Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-245
Tối hôm nay, Lý Thiệu Minh không về nhà họ Lý nữa, anh và đám bạn cùng với Ngụy Kiệt, Ngụy Khuynh Thành ăn cơm xong, liền quay về biệt thự của mình ở Kinh Thành.
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau, Hiên Tịnh Vũ vừa mới ngủ dậy, cô đang nằm trên cái giường lớn mềm mại trong căn phòng ngủ rộng rãi thì nhìn thấy Lý Thiệu Minh cười híp mắt, đang đi từ ngoài vào.
Sau khi Lý Thiệu Minh rời khỏi thành phố cảng biển, khi anh bắt đầu phát triển ở những thành phố phồn hoa như tỉnh lỵ và Kinh Thành thì cô với anh cũng bớt liên lạc với nhau, không còn qua lại với nhau nhiều như trước kia khi họ sống ở thành phố cảng biển nữa. Mà cô vốn lạnh lùng mạnh mẽ giờ lại dần dần trở nên giống một cô gái nhỏ trước mặt Lý Thiệu Minh, im lặng nhẫn nại, quen với việc được Lý Thiệu Minh sắp xếp hằng ngày.
Tuy cô đã quen với anh bạn trai Lý Thiệu Minh này, biết rằng tương lai giữa họ sẽ có chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên đi vào, cô vẫn không kìm được túm lấy chăn, khẽ khàng kéo nó lên cao một chút.
Thấy ánh mắt Hiên Tịnh Vũ hơi căng thẳng, dường như hơi sợ anh, Lý Thiệu Minh bật cười. Anh ngồi trên ghế sô pha đối diện Hiên Tịnh Vũ, cười híp mắt nhìn cô: "Hôm nay em định làm gì?"
"Ngày nào em cũng nghe theo sự sắp xếp của anh". Hiên Tịnh Vũ chẹp miệng.
Sau khi anh phơi bày thân phận tổng giám đốc ngầu lòi của mình, anh không còn đối xử với cô thô tục như ngày xưa nữa, điều này làm cô yên tâm hơn một chút.
"Đi dạo phố không?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Hả?", Hiên Tịnh Vũ kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Lý Thiệu Minh đưa ra một sắp xếp kỳ lạ như vậy.
Ánh nắng vàng rực nhảy nhót trên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt mộc mạc ấy trông thật đẹp đẽ. Đặc biệt là cô vừa mới ngủ dậy, đôi mắt hãy còn híp lại mơ màng, khiến cô trông còn đẹp hơn.
"Tuy anh biết chút võ, cũng có ít tiền, nhưng anh cũng cần ăn uống, cũng phải ngủ, cũng phải sống như người bình thường, không phải sao? Kể từ khi chúng ta yêu nhau cho đến bây giờ, chúng ta đã hẹn hò với nhau lần nào đâu? Đi dạo phố đi, đây cũng là lần đầu tiên anh đi hẹn hò với một cô gái, anh không nghĩ ra ngoài đi dạo phố thì hẹn hò có thể làm gì nữa", Lý Thiệu Minh cười nói với Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ không trang điểm, tốc độ sửa soạn của cô cực nhanh. Khi Lý Thiệu Minh đang đợi cô dưới nhà, cô chỉ tắm rửa thay quần áo, thoa chút kem dưỡng rồi đã đi xuống.
Khi cô đi xuống, cô nhìn thấy đám bạn của Lý Thiệu Minh đã dậy. Họ đang nằm la liệt trên sô pha, Triệu Thế Hy đang nhìn cô với ánh mắt đố kị căm ghét.
"Đi thôi", Lý Thiệu Minh mỉm cười với Hiên Tịnh Vũ, mời cô đi vào cái xe bên ngoài.
Địa điểm hẹn hò của họ ở trên con đường Vương Phủ Tỉnh, con đường này sầm uất náo nhiệt, có cơ man du khách đến tham quan. Anh mặc bộ vest nghiêm chỉnh, còn Hiên Tịnh Vũ mặc một cái váy dài voan mỏng màu lam nhạt. Khi họ đi trên con đường lớn, thi thoảng sẽ có vài du khách cố ý liếc nhìn họ. Lý Thiệu Minh cứ như không nhìn thấy ánh mắt của họ, sau khi sánh vai đi cùng Hiên Tịnh Vũ một lúc, anh kéo nhẹ đôi bàn tay ngọc ngà mềm mại của cô: "Nói thật nhé, anh mặc vest thấy hơi nóng. Nhưng anh sống lâu ở nước ngoài, mặc vest khi đi hẹn hò cùng phụ nữ là một biểu hiện của sự lịch sự".
"Tiểu Vũ, em còn nhớ không? Có một khoảng thời gian chúng ta cãi nhau định chia tay, em không thích tuổi tác anh bởi anh nhỏ tuổi hơn em. Giờ anh mặc vest trông trưởng thành rồi, em có còn cảm thấy anh nhỏ tuổi hơn em không?"
"Nếu không biết thân phận của anh thì trông anh còn nhỏ hơn em đấy chứ. Nhưng sau khi biết thân phận của anh, em cảm thấy anh có khí chất rất đặc biệt, giờ trông anh trưởng thành hơn em nhiều", Hiên Tịnh Vũ bật cười.
"Anh trưởng thành hơn em một chút thì khi em ở bên cạnh anh sẽ không thấy mất mặt rồi", Lý Thiệu Minh nói.
"Lúc đó khi chia tay với anh, tuổi tác cũng chỉ là một lý do rất nhỏ thôi", Hiên Tịnh Vũ suy nghĩ một lát rồi nói.
"Vậy thì vì sao?", Lý Thiệu Minh kéo Hiên Tịnh Vũ vào một cửa hàng nhỏ rồi gọi hai cốc đồ uống đá.
"Do em không thích Lý Phong, từ khi còn bé cho đến lúc lớn em không thích anh ta lắm. Tuy anh ta là một người đáng thương, nhưng nhân phẩm của anh ta không được đàng hoàng cho lắm. Có lẽ do em làm ngành chấp pháp đã lâu nên em nhìn nhận người ta khá chuẩn. Em luôn cảm thấy anh ta có cảm giác rất âm u, anh ta có dã tâm, đó là thứ dã tâm mà để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn". Hiên Tịnh Vũ nhíu mày.
"Người em thích là anh, không phải Lý Phong. Nếu em biết anh là Lý Thiệu Minh mà không phải Lý Phong thì có lẽ lúc đó đã không kiếm cớ chia tay với anh rồi. Em không chịu nổi cảm giác đó, người mà trước kia em không thích giờ lại biến thành người em thích. Cho dù em thích anh, nhưng khi nghĩ đến việc anh là Lý Phong là lại thấy quái lạ sao ấy".
"Thực ra anh cũng là một người xấu mà", Lý Thiệu Minh nói.
"Không giống, ngoài mặt thì có vẻ anh là người xấu, nhưng thực ra anh cũng có nguyên tắc của mình, anh là người tốt. Mà Lý Phong bề ngoài là một người tốt, nhưng thực ra anh ta hành xử không hề có chút nguyên tắc gì, anh ta là một người xấu", Hiên Tịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nếu lúc đó anh nói cho em biết thân phận của anh thì có lẽ em cũng sẽ rời xa anh đúng không?", Lý Thiệu Minh nói.
Hiên Tịnh Vũ không nói gì.
Lúc này, hai cốc đồ uống Lý Thiệu Minh gọi đã được đưa lên. Thấy Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, hình như có tâm sự gì đó, Lý Thiệu Minh thầm tự trách. Lần đầu tiên hẹn hò với con gái nhà người ta, sao anh lại nhắc đến chủ đề nặng nề như thế này chứ. Nếu cô gái mà anh không thích đột nhiên biến thành cô gái anh thích, cô gái đó lại nói với anh về chủ đề này, chắc chắn anh cũng sẽ cảm thấy bối rối.
Nghĩ chốc lát, anh cười nói với Hiên Tịnh Vũ: "Anh nhớ con gái chúng ta quá".
"Em cũng nhớ con lắm", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Vì sao anh lại thích em?", im lặng một lúc, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên hỏi.
"Hả?", Lý Thiệu Minh king ngạc.
"Xét về ngoại hình, anh quen Triệu Thế Hy, Bích Tỷ, Ngụy Khuynh Thành, ai nấy đều không thua kém em, thậm chí còn đẹp hơn em, tính cách họ cũng vô cùng đáng yêu. Trừ những cô gái này, anh còn quen biết rất nhiều cô gái xinh đẹp khác đúng không? Vì sao lại chọn em?", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Họ chỉ là bạn anh, sao có thể so sánh với vợ anh được chứ?", Lý Thiệu Minh nghĩ chốc lát rồi bật cười.
"Bạn ư?", Hiên Tịnh Vũ hỏi.
"Bạn là bạn, mà vợ là vợ. Cảm giác mà bạn đem lại cho anh khác xa cảm giác vợ đem lại cho anh. Mà quả thực ngoài Ngụy Khuynh Thành, Bích Tỷ, Triệu Thế Hy, anh còn quen nhiều cô gái xinh đẹp khác, gần đây quen nhiều lắm, trước đây hồi còn ở nước ngoài cũng biết được không ít. Nhiều người như vậy, anh lại chỉ chọn em, chỉ thích em, có lẽ là do duyên phận. Mà em có biết vì sao anh lại phải cố gắng nỗ lực đến vậy, dốc sức kiếm tiền để nhà họ Lý không coi thường anh nữa không?", Lý Thiệu Minh nói.
"Thuở nhỏ họ đối xử tệ với anh", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Quả thực là không tốt với anh, nhưng cũng chỉ là một lý do nhỏ mà thôi. Anh là người đứng đầu của tổ chức lính đánh thuê Thiên Chu, những thứ tôn sùng vinh quang anh đã hưởng thụ đủ khi ở nước ngoài rồi, sao có thể để ý đến ánh mắt của một nhà họ Lý nhỏ nhoi? Hồi nhỏ anh thấy mẹ phải chịu nỗi tủi nhục ở nhà họ Lý, vì được ở bên mẹ mà lần nào bị ông nội trách mắng bố anh cũng nhẫn nhịn. Từ đó anh liền thề, đời này anh nhất định phải làm người có quyền thế, độc lập về kinh tế, có sự nghiệp của riêng mình, chỉ để vì một ngày nào đó anh gặp được người mình thích, không có bất cứ người nào có thể can thiệp vào được".
"Thực ra từ hồi còn bé tí anh đã muốn bỏ nhà ra đi rồi. Anh đã suy nghĩ kỹ càng chứ không phải là suy nghĩ nhất thời năm mười tám tuổi", Lý Thiệu Minh cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
"Anh thực sự rất thích em, em gả cho anh nhé, được không?"
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hiên Tịnh Vũ lại nhíu mày, cúi đầu không nói gì.
Đây là lần hẹn hò đầu tiên của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ, hiệu quả cũng khá tốt, hai người đã bộc bạch tâm sự, hiểu thêm về đối phương nhiều hơn.
Đi dạo Vương Phủ Tỉnh đến chiều rồi họ mới lái xe về biệt thự.
Buổi tối khi Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy cùng luyện võ, cô nhận được một cuộc điện thoại. Giọng bên kia rất nhẹ nhàng, nói với cô vô cùng hòa nhã: "Hiên Tịnh Vũ phải không? Chị là chị dâu của Lý Thiệu Minh, Vương Tâm Huệ, chị có thể hẹn em ra ngoài nói chuyện không?"
"Được", Hiên Tịnh Vũ không biết vì sao chị dâu của Lý Thiệu Minh lại đột nhiên gọi điện cho cô.
Chương 241: Lần đầu tiên hẹn hò
Hiên Tịnh Vũ và Vương Tâm Huệ gặp nhau ở một quán trà. Khi Hiên Tịnh Vũ tới thì Vương Tâm Huệ đã đến rồi. Cô ta mặc một cái áo chiffon màu trắng và váy dài xám kẻ caro, chiếc ghế bên cạnh có một chiếc túi Chanel mẫu mới nhất. Cô ta búi tóc cao, thấy Hiên Tịnh Vũ đi vào liền nở nụ cười mềm mại hào phóng với cô. Cô ta trang điểm nhẹ, cho dù là một bà mẹ đã có một đứa con năm tuổi nhưng trông vẫn như cô gái mới ngoài đôi mươi.
Lần gặp riêng Hiên Tịnh Vũ này, cô ta để ý quan sát dung mạo của Hiên Tịnh Vũ.
Dáng người Hiên Tịnh Vũ nhỏ nhắn cao ráo, khoảng 1m72, mặt trứng ngỗng, da trắng muốt, cô có một đôi mắt lạnh nhạt nhưng sáng ngời. Mặt cô chẳng chút phấn son, sạch sẽ xinh đẹp. Người cô có mùi thơm dìu dịu riêng có của con gái, khiến người ta cảm thấy một sự sạch sẽ mát mẻ vô cùng dễ chịu. Tuy xuất thân của cô không bằng những cô gái như Ngụy Khuynh Thành, Lâm Tuyết Tình, nhưng cô có khí chất cao quý đoan trang, không hề thua kém bất cứ cô gái xuất thân danh gia vọng tộc nào.
Vương Tâm Huệ không khỏi thầm gật đầu tán thưởng. Hiên Tịnh Vũ quả thật là một cô gái vô cùng xinh đẹp, Thiệu Minh cũng có mắt nhìn đấy, cô rất xứng với Thiệu Minh.
"Đây là trà Phổ Nhĩ hai mươi năm được sản xuất ở Vân Nam. Điểm đặc biệt ở trà này là sắc trà màu cam, mùi hương thanh nhã lưu lâu, vô cùng độc đáo, hương vị đậm đà, có tác dụng an thần ngủ ngon".
Vương Tâm Huệ dường như rất tinh thông trà đạo, cô ta mỉm cười rót một chén trà đầy cho Hiên Tịnh Vũ.
"Cảm ơn chị Huệ", đôi tay ngọc ngà trắng muốt của Hiên Tịnh Vũ nhấc chén trà lên.
Cách chén trà, cô cảm thấy nước trà hơi nóng.
Đôi mắt đẹp của Vương Tâm Huệ nhìn đôi tay sạch sẽ trắng muốt của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô ta có thể nhìn ra Hiên Tịnh Vũ là một cô gái tốt, lương thiện chính trực, cho dù Lý Thiệu Minh có tiền hay không cô gái này cũng sẽ luôn đối xử với cậu ấy trước sau như một. Dù cô ta biết như vậy, nhưng cô ta vẫn phải nói một số câu có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của Hiên Tịnh Vũ.
"Tiểu Vũ, chị đã là một bà mẹ có con rồi, em có ngại khi chị gọi em là Tiểu Vũ không?", Vương Tâm Huệ suy nghĩ chốc lát rồi mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
"Em không ngại đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy, chị vẫn còn nhớ năm mười lăm tuổi chị qua lại với nhà họ Lý, năm đó Lý Thiệu Minh vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu ấy nhỏ hơn chị ba tuổi, thường bị bắt nạt ở nhà họ Lý. Lần nào chị nhìn thấy cậu ấy cô đơn lẻ loi đứng trong góc một mình, chị sẽ không chịu được, muốn quan tâm cậu ấy. Sau đó thoáng cái bọn chị đã lớn lên, quan hệ giữa bọn chị cũng càng tốt hơn. Chị nghĩ rằng bọn chị sẽ luôn tốt như vậy, thậm chí sẽ yêu nhau, nhưng không ngờ cậu ấy lại mất tích năm mười tám tuổi. Khi gả cho anh của Thiệu Minh, lòng chị như đã chết. Chị chưa từng thích thái tử, nhưng con gái của những gia tộc như nhà chị thì đã định sẵn là không thể tự chọn cuộc hôn nhân cho mình. Cho dù chị không gả cho thái tử thì cũng sẽ gả cho những cậu ấm của các tập đoàn khác. Thế nên chị đã kết hôn với thái tử, chỉ để mỗi ngày ở nhà họ Lý, khi Thiệu Minh trở về thì chị có thể giống như tất cả những người trong nhà họ Lý, là những người đầu tiên nhìn thấy cậu ấy", Vương Tâm Huệ rủ mắt nhìn chén trà trước mặt.
"Vâng", Hiên Tịnh Vũ có thể nhận ra tâm ý mà Vương Tâm Huệ dành cho Lý Thiệu Minh.
Cô ta không phải là chị em bình thường với Lý Thiệu Minh, cô ta có tình cảm đặc biệt với anh.
"Tiểu Vũ, em là bạn gái của Thiệu Minh. Chị nói với em mấy câu này, em đừng ghét nhé?", Vương Tâm Huệ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Hiên Tịnh Vũ.
"Hai người là chị em cũng lớn lên từ nhỏ, có tình cảm là chuyện rất bình thường, em không ghét chị đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Tính cách em hào phóng, em chưa từng gây rắc rối cho Thiệu Minh đúng không? Hãy tha thứ cho một hành động rất không lịch sự của chị, chị đã cho người điều tra em. Em đến từ thành phố hạng hai, bố là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố đó. Xuất thân của em khá tốt, hơn nữa em còn biết lo cho cuộc sống, ngay cả phụ nữ như chị mà cũng kìm lòng không đậu thích em, xem ra Thiệu Minh không chọn nhầm người", Vương Tâm Huệ cười nói
"Cảm ơn chị Huệ", khuôn mặt trắng ngần của Hiên Tịnh Vũ không khỏi đỏ lên, cô nghe Vương Tâm Huệ nói mà ngượng hết cả người.
"Nhưng đối với một cô gái, biết lo cho cuộc sống vẫn chưa đủ", Vương Tâm Huệ đột nhiên chuyển hướng, "Cho dù cô gái ấy xinh đẹp, lễ phép, lương thiện hào phóng, nhưng nếu muốn ở cạnh người mà mình thích, giữa hai người vẫn còn cần phải tìm hiểu và bao dung rất nhiều".
"Ví dụ như tính cách, nếp sống, và cả bối cảnh gia đình nữa..."
"Tiểu Vũ, chị không phải là người phụ nữ thích tính toán, chị cũng không thích đấu đá với ai, nói chuyện thì cũng không vòng vèo gì cả, chị sẽ nói thẳng nhé". Vương Tâm Huệ vừa nói vừa lấy ra một hộp bánh ngọt để trước mặt Hiên Tịnh Vũ.
"Đây là bánh của tiệm Cát Sĩ Lâm, hồi nhỏ Thiệu Minh thích ăn cái này nhất. Tuy cậu ấy bị bắt nạt ở nhà họ Lý, thường xuyên bị ông cụ trách mắng, bị người nhà họ Lý châm chọc cô lập, nhưng cậu ấy cũng là một cậu ấm chú trọng tiểu tiết. Cho dù có thấp kém tới đâu thì cậu ấy cũng là người nhà họ Lý, trong người câu ấy chảy dòng máu của nhà họ Lý, là cậu ba của nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn nhất Kinh Thành, con ông cháu cha".
"Chị nói thật lòng nhé, em không hợp với Thiệu Minh", Vương Tâm Huệ nói.
"Không hợp?", Hiên Tịnh Vũ nhíu đôi mày thanh tú.
"Đúng vậy, hai em không hợp nhau. Xuất thân của em rất tốt, gia thế trong sạch. Nhưng Thiệu Minh là cậu ba nhà họ Lý, một cô gái có gia thế trong sạch còn lâu mới đủ cho cậu ấy. Có lẽ em cũng biết thân phận của cậu ấy đúng không? Cậu ấy là một lính đánh thuê, mấy năm nay cậu ấy đã phải chịu khổ ở nước ngoài nhiều lắm. Sở dĩ cậu ấy nỗ lực như vậy là để nhà họ Lý nhìn cậu ấy bằng con mắt khác. Mà trước đây chị cũng từng nói chuyện với cậu ấy, chị nhìn thấy vết thương trên người cậu ấy. Từ ánh mắt ấy, chị nhận ra được cậu ấy sẽ báo thù, cậu ấy sẽ còn ra nước ngoài sống cuộc sống tràn ngập gió tanh mưa máu. Chị là chị của cậu ấy, chị tuyệt đối không để Thiệu Minh phải sống cuộc sống ấy nữa".
"Muốn kiềm chế dã tâm của một người đàn ông thì phải khiến người đó có một gia đình ổn định. Khi cậu ấy có gia đình rồi, trong lòng sẽ có vướng bận, cậu ấy sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình nữa. Giờ cậu ấy đã rất giàu, 350 tỷ tệ, cậu ấy sắp trở thành người giàu nhất nhì cái Hoa Hạ này rồi. Thiệu Minh là một đứa trẻ vô cùng nỗ lực, cậu ấy muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa. Một cô con gái một có gia thể hiển hách sẽ khiến cậu ấy thành công gấp bội. Ngụy Khuynh Thành là con gái một của nhà họ Ngụy, cậu ấy đã từng cứu mạng Ngụy Vinh Hoa, nếu cậu ấy mà cưới Ngụy Khuynh Thành thì Ngụy Vinh Hoa nhất định sẽ hào phóng tặng hết cả gia sản cho cậu ấy, cậu ấy sẽ có được 850 tỷ tệ".
"Có được nhiều tiền như thế thì ắt hẳn sẽ mất đi mục tiêu cố gắng. Cậu ấy có thể yên tâm xây dựng một mái ấm thuốc về mình. Thế nên, ý chị là, gia cảnh của em và Thiệu Minh không hợp nhau, nếp sống khác nhau, nhân sinh quan, thế giới quan cũng khác biệt, các em không hợp để ở bên nhau đâu. Cậu ấy thích hợp với cô chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Khuynh Thành hơn. Em đã thấy rồi mà, quan hệ giữa cậu ấy và Ngụy Khuynh Thành rất tốt mà, không phải sao?"
"Chị định tác hợp Thiệu Minh và cô chủ nhà họ Ngụy. Đây là 10 tỷ tệ, mong em hãy rời khỏi Thiệu Minh", Vương Tâm Huệ đặt một tấm thẻ trước mặt Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn tấm thẻ đen vàng sạch sẽ mới toanh, đôi mày của Hiên Tịnh Vũ nhíu càng chặt...
Chương 242: Rời khỏi cậu ấy
Hiên Tịnh Vũ về Kinh Thành rồi, cũng không mang theo Tiểu Bình An. Cô để Tiểu Bình An lại cho bố mẹ, một mình lái xe về nhà.
Đang lái xe trên con đường vắng vẻ, bỗng có mười mấy chiếc ô tô lao thẳng về phía xe Hiên Tịnh Vũ, chặn trước xe cô, ép cô phải dừng lại.
Mấy chục tên đô con bước ra, những tên này trông rất hung tợn, trên tay còn cầm mã tấu. Không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng xuống xe xoay người chạy. Cô biết Lý Thiệu Minh có không ít kẻ thù, mà thực lực của những kẻ thù này cũng không hề yếu. Giờ cô có mỗi một mình, mấy tên này chắc là muốn bắt cô để uy hiếp Lý Thiệu Minh.
Cô không thể rơi vào tay của kẻ thù Lý Thiệu Minh.
Khi Hiên Tịnh Vũ xoay người chạy như bay, đột nhiên cô nhìn thấy một đám thanh niên tay cầm mã tấu và dùi cui đi ra từ trong bóng tối phía sau, tiến đến chỗ cô.
E là không thể chạy ra phía sau nữa rồi, cô lập tức nhìn sang trái định chạy theo hướng đó. Bên trái cô là đoàn xe của bọn chúng lao đến, cô lại nhìn sang bên phải, dưới ngọn đèn vàng mờ là một người thanh niên đút tay túi quần, dẫn theo một đám người mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười của hắn rất lạnh lùng, vẻ mặt u ám, ánh mắt dữ tợn. Người thanh niên này chính là đại ca thành phố cảng biển mà Lý Thiệu Minh đánh bại khi mới đến đấy – Tôn Thiếu Kiệt.
Hắn vẫn chưa chết, sau khi bị Lý Thiệu Minh đánh bại, hắn liền chạy đến tỉnh lị nhờ cậy Cửu Văn Long. Sau khi Lý Thiệu Minh hạ gục Cửu Văn Long giao cho sở cảnh sát, hắn lại biến mất. Hiên Tịnh Vũ không ngờ Tôn Thiếu Kiệt mất tích đã lâu lại xuất hiện vào lúc này.
“Cô Hiên, đã lâu không gặp”, Tôn Thiếu Kiệt dẫn theo đàn em bao vây Hiên Tịnh Vũ rồi nở một nu cười gian xảo: “Cô tìm được một ông chồng tốt thật, là cảnh sát giống cô, không chỉ tiêu diệt thế lực của tôi, đuổi tôi - đại ca thành phố cảng biển đến tỉnh lị, còn cho người truy nã tôi, khiến tôi ngày nào cũng phải chạy trốn khắp nơi như một con chó hoang, ăn không ngon ngủ không yên, sút đến tận mười cân”.
“Cô Hiên, cô không phải là đối thủ của tôi, cho dù cô có nhìn tôi thế nào cũng vô dụng thôi”, thấy Hiên Tịnh Vũ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, Tôn Thiếu Kiệt châm một điếu thuốc cười nói: “Chỉ có chồng cô mới cứu được cô thôi, còn không mau gọi điện cho chồng cô đi?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tôn Thiếu Kiệt, rồi nhìn mấy người vệ sĩ của cô đang nằm dưới đất, Hiên Tịnh Vũ không khỏi siết chặt hai tay, vẫn nhìn Tôn Thiếu Kiệt không nói lời nào. Tuyệt đối không thể rơi vào tay Tôn Thiếu Kiệt, làm liên lụy đến Lý Thiệu Minh.
Hắn thở dài một hơi nói: “Thôi, nếu cô đã không muốn gọi điện cho Lý Thiệu Minh, vậy tôi đành bảo đàn em lục soát người cô lấy điện thoại gọi vậy. Nhưng mà, mấy người đàn em này của tôi đều là những tên liều mạng, thô tục, có không ít tên còn từng là tội phạm đó. Lúc bọn chúng lục soái có thể sẽ không lịch sự cho lắm, sẽ động vào một số bộ phận không nên động. Nếu chẳng may bọn chúng động phải sẽ nặng tay hoặc là xé rách quần áo của cô, thì cô đừng trách tôi đấy nhé”.
“Đại ca, người đẹp này không nói gì, vậy chúng ta trực tiếp lục soát người đi”, một tên liếc nhìn thân hình lồi lõm của Hiên Tịnh Vũ, trong mắt hiện lên vẻ dâm dục, xòe bàn tay cùng đồng bọn tiến về phía cô.
Thấy mấy tên đàn ông càng lúc càng tiến gần, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên lấy điện thoại trên người ra, ném thẳng xuống đất khiến nó vỡ tanh bành.
“Đại ca, người đẹp này ném vỡ điện thoại rồi, làm thế nào đây?”, một tên đàn em ngẫm nghĩ nhìn Tôn Thiếu Kiệt.
“Hành động, tiếp tục lục soát người”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt trở nên âm u.
Hiên Tịnh Vũ ném điện thoại xuống đất rồi, trên người cô đã không còn cách liên lạc với Lý Thiệu Minh nữa. Nhưng cô chắc chắn biết cách liên lạc với Lý Thiệu Minh, Tôn Thiếu Kiệt bảo hành động tức là cho đàn em của hắn làm nhục cô. Đến khi cô chịu tự mình gọi điện cho Lý Thiệu Minh thì thôi.
Mấy tên đàn ông sau khi được Tôn Thiếu Kiệt cho phép, hai mắt lập tức phát sáng, ánh mắt chứa đầy tia dâm dục. Bọn chúng rất vui mừng lập tức mở rộng hai tay lao đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ chỉ đứng im lẳng lặng nhìn bọn chúng.
Thấy mấy tên đó đang tiến lại gần mình, khi một tên dẫn đầu lao đến trước mặt, cô thẳng chân đá mạnh vào đũng quần gã. Sắc mặt của gã lập tức thay đổi, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên cùng đau đớn, cô lại đá mạnh vào cằm gã, khiến gã ngẩng mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Tiếp đó, khi tên thứ hai giơ tay về phía cô, cô nhanh chóng tóm chặt ngón tay của gã bẻ mạnh lên trên. Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cô xuống tay không hề thương tiếc, sắc mặt của tên đó lập tức biến đổi. Cùng lúc đó, tên thứ ba dang rộng cánh tay muốn ôm chặt lấy cô, cô vặn mạnh ngón tay đã bị bẻ gãy của tên thứ hai, tên đó lập tức kêu lên thảm thiết, cô thuận tay đá mạnh gã vào lòng tên thứ ba.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không khỏe bằng mấy tên đàn ông to cao này, cho dù cô có biết một chút võ thì rốt cuộc vẫn phải chịu thiệt khi đánh nhau với mấy tên này. Mà một cô gái bình thường nếu tự bảo vệ mình, khi gặp người xấu thì không nên ngần ngại dùng thủ đoạn gian xảo. Cho dù gây nên hậu quả gì thì cũng nói sau, lúc này bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Nhanh chóng giải quyết tên thứ tư, Hiên Tịnh Vũ cầm đao lao vào đám người phía sau.
“Con mẹ nó, chém chết cô ta!”, một tên đàn em đứng bên cạnh Tôn Thiếu Kiệt lập tức rút súng ra, ngắm vào Hiên Tịnh Vũ, đồng thời hạ lệnh cho đám đàn em ra tay với Hiên Tịnh Vũ.
“Khốn khiếp! Mày muốn chết à?”, còn chưa đợi tên thuộc hạ đó nổ súng, Tôn Thiếu Kiệt liền đá khiến hắn ngã lăn ra: “Mày không hiểu à? Hiên Tịnh Vũ không muốn sống nữa, cô ta đang cố ý kích thích chúng ta để chúng ta giết chết cô ta. Hiên Tịnh Vũ là người quan trọng nhất của Lý Thiệu Minh, chúng ta khó lắm mới có cơ hội đối phó với Lý Thiệu Minh, mày muốn giết cô ta à?”
“Đệch, đừng ai làm Hiên Tịnh Vũ bị thương, bắt sống cô ta cho tao, mẹ nó, tao chỉ muốn người sống!”, vừa nói, Tôn Thiếu Kiệt vừa rút súng trên người ra bắn lên trời ba phát.
Hiên Tịnh Vũ không hề nhẹ tay với bọn chúng, thấy một tên chặn trước mặt, cô liền đâm mạnh vào bụng hắn. Khi hắn vừa cúi người xuống, Hiên Tịnh Vũ liền lách qua hắn, vung đao vào những tên khác. Những tên đó không thể ra tay với Hiên Tịnh Vũ, lại không muốn bị Hiên Tịnh Vũ chém trúng, bọn chúng nhanh chóng lùi lại hai bên.
“Không hiểu ý của tao à? Tao muốn bắt sống! Đừng làm cô ta bị thương, nhưng cũng đừng để cô ta chạy thoát!”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt tái mét hô to, lại bắn thêm một phát súng lên trời.
Những tên côn đồ đó nhanh chóng vứt mã tấu, đi bắt Hiên Tịnh Vũ bằng tay không. Nhưng khi bọn chúng mới chạm vào Hiên Tịnh Vũ liền bị cô chém trúng, dọa bọn chúng rụt tay lại.
Có tên khó khăn lắm mới có cơ hội tóm chặt cánh tay của Hiên Tịnh Vũ, thì lại bị cô hất chân ra sau, đá trúng đũng quần, rồi quay người lại chém một phát.
Hiên Tịnh Vũ xông ra ngoài như không muốn sống, ai dám cản cô, cô liền chém hắn. Mà đám côn đồ này muốn bắt sống cô, bọn chúng không thể dùng vũ khí với cô, Hiên Tịnh Vũ này còn biết một chút võ tự vệ nên rất khó đối phó.
Nhưng, Hiên Tịnh Vũ rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái, cô không biết võ công, sức lực có hạn. Đàn em của Tôn Thiếu Kiệt lại quá nhiều, bọn chúng vây quanh cô dày đặc khiến cô rất khó chạy thoát.
Khi Hiên Tịnh Vũ cố gắng chém mười mấy tên côn đồ, muốn xông ra khỏi vòng vây của đám đàn em Tôn Thiếu Kiệt, thì đột nhiên, cô cảm nhận được một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau, vừa định vung con đao trong tay ra sau thì cô liền bị một tên đàn ông đô con đụng mạnh bay ra ngoài.
Quả thực là cô không muốn sống nữa, cô thà bị mấy tên côn đồ này lỡ tay giết chết, cũng không muốn bị bọn chúng làm nhục. Khi Hiên Tịnh Vũ ngã mạnh xuống đất, nhìn đám côn đồ từ mọi hướng đang lao đến chỗ mình, cô lập tức đưa thanh đao lên, đâm mạnh vào bụng mình.
Khoảnh khắc này, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Lý Thiệu Minh, còn có cả lời Vương Tâm Tuệ nói với cô. Lý Thiệu Minh là cậu ba của tập đoàn nhà họ Lý, cho dù anh có sa sút thì vẫn là một quý tộc.
Vợ của anh phải là một cô chủ nhà danh giá, mà cô không thích hợp với Lý Thiệu Minh. Nếu cô rời khỏi Lý Thiệu Minh thì anh sẽ có rất nhiều lựa chọn.
Chương 243: Hiên Tịnh Vũ bị bắt cóc
Hiên Tịnh Vũ nhắm mắt lại, lúc con dao trong tay sắp đâm vào bụng, đột nhiên tay phải của cô tê nhức, con dao lập tức bị thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt giật lấy rồi vứt sang chỗ khác.
Sau đó, một gã côn đồ cao to vạm vỡ túm chặt bàn tay của cô, áp giải cô đến trước mặt Tôn Thiếu Kiệt.
Cô không ngờ bản thân mình vẫn chưa chết, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cổ ngẩng mặt lên nhìn Tôn Thiếu Kiệt với ánh mắt lạnh như băng.
“Ha ha, cảnh sát Hiên, ở đây chúng tôi có mấy trăm người đấy, cô định làm gì thế? Cô thật sự tưởng rằng tự sát là có thể chạy trốn khỏi chúng tôi sao?”, Tôn Thiếu Kiệt cười lớn, nhìn Hiên Tịnh Vũ với vẻ mặt đắc ý.
“Không tồi nha, không ngờ cô tốt với thằng chó Lý Thiệu Minh kia như vậy, thà chết chứ không muốn làm liên lụy đến hắn, phải không?”
“Rất tốt rất tốt, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng. Thứ nhất, gọi điện thoại cho Lý Thiệu Minh, bảo hắn tự phế võ công rồi đến cứu cô. Thứ hai, cô có thể không gọi, nhưng chỗ chúng tôi có tận mấy trăm anh em, cô phải phục vụ chúng tôi cho tốt đấy”, hắn vừa nói, vừa ra hiệu qua ánh mắt cho một tên thủ hạ, tên thủ hạ đó lập tức đưa điện thoại cho Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ mặc kệ hắn ta, cô há miệng ra muốn cắn đầu lưỡi.
Tôn Thiếu Kiệt cười khẩy, hắn đưa tay bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của Hiên Tịnh Vũ nói: “Cảnh sát Hiên, cắn lưỡi không tự tử được đâu, tôi có thể biến cô thành một người câm thay vì cắn lưỡi, nhưng mà cô bị câm rồi thì ai gọi Lý Thiệu Minh cho tôi để khiến hắn lo lắng bất an đây?” Đọc nhanh tại Vietwriter
“Tôi và Lý Thiệu Minh đã chia tay rồi, chị dâu của Lý Thiệu Minh đã cho tôi mười tỷ để tôi chia tay với anh ta!”, Hiên Tịnh Vũ không nhịn nổi nữa gào lên, cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay to lớn của Tôn Thiếu Kiệt.
“Thế mười tỷ đó đâu?”, Tôn Thiếu Kiệt hỏi.
“…”, Hiên Tịnh Vũ không trả lời.
“Mẹ kiếp, cô nghĩ tôi là thằng ngu à?”, Tôn Thiếu Kiệt bỗng chửi ầm lên, hắn buông Hiên Tịnh Vũ ra rồi quay người lại đi về phía sau, để lại Hiên Tịnh Vũ ngồi bệt trên đất ho khan.
“Ra tay đi chúng mày, làm cô ta…”, hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Ồ, mày có vẻ ngang ngược quá nhỉ”, đột nhiên, một giọng nói chế giễu vang lên cắt đứt lời nói của Tôn Thiếu Kiệt.
Nghe thấy giọng nói kỳ lạ, đám côn đồ của Tôn Thiếu Kiệt lập tức quay đầu lại xem, đồng thời đứng giãn ra hai bên để Tôn Thiếu Kiệt có thể xác định giọng nói đó đến từ đâu.
Theo hướng phát ra âm thanh vừa nãy, Tôn Thiếu Kiệt lại nghe thấy một tiếng “Rầm” chói tai, giật mình trông thấy chiếc xe mà hắn đỗ gần đó bị một chiếc xe khác tông mạnh đến lật ngửa, khói bụi bay mù mịt. Bóng người đằng sau làn khói trắng dần dần xuất hiện.
Là Lý Thiệu Minh!
Tôn Thiếu Kiệt trông thấy khuôn mặt của Lý Thiệu Minh ngày càng hiện rõ hơn, nở nụ cười quái dị và bước về phía hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, đôi đồng tử co rút lại, vội vã quay đầu bỏ chạy tới bên cạnh Hiên Tịnh Vũ. Sau đó giữ chặt cổ Hiên Tịnh Vũ và chĩa súng vào huyệt thái dương của cô.
Lúc này tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, vừa muốn gặp Lý Thiệu Minh, vừa khiếp sợ Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh là một kẻ nguy hiểm, tuy vẻ ngoài trông đàng hoàng lịch lãm nhưng thủ đoạn tàn độc, ra tay tuyệt tình. Trước đây, Quỷ Đói và hàng chục nghìn thủ hạ của Cửu Văn Long bắt tay giải quyết anh nhưng cuối cùng Quỷ Đói và Cửu Văn Long không những không giết được anh, ngược lại còn bị anh tiêu diệt.
Huống chi Tôn Thiếu Kiệt chỉ là một đại ca thành phố nhỏ, sao hắn có thể là đối thủ của Lý Thiệu Minh chứ?
“Được lắm, Lý Thiệu Minh, cuối cùng mày cũng đến. Nếu mày muốn Hiên Tịnh Vũ sống thì nghe mệnh lệnh của tao, lập tức quỳ xuống trước mặt tao!”, Tôn Thiếu Kiệt rống to.
“Hừ…”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc lá thong thả hút rồi nhả ra một làn khói trắng, nhìn Tôn Thiếu Kiệt với ánh mắt khinh thường.
“Lý Thiệu Minh, con mẹ nó mày không quỳ xuống à? Mày dám không nghe lời tao!?”, Tôn Thiếu Kiệt tức giận, áp sát súng lên huyệt thái dương của Hiên Tịnh Vũ. Chỉ cần Lý Thiệu Minh làm loạn, hắn sẽ lập tức bóp cò.
Hắn tin, cho dù Lý Thiệu Minh có là cao thủ tuyệt thế thì cũng không kịp cứu Hiên Tịnh Vũ đang nằm trong tay hắn. Lý Thiệu Minh vốn thua từ đầu rồi!
Vậy mà Lý Thiệu Minh vẫn nhìn hắn với ánh mắt coi thường, như thể hắn chỉ là một mớ giẻ rách không đáng một xu.
“Đại ca, thằng này láo quá! Vợ nó bị chúng ta bắt mà nó dám không quỳ xuống cầu xin chúng ta. Chắc nghĩ chúng ta không dám nổ súng, hay chúng ta bắn vào chân của cô ta trước, để xem hắn còn không biết điều như vậy không”, một tên thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt rút súng ra nhắm vào cẳng chân của Hiên Tịnh Vũ.
“Lý Thiệu Minh, tao bảo mày quỳ xuống!”, Tôn Thiếu Kiệt gằn từng chữ một.
“Bắn đi”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.
“Mày nói gì cơ?”, Tôn Thiếu Kiệt sửng sốt.
“Một cái chân thôi mà, bị thương thì đem về nhà chữa trị, sau một thời gian là khỏi. Mày nổ súng đi, tao lại muốn xem mày có dám bắn hay không”, Lý Thiệu Minh nói.
Hiên Tịnh Vũ không nói gì, cô vẫn nhìn về phía Lý Thiệu Minh với vẻ mặt vô cảm xúc.
“Được, là mày nói đấy nhé. Tao hỏi lại mày một lần nữa có quỳ hay không!?”, ánh mắt Tôn Thiếu Kiệt nhìn Hiên Tịnh Vũ hiện lên sự tàn ác.
“Đám rác rưởi như chúng mày mà cũng xứng đáng để tao quỳ xuống á? Nếu đổi lại là Tiểu Vũ thì còn được”, Lý Thiệu Minh nhìn về phía Hiên Tịnh Vũ với ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương.
“…”, bị Lý Thiệu Minh nhìn như vậy, trong lòng Hiên Tịnh Vũ bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Mẹ kiếp, giết nó cho tao!”, thấy Lý Thiệu Minh không coi ai ra gì, Tôn Thiếu Kiệt không nhịn được nữa rống lên.
“Tiểu Phi, anh đến đón em đây”, Lý Thiệu Minh mỉm cười dang rộng hai cánh tay bước về phía Hiên Tịnh Vũ.
“Thằng chó, mày định làm gì? Ai cho mày tới gần? Cút ra chỗ khác!”, không ngờ gào khản cổ suốt từ nãy đến giờ mà Lý Thiệu Minh chỉ coi bọn hắn như không khí, lại còn thản nhiên sải bước đi tới không sợ bất cứ thứ gì, sắc mặt của Tôn Thiếu Kiệt ngày càng trở nên khó coi.
Lý Thiệu Minh hoàn toàn không quan tâm đến bọn hắn, dường như Hiên Tịnh Vũ là người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt anh.
"Pằng" một tiếng.
Một tên thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt không kìm nén được nỗi sợ trong lòng, xốc nổi nổ súng về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ cười khinh, khua nhẹ ngón trỏ trong không trung tạo thành một lớp chân khí bảo vệ màu đen bên ngoài. Viên đạn bắn vào lớp chân khí bảo vệ của Lý Thiệu Minh chỉ để lại một gợn sóng nhẹ trên bề mặt.
Trông thấy cảnh này, đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt như muốn rớt mắt ra.
Đây có còn là con người không vậy!?
Bọn chúng cắn răng làm liều, mấy chục khẩu súng lập tức bóp cò, liên tục bắn về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, mặc kệ bọn chúng xả hết đạn lên chân khí bảo vệ, tiếp tục dang rộng vòng tay bước về phía Hiên Tịnh Vũ. Nhưng lúc này nụ cười trên mặt anh dần trở nên quỷ dị, toàn thân tỏa ra một loại khí tức tà ác.
Sau khi đi bảy, tám bước không nhanh không chậm, anh đột nhiên biến mất trong không trung.
Thần Cấp cấp trung, dịch chuyển tức thời.
Tôn Thiếu Kiệt cảm thấy trong lòng rét lạnh, cả người hắn bỗng trở nên tê dại, tứ chi cứng ngắc như đá.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, rồi một cánh tay xuyên qua giữa hắn và Hiên Tịnh Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Tiểu Vũ, anh rất nhớ em…”
Chương 244: Lý Thiệu Minh cứu vợ
Đây là một giọng nói hết sức dịu dàng, nhưng vào tai Tôn Thiếu Kiệt chỉ thấy vô cùng đáng sợ.
Hắn cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, trong lòng hắn như đã lạnh đến tột cùng, bây giờ nhất định phải bóp cò súng trong tay.
Tôn Thiếu Kiệt biết hắn đã thua rồi.
Cho dù hắn dày công lên kế hoạch bắt cóc Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh vẫn có thể tìm ra, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Lý Thiệu Minh. Sở dĩ Tôn Thiếu Kiệt có thể sống đến ngày hôm nay đều là nhờ Phi Ưng chống lưng cho hắn, nhưng thế lực của Phi Ưng đã bị Lý Thiệu Minh tiêu diệt mất rồi. Mấy chục người đồng loạt nổ súng về phía Lý Thiệu Minh nhưng anh không những chẳng sứt mẻ một miếng nào, ngược lại xuất hiện sau lưng hắn một cách xuất quỷ nhập thần.
Hắn nhận thua, nhưng hắn cũng không phải kẻ mềm yếu, cho dù hắn chết cũng phải kéo một người theo.
Hắn phải giết Hiên Tịnh Vũ để Lý Thiệu Minh ân hận suốt đời.
Hắn có chết cũng không muốn Lý Thiệu Minh sống yên ổn.
Nhưng lúc hắn bóp cò súng bỗng cảm thấy trong khe cò súng có vật gì đó mềm lạnh, chặn ngón tay của hắn không thể bóp cò. Hắn cắn răng dùng sức bóp cò, cò súng của hắn vẫn không lay chuyển.
Tôn Thiếu Kiệt sợ hãi nhìn ngón tay của Lý Thiệu Minh bằng một cách thần kỳ luồn qua khe cò súng kẹp chặt tay hắn không cử động được.
Lúc này, cái cổ của hắn đột nhiên bị bàn tay vuốt tóc Hiên Tịnh Vũ của Lý Thiệu Minh hung hăng bóp. Lý Thiệu Minh dễ dàng lấy được khẩu súng của hắn rồi vứt xuống đất, sau đó một tay giữ tay hắn giơ lên cao.
Hiên Tịnh Vũ được giải thoát, đứng qua một bên.
Lực tay của Lý Thiệu Minh mạnh kinh người, hai chân hắn dần dần bị nhấc lên khỏi mặt đất, cổ hắn bị Lý Thiệu Minh bóp nghẹt, mặt đỏ lên vì khó thở, hắn ra sức giãy giụa khỏi bản tay của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ nhìn hắn mà cười khẩy, một tay của hắn bị anh giữ chặt, hai chân hắn như bị một sức mạnh vô hình đông cứng không thể cử động nên hắn chỉ có thể không ngừng lắc lư, giãy cổ.
“Tôn Thiếu Kiệt – đại ca xã hội đen phố cảng biển, thật ra mày từng là loại người mà tao sợ nhất đấy”.
“Không ngờ có ngày mày lại rơi vào tay tao giống như một miếng giẻ rách để tao tùy ý chà đạp”.
“…”, Tôn Thiếu Kiệt không lên tiếng, hắn nhìn anh với ánh mắt âm u lạnh lẽo, tiếp tục ra sức giãy giụa.
“Sắp chết rồi mà vẫn còn hung hăng như vậy à? Xem ra trùm xã hội đen một thời chỉ là hữu danh vô thực mà thôi”, Lý Thiệu Minh tiếp tục cười, bàn tay bóp cổ hắn càng nhấc lên cao hơn, tay còn lại dùng sức mạnh điều khiển khẩu súng nằm trên đất chĩa vào ngực hắn.
“Lý Thiệu Minh, anh làm gì vậy? Tuy Tôn Thiếu Kiệt phạm nhiều tội ác nhưng vẫn phải giao cho cơ quan pháp luật xử lý, anh không được tự ý dụng hình với hắn”, Hiên Tịnh Vũ có thể nhìn thấy sát ý từ trong mắt anh.
“Anh nhất định phải giết hắn, bởi vì hắn bắt nạt người con gái mà anh yêu nhất”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, đột nhiên búng tay một cái.
Tiếng súng vang lên điếc tai trong màn đêm yên ắng. Tôn Thiếu Kiệt chết không nhắm mắt. Sau khi chết, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng khiếp sợ của hắn vẫn hướng về Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh vứt hắn sang một bên như một vứt một bọc rác rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, lấy tay quệt vết máu bắn trên mặt.
“Hắn giết đại ca của chúng ta rồi! Tôn Thiếu Kiệt chết rồi!
Tất cả thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt đều kinh hãi, hoảng loạn buông vũ khí trong tay xuống rồi vội vã lui về phía sau, run rẩy sợ hãi nhìn Lý Thiệu Minh như ác quỷ.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại tàn ác như vậy, giết đại ca của bọn họ dễ dàng như giẫm chết một con kiến.
Tôn Thiếu Kiệt đã chết, bọn họ cũng không còn dám đối địch với Lý Thiệu Minh nữa, lần lượt rút lui chạy loạn bốn phía, phải chạy trốn khỏi lưỡi hãi tử thần ngay lập tức.
“Tiểu Vũ, để em phải chịu khổ rồi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc mai tán loạn trên trán cô.
“Những ai bắt nạt em đều phải chết…”
Ngoài mặt Lý Thiệu Minh vẫn mỉm cười nhưng khi trông thấy đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt chạy xa mười mấy mét, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng đen. Lý Thiệu Minh đưa tay bịt chặt hai tai của Hiên Tịnh Vũ rồi đột nhiên điên cuồng cười lớn.
Tiếng cười điên loạn mang theo luồng chân khí khổng lồ, đám thủ hạ đang bỏ trốn của Tôn Thiếu Kiệt đột nhiên cảm thấy tâm trí nhiễu loạn, dường như có một thứ sức mạnh vô hình đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ. Lý Thiệu Minh càng cười to hơn, đầu óc bọn họ như muốn nổ tung, ai nấy đều ôm đầu kêu gào thảm thiết.
Hiên Tịnh Vũ không khỏi sợ hãi khi trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt lăn lê bò trườn trên đất không ngừng gào khóc, kẻ thì thất khiếu chảy máu, kẻ thì hai mắt trắng dã sủi bọt mép nằm co giật. Cơn thịnh nộ của Lý Thiệu Minh thật đáng sợ, anh ta định giết hết tất cả bọn họ ở đây sao?
Khi tất cả bè lũ côn đồ của Hàn Thiếu Kiệt đều nằm thoi thóp trên mặt đất, từ giãy giụa kịch liệt dần chuyển thành giãy giụa yếu ớt và thở hổn hển, trông có vẻ không còn sống được bao lâu, tiếng cười của Lý Thiệu Minh mới dừng lại.
Anh buông hai tay che tai Hiên Tịnh Vũ xuống rồi lại mỉm cười, dịu dàng nhìn cô và nói: “Vì em, anh bằng lòng chống lại cả thế giới”.
“Ừ…”, Hiên Tịnh Vũ khó hiểu đáp lại cho có lệ, hơi tránh ánh mắt của anh, hiện tại trong lòng cô đang rất sợ hãi, cảm thấy Lý Thiệu Minh hôm nay có gì đó rất quái lạ, dường như tính cách của anh đã thay đổi.
Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến mức giết sạch băng đảng của Tôn Thiếu Kiệt chứ?
“Đi thôi, anh đưa em về nhà. Bây giờ ở Kinh Thành không an toàn, huống chi em còn một mình lái xe vào buổi đêm”, Lý Thiệu Minh nắm bàn tay ngọc ngà của Hiên Tịnh Vũ, kéo cô đi đến một trước xe màu đen đang đỗ ở ven đường.
“Đợi đã!”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên dừng bước kêu lên.
“Sao vậy?”, Lý Thiệu Minh quay người lại, mỉm cười nhìn cô, anh thấy từ nãy giờ Hiên Tịnh Vũ không ngừng nhíu mày, có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó.
“Mấy ngày nay anh có nhớ em không?”, sau một hồi im lặng, Hiên Tịnh Vũ mới mở miệng hỏi. Cô tận đáy lòng cảm thấy có lỗi vì đã tự bỏ đi vài ngày mà không báo trước với Lý Thiệu Minh một tiếng, thậm chí không cẩn thận sa vào tay kẻ thù, làm anh phải lo lắng nhọc công đến cứu. Nhưng lời nói của Vương Tâm Huệ thật sự đã làm tổn thương cô, cô bỏ về thành phố cảng biển mấy ngày thăm gia đình và Tiểu Bình An, cũng như cho bản thân mình chút thời gian nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Lý Thiệu Minh.
Sau vài ngày suy nghĩ Hiên Tịnh Vũ quyết định một lần nữa trở về Kinh Thành gặp Lý Thiệu Minh nói chuyện. Dù sao cô cũng đã đi vài ngày mà không nói trước với anh, chắc hẳn bây giờ anh đang rất lo lắng. Cô đã nghĩ đây sẽ có thể là lần gặp mặt cuối cùng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu phải nói lời chia tay với anh, nhưng biến cố xảy ra quá bất ngờ, cô rơi vào tay kẻ thù lúc trước.
Nhưng Lý Thiệu Minh đã kịp thời đến cứu cô, cô biết anh có lực lượng tình báo hùng hậu, tìm được mình không phải là chuyện khó hay đáng kinh ngạc. Dù vậy trong lòng cô vẫn xen lẫn đủ loại cảm xúc, trái tim cô rung động và tràn đầy hy vọng khi trông thấy anh đến cứu mình nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên đối mặt với anh thế nào sau tất cả mọi chuyện.
“Ừ, anh rất nhớ em. Giờ chúng ta về nhà, không còn sớm nữa”, Lý Thiệu Minh nói.
Câu trả lời vội vàng của Lý Thiệu Minh hơi khiến Hiên Tịnh Vũ hơi thất vọng, trực giác của cô mách bảo Lý Thiệu trước mắt có gì đó không đúng. Cô biết bình thường Lý Thiệu Minh ít nói nhưng tuyệt đối sẽ không đáp lại cô qua loa như vậy, càng không có chuyện trông thấy cô chần chừ, không hỏi nguyên nhân mà vẫn ép buộc cô về nhà.
Lúc này, cô dường như cảm nhận được một loại khí tức tà ác như ẩn như hiện xung quanh Lý Thiệu Minh, càng thêm khẳng định suy đoán của cô.
“Anh không phải Lý Thiệu Minh, anh là ai?”
“Làm thế nào em nhận ra được?”, khuôn mặt tươi cười của “Lý Thiệu Minh” lập tức trở nên quỷ dị.
“Mặc dù anh đúng là không phải Lý Thiệu Minh, nhưng em không thể phủ nhận anh mới là vị hôn phu thực sự của em”.
Đột nhiên, cả người kẻ mạo danh Lý Thiệu Minh bừng lên khói khí màu đen dày đặc, trong khí thế đó xuất hiện một con rắn chín đầu khổng lồ màu đen cao ngút trời. Khuôn mặt trắng nhợt của hắn lập tức biến đổi, trên cổ hắn bỗng hiện lên một đường độc màu đen dài ngoằng, không ngừng lan rộng và phủ đầy khuôn mặt thanh tú của hắn.
Lý Phong! Trong đầu Hiên Tịnh Vũ chợt xuất hiện cái tên này, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh là Lý Phong đây”, Lý Phong giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Hiên Tịnh Vũ, mỉm cười và nhìn cô với ánh mắt tàn độc.
Lý Phong hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô, cho dù cô bị hắn làm đau tay, hắn vẫn giả giọng dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, sau khi chơi hàng nghìn gái đẹp trên thế giới, anh mới nhận ra, gái đẹp có tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng được vợ mình”.
“Anh muốn em cùng anh ra nước ngoài…”
Chương 245: Không phải Lý Thiệu Minh
Một đêm yên lặng.
Ngày hôm sau, Hiên Tịnh Vũ vừa mới ngủ dậy, cô đang nằm trên cái giường lớn mềm mại trong căn phòng ngủ rộng rãi thì nhìn thấy Lý Thiệu Minh cười híp mắt, đang đi từ ngoài vào.
Sau khi Lý Thiệu Minh rời khỏi thành phố cảng biển, khi anh bắt đầu phát triển ở những thành phố phồn hoa như tỉnh lỵ và Kinh Thành thì cô với anh cũng bớt liên lạc với nhau, không còn qua lại với nhau nhiều như trước kia khi họ sống ở thành phố cảng biển nữa. Mà cô vốn lạnh lùng mạnh mẽ giờ lại dần dần trở nên giống một cô gái nhỏ trước mặt Lý Thiệu Minh, im lặng nhẫn nại, quen với việc được Lý Thiệu Minh sắp xếp hằng ngày.
Tuy cô đã quen với anh bạn trai Lý Thiệu Minh này, biết rằng tương lai giữa họ sẽ có chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Lý Thiệu Minh đột nhiên đi vào, cô vẫn không kìm được túm lấy chăn, khẽ khàng kéo nó lên cao một chút.
Thấy ánh mắt Hiên Tịnh Vũ hơi căng thẳng, dường như hơi sợ anh, Lý Thiệu Minh bật cười. Anh ngồi trên ghế sô pha đối diện Hiên Tịnh Vũ, cười híp mắt nhìn cô: "Hôm nay em định làm gì?"
"Ngày nào em cũng nghe theo sự sắp xếp của anh". Hiên Tịnh Vũ chẹp miệng.
Sau khi anh phơi bày thân phận tổng giám đốc ngầu lòi của mình, anh không còn đối xử với cô thô tục như ngày xưa nữa, điều này làm cô yên tâm hơn một chút.
"Đi dạo phố không?", Lý Thiệu Minh hỏi.
"Hả?", Hiên Tịnh Vũ kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Lý Thiệu Minh đưa ra một sắp xếp kỳ lạ như vậy.
Ánh nắng vàng rực nhảy nhót trên khuôn mặt cô khiến khuôn mặt mộc mạc ấy trông thật đẹp đẽ. Đặc biệt là cô vừa mới ngủ dậy, đôi mắt hãy còn híp lại mơ màng, khiến cô trông còn đẹp hơn.
"Tuy anh biết chút võ, cũng có ít tiền, nhưng anh cũng cần ăn uống, cũng phải ngủ, cũng phải sống như người bình thường, không phải sao? Kể từ khi chúng ta yêu nhau cho đến bây giờ, chúng ta đã hẹn hò với nhau lần nào đâu? Đi dạo phố đi, đây cũng là lần đầu tiên anh đi hẹn hò với một cô gái, anh không nghĩ ra ngoài đi dạo phố thì hẹn hò có thể làm gì nữa", Lý Thiệu Minh cười nói với Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ không trang điểm, tốc độ sửa soạn của cô cực nhanh. Khi Lý Thiệu Minh đang đợi cô dưới nhà, cô chỉ tắm rửa thay quần áo, thoa chút kem dưỡng rồi đã đi xuống.
Khi cô đi xuống, cô nhìn thấy đám bạn của Lý Thiệu Minh đã dậy. Họ đang nằm la liệt trên sô pha, Triệu Thế Hy đang nhìn cô với ánh mắt đố kị căm ghét.
"Đi thôi", Lý Thiệu Minh mỉm cười với Hiên Tịnh Vũ, mời cô đi vào cái xe bên ngoài.
Địa điểm hẹn hò của họ ở trên con đường Vương Phủ Tỉnh, con đường này sầm uất náo nhiệt, có cơ man du khách đến tham quan. Anh mặc bộ vest nghiêm chỉnh, còn Hiên Tịnh Vũ mặc một cái váy dài voan mỏng màu lam nhạt. Khi họ đi trên con đường lớn, thi thoảng sẽ có vài du khách cố ý liếc nhìn họ. Lý Thiệu Minh cứ như không nhìn thấy ánh mắt của họ, sau khi sánh vai đi cùng Hiên Tịnh Vũ một lúc, anh kéo nhẹ đôi bàn tay ngọc ngà mềm mại của cô: "Nói thật nhé, anh mặc vest thấy hơi nóng. Nhưng anh sống lâu ở nước ngoài, mặc vest khi đi hẹn hò cùng phụ nữ là một biểu hiện của sự lịch sự".
"Tiểu Vũ, em còn nhớ không? Có một khoảng thời gian chúng ta cãi nhau định chia tay, em không thích tuổi tác anh bởi anh nhỏ tuổi hơn em. Giờ anh mặc vest trông trưởng thành rồi, em có còn cảm thấy anh nhỏ tuổi hơn em không?"
"Nếu không biết thân phận của anh thì trông anh còn nhỏ hơn em đấy chứ. Nhưng sau khi biết thân phận của anh, em cảm thấy anh có khí chất rất đặc biệt, giờ trông anh trưởng thành hơn em nhiều", Hiên Tịnh Vũ bật cười.
"Anh trưởng thành hơn em một chút thì khi em ở bên cạnh anh sẽ không thấy mất mặt rồi", Lý Thiệu Minh nói.
"Lúc đó khi chia tay với anh, tuổi tác cũng chỉ là một lý do rất nhỏ thôi", Hiên Tịnh Vũ suy nghĩ một lát rồi nói.
"Vậy thì vì sao?", Lý Thiệu Minh kéo Hiên Tịnh Vũ vào một cửa hàng nhỏ rồi gọi hai cốc đồ uống đá.
"Do em không thích Lý Phong, từ khi còn bé cho đến lúc lớn em không thích anh ta lắm. Tuy anh ta là một người đáng thương, nhưng nhân phẩm của anh ta không được đàng hoàng cho lắm. Có lẽ do em làm ngành chấp pháp đã lâu nên em nhìn nhận người ta khá chuẩn. Em luôn cảm thấy anh ta có cảm giác rất âm u, anh ta có dã tâm, đó là thứ dã tâm mà để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn". Hiên Tịnh Vũ nhíu mày.
"Người em thích là anh, không phải Lý Phong. Nếu em biết anh là Lý Thiệu Minh mà không phải Lý Phong thì có lẽ lúc đó đã không kiếm cớ chia tay với anh rồi. Em không chịu nổi cảm giác đó, người mà trước kia em không thích giờ lại biến thành người em thích. Cho dù em thích anh, nhưng khi nghĩ đến việc anh là Lý Phong là lại thấy quái lạ sao ấy".
"Thực ra anh cũng là một người xấu mà", Lý Thiệu Minh nói.
"Không giống, ngoài mặt thì có vẻ anh là người xấu, nhưng thực ra anh cũng có nguyên tắc của mình, anh là người tốt. Mà Lý Phong bề ngoài là một người tốt, nhưng thực ra anh ta hành xử không hề có chút nguyên tắc gì, anh ta là một người xấu", Hiên Tịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nếu lúc đó anh nói cho em biết thân phận của anh thì có lẽ em cũng sẽ rời xa anh đúng không?", Lý Thiệu Minh nói.
Hiên Tịnh Vũ không nói gì.
Lúc này, hai cốc đồ uống Lý Thiệu Minh gọi đã được đưa lên. Thấy Hiên Tịnh Vũ khẽ nhíu mày, hình như có tâm sự gì đó, Lý Thiệu Minh thầm tự trách. Lần đầu tiên hẹn hò với con gái nhà người ta, sao anh lại nhắc đến chủ đề nặng nề như thế này chứ. Nếu cô gái mà anh không thích đột nhiên biến thành cô gái anh thích, cô gái đó lại nói với anh về chủ đề này, chắc chắn anh cũng sẽ cảm thấy bối rối.
Nghĩ chốc lát, anh cười nói với Hiên Tịnh Vũ: "Anh nhớ con gái chúng ta quá".
"Em cũng nhớ con lắm", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Vì sao anh lại thích em?", im lặng một lúc, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên hỏi.
"Hả?", Lý Thiệu Minh king ngạc.
"Xét về ngoại hình, anh quen Triệu Thế Hy, Bích Tỷ, Ngụy Khuynh Thành, ai nấy đều không thua kém em, thậm chí còn đẹp hơn em, tính cách họ cũng vô cùng đáng yêu. Trừ những cô gái này, anh còn quen biết rất nhiều cô gái xinh đẹp khác đúng không? Vì sao lại chọn em?", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Họ chỉ là bạn anh, sao có thể so sánh với vợ anh được chứ?", Lý Thiệu Minh nghĩ chốc lát rồi bật cười.
"Bạn ư?", Hiên Tịnh Vũ hỏi.
"Bạn là bạn, mà vợ là vợ. Cảm giác mà bạn đem lại cho anh khác xa cảm giác vợ đem lại cho anh. Mà quả thực ngoài Ngụy Khuynh Thành, Bích Tỷ, Triệu Thế Hy, anh còn quen nhiều cô gái xinh đẹp khác, gần đây quen nhiều lắm, trước đây hồi còn ở nước ngoài cũng biết được không ít. Nhiều người như vậy, anh lại chỉ chọn em, chỉ thích em, có lẽ là do duyên phận. Mà em có biết vì sao anh lại phải cố gắng nỗ lực đến vậy, dốc sức kiếm tiền để nhà họ Lý không coi thường anh nữa không?", Lý Thiệu Minh nói.
"Thuở nhỏ họ đối xử tệ với anh", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Quả thực là không tốt với anh, nhưng cũng chỉ là một lý do nhỏ mà thôi. Anh là người đứng đầu của tổ chức lính đánh thuê Thiên Chu, những thứ tôn sùng vinh quang anh đã hưởng thụ đủ khi ở nước ngoài rồi, sao có thể để ý đến ánh mắt của một nhà họ Lý nhỏ nhoi? Hồi nhỏ anh thấy mẹ phải chịu nỗi tủi nhục ở nhà họ Lý, vì được ở bên mẹ mà lần nào bị ông nội trách mắng bố anh cũng nhẫn nhịn. Từ đó anh liền thề, đời này anh nhất định phải làm người có quyền thế, độc lập về kinh tế, có sự nghiệp của riêng mình, chỉ để vì một ngày nào đó anh gặp được người mình thích, không có bất cứ người nào có thể can thiệp vào được".
"Thực ra từ hồi còn bé tí anh đã muốn bỏ nhà ra đi rồi. Anh đã suy nghĩ kỹ càng chứ không phải là suy nghĩ nhất thời năm mười tám tuổi", Lý Thiệu Minh cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
"Anh thực sự rất thích em, em gả cho anh nhé, được không?"
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, Hiên Tịnh Vũ lại nhíu mày, cúi đầu không nói gì.
Đây là lần hẹn hò đầu tiên của Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ, hiệu quả cũng khá tốt, hai người đã bộc bạch tâm sự, hiểu thêm về đối phương nhiều hơn.
Đi dạo Vương Phủ Tỉnh đến chiều rồi họ mới lái xe về biệt thự.
Buổi tối khi Lý Thiệu Minh, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy cùng luyện võ, cô nhận được một cuộc điện thoại. Giọng bên kia rất nhẹ nhàng, nói với cô vô cùng hòa nhã: "Hiên Tịnh Vũ phải không? Chị là chị dâu của Lý Thiệu Minh, Vương Tâm Huệ, chị có thể hẹn em ra ngoài nói chuyện không?"
"Được", Hiên Tịnh Vũ không biết vì sao chị dâu của Lý Thiệu Minh lại đột nhiên gọi điện cho cô.
Chương 241: Lần đầu tiên hẹn hò
Hiên Tịnh Vũ và Vương Tâm Huệ gặp nhau ở một quán trà. Khi Hiên Tịnh Vũ tới thì Vương Tâm Huệ đã đến rồi. Cô ta mặc một cái áo chiffon màu trắng và váy dài xám kẻ caro, chiếc ghế bên cạnh có một chiếc túi Chanel mẫu mới nhất. Cô ta búi tóc cao, thấy Hiên Tịnh Vũ đi vào liền nở nụ cười mềm mại hào phóng với cô. Cô ta trang điểm nhẹ, cho dù là một bà mẹ đã có một đứa con năm tuổi nhưng trông vẫn như cô gái mới ngoài đôi mươi.
Lần gặp riêng Hiên Tịnh Vũ này, cô ta để ý quan sát dung mạo của Hiên Tịnh Vũ.
Dáng người Hiên Tịnh Vũ nhỏ nhắn cao ráo, khoảng 1m72, mặt trứng ngỗng, da trắng muốt, cô có một đôi mắt lạnh nhạt nhưng sáng ngời. Mặt cô chẳng chút phấn son, sạch sẽ xinh đẹp. Người cô có mùi thơm dìu dịu riêng có của con gái, khiến người ta cảm thấy một sự sạch sẽ mát mẻ vô cùng dễ chịu. Tuy xuất thân của cô không bằng những cô gái như Ngụy Khuynh Thành, Lâm Tuyết Tình, nhưng cô có khí chất cao quý đoan trang, không hề thua kém bất cứ cô gái xuất thân danh gia vọng tộc nào.
Vương Tâm Huệ không khỏi thầm gật đầu tán thưởng. Hiên Tịnh Vũ quả thật là một cô gái vô cùng xinh đẹp, Thiệu Minh cũng có mắt nhìn đấy, cô rất xứng với Thiệu Minh.
"Đây là trà Phổ Nhĩ hai mươi năm được sản xuất ở Vân Nam. Điểm đặc biệt ở trà này là sắc trà màu cam, mùi hương thanh nhã lưu lâu, vô cùng độc đáo, hương vị đậm đà, có tác dụng an thần ngủ ngon".
Vương Tâm Huệ dường như rất tinh thông trà đạo, cô ta mỉm cười rót một chén trà đầy cho Hiên Tịnh Vũ.
"Cảm ơn chị Huệ", đôi tay ngọc ngà trắng muốt của Hiên Tịnh Vũ nhấc chén trà lên.
Cách chén trà, cô cảm thấy nước trà hơi nóng.
Đôi mắt đẹp của Vương Tâm Huệ nhìn đôi tay sạch sẽ trắng muốt của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu. Cô ta có thể nhìn ra Hiên Tịnh Vũ là một cô gái tốt, lương thiện chính trực, cho dù Lý Thiệu Minh có tiền hay không cô gái này cũng sẽ luôn đối xử với cậu ấy trước sau như một. Dù cô ta biết như vậy, nhưng cô ta vẫn phải nói một số câu có thể làm tổn thương đến lòng tự trọng của Hiên Tịnh Vũ.
"Tiểu Vũ, chị đã là một bà mẹ có con rồi, em có ngại khi chị gọi em là Tiểu Vũ không?", Vương Tâm Huệ suy nghĩ chốc lát rồi mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
"Em không ngại đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Thời gian trôi nhanh thật đấy, chị vẫn còn nhớ năm mười lăm tuổi chị qua lại với nhà họ Lý, năm đó Lý Thiệu Minh vẫn còn là một đứa trẻ. Cậu ấy nhỏ hơn chị ba tuổi, thường bị bắt nạt ở nhà họ Lý. Lần nào chị nhìn thấy cậu ấy cô đơn lẻ loi đứng trong góc một mình, chị sẽ không chịu được, muốn quan tâm cậu ấy. Sau đó thoáng cái bọn chị đã lớn lên, quan hệ giữa bọn chị cũng càng tốt hơn. Chị nghĩ rằng bọn chị sẽ luôn tốt như vậy, thậm chí sẽ yêu nhau, nhưng không ngờ cậu ấy lại mất tích năm mười tám tuổi. Khi gả cho anh của Thiệu Minh, lòng chị như đã chết. Chị chưa từng thích thái tử, nhưng con gái của những gia tộc như nhà chị thì đã định sẵn là không thể tự chọn cuộc hôn nhân cho mình. Cho dù chị không gả cho thái tử thì cũng sẽ gả cho những cậu ấm của các tập đoàn khác. Thế nên chị đã kết hôn với thái tử, chỉ để mỗi ngày ở nhà họ Lý, khi Thiệu Minh trở về thì chị có thể giống như tất cả những người trong nhà họ Lý, là những người đầu tiên nhìn thấy cậu ấy", Vương Tâm Huệ rủ mắt nhìn chén trà trước mặt.
"Vâng", Hiên Tịnh Vũ có thể nhận ra tâm ý mà Vương Tâm Huệ dành cho Lý Thiệu Minh.
Cô ta không phải là chị em bình thường với Lý Thiệu Minh, cô ta có tình cảm đặc biệt với anh.
"Tiểu Vũ, em là bạn gái của Thiệu Minh. Chị nói với em mấy câu này, em đừng ghét nhé?", Vương Tâm Huệ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh nhạt của Hiên Tịnh Vũ.
"Hai người là chị em cũng lớn lên từ nhỏ, có tình cảm là chuyện rất bình thường, em không ghét chị đâu", Hiên Tịnh Vũ nói.
"Tính cách em hào phóng, em chưa từng gây rắc rối cho Thiệu Minh đúng không? Hãy tha thứ cho một hành động rất không lịch sự của chị, chị đã cho người điều tra em. Em đến từ thành phố hạng hai, bố là cục trưởng cục cảnh sát của thành phố đó. Xuất thân của em khá tốt, hơn nữa em còn biết lo cho cuộc sống, ngay cả phụ nữ như chị mà cũng kìm lòng không đậu thích em, xem ra Thiệu Minh không chọn nhầm người", Vương Tâm Huệ cười nói
"Cảm ơn chị Huệ", khuôn mặt trắng ngần của Hiên Tịnh Vũ không khỏi đỏ lên, cô nghe Vương Tâm Huệ nói mà ngượng hết cả người.
"Nhưng đối với một cô gái, biết lo cho cuộc sống vẫn chưa đủ", Vương Tâm Huệ đột nhiên chuyển hướng, "Cho dù cô gái ấy xinh đẹp, lễ phép, lương thiện hào phóng, nhưng nếu muốn ở cạnh người mà mình thích, giữa hai người vẫn còn cần phải tìm hiểu và bao dung rất nhiều".
"Ví dụ như tính cách, nếp sống, và cả bối cảnh gia đình nữa..."
"Tiểu Vũ, chị không phải là người phụ nữ thích tính toán, chị cũng không thích đấu đá với ai, nói chuyện thì cũng không vòng vèo gì cả, chị sẽ nói thẳng nhé". Vương Tâm Huệ vừa nói vừa lấy ra một hộp bánh ngọt để trước mặt Hiên Tịnh Vũ.
"Đây là bánh của tiệm Cát Sĩ Lâm, hồi nhỏ Thiệu Minh thích ăn cái này nhất. Tuy cậu ấy bị bắt nạt ở nhà họ Lý, thường xuyên bị ông cụ trách mắng, bị người nhà họ Lý châm chọc cô lập, nhưng cậu ấy cũng là một cậu ấm chú trọng tiểu tiết. Cho dù có thấp kém tới đâu thì cậu ấy cũng là người nhà họ Lý, trong người câu ấy chảy dòng máu của nhà họ Lý, là cậu ba của nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn nhất Kinh Thành, con ông cháu cha".
"Chị nói thật lòng nhé, em không hợp với Thiệu Minh", Vương Tâm Huệ nói.
"Không hợp?", Hiên Tịnh Vũ nhíu đôi mày thanh tú.
"Đúng vậy, hai em không hợp nhau. Xuất thân của em rất tốt, gia thế trong sạch. Nhưng Thiệu Minh là cậu ba nhà họ Lý, một cô gái có gia thế trong sạch còn lâu mới đủ cho cậu ấy. Có lẽ em cũng biết thân phận của cậu ấy đúng không? Cậu ấy là một lính đánh thuê, mấy năm nay cậu ấy đã phải chịu khổ ở nước ngoài nhiều lắm. Sở dĩ cậu ấy nỗ lực như vậy là để nhà họ Lý nhìn cậu ấy bằng con mắt khác. Mà trước đây chị cũng từng nói chuyện với cậu ấy, chị nhìn thấy vết thương trên người cậu ấy. Từ ánh mắt ấy, chị nhận ra được cậu ấy sẽ báo thù, cậu ấy sẽ còn ra nước ngoài sống cuộc sống tràn ngập gió tanh mưa máu. Chị là chị của cậu ấy, chị tuyệt đối không để Thiệu Minh phải sống cuộc sống ấy nữa".
"Muốn kiềm chế dã tâm của một người đàn ông thì phải khiến người đó có một gia đình ổn định. Khi cậu ấy có gia đình rồi, trong lòng sẽ có vướng bận, cậu ấy sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình nữa. Giờ cậu ấy đã rất giàu, 350 tỷ tệ, cậu ấy sắp trở thành người giàu nhất nhì cái Hoa Hạ này rồi. Thiệu Minh là một đứa trẻ vô cùng nỗ lực, cậu ấy muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa. Một cô con gái một có gia thể hiển hách sẽ khiến cậu ấy thành công gấp bội. Ngụy Khuynh Thành là con gái một của nhà họ Ngụy, cậu ấy đã từng cứu mạng Ngụy Vinh Hoa, nếu cậu ấy mà cưới Ngụy Khuynh Thành thì Ngụy Vinh Hoa nhất định sẽ hào phóng tặng hết cả gia sản cho cậu ấy, cậu ấy sẽ có được 850 tỷ tệ".
"Có được nhiều tiền như thế thì ắt hẳn sẽ mất đi mục tiêu cố gắng. Cậu ấy có thể yên tâm xây dựng một mái ấm thuốc về mình. Thế nên, ý chị là, gia cảnh của em và Thiệu Minh không hợp nhau, nếp sống khác nhau, nhân sinh quan, thế giới quan cũng khác biệt, các em không hợp để ở bên nhau đâu. Cậu ấy thích hợp với cô chủ nhà họ Ngụy - Ngụy Khuynh Thành hơn. Em đã thấy rồi mà, quan hệ giữa cậu ấy và Ngụy Khuynh Thành rất tốt mà, không phải sao?"
"Chị định tác hợp Thiệu Minh và cô chủ nhà họ Ngụy. Đây là 10 tỷ tệ, mong em hãy rời khỏi Thiệu Minh", Vương Tâm Huệ đặt một tấm thẻ trước mặt Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn tấm thẻ đen vàng sạch sẽ mới toanh, đôi mày của Hiên Tịnh Vũ nhíu càng chặt...
Chương 242: Rời khỏi cậu ấy
Hiên Tịnh Vũ về Kinh Thành rồi, cũng không mang theo Tiểu Bình An. Cô để Tiểu Bình An lại cho bố mẹ, một mình lái xe về nhà.
Đang lái xe trên con đường vắng vẻ, bỗng có mười mấy chiếc ô tô lao thẳng về phía xe Hiên Tịnh Vũ, chặn trước xe cô, ép cô phải dừng lại.
Mấy chục tên đô con bước ra, những tên này trông rất hung tợn, trên tay còn cầm mã tấu. Không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng xuống xe xoay người chạy. Cô biết Lý Thiệu Minh có không ít kẻ thù, mà thực lực của những kẻ thù này cũng không hề yếu. Giờ cô có mỗi một mình, mấy tên này chắc là muốn bắt cô để uy hiếp Lý Thiệu Minh.
Cô không thể rơi vào tay của kẻ thù Lý Thiệu Minh.
Khi Hiên Tịnh Vũ xoay người chạy như bay, đột nhiên cô nhìn thấy một đám thanh niên tay cầm mã tấu và dùi cui đi ra từ trong bóng tối phía sau, tiến đến chỗ cô.
E là không thể chạy ra phía sau nữa rồi, cô lập tức nhìn sang trái định chạy theo hướng đó. Bên trái cô là đoàn xe của bọn chúng lao đến, cô lại nhìn sang bên phải, dưới ngọn đèn vàng mờ là một người thanh niên đút tay túi quần, dẫn theo một đám người mỉm cười nhìn cô.
Nụ cười của hắn rất lạnh lùng, vẻ mặt u ám, ánh mắt dữ tợn. Người thanh niên này chính là đại ca thành phố cảng biển mà Lý Thiệu Minh đánh bại khi mới đến đấy – Tôn Thiếu Kiệt.
Hắn vẫn chưa chết, sau khi bị Lý Thiệu Minh đánh bại, hắn liền chạy đến tỉnh lị nhờ cậy Cửu Văn Long. Sau khi Lý Thiệu Minh hạ gục Cửu Văn Long giao cho sở cảnh sát, hắn lại biến mất. Hiên Tịnh Vũ không ngờ Tôn Thiếu Kiệt mất tích đã lâu lại xuất hiện vào lúc này.
“Cô Hiên, đã lâu không gặp”, Tôn Thiếu Kiệt dẫn theo đàn em bao vây Hiên Tịnh Vũ rồi nở một nu cười gian xảo: “Cô tìm được một ông chồng tốt thật, là cảnh sát giống cô, không chỉ tiêu diệt thế lực của tôi, đuổi tôi - đại ca thành phố cảng biển đến tỉnh lị, còn cho người truy nã tôi, khiến tôi ngày nào cũng phải chạy trốn khắp nơi như một con chó hoang, ăn không ngon ngủ không yên, sút đến tận mười cân”.
“Cô Hiên, cô không phải là đối thủ của tôi, cho dù cô có nhìn tôi thế nào cũng vô dụng thôi”, thấy Hiên Tịnh Vũ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng, Tôn Thiếu Kiệt châm một điếu thuốc cười nói: “Chỉ có chồng cô mới cứu được cô thôi, còn không mau gọi điện cho chồng cô đi?”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tôn Thiếu Kiệt, rồi nhìn mấy người vệ sĩ của cô đang nằm dưới đất, Hiên Tịnh Vũ không khỏi siết chặt hai tay, vẫn nhìn Tôn Thiếu Kiệt không nói lời nào. Tuyệt đối không thể rơi vào tay Tôn Thiếu Kiệt, làm liên lụy đến Lý Thiệu Minh.
Hắn thở dài một hơi nói: “Thôi, nếu cô đã không muốn gọi điện cho Lý Thiệu Minh, vậy tôi đành bảo đàn em lục soát người cô lấy điện thoại gọi vậy. Nhưng mà, mấy người đàn em này của tôi đều là những tên liều mạng, thô tục, có không ít tên còn từng là tội phạm đó. Lúc bọn chúng lục soái có thể sẽ không lịch sự cho lắm, sẽ động vào một số bộ phận không nên động. Nếu chẳng may bọn chúng động phải sẽ nặng tay hoặc là xé rách quần áo của cô, thì cô đừng trách tôi đấy nhé”.
“Đại ca, người đẹp này không nói gì, vậy chúng ta trực tiếp lục soát người đi”, một tên liếc nhìn thân hình lồi lõm của Hiên Tịnh Vũ, trong mắt hiện lên vẻ dâm dục, xòe bàn tay cùng đồng bọn tiến về phía cô.
Thấy mấy tên đàn ông càng lúc càng tiến gần, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên lấy điện thoại trên người ra, ném thẳng xuống đất khiến nó vỡ tanh bành.
“Đại ca, người đẹp này ném vỡ điện thoại rồi, làm thế nào đây?”, một tên đàn em ngẫm nghĩ nhìn Tôn Thiếu Kiệt.
“Hành động, tiếp tục lục soát người”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt trở nên âm u.
Hiên Tịnh Vũ ném điện thoại xuống đất rồi, trên người cô đã không còn cách liên lạc với Lý Thiệu Minh nữa. Nhưng cô chắc chắn biết cách liên lạc với Lý Thiệu Minh, Tôn Thiếu Kiệt bảo hành động tức là cho đàn em của hắn làm nhục cô. Đến khi cô chịu tự mình gọi điện cho Lý Thiệu Minh thì thôi.
Mấy tên đàn ông sau khi được Tôn Thiếu Kiệt cho phép, hai mắt lập tức phát sáng, ánh mắt chứa đầy tia dâm dục. Bọn chúng rất vui mừng lập tức mở rộng hai tay lao đến chỗ Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ chỉ đứng im lẳng lặng nhìn bọn chúng.
Thấy mấy tên đó đang tiến lại gần mình, khi một tên dẫn đầu lao đến trước mặt, cô thẳng chân đá mạnh vào đũng quần gã. Sắc mặt của gã lập tức thay đổi, nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên cùng đau đớn, cô lại đá mạnh vào cằm gã, khiến gã ngẩng mặt lên trời rồi ngã xuống đất.
Tiếp đó, khi tên thứ hai giơ tay về phía cô, cô nhanh chóng tóm chặt ngón tay của gã bẻ mạnh lên trên. Một tiếng ‘rắc’ vang lên, cô xuống tay không hề thương tiếc, sắc mặt của tên đó lập tức biến đổi. Cùng lúc đó, tên thứ ba dang rộng cánh tay muốn ôm chặt lấy cô, cô vặn mạnh ngón tay đã bị bẻ gãy của tên thứ hai, tên đó lập tức kêu lên thảm thiết, cô thuận tay đá mạnh gã vào lòng tên thứ ba.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, không khỏe bằng mấy tên đàn ông to cao này, cho dù cô có biết một chút võ thì rốt cuộc vẫn phải chịu thiệt khi đánh nhau với mấy tên này. Mà một cô gái bình thường nếu tự bảo vệ mình, khi gặp người xấu thì không nên ngần ngại dùng thủ đoạn gian xảo. Cho dù gây nên hậu quả gì thì cũng nói sau, lúc này bảo vệ bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Nhanh chóng giải quyết tên thứ tư, Hiên Tịnh Vũ cầm đao lao vào đám người phía sau.
“Con mẹ nó, chém chết cô ta!”, một tên đàn em đứng bên cạnh Tôn Thiếu Kiệt lập tức rút súng ra, ngắm vào Hiên Tịnh Vũ, đồng thời hạ lệnh cho đám đàn em ra tay với Hiên Tịnh Vũ.
“Khốn khiếp! Mày muốn chết à?”, còn chưa đợi tên thuộc hạ đó nổ súng, Tôn Thiếu Kiệt liền đá khiến hắn ngã lăn ra: “Mày không hiểu à? Hiên Tịnh Vũ không muốn sống nữa, cô ta đang cố ý kích thích chúng ta để chúng ta giết chết cô ta. Hiên Tịnh Vũ là người quan trọng nhất của Lý Thiệu Minh, chúng ta khó lắm mới có cơ hội đối phó với Lý Thiệu Minh, mày muốn giết cô ta à?”
“Đệch, đừng ai làm Hiên Tịnh Vũ bị thương, bắt sống cô ta cho tao, mẹ nó, tao chỉ muốn người sống!”, vừa nói, Tôn Thiếu Kiệt vừa rút súng trên người ra bắn lên trời ba phát.
Hiên Tịnh Vũ không hề nhẹ tay với bọn chúng, thấy một tên chặn trước mặt, cô liền đâm mạnh vào bụng hắn. Khi hắn vừa cúi người xuống, Hiên Tịnh Vũ liền lách qua hắn, vung đao vào những tên khác. Những tên đó không thể ra tay với Hiên Tịnh Vũ, lại không muốn bị Hiên Tịnh Vũ chém trúng, bọn chúng nhanh chóng lùi lại hai bên.
“Không hiểu ý của tao à? Tao muốn bắt sống! Đừng làm cô ta bị thương, nhưng cũng đừng để cô ta chạy thoát!”, sắc mặt Tôn Thiếu Kiệt tái mét hô to, lại bắn thêm một phát súng lên trời.
Những tên côn đồ đó nhanh chóng vứt mã tấu, đi bắt Hiên Tịnh Vũ bằng tay không. Nhưng khi bọn chúng mới chạm vào Hiên Tịnh Vũ liền bị cô chém trúng, dọa bọn chúng rụt tay lại.
Có tên khó khăn lắm mới có cơ hội tóm chặt cánh tay của Hiên Tịnh Vũ, thì lại bị cô hất chân ra sau, đá trúng đũng quần, rồi quay người lại chém một phát.
Hiên Tịnh Vũ xông ra ngoài như không muốn sống, ai dám cản cô, cô liền chém hắn. Mà đám côn đồ này muốn bắt sống cô, bọn chúng không thể dùng vũ khí với cô, Hiên Tịnh Vũ này còn biết một chút võ tự vệ nên rất khó đối phó.
Nhưng, Hiên Tịnh Vũ rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái, cô không biết võ công, sức lực có hạn. Đàn em của Tôn Thiếu Kiệt lại quá nhiều, bọn chúng vây quanh cô dày đặc khiến cô rất khó chạy thoát.
Khi Hiên Tịnh Vũ cố gắng chém mười mấy tên côn đồ, muốn xông ra khỏi vòng vây của đám đàn em Tôn Thiếu Kiệt, thì đột nhiên, cô cảm nhận được một cơn gió mạnh ập tới từ phía sau, vừa định vung con đao trong tay ra sau thì cô liền bị một tên đàn ông đô con đụng mạnh bay ra ngoài.
Quả thực là cô không muốn sống nữa, cô thà bị mấy tên côn đồ này lỡ tay giết chết, cũng không muốn bị bọn chúng làm nhục. Khi Hiên Tịnh Vũ ngã mạnh xuống đất, nhìn đám côn đồ từ mọi hướng đang lao đến chỗ mình, cô lập tức đưa thanh đao lên, đâm mạnh vào bụng mình.
Khoảnh khắc này, trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Lý Thiệu Minh, còn có cả lời Vương Tâm Tuệ nói với cô. Lý Thiệu Minh là cậu ba của tập đoàn nhà họ Lý, cho dù anh có sa sút thì vẫn là một quý tộc.
Vợ của anh phải là một cô chủ nhà danh giá, mà cô không thích hợp với Lý Thiệu Minh. Nếu cô rời khỏi Lý Thiệu Minh thì anh sẽ có rất nhiều lựa chọn.
Chương 243: Hiên Tịnh Vũ bị bắt cóc
Hiên Tịnh Vũ nhắm mắt lại, lúc con dao trong tay sắp đâm vào bụng, đột nhiên tay phải của cô tê nhức, con dao lập tức bị thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt giật lấy rồi vứt sang chỗ khác.
Sau đó, một gã côn đồ cao to vạm vỡ túm chặt bàn tay của cô, áp giải cô đến trước mặt Tôn Thiếu Kiệt.
Cô không ngờ bản thân mình vẫn chưa chết, trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, cổ ngẩng mặt lên nhìn Tôn Thiếu Kiệt với ánh mắt lạnh như băng.
“Ha ha, cảnh sát Hiên, ở đây chúng tôi có mấy trăm người đấy, cô định làm gì thế? Cô thật sự tưởng rằng tự sát là có thể chạy trốn khỏi chúng tôi sao?”, Tôn Thiếu Kiệt cười lớn, nhìn Hiên Tịnh Vũ với vẻ mặt đắc ý.
“Không tồi nha, không ngờ cô tốt với thằng chó Lý Thiệu Minh kia như vậy, thà chết chứ không muốn làm liên lụy đến hắn, phải không?”
“Rất tốt rất tốt, đừng nói tôi không cho cô cơ hội, bây giờ tôi sẽ cho cô cơ hội cuối cùng. Thứ nhất, gọi điện thoại cho Lý Thiệu Minh, bảo hắn tự phế võ công rồi đến cứu cô. Thứ hai, cô có thể không gọi, nhưng chỗ chúng tôi có tận mấy trăm anh em, cô phải phục vụ chúng tôi cho tốt đấy”, hắn vừa nói, vừa ra hiệu qua ánh mắt cho một tên thủ hạ, tên thủ hạ đó lập tức đưa điện thoại cho Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ mặc kệ hắn ta, cô há miệng ra muốn cắn đầu lưỡi.
Tôn Thiếu Kiệt cười khẩy, hắn đưa tay bóp chặt chiếc cằm nhỏ xinh của Hiên Tịnh Vũ nói: “Cảnh sát Hiên, cắn lưỡi không tự tử được đâu, tôi có thể biến cô thành một người câm thay vì cắn lưỡi, nhưng mà cô bị câm rồi thì ai gọi Lý Thiệu Minh cho tôi để khiến hắn lo lắng bất an đây?” Đọc nhanh tại Vietwriter
“Tôi và Lý Thiệu Minh đã chia tay rồi, chị dâu của Lý Thiệu Minh đã cho tôi mười tỷ để tôi chia tay với anh ta!”, Hiên Tịnh Vũ không nhịn nổi nữa gào lên, cố gắng giãy giụa khỏi bàn tay to lớn của Tôn Thiếu Kiệt.
“Thế mười tỷ đó đâu?”, Tôn Thiếu Kiệt hỏi.
“…”, Hiên Tịnh Vũ không trả lời.
“Mẹ kiếp, cô nghĩ tôi là thằng ngu à?”, Tôn Thiếu Kiệt bỗng chửi ầm lên, hắn buông Hiên Tịnh Vũ ra rồi quay người lại đi về phía sau, để lại Hiên Tịnh Vũ ngồi bệt trên đất ho khan.
“Ra tay đi chúng mày, làm cô ta…”, hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Ồ, mày có vẻ ngang ngược quá nhỉ”, đột nhiên, một giọng nói chế giễu vang lên cắt đứt lời nói của Tôn Thiếu Kiệt.
Nghe thấy giọng nói kỳ lạ, đám côn đồ của Tôn Thiếu Kiệt lập tức quay đầu lại xem, đồng thời đứng giãn ra hai bên để Tôn Thiếu Kiệt có thể xác định giọng nói đó đến từ đâu.
Theo hướng phát ra âm thanh vừa nãy, Tôn Thiếu Kiệt lại nghe thấy một tiếng “Rầm” chói tai, giật mình trông thấy chiếc xe mà hắn đỗ gần đó bị một chiếc xe khác tông mạnh đến lật ngửa, khói bụi bay mù mịt. Bóng người đằng sau làn khói trắng dần dần xuất hiện.
Là Lý Thiệu Minh!
Tôn Thiếu Kiệt trông thấy khuôn mặt của Lý Thiệu Minh ngày càng hiện rõ hơn, nở nụ cười quái dị và bước về phía hắn, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch, đôi đồng tử co rút lại, vội vã quay đầu bỏ chạy tới bên cạnh Hiên Tịnh Vũ. Sau đó giữ chặt cổ Hiên Tịnh Vũ và chĩa súng vào huyệt thái dương của cô.
Lúc này tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, vừa muốn gặp Lý Thiệu Minh, vừa khiếp sợ Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh là một kẻ nguy hiểm, tuy vẻ ngoài trông đàng hoàng lịch lãm nhưng thủ đoạn tàn độc, ra tay tuyệt tình. Trước đây, Quỷ Đói và hàng chục nghìn thủ hạ của Cửu Văn Long bắt tay giải quyết anh nhưng cuối cùng Quỷ Đói và Cửu Văn Long không những không giết được anh, ngược lại còn bị anh tiêu diệt.
Huống chi Tôn Thiếu Kiệt chỉ là một đại ca thành phố nhỏ, sao hắn có thể là đối thủ của Lý Thiệu Minh chứ?
“Được lắm, Lý Thiệu Minh, cuối cùng mày cũng đến. Nếu mày muốn Hiên Tịnh Vũ sống thì nghe mệnh lệnh của tao, lập tức quỳ xuống trước mặt tao!”, Tôn Thiếu Kiệt rống to.
“Hừ…”, Lý Thiệu Minh châm một điếu thuốc lá thong thả hút rồi nhả ra một làn khói trắng, nhìn Tôn Thiếu Kiệt với ánh mắt khinh thường.
“Lý Thiệu Minh, con mẹ nó mày không quỳ xuống à? Mày dám không nghe lời tao!?”, Tôn Thiếu Kiệt tức giận, áp sát súng lên huyệt thái dương của Hiên Tịnh Vũ. Chỉ cần Lý Thiệu Minh làm loạn, hắn sẽ lập tức bóp cò.
Hắn tin, cho dù Lý Thiệu Minh có là cao thủ tuyệt thế thì cũng không kịp cứu Hiên Tịnh Vũ đang nằm trong tay hắn. Lý Thiệu Minh vốn thua từ đầu rồi!
Vậy mà Lý Thiệu Minh vẫn nhìn hắn với ánh mắt coi thường, như thể hắn chỉ là một mớ giẻ rách không đáng một xu.
“Đại ca, thằng này láo quá! Vợ nó bị chúng ta bắt mà nó dám không quỳ xuống cầu xin chúng ta. Chắc nghĩ chúng ta không dám nổ súng, hay chúng ta bắn vào chân của cô ta trước, để xem hắn còn không biết điều như vậy không”, một tên thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt rút súng ra nhắm vào cẳng chân của Hiên Tịnh Vũ.
“Lý Thiệu Minh, tao bảo mày quỳ xuống!”, Tôn Thiếu Kiệt gằn từng chữ một.
“Bắn đi”, Lý Thiệu Minh thản nhiên nói.
“Mày nói gì cơ?”, Tôn Thiếu Kiệt sửng sốt.
“Một cái chân thôi mà, bị thương thì đem về nhà chữa trị, sau một thời gian là khỏi. Mày nổ súng đi, tao lại muốn xem mày có dám bắn hay không”, Lý Thiệu Minh nói.
Hiên Tịnh Vũ không nói gì, cô vẫn nhìn về phía Lý Thiệu Minh với vẻ mặt vô cảm xúc.
“Được, là mày nói đấy nhé. Tao hỏi lại mày một lần nữa có quỳ hay không!?”, ánh mắt Tôn Thiếu Kiệt nhìn Hiên Tịnh Vũ hiện lên sự tàn ác.
“Đám rác rưởi như chúng mày mà cũng xứng đáng để tao quỳ xuống á? Nếu đổi lại là Tiểu Vũ thì còn được”, Lý Thiệu Minh nhìn về phía Hiên Tịnh Vũ với ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương.
“…”, bị Lý Thiệu Minh nhìn như vậy, trong lòng Hiên Tịnh Vũ bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Mẹ kiếp, giết nó cho tao!”, thấy Lý Thiệu Minh không coi ai ra gì, Tôn Thiếu Kiệt không nhịn được nữa rống lên.
“Tiểu Phi, anh đến đón em đây”, Lý Thiệu Minh mỉm cười dang rộng hai cánh tay bước về phía Hiên Tịnh Vũ.
“Thằng chó, mày định làm gì? Ai cho mày tới gần? Cút ra chỗ khác!”, không ngờ gào khản cổ suốt từ nãy đến giờ mà Lý Thiệu Minh chỉ coi bọn hắn như không khí, lại còn thản nhiên sải bước đi tới không sợ bất cứ thứ gì, sắc mặt của Tôn Thiếu Kiệt ngày càng trở nên khó coi.
Lý Thiệu Minh hoàn toàn không quan tâm đến bọn hắn, dường như Hiên Tịnh Vũ là người duy nhất xuất hiện trong tầm mắt anh.
"Pằng" một tiếng.
Một tên thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt không kìm nén được nỗi sợ trong lòng, xốc nổi nổ súng về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ cười khinh, khua nhẹ ngón trỏ trong không trung tạo thành một lớp chân khí bảo vệ màu đen bên ngoài. Viên đạn bắn vào lớp chân khí bảo vệ của Lý Thiệu Minh chỉ để lại một gợn sóng nhẹ trên bề mặt.
Trông thấy cảnh này, đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt như muốn rớt mắt ra.
Đây có còn là con người không vậy!?
Bọn chúng cắn răng làm liều, mấy chục khẩu súng lập tức bóp cò, liên tục bắn về phía Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, mặc kệ bọn chúng xả hết đạn lên chân khí bảo vệ, tiếp tục dang rộng vòng tay bước về phía Hiên Tịnh Vũ. Nhưng lúc này nụ cười trên mặt anh dần trở nên quỷ dị, toàn thân tỏa ra một loại khí tức tà ác.
Sau khi đi bảy, tám bước không nhanh không chậm, anh đột nhiên biến mất trong không trung.
Thần Cấp cấp trung, dịch chuyển tức thời.
Tôn Thiếu Kiệt cảm thấy trong lòng rét lạnh, cả người hắn bỗng trở nên tê dại, tứ chi cứng ngắc như đá.
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, rồi một cánh tay xuyên qua giữa hắn và Hiên Tịnh Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô: “Tiểu Vũ, anh rất nhớ em…”
Chương 244: Lý Thiệu Minh cứu vợ
Đây là một giọng nói hết sức dịu dàng, nhưng vào tai Tôn Thiếu Kiệt chỉ thấy vô cùng đáng sợ.
Hắn cảm thấy toàn thân ngày càng lạnh, trong lòng hắn như đã lạnh đến tột cùng, bây giờ nhất định phải bóp cò súng trong tay.
Tôn Thiếu Kiệt biết hắn đã thua rồi.
Cho dù hắn dày công lên kế hoạch bắt cóc Hiên Tịnh Vũ, Lý Thiệu Minh vẫn có thể tìm ra, hắn chưa bao giờ là đối thủ của Lý Thiệu Minh. Sở dĩ Tôn Thiếu Kiệt có thể sống đến ngày hôm nay đều là nhờ Phi Ưng chống lưng cho hắn, nhưng thế lực của Phi Ưng đã bị Lý Thiệu Minh tiêu diệt mất rồi. Mấy chục người đồng loạt nổ súng về phía Lý Thiệu Minh nhưng anh không những chẳng sứt mẻ một miếng nào, ngược lại xuất hiện sau lưng hắn một cách xuất quỷ nhập thần.
Hắn nhận thua, nhưng hắn cũng không phải kẻ mềm yếu, cho dù hắn chết cũng phải kéo một người theo.
Hắn phải giết Hiên Tịnh Vũ để Lý Thiệu Minh ân hận suốt đời.
Hắn có chết cũng không muốn Lý Thiệu Minh sống yên ổn.
Nhưng lúc hắn bóp cò súng bỗng cảm thấy trong khe cò súng có vật gì đó mềm lạnh, chặn ngón tay của hắn không thể bóp cò. Hắn cắn răng dùng sức bóp cò, cò súng của hắn vẫn không lay chuyển.
Tôn Thiếu Kiệt sợ hãi nhìn ngón tay của Lý Thiệu Minh bằng một cách thần kỳ luồn qua khe cò súng kẹp chặt tay hắn không cử động được.
Lúc này, cái cổ của hắn đột nhiên bị bàn tay vuốt tóc Hiên Tịnh Vũ của Lý Thiệu Minh hung hăng bóp. Lý Thiệu Minh dễ dàng lấy được khẩu súng của hắn rồi vứt xuống đất, sau đó một tay giữ tay hắn giơ lên cao.
Hiên Tịnh Vũ được giải thoát, đứng qua một bên.
Lực tay của Lý Thiệu Minh mạnh kinh người, hai chân hắn dần dần bị nhấc lên khỏi mặt đất, cổ hắn bị Lý Thiệu Minh bóp nghẹt, mặt đỏ lên vì khó thở, hắn ra sức giãy giụa khỏi bản tay của Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh chỉ nhìn hắn mà cười khẩy, một tay của hắn bị anh giữ chặt, hai chân hắn như bị một sức mạnh vô hình đông cứng không thể cử động nên hắn chỉ có thể không ngừng lắc lư, giãy cổ.
“Tôn Thiếu Kiệt – đại ca xã hội đen phố cảng biển, thật ra mày từng là loại người mà tao sợ nhất đấy”.
“Không ngờ có ngày mày lại rơi vào tay tao giống như một miếng giẻ rách để tao tùy ý chà đạp”.
“…”, Tôn Thiếu Kiệt không lên tiếng, hắn nhìn anh với ánh mắt âm u lạnh lẽo, tiếp tục ra sức giãy giụa.
“Sắp chết rồi mà vẫn còn hung hăng như vậy à? Xem ra trùm xã hội đen một thời chỉ là hữu danh vô thực mà thôi”, Lý Thiệu Minh tiếp tục cười, bàn tay bóp cổ hắn càng nhấc lên cao hơn, tay còn lại dùng sức mạnh điều khiển khẩu súng nằm trên đất chĩa vào ngực hắn.
“Lý Thiệu Minh, anh làm gì vậy? Tuy Tôn Thiếu Kiệt phạm nhiều tội ác nhưng vẫn phải giao cho cơ quan pháp luật xử lý, anh không được tự ý dụng hình với hắn”, Hiên Tịnh Vũ có thể nhìn thấy sát ý từ trong mắt anh.
“Anh nhất định phải giết hắn, bởi vì hắn bắt nạt người con gái mà anh yêu nhất”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, đột nhiên búng tay một cái.
Tiếng súng vang lên điếc tai trong màn đêm yên ắng. Tôn Thiếu Kiệt chết không nhắm mắt. Sau khi chết, ánh mắt tràn đầy nỗi kinh hoàng khiếp sợ của hắn vẫn hướng về Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh vứt hắn sang một bên như một vứt một bọc rác rồi làm như không có chuyện gì xảy ra, lấy tay quệt vết máu bắn trên mặt.
“Hắn giết đại ca của chúng ta rồi! Tôn Thiếu Kiệt chết rồi!
Tất cả thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt đều kinh hãi, hoảng loạn buông vũ khí trong tay xuống rồi vội vã lui về phía sau, run rẩy sợ hãi nhìn Lý Thiệu Minh như ác quỷ.
Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại tàn ác như vậy, giết đại ca của bọn họ dễ dàng như giẫm chết một con kiến.
Tôn Thiếu Kiệt đã chết, bọn họ cũng không còn dám đối địch với Lý Thiệu Minh nữa, lần lượt rút lui chạy loạn bốn phía, phải chạy trốn khỏi lưỡi hãi tử thần ngay lập tức.
“Tiểu Vũ, để em phải chịu khổ rồi”, Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc mai tán loạn trên trán cô.
“Những ai bắt nạt em đều phải chết…”
Ngoài mặt Lý Thiệu Minh vẫn mỉm cười nhưng khi trông thấy đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt chạy xa mười mấy mét, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng đen. Lý Thiệu Minh đưa tay bịt chặt hai tai của Hiên Tịnh Vũ rồi đột nhiên điên cuồng cười lớn.
Tiếng cười điên loạn mang theo luồng chân khí khổng lồ, đám thủ hạ đang bỏ trốn của Tôn Thiếu Kiệt đột nhiên cảm thấy tâm trí nhiễu loạn, dường như có một thứ sức mạnh vô hình đâm xuyên qua lồng ngực bọn họ. Lý Thiệu Minh càng cười to hơn, đầu óc bọn họ như muốn nổ tung, ai nấy đều ôm đầu kêu gào thảm thiết.
Hiên Tịnh Vũ không khỏi sợ hãi khi trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này. Đám thủ hạ của Tôn Thiếu Kiệt lăn lê bò trườn trên đất không ngừng gào khóc, kẻ thì thất khiếu chảy máu, kẻ thì hai mắt trắng dã sủi bọt mép nằm co giật. Cơn thịnh nộ của Lý Thiệu Minh thật đáng sợ, anh ta định giết hết tất cả bọn họ ở đây sao?
Khi tất cả bè lũ côn đồ của Hàn Thiếu Kiệt đều nằm thoi thóp trên mặt đất, từ giãy giụa kịch liệt dần chuyển thành giãy giụa yếu ớt và thở hổn hển, trông có vẻ không còn sống được bao lâu, tiếng cười của Lý Thiệu Minh mới dừng lại.
Anh buông hai tay che tai Hiên Tịnh Vũ xuống rồi lại mỉm cười, dịu dàng nhìn cô và nói: “Vì em, anh bằng lòng chống lại cả thế giới”.
“Ừ…”, Hiên Tịnh Vũ khó hiểu đáp lại cho có lệ, hơi tránh ánh mắt của anh, hiện tại trong lòng cô đang rất sợ hãi, cảm thấy Lý Thiệu Minh hôm nay có gì đó rất quái lạ, dường như tính cách của anh đã thay đổi.
Sao anh ta có thể tàn nhẫn đến mức giết sạch băng đảng của Tôn Thiếu Kiệt chứ?
“Đi thôi, anh đưa em về nhà. Bây giờ ở Kinh Thành không an toàn, huống chi em còn một mình lái xe vào buổi đêm”, Lý Thiệu Minh nắm bàn tay ngọc ngà của Hiên Tịnh Vũ, kéo cô đi đến một trước xe màu đen đang đỗ ở ven đường.
“Đợi đã!”, Hiên Tịnh Vũ đột nhiên dừng bước kêu lên.
“Sao vậy?”, Lý Thiệu Minh quay người lại, mỉm cười nhìn cô, anh thấy từ nãy giờ Hiên Tịnh Vũ không ngừng nhíu mày, có vẻ như đang lo lắng chuyện gì đó.
“Mấy ngày nay anh có nhớ em không?”, sau một hồi im lặng, Hiên Tịnh Vũ mới mở miệng hỏi. Cô tận đáy lòng cảm thấy có lỗi vì đã tự bỏ đi vài ngày mà không báo trước với Lý Thiệu Minh một tiếng, thậm chí không cẩn thận sa vào tay kẻ thù, làm anh phải lo lắng nhọc công đến cứu. Nhưng lời nói của Vương Tâm Huệ thật sự đã làm tổn thương cô, cô bỏ về thành phố cảng biển mấy ngày thăm gia đình và Tiểu Bình An, cũng như cho bản thân mình chút thời gian nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ với Lý Thiệu Minh.
Sau vài ngày suy nghĩ Hiên Tịnh Vũ quyết định một lần nữa trở về Kinh Thành gặp Lý Thiệu Minh nói chuyện. Dù sao cô cũng đã đi vài ngày mà không nói trước với anh, chắc hẳn bây giờ anh đang rất lo lắng. Cô đã nghĩ đây sẽ có thể là lần gặp mặt cuối cùng, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nếu phải nói lời chia tay với anh, nhưng biến cố xảy ra quá bất ngờ, cô rơi vào tay kẻ thù lúc trước.
Nhưng Lý Thiệu Minh đã kịp thời đến cứu cô, cô biết anh có lực lượng tình báo hùng hậu, tìm được mình không phải là chuyện khó hay đáng kinh ngạc. Dù vậy trong lòng cô vẫn xen lẫn đủ loại cảm xúc, trái tim cô rung động và tràn đầy hy vọng khi trông thấy anh đến cứu mình nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó xử, không biết nên đối mặt với anh thế nào sau tất cả mọi chuyện.
“Ừ, anh rất nhớ em. Giờ chúng ta về nhà, không còn sớm nữa”, Lý Thiệu Minh nói.
Câu trả lời vội vàng của Lý Thiệu Minh hơi khiến Hiên Tịnh Vũ hơi thất vọng, trực giác của cô mách bảo Lý Thiệu trước mắt có gì đó không đúng. Cô biết bình thường Lý Thiệu Minh ít nói nhưng tuyệt đối sẽ không đáp lại cô qua loa như vậy, càng không có chuyện trông thấy cô chần chừ, không hỏi nguyên nhân mà vẫn ép buộc cô về nhà.
Lúc này, cô dường như cảm nhận được một loại khí tức tà ác như ẩn như hiện xung quanh Lý Thiệu Minh, càng thêm khẳng định suy đoán của cô.
“Anh không phải Lý Thiệu Minh, anh là ai?”
“Làm thế nào em nhận ra được?”, khuôn mặt tươi cười của “Lý Thiệu Minh” lập tức trở nên quỷ dị.
“Mặc dù anh đúng là không phải Lý Thiệu Minh, nhưng em không thể phủ nhận anh mới là vị hôn phu thực sự của em”.
Đột nhiên, cả người kẻ mạo danh Lý Thiệu Minh bừng lên khói khí màu đen dày đặc, trong khí thế đó xuất hiện một con rắn chín đầu khổng lồ màu đen cao ngút trời. Khuôn mặt trắng nhợt của hắn lập tức biến đổi, trên cổ hắn bỗng hiện lên một đường độc màu đen dài ngoằng, không ngừng lan rộng và phủ đầy khuôn mặt thanh tú của hắn.
Lý Phong! Trong đầu Hiên Tịnh Vũ chợt xuất hiện cái tên này, cô khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh là Lý Phong đây”, Lý Phong giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Hiên Tịnh Vũ, mỉm cười và nhìn cô với ánh mắt tàn độc.
Lý Phong hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô, cho dù cô bị hắn làm đau tay, hắn vẫn giả giọng dịu dàng nói: “Tiểu Vũ, sau khi chơi hàng nghìn gái đẹp trên thế giới, anh mới nhận ra, gái đẹp có tốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng được vợ mình”.
“Anh muốn em cùng anh ra nước ngoài…”
Chương 245: Không phải Lý Thiệu Minh