Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239: Xin cậu Lý đòi lại công bằng
Trong lúc Lý Thiệu Minh đang đàm phán với các bá chủ võ lâm Hoa Hạ, tìm mọi cách để tích lũy tài sản làm nền tảng để quay về nhà họ Lý báo thù, Lý Phong ở nước ngoài điên cuồng bành trướng thế lực của bản thân. Hắn nhận gia chủ của gia tộc Đệ Ngũ làm cha nuôi, một lần đánh bại Hàn Sương ở trụ sở lính đánh thuê thế giới, bắt giam toàn bộ quân phiệt thế lực ngầm trên thế giới.
Tiếp theo, hắn chỉ huy đánh vào thế lực ngầm ở Bắc Mễ, đầu tiên bắt trùm xã hội đen ở Bắc Mễ, rồi tóm các thế lực lớn nhỏ liên minh Hoa Võ. Lúc hắn dẫn quân tấn công vào nhà họ Hoa, muốn gia chủ nhà họ Hoa quy phục nhưng gia chủ thà chết còn hơn theo hắn.
Trong quá trình đấu tranh với Lý Phong, gia chủ nhà họ Hoa đã bị hắn đánh trọng thương. Thuộc hạ trong nhà liều mạng đưa ông ta chạy trốn, nhưng vì tuổi tác quá cao, bị thương nghiêm trọng không kịp chữa nên đã qua đời.
Giờ đây Hồng Môn hải ngoại đã rơi vào tay Lý Phong, người nhà họ Hoa bỏ trốn, chạy loạn trối chết. Gia tộc của Hoa Anh Hùng nhà tan cửa nát.
Sau khi mọi người biết Hồng Môn hải ngoại diệt vong, đều nhìn Hoa Anh Hùng với ánh mắt đau buồn và thương tiếc, Hoa Anh Hùng gào rống khóc nức nở rồi ngất xỉu.
Thuộc hạ của Hoa Anh Hùng giúp hắn tỉnh lại, nhưng tỉnh rồi hắn lại gào khóc sướt mướt. Trông hắn thật sự rất đau khổ, hai tay nắm chặt móng tay đâm vào da thịt chảy máu, người ngoài không nỡ nhìn tiếp.
Đám thuộc hạ của Hoa Anh Hùng cũng òa khóc theo, lúc này một tên thuộc hạ nức nở nói: “Lão bang chủ có tổng cộng ba mươi người vợ, có hai mươi tư người con, trong số đó ông ấy yêu thương cậu chủ Hoa nhất. Cậu chủ Hoa vô cùng kính trọng ông ấy, luôn coi ông ấy là chỗ dựa vững chắc của mình, bây giờ lão bang chủ mất rồi, chúng ta…”
“Báo thù, tôi nhất định phải báo thù!”, Hoa Anh Hùng vừa khóc vừa phẫn nộ gào lên.
“Tên Lý Phong này là ai? Sao hắn có thể độc ác như vậy? Hắn có thế thế lực hùng mạnh đến mức có thể giết chết lão bang chủ của Hồng Môn hải ngoại sao?”, mọi người trong hậu viện kinh hãi, không biết nhân vật Lý Phong này là thần thánh phương nào.
Chỉ có Heo Rừng sắc mặt trắng bệch, anh ta nằm mơ cũng không ngờ người bạn từ nhỏ đến lớn của mình lại có thế lực vượt xa Lý Thiệu Minh như vậy. Lúc bọn họ còn đang ngồi đàm phán thì Hồng Môn hải ngoại bên Bắc Mễ đã diệt vong rồi.
Lý Thiệu Minh không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
“Xem ra, võ lâm quốc tế đang đại loạn”, Trần Trường Thanh trông bộ dạng khóc lóc đau khổ của Hoa Anh Hùng, chỉ biết thở dài thương cảm.
Hoa Anh Hùng năm nay ba mươi tuổi, hắn để tóc dài, trên mặt không mọc một đống mụn, trông bộ dạng không những xấu trai mà còn hèn. Nhìn Hoa Anh Hùng lớn tướng ngồi khóc nháo như trẻ con, Trần Trường Thanh không nhịn được qua khuyên nhủ hắn.
“Cậu chủ Hoa, xin cậu hãy nén bi thương, chúng tôi hiểu cậu đang rất đau khổ, hãy biến những đau khổ đó thành căm hận và sức mạnh cho bản thân để báo thù cho gia tộc mình. Sớm ngày gây dựng lại cơ nghiệp, chấn hưng nhà họ Hoa, như vậy lão bang chủ mới có thể yên lòng nơi chín suối”.
“Nếu cậu không đấu lại Lý Phong, mười hai chủ thần Hoàng Kim chúng tôi sẵn sàng đòi lại công bằng cho cậu, tướng soái Thượng Quan có thể giúp cậu”.
“Không thể đâu, hoàn toàn không thể, các ông không phải đối thủ của hắn! Bây giờ Lý Phong được xưng là Ma Vương ở nước ngoài, đến cả Hàn Sương hắn cũng đánh bại, hắn đã khống chế gần như toàn bộ nhà quân phiệt thế lực ngầm trên toàn thế giới, là ông trùm giới lính đánh thuê quốc tế rồi…”, Hoa Anh Hùng òa khóc to hơn, cả người run rẩy.
Cứ nghĩ đến tội ác của Lý Phong, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Lý Thiệu Minh ác liệt bá đạo, nhưng Lý Phong còn độc ác nham hiểm và tàn nhẫn hơn anh ta gấp mười lần.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một điều gì đó, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vô cảm của Lý Thiệu Minh, rồi lại cúi đầu khóc lóc suy nghĩ.
“Đúng là tôi vẫn còn cơ hội báo thù, mặc dù tôi không phải là đối thủ của Lý Phong, nhưng ở đây có một người có khả năng đối phó với Lý Phong…”, Hoa Anh Hùng sụt sịt nói.
“Cậu chủ Hoa, người cậu nói là ai? Chắc là tướng soái Thượng Quan đúng không? Tướng soái Thượng Quan là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao, nếu ông ta đồng ý giúp cậu, cậu nhất định sẽ có cơ hội báo thù”, Trần Trường Thanh ngồi bên cạnh Hoa Anh Hùng nói.
“Không, không phải ông ấy, thực lực của Thượng Quan minh chủ đúng là rất mạnh, nhưng chưa chắc ông ta giết được Lý Phong”, Hoa Anh Hùng khẽ lắc đầu.
“Chẳng lẽ là Từ Bi đại sư – chưởng môn phái Thiếu Lâm sao? Phật pháp của ông ta cao thâm, không chỉ võ công cao cường mà còn am hiểu diệt trừ yêu ma. Hay là Hỏa Long Chân Nhân chưởng môn phái Võ Đang? Thất Tinh kiếm pháp của ông ta vô song thiên hạ, tu hành chân khí Thái Cực vừa khéo là khắc tinh của các võ sư dựa vào tấn công ngoài. Hay là Tống chưởng môn của Lạc Dương Anh Hùng Môn? Đệ nhất cao thủ Nội Mông Tô Hách Ba Lỗ? Nhân nghĩa vô song đại hiệp phương Bắc – Thanh Phong?”, Trần Trường Thanh kể ra một loạt, nhưng ông ta thật sự bất ngờ khi Hoa Anh Hùng nói tướng soái Thượng Quan không đánh được Lý Phong.
“Trần Trường Thanh, ông khiêm tốn quá rồi. Cậu chủ Hoa nói trong chúng ta chỉ có một người mới có thể đánh bại Lý Phong, sao ông chỉ nhắc tới chúng tôi mà không nhắc tên mình? Ông là quân sư của võ lâm Hoa Hạ chúng ta, là người túc trí đa mưu, am hiểu mọi trận pháp và điểm yếu của đối thủ, không chừng là khắc tinh của tên Lý Phong kia”, Tống Hào Hùng cười nói, ông ta thật sự rất tôn trọng Trần Trường Thanh.
“Anh Tống đừng đùa, so với các chủ thần Hoàng Kim đang ngồi đây, Trần Trường Thanh tôi chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp trung, võ công không bằng mọi người”, Trần Trường Thanh nói.
“Trần Trường Thanh à, tuy đúng là cảnh giới võ thuật của ông không bằng chúng tôi, nhưng trận pháp và mưu kế của ông vượt xa tất cả chúng tôi, nếu chúng ta đánh nhau, e là chỉ có Thượng Quan minh chủ mới có thể thắng được ông. Người cậu chủ Hoa nói chính là ông đó, ông không cần khiêm tốn như vậy”, Tô Hách Ba Lô nói.
“Không được, không được…trận pháp của tôi chỉ là muỗi thôi. Phải rồi, hay là người cậu chủ Hoa nói là Hình Thiên, đội trưởng Thần tổ? Cậu ta tuy trẻ hơn chúng tôi một chút nhưng bản lĩnh hơn người đó”, Trần Trường Thanh tiếp tục đoán.
“Đều không phải”, Hoa Anh Hùng ngán ngẩm lắc đầu.
“Thế là ai?”, Trần Trường Thanh khó hiểu.
“Là…”, Hoa Anh Hùng nhíu mày, đột nhiên đứng dậy chạy về phía Lý Thiệu Minh, rồi quỳ xuống trước mặt anh.
“Cả nhà tôi bị ám sát, nhà tan cửa nát, tên Lý Phong kia tội ác tày trời, nhưng hắn quá mạnh. Trên thế giới này ngoài anh ra thì không có ai là đối thủ của hắn, cầu xin cậu Lý giúp tôi báo thù đòi lại công bằng cho nhà họ Hoa chúng tôi!”
Tiếp theo, hắn chỉ huy đánh vào thế lực ngầm ở Bắc Mễ, đầu tiên bắt trùm xã hội đen ở Bắc Mễ, rồi tóm các thế lực lớn nhỏ liên minh Hoa Võ. Lúc hắn dẫn quân tấn công vào nhà họ Hoa, muốn gia chủ nhà họ Hoa quy phục nhưng gia chủ thà chết còn hơn theo hắn.
Trong quá trình đấu tranh với Lý Phong, gia chủ nhà họ Hoa đã bị hắn đánh trọng thương. Thuộc hạ trong nhà liều mạng đưa ông ta chạy trốn, nhưng vì tuổi tác quá cao, bị thương nghiêm trọng không kịp chữa nên đã qua đời.
Giờ đây Hồng Môn hải ngoại đã rơi vào tay Lý Phong, người nhà họ Hoa bỏ trốn, chạy loạn trối chết. Gia tộc của Hoa Anh Hùng nhà tan cửa nát.
Sau khi mọi người biết Hồng Môn hải ngoại diệt vong, đều nhìn Hoa Anh Hùng với ánh mắt đau buồn và thương tiếc, Hoa Anh Hùng gào rống khóc nức nở rồi ngất xỉu.
Thuộc hạ của Hoa Anh Hùng giúp hắn tỉnh lại, nhưng tỉnh rồi hắn lại gào khóc sướt mướt. Trông hắn thật sự rất đau khổ, hai tay nắm chặt móng tay đâm vào da thịt chảy máu, người ngoài không nỡ nhìn tiếp.
Đám thuộc hạ của Hoa Anh Hùng cũng òa khóc theo, lúc này một tên thuộc hạ nức nở nói: “Lão bang chủ có tổng cộng ba mươi người vợ, có hai mươi tư người con, trong số đó ông ấy yêu thương cậu chủ Hoa nhất. Cậu chủ Hoa vô cùng kính trọng ông ấy, luôn coi ông ấy là chỗ dựa vững chắc của mình, bây giờ lão bang chủ mất rồi, chúng ta…”
“Báo thù, tôi nhất định phải báo thù!”, Hoa Anh Hùng vừa khóc vừa phẫn nộ gào lên.
“Tên Lý Phong này là ai? Sao hắn có thể độc ác như vậy? Hắn có thế thế lực hùng mạnh đến mức có thể giết chết lão bang chủ của Hồng Môn hải ngoại sao?”, mọi người trong hậu viện kinh hãi, không biết nhân vật Lý Phong này là thần thánh phương nào.
Chỉ có Heo Rừng sắc mặt trắng bệch, anh ta nằm mơ cũng không ngờ người bạn từ nhỏ đến lớn của mình lại có thế lực vượt xa Lý Thiệu Minh như vậy. Lúc bọn họ còn đang ngồi đàm phán thì Hồng Môn hải ngoại bên Bắc Mễ đã diệt vong rồi.
Lý Thiệu Minh không thể hiện bất cứ cảm xúc gì.
“Xem ra, võ lâm quốc tế đang đại loạn”, Trần Trường Thanh trông bộ dạng khóc lóc đau khổ của Hoa Anh Hùng, chỉ biết thở dài thương cảm.
Hoa Anh Hùng năm nay ba mươi tuổi, hắn để tóc dài, trên mặt không mọc một đống mụn, trông bộ dạng không những xấu trai mà còn hèn. Nhìn Hoa Anh Hùng lớn tướng ngồi khóc nháo như trẻ con, Trần Trường Thanh không nhịn được qua khuyên nhủ hắn.
“Cậu chủ Hoa, xin cậu hãy nén bi thương, chúng tôi hiểu cậu đang rất đau khổ, hãy biến những đau khổ đó thành căm hận và sức mạnh cho bản thân để báo thù cho gia tộc mình. Sớm ngày gây dựng lại cơ nghiệp, chấn hưng nhà họ Hoa, như vậy lão bang chủ mới có thể yên lòng nơi chín suối”.
“Nếu cậu không đấu lại Lý Phong, mười hai chủ thần Hoàng Kim chúng tôi sẵn sàng đòi lại công bằng cho cậu, tướng soái Thượng Quan có thể giúp cậu”.
“Không thể đâu, hoàn toàn không thể, các ông không phải đối thủ của hắn! Bây giờ Lý Phong được xưng là Ma Vương ở nước ngoài, đến cả Hàn Sương hắn cũng đánh bại, hắn đã khống chế gần như toàn bộ nhà quân phiệt thế lực ngầm trên toàn thế giới, là ông trùm giới lính đánh thuê quốc tế rồi…”, Hoa Anh Hùng òa khóc to hơn, cả người run rẩy.
Cứ nghĩ đến tội ác của Lý Phong, sắc mặt hắn trở nên khó coi.
Lý Thiệu Minh ác liệt bá đạo, nhưng Lý Phong còn độc ác nham hiểm và tàn nhẫn hơn anh ta gấp mười lần.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới một điều gì đó, ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt vô cảm của Lý Thiệu Minh, rồi lại cúi đầu khóc lóc suy nghĩ.
“Đúng là tôi vẫn còn cơ hội báo thù, mặc dù tôi không phải là đối thủ của Lý Phong, nhưng ở đây có một người có khả năng đối phó với Lý Phong…”, Hoa Anh Hùng sụt sịt nói.
“Cậu chủ Hoa, người cậu nói là ai? Chắc là tướng soái Thượng Quan đúng không? Tướng soái Thượng Quan là cao thủ Thần Cấp đỉnh cao, nếu ông ta đồng ý giúp cậu, cậu nhất định sẽ có cơ hội báo thù”, Trần Trường Thanh ngồi bên cạnh Hoa Anh Hùng nói.
“Không, không phải ông ấy, thực lực của Thượng Quan minh chủ đúng là rất mạnh, nhưng chưa chắc ông ta giết được Lý Phong”, Hoa Anh Hùng khẽ lắc đầu.
“Chẳng lẽ là Từ Bi đại sư – chưởng môn phái Thiếu Lâm sao? Phật pháp của ông ta cao thâm, không chỉ võ công cao cường mà còn am hiểu diệt trừ yêu ma. Hay là Hỏa Long Chân Nhân chưởng môn phái Võ Đang? Thất Tinh kiếm pháp của ông ta vô song thiên hạ, tu hành chân khí Thái Cực vừa khéo là khắc tinh của các võ sư dựa vào tấn công ngoài. Hay là Tống chưởng môn của Lạc Dương Anh Hùng Môn? Đệ nhất cao thủ Nội Mông Tô Hách Ba Lỗ? Nhân nghĩa vô song đại hiệp phương Bắc – Thanh Phong?”, Trần Trường Thanh kể ra một loạt, nhưng ông ta thật sự bất ngờ khi Hoa Anh Hùng nói tướng soái Thượng Quan không đánh được Lý Phong.
“Trần Trường Thanh, ông khiêm tốn quá rồi. Cậu chủ Hoa nói trong chúng ta chỉ có một người mới có thể đánh bại Lý Phong, sao ông chỉ nhắc tới chúng tôi mà không nhắc tên mình? Ông là quân sư của võ lâm Hoa Hạ chúng ta, là người túc trí đa mưu, am hiểu mọi trận pháp và điểm yếu của đối thủ, không chừng là khắc tinh của tên Lý Phong kia”, Tống Hào Hùng cười nói, ông ta thật sự rất tôn trọng Trần Trường Thanh.
“Anh Tống đừng đùa, so với các chủ thần Hoàng Kim đang ngồi đây, Trần Trường Thanh tôi chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp trung, võ công không bằng mọi người”, Trần Trường Thanh nói.
“Trần Trường Thanh à, tuy đúng là cảnh giới võ thuật của ông không bằng chúng tôi, nhưng trận pháp và mưu kế của ông vượt xa tất cả chúng tôi, nếu chúng ta đánh nhau, e là chỉ có Thượng Quan minh chủ mới có thể thắng được ông. Người cậu chủ Hoa nói chính là ông đó, ông không cần khiêm tốn như vậy”, Tô Hách Ba Lô nói.
“Không được, không được…trận pháp của tôi chỉ là muỗi thôi. Phải rồi, hay là người cậu chủ Hoa nói là Hình Thiên, đội trưởng Thần tổ? Cậu ta tuy trẻ hơn chúng tôi một chút nhưng bản lĩnh hơn người đó”, Trần Trường Thanh tiếp tục đoán.
“Đều không phải”, Hoa Anh Hùng ngán ngẩm lắc đầu.
“Thế là ai?”, Trần Trường Thanh khó hiểu.
“Là…”, Hoa Anh Hùng nhíu mày, đột nhiên đứng dậy chạy về phía Lý Thiệu Minh, rồi quỳ xuống trước mặt anh.
“Cả nhà tôi bị ám sát, nhà tan cửa nát, tên Lý Phong kia tội ác tày trời, nhưng hắn quá mạnh. Trên thế giới này ngoài anh ra thì không có ai là đối thủ của hắn, cầu xin cậu Lý giúp tôi báo thù đòi lại công bằng cho nhà họ Hoa chúng tôi!”