Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231: Bọn họ lại chơi đểu
Lúc này, Từ Nghiêm bị Triệu Thế Hy đánh trọng thương, công lực bị hao tổn một nửa, thực lực từ cảnh giới Thần Cấp cấp cao giảm xuống còn Thần Cấp cấp trung.
Mà Triệu Thế Hy sau khi đánh bại Từ Nghiêm, khí thế của cô ngay lập tức có sự biến đổi. Lúc cô chiến đấu toàn thân phát ra chân khí màu vàng, dần dần trở nên dày đặc hơn, trong khí thế đó mập mờ xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ rít gào, từ một con rồng từ từ biến thành ba con. Cả ba con rồng vàng khổng lồ không ngừng giãy giụa uốn quanh cơ thể của Triệu Thế Hy, đôi con ngươi của cô dần chuyển sang màu vàng kim.
Cô không khỏi kinh ngạc nhìn Từ Nghiêm đại sư bị mình đánh cho trọng thương, cảm thấy cảnh giới đã được nâng lên một tầm cao mới, cô giật mình lẩm bẩm: “Đây là cảnh giới Thần Cấp cấp trung sao, mình đã đột phá đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung sao?”
“Triệu Thế Hy đột phá rồi”, Lôi Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn Triệu Thế Hy, nhận thấy luồng chân khí của cô đã mạnh hơn gấp ba lần so với trước.
“Triệu Thế Hy đột phá rồi!”, không ngờ Triệu Thế Hy có thể đột phá ngay trong lúc đấu võ. Lý Thiệu Minh, Chu Bảo Bảo và Cuồng Phong cũng kinh ngạc nhìn cô.
“Con gái của Nam Tôn Triệu Hoàng Đế đột phá rồi!”, không ít khán giả trong đấu trường đứng lên ngỡ ngàng vì Triệu Thế Hy đột phá quá nhanh.
“Sư phụ, em họ của Lý Thiệu Minh, Triệu Hoàng Đế đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung rồi”, Hàn Bân nghĩ mà cay không nói nên lời.
Hắn ta đã theo Thanh Phong học võ tám năm rồi mà bây giờ vẫn chỉ là một cao thủ Tông Sư cấp cao, trong khi Triệu Thế Hy mới xuất đạo không lâu đã lên cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Hắn phát hiện, khoảng cách năng lực của hắn và Lý Thiệu Minh càng ngày càng lớn.
Thanh Phong không nói gì, chỉ nhìn Triệu Thế Hy với ánh mắt khó chịu.
Đâu chỉ chênh lệch thực lực giữa đệ tử của ông ta và Lý Thiệu Minh ngày càng lớn, ngay cả bản thân ông ta thân là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim cũng cảm thấy khoảng cách thực lực của mình và Lý Thiệu Minh đang dần rút ngắn lại.
“Tôi nhận thua”, thấy Triệu Thế Hy đã đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung, Từ Nghiêm không khỏi run rẩy giơ tay phải lên nhận thua.
Ông ta tự nhận thấy bản thân không phải là đối thủ của Triệu Thế Hy, vừa rồi Triệu Thế Hy chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp thôi ông ta cũng không đánh được, huống chi là Thần Cấp cấp trung.
Cả hai đội đã đấu sáu hiệp, tỷ số hiện tại là 4-2, đội Lý Thiệu Minh đã hoàn toàn đánh bại đội Hồng Võ.
“Sư thúc!”, thấy Từ Nghiêm tự nhận thua bỏ thi đấu, các cao thủ phái Thiếu Lâm lập tức chạy lên võ đài dìu đỡ ông ta dậy.
“Tiểu Hy, cô không sao chứ?”, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong nhanh chóng xuất hiện trên võ đài kiểm tra tình hình của Triệu Thế Hy.
Bọn họ thấy trên người Triệu Thế Hy không bị thương một chút nào, thậm chí chẳng có lấy một vết bẩn trên võ phục, đánh bại Từ Nghiêm vô cùng dễ dàng, trong lòng không khỏi nể phục cô.
“Haizz, chúng ta thắng rồi, nhanh quá bỗng thấy hơi hụt hẫng”, Triệu Thế Hy đắc ý nhìn Lý Thiệu Minh ở dưới võ đài.
“Con nhóc này”, Lý Thiệu Minh lắc đầu cười.
“Anh Lý, Triệu Thế Hy ghê gớm phết, lúc trước kết hợp với các anh đánh bại Quỷ Đói, mấy người bị thương trầm trọng, thậm chí suýt nữa bị Quỷ Đói giết. Nếu lúc đó Triệu Thế Hy cũng ghê gớm như lúc này thì hay rồi, có khi một mình cô ấy có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Đói nhỉ?”, Heo Rừng nói.
“Cái đó khác, với thực lực hiện tại của Tiểu Hy thì chưa chắc một mình em ấy là đối thủ của Quỷ Đói. Thực lực của Từ Nghiêm đại sư so với Quỷ Đói yếu hơn rất nhiều, Quỷ Đói là cao thủ tốc độ, trời sinh tốc độ nhanh hơn người bình thường, hơn nữa hắn ta rất mưu mô xảo quyệt, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mà Từ Nghiêm đại sư thuộc dạng cao thủ khổ luyện thành tài, tuy ông ta là trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm nhưng đầu óc không đủ linh hoạt, sống ưu nhàn ở phái Thiếu Lâm trong suốt thời gian dài, tuổi tác cũng đã cao, đã lâu chưa đấu võ với người khác nên năng lực thực chiến không mạnh. Lúc này năng lực thực chiến đã giảm đi rất nhiều so với thời kỳ đỉnh cao trước đây”.
“Tiểu Hy thật sự tiến bộ rất nhanh, mới đầu tôi còn nghĩ em ấy sẽ đánh hoà với Từ Nghiêm, nhưng không ngờ lại thắng nhanh đến vậy. Rất tốt, em ấy không bị thương, nếu không tôi thật sự không biết phải giải thích với ông ngoại như thế nào”, bây giờ tâm trạng của Lý Thiệu Minh rất tốt, anh nói chuyện với Heo Rừng nhiều hơn mọi khi.
“A di đà Phật!”
Lúc này, Từ Nghiêm đại sư được các cao thủ phái Thiếu Lâm cho dùng đan dược và truyền nội công trị liệu, vết thương đã tốt hơn nhiều. Ông ta được các cao thủ đỡ dậy, chắp hai tay lại và nhìn về phía đội Lý Thiệu Minh.
“Con gái của Nam Tôn Triệu Hoàng Đế quả là danh bất hư truyền, hổ phụ sinh hổ tử, không phụ uy danh của Triệu Hoàng Đế. Lý Thiệu Minh quả thật rất giỏi, không ngờ cậu ta có thể dẫn dắt nhiều cao thủ thiên tài như vậy, thực sự khiến lão tăng khâm phục. Trận đấu này lão tăng tâm phục khẩu phục”.
“Sau trận đấu này, lão tăng cũng đã nghĩ thông suốt, mấy năm nay phái Thiếu Lâm chúng tôi hiếu thắng như vậy cũng là vì giữ thể diện và địa vị của phái Thiếu Lâm trong chốn giang hồ. Chúng tôi là người xuất gia, không nên tranh chấp với trần tục phàm thế, không nên ác đấu với người đời, thật sự xin lỗi, lão tăng nhất định sẽ quay về phái Thiếu Lâm nghiêm túc tự kiểm điểm. Cảm ơn cậu Lý đã giúp lão tăng nhận ra điều này qua trận đấu”.
Lúc này, Từ Nghiêm đại sư mang theo nét mặt hiền hậu, cả người mơ hồ toả ra ánh sáng vàng nhạt. Ông ta nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt tràn đầy thiện ý và sự kính trọng, phái Thiếu Lâm bọn họ bị đội Lý Thiệu Minh đánh bại, ông ta không những không oán hận Lý Thiệu Minh, mà ngược lại còn tâm phục khẩu phục Lý Thiệu Minh.
Từ Nghiêm đại sư mỉm cười chắp hai tay cúi chào Lý Thiệu Minh rồi dẫn các cao thủ phái Thiếu Lâm rời khỏi đấu trường.
“Anh Lý, Hoa Anh Hùng tôi phục anh rồi!”, Hoa Anh Hùng nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt nghiêm túc. Hắn và Hồng Võ dẫn theo đám cao thủ của Hồng Môn hải ngoại và nhà họ Hồng đi ra, cùng đứng một bên cúi chào Lý Thiệu Minh.
“Trận đấu này chúng tôi thua rồi, từ nay về sau nhà họ Hồng sẽ từ bỏ toàn bộ sản nghiệp ở tỉnh Đông Sơn, vĩnh viễn rời khỏi Đông Sơn, Hồng Môn hải ngoại chúng tôi cũng nhận thua, từ nay về sau sẽ không bao giờ dám tranh giành với anh nữa”.
Rất nhanh, các cao thủ của phái Thiếu Lâm, Hồng Môn hải ngoại và gia tộc họ Hồng đã rời khỏi đấu trường, chỉ còn lại đội Lý Thiệu Minh.
Giờ phút này, ánh nắng chiều lan toả nhuộm đỏ một nửa chân trời tỉnh Đông Sơn, mây trời ráng đỏ, võ đài của nhà họ Hồng yên tĩnh lạ thường.
“Cuối cùng cũng đánh xong”, Heo Rừng thở dài, theo dõi suốt quá trình đấu võ cũng đã thấm mệt, ngồi bệt xuống đất thư giãn tinh thần.
“Mấy người phái Thiếu Lâm cũng tốt tính nhỉ? Bị chúng ta đánh bại cũng không hề tức giận, vậy mà còn xin lỗi chúng ta nữa”.
“Ngu ngốc, tốt cái gì mà tốt, bọn họ còn nợ chúng ta ba mươi tỷ chưa trả kìa!”, Chu Bảo Bảo nhếch miệng cười khinh, đồng thời ánh mắt căm phẫn nhìn bóng lưng của đám người Hồng Võ đang dần biến mất và nói với Lý Thiệu Minh.
“Anh Lý, mấy lão già này lại chơi đểu chúng ta, bị chúng ta đánh bại rồi mà không chịu đưa tiền, không dám nhắc đến chuyện thua cuộc phải trả ba mươi tỷ, chỉ biết nói những lời tốt đẹp để lừa bịp chúng ta. Giờ chúng ta nên làm gì đây? Có phải đuổi theo bọn họ đòi tiền lại không?”
“Đúng vậy...”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn bóng lưng của đám người Hồng Võ.
Mà Triệu Thế Hy sau khi đánh bại Từ Nghiêm, khí thế của cô ngay lập tức có sự biến đổi. Lúc cô chiến đấu toàn thân phát ra chân khí màu vàng, dần dần trở nên dày đặc hơn, trong khí thế đó mập mờ xuất hiện một con rồng vàng khổng lồ rít gào, từ một con rồng từ từ biến thành ba con. Cả ba con rồng vàng khổng lồ không ngừng giãy giụa uốn quanh cơ thể của Triệu Thế Hy, đôi con ngươi của cô dần chuyển sang màu vàng kim.
Cô không khỏi kinh ngạc nhìn Từ Nghiêm đại sư bị mình đánh cho trọng thương, cảm thấy cảnh giới đã được nâng lên một tầm cao mới, cô giật mình lẩm bẩm: “Đây là cảnh giới Thần Cấp cấp trung sao, mình đã đột phá đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung sao?”
“Triệu Thế Hy đột phá rồi”, Lôi Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn Triệu Thế Hy, nhận thấy luồng chân khí của cô đã mạnh hơn gấp ba lần so với trước.
“Triệu Thế Hy đột phá rồi!”, không ngờ Triệu Thế Hy có thể đột phá ngay trong lúc đấu võ. Lý Thiệu Minh, Chu Bảo Bảo và Cuồng Phong cũng kinh ngạc nhìn cô.
“Con gái của Nam Tôn Triệu Hoàng Đế đột phá rồi!”, không ít khán giả trong đấu trường đứng lên ngỡ ngàng vì Triệu Thế Hy đột phá quá nhanh.
“Sư phụ, em họ của Lý Thiệu Minh, Triệu Hoàng Đế đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung rồi”, Hàn Bân nghĩ mà cay không nói nên lời.
Hắn ta đã theo Thanh Phong học võ tám năm rồi mà bây giờ vẫn chỉ là một cao thủ Tông Sư cấp cao, trong khi Triệu Thế Hy mới xuất đạo không lâu đã lên cao thủ Thần Cấp cấp trung.
Hắn phát hiện, khoảng cách năng lực của hắn và Lý Thiệu Minh càng ngày càng lớn.
Thanh Phong không nói gì, chỉ nhìn Triệu Thế Hy với ánh mắt khó chịu.
Đâu chỉ chênh lệch thực lực giữa đệ tử của ông ta và Lý Thiệu Minh ngày càng lớn, ngay cả bản thân ông ta thân là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim cũng cảm thấy khoảng cách thực lực của mình và Lý Thiệu Minh đang dần rút ngắn lại.
“Tôi nhận thua”, thấy Triệu Thế Hy đã đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung, Từ Nghiêm không khỏi run rẩy giơ tay phải lên nhận thua.
Ông ta tự nhận thấy bản thân không phải là đối thủ của Triệu Thế Hy, vừa rồi Triệu Thế Hy chỉ là cao thủ Thần Cấp cấp thấp thôi ông ta cũng không đánh được, huống chi là Thần Cấp cấp trung.
Cả hai đội đã đấu sáu hiệp, tỷ số hiện tại là 4-2, đội Lý Thiệu Minh đã hoàn toàn đánh bại đội Hồng Võ.
“Sư thúc!”, thấy Từ Nghiêm tự nhận thua bỏ thi đấu, các cao thủ phái Thiếu Lâm lập tức chạy lên võ đài dìu đỡ ông ta dậy.
“Tiểu Hy, cô không sao chứ?”, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh và Cuồng Phong nhanh chóng xuất hiện trên võ đài kiểm tra tình hình của Triệu Thế Hy.
Bọn họ thấy trên người Triệu Thế Hy không bị thương một chút nào, thậm chí chẳng có lấy một vết bẩn trên võ phục, đánh bại Từ Nghiêm vô cùng dễ dàng, trong lòng không khỏi nể phục cô.
“Haizz, chúng ta thắng rồi, nhanh quá bỗng thấy hơi hụt hẫng”, Triệu Thế Hy đắc ý nhìn Lý Thiệu Minh ở dưới võ đài.
“Con nhóc này”, Lý Thiệu Minh lắc đầu cười.
“Anh Lý, Triệu Thế Hy ghê gớm phết, lúc trước kết hợp với các anh đánh bại Quỷ Đói, mấy người bị thương trầm trọng, thậm chí suýt nữa bị Quỷ Đói giết. Nếu lúc đó Triệu Thế Hy cũng ghê gớm như lúc này thì hay rồi, có khi một mình cô ấy có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Đói nhỉ?”, Heo Rừng nói.
“Cái đó khác, với thực lực hiện tại của Tiểu Hy thì chưa chắc một mình em ấy là đối thủ của Quỷ Đói. Thực lực của Từ Nghiêm đại sư so với Quỷ Đói yếu hơn rất nhiều, Quỷ Đói là cao thủ tốc độ, trời sinh tốc độ nhanh hơn người bình thường, hơn nữa hắn ta rất mưu mô xảo quyệt, kinh nghiệm thực chiến phong phú. Mà Từ Nghiêm đại sư thuộc dạng cao thủ khổ luyện thành tài, tuy ông ta là trụ trì điện Giới Luật phái Thiếu Lâm nhưng đầu óc không đủ linh hoạt, sống ưu nhàn ở phái Thiếu Lâm trong suốt thời gian dài, tuổi tác cũng đã cao, đã lâu chưa đấu võ với người khác nên năng lực thực chiến không mạnh. Lúc này năng lực thực chiến đã giảm đi rất nhiều so với thời kỳ đỉnh cao trước đây”.
“Tiểu Hy thật sự tiến bộ rất nhanh, mới đầu tôi còn nghĩ em ấy sẽ đánh hoà với Từ Nghiêm, nhưng không ngờ lại thắng nhanh đến vậy. Rất tốt, em ấy không bị thương, nếu không tôi thật sự không biết phải giải thích với ông ngoại như thế nào”, bây giờ tâm trạng của Lý Thiệu Minh rất tốt, anh nói chuyện với Heo Rừng nhiều hơn mọi khi.
“A di đà Phật!”
Lúc này, Từ Nghiêm đại sư được các cao thủ phái Thiếu Lâm cho dùng đan dược và truyền nội công trị liệu, vết thương đã tốt hơn nhiều. Ông ta được các cao thủ đỡ dậy, chắp hai tay lại và nhìn về phía đội Lý Thiệu Minh.
“Con gái của Nam Tôn Triệu Hoàng Đế quả là danh bất hư truyền, hổ phụ sinh hổ tử, không phụ uy danh của Triệu Hoàng Đế. Lý Thiệu Minh quả thật rất giỏi, không ngờ cậu ta có thể dẫn dắt nhiều cao thủ thiên tài như vậy, thực sự khiến lão tăng khâm phục. Trận đấu này lão tăng tâm phục khẩu phục”.
“Sau trận đấu này, lão tăng cũng đã nghĩ thông suốt, mấy năm nay phái Thiếu Lâm chúng tôi hiếu thắng như vậy cũng là vì giữ thể diện và địa vị của phái Thiếu Lâm trong chốn giang hồ. Chúng tôi là người xuất gia, không nên tranh chấp với trần tục phàm thế, không nên ác đấu với người đời, thật sự xin lỗi, lão tăng nhất định sẽ quay về phái Thiếu Lâm nghiêm túc tự kiểm điểm. Cảm ơn cậu Lý đã giúp lão tăng nhận ra điều này qua trận đấu”.
Lúc này, Từ Nghiêm đại sư mang theo nét mặt hiền hậu, cả người mơ hồ toả ra ánh sáng vàng nhạt. Ông ta nhìn Lý Thiệu Minh với ánh mắt tràn đầy thiện ý và sự kính trọng, phái Thiếu Lâm bọn họ bị đội Lý Thiệu Minh đánh bại, ông ta không những không oán hận Lý Thiệu Minh, mà ngược lại còn tâm phục khẩu phục Lý Thiệu Minh.
Từ Nghiêm đại sư mỉm cười chắp hai tay cúi chào Lý Thiệu Minh rồi dẫn các cao thủ phái Thiếu Lâm rời khỏi đấu trường.
“Anh Lý, Hoa Anh Hùng tôi phục anh rồi!”, Hoa Anh Hùng nhìn Lý Thiệu Minh với vẻ mặt nghiêm túc. Hắn và Hồng Võ dẫn theo đám cao thủ của Hồng Môn hải ngoại và nhà họ Hồng đi ra, cùng đứng một bên cúi chào Lý Thiệu Minh.
“Trận đấu này chúng tôi thua rồi, từ nay về sau nhà họ Hồng sẽ từ bỏ toàn bộ sản nghiệp ở tỉnh Đông Sơn, vĩnh viễn rời khỏi Đông Sơn, Hồng Môn hải ngoại chúng tôi cũng nhận thua, từ nay về sau sẽ không bao giờ dám tranh giành với anh nữa”.
Rất nhanh, các cao thủ của phái Thiếu Lâm, Hồng Môn hải ngoại và gia tộc họ Hồng đã rời khỏi đấu trường, chỉ còn lại đội Lý Thiệu Minh.
Giờ phút này, ánh nắng chiều lan toả nhuộm đỏ một nửa chân trời tỉnh Đông Sơn, mây trời ráng đỏ, võ đài của nhà họ Hồng yên tĩnh lạ thường.
“Cuối cùng cũng đánh xong”, Heo Rừng thở dài, theo dõi suốt quá trình đấu võ cũng đã thấm mệt, ngồi bệt xuống đất thư giãn tinh thần.
“Mấy người phái Thiếu Lâm cũng tốt tính nhỉ? Bị chúng ta đánh bại cũng không hề tức giận, vậy mà còn xin lỗi chúng ta nữa”.
“Ngu ngốc, tốt cái gì mà tốt, bọn họ còn nợ chúng ta ba mươi tỷ chưa trả kìa!”, Chu Bảo Bảo nhếch miệng cười khinh, đồng thời ánh mắt căm phẫn nhìn bóng lưng của đám người Hồng Võ đang dần biến mất và nói với Lý Thiệu Minh.
“Anh Lý, mấy lão già này lại chơi đểu chúng ta, bị chúng ta đánh bại rồi mà không chịu đưa tiền, không dám nhắc đến chuyện thua cuộc phải trả ba mươi tỷ, chỉ biết nói những lời tốt đẹp để lừa bịp chúng ta. Giờ chúng ta nên làm gì đây? Có phải đuổi theo bọn họ đòi tiền lại không?”
“Đúng vậy...”, Lý Thiệu Minh lạnh lùng nhìn bóng lưng của đám người Hồng Võ.