Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246-250
Lời nói của Lý Phong khiến Hiên Tịnh Vũ vô cùng hoảng sợ. Cô nhìn Lý Phong với ánh mắt sợ hãi, không khỏi lùi lại phía sau, nhưng lại bị Lý Phong nắm tay nên chỉ có thể lùi lại vài bước.
“Sợ anh à?”, Lý Phong cười khàn khàn.
Lúc này, không chỉ vẻ ngoài mà cả giọng của hắn cũng khác với Lý Thiệu Minh, giọng hắn vừa khàn vừa trầm, hơi cố ý làm ra vẻ nên nghe có vẻ hơi thăng trầm. Trừ khi hắn cố ý đóng giả thành Lý Thiệu Minh, nếu không nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự khác biệt giữa hắn và Lý Thiệu Minh. Khí chất của hắn có phần giống với Lý Thiệu Minh phiên bản gian ác, sau khi trở nên xấu xa.
Trước đây khi Lý Phong vẫn còn bình thường Hiên Tịnh Vũ cũng không thích hắn, hiện giờ hắn đã thay đổi trở nên gian ác đáng sợ, sao Hiên Tịnh Vũ có thể thích hắn được chứ?
Sau khi Hiên Tịnh Vũ cố gắng giãy giụa vài lần, tay của cô như bị kìm sắt kẹp chặt không thể động đậy, Lý Phong nhìn cô bằng ánh mắt tà ác, cả người phát ra tiếng cười lớn kiêu ngạo.
Tiếng cười của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi không yên. Nhìn Lý Phong đang cười ngạo nghễ, Hiên Tịnh Vũ ngẫm nghĩ giây lát liền đá vào đũng quần của hắn.
“Hự...”.
Lý Phong vốn dĩ không có chút phòng bị nào với Hiên Tịnh Vũ, thân dưới của hắn bị đau, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau đớn, thả cổ tay của Hiên Tịnh Vũ ra.
Hiên Tịnh Vũ thoát khỏi tay hắn, nhanh chóng cắn môi chạy về phía Heo Rừng.
Thấy Hiên Tịnh Vũ chạy đi, Lý phong cũng không lo lắng. Chỉ hơi cúi người về phía trước, giơ tay phải ra hiệu với Hàn Vũ Triết. Hàn Vũ Triết nhanh chóng hiểu ý đi đến cạnh hắn, nghiêng một bên mặt đến phía trước hắn.
“Bắt lấy cô ta”, ‘ba’ một tiếng, Lý Phong nhẹ nhàng cho Hàn Vũ Triết một cái bạt tai.
“Vâng”, Hàn Vũ Triết cười gian xảo, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dày đặc những đường màu đen, hắn nghiêng đầu vặn vẹo vài phát rồi sải bước về phía Hiên Tịnh Vũ.
Bóng dáng của hắn lóe lên, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hiên Tịnh Vũ. Không ngờ cả Lý Phong và Hàn Vũ Triết đầu trở nên xấu xa rồi, hơn nữa hai người họ đều trở thành cao thủ Thần Cấp cấp cao. Lúc này, Hiên Tịnh Vũ sắp bị bọn hắn dọa sợ chết khiếp, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô vội vàng cố gắng kéo cửa xe để lên xe chạy trốn.
Thấy Hiên Tịnh Vũ sắp ngồi vào xe chạy trốn, Hàn Vũ Triết không cảm thấy lo lắng chút nào, chỉ mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ, vẻ mặt cung kính nói với Hiên Tịnh Vũ: “Chị dâu, đi với chúng tôi đi, chị không thể thoát khỏi bàn tay chúng tôi đâu. À không, là chị không thể từ chối lời mời nhiệt tình của chúng tôi. Mấy hôm nay, đại ca vô cùng nhớ chị, đã gần một tuần rồi không chạm vào phụ nữ. Anh ấy rất yêu chị, đã quyết tâm đưa chị ra nước ngoài để cưới chị làm vợ”.
“Nằm mơ!”, Hiên Tịnh Vũ bị bọn hắn chọc tức phát khóc rồi.
Cô tự hỏi bản thân là trời sinh đen đủi hay sao mà loại người nào cũng đều thích cô cả. Cô lập tức bỏ qua chiếc xe trước mặt và chạy sang một chiếc xe khác, muốn ngồi lên lái chiếc xe này chạy đi.
Hàn Triết Vũ đã xuất hiện phía trước chiếc xe đó, người hắn chặn trước cửa xe, mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ: “Chị dâu, đi với bọn tôi đi”.
Cô lại chạy đến một chiếc xe khác. Lý Phong chỉ mỉm cười xấu xa nhìn Hàn Triết Vũ đang chơi trò mèo đuổi chuột với Hiên Tịnh Vũ.
Dần Dần, Lý Phong cũng bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, hắn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hiên Tịnh Vũ, nắm chặt cổ tay cô. Sức lực của hắn mạnh đến kinh người, cho dù Hiên Tịnh Vũ có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn. Cô chỉ có thể bị Hàn Vũ Triết kéo đi, bước theo Lý Phong một cách bị động.
“Vợ ơi, mọi chuyện sắp ổn cả rồi. Ở nước ngoài anh đã sở hữu số tài sản có tiêu mấy đời cũng không hết, những người phụ nữ anh từng chơi đùa cũng bị anh đuổi đi hết rồi. Anh không cần bọn họ nữa, anh chỉ cần em thôi. Cho dù anh có nhiều phụ nữ hơn đi chăng nữa thì bọn họ vẫn không bằng em. Anh sẽ yêu thương em. Anh đã không còn là phế vật nữa, em cuối cùng có thể coi trọng anh rồi”, Lý phong mỉm cười thâm tình nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Tôi không hề yêu anh, anh bảo người của anh bỏ tôi ra”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không sao, anh biết em không yêu anh, nhưng tình cảm có thể từ từ vun đắp, anh tin sau khi em nhìn thấy tiền của anh thì sẽ yêu anh thôi”, Lý Phong nói.
“Tôi không có tiền, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thiếu tiền. Tôi không muốn sống cuộc sống phú quý gì cả, cũng không muốn bất cứ món hàng hiệu xa xỉ nào, anh bỏ tôi ra, tôi sẽ không đi với anh đâu”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Em không muốn cuộc sống phú quý là vì em chưa từng được tận hưởng cuộc sống như vậy. Khi em được tận hưởng cuộc sống đó rồi thì em sẽ phát hiện, thì ra cuộc sống đó lại tốt đẹp như vậy. Anh đảm bảo, em chắc chắn sẽ thích cuộc sống đó. Anh biết em không giống những cô gái kia, vì vậy người anh yêu chỉ có em thôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh chính là một con ruồi”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Há?”, Lý Phong cười.
“Khiến người khác kinh tởm”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Tiển Hàn, chị dâu cậu ghen tuông vì anh chơi đùa nhiều phụ nữ quá, dẫn chị dâu cậu lên xe đi”, Lý Phong quay người, một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm đi ra từ bóng tối phía sau hắn.
“Lý Phong, anh thả tôi ra!”, không ngờ Lý Phong lại cố chấp yêu mình như vậy, Hiên Tịnh Vũ suýt thì khóc. Tên Lý Phong này nào có yêu mình, hắn vốn dĩ là một tên thần kinh đột nhiên vùng lên sau nhiều năm bị chèn ép.
Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh, anh ở đâu...
Cô chưa từng nhớ Lý Thiệu Minh nhiều như lúc này, trong lòng cô lo lắng vô cùng. Cô biết võ công của Lý Thiệu Minh rất cao cường, chỉ cần Lý Thiệu Minh xuất hiện, anh nhất định có thể cứu cô khỏi tay Lý Phong.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ phía xa truyền đến. Là do bọn họ gây ồn áo quá nên người dân xung quanh đã báo cảnh sát rồi.
Tiếng xe cảnh sát sắc bén này khiến người ta cảm thấy lo lắng, sợ hãi, tốc độ của âm thanh truyền đến rất nhanh, từ xa đến gần. Ngay sau đó, một loạt xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện bên cạnh bọn họ, mau chóng dừng lại. Rất nhiều cảnh sát chạy ra từ chiếc xe bao vây xung quanh bọn họ, đồng nghịt. Đồng thời, từ phía xa lại có thêm vô số chiếc xe nữa, một đống đàn ông to lớn mặc vest đi xuống từ chiếc xe, tay cầm côn, gậy các loại vũ khí chạy về phía bọn họ. Những người này là đàn em tập đoàn Thiên Chu của Lý Thiệu Minh. Sau khi bọn họ phối hợp với cảnh sát bao vây Lý Phong, mấy người đàn ông to lớn lập tức chạy đến đỡ vệ sĩ của Hiên Tịnh Vũ dậy.
“Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, mau đi cứu cô chủ”, vệ sĩ chùi vết máu khóe miệng.
“Tiểu Hiên, chúng mình đến cứu cậu đây!”, Hàn Phi Phi và Liễu Bân bước ra từ đám người, Liễu Bân liếc nhìn toàn thân Lý Phong toát ra khí màu đên thì sắc mặt trở nên trầm trọng.
“Đại ca, có nhiều cảnh sát quá, còn có rất nhiều đàn em của Lý Thiệu Minh nữa. Bố nuôi nói nhất định không được xảy ra xung đột với cảnh sát Hoa Hạ, chúng ta làm thế nào đây?”, sắc mặt Hàn Vũ Triết hơi biến đổi, hắn nhanh chóng kéo Hiên Tịnh Vũ về bên cạnh Lý Phong.
“Cứ đi luôn là được rồi”, Lý Phong không hề bận tâm mỉm cười, đi tới chiếc Rolls royce phía sau.
Hắn lúc này chỉ có thể hình dung bằng một câu coi trời bằng vung, hắn ta đã là thủ lĩnh của tất cả lính đánh thuê ở nước ngoài, và là con nuôi của gia chủ gia tộc xếp thứ năm thế giới. Hắn có võ công vô song, tất cả các thuộc hạ của hắn đều là tinh anh cả. Hắn vốn dĩ không thèm để đám cảnh sát Hoa Hạ này vào mắt, chỉ cần bọn họ dám nổ súng với hắn, hắn liền cho thuộc hạ đánh trả. Bên cạnh hắn còn có Hiên Tịnh Vũ làm con tin, hắn không tin đám cảnh sát này dám làm vậy với hắn.
Mà hắn chỉ cần ra khỏi biên giới đường biển Hoa Hạ là đến địa phận của hắn ở nước ngoài rồi.
“Em không sao chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh bọn họ. Là Lý Thiệu Minh, anh đã gạt tay của Hàn Vũ Triệt ra, nhẹ nhàng kéo tay của Hiên Tịnh Vũ.
Sau đó, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo một loạt các cao thủ nhanh chóng xuất hiện bên cạnh bọn họ, bọn họ nhanh chóng cứu cô ra, kéo cô ra phía sau để bảo vệ.
Không ngờ Lý Thiệu Minh và đồng đội của anh lại xuất hiện lúc này, tốc độ nhanh đến mức ngay cả cao thủ Thần Cấp cấp cao như hắn cũng không thể phát hiện ra, nụ cười kiêu ngạo tà ác của Lý Phong đông cứng lại...
Chương 246: Lại bị bắt đi
Một tuần trước, tại Kinh Thành.
Trời vừa rạng sáng, sau khi luyện võ cả một đêm, Lý Thiệu Minh mới nằm trên giường nghỉ ngơi. Đại Quân do dự một lúc mới bước vào phòng của Lý Thiệu Minh, báo cáo với anh: “Có anh em ở phố cảng trông thấy Tiểu Vũ, Tiểu Vũ về phố cảng rồi”.
“Cô ấy về phố cảng làm gì?”, Lý Thiệu Minh lập tức mở mắt ra, lập tức lấy lại tinh thần, không còn buồn ngủ nữa.
Anh tự hỏi mới ngày hôm qua hẹn hò buổi đầu tiên, sao Hiên Tịnh Vũ đã về phố cảng gấp như vậy? Hơn nữa, trước khi đi còn không thèm nói với anh một tiếng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc anh luyện võ?
Trong đầu anh xuất hiện vô số câu hỏi, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hiên Tịnh Vũ, nhưng đầu dây bên kia tắt máy.
Lý Thiệu Minh nghĩ một lát rồi nói: “Bảo anh em ở phố cảng để ý đến Tiểu Vũ, nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt”.
“Rõ”, Đại Quân gật đầu.
Lý Thiệu Minh có không ít kẻ thù ở Hoa Hạ, lúc này Hiên Tịnh Vũ tự dưng bỏ đi không nói một tiếng khiến anh rất lo lắng. Suốt cả ngày hôm đó, anh không còn tâm trạng để tiếp tục luyện võ và đi ngủ, một mực cho người theo dõi hành tung của Hiên Tịnh Vũ.
Tối hôm đó, mọi người tập trung ở phòng đọc sách trong biệt thư của Lý Thiệu Minh. Cuồng Phong châm một điếu thuốc lá, mạnh dạn đoán: “Tôi cá là cô ấy muốn về phố cảng sống một thời gian, chắc không có gì xảy ra đâu, anh Lý đừng lo quá”.
“Không phải tối hôm qua anh và chị ấy đi dạo phố sao? Đang yên đang lành sao tự dưng lại bỏ về phố cảng biển? Hay là trong nhà chị ấy xảy ra chuyện gì?”, Chu Bảo Bảo cảm thấy khó hiểu.
“Nhà mẹ Tiểu Vũ vẫn bình thường, không ai xảy ra chuyện gì hết”, Đại Quân nói.
“Thật là kỳ lạ…”
Trên bàn làm việc trong phòng đọc sách của Lý Thiệu Minh còn có một hộp bánh ngọt Cát Sĩ Lâm, mọi người thi nhau phỏng đoán, phân tích nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ đột nhiên bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chu Bảo Bảo suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Hoa Anh Hùng, Hoa Anh Hùng vùa làm vẻ mặt vô tội vừa cầm chiếc lược hàng hiệu đắt tiền chải mái tóc dài của hắn.
“Này đồ bê đê, không phải anh nói vớ vẩn gì đấy chứ?”
“Cậu mới là đồ bê đê! Không có, thật sự tôi không nói gì hết. Tôi đã không gặp mặt cô ấy suốt hai ngày nay rồi”, Hoa Anh Hùng tủi thân đáp.
“Anh Lý, chắc chị ấy nhớ Tiểu Bình An quá nên mới vội vã về thăm, có khi chỉ đơn thuần là quên báo cho anh biết thôi”, Lôi Tiểu Minh nói.
“Một khi cô ấy về thăm nhà cha mẹ và chăm sóc Tiểu Bình An thì sẽ không đi làm như các anh em của tôi thông báo”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
Trong lúc mọi người đang ngồi phân tích nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ bỏ đi, Vương Tâm Huệ và Trương Lam đột nhiên xuất hiện bước vào phòng đọc sách. Lúc này Vương Tâm Huệ mặc một chiếc váy dài màu lam, Trương Lam mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy đen ngắn. Đây là lần đầu tiên Vương Tâm Huệ đến nhà của Lý Thiệu Minh, Trương Lam bị sốc trước sự hào nhoáng của ngôi biệt thự, trông cứ như một cung điện phương Tây vậy, ngay cả phòng đọc sách cũng có thể so với một phòng hội nghị.
Nhà họ Vương và nhà họ Lý có không ít tai mắt ở Kinh Thành, hai người họ tìm được biệt thự của Lý Thiệu Minh một cách dễ dàng.
Sau khi bước vào phòng đọc sách, Vương Tâm Huệ trông thấy hộp bánh trên bàn làm việc của Lý Thiệu Minh vẫn nằm yên chưa ai động vào thì hơi sững sờ. Cô ta cố nén sự áy náy trong lòng, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh: “Nghe cậu tứ nói, hôm nay em không đến công ty làm việc?”
“Vâng, Tiểu Vũ bỏ đi, em rất lo cho cô ấy”, Lý Thiệu Minh nhíu mày nói.
Vương Tâm Huệ không phải là một người dài dòng, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, chị muốn hỏi em thấy Ngụy Khuynh Thành thế nào?”, Vương Tâm Huệ nói.
“Ngụy Khuynh Thành?”, Lý Thiệu Minh cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy, Ngụy Khuynh Thành, cô chủ của nhà họ Ngụy, không chỉ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của người giàu nhất Hoa Hạ mà còn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, là một người vợ mà rất nhiều công tử nhà giàu ao ước. Trước đây lúc Ngụy Khuynh Thành đến nhà họ Lý, chị có thể nhìn ra cô ấy có tình cảm đặc biệt với em. Nếu em theo đuổi cô ấy, với địa vị hiện tại của em và tình cảm của cô ấy dành cho em, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý ở bên em”, Vương Tâm Huệ mỉm cười nói.
“Còn Hiên Tịnh Vũ tuy lương thiện chính trực, nhưng cô ta chỉ là con gái cưng của một gia đình nhỏ hết sức bình thường, có nhiều chỗ không xứng để ở bên em”.
Vương Tâm Huệ cực kỳ nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh, nói thẳng không giấu diếm: “Thiệu Minh, chính chị là người bảo Hiên Tịnh Vũ đi, em không cần tìm cô ta nữa. Em là một nhân vật lớn, chị tin em hiểu đạo lý ‘người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết’. Nghĩ mà xem, Ngụy Khuynh Thành là con gái độc nhất của Ngụy Vinh Hoa, một người không chỉ giàu nhất Hoa Hạ mà còn nổi tiếng cưng chiều con gái trong giới kinh doanh chúng ta. Tuy Ngụy Khuynh Thành ngây thơ không hiểu việc làm ăn buôn bán, nhưng Ngụy Vinh Hoa từng nói nhiều lần rằng, nếu có ngày ông ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ số tài sản của ông ta đều sẽ để lại cho Ngụy Khuynh Thành. Nếu em và Ngụy Khuynh Thành đến với nhau, tài sản của em chắc chắn sẽ tăng gấp đôi!”
“Thiệu Minh, chị biết em rất yêu Hiên Tịnh Vũ, nhưng cô ta chỉ là một đứa con gái bình thường thôi. Có thể lúc mới yêu em còn cảm thấy mới mẻ, nhưng ở bên nhau lâu rồi, em sẽ nhận ra cô ta chẳng khác gì những kẻ đại trà ngoài kia. Thời gian trôi qua, cô ta sẽ già đi, sẽ phát phì béo ú như rất nhiều cô gái bình thường khác, rồi em tiế tục nhận ra yêu cô ta chẳng được lợi ích gì. Ngược lại, nếu em cưới Ngụy Khuynh Thành làm vợ, không chỉ có được một mỹ nữ tuyệt sắc mà còn sở hữu khối tài sản năm trăm tỷ của nhà họ Ngụy, vậy là tổng số tài sản của em sẽ tăng lên tám trăm tỷ, trở thành người giàu có và quyền lực nhất Hoa Hạ, từ nay về sau không ai dám đắc tội với em”.
“Chị hy vọng em ở lại Hoa Hạ, chứ đừng bôn ba chém giết khắp nơi như trước nữa”, Vương Tâm Huệ thở dài nói.
Thì ra là Vương Tâm Huệ bảo Hiên Tịnh Vũ đi…
Nghe Vương Tâm Huệ nói, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều trở nên khó coi.
Cả ngày trời truy tìm nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ bỏ đi cuối cùng cũng có kết quả. Thì ra kẻ phản diện là chị dâu của Lý Thiệu Minh, Hoa Anh Hùng thoát khỏi diện tình nghi là kẻ phản diện.
Lý Thiệu Minh nhíu mày lại, anh không ngờ Vương Tâm Huệ lại quá đáng như vậy, tự chủ trương đuổi Hiên Tịnh Vũ đi! Khó khăn lắm anh và Hiên Tịnh Vũ mới ở bên nhau. Trước đây hai người đã từng chia tay một lần, ngày tháng trôi qua sống trong sự thiếu vắng bóng hình của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng anh vô cùng khó chịu, cảm giác thế giới của anh như mất đi màu sắc.
Anh rơi vào trầm tư một lúc lâu, sau đó châm một điếu thuốc lá với vẻ mặt vô cảm xúc, mắt thấy hộp bánh ngọt Cát Sĩ Lâm trên bàn rồi nói: “Chị và Hiên Tịnh Vũ gặp nhau, rồi chị bảo cô ấy đưa hộp bánh này cho em đúng không?”
“Đúng vậy”, Vương Tâm Huệ gật đầu.
“Em đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ thích ăn bánh ngọt nữa…”, Lý Thiệu Minh bật cười nhìn Vương Tâm Huệ, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng rồi lạnh lùng bước ra khỏi phòng đọc sách.
…
“Anh Lý, anh đi đâu vậy?”, Chu Bảo Bảo và các anh em đuổi theo hỏi, để lại Vương Tâm Huệ và Trương Lam một mình trong phòng đọc sách.
“Đi tìm cô ấy”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng đáp, lúc này anh không quan tâm điều gì khác, chỉ một mực muốn tìm Hiên Tịnh Vũ.
“Vậy để tôi đặt nhanh vé máy bay hạng Vip đến thành phố cảng biển”, Đại Quân nỏi, nhưng khi anh ta rút điện thoại ra đặt vé máy bay, Triệu Thế Hy bỗng ngăn lại.
Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Đại Quân đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Thế Hy nghiêm túc nói: “Anh Lý, anh và cô ta ở bên nhau lâu như vậy rồi mà không hiểu tâm lý của phụ nữ sao?”
Lý Thiệu Minh nhíu mày lại suy nghĩ lời nói của Triệu Thế Hy, nhưng hiện tại anh đang rất sốt ruột nên không hiểu cô đang ám chỉ điều gì, bực mình nói: “Em muốn làm gì hả?”
Triệu Thế Hy buông một tiếng thở dài ngán ngẩm, xem ra cô đã đánh giá quá cao sự gắn kết của cặp đôi này, nhưng cô biết bây giờ Lý Thiệu Minh chỉ lo lắng cho Hiên Tịnh Vũ nên không định làm khó anh.
“Không phải anh nói anh hiểu cô ấy lắm sao? Phụ nữ mà giận anh đến gặp chỉ càng khiến cô ấy tức giận hơn thôi. Vương Tâm Huệ đã nói những lời tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy, với tính cách cố chấp của cô ấy thì dễ dàng tha thứ sao, anh quên lần chia tay trước của hai người rồi à?”
“Tốt nhất là cho cô ấy một chút thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai người, nghĩ thông suốt rồi cô ấy mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh. Nếu bây giờ hai người gặp nhau sẽ chỉ nói ra những lời tổn thương nhau mà thôi, khả năng chia tay là rất cao!”, Triệu Thế Hy nói với giọng gắt gỏng.
Nghe Triệu Thế Hy nói xong, mọi người như nhìn cô bằng con mắt khác. Triệu Thế Hy của chúng ta chưa có kinh nghiệm yêu đương mà lại có thể đưa ra lời khuyên cho cuộc tình của người khác sao…nhưng ở đây bọn họ toàn đàn ông với nhau, chỉ có Triệu Thế Hy là con gái, điều bí ẩn nhất trên đời này chính là tâm lý phụ nữ, mà nghiêm túc ngẫm lại lời cô nói thì cũng có phần đúng.
Lý Thiệu Minh chợt tỉnh ngộ sau khi nghe Triệu Thế Hy nói, từ kinh nghiệm lần chia tay trước anh cũng thấy điều Triệu Thế Hy nói không phải hoàn toàn vô lý. Suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vài ngày nữa, tôi sẽ đích thân đến phố cảng tìm cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ nghĩ thông suốt”.
Mấy ngày sau, vào một buổi đêm yên tĩnh, lúc Lý Thiệu Minh đang chuẩn bị khởi hành từ nhà đến sân bay thì nhận được tin tình báo Hiên Tịnh Vũ đã quay lại Kinh Thành. Nghe vậy, trong lòng anh vui sướng khôn tả nhưng cũng không quên hỏi vị trí hiện tại của cô để đích thân đem người rước về.
“Chị dâu đang lái xe trên đường cao tốc phía Bắc, có vẻ như lái xe về hướng biệt thự của đại ca”, tình báo của Lý Thiệu Minh nói.
“Được rồi, vậy bảo đàn em ở gần đó theo sát cô ấy, có chuyện gì thì báo cho tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
Anh không nhịn được nở nụ cười, không ngờ nhanh như vậy đã quay về với anh, xem ra Hiên Tịnh Vũ vẫn còn tình cảm với anh, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, cho cô ấy một chút thời gian để suy nghĩ quả là điều đúng đắn! Triệu Thế Hy con nhóc này cũng có lúc hiểu biết nhỉ, ngày mai phải khen thưởng mới được! Nhưng trước đó anh phải giữ Hiên Tịnh Vũ thật chặt, tuyệt đối không được buông cô ấy ra.
Lúc Lý Thiệu Minh đang chìm trong tưởng tượng hai người gặp lại nhau anh sẽ đối xử tốt và bù đắp thật nhiều cho Hiên Tịnh Vũ thế nào thì một thủ hạ chạy hồng hộc đến trước mặt anh báo cáo.
“Đại ca, không ổn rồi, chị dâu đang gặp nguy hiểm!”
Chương 247: Tìm em
"Giết hắn!", mấy giây sau, Lý Phong đột nhiên gào lên.
Lần trở về Hoa Hạ này, mục đích chủ yếu của hắn là đưa Hiên Tịnh Vũ đi. Hắn thích Hiên Tịnh Vũ, tuy ở nước ngoài hắn đã từng chơi rất nhiều gái xinh, nhưng hắn phát hiện cho dù những người phụ nữ này tốt đến đâu thì vẫn không thể bằng được người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng. Tuy hắn với Hiên Tịnh Vũ không phải vợ chồng thật sự, nhưng cũng chính bởi vì không phải vợ chồng thật sự nên trong lòng hắn, Hiên Tịnh Vũ luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Thực ra mấy ngày trước hắn đã đến rồi, nhưng vì Hiên Tịnh Vũ luôn ở bên cạnh Lý Thiệu Minh nên hắn không thể nào ra tay với Hiên Tịnh Vũ. Hắn biết hết chuyện Tôn Thiếu Kiệt định đối phó với Hiên Tịnh Vũ, hắn luôn nấp ở chỗ tối rình mò Tôn Thiếu Kiệt, định diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân để khoe khoang thực lực của hắn trước mặt cô.
Lần này Vương Tâm Huệ đưa tiền cho Hiên Tịnh Vũ để làm nhục nhân phẩm của cô, đuổi cô khỏi Lý Thiệu Minh. Việc này đã gián tiếp dẫn đến một chuyện lớn - khiến Lý Thiệu Minh và Lý Phong gặp nhau lần đầu tiên, để hai con người trông giống hệt nhau hoán đổi thân phận cho nhau này gặp nhau lần đầu, bộc phát một trận chiến nảy lửa.
Khi Lý Phong hô hiệu lệnh lên như vậy, hắn dẫn đám lính đánh thuê nhắm chuẩn súng vào Lý Thiệu Minh, định nổ súng vào anh. Lý Thiệu Minh chỉ cười lạnh, anh và Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh đưa Hiên Tịnh Vũ nhanh chóng biến mất cạnh chúng.
Khi họ biến mất, Lôi Tiểu Minh vứt ba quả bom xuống dưới chân chúng, lóe lên ánh sáng đỏ chói mắt. Sắc mặt Lý Phong biến đổi, hắn và Hàn Vũ Triết cũng nhanh chóng biến mất.
Tiếng đùng đoàng vang lên, nơi họ biến mất ánh lửa ngập trời, bom nổ oanh tạc trong đám người, đám đàn em của Lý Phong bị nổ tung tóe.
"Khốn kiếp!"
Khi Lý Phong và Hàn Vũ Triết nhanh chóng xuất hiện trong không trung, thấy Lý Thiệu Minh thì không nói gì mà ra tay luôn với họ. Hắn giận tím mặt, nhanh chóng chỉ vào chỗ đám Lý Thiệu Minh xuất hiện rồi hạ lệnh với đám đàn em: "Giết hắn!"
Ba quả bom của Lôi Tiểu Minh đã làm bị thương khá nhiều người, đám đàn em của Lý Phong lập tức chĩa súng vào Lý Thiệu Minh. Mặt anh không biểu cảm, nói rất lạnh nhạt: "Nổ súng".
Đám đàn em của Lý Phong còn chưa kịp nổ súng thì những cảnh sát bao vây Lý Phong đã nổ súng. Hoa Hạ có lệnh cấm nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ một lính đánh thuê phi pháp nào nhập cảnh.
Lý Thiệu Minh là chuyên gia của cả hai cục quân sự và cục cảnh sát, anh có tư cách đảm nhận vị trí chỉ huy của bất kỳ hành động nào. Khi đám đàn em của Lý Phong còn chưa nổ súng thì đã bị những cảnh sát nổ súng đánh ngã một đám lớn.
Đám đàn em của Lý Phong được trang bị kỹ càng, ai nấy đều có súng trường tự động. Sau khi một đám người ngã xuống, chúng lập tức phản kích cảnh sát bao vây. Đối mặt với hỏa lực mạnh mẽ, họ lập tức trốn vào sau một chiếc xe cảnh sát, bị áp chế bởi hỏa lực của đám đàn em Lý Phong.
"Đại ca, tuyệt đối không thể xảy ra xung đột với thế lực chính phủ của Hoa Hạ được. Chị dâu đã bị chúng cứu đi rồi, chúng ta mau đi thôi". Đứng trong đám người, sắc mặt Hàn Vũ Triết trông vô cùng khó coi, liền nói với Lý Phong.
"Đồ vô dụng, đều là những cao thủ Thần Cấp mà còn để chúng cướp người đi!". Tay phải Lý Phong giơ lên, Hàn Vũ Triết vội vã đưa mặt qua, bị hắn tát một cái vang dội.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên bò xuống đất. Vô số viên đạn sướt qua đỉnh đầu hắn. Tốc độ những viên đạn đó vô cùng nhanh, tuyệt đối không phải từ súng của những cảnh sát bao vây họ.
Là Lý Thiệu Minh.
Lúc này, anh đã vác một cái súng hạng nặng đến để trước mặt rồi bóp cò, ngọn lửa chói mắt xuất hiện trước mặt anh, vô số viên đạn bắn về phía Lý Phong đánh ngã vô số đàn em của hắn.
"Những lính đánh thuê tao mang đến đều vô cùng tinh nhuệ, sao họ lại không đánh lại Lý Thiệu Minh và đám cảnh sát này? Chúng ta đến từ nước ngoài, thế lực nước ngoài chúng ta không phải mạnh hơn thế lực Hoa Hạ nhiều sao?", thấy từng đám đàn em ngã gục cạnh mình, Lý Phong không giữ được bình tĩnh nữa.
"Kẻ mà ngay cả ám hiệu của bộ đội cũng không biết thì sao mà đấu với tôi?". Lý Thiệu Minh đang đứng với Hiên Tịnh Vũ, anh cười lạnh với Lý Phong đang nằm bò trên mặt đất.
Cuồng Phong bật cười, nhấc luôn súng trường phía sau rồi bóp cò, mỗi một lần bóp cò là đám đàn em của Lý Phong sẽ ngã xuống một hai tên. Lôi Tiểu Minh lại mấy ra mấy quả bom đưa cho Chu Bảo Bảo. Chu Bảo Bảo khẽ gật đầu rồi xuất hiện giữa đám đàn em của Lý Phong như một cơn gió, vứt bom xuống đất rồi lại quay lại bên cạnh Lý Phong nhanh như chớp.
"Không xong rồi!". Thấy quả bom dưới chân không ngừng lóe ánh đỏ, phát ra tiếng tích tích gấp gáp, đám đàn em của Lý Phong gầm lên, vội vã vứt vũ khí xuống rồi vồ vào bên cạnh.
Tiếng nổ vang trời, giữa đám Lý Phong ánh đỏ lan tỏa.
Khi ánh lửa biến mất, đám khói dày đặc trong không khí cũng tản bớt đi, đám Lý Phong đã chẳng còn sót lại bao nhiêu. Một ánh kiếm lớn hươ qua, đám còn sót lại ngã rạp hết.
Trận chiến này, Lý Thiệu Minh chỉ xuất hiện có năm phút đã diệt hết toàn quân Lý Phong.
"Lão đại, đám chúng ta chết sạch rồi...", Hàn Vũ Triết ngơ ngác, quần áo hắn bị mấy mảnh bom rạch nát, khuôn mặt toàn vết khói bụi đen sì.
"....". Khuôn mặt Lý Phong hoảng hốt cực độ, đang định nói gì đó thì thấy Lý Thiệu Minh đã cầm thanh bảo kiếm màu đỏ thẫm đi đến chỗ hắn.
Khi Lý Thiệu Minh đi đến chỗ Lý Phong, thanh bảo kiếm màu đỏ thẫm trong tay anh không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ rực, lập lòe trong bóng tối. Anh không nói một câu, khi chỉ còn cách Lý Phong tầm mười bước, anh phất kiếm khí thẳng vào hắn.
Kiếm khí sắc bén khiến sắc mặt Lý Phong trắng bệch, hắn nhanh chóng lăn sang bên cạnh. Một tiếng ầm vang lên, chỗ hắn vừa nãy đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Ngay sau đó, Lý Thiệu Minh đã xuất hiện trước mặt hắn. Thấy hắn hãy còn bò trên đất, anh liền chém kiếm vào đầu hắn. Lý Phong lại lăn sang. Lý Thiệu Minh không đâm trúng liền chém. Lý Phong thấy kiếm trong tay anh nhanh như chớp, sắp chém đến bụng mình liền nhanh chóng rụt bụng ra sau, đồng thời vỗ một chưởng vào bảo kiếm của Lý Thiệu Minh.
Thấy Lý Phong như vậy, Lý Thiệu Minh liền cười lạnh. Anh dựng thẳng kiếm, nhắm thẳng vào bàn tay Lý Phong.
Bàn tay Lý Phong còn chưa vỗ vào bảo kiếm của Lý Thiệu Minh thì đã cảm nhận được kiếm khí sắc bén. Hắn là người nắm binh quyền ở nước ngoài suốt bốn tháng nên hắn biết, bảo kiếm mà có thể phát ra kiếm khí như thế này thì không phải vật phàm, ít nhất cũng phải là bảo kiếm Thần Cấp. Bảo kiếm này không chỉ sắc bén, thân kiếm chắc chắn, đồng thời còn tự có kiếm khí, một sợi tóc bay vào kiếm thì bị chặt đứt ngay. Bàn tay của hắn còn chưa chạm vài kiếm đã thì da đã như bị chém đứt. Cho dù hắn là cao thủ Thần Cấp thì nếu tay hắn vỗ vào e là cũng chỉ còn nửa cái tay.
Hắn liền quay phắt người bay ra ngoài. Lý Thiệu Minh cười lạnh, kiếm cũng quay ra chém vào Lý Phong.
Khi Lý Phong đáp đất, hắn thấy hông mình lành lạnh, nhìn thì thấy vạt áo mình đã bị Lý Thiệu Minh chém rách, chỗ eo hắn dần xuất hiện một vết thương đỏ mảnh như sợi dây.
Hắn định phát điên lên thì Lý Thiệu Minh đã xuất hiện trước mặt hắn, lại đâm vào hắn, hắn chỉ đành nén giận mà tiếp tục né.
Lý Thiệu Minh đâm liên tiếp ba nhát, hắn đều tránh được.
Đột nhiên ánh mắt Lý Thiệu Minh thay đổi, cánh tay anh run run, bảo kiếm trong tay đâm càng nhanh hơn. Lúc này trong bóng tối, bảo kiếm của anh không ngừng lập lòe ánh đỏ. Mỗi một nhát kiếm chém ra đều liên tiếp thành dòng khí, hóa thành một đóa hoa đỏ. Kiếm quá nhanh, Lý Phong không tránh được. Hắn liền bò rạp ra phía sau, Lý Thiệu Minh lập tức giẫm lên hắn. Hắn nhanh chóng khom người lại, cơ thể đang bò sát mặt đất nhanh chóng tránh khỏi cú giẫm của Lý Thiệu Minh.
Một tiếng rầm vang lên, Lý Thiệu Minh giẫm vào hông Lý Phong đá bay hắn ra ngoài.
Cho dù Lý Phong là cao thủ Thần Cấp thì hắn vẫn không thể so với Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh là cao thủ lừng danh ở nước ngoài suốt nhiều năm, uy danh hiển hách. Lý Phong chỉ mới học võ có mấy tháng, sao có thể so với Lý Thiệu Minh? Cho dù hắn là cao thủ Thần Cấp thì sức chiến đấu của hắn hoàn toàn không thể bì được Lý Thiệu Minh.
Lý Phong liên tục thất thủ dưới tay Lý Thiệu Minh. Thấy Hoa Anh Hùng gào to muốn giết chết hắn, thấy Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, hắn không khỏi nhìn Hiên Tịnh Vũ. Cô đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh, khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn hắn. Đôi mắt Hiên Tịnh Vũ vẫn lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt ấy khi nhìn hắn không có bất cứ tình cảm nào, cô chỉ coi hắn như một tên tội phạm, mong Lý Thiệu Minh trừng trị hắn theo pháp luật.
Trong lòng Hiên Tịnh Vũ không có hắn.
Dần dần, Lý Phong trở nên tức giận. Hắn cảm thấy cơn giận trong lòng mình như ngọn núi lửa chực chờ phun trào, hắn gào lên với Hàn Vũ Triết: "Đồ vô dụng, còn không mau tới đây giúp đỡ đi!?"
"Vâng, đại ca...", Hàn Vũ Triết vội vàng gật đầu.
"Này, gọi người đến giúp cơ đấy", ánh mắt Triệu Thế Hy vẫn vô cùng khinh thường.
Khi Lý Thiệu Minh lại xông về phía Lý Phong thì Hàn Vũ Triết dù vẫn sợ Lý Thiệu Minh nhưng vẫn gào to rồi xông tới chỗ anh. Khi hắn xuất hiện bên cạnh Lý Thiệu Minh thì anh đột nhiên biến mất. Sau đó anh nhanh chóng xuất hiện, nắm ngược chuôi kiếm. Anh xoay phắt người, để lại một vết thương nơi bụng Hàn Vũ Triết.
".......". Hàn Vũ Triết mới kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh một cái thì anh đã đạp hắn bay ra ngoài.
Sau khi Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng đánh bại Hàn Vũ Triết, anh lại nắm kiếm xông tới chỗ Lý Phong, sắc mặt Lý Phong vô cùng nặng nề, hắn vội lùi ra sau.
Hắn đã ý thức được khoảng cách giữa mình và Lý Thiệu Minh. Hắn không có vũ khí vừa tay, cũng không có đàn em thông minh thiện chiến.
Hắn liên tục lùi lại mười mấy bước, thấy Lý Thiệu Minh cầm kiếm ép càng lúc càng gần, hắn đột nhiên vỗ chưởng đánh mạnh vào Lý Thiệu Minh.
Trong khí thế của Lý Phong xuất hiện một con rắn lớn chín đầu, một luồng chân khí màu đen đánh tới chỗ Lý Thiệu Minh.
"Ha ha". Lý Thiệu Minh khinh thường, anh huơ bảo kiếm chém đứt chân khí của Lý Thiệu Minh.
Nhưng sau khi kiếm Lý Thiệu Minh chặt đứt luồng chân khí này, sắc mặt anh khẽ thay đổi.
Sau nhát kiếm đó, dường như có thứ gì đó bám vào tay anh. Thứ này màu đen, hình giọt nước. Anh khẽ cử động tay phải thì thứ đó như bám dính vài tay, không tài nào rơi xuống được mà bám chặt vào da tay anh, đi vào da anh bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Khi thứ có hình dáng giọt nước hoàn toàn đi vào da anh, trên làn da trắng của anh nhanh chóng nở rộ từng hình xăm đóa hoa đen, hơn nữa còn lớn lên cực nhanh.
"Chân khí này có độc?", sắc mặt Lý Thiệu Minh dần trở nên nặng nề, anh dùng nội công để ngăn chặn độc xâm nhập vào cơ thể.
Chương 248: Chân khí có độc
Lý Phong nở nụ cười độc ác.
Là thủy ngân. Cho dù là hắn hay là Lý Thiệu Minh thì đan dược cấp cao họ ăn đều có một lượng lớn thủy ngân cực độc. Nhưng Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo đều là thể chất Thần Cấp, cho dù họ ăn đan dược cấp cao có chứa thủy ngân thì cũng có thể đào thải ra ngoài.
Khi Lý Phong ăn đan dược này hắn vẫn còn là người bình thường, hắn không có năng lực đào thải thủy ngân ra ngoài. Khi hắn giả mạo Lý Thiệu Minh làm đội trưởng của quân đoàn Thiên Chu, hắn đã phát hiện một lượng lớn đan dược cấp cao trong nhà kho của quân đoàn Thiên Chu. Để luyện thành cao thủ Thần Cấp, hắn đã ăn tất cả đan dược khi không biết có thủy ngân tồn tại trong đó. May là hắn không những không bị độc chết mà còn luyện thành chân khí có chứa thủy ngân cực độc.
"Là thủy ngân". Lý Thiệu Minh dùng nội công ngăn cản chất độc xâm lấn. Anh quyết đoán kịp thời, nhanh chóng lấy vài cây kim bạc ra cắm vào mấy huyệt vị trên tay mình, đồng thời cắm một cây vào giữa ngón trỏ, chỗ đó liền chảy ra máu đen.
Lý Thiệu Minh không khỏi khẽ nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt độc ác của Khi Lý Phong.
Không ngờ Lý Phong lại tình cờ luyện được chân khí có độc. Mặt hắn toàn gân đen, cơ thể tản ra khói độc đen sì, có lẽ khí độc đã xâm nhập lâu rồi, toàn thân Lý Phong đều có độc.
"Lý Thiệu Minh, anh nghỉ ngơi đi, để bọn em giúp anh đối phó hắn!"
Chu Bảo Bảo rất thích đánh nhau, đặc biệt là khi gặp cao thủ. Cậu ta quay người lại, hóa thành một cơn gió ập vào Lý Phong.
Lý Phong đã nhìn ra Chu Bảo Bảo là một cao thủ hệ tốc độ, thấy tiếng gió càng lúc càng gần, hắn vội vàng lùi ra sau hai bước rồi đẩy tay phải ra, một luồng chân khí cực độc đánh vào Chu Bảo Bảo.
Chu Bảo Bảo biết chất lỏng có độc hắn bắn ra có lực bám vô cùng mạnh, chỉ cần chạm vào sẽ trúng độc. Cậu ta không dám cứng đối cứng với Lý Phong, thấy chưởng mang chân khí có độc của hắn đánh tới thì cậu ta lập tức xuất hiện trong không khí, né nhanh qua chỗ khác.
Ngay lúc này, hắn nhanh chóng xuất hiện cạnh Chu Bảo Bảo, lại đánh một chưởng vào vai Chu Bảo Bảo. Sắc mặt Chu Bảo Bảo thay đổi, liền nghiêng người, mở quạt giấy trong tay ra để đỡ.
Một tiếng bộp vang lên. Chưởng của Lý Phong đập xuyên qua quạt giấy trong tay Chu Bảo Bảo trúng vào ngực cậu ta, khiến cậu ta bay thẳng ra ngoài.
"Lý Phong, để tao dạy dỗ mày!"
Thấy Chu Bảo Bảo sợ chân khí độc của Lý Phong, bị Lý Phong đánh bị thương, Cuồng Phong lập tức xuất hiện trước mặt Lý Phong. Hắn rung cây giáo Thần Uy Liệt Thủy, tia lửa bắn tung tóe.
"Kỹ thuật dùng giáo 'đốt cháy thảo nguyên'?", Lý Phong cười độc ác.
Kỹ thuật dùng giáo này hình như hắn ra từng thấy trong kho để bảo vật của Lý Thiệu Minh.
Hắn không ngừng tránh né. Sau khi tránh được bốn năm nhát giáo của Cuồng Phong, hắn đã xuất hiện cách Cuồng Phong năm mét. Khi cây giáo dưới chân Cuồng Phong lên trước một bước, Cuồng Phong liền tiếp tục dùng cây giáo Thần Uy Liệt Thủy tấn công hắn.
Hắn đột nhiên rút ra một cây giáo dài màu đen từ trong hư không. Đó là một luồng chân khí, hắn nắm trong tay hệt như một cây giáo dài. Cuồng Phong đang đâm mạnh giáo vào người hắn, cây giáo giả trong tay hắn liền chắn lại cây giáo thật của Cuồng Phong. Ngay sau đó, hắn chọc cây giáo giả vào mặt đất, người dựa vào đó bay lên, đá liên tiếp ba cú vào ngực Cuồng Phong.
Cuồng Phong lập tứ dùng giáo dài chắn lại cú đá của hắn. Lý Phong quay người, cây giáo giả trong tay huơ tới chỗ Cuồng Phong bằng một góc độ vô cùng kỳ dị, một ngọn lửa lớn đột nhiên xuất hiện trong không trung. Cuồng Phong bị giáo đâm trúng vai liền bay thẳng ra ngoài.
"Lý Phong, mày muốn chết hả!", Triệu Thế Hy cầm đôi búa Bá Vương Vô Địch xuất hiện trước mặt Lý Phong, chém thẳng vào hắn.
Cây búa của Triệu Thế Hy nặng hai trăm cân, một đôi búa nặng phải bốn trăm cân. Nhưng một đôi búa nặng như vậy lại vô cùng linh hoạt trong tay Triệu Thế Hy.
Thấy Triệu Thế Hy quơ búa xuất hiện trong không khí, Lý Phong không dám coi thường, liền lập tức biến mất trong không khí, tránh nhát búa Triệu Thế Hy chém đến.
Hắn liên tiếp né mười mấy chiêu của Triệu Thế Hy thì dần dần nhận ra sơ hở của Triệu Thế Hy.
Cô gái này rất khỏe nhưng chiêu thức không có nhiều biến hóa. Có lẽ không có mấy kinh nghiệm thực chiến, từ bé đến lớn không đánh nhau là mấy nhỉ?
Lý Phong cười lạnh, đột nhiên thiết lập vòng bảo vệ quanh cơ thể.
Khi nhát búa của Triệu Thế Hy đánh vào vòng bảo vệ bằng chân khí của Lý Phong, lớp vòng chân khí của hắn dao động mạnh mẽ. Nhát búa tiếp theo, người hắn trượt mạnh ra ngoài.
Nhát búa thứ ba, Lý Phong cười lạnh: "Mặt đẹp mà không có não thì cũng chỉ là thứ võ công mèo cào thôi".
Đột nhiên, người Lý Phong thấp xuống. Khi nhát búa thứ ba vút qua đỉnh đầu Lý Phong, hắn quay người ôm phắt lấy một bên vai Triệu Thế Hy bằng tay phải. Thuận theo thần lực của Triệu Thế Hy, hắn quơ mạnh một cái, cô gái bay mạnh ra ngoài, đồng thời hắn còn không quên di chuyển ra sau lưng Triệu Thế Hy, đập một chưởng vào sau lưng cô.
Bàn về sự thông minh, Lý Phong không thua kém bất cứ người nào. Người lại, hắn hành sự không có bất cứ giới hạn gì, đầu óc linh hoạt hơn tất cả người ở đây.
Lôi Tiểu Minh đã nắm chặt Song Đao xông tới chỗ hắn. So với Triệu Thế Hy thì Song Đao của Lôi Tiểu Minh linh hoạt hơn nhiều. Khi Lôi Tiểu Minh xông đến trước mặt Lý Phong, cậu ta chém mạnh vào hắn. Lý Phong né vội, Lý Phong đã chém một cây đao vào hắn.
Lý Phong không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn đã từng xem rất nhiều bí kíp võ lâm, thực lực của hắn rất mạnh. Hắn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, còn Lôi Tiểu Minh chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Thấy nhát đao thứ hai của Lôi Tiểu Minh vừa nhanh vừa hiểm, hắn mới khó khăn tránh thoát được thì nhát thứ ba đã chém đến. Hắn lập tức phát chân khí bảo vệ ra, để mặc Lôi Tiểu Minh liên tiếp chém mấy đao vào chân khí của hắn.
Đột nhiên hắn chỉ vào Lý, một luồng chất độc màu đen bắn ra khỏi tay hắn, bay lơ lửng trong không không rồi từ từ dán vào lồng ngực Lôi Tiểu Minh.
Sắc mặt Lôi Tiểu Minh thay đổi, vội vàng rụt ngực ra phía sau, không dám tiếp xúc với chất độc của hắn. Lý Phong cười lạnh, hắn đá vào mặt Lôi Tiểu Minh khiến cậu ta bay vụt ra.
"Vũ khí của những người bên cạnh Lý Thiệu Minh khá ổn đấy....", Lý Phong dần dần phát hiện ra điểm đặc biệt, đám Lý Thiệu Minh không chỉ có thế trận chỉnh tề mà ai nấy đều có binh khí lẫy lừng.
Giờ các chiến hữu của Lý Thiệu Minh đều trúng độc của Lý Phong, họ đều là các cao thủ chính phái, không luyện thứ võ công tàn độc giống Lý Phong, có thuộc tính miễn độc.
Chương 249: Một mình đánh bại sáu người
Đôi mắt Lý Phong chợt trở nên sắc bén, hắn nhìn vào từng người trong đám Lý Thiệu Minh. Lúc này, Lý Thiệu Minh đang đứng cạnh Hiên Tịnh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, tay anh còn cắm năm cây kim bạc, máu không ngừng chảy xuống theo cây kim bạc trên ngón trỏ của anh.
Bốn cao thủ Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh đều đã bị thương.
Những cảnh sát bao vây Lý Phong thấy Lý Phong hung hăng càn quấy như vậy thì có người định dùng súng tấn công hắn, nhưng đã bị Liễu Bân ngăn lại. Muốn ngăn Lý Phong thì phải điều động quân đội.
Liễu Bân nhíu chặt mày, lấy điện thoại ra nhìn giờ, phía cục quân sự phải tầm mười phút nữa mới đến. Bảy người đội Lý Thiệu Minh đều không phải đối thủ của hắn, phải chống chọi lại trong mười phút này thế nào đây?
Lý Phong cười nhìn Hiên Tịnh Vũ: "Tiểu Vũ, anh mới là chồng của em mà. Sao lên giường với Lý Thiệu Minh mấy lần mà ngay cả chồng của mình cũng không nhận nữa rồi?"
"Không ra thể thống gì cả, về rồi anh sẽ dạy dỗ em. Nhưng anh cũng không quan tâm đâu, anh đã từng chơi nhiều gái xinh rồi. Em đi với anh đi, anh sẽ bỏ qua cho Lý Thiệu Minh. Nếu không thì tất cả những người ở đây hôm nay đều phải chết".
"Tôi không đi với anh đâu". Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ồ? Em muốn Lý Thiệu Minh chết sao?", Lý Phong nói.
"Tôi sẽ không để Thiệu Minh chết, nhưng tôi cũng không đi với anh đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Em định giết anh bằng võ công của em sao?", Lý Phong vẫn cười.
"Lý Phong, võ công tà ác của anh chẳng qua chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp cao mà thôi, có gì mà hống hách chứ. Triệu Thế Hy này đứng trước mặt anh đấy, có ngon thì giết tôi đi, xem bố tôi có giết anh không!". Triệu Thế Hy tức điên lên, cơ thể nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt mọi người, ưỡn ngực nói với Lý Phong.
"Cẩn thận!"
Triệu Thế Hy vừa dứt lời, Cuồng Phong lập tức túm lấy cánh tay thon nhỏ của cô, kéo cô vào lòng mình. Lý Phong phất tay, một luồng chân khí liền đánh ập vào chỗ Triệu Thế Hy vừa đứng.
Hắn không coi Triệu Thế Hy ra gì: "Cô là cái thá gì cơ chứ".
"Lý Phong, anh dám ra tay với tôi hả?!", Triệu Thế Hy không khỏi sợ hãi. Cô tức giận nhìn Lý Phong, mở to đôi mắt trong sáng.
"Võ lâm cao thủ của Hoa Hạ đều là rác rưởi đối với Lý Phong này hết", Lý Phong nói. Đọc nhanh tại Vietwriter
"Khốn kiếp, hắn dám coi thường cao thủ võ lâm của Hoa Hạ chúng ta? Lý Phong, có ngon thì mày đứng yên đó, tao sẽ gọi điện cho những cao thủ của Hoa Hạ, tao sẽ chống mắt lên mà xem mày có có đánh được không. Tao sẽ xem mày với họ ai mới là rác rưởi". Chu Bảo Bảo tức điên lên với Lý Phong, cậu ta chưa từng thấy ai hống hách như vậy, nhưng cậu ta lại không đánh lại được.
Với những kẻ nguy hiểm như thế này, Hoa Hạ sẽ sử dụng quân đội để áp chế. Cho dù họ không có cao thủ giúp đỡ thì có lẽ quân đội Hoa Hạ cũng sắp đến.
Cậu ta vừa nói vừa giả vờ lấy điện thoại ra gọi cho các cao thủ, đồng thời len lén liếc Liễu Bân.
Quả nhiên, cậu ta thấy mắt Liễu Bân sáng lên, đang cầm một bộ điện thoại chú ý thời gian. Bộ đội hầu hết đóng quân ở ngoại thành, có lẽ quân đội Hoa Hạ đang trên đường đến rồi.
"Muốn kéo dài thời gian để tìm cứu viện hả? Tao lười lãng phí thời gian với chúng mày. Hôm nay tao đưa Tiểu Vũ đi, có giỏi thì ra nước ngoài tìm tao. Tao ở cảng biển Ca-bê, là đội trưởng quân đoàn Thiên Chu - Lý Phong". Lý Phong khinh thường Chu Bảo Bảo, hắn chẳng buồn nói chuyện với đám Chu Bảo Bảo, liền đi thẳng đến chỗ Hiên Tịnh Vũ muốn cướp người.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh giơ súng lên.
"Hửm?", Lý Phong kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.
"Muốn đưa Tiểu Vũ đi thì phải hỏi cây súng trong tay tao đã". Ánh mắt Lý Thiệu Minh vô cùng lạnh lẽo, hình xăm hoa đen trên cánh tay anh đã nhạt dần.
Khẩu súng đó?
Thấy Lý Thiệu Minh giơ súng lên, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh đều vui mừng. Họ đột nhiên hiểu ra gì đó, tất cả đều xuất hiện cạnh Lý Thiệu Minh rồi đứng sánh vai với anh, chĩa súng vào Lý Phong.
"Đúng vậy, muốn đưa Tiểu Vũ đi thì phải hỏi súng trong tay bọn tao đã". Khuôn mặt Chu Bảo Bảo vô cùng đắc ý, cậu ta nhìn hắn với ánh mắt tối tăm.
"Ngu xuẩn". Lý Phong thấy hành động của họ thật nực cười. Hắn chỉ sững ra một lát rồi tiếp tục đi đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Hắn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, đám Lý Thiệu Minh dùng súng mà cũng muốn đấu lại hắn?
Năm khẩu súng mà đã muốn chặn hắn lại? Đừng nói là năm khẩu, cho dù là một trăm khẩu súng đồng thời chĩa vào hắn rồi nổ súng thì có làm được gì chứ?
Lý Phong mở ra luồng chân khí bao bọc mình, hắn cười lạnh đi đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Một tiếng tách vang lên, Lý Thiệu Minh bóp cò.
Khi viên đạn của Lý Thiệu Minh bắn vào lớp màng bảo vệ chân khí của hắn, lớp màng đó rung động dữ dội.
Khẩu súng này...
Mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.
Mà Lý Thiệu Minh hoàn toàn không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Lý Phong, mặt anh không chút biểu cảm. Anh khẽ bóp cò súng, bắn viên đạn thứ hai vào hắn. Đồng thời, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh cũng bóp cò không chút do dự.
Khi từng viên đạn bắn vào hắn, ánh mắt Lý Phong chợt thay đổi.
Khẩu súng của họ rất kỳ lạ!
Súng trong tay đám Lý Thiệu Minh đều là súng đặc chế, ba khẩu thôi là có thể phá hủy chân khí bảo vệ của một cao thủ Thần Cấp cấp cao. Súng đặc chế này chỉ có những người như Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh mới có.
Khi Lý Thiệu Minh bắn phát súng đầu tiên vào Lý Phong, bốn người kia lập tức bóp cò theo. Lý Phong cảm thấy phát súng của Lý Thiệu Minh đã phá hủy một phần ba chân khí bảo vệ của hắn, hắn chưa từng thấy súng nào có uy lực khủng khiếp đến vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Lý Phong mới vội vàng tránh đi, một tiếng tách vang lên, một viên đạn lại bắn mạnh vào chân khí bảo vệ của hắn. Hắn thấy lớp bảo vệ chấn động mạnh mẽ, lần này chấm động hơn lần trước rất nhiều. Hắn liều mạnh dùng nội công duy trì chân khí mới có thể miễn cưỡng chắn viên đạn thứ hai.
Viên đạn thứ hai này suýt nữa đã phá hủy lớp bảo vệ của hắn.
Lý Phong nhận ra rằng súng trong tay đám Lý Thiệu Minh không phải súng bình thường. Đầu hắn đầy mồ hôi, sắc mặt trở nên khó coi.
Viên đạn thứ ba đã bắn vào người hắn, lớp chân khí bảo vệ hắn đã bị rách. Một viên đạn bắn mạnh vào vai hắn, viên đạn cuối cùng bắn vào đầu hắn, người hắn khuỵu xuống, viên đạn đó lướt qua đỉnh đầu hắn rồi găm vào người hắn.
Cũng chính lúc này, chân khí bảo vệ hắn chấn động mãnh liệt, rồi vỡ vụn như thủy tinh.
"Lý Thiệu Minh, mày được lắm, có cả súng đặc chế dành cho cao thủ Thần Cấp, Lý Phong này nhận thua".
"Nhận thua thì mau quỳ xuống đi, lau cho sạch cổ mày vào", Cuồng Phong lạnh lùng nhìn hắn.
"Nhưng hôm nay dù tao đã thua, nếu tao muốn đi chúng mày cũng không ngăn được tao". Lý Phong nhìn Hiên Tịnh Vũ, hắn không cam lòng.
"Thế sao?", Lý Thiệu Minh bật cười.
"Hôm nay chúng mày đông người, trang bị tốt, hơn nữa đây là sân nhà của chúng mày nên chúng mày thắng cũng phải thôi. Chúng mày nhớ cho kỹ đây, tất cả những thứ chúng mày làm với tao hôm nay ngày sau Lý Phong này sẽ trả gấp mười!", Lý Phong cắn răng nói.
"Ha ha...". Lý Thiệu Minh vẫn cười, anh nhắm súng vào ngực Lý Phong.
Đột nhiên Lý Phong chợt biến mất, hắn dùng chuyển động tức thời.
Thấy bóng dáng Lý Phong chạy càng lúc càng xa, Lý Thiệu Minh giơ tay phải lên, giơ ngón cái về phía Lý Phong chạy trốn: "Cuồng Phong, giờ Lý Phong khá đấy, cũng là lính đánh thuê rồi. Nhưng là một lính đánh thuê, hắn vẫn thiếu một thứ".
"Là cái gì?", Cuồng Phong hỏi.
"Là vết thương. Dù sao cũng là người nắm binh quyền, trên người hắn ít ra cũng phải có vết súng như tôi. Hắn ngồi lên vị trí của tôi nhưng lại không cố gắng như tôi, thế không tốt lắm".
Anh mỉm cười, lẳng lặng cảm nhận gió đêm lành lạnh, rồi chỉ ngón cái về phía Lý Phong chạy trốn: "15 độ hướng Tây Nam, khoảng cách 170m, tốc độ gió 30m/s, góc chếch lên 3 độ, bắn súng".
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Cuồng Phong lập tức dựng súng bắn tỉa lên, nửa quỳ ngắm chuẩn hướng Lý Phong trốn chạy. Khi Cuồng Phong bóp cò, bóng dáng Lý Phong đột nhiên xuất hiện trong tầm ngắm của cậu ta.
Một tiếng bụp vang lên, viên đạn trúng Lý Phong.
Chương 250: Phát súng kỳ lạ
“Sợ anh à?”, Lý Phong cười khàn khàn.
Lúc này, không chỉ vẻ ngoài mà cả giọng của hắn cũng khác với Lý Thiệu Minh, giọng hắn vừa khàn vừa trầm, hơi cố ý làm ra vẻ nên nghe có vẻ hơi thăng trầm. Trừ khi hắn cố ý đóng giả thành Lý Thiệu Minh, nếu không nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được sự khác biệt giữa hắn và Lý Thiệu Minh. Khí chất của hắn có phần giống với Lý Thiệu Minh phiên bản gian ác, sau khi trở nên xấu xa.
Trước đây khi Lý Phong vẫn còn bình thường Hiên Tịnh Vũ cũng không thích hắn, hiện giờ hắn đã thay đổi trở nên gian ác đáng sợ, sao Hiên Tịnh Vũ có thể thích hắn được chứ?
Sau khi Hiên Tịnh Vũ cố gắng giãy giụa vài lần, tay của cô như bị kìm sắt kẹp chặt không thể động đậy, Lý Phong nhìn cô bằng ánh mắt tà ác, cả người phát ra tiếng cười lớn kiêu ngạo.
Tiếng cười của hắn khiến người ta cảm thấy sợ hãi không yên. Nhìn Lý Phong đang cười ngạo nghễ, Hiên Tịnh Vũ ngẫm nghĩ giây lát liền đá vào đũng quần của hắn.
“Hự...”.
Lý Phong vốn dĩ không có chút phòng bị nào với Hiên Tịnh Vũ, thân dưới của hắn bị đau, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đau đớn, thả cổ tay của Hiên Tịnh Vũ ra.
Hiên Tịnh Vũ thoát khỏi tay hắn, nhanh chóng cắn môi chạy về phía Heo Rừng.
Thấy Hiên Tịnh Vũ chạy đi, Lý phong cũng không lo lắng. Chỉ hơi cúi người về phía trước, giơ tay phải ra hiệu với Hàn Vũ Triết. Hàn Vũ Triết nhanh chóng hiểu ý đi đến cạnh hắn, nghiêng một bên mặt đến phía trước hắn.
“Bắt lấy cô ta”, ‘ba’ một tiếng, Lý Phong nhẹ nhàng cho Hàn Vũ Triết một cái bạt tai.
“Vâng”, Hàn Vũ Triết cười gian xảo, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn dày đặc những đường màu đen, hắn nghiêng đầu vặn vẹo vài phát rồi sải bước về phía Hiên Tịnh Vũ.
Bóng dáng của hắn lóe lên, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hiên Tịnh Vũ. Không ngờ cả Lý Phong và Hàn Vũ Triết đầu trở nên xấu xa rồi, hơn nữa hai người họ đều trở thành cao thủ Thần Cấp cấp cao. Lúc này, Hiên Tịnh Vũ sắp bị bọn hắn dọa sợ chết khiếp, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Cô vội vàng cố gắng kéo cửa xe để lên xe chạy trốn.
Thấy Hiên Tịnh Vũ sắp ngồi vào xe chạy trốn, Hàn Vũ Triết không cảm thấy lo lắng chút nào, chỉ mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ, vẻ mặt cung kính nói với Hiên Tịnh Vũ: “Chị dâu, đi với chúng tôi đi, chị không thể thoát khỏi bàn tay chúng tôi đâu. À không, là chị không thể từ chối lời mời nhiệt tình của chúng tôi. Mấy hôm nay, đại ca vô cùng nhớ chị, đã gần một tuần rồi không chạm vào phụ nữ. Anh ấy rất yêu chị, đã quyết tâm đưa chị ra nước ngoài để cưới chị làm vợ”.
“Nằm mơ!”, Hiên Tịnh Vũ bị bọn hắn chọc tức phát khóc rồi.
Cô tự hỏi bản thân là trời sinh đen đủi hay sao mà loại người nào cũng đều thích cô cả. Cô lập tức bỏ qua chiếc xe trước mặt và chạy sang một chiếc xe khác, muốn ngồi lên lái chiếc xe này chạy đi.
Hàn Triết Vũ đã xuất hiện phía trước chiếc xe đó, người hắn chặn trước cửa xe, mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ: “Chị dâu, đi với bọn tôi đi”.
Cô lại chạy đến một chiếc xe khác. Lý Phong chỉ mỉm cười xấu xa nhìn Hàn Triết Vũ đang chơi trò mèo đuổi chuột với Hiên Tịnh Vũ.
Dần Dần, Lý Phong cũng bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa, hắn nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Hiên Tịnh Vũ, nắm chặt cổ tay cô. Sức lực của hắn mạnh đến kinh người, cho dù Hiên Tịnh Vũ có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn của hắn. Cô chỉ có thể bị Hàn Vũ Triết kéo đi, bước theo Lý Phong một cách bị động.
“Vợ ơi, mọi chuyện sắp ổn cả rồi. Ở nước ngoài anh đã sở hữu số tài sản có tiêu mấy đời cũng không hết, những người phụ nữ anh từng chơi đùa cũng bị anh đuổi đi hết rồi. Anh không cần bọn họ nữa, anh chỉ cần em thôi. Cho dù anh có nhiều phụ nữ hơn đi chăng nữa thì bọn họ vẫn không bằng em. Anh sẽ yêu thương em. Anh đã không còn là phế vật nữa, em cuối cùng có thể coi trọng anh rồi”, Lý phong mỉm cười thâm tình nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Tôi không hề yêu anh, anh bảo người của anh bỏ tôi ra”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không sao, anh biết em không yêu anh, nhưng tình cảm có thể từ từ vun đắp, anh tin sau khi em nhìn thấy tiền của anh thì sẽ yêu anh thôi”, Lý Phong nói.
“Tôi không có tiền, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thiếu tiền. Tôi không muốn sống cuộc sống phú quý gì cả, cũng không muốn bất cứ món hàng hiệu xa xỉ nào, anh bỏ tôi ra, tôi sẽ không đi với anh đâu”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Em không muốn cuộc sống phú quý là vì em chưa từng được tận hưởng cuộc sống như vậy. Khi em được tận hưởng cuộc sống đó rồi thì em sẽ phát hiện, thì ra cuộc sống đó lại tốt đẹp như vậy. Anh đảm bảo, em chắc chắn sẽ thích cuộc sống đó. Anh biết em không giống những cô gái kia, vì vậy người anh yêu chỉ có em thôi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Anh chính là một con ruồi”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Há?”, Lý Phong cười.
“Khiến người khác kinh tởm”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Tiển Hàn, chị dâu cậu ghen tuông vì anh chơi đùa nhiều phụ nữ quá, dẫn chị dâu cậu lên xe đi”, Lý Phong quay người, một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm đi ra từ bóng tối phía sau hắn.
“Lý Phong, anh thả tôi ra!”, không ngờ Lý Phong lại cố chấp yêu mình như vậy, Hiên Tịnh Vũ suýt thì khóc. Tên Lý Phong này nào có yêu mình, hắn vốn dĩ là một tên thần kinh đột nhiên vùng lên sau nhiều năm bị chèn ép.
Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh, anh ở đâu...
Cô chưa từng nhớ Lý Thiệu Minh nhiều như lúc này, trong lòng cô lo lắng vô cùng. Cô biết võ công của Lý Thiệu Minh rất cao cường, chỉ cần Lý Thiệu Minh xuất hiện, anh nhất định có thể cứu cô khỏi tay Lý Phong.
Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng xe cảnh sát từ phía xa truyền đến. Là do bọn họ gây ồn áo quá nên người dân xung quanh đã báo cảnh sát rồi.
Tiếng xe cảnh sát sắc bén này khiến người ta cảm thấy lo lắng, sợ hãi, tốc độ của âm thanh truyền đến rất nhanh, từ xa đến gần. Ngay sau đó, một loạt xe cảnh sát nhanh chóng xuất hiện bên cạnh bọn họ, mau chóng dừng lại. Rất nhiều cảnh sát chạy ra từ chiếc xe bao vây xung quanh bọn họ, đồng nghịt. Đồng thời, từ phía xa lại có thêm vô số chiếc xe nữa, một đống đàn ông to lớn mặc vest đi xuống từ chiếc xe, tay cầm côn, gậy các loại vũ khí chạy về phía bọn họ. Những người này là đàn em tập đoàn Thiên Chu của Lý Thiệu Minh. Sau khi bọn họ phối hợp với cảnh sát bao vây Lý Phong, mấy người đàn ông to lớn lập tức chạy đến đỡ vệ sĩ của Hiên Tịnh Vũ dậy.
“Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao, mau đi cứu cô chủ”, vệ sĩ chùi vết máu khóe miệng.
“Tiểu Hiên, chúng mình đến cứu cậu đây!”, Hàn Phi Phi và Liễu Bân bước ra từ đám người, Liễu Bân liếc nhìn toàn thân Lý Phong toát ra khí màu đên thì sắc mặt trở nên trầm trọng.
“Đại ca, có nhiều cảnh sát quá, còn có rất nhiều đàn em của Lý Thiệu Minh nữa. Bố nuôi nói nhất định không được xảy ra xung đột với cảnh sát Hoa Hạ, chúng ta làm thế nào đây?”, sắc mặt Hàn Vũ Triết hơi biến đổi, hắn nhanh chóng kéo Hiên Tịnh Vũ về bên cạnh Lý Phong.
“Cứ đi luôn là được rồi”, Lý Phong không hề bận tâm mỉm cười, đi tới chiếc Rolls royce phía sau.
Hắn lúc này chỉ có thể hình dung bằng một câu coi trời bằng vung, hắn ta đã là thủ lĩnh của tất cả lính đánh thuê ở nước ngoài, và là con nuôi của gia chủ gia tộc xếp thứ năm thế giới. Hắn có võ công vô song, tất cả các thuộc hạ của hắn đều là tinh anh cả. Hắn vốn dĩ không thèm để đám cảnh sát Hoa Hạ này vào mắt, chỉ cần bọn họ dám nổ súng với hắn, hắn liền cho thuộc hạ đánh trả. Bên cạnh hắn còn có Hiên Tịnh Vũ làm con tin, hắn không tin đám cảnh sát này dám làm vậy với hắn.
Mà hắn chỉ cần ra khỏi biên giới đường biển Hoa Hạ là đến địa phận của hắn ở nước ngoài rồi.
“Em không sao chứ?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên ở bên cạnh bọn họ. Là Lý Thiệu Minh, anh đã gạt tay của Hàn Vũ Triệt ra, nhẹ nhàng kéo tay của Hiên Tịnh Vũ.
Sau đó, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo một loạt các cao thủ nhanh chóng xuất hiện bên cạnh bọn họ, bọn họ nhanh chóng cứu cô ra, kéo cô ra phía sau để bảo vệ.
Không ngờ Lý Thiệu Minh và đồng đội của anh lại xuất hiện lúc này, tốc độ nhanh đến mức ngay cả cao thủ Thần Cấp cấp cao như hắn cũng không thể phát hiện ra, nụ cười kiêu ngạo tà ác của Lý Phong đông cứng lại...
Chương 246: Lại bị bắt đi
Một tuần trước, tại Kinh Thành.
Trời vừa rạng sáng, sau khi luyện võ cả một đêm, Lý Thiệu Minh mới nằm trên giường nghỉ ngơi. Đại Quân do dự một lúc mới bước vào phòng của Lý Thiệu Minh, báo cáo với anh: “Có anh em ở phố cảng trông thấy Tiểu Vũ, Tiểu Vũ về phố cảng rồi”.
“Cô ấy về phố cảng làm gì?”, Lý Thiệu Minh lập tức mở mắt ra, lập tức lấy lại tinh thần, không còn buồn ngủ nữa.
Anh tự hỏi mới ngày hôm qua hẹn hò buổi đầu tiên, sao Hiên Tịnh Vũ đã về phố cảng gấp như vậy? Hơn nữa, trước khi đi còn không thèm nói với anh một tiếng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc anh luyện võ?
Trong đầu anh xuất hiện vô số câu hỏi, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hiên Tịnh Vũ, nhưng đầu dây bên kia tắt máy.
Lý Thiệu Minh nghĩ một lát rồi nói: “Bảo anh em ở phố cảng để ý đến Tiểu Vũ, nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt”.
“Rõ”, Đại Quân gật đầu.
Lý Thiệu Minh có không ít kẻ thù ở Hoa Hạ, lúc này Hiên Tịnh Vũ tự dưng bỏ đi không nói một tiếng khiến anh rất lo lắng. Suốt cả ngày hôm đó, anh không còn tâm trạng để tiếp tục luyện võ và đi ngủ, một mực cho người theo dõi hành tung của Hiên Tịnh Vũ.
Tối hôm đó, mọi người tập trung ở phòng đọc sách trong biệt thư của Lý Thiệu Minh. Cuồng Phong châm một điếu thuốc lá, mạnh dạn đoán: “Tôi cá là cô ấy muốn về phố cảng sống một thời gian, chắc không có gì xảy ra đâu, anh Lý đừng lo quá”.
“Không phải tối hôm qua anh và chị ấy đi dạo phố sao? Đang yên đang lành sao tự dưng lại bỏ về phố cảng biển? Hay là trong nhà chị ấy xảy ra chuyện gì?”, Chu Bảo Bảo cảm thấy khó hiểu.
“Nhà mẹ Tiểu Vũ vẫn bình thường, không ai xảy ra chuyện gì hết”, Đại Quân nói.
“Thật là kỳ lạ…”
Trên bàn làm việc trong phòng đọc sách của Lý Thiệu Minh còn có một hộp bánh ngọt Cát Sĩ Lâm, mọi người thi nhau phỏng đoán, phân tích nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ đột nhiên bỏ về nhà mẹ đẻ.
Chu Bảo Bảo suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Hoa Anh Hùng, Hoa Anh Hùng vùa làm vẻ mặt vô tội vừa cầm chiếc lược hàng hiệu đắt tiền chải mái tóc dài của hắn.
“Này đồ bê đê, không phải anh nói vớ vẩn gì đấy chứ?”
“Cậu mới là đồ bê đê! Không có, thật sự tôi không nói gì hết. Tôi đã không gặp mặt cô ấy suốt hai ngày nay rồi”, Hoa Anh Hùng tủi thân đáp.
“Anh Lý, chắc chị ấy nhớ Tiểu Bình An quá nên mới vội vã về thăm, có khi chỉ đơn thuần là quên báo cho anh biết thôi”, Lôi Tiểu Minh nói.
“Một khi cô ấy về thăm nhà cha mẹ và chăm sóc Tiểu Bình An thì sẽ không đi làm như các anh em của tôi thông báo”, Lý Thiệu Minh khẽ lắc đầu.
Trong lúc mọi người đang ngồi phân tích nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ bỏ đi, Vương Tâm Huệ và Trương Lam đột nhiên xuất hiện bước vào phòng đọc sách. Lúc này Vương Tâm Huệ mặc một chiếc váy dài màu lam, Trương Lam mặc áo sơ mi trắng cùng một chiếc váy đen ngắn. Đây là lần đầu tiên Vương Tâm Huệ đến nhà của Lý Thiệu Minh, Trương Lam bị sốc trước sự hào nhoáng của ngôi biệt thự, trông cứ như một cung điện phương Tây vậy, ngay cả phòng đọc sách cũng có thể so với một phòng hội nghị.
Nhà họ Vương và nhà họ Lý có không ít tai mắt ở Kinh Thành, hai người họ tìm được biệt thự của Lý Thiệu Minh một cách dễ dàng.
Sau khi bước vào phòng đọc sách, Vương Tâm Huệ trông thấy hộp bánh trên bàn làm việc của Lý Thiệu Minh vẫn nằm yên chưa ai động vào thì hơi sững sờ. Cô ta cố nén sự áy náy trong lòng, mỉm cười nhìn Lý Thiệu Minh: “Nghe cậu tứ nói, hôm nay em không đến công ty làm việc?”
“Vâng, Tiểu Vũ bỏ đi, em rất lo cho cô ấy”, Lý Thiệu Minh nhíu mày nói.
Vương Tâm Huệ không phải là một người dài dòng, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tuổi em cũng không còn nhỏ nữa, chị muốn hỏi em thấy Ngụy Khuynh Thành thế nào?”, Vương Tâm Huệ nói.
“Ngụy Khuynh Thành?”, Lý Thiệu Minh cảm thấy khó hiểu.
“Đúng vậy, Ngụy Khuynh Thành, cô chủ của nhà họ Ngụy, không chỉ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của người giàu nhất Hoa Hạ mà còn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, là một người vợ mà rất nhiều công tử nhà giàu ao ước. Trước đây lúc Ngụy Khuynh Thành đến nhà họ Lý, chị có thể nhìn ra cô ấy có tình cảm đặc biệt với em. Nếu em theo đuổi cô ấy, với địa vị hiện tại của em và tình cảm của cô ấy dành cho em, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý ở bên em”, Vương Tâm Huệ mỉm cười nói.
“Còn Hiên Tịnh Vũ tuy lương thiện chính trực, nhưng cô ta chỉ là con gái cưng của một gia đình nhỏ hết sức bình thường, có nhiều chỗ không xứng để ở bên em”.
Vương Tâm Huệ cực kỳ nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh, nói thẳng không giấu diếm: “Thiệu Minh, chính chị là người bảo Hiên Tịnh Vũ đi, em không cần tìm cô ta nữa. Em là một nhân vật lớn, chị tin em hiểu đạo lý ‘người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết’. Nghĩ mà xem, Ngụy Khuynh Thành là con gái độc nhất của Ngụy Vinh Hoa, một người không chỉ giàu nhất Hoa Hạ mà còn nổi tiếng cưng chiều con gái trong giới kinh doanh chúng ta. Tuy Ngụy Khuynh Thành ngây thơ không hiểu việc làm ăn buôn bán, nhưng Ngụy Vinh Hoa từng nói nhiều lần rằng, nếu có ngày ông ta xảy ra chuyện gì, toàn bộ số tài sản của ông ta đều sẽ để lại cho Ngụy Khuynh Thành. Nếu em và Ngụy Khuynh Thành đến với nhau, tài sản của em chắc chắn sẽ tăng gấp đôi!”
“Thiệu Minh, chị biết em rất yêu Hiên Tịnh Vũ, nhưng cô ta chỉ là một đứa con gái bình thường thôi. Có thể lúc mới yêu em còn cảm thấy mới mẻ, nhưng ở bên nhau lâu rồi, em sẽ nhận ra cô ta chẳng khác gì những kẻ đại trà ngoài kia. Thời gian trôi qua, cô ta sẽ già đi, sẽ phát phì béo ú như rất nhiều cô gái bình thường khác, rồi em tiế tục nhận ra yêu cô ta chẳng được lợi ích gì. Ngược lại, nếu em cưới Ngụy Khuynh Thành làm vợ, không chỉ có được một mỹ nữ tuyệt sắc mà còn sở hữu khối tài sản năm trăm tỷ của nhà họ Ngụy, vậy là tổng số tài sản của em sẽ tăng lên tám trăm tỷ, trở thành người giàu có và quyền lực nhất Hoa Hạ, từ nay về sau không ai dám đắc tội với em”.
“Chị hy vọng em ở lại Hoa Hạ, chứ đừng bôn ba chém giết khắp nơi như trước nữa”, Vương Tâm Huệ thở dài nói.
Thì ra là Vương Tâm Huệ bảo Hiên Tịnh Vũ đi…
Nghe Vương Tâm Huệ nói, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đều trở nên khó coi.
Cả ngày trời truy tìm nguyên nhân Hiên Tịnh Vũ bỏ đi cuối cùng cũng có kết quả. Thì ra kẻ phản diện là chị dâu của Lý Thiệu Minh, Hoa Anh Hùng thoát khỏi diện tình nghi là kẻ phản diện.
Lý Thiệu Minh nhíu mày lại, anh không ngờ Vương Tâm Huệ lại quá đáng như vậy, tự chủ trương đuổi Hiên Tịnh Vũ đi! Khó khăn lắm anh và Hiên Tịnh Vũ mới ở bên nhau. Trước đây hai người đã từng chia tay một lần, ngày tháng trôi qua sống trong sự thiếu vắng bóng hình của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng anh vô cùng khó chịu, cảm giác thế giới của anh như mất đi màu sắc.
Anh rơi vào trầm tư một lúc lâu, sau đó châm một điếu thuốc lá với vẻ mặt vô cảm xúc, mắt thấy hộp bánh ngọt Cát Sĩ Lâm trên bàn rồi nói: “Chị và Hiên Tịnh Vũ gặp nhau, rồi chị bảo cô ấy đưa hộp bánh này cho em đúng không?”
“Đúng vậy”, Vương Tâm Huệ gật đầu.
“Em đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ thích ăn bánh ngọt nữa…”, Lý Thiệu Minh bật cười nhìn Vương Tâm Huệ, cố kìm nén sự khó chịu trong lòng rồi lạnh lùng bước ra khỏi phòng đọc sách.
…
“Anh Lý, anh đi đâu vậy?”, Chu Bảo Bảo và các anh em đuổi theo hỏi, để lại Vương Tâm Huệ và Trương Lam một mình trong phòng đọc sách.
“Đi tìm cô ấy”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng đáp, lúc này anh không quan tâm điều gì khác, chỉ một mực muốn tìm Hiên Tịnh Vũ.
“Vậy để tôi đặt nhanh vé máy bay hạng Vip đến thành phố cảng biển”, Đại Quân nỏi, nhưng khi anh ta rút điện thoại ra đặt vé máy bay, Triệu Thế Hy bỗng ngăn lại.
Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong và Đại Quân đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Triệu Thế Hy nghiêm túc nói: “Anh Lý, anh và cô ta ở bên nhau lâu như vậy rồi mà không hiểu tâm lý của phụ nữ sao?”
Lý Thiệu Minh nhíu mày lại suy nghĩ lời nói của Triệu Thế Hy, nhưng hiện tại anh đang rất sốt ruột nên không hiểu cô đang ám chỉ điều gì, bực mình nói: “Em muốn làm gì hả?”
Triệu Thế Hy buông một tiếng thở dài ngán ngẩm, xem ra cô đã đánh giá quá cao sự gắn kết của cặp đôi này, nhưng cô biết bây giờ Lý Thiệu Minh chỉ lo lắng cho Hiên Tịnh Vũ nên không định làm khó anh.
“Không phải anh nói anh hiểu cô ấy lắm sao? Phụ nữ mà giận anh đến gặp chỉ càng khiến cô ấy tức giận hơn thôi. Vương Tâm Huệ đã nói những lời tổn thương đến lòng tự trọng của cô ấy, với tính cách cố chấp của cô ấy thì dễ dàng tha thứ sao, anh quên lần chia tay trước của hai người rồi à?”
“Tốt nhất là cho cô ấy một chút thời gian để suy nghĩ lại về mối quan hệ của hai người, nghĩ thông suốt rồi cô ấy mới có thể bình tĩnh đối mặt với anh. Nếu bây giờ hai người gặp nhau sẽ chỉ nói ra những lời tổn thương nhau mà thôi, khả năng chia tay là rất cao!”, Triệu Thế Hy nói với giọng gắt gỏng.
Nghe Triệu Thế Hy nói xong, mọi người như nhìn cô bằng con mắt khác. Triệu Thế Hy của chúng ta chưa có kinh nghiệm yêu đương mà lại có thể đưa ra lời khuyên cho cuộc tình của người khác sao…nhưng ở đây bọn họ toàn đàn ông với nhau, chỉ có Triệu Thế Hy là con gái, điều bí ẩn nhất trên đời này chính là tâm lý phụ nữ, mà nghiêm túc ngẫm lại lời cô nói thì cũng có phần đúng.
Lý Thiệu Minh chợt tỉnh ngộ sau khi nghe Triệu Thế Hy nói, từ kinh nghiệm lần chia tay trước anh cũng thấy điều Triệu Thế Hy nói không phải hoàn toàn vô lý. Suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vài ngày nữa, tôi sẽ đích thân đến phố cảng tìm cô ấy, tôi tin cô ấy sẽ nghĩ thông suốt”.
Mấy ngày sau, vào một buổi đêm yên tĩnh, lúc Lý Thiệu Minh đang chuẩn bị khởi hành từ nhà đến sân bay thì nhận được tin tình báo Hiên Tịnh Vũ đã quay lại Kinh Thành. Nghe vậy, trong lòng anh vui sướng khôn tả nhưng cũng không quên hỏi vị trí hiện tại của cô để đích thân đem người rước về.
“Chị dâu đang lái xe trên đường cao tốc phía Bắc, có vẻ như lái xe về hướng biệt thự của đại ca”, tình báo của Lý Thiệu Minh nói.
“Được rồi, vậy bảo đàn em ở gần đó theo sát cô ấy, có chuyện gì thì báo cho tôi”, Lý Thiệu Minh nói.
Anh không nhịn được nở nụ cười, không ngờ nhanh như vậy đã quay về với anh, xem ra Hiên Tịnh Vũ vẫn còn tình cảm với anh, cô ấy đã nghĩ thông suốt rồi, cho cô ấy một chút thời gian để suy nghĩ quả là điều đúng đắn! Triệu Thế Hy con nhóc này cũng có lúc hiểu biết nhỉ, ngày mai phải khen thưởng mới được! Nhưng trước đó anh phải giữ Hiên Tịnh Vũ thật chặt, tuyệt đối không được buông cô ấy ra.
Lúc Lý Thiệu Minh đang chìm trong tưởng tượng hai người gặp lại nhau anh sẽ đối xử tốt và bù đắp thật nhiều cho Hiên Tịnh Vũ thế nào thì một thủ hạ chạy hồng hộc đến trước mặt anh báo cáo.
“Đại ca, không ổn rồi, chị dâu đang gặp nguy hiểm!”
Chương 247: Tìm em
"Giết hắn!", mấy giây sau, Lý Phong đột nhiên gào lên.
Lần trở về Hoa Hạ này, mục đích chủ yếu của hắn là đưa Hiên Tịnh Vũ đi. Hắn thích Hiên Tịnh Vũ, tuy ở nước ngoài hắn đã từng chơi rất nhiều gái xinh, nhưng hắn phát hiện cho dù những người phụ nữ này tốt đến đâu thì vẫn không thể bằng được người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng. Tuy hắn với Hiên Tịnh Vũ không phải vợ chồng thật sự, nhưng cũng chính bởi vì không phải vợ chồng thật sự nên trong lòng hắn, Hiên Tịnh Vũ luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Thực ra mấy ngày trước hắn đã đến rồi, nhưng vì Hiên Tịnh Vũ luôn ở bên cạnh Lý Thiệu Minh nên hắn không thể nào ra tay với Hiên Tịnh Vũ. Hắn biết hết chuyện Tôn Thiếu Kiệt định đối phó với Hiên Tịnh Vũ, hắn luôn nấp ở chỗ tối rình mò Tôn Thiếu Kiệt, định diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân để khoe khoang thực lực của hắn trước mặt cô.
Lần này Vương Tâm Huệ đưa tiền cho Hiên Tịnh Vũ để làm nhục nhân phẩm của cô, đuổi cô khỏi Lý Thiệu Minh. Việc này đã gián tiếp dẫn đến một chuyện lớn - khiến Lý Thiệu Minh và Lý Phong gặp nhau lần đầu tiên, để hai con người trông giống hệt nhau hoán đổi thân phận cho nhau này gặp nhau lần đầu, bộc phát một trận chiến nảy lửa.
Khi Lý Phong hô hiệu lệnh lên như vậy, hắn dẫn đám lính đánh thuê nhắm chuẩn súng vào Lý Thiệu Minh, định nổ súng vào anh. Lý Thiệu Minh chỉ cười lạnh, anh và Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh đưa Hiên Tịnh Vũ nhanh chóng biến mất cạnh chúng.
Khi họ biến mất, Lôi Tiểu Minh vứt ba quả bom xuống dưới chân chúng, lóe lên ánh sáng đỏ chói mắt. Sắc mặt Lý Phong biến đổi, hắn và Hàn Vũ Triết cũng nhanh chóng biến mất.
Tiếng đùng đoàng vang lên, nơi họ biến mất ánh lửa ngập trời, bom nổ oanh tạc trong đám người, đám đàn em của Lý Phong bị nổ tung tóe.
"Khốn kiếp!"
Khi Lý Phong và Hàn Vũ Triết nhanh chóng xuất hiện trong không trung, thấy Lý Thiệu Minh thì không nói gì mà ra tay luôn với họ. Hắn giận tím mặt, nhanh chóng chỉ vào chỗ đám Lý Thiệu Minh xuất hiện rồi hạ lệnh với đám đàn em: "Giết hắn!"
Ba quả bom của Lôi Tiểu Minh đã làm bị thương khá nhiều người, đám đàn em của Lý Phong lập tức chĩa súng vào Lý Thiệu Minh. Mặt anh không biểu cảm, nói rất lạnh nhạt: "Nổ súng".
Đám đàn em của Lý Phong còn chưa kịp nổ súng thì những cảnh sát bao vây Lý Phong đã nổ súng. Hoa Hạ có lệnh cấm nghiêm ngặt, không cho phép bất cứ một lính đánh thuê phi pháp nào nhập cảnh.
Lý Thiệu Minh là chuyên gia của cả hai cục quân sự và cục cảnh sát, anh có tư cách đảm nhận vị trí chỉ huy của bất kỳ hành động nào. Khi đám đàn em của Lý Phong còn chưa nổ súng thì đã bị những cảnh sát nổ súng đánh ngã một đám lớn.
Đám đàn em của Lý Phong được trang bị kỹ càng, ai nấy đều có súng trường tự động. Sau khi một đám người ngã xuống, chúng lập tức phản kích cảnh sát bao vây. Đối mặt với hỏa lực mạnh mẽ, họ lập tức trốn vào sau một chiếc xe cảnh sát, bị áp chế bởi hỏa lực của đám đàn em Lý Phong.
"Đại ca, tuyệt đối không thể xảy ra xung đột với thế lực chính phủ của Hoa Hạ được. Chị dâu đã bị chúng cứu đi rồi, chúng ta mau đi thôi". Đứng trong đám người, sắc mặt Hàn Vũ Triết trông vô cùng khó coi, liền nói với Lý Phong.
"Đồ vô dụng, đều là những cao thủ Thần Cấp mà còn để chúng cướp người đi!". Tay phải Lý Phong giơ lên, Hàn Vũ Triết vội vã đưa mặt qua, bị hắn tát một cái vang dội.
Ngay lúc này, hắn đột nhiên bò xuống đất. Vô số viên đạn sướt qua đỉnh đầu hắn. Tốc độ những viên đạn đó vô cùng nhanh, tuyệt đối không phải từ súng của những cảnh sát bao vây họ.
Là Lý Thiệu Minh.
Lúc này, anh đã vác một cái súng hạng nặng đến để trước mặt rồi bóp cò, ngọn lửa chói mắt xuất hiện trước mặt anh, vô số viên đạn bắn về phía Lý Phong đánh ngã vô số đàn em của hắn.
"Những lính đánh thuê tao mang đến đều vô cùng tinh nhuệ, sao họ lại không đánh lại Lý Thiệu Minh và đám cảnh sát này? Chúng ta đến từ nước ngoài, thế lực nước ngoài chúng ta không phải mạnh hơn thế lực Hoa Hạ nhiều sao?", thấy từng đám đàn em ngã gục cạnh mình, Lý Phong không giữ được bình tĩnh nữa.
"Kẻ mà ngay cả ám hiệu của bộ đội cũng không biết thì sao mà đấu với tôi?". Lý Thiệu Minh đang đứng với Hiên Tịnh Vũ, anh cười lạnh với Lý Phong đang nằm bò trên mặt đất.
Cuồng Phong bật cười, nhấc luôn súng trường phía sau rồi bóp cò, mỗi một lần bóp cò là đám đàn em của Lý Phong sẽ ngã xuống một hai tên. Lôi Tiểu Minh lại mấy ra mấy quả bom đưa cho Chu Bảo Bảo. Chu Bảo Bảo khẽ gật đầu rồi xuất hiện giữa đám đàn em của Lý Phong như một cơn gió, vứt bom xuống đất rồi lại quay lại bên cạnh Lý Phong nhanh như chớp.
"Không xong rồi!". Thấy quả bom dưới chân không ngừng lóe ánh đỏ, phát ra tiếng tích tích gấp gáp, đám đàn em của Lý Phong gầm lên, vội vã vứt vũ khí xuống rồi vồ vào bên cạnh.
Tiếng nổ vang trời, giữa đám Lý Phong ánh đỏ lan tỏa.
Khi ánh lửa biến mất, đám khói dày đặc trong không khí cũng tản bớt đi, đám Lý Phong đã chẳng còn sót lại bao nhiêu. Một ánh kiếm lớn hươ qua, đám còn sót lại ngã rạp hết.
Trận chiến này, Lý Thiệu Minh chỉ xuất hiện có năm phút đã diệt hết toàn quân Lý Phong.
"Lão đại, đám chúng ta chết sạch rồi...", Hàn Vũ Triết ngơ ngác, quần áo hắn bị mấy mảnh bom rạch nát, khuôn mặt toàn vết khói bụi đen sì.
"....". Khuôn mặt Lý Phong hoảng hốt cực độ, đang định nói gì đó thì thấy Lý Thiệu Minh đã cầm thanh bảo kiếm màu đỏ thẫm đi đến chỗ hắn.
Khi Lý Thiệu Minh đi đến chỗ Lý Phong, thanh bảo kiếm màu đỏ thẫm trong tay anh không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ rực, lập lòe trong bóng tối. Anh không nói một câu, khi chỉ còn cách Lý Phong tầm mười bước, anh phất kiếm khí thẳng vào hắn.
Kiếm khí sắc bén khiến sắc mặt Lý Phong trắng bệch, hắn nhanh chóng lăn sang bên cạnh. Một tiếng ầm vang lên, chỗ hắn vừa nãy đã có một vết kiếm sâu hoắm.
Ngay sau đó, Lý Thiệu Minh đã xuất hiện trước mặt hắn. Thấy hắn hãy còn bò trên đất, anh liền chém kiếm vào đầu hắn. Lý Phong lại lăn sang. Lý Thiệu Minh không đâm trúng liền chém. Lý Phong thấy kiếm trong tay anh nhanh như chớp, sắp chém đến bụng mình liền nhanh chóng rụt bụng ra sau, đồng thời vỗ một chưởng vào bảo kiếm của Lý Thiệu Minh.
Thấy Lý Phong như vậy, Lý Thiệu Minh liền cười lạnh. Anh dựng thẳng kiếm, nhắm thẳng vào bàn tay Lý Phong.
Bàn tay Lý Phong còn chưa vỗ vào bảo kiếm của Lý Thiệu Minh thì đã cảm nhận được kiếm khí sắc bén. Hắn là người nắm binh quyền ở nước ngoài suốt bốn tháng nên hắn biết, bảo kiếm mà có thể phát ra kiếm khí như thế này thì không phải vật phàm, ít nhất cũng phải là bảo kiếm Thần Cấp. Bảo kiếm này không chỉ sắc bén, thân kiếm chắc chắn, đồng thời còn tự có kiếm khí, một sợi tóc bay vào kiếm thì bị chặt đứt ngay. Bàn tay của hắn còn chưa chạm vài kiếm đã thì da đã như bị chém đứt. Cho dù hắn là cao thủ Thần Cấp thì nếu tay hắn vỗ vào e là cũng chỉ còn nửa cái tay.
Hắn liền quay phắt người bay ra ngoài. Lý Thiệu Minh cười lạnh, kiếm cũng quay ra chém vào Lý Phong.
Khi Lý Phong đáp đất, hắn thấy hông mình lành lạnh, nhìn thì thấy vạt áo mình đã bị Lý Thiệu Minh chém rách, chỗ eo hắn dần xuất hiện một vết thương đỏ mảnh như sợi dây.
Hắn định phát điên lên thì Lý Thiệu Minh đã xuất hiện trước mặt hắn, lại đâm vào hắn, hắn chỉ đành nén giận mà tiếp tục né.
Lý Thiệu Minh đâm liên tiếp ba nhát, hắn đều tránh được.
Đột nhiên ánh mắt Lý Thiệu Minh thay đổi, cánh tay anh run run, bảo kiếm trong tay đâm càng nhanh hơn. Lúc này trong bóng tối, bảo kiếm của anh không ngừng lập lòe ánh đỏ. Mỗi một nhát kiếm chém ra đều liên tiếp thành dòng khí, hóa thành một đóa hoa đỏ. Kiếm quá nhanh, Lý Phong không tránh được. Hắn liền bò rạp ra phía sau, Lý Thiệu Minh lập tức giẫm lên hắn. Hắn nhanh chóng khom người lại, cơ thể đang bò sát mặt đất nhanh chóng tránh khỏi cú giẫm của Lý Thiệu Minh.
Một tiếng rầm vang lên, Lý Thiệu Minh giẫm vào hông Lý Phong đá bay hắn ra ngoài.
Cho dù Lý Phong là cao thủ Thần Cấp thì hắn vẫn không thể so với Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh là cao thủ lừng danh ở nước ngoài suốt nhiều năm, uy danh hiển hách. Lý Phong chỉ mới học võ có mấy tháng, sao có thể so với Lý Thiệu Minh? Cho dù hắn là cao thủ Thần Cấp thì sức chiến đấu của hắn hoàn toàn không thể bì được Lý Thiệu Minh.
Lý Phong liên tục thất thủ dưới tay Lý Thiệu Minh. Thấy Hoa Anh Hùng gào to muốn giết chết hắn, thấy Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, hắn không khỏi nhìn Hiên Tịnh Vũ. Cô đứng bên cạnh Lý Thiệu Minh, khẽ nhíu đôi mày thanh tú nhìn hắn. Đôi mắt Hiên Tịnh Vũ vẫn lạnh nhạt vô cùng, ánh mắt ấy khi nhìn hắn không có bất cứ tình cảm nào, cô chỉ coi hắn như một tên tội phạm, mong Lý Thiệu Minh trừng trị hắn theo pháp luật.
Trong lòng Hiên Tịnh Vũ không có hắn.
Dần dần, Lý Phong trở nên tức giận. Hắn cảm thấy cơn giận trong lòng mình như ngọn núi lửa chực chờ phun trào, hắn gào lên với Hàn Vũ Triết: "Đồ vô dụng, còn không mau tới đây giúp đỡ đi!?"
"Vâng, đại ca...", Hàn Vũ Triết vội vàng gật đầu.
"Này, gọi người đến giúp cơ đấy", ánh mắt Triệu Thế Hy vẫn vô cùng khinh thường.
Khi Lý Thiệu Minh lại xông về phía Lý Phong thì Hàn Vũ Triết dù vẫn sợ Lý Thiệu Minh nhưng vẫn gào to rồi xông tới chỗ anh. Khi hắn xuất hiện bên cạnh Lý Thiệu Minh thì anh đột nhiên biến mất. Sau đó anh nhanh chóng xuất hiện, nắm ngược chuôi kiếm. Anh xoay phắt người, để lại một vết thương nơi bụng Hàn Vũ Triết.
".......". Hàn Vũ Triết mới kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh một cái thì anh đã đạp hắn bay ra ngoài.
Sau khi Lý Thiệu Minh nhẹ nhàng đánh bại Hàn Vũ Triết, anh lại nắm kiếm xông tới chỗ Lý Phong, sắc mặt Lý Phong vô cùng nặng nề, hắn vội lùi ra sau.
Hắn đã ý thức được khoảng cách giữa mình và Lý Thiệu Minh. Hắn không có vũ khí vừa tay, cũng không có đàn em thông minh thiện chiến.
Hắn liên tục lùi lại mười mấy bước, thấy Lý Thiệu Minh cầm kiếm ép càng lúc càng gần, hắn đột nhiên vỗ chưởng đánh mạnh vào Lý Thiệu Minh.
Trong khí thế của Lý Phong xuất hiện một con rắn lớn chín đầu, một luồng chân khí màu đen đánh tới chỗ Lý Thiệu Minh.
"Ha ha". Lý Thiệu Minh khinh thường, anh huơ bảo kiếm chém đứt chân khí của Lý Thiệu Minh.
Nhưng sau khi kiếm Lý Thiệu Minh chặt đứt luồng chân khí này, sắc mặt anh khẽ thay đổi.
Sau nhát kiếm đó, dường như có thứ gì đó bám vào tay anh. Thứ này màu đen, hình giọt nước. Anh khẽ cử động tay phải thì thứ đó như bám dính vài tay, không tài nào rơi xuống được mà bám chặt vào da tay anh, đi vào da anh bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Khi thứ có hình dáng giọt nước hoàn toàn đi vào da anh, trên làn da trắng của anh nhanh chóng nở rộ từng hình xăm đóa hoa đen, hơn nữa còn lớn lên cực nhanh.
"Chân khí này có độc?", sắc mặt Lý Thiệu Minh dần trở nên nặng nề, anh dùng nội công để ngăn chặn độc xâm nhập vào cơ thể.
Chương 248: Chân khí có độc
Lý Phong nở nụ cười độc ác.
Là thủy ngân. Cho dù là hắn hay là Lý Thiệu Minh thì đan dược cấp cao họ ăn đều có một lượng lớn thủy ngân cực độc. Nhưng Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy và Chu Bảo Bảo đều là thể chất Thần Cấp, cho dù họ ăn đan dược cấp cao có chứa thủy ngân thì cũng có thể đào thải ra ngoài.
Khi Lý Phong ăn đan dược này hắn vẫn còn là người bình thường, hắn không có năng lực đào thải thủy ngân ra ngoài. Khi hắn giả mạo Lý Thiệu Minh làm đội trưởng của quân đoàn Thiên Chu, hắn đã phát hiện một lượng lớn đan dược cấp cao trong nhà kho của quân đoàn Thiên Chu. Để luyện thành cao thủ Thần Cấp, hắn đã ăn tất cả đan dược khi không biết có thủy ngân tồn tại trong đó. May là hắn không những không bị độc chết mà còn luyện thành chân khí có chứa thủy ngân cực độc.
"Là thủy ngân". Lý Thiệu Minh dùng nội công ngăn cản chất độc xâm lấn. Anh quyết đoán kịp thời, nhanh chóng lấy vài cây kim bạc ra cắm vào mấy huyệt vị trên tay mình, đồng thời cắm một cây vào giữa ngón trỏ, chỗ đó liền chảy ra máu đen.
Lý Thiệu Minh không khỏi khẽ nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt độc ác của Khi Lý Phong.
Không ngờ Lý Phong lại tình cờ luyện được chân khí có độc. Mặt hắn toàn gân đen, cơ thể tản ra khói độc đen sì, có lẽ khí độc đã xâm nhập lâu rồi, toàn thân Lý Phong đều có độc.
"Lý Thiệu Minh, anh nghỉ ngơi đi, để bọn em giúp anh đối phó hắn!"
Chu Bảo Bảo rất thích đánh nhau, đặc biệt là khi gặp cao thủ. Cậu ta quay người lại, hóa thành một cơn gió ập vào Lý Phong.
Lý Phong đã nhìn ra Chu Bảo Bảo là một cao thủ hệ tốc độ, thấy tiếng gió càng lúc càng gần, hắn vội vàng lùi ra sau hai bước rồi đẩy tay phải ra, một luồng chân khí cực độc đánh vào Chu Bảo Bảo.
Chu Bảo Bảo biết chất lỏng có độc hắn bắn ra có lực bám vô cùng mạnh, chỉ cần chạm vào sẽ trúng độc. Cậu ta không dám cứng đối cứng với Lý Phong, thấy chưởng mang chân khí có độc của hắn đánh tới thì cậu ta lập tức xuất hiện trong không khí, né nhanh qua chỗ khác.
Ngay lúc này, hắn nhanh chóng xuất hiện cạnh Chu Bảo Bảo, lại đánh một chưởng vào vai Chu Bảo Bảo. Sắc mặt Chu Bảo Bảo thay đổi, liền nghiêng người, mở quạt giấy trong tay ra để đỡ.
Một tiếng bộp vang lên. Chưởng của Lý Phong đập xuyên qua quạt giấy trong tay Chu Bảo Bảo trúng vào ngực cậu ta, khiến cậu ta bay thẳng ra ngoài.
"Lý Phong, để tao dạy dỗ mày!"
Thấy Chu Bảo Bảo sợ chân khí độc của Lý Phong, bị Lý Phong đánh bị thương, Cuồng Phong lập tức xuất hiện trước mặt Lý Phong. Hắn rung cây giáo Thần Uy Liệt Thủy, tia lửa bắn tung tóe.
"Kỹ thuật dùng giáo 'đốt cháy thảo nguyên'?", Lý Phong cười độc ác.
Kỹ thuật dùng giáo này hình như hắn ra từng thấy trong kho để bảo vật của Lý Thiệu Minh.
Hắn không ngừng tránh né. Sau khi tránh được bốn năm nhát giáo của Cuồng Phong, hắn đã xuất hiện cách Cuồng Phong năm mét. Khi cây giáo dưới chân Cuồng Phong lên trước một bước, Cuồng Phong liền tiếp tục dùng cây giáo Thần Uy Liệt Thủy tấn công hắn.
Hắn đột nhiên rút ra một cây giáo dài màu đen từ trong hư không. Đó là một luồng chân khí, hắn nắm trong tay hệt như một cây giáo dài. Cuồng Phong đang đâm mạnh giáo vào người hắn, cây giáo giả trong tay hắn liền chắn lại cây giáo thật của Cuồng Phong. Ngay sau đó, hắn chọc cây giáo giả vào mặt đất, người dựa vào đó bay lên, đá liên tiếp ba cú vào ngực Cuồng Phong.
Cuồng Phong lập tứ dùng giáo dài chắn lại cú đá của hắn. Lý Phong quay người, cây giáo giả trong tay huơ tới chỗ Cuồng Phong bằng một góc độ vô cùng kỳ dị, một ngọn lửa lớn đột nhiên xuất hiện trong không trung. Cuồng Phong bị giáo đâm trúng vai liền bay thẳng ra ngoài.
"Lý Phong, mày muốn chết hả!", Triệu Thế Hy cầm đôi búa Bá Vương Vô Địch xuất hiện trước mặt Lý Phong, chém thẳng vào hắn.
Cây búa của Triệu Thế Hy nặng hai trăm cân, một đôi búa nặng phải bốn trăm cân. Nhưng một đôi búa nặng như vậy lại vô cùng linh hoạt trong tay Triệu Thế Hy.
Thấy Triệu Thế Hy quơ búa xuất hiện trong không khí, Lý Phong không dám coi thường, liền lập tức biến mất trong không khí, tránh nhát búa Triệu Thế Hy chém đến.
Hắn liên tiếp né mười mấy chiêu của Triệu Thế Hy thì dần dần nhận ra sơ hở của Triệu Thế Hy.
Cô gái này rất khỏe nhưng chiêu thức không có nhiều biến hóa. Có lẽ không có mấy kinh nghiệm thực chiến, từ bé đến lớn không đánh nhau là mấy nhỉ?
Lý Phong cười lạnh, đột nhiên thiết lập vòng bảo vệ quanh cơ thể.
Khi nhát búa của Triệu Thế Hy đánh vào vòng bảo vệ bằng chân khí của Lý Phong, lớp vòng chân khí của hắn dao động mạnh mẽ. Nhát búa tiếp theo, người hắn trượt mạnh ra ngoài.
Nhát búa thứ ba, Lý Phong cười lạnh: "Mặt đẹp mà không có não thì cũng chỉ là thứ võ công mèo cào thôi".
Đột nhiên, người Lý Phong thấp xuống. Khi nhát búa thứ ba vút qua đỉnh đầu Lý Phong, hắn quay người ôm phắt lấy một bên vai Triệu Thế Hy bằng tay phải. Thuận theo thần lực của Triệu Thế Hy, hắn quơ mạnh một cái, cô gái bay mạnh ra ngoài, đồng thời hắn còn không quên di chuyển ra sau lưng Triệu Thế Hy, đập một chưởng vào sau lưng cô.
Bàn về sự thông minh, Lý Phong không thua kém bất cứ người nào. Người lại, hắn hành sự không có bất cứ giới hạn gì, đầu óc linh hoạt hơn tất cả người ở đây.
Lôi Tiểu Minh đã nắm chặt Song Đao xông tới chỗ hắn. So với Triệu Thế Hy thì Song Đao của Lôi Tiểu Minh linh hoạt hơn nhiều. Khi Lôi Tiểu Minh xông đến trước mặt Lý Phong, cậu ta chém mạnh vào hắn. Lý Phong né vội, Lý Phong đã chém một cây đao vào hắn.
Lý Phong không có nhiều kinh nghiệm thực chiến, nhưng hắn đã từng xem rất nhiều bí kíp võ lâm, thực lực của hắn rất mạnh. Hắn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, còn Lôi Tiểu Minh chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Thấy nhát đao thứ hai của Lôi Tiểu Minh vừa nhanh vừa hiểm, hắn mới khó khăn tránh thoát được thì nhát thứ ba đã chém đến. Hắn lập tức phát chân khí bảo vệ ra, để mặc Lôi Tiểu Minh liên tiếp chém mấy đao vào chân khí của hắn.
Đột nhiên hắn chỉ vào Lý, một luồng chất độc màu đen bắn ra khỏi tay hắn, bay lơ lửng trong không không rồi từ từ dán vào lồng ngực Lôi Tiểu Minh.
Sắc mặt Lôi Tiểu Minh thay đổi, vội vàng rụt ngực ra phía sau, không dám tiếp xúc với chất độc của hắn. Lý Phong cười lạnh, hắn đá vào mặt Lôi Tiểu Minh khiến cậu ta bay vụt ra.
"Vũ khí của những người bên cạnh Lý Thiệu Minh khá ổn đấy....", Lý Phong dần dần phát hiện ra điểm đặc biệt, đám Lý Thiệu Minh không chỉ có thế trận chỉnh tề mà ai nấy đều có binh khí lẫy lừng.
Giờ các chiến hữu của Lý Thiệu Minh đều trúng độc của Lý Phong, họ đều là các cao thủ chính phái, không luyện thứ võ công tàn độc giống Lý Phong, có thuộc tính miễn độc.
Chương 249: Một mình đánh bại sáu người
Đôi mắt Lý Phong chợt trở nên sắc bén, hắn nhìn vào từng người trong đám Lý Thiệu Minh. Lúc này, Lý Thiệu Minh đang đứng cạnh Hiên Tịnh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, tay anh còn cắm năm cây kim bạc, máu không ngừng chảy xuống theo cây kim bạc trên ngón trỏ của anh.
Bốn cao thủ Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh đều đã bị thương.
Những cảnh sát bao vây Lý Phong thấy Lý Phong hung hăng càn quấy như vậy thì có người định dùng súng tấn công hắn, nhưng đã bị Liễu Bân ngăn lại. Muốn ngăn Lý Phong thì phải điều động quân đội.
Liễu Bân nhíu chặt mày, lấy điện thoại ra nhìn giờ, phía cục quân sự phải tầm mười phút nữa mới đến. Bảy người đội Lý Thiệu Minh đều không phải đối thủ của hắn, phải chống chọi lại trong mười phút này thế nào đây?
Lý Phong cười nhìn Hiên Tịnh Vũ: "Tiểu Vũ, anh mới là chồng của em mà. Sao lên giường với Lý Thiệu Minh mấy lần mà ngay cả chồng của mình cũng không nhận nữa rồi?"
"Không ra thể thống gì cả, về rồi anh sẽ dạy dỗ em. Nhưng anh cũng không quan tâm đâu, anh đã từng chơi nhiều gái xinh rồi. Em đi với anh đi, anh sẽ bỏ qua cho Lý Thiệu Minh. Nếu không thì tất cả những người ở đây hôm nay đều phải chết".
"Tôi không đi với anh đâu". Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
"Ồ? Em muốn Lý Thiệu Minh chết sao?", Lý Phong nói.
"Tôi sẽ không để Thiệu Minh chết, nhưng tôi cũng không đi với anh đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Em định giết anh bằng võ công của em sao?", Lý Phong vẫn cười.
"Lý Phong, võ công tà ác của anh chẳng qua chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp cao mà thôi, có gì mà hống hách chứ. Triệu Thế Hy này đứng trước mặt anh đấy, có ngon thì giết tôi đi, xem bố tôi có giết anh không!". Triệu Thế Hy tức điên lên, cơ thể nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt mọi người, ưỡn ngực nói với Lý Phong.
"Cẩn thận!"
Triệu Thế Hy vừa dứt lời, Cuồng Phong lập tức túm lấy cánh tay thon nhỏ của cô, kéo cô vào lòng mình. Lý Phong phất tay, một luồng chân khí liền đánh ập vào chỗ Triệu Thế Hy vừa đứng.
Hắn không coi Triệu Thế Hy ra gì: "Cô là cái thá gì cơ chứ".
"Lý Phong, anh dám ra tay với tôi hả?!", Triệu Thế Hy không khỏi sợ hãi. Cô tức giận nhìn Lý Phong, mở to đôi mắt trong sáng.
"Võ lâm cao thủ của Hoa Hạ đều là rác rưởi đối với Lý Phong này hết", Lý Phong nói. Đọc nhanh tại Vietwriter
"Khốn kiếp, hắn dám coi thường cao thủ võ lâm của Hoa Hạ chúng ta? Lý Phong, có ngon thì mày đứng yên đó, tao sẽ gọi điện cho những cao thủ của Hoa Hạ, tao sẽ chống mắt lên mà xem mày có có đánh được không. Tao sẽ xem mày với họ ai mới là rác rưởi". Chu Bảo Bảo tức điên lên với Lý Phong, cậu ta chưa từng thấy ai hống hách như vậy, nhưng cậu ta lại không đánh lại được.
Với những kẻ nguy hiểm như thế này, Hoa Hạ sẽ sử dụng quân đội để áp chế. Cho dù họ không có cao thủ giúp đỡ thì có lẽ quân đội Hoa Hạ cũng sắp đến.
Cậu ta vừa nói vừa giả vờ lấy điện thoại ra gọi cho các cao thủ, đồng thời len lén liếc Liễu Bân.
Quả nhiên, cậu ta thấy mắt Liễu Bân sáng lên, đang cầm một bộ điện thoại chú ý thời gian. Bộ đội hầu hết đóng quân ở ngoại thành, có lẽ quân đội Hoa Hạ đang trên đường đến rồi.
"Muốn kéo dài thời gian để tìm cứu viện hả? Tao lười lãng phí thời gian với chúng mày. Hôm nay tao đưa Tiểu Vũ đi, có giỏi thì ra nước ngoài tìm tao. Tao ở cảng biển Ca-bê, là đội trưởng quân đoàn Thiên Chu - Lý Phong". Lý Phong khinh thường Chu Bảo Bảo, hắn chẳng buồn nói chuyện với đám Chu Bảo Bảo, liền đi thẳng đến chỗ Hiên Tịnh Vũ muốn cướp người.
Đột nhiên, Lý Thiệu Minh giơ súng lên.
"Hửm?", Lý Phong kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.
"Muốn đưa Tiểu Vũ đi thì phải hỏi cây súng trong tay tao đã". Ánh mắt Lý Thiệu Minh vô cùng lạnh lẽo, hình xăm hoa đen trên cánh tay anh đã nhạt dần.
Khẩu súng đó?
Thấy Lý Thiệu Minh giơ súng lên, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh đều vui mừng. Họ đột nhiên hiểu ra gì đó, tất cả đều xuất hiện cạnh Lý Thiệu Minh rồi đứng sánh vai với anh, chĩa súng vào Lý Phong.
"Đúng vậy, muốn đưa Tiểu Vũ đi thì phải hỏi súng trong tay bọn tao đã". Khuôn mặt Chu Bảo Bảo vô cùng đắc ý, cậu ta nhìn hắn với ánh mắt tối tăm.
"Ngu xuẩn". Lý Phong thấy hành động của họ thật nực cười. Hắn chỉ sững ra một lát rồi tiếp tục đi đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Hắn là cao thủ Thần Cấp cấp cao, đám Lý Thiệu Minh dùng súng mà cũng muốn đấu lại hắn?
Năm khẩu súng mà đã muốn chặn hắn lại? Đừng nói là năm khẩu, cho dù là một trăm khẩu súng đồng thời chĩa vào hắn rồi nổ súng thì có làm được gì chứ?
Lý Phong mở ra luồng chân khí bao bọc mình, hắn cười lạnh đi đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Một tiếng tách vang lên, Lý Thiệu Minh bóp cò.
Khi viên đạn của Lý Thiệu Minh bắn vào lớp màng bảo vệ chân khí của hắn, lớp màng đó rung động dữ dội.
Khẩu súng này...
Mắt hắn tràn đầy sự kinh ngạc.
Mà Lý Thiệu Minh hoàn toàn không thèm quan tâm ánh mắt kinh ngạc của Lý Phong, mặt anh không chút biểu cảm. Anh khẽ bóp cò súng, bắn viên đạn thứ hai vào hắn. Đồng thời, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh cũng bóp cò không chút do dự.
Khi từng viên đạn bắn vào hắn, ánh mắt Lý Phong chợt thay đổi.
Khẩu súng của họ rất kỳ lạ!
Súng trong tay đám Lý Thiệu Minh đều là súng đặc chế, ba khẩu thôi là có thể phá hủy chân khí bảo vệ của một cao thủ Thần Cấp cấp cao. Súng đặc chế này chỉ có những người như Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo và Lôi Tiểu Minh mới có.
Khi Lý Thiệu Minh bắn phát súng đầu tiên vào Lý Phong, bốn người kia lập tức bóp cò theo. Lý Phong cảm thấy phát súng của Lý Thiệu Minh đã phá hủy một phần ba chân khí bảo vệ của hắn, hắn chưa từng thấy súng nào có uy lực khủng khiếp đến vậy, sắc mặt liền thay đổi.
Lý Phong mới vội vàng tránh đi, một tiếng tách vang lên, một viên đạn lại bắn mạnh vào chân khí bảo vệ của hắn. Hắn thấy lớp bảo vệ chấn động mạnh mẽ, lần này chấm động hơn lần trước rất nhiều. Hắn liều mạnh dùng nội công duy trì chân khí mới có thể miễn cưỡng chắn viên đạn thứ hai.
Viên đạn thứ hai này suýt nữa đã phá hủy lớp bảo vệ của hắn.
Lý Phong nhận ra rằng súng trong tay đám Lý Thiệu Minh không phải súng bình thường. Đầu hắn đầy mồ hôi, sắc mặt trở nên khó coi.
Viên đạn thứ ba đã bắn vào người hắn, lớp chân khí bảo vệ hắn đã bị rách. Một viên đạn bắn mạnh vào vai hắn, viên đạn cuối cùng bắn vào đầu hắn, người hắn khuỵu xuống, viên đạn đó lướt qua đỉnh đầu hắn rồi găm vào người hắn.
Cũng chính lúc này, chân khí bảo vệ hắn chấn động mãnh liệt, rồi vỡ vụn như thủy tinh.
"Lý Thiệu Minh, mày được lắm, có cả súng đặc chế dành cho cao thủ Thần Cấp, Lý Phong này nhận thua".
"Nhận thua thì mau quỳ xuống đi, lau cho sạch cổ mày vào", Cuồng Phong lạnh lùng nhìn hắn.
"Nhưng hôm nay dù tao đã thua, nếu tao muốn đi chúng mày cũng không ngăn được tao". Lý Phong nhìn Hiên Tịnh Vũ, hắn không cam lòng.
"Thế sao?", Lý Thiệu Minh bật cười.
"Hôm nay chúng mày đông người, trang bị tốt, hơn nữa đây là sân nhà của chúng mày nên chúng mày thắng cũng phải thôi. Chúng mày nhớ cho kỹ đây, tất cả những thứ chúng mày làm với tao hôm nay ngày sau Lý Phong này sẽ trả gấp mười!", Lý Phong cắn răng nói.
"Ha ha...". Lý Thiệu Minh vẫn cười, anh nhắm súng vào ngực Lý Phong.
Đột nhiên Lý Phong chợt biến mất, hắn dùng chuyển động tức thời.
Thấy bóng dáng Lý Phong chạy càng lúc càng xa, Lý Thiệu Minh giơ tay phải lên, giơ ngón cái về phía Lý Phong chạy trốn: "Cuồng Phong, giờ Lý Phong khá đấy, cũng là lính đánh thuê rồi. Nhưng là một lính đánh thuê, hắn vẫn thiếu một thứ".
"Là cái gì?", Cuồng Phong hỏi.
"Là vết thương. Dù sao cũng là người nắm binh quyền, trên người hắn ít ra cũng phải có vết súng như tôi. Hắn ngồi lên vị trí của tôi nhưng lại không cố gắng như tôi, thế không tốt lắm".
Anh mỉm cười, lẳng lặng cảm nhận gió đêm lành lạnh, rồi chỉ ngón cái về phía Lý Phong chạy trốn: "15 độ hướng Tây Nam, khoảng cách 170m, tốc độ gió 30m/s, góc chếch lên 3 độ, bắn súng".
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Cuồng Phong lập tức dựng súng bắn tỉa lên, nửa quỳ ngắm chuẩn hướng Lý Phong trốn chạy. Khi Cuồng Phong bóp cò, bóng dáng Lý Phong đột nhiên xuất hiện trong tầm ngắm của cậu ta.
Một tiếng bụp vang lên, viên đạn trúng Lý Phong.
Chương 250: Phát súng kỳ lạ