hủy diệt Hồng Môn hải ngoại theo cách tàn nhẫn thế nào”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
Mặt Lý Phong biến sắc, hắn biết nếu bản thân rơi vào tay Hoa Anh Hùng, một kẻ tràn đầy lửa hận mối thù diệt tộc thì chỉ có sống không bằng chết. Bản chất hắn là một kẻ nhát gan, chỉ qua từ biến cố hoán đổi thân phận với Lý Thiệu Minh rồi hưởng lợi tiền tài và thế lực của anh ở bên nước ngoài mà có được sức mạnh như ngày hôm nay, từ đó cho bản thân quyền ỷ thế chà đạp người khác.
“Đừng đùa…mày có thể giết tao ngay lúc này! Giao tao cho hắn tao thà tự sát!”, nói xong hắn cầm thanh bảo kiếm kề lên cổ, lưỡi kiếm sắc nhọn cứa một vết chảy máu trên cổ.
Lý Thiệu Minh thấy vậy nhanh tay bắn một chưởng chân khí thổi bay vũ khí của hắn ra xa, sau đó tung một cú đá khiến hắn bật ngửa ra đằng sau, đồng thời thi triển vòng tròn kết giới đặc biệt hạn chế chuyển động của hắn, trong kết giới dần hình thành những sợi xích chân khí màu đỏ trói buộc chân tay của hắn.
Nhìn Lý Phong giãy giụa khỏi xiềng xích trói buộc, Lý Thiệu Minh không khỏi buồn cười: “Tao có thể cho mày hai sự lựa chọn, một là ký vào đơn ly hôn với Hiên Tịnh Vũ rồi tao sẽ giảm hình phạt cho mày, hai là tao sẽ giao mày cho Hoa Anh Hùng mặc hắn xử lý mày thế nào cũng được tao không quan tâm”.
“Lựa chọn nào có lợi hơn không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Giảm hình phạt cho mày cùng lắm là tống vào nhà giam của tao cải tạo nhẹ nhàng, tao thấy mày cũng là kẻ có tiềm năng, ít nhất nếu quy phục tao mày sẽ được bảo kê”.
Lý Phong không còn kêu gào giãy giụa nữa, mặt hắn trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu. Đột nhiên, hắn nắm chặt tay rồi gằn giọng nói: “Muốn tao làm thủ hạ của mày? Nằm mơ đi!”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại như đang chờ đợi Lý Thiệu Minh tiếp tục đánh hắn, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, nội thương của hắn đang có chiều hướng nghiêm trọng hơn. Tuy nói rằng Lý Phong sở hữu võ công tuyệt thế nhưng bản chất hắn vẫn là một người bình thường, công lực thâm hậu đều nhờ vào dùng số lượng lớn đan dược và tu luyện tà công trong thời gian ngắn. Hắn đã rút ngắn quá trình tu luyện võ công phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể đột phá cấp bậc như những cao thủ khác nên phòng thủ của hắn rất yếu, cơ thể dễ đạt tới giới hạn theo cách tấn công bừa bãi không chiến lược của hắn. Vì vậy, trận đấu này Lý Thiệu Minh có thể dễ dàng đánh bại Lý Phong mà không cần tốn quá nhiều sức như với các cao thủ võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù không thể phủ nhận đòn tấn công của Lý Phong rất thâm độc nhưng lại dễ dàng hóa giải vì hắn chỉ chú trọng tấn công mà bỏ qua phòng thủ bản thân.
Trái lại với sự kỳ vọng của Lý Phong, Lý Thiệu Minh không hề ra tay đánh hắn mà chỉ nhàn nhạt nói: “Cho dù mày đã làm nhiều chuyện có lỗi nhưng Hiên Tịnh Vũ không muốn mày chết. Dù gì mày cũng là chồng cũ của cô ấy, tuy cô ấy không có tình cảm với mày nhưng còn tình nghĩa. Mày đã bao nhiêu lần gây chuyện và làm nhiều việc có lỗi với cô ấy, mày đã bao giờ tự hỏi bản thân xứng với cô ấy chưa?”
“Những ai làm khổ người tao yêu, tao muốn kẻ đó phải trả giá, thậm chí có thể giết chết kẻ đó, nhưng Hiên Tịnh Vũ không muốn mày chết, cô ấy chỉ hy vọng mày bị xét xử đúng với quy định của pháp luật. Chính tao đang cho mày một cơ hội làm lại từ đầu, quy phục tao trở thành thủ hạ của tao thì mày sẽ không phải ngồi tù ở Hoa Hạ và tao không bao giờ bạc đãi đàn em của mình. Hoa Anh Hùng cái đên trói gà không chặt đó vốn cũng không làm gì được mày, nhưng nếu mày vẫn nhất quyết không ký đơn ly dị thì tao có thể giúp hắn hành hạ mày sống không bằng chết!”, Lý Thiệu Minh đe dọa.
Môi Lý Phong giật giật không nói nên lời, ánh mắt hắn rơi vào khoảng không vô định và ngồi ngây ra một lúc. Khoảng một phút sau, hắn nghiến răng cố mở miệng nói: “Được…tao sẽ ký”.
Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn hắn, châm một điếu thuốc lá rồi phát tín hiệu cho nhóm Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Đại Quân đang ở trên trực thăng xuống.
“Các cậu giúp tôi áp chế hắn mang về nhà giam của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh Lý vất vả rồi, chuyện cỏn con này cứ để chúng tôi”, Chu Bảo Bảo nhiệt tình nói sau đó nhìn sang Lý Phong đang nằm chật vật trên nền tuyết không quên mỉa mai khinh bỉ một câu.
“Loại cao thủ tà công dùng đan dược như mày còn lâu mới là đối thủ của anh Lý, tao sẽ không bỏ qua cho mày vì bắn độc vào bổn công tử tao đâu!”
“Chê bổn cô nương không biết đánh võ à? Về trại giam rồi tôi cho anh biết sức mạnh thực sự của tôi!”, Triệu Thế Hy cũng không chịu thua kém.
“Phải rồi, Đại Quân, anh chuẩn bị cho tôi một mẫu đơn ly hôn mới, hắn xé mất bản cũ rồi”.
“Được”, Đại Quân gật đầu rồi lạnh lùng liếc qua Lý Phong, trong lòng nghĩ đúng là cái đồ không biết tốt xấu.
Lôi Tiểu Minh vừa mới xuống trực thăng cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh Lý, anh định thu phục hắn làm thủ hạ sao? Nhỡ sau này…”
“Tôi sẽ có nhiều cách để giáo huấn hắn, nếu hắn có bản lĩnh lật đổ được tôi thì cứ việc”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói, hút một hơi thật sâu rồi nhả ra làn khói trắng.
“Vậy còn bên Hoa Anh Hùng, nếu chúng ta giữ hắn lại thì số tiền…”, Cuồng Phong cảm thấy quyết định thu phục Lý Phong không thỏa đáng cho lắm.
“Cậu không hiểu, có kẻ như Lý Phong trong đội ngũ cũng góp phần kiếm được nhiều hơn so với số tiền Hoa Anh Hùng bỏ ra đấy. Còn về Hoa Anh Hùng thì cậu không cần phải lo, hắn không thể can dự vào quyết định của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
…
Sau khi quay trở lại biệt thự trên núi, Lý Thiệu Minh không vội đến trại giam gặp Lý Phong mà xử lý vết thương trước, đòn tấn công của Lý Phong hiểm độc không hề đơn giản. Hiên Tịnh Vũ ngồi bên cạnh giúp anh băng bó vết thương hai mắt đỏ lên, sống mũi hơi cay: “Chuyện này đều do em…”
“Sớm muộn gì anh cũng phải đụng độ với Lý Phong thôi. Không phải lỗi tại em, đừng tự trách mình, Lý Phong định bắt em đi thì phải bước qua xác anh”, Lý Thiệu Minh vừa nói vừa vuốt tóc mai tán loạn trên trán của cô.
Lúc hai người đang tình cảm với nhau, cửa phòng đột nhiên mở tung ra. Hoa Anh Hùng xông vào đứng trước mặt anh lớn tiếng: “Cậu Lý, không phải cậu đã chấp nhận sẽ giúp tôi trả thù sao? Tôi nghe đàn em của mình nói cậu giữ hắn làm việc cho mình? Cậu bảo tôi phải làm sao đây?”
“Tôi chưa bao giờ đồng ý với anh, với lại nguyên tắc làm việc của tôi là tiền trao cháo múc, anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi đâu”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói.
“Tôi, tôi có thể đưa cậu ngay bây giờ!”, Hoa Anh Hùng nói.
“Xin lỗi, giờ tôi không cần. Tôi chưa bao giờ nhận lời sẽ giúp anh báo thù, thật ra ngay từ đầu mục đích chính của tôi là giải quyết chuyện của Lý Phong và của Hiên Tịnh Vũ, gia tộc của anh bị hủy diệt tôi vốn không quan tâm”.
“Tôi có thể tăng số tiền lên gấp đôi! Hãy giao Lý Phong cho tôi!”, Hoa Anh Hùng hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh nghĩ với năng lực của bản thân thì có thể giết được Lý Phong sao? Hắn chưa giết anh là may đấy. Giao cho anh cũng được thôi, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm bảo vệ anh trước bất kỳ rủi ro nào, hắn trốn thoát hay giết anh đều không liên quan đến tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“…”, Hoa Anh Hùng cứng họng. Hắn rơi vào trầm tư một lúc lâu, lời Lý Thiệu Minh nói cũng không phải vô lý, đúng là nếu giao Lý Phong cho hắn có khi chưa kịp làm gì đã bị Lý Phong giết từ lúc nào không hay. Ngược lại, nếu để Lý Phong ở chỗ Lý Thiệu Minh, tạm thời Lý Phong sẽ không thể trốn thoát ra khỏi xã hội nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không báo được mối thù diệt tộc.
“Nếu có bản lĩnh anh vẫn có thể giết hắn trả thù cho gia tộc, nhưng trước đó phải bước qua tôi, sau này hắn sẽ là thủ hạ của tôi”, thấy Hoa Anh Hùng im lặng đã lâu, Lý Thiệu Minh mở miệng nói.
Sắc mặt Hoa Anh Hùng trầm xuống, hắn nắm chặt tay quay người bước ra khỏi cửa. Trước khi đi, hắn dừng lại trong chốc lát gằn giọng nói: “Có nhân có quả, sẽ có ngày tôi giết hắn báo thù cho gia đình, không cần cầu xin cậu!”
Hoa Anh Hùng bừng bừng tức giận bỏ đi, Lý Thiệu Minh thở dài: “E là sau này anh phải đối đầu thêm với hắn, hết việc này đến việc khác, xung quanh anh bốn bề là kẻ thù…”.
Hiên Tịnh Vũ vốn đang ngồi im lặng suốt từ lúc Hoa Anh Hùng vào phòng đột nhiên nhào tới ôm trầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Cho dù như vậy, em vẫn sẽ luôn ở bên anh, không rời bỏ anh!”
Cô biết anh định nói gì tiếp theo, Lý Thiệu Minh lúc nào cũng lo lắng thân phận đặc thù của anh sẽ liên lụy đến cô, nhưng dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô quyết không buông tay. Lý Thiệu Minh không màng nguy hiểm để cứu cô, vậy thì sao cô không thể vượt qua mọi hiểm nguy để ở bên anh chứ?
“Em xin lỗi…”, bờ vai Hiên Tịnh Vũ run lên, giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Em nói gì vậy? Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh hết. Đừng khóc nữa, ngoan nào, anh…anh chưa từng dỗ phụ nữ”, Lý Thiệu Minh trông thấy Hiên Tịnh Vũ khóc liền cuống cuồng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhưng chẳng hiểu sao càng lau cô càng rơi lệ nhiều hơn.
“…Trước đây, anh từng nghĩ rằng sẽ rất khó gặp được người con gái mà mình yêu, tuổi thơ bất hạnh và chinh chiến sa trường khiến tâm hồn anh dần trở nên chai sạn, tàn khốc. Trong những năm tháng bôn ba ở nước ngoài, chưa một ai đau lòng hay lo lắng cho anh…Em là người phụ nữ đầu tiên ngoài mẹ anh khóc vì anh đấy! Đừng…đừng khóc nữa mà”.
Một lúc sau, Hiên Tịnh Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc, cô nở nụ cười tỏa nắng, mắt hơi híp lại nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, Lý Thiệu Minh dường như cảm thấy đây là nụ cười xinh đẹp nhất trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời của anh. Anh muốn hôn lên bờ môi xinh đẹp ấy ngay lúc này thì đồng đội đến phá đám…
“Ú òa, anh Lý và chị dâu đang chim chuột mà không thèm đóng cửa”, Chu Bảo Bảo ngang nhiên bước vào, hai tay chắp sau lưng.
“Chúc mừng, chúc mừng, tôi đợi tiệc cưới của hai người đấy”, Lôi Tiểu Minh cười nói.
“Anh Lý vừa cầu hôn nên chị dâu khóc vì cảm động à?”, Cuồng Phong tò mò hỏi.
Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ: …
Triệu Thế Hy bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, tuy cô đã từ bỏ mối tình đơn phương với Lý Thiệu Minh nhưng lúc nào cũng vô tình gặp phải cảnh hai người này ở bên nhau ân ái, trong lòng không khỏi khó chịu, hừ một tiếng: “Thời điểm này kết hôn thì chẳng đúng lúc một chút nào, các anh tưởng xử lý xong Lý Phong là hết việc à, anh họ tôi còn phải về nhà họ Lý tham dự nghi thức kế nhiệm vị trí gia chủ nữa kìa!”
“Haizz, Thế Hy à, chúng tôi đều biết cô đang ghen tỵ, không bằng tìm một người như tôi để ân ái này”, Chu Bảo Bảo rất thích trêu chọc Triệu Thế Hy, hai người này luôn đấu khẩu với nhau mọi lúc mọi nơi.
“Anh nói cái gì!?”, Triệu Thế Hy bực mình nói.
“Thôi được rồi, đừng trêu ghẹo nhau nữa, còn ba ngày nữa là tới ngày nghi thức kế nhiệm gia chủ cử hành, các cậu cũng tới xem kịch đi”, Lý Thiệu Minh bật cười, nói.
“Có gì vui à, anh Lý?”, Lôi Tiểu Minh hỏi.
“Đến lúc đó rồi sẽ biết”.
Chương 254: Tao không giết mày
Lúc này cụ ông nhà họ Lý đã trở về từ nhà họ Lâm ở phía Bắc. Tuy ông đã lớn tuổi nhưng cơ thể vô cùng dẻo dai, bình thường chăm sóc cơ thể rất tốt nên tinh thần phấn khởi không khác gì người mới sáu mươi. Nghe nói Lý Thiệu Minh quay về, ông liền bảo Lâm Hổ chuẩn bị nghi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ cho anh ngay ngày hôm sau. Lần này nhà họ Lý gặp phải nguy cơ về kinh tế nên cần một người đứng đầu mới có năng lực, ông phải giao vị trí gia chủ cho thế hệ thứ ba của lớp trẻ, đó chính là thế hệ của Lý Thiệu Minh.
Nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành, một trong mười tập đoàn tài chính lớn nhất Hoa Hạ, thế nên nghi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ không phải chuyện nhỏ. Ngày hôm sau, có rất nhiều thân thích từ khắp mọi nơi ở Kinh Thành đến, thậm chí thân thích ở những nơi khác cũng đến. Cả nghi lễ có hơn trăm người.
Ba gia tộc lớn kia ở Kinh Thành có quan hệ khá tốt với nhà họ Lý. Lần tiếp nhận vị trí gia chủ này ba gia tộc đó cũng cho các cậu ấm đến tham dự. Trừ các gia tộc còn có cả Ngụy Kiệt, Ngụy Khuynh Thành của Tập đoàn nhà họ Ngụy và cả các tập đoàn của các gia tộc, đông đúc vô cùng.
Nghi lễ lần này, nhà họ Lý chia ra làm bốn thế lực.
Thế lực thứ nhất là thế lực của thái tử, vì thái tử là con trưởng của nhà họ Lý, bố anh ta lại còn là gia chủ nhà họ Lý hiện giờ. Nghe nói lúc ông cụ định chọn gia chủ mới, thái tử đã hợp tác với các dòng khác của nhà họ Lý. Cho dù giờ nhà họ Lý đã sa sút, cổ phiếu tụt giá không phanh trên thị trường chứng khoán, còn nợ nần một đống cổ phiếu bên ngoài, nhưng nếu có thể trở thành gia chủ nhà họ Lý vẫn rất vinh quang. Đấu đá lục đục với mọi người đã nhiều năm, cho dù thái tử chỉ là gia chủ của một gia tộc sa sút thì cảm giác thành tựu đó vẫn vô cùng to lớn.
Cho dù gia chủ này có tiền hay không thì có cái danh thôi cũng được rồi. Làm gia chủ nhà họ Lý đã, xử lý mọi người một lượt, trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm gia chủ đã rồi hẵng tính.
Trước đây bác cả tuy là gia chủ nhưng thực chất quyền lực vẫn nằm trong tay ông cụ. Ông cụ có uy danh cực cao ở nhà họ Lý, bác cả không thể vượt qua ông cụ. Giờ nhà họ Lý đã sa sút, có lẽ ông cụ phải giao quyền ra thật rồi. Sau lần chọn gia chủ này có lẽ ông cụ sẽ ở nhà chăm hoa chăm cỏ, luyện thư pháp, không màng thế sự.
"Thái tử, xin chúc mừng. Anh là con trai trưởng trong thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, bác cả lại là gia chủ hiện giờ, lần này chắc chắn vị trí gia chủ sẽ thuộc về anh". Một đám thân thích nhà họ Lý vây quanh thái tử nói.
"Tất nhiên rồi". Thái tử cười lạnh.
Thế lực thứ hai là cậu hai nhà họ Lý. Lần này nhà họ Lý gặp nạn, thím hai lo toan rất nhiều việc, tuy những việc bà ta làm cũng không giúp được gì cho nhà họ Lý, nhưng ít ra cũng tốt hơn bên thái tử. Thế nên cậu hai và thím hai cho rằng, lần này chắc chắn ông cụ sẽ chọn họ.
Trừ không ít thân thích đứng về phía bọn họ còn có cả nhà chú sáu, cô sáu và cậu sáu nhà họ Lý, họ đều là những người ủng hộ cậu hai.
Thái tử hống hách kiêu ngạo, thế nên tất cả họ trừ Lý Thiệu Minh đều ghét thái tử.
Thế lực thứ ba là cậu năm. Lần gặp nạn này tuy mẹ cậu năm không làm gì cả nhưng bố cậu năm và cậu năm lại đóng góp rất nhiều cho gia tộc. Bố cậu năm rất tích cực biểu hiện trên thương trường, cố gắng đàm phán được hai hợp đồng cho nhà họ Lý.
Thế lực thứ tư chính là Lý Thiệu Minh.
Có khá ít thân thích đứng về phía Lý Thiệu Minh, chỉ có duy nhất một mình cậu tư. Trừ cậu tư ra còn có đám Ngụy Kiệt, Ngụy Khuynh Thành, Hiên Tịnh Vũ, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo.
Khi họ ngồi với nhau, cậu tư nhìn thấy bên thái tử, cậu hai và cậu năm đều vô cùng rôm rả. Mọi người đều ngồi bên cạnh những gia chủ tương lai này, cậu tư cười lạnh: "Anh ba, lần này ông cụ mở hội chọn gia chủ rõ ràng đã định sẵn là anh rồi, mấy người này còn không biết, còn ngốc nghếch muốn tranh vị trí gia chủ với anh".
"Ha ha". Lý Thiệu Minh châm điếu thuốc, anh bật cười bởi câu nói của cậu tư.
Lúc này, mọi người đều đang đợi ông cụ nhà họ Lý xuất hiện để tuyên bố gia chủ tương lai.
Mọi người đang phân tích xem ai có khả năng trở thành gia chủ nhà họ Lý nhất thì ông cụ đi ra cùng với đám thân thích.
Cả đại sảnh đột nhiên im bặt, mọi người đổ dồn vào nhìn ông cụ Lý.
Chỉ có Lý Thiệu Minh mỉm cười, anh lại lấy một điếu thuốc ra châm.
"Lý Thiệu Minh, đang nghiêm túc thế này mà cậu còn hút thuốc hả!". Cậu hai quở trách Lý Thiệu Minh, muốn có thêm chút thanh thế vào thời khắc quan trọng này.
Lý Thiệu Minh không quan tâm đến anh ta, anh vẫn mỉm cười, khẽ rít điếu thuốc trong tay.
"Hôm nay tất cả mọi người của nhà họ Lý đều tới. Con trai tôi, con dâu tôi, cháu trai, cháu dâu, còn có cả cháu nữa. Thoáng cái cháu tôi cũng đã lớn rồi, con cũng lớn luôn rồi, rất tốt, tôi thấy tự hào vì mọi người". Ông cụ từ từ đi đến trước ghế bành, tay nắm gậy.
Kể từ lần mừng thọ trước của ông cụ, nhà họ Lý đã lâu lắm không náo nhiệt thế này. Mà sự náo nhiệt ngày hôm nay chính là vì ông sắp giao vị trí gia chủ ra.
Điều mọi người quan tâm là gia chủ nhà họ Lý là ai, có ảnh hưởng đến tương lai nhà họ như thế nào.
Mà không phải ông, sự thịnh suy của nhà họ Lý.
Ông không khỏi cảm khái.
"Đã già rồi, chẳng làm được gì nữa. Trước đây khi giao vị trí gia chủ cho đứa con cả, tôi vẫn không yên tâm lắm, vẫn phải quán xuyến chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà. Không ngờ cứ quản mãi, khiến nhà họ Lý ngày càng suy sút". Ông cụ cười buồn, rồi lại nhìn Lý Thiệu Minh: "Nhưng nhà họ Lý chúng tôi có một đứa trẻ rất có tiềm năng. Nó vượt qua tôi, vượt qua nhà họ Lý chúng tôi. Nó không những có thể làm một gia chủ tốt mà còn có thể đưa nhà họ Lý đến đỉnh vinh quang".
"Kể từ nay về sau, tất cả mọi chuyện lớn bé của nhà họ Lý tôi sẽ không lo nữa. Vị trí gia chủ của nhà họ Lý tôi quyết định giao cho con trai của đứa ba, Lý Thiệu Minh!"
"Cái gì?!". Hơn một trăm đôi mắt của nhà họ Lý đều đồ dồn vào Lý Thiệu Minh, họ vô cùng kinh ngạc.
Đám thân thích không thể nào ngờ được nhà họ Lý - một trong bốn gia tộc lớn của Kinh Thành, một trong mười tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ lại giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh.
"Vì sao?"
"Sao lại là anh ta?"
"Sao anh ta lại được trở thành gia chủ mà không phải thái tử, cậu hai hay cậu năm chứ".
"Vì tôi có bản lĩnh hơn họ". Khi tất cả mọi người nhà họ Lý đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu và nghi hoặc, Lý Thiệu Minh dùng tay dập tắt điếu thuốc, nghiền nó thành bột phấn. Anh từ từ đứng dậy đi đến chỗ gia chủ nhà họ Lý, cái ghế bành sau lưng ông cụ.
Lúc này, thái tử kinh ngạc nhìn anh, thím hai nhìn anh như không thể tin được. Cậu năm thì mờ mịt nhìn anh, cảm thấy đây là mơ, không phải sự thật.
Vị trí gia chủ này là do Lý Thiệu Minh đích thân đề nghị với ông cụ. Ông cụ đã đồng ý với anh, hôm nay sẽ triệu tập tất cả người nhà họ Lý, để cả nhà họ Lý, thậm chí là cả ba gia tộc lớn ở Kinh Thành và tất cả mọi người ở Hoa Hạ này đều biết, từ nay về sau Lý Thiệu Minh sẽ đứng đầu nhà họ Lý.
Anh đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Trước mặt tất cả người nhà họ Lý, những cậu ấm do ba gia tộc lớn ở Kinh Thành phái đến, và cả đại diện của các tập đoàn, Lý Thiệu Minh đi nhanh đến cạnh ông cụ. Khi quản gia lấy một cái ghế đến cho ông cụ để ông cụ ngồi bên cạnh ghế bành, Lý Thiệu Minh mới phất tay áo rồi ngồi lên ghế bành.
Ngồi ngay ngắn giữa đại sảnh nhà họ Lý, đôi mắt sáng rực lạnh lẽo của anh lướt qua tất cả những người có mặt ở đây.
"Ông, sao ông lại làm vậy? Tại sao lại để Lý Thiệu Minh làm gia chủ? Cháu không phục!" Cậu năm tính cách nóng nảy thẳng thắn, liền đứng dậy kháng nghị với ông cụ.
Đồng thời, cậu ta cũng nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt thù hận.
Cậu ta khó khăn lắm mới cố gắng vào được công ty Thiên Châu, có cơ hội thám thính tình báo của công ty Thiên Châu cho nhà họ Lý. Cậu ta trả giá vì nhà họ Lý nhiều như vậy, thế mà gia chủ mới của nhà họ Lý không phải cậu ta mà là Lý Thiệu Minh.
"Ngu xuẩn". Thấy cậu năm không phục, Chu Bảo Bảo chỉ ngồi một bên cười khinh.
Với thân phận hiện giờ của Lý Thiệu Minh, thực ra anh chả phải ham cái chức gia chủ này. Nhà họ Lý đã suy bại rồi, trừ chút danh vọng thì chỉ còn là một gia tộc sắp phá sản chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi. Khi tập đoàn nhà họ Lý phá sản, tất cả những người nhà họ Lý này sẽ tay trắng. Lý Thiệu Minh niệm tình xưa, anh vẫn coi mình là người nhà họ Lý. Hại nhà họ Lý phá sản chỉ là trò chơi cỏn con mà anh chơi với nhà họ Lý mà thôi, anh sẽ giúp nhà họ Lý hưng thịnh lại.
Chương 255: Gia chủ Lý Thiệu Minh
"Anh Lý, tên Lý Phong đó chạy rồi. Nhưng hắn đã bị Cuồng Phong bắn trúng rồi, trên mặt đất có rất nhiều máu, có lẽ đã bị thương nặng". Mười mấy giấy sau, Chu Bảo Bảo lại xuất hiện cạnh Lý Thiệu Minh, dùng khăn lụa thấm vết máu đen.
"Hắn chạy rồi?", Lý Thiệu Minh hỏi
"Phải, hắn chạy thoát rồi", Chu Bảo Bảo nói.
"Lý Phong là cao thủ Thần Cấp cấp cao. Tuy hắn chỉ là một kẻ bộc phát năng lực mới học võ công được mấy tháng nhưng cấp bậc lại cao hơn chúng ta. Cho dù tôi tính đúng, nếu Cuồng Phong nổ súng nhất định sẽ bắn trúng tim hắn, nhưng không ngờ hắn lại tránh được. Nhưng cho dù chúng ta không bắn trúng tim hắn thì có lẽ vị trí cũng chỉ ở quanh tim thôi. Võ công hắn khá mạnh, có lẽ chạy không xa đâu". Nhận lấy chiếc khăn lụa trong tay Chu Bảo Bảo, anh thầm tính toán lượng máu của Lý Phong: "Kể từ bây giờ, lập tức cho các anh em phong tỏa toàn thành phố. Đường cao tốc, đường mòn ra ngoại ô, đất hoang và cả tình trạng của các máy bay tư nhân của mấy nhà giàu nữa".
"Rà soát trọng điểm ở bệnh viện, phòng khám tư nhân, nhà nghỉ, nhà cho thuê và các khu nhà ở cũ, và cả bãi đỗ xe ngầm, các sân thượng của khu trung tâm thương mại và cả những nơi có thể soát người nữa. Chu Bảo Bảo, cậu đích thân dẫn người đến nhà cũ của Lý Phong. Hắn bị trọng thương, hắn cần thuốc".
"Được". Chu Bảo Bảo gật đầu, lập tức nhìn về phía đại ca thứ hai của thành phố - anh Hổ.
Anh Hổ vội vàng cấp hai trăm người cho Chu Bảo Bảo để họ phối hợp với cậu ta tới nhà cũ của Lý Phong bắt người. Đồng thời, anh Hổ lại gọi điện cho các đàn em của tất cả các thế lực có máu mặt phong tỏa Kinh Thành.
"Đội trưởng Lưu, phát lệnh truy nã Lý Phong đi, truy nã cấp S, tội phạm hàng đầu ở Kinh Thành", Liễu Bân nói với người dẫn đầu của đội cảnh sát.
"Vâng, giờ tôi sẽ cho người phát lệnh truy nã ngay", người dẫn đầu nói.
"Đáng ghét thật, để Lý Phong chạy thoát rồi". Khi mọi người đang bận phong tỏa toàn thành phố để tìm Lý Phong, Hoa Anh Hùng đang đứng cạnh Lý Thiệu Minh bực tức nói.
"Vẫn may là hắn đã bị Cuồng Phong bắn bị thương, có lẽ vẫn sẽ bị chúng ta bắt được thôi. Cho dù anh muốn báo thù thì tôi vẫn phải kiếm được một trăm tỷ tệ tiền thưởng, tôi nhất định sẽ giúp anh bắt được hắn. Nếu không sao tôi có tiền mà nuôi mấy tên ẻo lả chứ? Phải không?" Lý Thiệu Minh nở nụ cười lạnh nhạt, anh bình tĩnh nhìn Hoa Anh Hùng.
".........", Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, sắc mặt Hoa Anh Hùng trắng bệch, không dám ho he gì.
"Dám nói tôi là gay, khi nào rảnh xem tôi xử lý anh như thế nào!", đôi mắt Lý Thiệu Minh tràn ngập lửa giận.
".....". Nghe vậy, cơ thể Hoa Anh Hùng lại run lên.
Lúc này, có cảnh sát kiểm tra đám đàn em Lý Phong mang tới Hoa Hạ chuyến này, xem chúng còn sống không. Đám đàn em này đều là những kẻ liều mạng, quá nửa chúng không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ. Chúng có vũ khí mang hỏa lực, cực kỳ nguy hiểm. Để bảo đảm an toàn bên này, khi Lý Phong và Lý Thiệu Minh gặp mặt đã hạ lệnh cho mọi người nổ súng không hề do dự. Cuộc chiến này, toàn quân Lý Phong gần như bị diệt, còn bên Lý Thiệu Minh không ai thương vong.
"Chúng ta cũng tìm một cái máy bay giúp anh Lý bắt Lý Phong đi", Lôi Tiểu Minh lập tức tìm máy bay.
"Liễu Bân, xem ra phải phải người phát lệnh truy nã nữa rồi".
"Sĩ quan Lý, tôi sẽ cho người phát lệnh truy nã". Mặt Liễu Bân không biểu cảm, trong lòng hơi áy náy.
Kể từ sau khi Lý Thiệu Minh xuất hiện, anh ta đã quá dựa dẫm vào lực lượng của Lý Thiệu Minh. Tuy Hàn Vũ Triết không phải kẻ quan trọng gì nhưng cũng là một tên nguy hiểm. Lần hành động này họ không bắt được hai tội phạm lớn này thế nên anh ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
"Chẳng có gì đáng tiếc cả. Cho dù là Lý Phong hay Hàn Vũ Triết cũng đều là cao thủ Thần Cấp. Nếu chúng ta cứ muốn bắt chúng, ép chúng khiến chúng cuống lên muốn liều mạng với chúng ta thì chúng ta nhất định sẽ phải trả giá đắt. Kẻ xấu đáng ghét, chết thì cũng chết thôi. Nhưng nếu có người tốt chết vì trận chiến này thì tôi nhất định sẽ thấy áy náy". Lý Thiệu Minh hình như nhìn nhận được suy nghĩ của Liễu Bân, anh lấy ra một điếu thuốc châm lửa rồi nhìn Hiên Tịnh Vũ đứng cạnh mình.
"Em sợ à?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Cũng không sợ, chỉ là khá bất ngờ thôi, không ngờ Lý Phong sẽ trở nên như vậy", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Là thành phần tội phạm nổi tiếng ở nước ngoài rồi. Ngay cả những kẻ như Hàn Sương, Tà Phong và Hỏa Sơn cùng làm việc cho hắn, cũng là điều bình thường", Lý Thiệu Minh mỉm cười.
"Ừm", Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
Cô luôn là người kết thúc câu chuyện. Mỗi một từ "ừm" của cô khiến rất nhiều người không biết nói chuyện với cô như thế nào. Muốn nói thì Lý Thiệu Minh chỉ có thể chủ động bắt chuyện.
"Về nhà với anh nhé? Giải quyết xong Lý Phong thì vẫn còn bên nhà họ Lý nữa, anh còn thiếu một buổi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ nữa", Lý Phong mỉm cười nói với cô.
"Em...", Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu đôi mày thanh tú.
"Đừng rối rắm nữa, chúng ta chắc chắn sẽ ở bên nhau, mãi mãi không lìa xa. Về nhà họ Lý với anh đi, làm con dâu nhà họ Lý, vợ của cậu ba. Em không ở bên cạnh anh, anh sẽ phân tâm. Chỉ khi em ở cạnh anh, anh mới có thể toàn tâm toàn lực làm việc. Em rất tuyệt vời, em là động lực để anh sống nốt quãng đời còn lại. Hơn nữa, thấy em phải chịu chèn ép ở bên ngoài, anh sẽ đau lòng lắm. Về nhà với anh đi, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa", Lý Phong nói.
"Chuyện lần này là do em gây nên...". Hiên Tịnh Vũ thấy hơi tủi thân. Cô không khỏi bĩu môi, nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt đáng thương.
"Là do chị anh đuổi em đi, sao có thể trách em được?". Lý Thiệu Minh mở rộng hai tay, mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Anh vô cùng yêu cô gái này, anh đã quen với việc có cô ở bên. Anh sẽ đối xử tốt với cô, cố hết sức có thể để bảo vệ cô.
Chương 251: Lý Phong trốn thoát
Một người bình thường như Lý Phong lại đột nhiên có được võ công tuyệt thế, tính cách thay đổi thất thường, đến giờ đã giết vô số người. Nếu Lý Phong chạy thoát như vậy thì có lẽ hắn sẽ báo thù xã hội, làm hại nhiều người bình thường với võ công tuyệt thế của hắn.
Lý Thiệu Minh sao có thể để hắn trốn thoát?
Bên này, Lý Phong tránh khỏi lực lượng truy bắt, đang tìm cách trốn khỏi nước.
Hắn vô cùng phẫn nộ, không cam tâm. Hắn không tin mình lại thua Lý Thiệu Minh. Hắn phải chạy trốn, tuy hôm nay đã thua nhưng hắn vẫn là đại ca của tất cả tổ chức xã hội đen quốc tế, hắn còn rất nhiều đàn em. Hắn tin là hắn sẽ có ngày xoay chuyển tình thế. Chỉ cần qua được lần này là hắn sẽ lại trở thành người nắm binh quyền, đưa đám đàn em hắn tập hợp lại đến giết Lý Thiệu Minh báo thù.
Hai tiếng sau, quân đoàn Lý Thiệu Minh cuối cùng cũng tìm được dấu vết của Lý Phong. Phương hướng thì có vẻ như định đến Tuyết Sơn. Lý Thiệu Minh dẫn đầu năm cái máy bay chiến đấu của quân đoàn, mười cái trực thăng vũ trang tiến hành tấn công quy mô lớn.
"Lý Thiệu Minh, mày muốn chết đúng không!". Trên ngọn Tuyết Sơn to lớn, Lý Phong gào to, một luồng kiếm khí bay tới Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh không nói gì, anh hóa thành một bóng đen lớn, bóng đen lóe qua né kiếm khí của Lý Phong. Anh xuất hiện trước mặt Lý Phong, phất thanh bảo kiếm Xích Tiêu tới chỗ Lý Phong.
"Lý Thiệu Minh, mày dám được nước lấn tới hả! Mày không những diệt toàn quân ở Hoa Hạ của tao mà còn cướp vợ tao. Hôm nay mà không giết mày, chém tứ chi và đầu mày thì không thể nào thỏa được mối hận trong lòng tao".
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày!". Lý Phong nhanh chóng chắn lại đòn công kích từ thanh bảo kiếm, hắn giơ tay trái lên trời.
Một tiếng vút vang lên, trên đỉnh đầu Lý Thiệu Minh và Lý Phong xuất hiện một vòng xoáy màu đen.
Cùng đó, Lý Phong đột nhiên thay đổi, hóa thành một bóng đen lớn giống Lý Thiệu Minh.
"A!". Mắt Lý Phong đầy ánh đen, chân khí đen dày đặc bao quang hắn không ngừng mở rộng, hai tay nắm chặt lấy bảo kiếm huơ về phía Lý Thiệu Minh.
Anh nhanh chóng dùng bảo kiếm Xích Tiêu chặn lại.
Kiếm kêu ong ong, bảo kiếm của Lý Phong đánh mạnh vào bảo kiếm Xích Tiêu khiến nó cong lại, người anh bị lực lớn của Lý Phong hất ra ngoài.
Lý Phong nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, hai tay nắm bảo kiếm tiếp tục huơ tới.
Lý Thiệu Minh dùng bảo kiếm chặn lại. Bóng Lý Phong lóe lên, nhanh chóng xuất hiện sau Lý Thiệu Minh, lại huơ mạnh kiếm đến.
Sau khi Lý Phong và Lý Thiệu Minh liên tiếp giao đấu mười chiêu, thấy tốc độ Lý Phong dần chậm lại, Lý Thiệu Minh đột nhiên gào lên một tiếng rồi nhanh chóng biến mất trước mặt Lý Phong.
Kiếm Lý Phong đâm vào không khí, mắt hắn lộ ra sự kinh ngạc.
Tiếp đó, Lý Thiệu Minh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lý Phong, đạp mạnh vào người hắn.
Lý Phong bị đá bay ra ngoài, anh lập tức rút ra một nắm kim bạc từ tay trái rồi phất kim về phía Lý Phong.
Thấy vậy, đồng tử Lý Phong co rút lại, nhanh chóng nghiêng người qua, dùng kiếm đỡ trước mặt mình.
Một loạt tiếng keng giòn tan, kim châm của Lý Thiệu Minh găm đầy lên kiếm của Lý Phong.
Lý Thiệu Minh lại xuất hiện trước mặt Lý Phong, đâm kiếm vào hắn.
Lý Phong lập tức dùng kiếm ép xuống, đè kiếm của Lý Thiệu Minh lại.
Nhưng khoảnh khắc khi Lý Phong ép kiếm Lý Thiệu Minh, anh đã nhanh chóng buông kiếm ra rồi đấm mạnh vào Lý Phong.
Bị Lý Thiệu Minh đánh trúng, Lý Phong vội vàng lui ra sau.
Bảo kiếm của Lý Thiệu Minh rơi xuống đất, chân anh đã hất nó lên rồi nhanh chóng nắm lấy, một luồng kiếm khí hất đến chỗ Lý Phong.
Thấy luống kiếm khí sắc bén phất tới, Lý Phong nhanh chóng dựng thẳng bảo kiếm trước người.
Một tiếng ầm vang lên, Lý Phong bị kiếm khí sắc bén của Lý Thiệu Minh đánh bay ra.
"Mày giả mạo tao chiếm lấy vị trí người nắm binh quyền của tao, phung phí hết tài sản hàng trăm tỷ của tao ở nước ngoài, giết đàn em của tao, tao không tính toán với mày. Còn mày thì sao, đến Hoa Hạ bắt cóc Hiên Tịnh Vũ, còn dám giết gia chủ Hồng Môn để bôi nhọ thanh danh lính đánh thuê của tao, hôm nay tao phải dạy mày một trận tử tế!"
Vừa nói anh vừa gào to, đấm vào ngực Lý Phong, một luồng chân khí màu đen đánh mạnh vào Lý Phong.
Bị từng luồng chân khí đánh trúng, Lý Phong hộc ra một ngụm máu tươi, bị đánh trúng tới nỗi không ngừng lăn lộn.
Mắt Lý Thiệu Minh xuất hiện ánh đen dày đặc, trong luồng chân khí của anh xuất hiện mười tám con rồng đen khổng lồ, trên đỉnh đầu anh xuất hiện một vòng xoáy màu đen lớn.
Lý Phong vừa bò dậy, thấy mười tám con rồng đen đó lao về phía mình, sắc mặt hắn thay đổi.
Hắn gào to, bên ngoài cơ thể xuất hiện lớp chân khí dày đặc.
Một tiếng ầm vang lên, chân khí Lý Thiệu Minh phát ra đánh mạnh vào lớp chân khí bảo vệ của Lý Phong, khiến hắn bay mạnh ra ngoài.
Hắn ta rơi bịch xuống Tuyết Sơn, ngã lộn nhào trên lớp tuyết đọng.
Khi Lý Phong thôi ngã lộn nhào, đôi mắt hắn toàn là thù hận, hắn cố gắng đứng lên.
Đột nhiên hắn phun ra máu tươi, bóng đen cơ thể hắn ngưng tụ lại thành thực thể, biểu cảm vô cùng mệt mỏi.
Mà Lý Thiệu Minh cũng hóa thành hình dáng ban đầu. Anh cầm bảo kiếm Xích Tiêu, đi từng bước đến chỗ Lý Phong.
"Mày có võ công tuyệt thế, tuy không phải quá thông minh sáng suốt, nhưng cũng khá khôn ranh. Cho dù tao tống mày vào ngục thì cái ngục canh phòng nghiêm ngặt nhất cũng không giữ được mày. Không giết mày thì tao thực sự không ngủ ngon được đâu...". Lý Thiệu Minh vừa đi đến chỗ Lý Phong, đáy lòng nổi lên sát ý...
Chương 252: Sát ý của Lý Thiệu Minh
"Lý Thiệu Minh, mày không giết được tao đâu!". Lý Phong đột nhiên gào lên, một luồng kiếm khí phất về phía Lý Thiệu Minh. Đọc nhanh tại Vietwriter
Một tiếng ầm vang lên, kiếm khí của Lý Phong va chạm mạnh mẽ với khí chưởng của Lý Thiệu Minh, nổ tung ngay tại chỗ.
Chân khí còn chưa tản hết, Lý Phong đã xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, đâm mạnh vào anh.
Anh lạnh lùng nhìn Lý Phong, chỉ mạnh thanh bảo kiếm Xích Tiêu vào hắn.
Thấy bảo kiếm trong tay sắp đâm trúng Lý Thiệu Minh, người Lý Phong đột nhiên nghiêng mạnh, người hắn lật hẳn ra.
"Lý Thiệu Minh, đồ chó nhà mày, mày dám chơi đểu tao à?". Đôi mắt Lý Phong tràn đầy thù hận, hắn phẫn nộ nhìn Lý Thiệu Minh.
Lý Phong và Lý Thiệu Minh không những có diện mạo giống nhau mà cơ thể và thế tay cũng khá giống nhau. Nếu vừa nãy Lý Phong không kịp thời thu tay lại, bảo kiếm của hắn còn chưa đâm trúng bụng Lý Thiệu Minh thì kiếm của Lý Thiệu Minh đã đâm xuyên đầu hắn rồi. Cho dù hai người họ đều có chân khí bảo vệ, nhưng nhát kiếm này của Lý Thiệu Minh sẽ làm tổn hại không ít chân khí bảo vệ của hắn.
"Lý Phong, tao muốn giết mày, mày nghĩ tao đang chơi đùa với mày sao?". Thấy Lý Phong nhìn mình với ánh mắt thù hận, Lý Thiệu Minh nở nụ cười lạnh lùng.
"Cái gì?", Lý Phong khẽ nhíu mày.
Đột nhiên Lý Thiệu Minh nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lý Phong, đâm thẳng vào người hắn.
Giờ Lý Phong mới quay người qua chặn kiếm trước mặt, kiếm của Lý Thiệu Minh đã đâm vào kiếm hắn, khiến hắn chấn động mạnh mẽ rồi bay ra ngoài.
Tiếp đó, anh nhanh chóng rút súng đặc chế trong người mình ra rồi bắn vào Lý Phong.
Sắc mặt Lý Phong thay đổi, thanh chóng giơ kiếm ra chắn.
Một viên đạn của Lý Thiệu Minh bắn mạnh vào kiếm Lý Phong, sự dao động đó khiến hắn không khỏi lui về sau hai bước.
Lý Thiệu Minh liên tục bóp cò, Lý Phong cũng mải chắn đến nỗi không ngừng lui sau.
Khi bắn ra viên đạn cuối cùng, anh xuất hiện sau lưng Lý Phong, phất kiếm đến chỗ hắn.
Liên tiếp nhiều viên đạn khiến Lý Phong đã có phản ứng theo bản năng, hắn lấy kiếm chắn viên đạn bay tới. Khi Lý Thiệu Minh đột nhiên xuất hiện sau lưng Lý Phong, hắn không phản ứng kịp, hắn vẫn cho rằng Lý Thiệu Minh sẽ tiếp tục bắn đạn vào mình.
Khi Lý Phong vội vàng quay người lại, thấy Lý Thiệu Minh lại phất kiếm đến chỗ mình, hắn muốn giơ kiếm lên đỡ nhưng đã không kịp. Một tiếng bịch vang lên, kiếm của Lý Thiệu Minh chém mạnh vào chân khí bảo vệ của Lý Phong, lớp chân khí dao động dữ dội.
Lý Phong bị Lý Thiệu Minh đè lên mặt đất, không thể nào dùng võ công được, hắn đấm về phía Lý Thiệu Minh để phản kích.
Lý Thiệu Minh không tránh, tiếp tục đập mạnh chuôi kiếm vào mặt Lý Phong.
Bốp!
Mỗi một lần Lý Phong đấm Lý Thiệu Minh, anh lại dùng chuôi kiếm đập mạnh vào mặt Lý Phong.
Khi Lý Phong đấm mười đấm lên mặt Lý Thiệu Minh, anh cũng đập chuôi kiếm lên mặt hắn đúng mười cái
Dần dần, lớp chân khí bảo vệ của Lý Phong dần trở nên bất ổn.
Cảm thấy lớp chân khí của mình dần yếu đi, sắc mặt Lý Phong vô cùng hoảng hốt.
Hắn điên cuồng kêu la, không ngừng đấm vào mặt Lý Thiệu Minh.
Mà Lý Thiệu Minh không tránh, vẫn dùng chuôi kiếm đánh vào mặt hắn.
Liên tục mười cái, Lý Phong bắt đầu hoảng sợ, một tiếng bụp vang lên, đột nhiên anh dùng chuôi kiếm đánh vỡ chân khí bảo vệ của Lý Phong.
Khi Lý Phong bắn chưởng về phía Lý Thiệu Minh, anh nghiêng đầu, tóm lấy cổ áo Lý Phong xách lên, sau đó ném tung hắn đi, lại đá một cú tới khiến Lý Phong bay vèo.
".....". Một tiếng phụt vang lên, Lý Phong quỳ trên nền tuyết, không ngừng ói máu.
Không có chân khí bảo vệ cơ thể, Lý Phong bị cú đá của Lý Thiệu Minh làm gãy ba cái xương sườn.
"Lý Phong, lần này mày chết chắc rồi". Lý Thiệu Minh cầm thanh bảo kiếm Xích Tiêu, lạnh lùng đi đến chỗ Lý Phong.
"A!!!!"
Giẫm lên nền tuyết không ngừng lăn lộn, Lý Thiệu Minh nắm chặt bảo kiếm phất đến chỗ Lý Phong. Lý Phong không thể nào là đối thủ của anh.
Lý Thiệu Minh tức giận, mắt anh tóe ra ánh đen, cơ bắp toàn thân căng chặt, anh đã hạ quyết tâm phải giết Lý Phong. Mà Lý Phong đã phát điên, ánh sáng đen cũng lóe ra trong mắt hắn, hắn dùng hết toàn lực huơ kiếm về phía Lý Thiệu Minh.
"Mày hận tao cướp đi Tịnh Vũ của mày, vậy sao mày không nghĩ nguyên nhân là do mình đi? Là do mày đối xử tệ với Tịnh Vũ, không nhường nhịn cô ấy. Tính cách cô ấy lạnh lùng, đôi khi nói chuyện trông giống như đang coi thường người khác. Tuy có vẻ như đây là khuyết điểm, nhưng tao đã tiếp xúc lâu với cô ấy, tao mới phát hiện đây là bản tính của cô ấy. Nếu mày đã yêu cô ấy thì mày phải yêu tất cả mọi thứ của cô ấy. Khi tao biết Tịnh Vũ, mày đang bỏ nhà ra đi, nghe nói không chỉ một lần mà đã là lần thứ tư thứ năm rồi, hơn nữa mày còn từng làm bố của Tịnh Vũ tức đến nỗi phải nhập viện. Nếu mày thực sự yêu cô ấy thì cho dù cô ấy đối xử với mày như thế nào, mày đều phải cố gắng hết sức khiến cô ấy dần dần yêu mày. Cô gái mày không thương không yêu thì tất nhiên sẽ có người khác thương. Cô gái mà mày bỏ rơi, tao đối xử tốt với cô ấy thì có gì là sai?", Lý Thiệu Minh nói.
"Không phải, không phải...", đôi mắt Lý Phong trở nên mờ mịt.
Phía chân trời có tiếng trực thăng. Cuồng Phong, Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy và Lôi Tiểu Minh đã tìm tới. Họ thấy bên này có khả năng sẽ xảy ra tuyết lở nên vội đi đón Lý Thiệu Minh.
Thấy trực thăng đang tìm kiếm họ, Lý Thiệu Minh hơi híp mắt lại. Anh suy nghĩ chốc lát rồi lấy ra một tờ tài liệu nhăn nhúm, lại ném một cây bút máy đã gãy cho Lý Phong: "Đây là đơn ly hôn của mày và Tịnh Vũ, mày ký đi".
"Đồ khốn nạn!". Thấy đơn ly hôn và nửa cái bút máy trước mặt, đôi mắt Lý Phong tóe lửa.
Hắn tức điên lên, ngồi dậy xé vụn đơn ly hôn. Tiếp đó, hắn nhìn Lý Thiệu Minh điên cuồng cười lớn: "Lý Thiệu Minh, chúng ta đã đánh đến mức này rồi mà mày còn nhớ đến Hiên Tịnh Vũ. Mày muốn tao ly hôn với Hiên Tịnh Vũ sao? Không thể nào! Lý Phong này không sợ chết đâu, cho dù tao có chết cũng không ký đơn ly hôn. Lý Thiệu Minh, tao khuyên mày hãy từ bỏ đi. Tao không bao giờ cho chúng mày ở bên nhau, cho dù tao chết tao cũng muốn chúng mày sống có danh mà không có phận. Ha ha ha, đời này của tao cũng không uổng!"
"Lý Thiệu Minh, nếu tao chết rồi, Hiên Tịnh Vũ sẽ trở thành quả phụ. Mày đi mà yêu quả phụ đi, ha ha ha!", Lý Phong điên cuồng cười.
"Mày!". Đôi mắt Lý Thiệu Minh tỏa ra ánh sáng đen, anh chỉ bảo kiếm vào Lý Phong.
"Tới đi, giết chết tao đi. Tao không sợ chết, tao đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết. Dù sao thì giờ tao cũng không còn gì nữa rồi". Lý Phong nói, mắt hắn đột nhiên đỏ lên. Tuy nói vậy nhưng hắn biết mình không trốn nổi khỏi Lý Thiệu Minh, hắn đã thua rồi.
Chương 253: Giết tao đi!
Trong lúc Lý Phong ngồi trên nền tuyết khóc một lúc lâu, Lý Thiệu Minh từ từ thu bảo kiếm Xích Tiêu lại.
“Lý Thiệu Minh, sao mày thu kiếm lại? Sao mày vẫn chưa giết tao!?”, thấy Lý Thiệu Minh cất bảo kiếm vào bao, ánh mắt Lý Phong bỗng trở nên giận dữ, hắn nổi điên gân cổ lên gào rống.
“Chẳng lẽ, mày muốn giày vò tao? Nhốt tao vào tù rồi tra tấn sống không bằng chết!?”
“Lý Thiệu Minh, mày ác lắm!”
“Mày có tư cách gì để nói tao ác sau tất cả tội lỗi của mày? Mày muốn tao giết mày? Tao sẽ không làm điều đó, nếu tao giết mày thì khác gì loại người như mày chứ?”, Lý Thiệu Minh hừ một tiếng cười khẩy.
“Ý mày là gì?”, Lý Phong nhíu mày khó hiểu.
“Mày nên bị trả giá đắt cho hành động của mình, nhớ lại xem mày đã hủy diệt Hồng Môn hải ngoại theo cách tàn nhẫn thế nào”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nói.
Mặt Lý Phong biến sắc, hắn biết nếu bản thân rơi vào tay Hoa Anh Hùng, một kẻ tràn đầy lửa hận mối thù diệt tộc thì chỉ có sống không bằng chết. Bản chất hắn là một kẻ nhát gan, chỉ qua từ biến cố hoán đổi thân phận với Lý Thiệu Minh rồi hưởng lợi tiền tài và thế lực của anh ở bên nước ngoài mà có được sức mạnh như ngày hôm nay, từ đó cho bản thân quyền ỷ thế chà đạp người khác.
“Đừng đùa…mày có thể giết tao ngay lúc này! Giao tao cho hắn tao thà tự sát!”, nói xong hắn cầm thanh bảo kiếm kề lên cổ, lưỡi kiếm sắc nhọn cứa một vết chảy máu trên cổ.
Lý Thiệu Minh thấy vậy nhanh tay bắn một chưởng chân khí thổi bay vũ khí của hắn ra xa, sau đó tung một cú đá khiến hắn bật ngửa ra đằng sau, đồng thời thi triển vòng tròn kết giới đặc biệt hạn chế chuyển động của hắn, trong kết giới dần hình thành những sợi xích chân khí màu đỏ trói buộc chân tay của hắn.
Nhìn Lý Phong giãy giụa khỏi xiềng xích trói buộc, Lý Thiệu Minh không khỏi buồn cười: “Tao có thể cho mày hai sự lựa chọn, một là ký vào đơn ly hôn với Hiên Tịnh Vũ rồi tao sẽ giảm hình phạt cho mày, hai là tao sẽ giao mày cho Hoa Anh Hùng mặc hắn xử lý mày thế nào cũng được tao không quan tâm”.
“Lựa chọn nào có lợi hơn không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Giảm hình phạt cho mày cùng lắm là tống vào nhà giam của tao cải tạo nhẹ nhàng, tao thấy mày cũng là kẻ có tiềm năng, ít nhất nếu quy phục tao mày sẽ được bảo kê”.
Lý Phong không còn kêu gào giãy giụa nữa, mặt hắn trầm xuống, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu. Đột nhiên, hắn nắm chặt tay rồi gằn giọng nói: “Muốn tao làm thủ hạ của mày? Nằm mơ đi!”
Dứt lời, hắn nhắm mắt lại như đang chờ đợi Lý Thiệu Minh tiếp tục đánh hắn, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng, nội thương của hắn đang có chiều hướng nghiêm trọng hơn. Tuy nói rằng Lý Phong sở hữu võ công tuyệt thế nhưng bản chất hắn vẫn là một người bình thường, công lực thâm hậu đều nhờ vào dùng số lượng lớn đan dược và tu luyện tà công trong thời gian ngắn. Hắn đã rút ngắn quá trình tu luyện võ công phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể đột phá cấp bậc như những cao thủ khác nên phòng thủ của hắn rất yếu, cơ thể dễ đạt tới giới hạn theo cách tấn công bừa bãi không chiến lược của hắn. Vì vậy, trận đấu này Lý Thiệu Minh có thể dễ dàng đánh bại Lý Phong mà không cần tốn quá nhiều sức như với các cao thủ võ lâm Hoa Hạ.
Mặc dù không thể phủ nhận đòn tấn công của Lý Phong rất thâm độc nhưng lại dễ dàng hóa giải vì hắn chỉ chú trọng tấn công mà bỏ qua phòng thủ bản thân.
Trái lại với sự kỳ vọng của Lý Phong, Lý Thiệu Minh không hề ra tay đánh hắn mà chỉ nhàn nhạt nói: “Cho dù mày đã làm nhiều chuyện có lỗi nhưng Hiên Tịnh Vũ không muốn mày chết. Dù gì mày cũng là chồng cũ của cô ấy, tuy cô ấy không có tình cảm với mày nhưng còn tình nghĩa. Mày đã bao nhiêu lần gây chuyện và làm nhiều việc có lỗi với cô ấy, mày đã bao giờ tự hỏi bản thân xứng với cô ấy chưa?”
“Những ai làm khổ người tao yêu, tao muốn kẻ đó phải trả giá, thậm chí có thể giết chết kẻ đó, nhưng Hiên Tịnh Vũ không muốn mày chết, cô ấy chỉ hy vọng mày bị xét xử đúng với quy định của pháp luật. Chính tao đang cho mày một cơ hội làm lại từ đầu, quy phục tao trở thành thủ hạ của tao thì mày sẽ không phải ngồi tù ở Hoa Hạ và tao không bao giờ bạc đãi đàn em của mình. Hoa Anh Hùng cái đên trói gà không chặt đó vốn cũng không làm gì được mày, nhưng nếu mày vẫn nhất quyết không ký đơn ly dị thì tao có thể giúp hắn hành hạ mày sống không bằng chết!”, Lý Thiệu Minh đe dọa.
Môi Lý Phong giật giật không nói nên lời, ánh mắt hắn rơi vào khoảng không vô định và ngồi ngây ra một lúc. Khoảng một phút sau, hắn nghiến răng cố mở miệng nói: “Được…tao sẽ ký”.
Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn hắn, châm một điếu thuốc lá rồi phát tín hiệu cho nhóm Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Đại Quân đang ở trên trực thăng xuống.
“Các cậu giúp tôi áp chế hắn mang về nhà giam của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh Lý vất vả rồi, chuyện cỏn con này cứ để chúng tôi”, Chu Bảo Bảo nhiệt tình nói sau đó nhìn sang Lý Phong đang nằm chật vật trên nền tuyết không quên mỉa mai khinh bỉ một câu.
“Loại cao thủ tà công dùng đan dược như mày còn lâu mới là đối thủ của anh Lý, tao sẽ không bỏ qua cho mày vì bắn độc vào bổn công tử tao đâu!”
“Chê bổn cô nương không biết đánh võ à? Về trại giam rồi tôi cho anh biết sức mạnh thực sự của tôi!”, Triệu Thế Hy cũng không chịu thua kém.
“Phải rồi, Đại Quân, anh chuẩn bị cho tôi một mẫu đơn ly hôn mới, hắn xé mất bản cũ rồi”.
“Được”, Đại Quân gật đầu rồi lạnh lùng liếc qua Lý Phong, trong lòng nghĩ đúng là cái đồ không biết tốt xấu.
Lôi Tiểu Minh vừa mới xuống trực thăng cảm thấy hơi khó hiểu: “Anh Lý, anh định thu phục hắn làm thủ hạ sao? Nhỡ sau này…”
“Tôi sẽ có nhiều cách để giáo huấn hắn, nếu hắn có bản lĩnh lật đổ được tôi thì cứ việc”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói, hút một hơi thật sâu rồi nhả ra làn khói trắng.
“Vậy còn bên Hoa Anh Hùng, nếu chúng ta giữ hắn lại thì số tiền…”, Cuồng Phong cảm thấy quyết định thu phục Lý Phong không thỏa đáng cho lắm.
“Cậu không hiểu, có kẻ như Lý Phong trong đội ngũ cũng góp phần kiếm được nhiều hơn so với số tiền Hoa Anh Hùng bỏ ra đấy. Còn về Hoa Anh Hùng thì cậu không cần phải lo, hắn không thể can dự vào quyết định của tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
…
Sau khi quay trở lại biệt thự trên núi, Lý Thiệu Minh không vội đến trại giam gặp Lý Phong mà xử lý vết thương trước, đòn tấn công của Lý Phong hiểm độc không hề đơn giản. Hiên Tịnh Vũ ngồi bên cạnh giúp anh băng bó vết thương hai mắt đỏ lên, sống mũi hơi cay: “Chuyện này đều do em…”
“Sớm muộn gì anh cũng phải đụng độ với Lý Phong thôi. Không phải lỗi tại em, đừng tự trách mình, Lý Phong định bắt em đi thì phải bước qua xác anh”, Lý Thiệu Minh vừa nói vừa vuốt tóc mai tán loạn trên trán của cô.
Lúc hai người đang tình cảm với nhau, cửa phòng đột nhiên mở tung ra. Hoa Anh Hùng xông vào đứng trước mặt anh lớn tiếng: “Cậu Lý, không phải cậu đã chấp nhận sẽ giúp tôi trả thù sao? Tôi nghe đàn em của mình nói cậu giữ hắn làm việc cho mình? Cậu bảo tôi phải làm sao đây?”
“Tôi chưa bao giờ đồng ý với anh, với lại nguyên tắc làm việc của tôi là tiền trao cháo múc, anh vẫn chưa đưa tiền cho tôi đâu”, Lý Thiệu Minh nhàn nhạt nói.
“Tôi, tôi có thể đưa cậu ngay bây giờ!”, Hoa Anh Hùng nói.
“Xin lỗi, giờ tôi không cần. Tôi chưa bao giờ nhận lời sẽ giúp anh báo thù, thật ra ngay từ đầu mục đích chính của tôi là giải quyết chuyện của Lý Phong và của Hiên Tịnh Vũ, gia tộc của anh bị hủy diệt tôi vốn không quan tâm”.
“Tôi có thể tăng số tiền lên gấp đôi! Hãy giao Lý Phong cho tôi!”, Hoa Anh Hùng hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh nghĩ với năng lực của bản thân thì có thể giết được Lý Phong sao? Hắn chưa giết anh là may đấy. Giao cho anh cũng được thôi, nhưng tôi sẽ không chịu trách nhiệm bảo vệ anh trước bất kỳ rủi ro nào, hắn trốn thoát hay giết anh đều không liên quan đến tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“…”, Hoa Anh Hùng cứng họng. Hắn rơi vào trầm tư một lúc lâu, lời Lý Thiệu Minh nói cũng không phải vô lý, đúng là nếu giao Lý Phong cho hắn có khi chưa kịp làm gì đã bị Lý Phong giết từ lúc nào không hay. Ngược lại, nếu để Lý Phong ở chỗ Lý Thiệu Minh, tạm thời Lý Phong sẽ không thể trốn thoát ra khỏi xã hội nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không báo được mối thù diệt tộc.
“Nếu có bản lĩnh anh vẫn có thể giết hắn trả thù cho gia tộc, nhưng trước đó phải bước qua tôi, sau này hắn sẽ là thủ hạ của tôi”, thấy Hoa Anh Hùng im lặng đã lâu, Lý Thiệu Minh mở miệng nói.
Sắc mặt Hoa Anh Hùng trầm xuống, hắn nắm chặt tay quay người bước ra khỏi cửa. Trước khi đi, hắn dừng lại trong chốc lát gằn giọng nói: “Có nhân có quả, sẽ có ngày tôi giết hắn báo thù cho gia đình, không cần cầu xin cậu!”
Hoa Anh Hùng bừng bừng tức giận bỏ đi, Lý Thiệu Minh thở dài: “E là sau này anh phải đối đầu thêm với hắn, hết việc này đến việc khác, xung quanh anh bốn bề là kẻ thù…”.
Hiên Tịnh Vũ vốn đang ngồi im lặng suốt từ lúc Hoa Anh Hùng vào phòng đột nhiên nhào tới ôm trầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Cho dù như vậy, em vẫn sẽ luôn ở bên anh, không rời bỏ anh!”
Cô biết anh định nói gì tiếp theo, Lý Thiệu Minh lúc nào cũng lo lắng thân phận đặc thù của anh sẽ liên lụy đến cô, nhưng dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô quyết không buông tay. Lý Thiệu Minh không màng nguy hiểm để cứu cô, vậy thì sao cô không thể vượt qua mọi hiểm nguy để ở bên anh chứ?
“Em xin lỗi…”, bờ vai Hiên Tịnh Vũ run lên, giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Em nói gì vậy? Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh hết. Đừng khóc nữa, ngoan nào, anh…anh chưa từng dỗ phụ nữ”, Lý Thiệu Minh trông thấy Hiên Tịnh Vũ khóc liền cuống cuồng lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhưng chẳng hiểu sao càng lau cô càng rơi lệ nhiều hơn.
“…Trước đây, anh từng nghĩ rằng sẽ rất khó gặp được người con gái mà mình yêu, tuổi thơ bất hạnh và chinh chiến sa trường khiến tâm hồn anh dần trở nên chai sạn, tàn khốc. Trong những năm tháng bôn ba ở nước ngoài, chưa một ai đau lòng hay lo lắng cho anh…Em là người phụ nữ đầu tiên ngoài mẹ anh khóc vì anh đấy! Đừng…đừng khóc nữa mà”.
Một lúc sau, Hiên Tịnh Vũ cuối cùng cũng ngừng khóc, cô nở nụ cười tỏa nắng, mắt hơi híp lại nhìn anh. Trong khoảnh khắc đó, Lý Thiệu Minh dường như cảm thấy đây là nụ cười xinh đẹp nhất trong suốt bao nhiêu năm sống trên đời của anh. Anh muốn hôn lên bờ môi xinh đẹp ấy ngay lúc này thì đồng đội đến phá đám…
“Ú òa, anh Lý và chị dâu đang chim chuột mà không thèm đóng cửa”, Chu Bảo Bảo ngang nhiên bước vào, hai tay chắp sau lưng.
“Chúc mừng, chúc mừng, tôi đợi tiệc cưới của hai người đấy”, Lôi Tiểu Minh cười nói.
“Anh Lý vừa cầu hôn nên chị dâu khóc vì cảm động à?”, Cuồng Phong tò mò hỏi.
Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ: …
Triệu Thế Hy bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, tuy cô đã từ bỏ mối tình đơn phương với Lý Thiệu Minh nhưng lúc nào cũng vô tình gặp phải cảnh hai người này ở bên nhau ân ái, trong lòng không khỏi khó chịu, hừ một tiếng: “Thời điểm này kết hôn thì chẳng đúng lúc một chút nào, các anh tưởng xử lý xong Lý Phong là hết việc à, anh họ tôi còn phải về nhà họ Lý tham dự nghi thức kế nhiệm vị trí gia chủ nữa kìa!”
“Haizz, Thế Hy à, chúng tôi đều biết cô đang ghen tỵ, không bằng tìm một người như tôi để ân ái này”, Chu Bảo Bảo rất thích trêu chọc Triệu Thế Hy, hai người này luôn đấu khẩu với nhau mọi lúc mọi nơi.
“Anh nói cái gì!?”, Triệu Thế Hy bực mình nói.
“Thôi được rồi, đừng trêu ghẹo nhau nữa, còn ba ngày nữa là tới ngày nghi thức kế nhiệm gia chủ cử hành, các cậu cũng tới xem kịch đi”, Lý Thiệu Minh bật cười, nói.
“Có gì vui à, anh Lý?”, Lôi Tiểu Minh hỏi.
“Đến lúc đó rồi sẽ biết”.
Chương 254: Tao không giết mày
Lúc này cụ ông nhà họ Lý đã trở về từ nhà họ Lâm ở phía Bắc. Tuy ông đã lớn tuổi nhưng cơ thể vô cùng dẻo dai, bình thường chăm sóc cơ thể rất tốt nên tinh thần phấn khởi không khác gì người mới sáu mươi. Nghe nói Lý Thiệu Minh quay về, ông liền bảo Lâm Hổ chuẩn bị nghi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ cho anh ngay ngày hôm sau. Lần này nhà họ Lý gặp phải nguy cơ về kinh tế nên cần một người đứng đầu mới có năng lực, ông phải giao vị trí gia chủ cho thế hệ thứ ba của lớp trẻ, đó chính là thế hệ của Lý Thiệu Minh.
Nhà họ Lý là một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành, một trong mười tập đoàn tài chính lớn nhất Hoa Hạ, thế nên nghi lễ tiếp nhận vị trí gia chủ không phải chuyện nhỏ. Ngày hôm sau, có rất nhiều thân thích từ khắp mọi nơi ở Kinh Thành đến, thậm chí thân thích ở những nơi khác cũng đến. Cả nghi lễ có hơn trăm người.
Ba gia tộc lớn kia ở Kinh Thành có quan hệ khá tốt với nhà họ Lý. Lần tiếp nhận vị trí gia chủ này ba gia tộc đó cũng cho các cậu ấm đến tham dự. Trừ các gia tộc còn có cả Ngụy Kiệt, Ngụy Khuynh Thành của Tập đoàn nhà họ Ngụy và cả các tập đoàn của các gia tộc, đông đúc vô cùng.
Nghi lễ lần này, nhà họ Lý chia ra làm bốn thế lực.
Thế lực thứ nhất là thế lực của thái tử, vì thái tử là con trưởng của nhà họ Lý, bố anh ta lại còn là gia chủ nhà họ Lý hiện giờ. Nghe nói lúc ông cụ định chọn gia chủ mới, thái tử đã hợp tác với các dòng khác của nhà họ Lý. Cho dù giờ nhà họ Lý đã sa sút, cổ phiếu tụt giá không phanh trên thị trường chứng khoán, còn nợ nần một đống cổ phiếu bên ngoài, nhưng nếu có thể trở thành gia chủ nhà họ Lý vẫn rất vinh quang. Đấu đá lục đục với mọi người đã nhiều năm, cho dù thái tử chỉ là gia chủ của một gia tộc sa sút thì cảm giác thành tựu đó vẫn vô cùng to lớn.
Cho dù gia chủ này có tiền hay không thì có cái danh thôi cũng được rồi. Làm gia chủ nhà họ Lý đã, xử lý mọi người một lượt, trải nghiệm cảm giác sung sướng khi làm gia chủ đã rồi hẵng tính.
Trước đây bác cả tuy là gia chủ nhưng thực chất quyền lực vẫn nằm trong tay ông cụ. Ông cụ có uy danh cực cao ở nhà họ Lý, bác cả không thể vượt qua ông cụ. Giờ nhà họ Lý đã sa sút, có lẽ ông cụ phải giao quyền ra thật rồi. Sau lần chọn gia chủ này có lẽ ông cụ sẽ ở nhà chăm hoa chăm cỏ, luyện thư pháp, không màng thế sự.
"Thái tử, xin chúc mừng. Anh là con trai trưởng trong thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, bác cả lại là gia chủ hiện giờ, lần này chắc chắn vị trí gia chủ sẽ thuộc về anh". Một đám thân thích nhà họ Lý vây quanh thái tử nói.
"Tất nhiên rồi". Thái tử cười lạnh.
Thế lực thứ hai là cậu hai nhà họ Lý. Lần này nhà họ Lý gặp nạn, thím hai lo toan rất nhiều việc, tuy những việc bà ta làm cũng không giúp được gì cho nhà họ Lý, nhưng ít ra cũng tốt hơn bên thái tử. Thế nên cậu hai và thím hai cho rằng, lần này chắc chắn ông cụ sẽ chọn họ.
Trừ không ít thân thích đứng về phía bọn họ còn có cả nhà chú sáu, cô sáu và cậu sáu nhà họ Lý, họ đều là những người ủng hộ cậu hai.
Thái tử hống hách kiêu ngạo, thế nên tất cả họ trừ Lý Thiệu Minh đều ghét thái tử.
Thế lực thứ ba là cậu năm. Lần gặp nạn này tuy mẹ cậu năm không làm gì cả nhưng bố cậu năm và cậu năm lại đóng góp rất nhiều cho gia tộc. Bố cậu năm rất tích cực biểu hiện trên thương trường, cố gắng đàm phán được hai hợp đồng cho nhà họ Lý.
Thế lực thứ tư chính là Lý Thiệu Minh.
Có khá ít thân thích đứng về phía Lý Thiệu Minh, chỉ có duy nhất một mình cậu tư. Trừ cậu tư ra còn có đám Ngụy Kiệt, Ngụy Khuynh Thành, Hiên Tịnh Vũ, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo.
Khi họ ngồi với nhau, cậu tư nhìn thấy bên thái tử, cậu hai và cậu năm đều vô cùng rôm rả. Mọi người đều ngồi bên cạnh những gia chủ tương lai này, cậu tư cười lạnh: "Anh ba, lần này ông cụ mở hội chọn gia chủ rõ ràng đã định sẵn là anh rồi, mấy người này còn không biết, còn ngốc nghếch muốn tranh vị trí gia chủ với anh".
"Ha ha". Lý Thiệu Minh châm điếu thuốc, anh bật cười bởi câu nói của cậu tư.
Lúc này, mọi người đều đang đợi ông cụ nhà họ Lý xuất hiện để tuyên bố gia chủ tương lai.
Mọi người đang phân tích xem ai có khả năng trở thành gia chủ nhà họ Lý nhất thì ông cụ đi ra cùng với đám thân thích.
Cả đại sảnh đột nhiên im bặt, mọi người đổ dồn vào nhìn ông cụ Lý.
Chỉ có Lý Thiệu Minh mỉm cười, anh lại lấy một điếu thuốc ra châm.
"Lý Thiệu Minh, đang nghiêm túc thế này mà cậu còn hút thuốc hả!". Cậu hai quở trách Lý Thiệu Minh, muốn có thêm chút thanh thế vào thời khắc quan trọng này.
Lý Thiệu Minh không quan tâm đến anh ta, anh vẫn mỉm cười, khẽ rít điếu thuốc trong tay.
"Hôm nay tất cả mọi người của nhà họ Lý đều tới. Con trai tôi, con dâu tôi, cháu trai, cháu dâu, còn có cả cháu nữa. Thoáng cái cháu tôi cũng đã lớn rồi, con cũng lớn luôn rồi, rất tốt, tôi thấy tự hào vì mọi người". Ông cụ từ từ đi đến trước ghế bành, tay nắm gậy.
Kể từ lần mừng thọ trước của ông cụ, nhà họ Lý đã lâu lắm không náo nhiệt thế này. Mà sự náo nhiệt ngày hôm nay chính là vì ông sắp giao vị trí gia chủ ra.
Điều mọi người quan tâm là gia chủ nhà họ Lý là ai, có ảnh hưởng đến tương lai nhà họ như thế nào.
Mà không phải ông, sự thịnh suy của nhà họ Lý.
Ông không khỏi cảm khái.
"Đã già rồi, chẳng làm được gì nữa. Trước đây khi giao vị trí gia chủ cho đứa con cả, tôi vẫn không yên tâm lắm, vẫn phải quán xuyến chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà. Không ngờ cứ quản mãi, khiến nhà họ Lý ngày càng suy sút". Ông cụ cười buồn, rồi lại nhìn Lý Thiệu Minh: "Nhưng nhà họ Lý chúng tôi có một đứa trẻ rất có tiềm năng. Nó vượt qua tôi, vượt qua nhà họ Lý chúng tôi. Nó không những có thể làm một gia chủ tốt mà còn có thể đưa nhà họ Lý đến đỉnh vinh quang".
"Kể từ nay về sau, tất cả mọi chuyện lớn bé của nhà họ Lý tôi sẽ không lo nữa. Vị trí gia chủ của nhà họ Lý tôi quyết định giao cho con trai của đứa ba, Lý Thiệu Minh!"
"Cái gì?!". Hơn một trăm đôi mắt của nhà họ Lý đều đồ dồn vào Lý Thiệu Minh, họ vô cùng kinh ngạc.
Đám thân thích không thể nào ngờ được nhà họ Lý - một trong bốn gia tộc lớn của Kinh Thành, một trong mười tập đoàn lớn nhất Hoa Hạ lại giao vị trí gia chủ cho Lý Thiệu Minh.
"Vì sao?"
"Sao lại là anh ta?"
"Sao anh ta lại được trở thành gia chủ mà không phải thái tử, cậu hai hay cậu năm chứ".
"Vì tôi có bản lĩnh hơn họ". Khi tất cả mọi người nhà họ Lý đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, khó hiểu và nghi hoặc, Lý Thiệu Minh dùng tay dập tắt điếu thuốc, nghiền nó thành bột phấn. Anh từ từ đứng dậy đi đến chỗ gia chủ nhà họ Lý, cái ghế bành sau lưng ông cụ.
Lúc này, thái tử kinh ngạc nhìn anh, thím hai nhìn anh như không thể tin được. Cậu năm thì mờ mịt nhìn anh, cảm thấy đây là mơ, không phải sự thật.
Vị trí gia chủ này là do Lý Thiệu Minh đích thân đề nghị với ông cụ. Ông cụ đã đồng ý với anh, hôm nay sẽ triệu tập tất cả người nhà họ Lý, để cả nhà họ Lý, thậm chí là cả ba gia tộc lớn ở Kinh Thành và tất cả mọi người ở Hoa Hạ này đều biết, từ nay về sau Lý Thiệu Minh sẽ đứng đầu nhà họ Lý.
Anh đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu.
Trước mặt tất cả người nhà họ Lý, những cậu ấm do ba gia tộc lớn ở Kinh Thành phái đến, và cả đại diện của các tập đoàn, Lý Thiệu Minh đi nhanh đến cạnh ông cụ. Khi quản gia lấy một cái ghế đến cho ông cụ để ông cụ ngồi bên cạnh ghế bành, Lý Thiệu Minh mới phất tay áo rồi ngồi lên ghế bành.
Ngồi ngay ngắn giữa đại sảnh nhà họ Lý, đôi mắt sáng rực lạnh lẽo của anh lướt qua tất cả những người có mặt ở đây.
"Ông, sao ông lại làm vậy? Tại sao lại để Lý Thiệu Minh làm gia chủ? Cháu không phục!" Cậu năm tính cách nóng nảy thẳng thắn, liền đứng dậy kháng nghị với ông cụ.
Đồng thời, cậu ta cũng nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt thù hận.
Cậu ta khó khăn lắm mới cố gắng vào được công ty Thiên Châu, có cơ hội thám thính tình báo của công ty Thiên Châu cho nhà họ Lý. Cậu ta trả giá vì nhà họ Lý nhiều như vậy, thế mà gia chủ mới của nhà họ Lý không phải cậu ta mà là Lý Thiệu Minh.
"Ngu xuẩn". Thấy cậu năm không phục, Chu Bảo Bảo chỉ ngồi một bên cười khinh.
Với thân phận hiện giờ của Lý Thiệu Minh, thực ra anh chả phải ham cái chức gia chủ này. Nhà họ Lý đã suy bại rồi, trừ chút danh vọng thì chỉ còn là một gia tộc sắp phá sản chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi. Khi tập đoàn nhà họ Lý phá sản, tất cả những người nhà họ Lý này sẽ tay trắng. Lý Thiệu Minh niệm tình xưa, anh vẫn coi mình là người nhà họ Lý. Hại nhà họ Lý phá sản chỉ là trò chơi cỏn con mà anh chơi với nhà họ Lý mà thôi, anh sẽ giúp nhà họ Lý hưng thịnh lại.
Chương 255: Gia chủ Lý Thiệu Minh