Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226: Lôi Tiểu Minh đột phá
Phó minh chủ lập tức đứng lên, ngẩng đầu nhìn khán đài xung quanh nói: “Rốt cuộc ai là người nổ súng? Dám làm mà không dám nhận, kẻ nổ súng có dám đứng ra đây không?”
Nói xong, ông ta quan sát bốn phía xem có gì khả nghi không, nhưng cả khán đài vẫn im lặng như cũ, không ai đáp lại ông ta. Trong lòng phó minh chủ không khỏi bực bội.
Ông ta đợi một lúc mà vẫn không ai dám đứng ra nhận, hắng giọng rồi đe dọa: “Đã không cho phép sử dụng súng rồi, nếu ai còn dám nổ súng nữa thì đừng trách tôi và nhà họ Hồng không khách khí!”
Dứt lời, ông ta lại trưng ra bộ mặt tươi cười nói với Hư Không ở trên võ đài: “Hư Không sư phụ, không biết là tên mất dạy nào vừa nổ súng làm gián đoạn trận đấu giữa ông và Lôi Tiểu Minh. Tôi biết tâm trạng ông đang rất không vui, nhưng tôi bảo đảm nhất định sẽ không để chuyện tương tự xảy ra, có tôi và nhà họ Hồng trấn áp trận đấu này, bọn họ sẽ không dám làm loạn, mời ông và Lôi Tiểu Minh tiếp tục thi đấu”.
“Ừm”, Hư Không sắc mặt khó coi gật đầu.
Ông ta đường đường là cao thủ chính phái, là cao tăng võ công cao cường của phái Thiếu Lâm luôn coi trừ hại cho dân hành hiệp trượng nghĩa là nhiệm vụ của mình. Nào ngờ bây giờ bị người bình thường chĩa súng, làm như ông ta là kẻ xấu không bằng.
Lúc này, Lôi Tiểu Minh không bị Hư Không bóp cổ nữa mà nằm trên đất hổn hển, có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Trông thấy bộ dạng bò quỳ trên đất thở hồng hộc và máu không ngừng chảy từ khóe miệng của Lôi Tiểu Minh, Hư Không thở dài: “Lôi Tiểu Minh thí chủ, nếu cậu cảm thấy ổn hơn rồi thì chúng ta tiếp tục trận đấu đi”.
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng nhất có thể, tôi biết nói thế này không hay nhưng vẫn phải nói, fan hâm mộ của cậu vô văn hóa quá…”
“Xin lỗi vì hành vi sai trái của fan tôi, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi ông”, Lôi Tiểu Minh cúi đầu lịch sự nói.
“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục đấu!”
Chân phải Hư Không đạp mạnh trên đất, ông ta rống lên hung hãn xông về phía Lôi Tiểu Minh. Bây giờ Hư Không đã quyết tâm phải hạ gục cậu ta bằng được. Fan của Lôi Tiểu Minh quá điên cuồng, trước khi đấu võ còn chửi bới đe dọa ông ta, thậm chí trong lúc thi đấu còn dám dùng súng bắn ông ta, thật quá sức chịu đựng! Sau này ông ta sẽ không bao giờ đấu võ với thần tượng nổi tiếng trong làng giải trí nữa.
“Sư phụ, fan của tên Lôi Tiểu Minh này thật ngông cuồng, bọn họ dám gian lận giúp Lôi Tiểu Minh!”, Hàn Bân nói nhỏ với Thanh Phong ngồi bên cạnh.
“Ha ha, gian lận để thắng sao? Cho dù bọn họ đánh thắng thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Thanh Phong cười khinh.
“Mẹ kiếp, gian lận để thắng thì cũng là thắng, thắng hiệp này tỷ số sẽ là 3-1! Chúng tôi gian lận thì làm sao? Đám lão già mấy người không gian lận chắc? Nếu không phải đám lão già mấy người sợ thua bày luật chơi đểu bọn tôi thì bây giờ tỷ số đã là 3-0 rồi. Nếu Lôi Tiểu Minh thắng hiệp này, chúng tôi sẽ có bốn điểm. Mấy người là lũ rẻ rách! Chính các người ăn gian trước!”, Chu Bảo Bảo tai thính nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hàn Bân và Thanh Phong, lập tức hăng giọng chửi.
Lúc này trận đấu vẫn đang diễn ra, tất cả khán giả đều im lặng tập trung vào võ đài, Chu Bảo Bảo ngồi cách đó không xa có thể nghe rõ lời nói của hai sư đồ Thanh Phong, Hàn Bân từng chữ một.
“Chu Bảo Bảo, cậu chửi cái gì? Tôi không đấu võ với các cậu, vậy tôi gian lận kiểu gì?”, dù gì Thanh Phong cũng là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, là minh chủ võ lâm của một tỉnh, nghe thấy Chu Bảo Bảo chửi mình như vậy không khỏi khó chịu.
“Này lão già, kẻ hèn hạ nhất cuộc thi này chính là ông đó, ông còn đê tiện hơn Hồng Võ và phái Thiếu Lâm nhiều! Chắc hẳn ông có tật giật mình nên mới phản ứng gắt như vậy chứ? Lúc chúng tôi và Quỷ Đói đánh nhau, ông còn nhớ chuyện đã cắn trộm chúng tôi không đó? Tốt nhất là ông im mẹ cái miệng đi đừng xàm nữa, nếu không chúng tôi đăng ảnh chụp chung của ông với Quỷ Đói lên mạng, cho mọi người biết ông cấu kết với người của võ lâm Hắc Ám!”, Chu Bảo Bảo gào lên.
“Cái gì! Đại hiệp Thanh Phong, ông cấu kết với người trong võ lâm Hắc Ám á!?”, phó minh chủ nghe Chu Bảo Bảo nói mà kinh hãi, lập tức bật phắt dậy.
Thanh Phong ngạo nghễ nói: “Ông đừng nghe cậu ta nói xằng bậy, ai cũng biết con trai trưởng của nhà họ Chu là một tên điên loạn, lời cậu ta nói mà cũng tin được sao? Ảnh chụp chung với Quỷ Đói mà cậu ta nói rất có thể là hàng photoshop. Bổn minh chủ nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa, chỉ kết giao với các danh sĩ phẩm chất tốt đẹp, sao có thể qua lại với người của võ lâm Hắc Ám chứ?”
“Mẹ kiếp, lão già xảo quyệt này!”, Chu Bảo Bảo trợn mắt, môi giật giật.
“Thôi, đừng cãi nhau nữa!”, phó minh chủ can ngăn.
Trận đấu này Lôi Tiểu Minh bị thương không hề nhẹ, kinh mạch trong cơ thể cậu đã bị Hư Không đả thương, bị nội thương trầm trọng, trên cổ cậu in hằn vết bầm tím loang lổ, ngạt thở quá lâu nên sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt đẹp trai có một vết tụ máu lớn. Cậu dùng tay quệt máu ở khóe miệng, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía khán đài, rồi đột nhiên hai chân khụy xuống.
Các fan trông thấy cảnh tượng này thi nhau bật khóc nức nở.
Lý Thiệu Minh, Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Hiên Tịnh Vũ và Bích Tỷ đều ngây ra…
Lôi Tiểu Minh nằm bò trên đất, đột nhiên cả người cậu ta tỏa ra luồng chân khí đen dày đặc, trong khí thế dâng trào đó bỗng xuất hiện hình ảnh một con rồng ba đầu khổng lồ.
Con rồng ba đầu đó trông rất hung hãn, toàn thân bao phủ sấm sét, lúc nó lộ ra hàm răng sắc nhọn gầm lên một tiếng vang trời, bầu không khí trên võ đài chấn động kèm theo tia sét đánh.
“Lôi Tiểu Minh, cậu ta đột phá đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung rồi…”, trông thấy rồng chân khí ba đầu khổng lồ xuất hiện, vẻ mặt của Hồng Võ trở nên nghiêm trọng.
Cả đội Lý Thiệu Minh kinh ngạc nhìn về phía Lôi Tiểu Minh.
Để chuẩn bị cho trận đấu lần này, Lý Thiệu Minh đã đặc biệt quét sạch số đan dược còn tồn trong chợ đen ở các tỉnh thành. Sau đó nhờ Mã Tiểu Linh giúp bọn họ luyện ra đan dược cấp cao để nâng cao năng lực của các thành viên. Tuy sau khi ăn vào chân khí sẽ mạnh mẽ hơn so với lúc trước, thực lực sẽ tiến gần đến ranh giới của Thần Cấp cấp trung hơn, nhưng không ngờ Lôi Tiểu Minh có thể trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung trong thời gian ngắn như vậy.
“Hay lắm!”, Chu Bảo Bảo kêu lên.
Lôi Tiểu Minh cúi đầu quỳ trên đất, tiếng rít gào của rồng ba đầu khổng lồ trong khí tức của cậu ta ngày càng dữ dội hơn khiến mọi người trong khán đài giật mình kinh hãi. Cậu ta từ từ đứng lên, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam không thấy đồng tử, nhìn Hư Không và lạnh lùng nói: “Hư Không đại sư, chúng ta tiếp tục thôi”.
Ánh mắt của Hư Không trở nên ác liệt, toàn thân ông ta phát ra ánh sáng kim sắc, một bức tượng phật vàng chói xuất hiện trong khí thế hừng hực: “Cho dù cậu đã đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung thì tôi cũng có thể đánh bại cậu!”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trước mặt Lôi Tiểu Minh. Lôi Tiểu Minh cũng biến mất ngay lập tức rồi bất thành lình xuất hiện sau lưng Hư Không.
Tốc độ của bọn họ ngang nhau, hai bên cứ liên tục vừa biến mất xuất hiện vừa giao đấu chưởng trên võ đài. Rồng ba đầu khổng lồ và tượng Phật vàng khổng lồ trong khí thế của bọn họ cũng đánh nhau. Rồng của Lôi Tiểu Minh không ngừng rít gào cắn xé Phật vàng.
Sau khi Lôi Tiểu Minh và Hư Không so đấu hơn hai mươi chiêu thức, Lôi Tiểu Minh đấm về phía Hư Không, ông ta lập tức biến mất né tránh cú đấm của cậu, đợi khi cậu thu tay về, ông ta thi triển thân pháp dùng tay phải bắt lấy cổ của cậu.
Lúc này, tượng Phật của ông ta cũng đang giữ chặt cổ rồng của Tiểu Minh, tiếng rồng gào thét thê thảm. Tiểu Minh một lần nữa bị Hư Không bóp cổ nghẹt thở.
Lực tay của Hư Không rất mạnh, cậu ta không sao giãy khỏi bàn tay của ông ta. Cho dù hiện tại cậu đã trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung giống Hư Không nhưng luận về công phu vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta.
Lôi Tiểu Minh nhanh chóng vận chuyển toàn bộ chân khí trong cơ thể lên tay. Lần này trong tay của cậu phát ra tia lửa điện, một tay cậu giữ chặt tay của Hư Không, một tay phóng thích tia lửa điện từ đầu ngón tay, dùng sức đâm vào ngực Hư Không khiến ông ta đau đớn mà thả tay bóp cổ cậu ra, lui về phía sau.
Lúc ông ta bị Lôi Tiểu Minh đâm cho một kích điện lui về sau, yếu huyệt trên ngực ông ta đã bị Lôi Tiểu Minh dùng Phong Lôi Chỉ phong ấn, cảm thấy nửa cơ thể vừa đau vừa tê, kinh mạch trong cơ thể ông ta như có hàng ngàn con kiến cắn cực kỳ khó chịu. Lôi Tiểu Minh tiếp tục xuất hiện trước mặt ông ta, hai tay vung lên, tay trái lóe lên ánh sáng trắng, tay phải lóe lên ánh sáng xanh lam, tiếp tục thi triển chiêu thức của Phong Lôi đao pháp, lại tấn công về phía ông ta.
Hư Không vội gồng mình giơ tay trái lên chặn đòn tấn công của Lôi Tiểu Minh. Nhưng một huyệt đạo trên ngực ông ta bị phong ấn, toàn thân đau nhức kinh khủng, sức mạnh của ông ta còn không bằng một nửa trước đó. Lôi Tiểu Minh quay ngược người lại, dùng tay trái hung hăng đánh tay phải của Hư Không, tay phải đồng thời bổ lên mặt của ông ta.
Lôi Tiểu Minh không ngừng đấm thẳng vào mặt của Hư Không. Hư Không mất dần sức phản kháng chỉ có thể mặc cho Tiểu Minh tấn công.
Trên người ông ta đã trúng hơn hai mươi nhát bổ tay sắc bén như đao của Lôi Tiểu Minh. Lúc ông ta bị Lôi Tiểu Minh tấn công trượt ra rìa võ đài, Lôi Tiểu Minh xoay người dồn trọng lực vào chân và đá bay cơ thể cường tráng của ông ta ra khỏi võ đài bằng chân còn lại.
Rầm một tiếng, Hư Không rơi xuống dưới võ đài tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Chiến thắng thuộc về Lôi Tiểu Minh. Cậu ta đã giành được một điểm cho đội của Lý Thiệu Minh, tỷ số hiện tại là 3-1.
Nói xong, ông ta quan sát bốn phía xem có gì khả nghi không, nhưng cả khán đài vẫn im lặng như cũ, không ai đáp lại ông ta. Trong lòng phó minh chủ không khỏi bực bội.
Ông ta đợi một lúc mà vẫn không ai dám đứng ra nhận, hắng giọng rồi đe dọa: “Đã không cho phép sử dụng súng rồi, nếu ai còn dám nổ súng nữa thì đừng trách tôi và nhà họ Hồng không khách khí!”
Dứt lời, ông ta lại trưng ra bộ mặt tươi cười nói với Hư Không ở trên võ đài: “Hư Không sư phụ, không biết là tên mất dạy nào vừa nổ súng làm gián đoạn trận đấu giữa ông và Lôi Tiểu Minh. Tôi biết tâm trạng ông đang rất không vui, nhưng tôi bảo đảm nhất định sẽ không để chuyện tương tự xảy ra, có tôi và nhà họ Hồng trấn áp trận đấu này, bọn họ sẽ không dám làm loạn, mời ông và Lôi Tiểu Minh tiếp tục thi đấu”.
“Ừm”, Hư Không sắc mặt khó coi gật đầu.
Ông ta đường đường là cao thủ chính phái, là cao tăng võ công cao cường của phái Thiếu Lâm luôn coi trừ hại cho dân hành hiệp trượng nghĩa là nhiệm vụ của mình. Nào ngờ bây giờ bị người bình thường chĩa súng, làm như ông ta là kẻ xấu không bằng.
Lúc này, Lôi Tiểu Minh không bị Hư Không bóp cổ nữa mà nằm trên đất hổn hển, có vẻ đã tốt hơn rất nhiều. Trông thấy bộ dạng bò quỳ trên đất thở hồng hộc và máu không ngừng chảy từ khóe miệng của Lôi Tiểu Minh, Hư Không thở dài: “Lôi Tiểu Minh thí chủ, nếu cậu cảm thấy ổn hơn rồi thì chúng ta tiếp tục trận đấu đi”.
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng nhất có thể, tôi biết nói thế này không hay nhưng vẫn phải nói, fan hâm mộ của cậu vô văn hóa quá…”
“Xin lỗi vì hành vi sai trái của fan tôi, tôi thay mặt bọn họ xin lỗi ông”, Lôi Tiểu Minh cúi đầu lịch sự nói.
“Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục đấu!”
Chân phải Hư Không đạp mạnh trên đất, ông ta rống lên hung hãn xông về phía Lôi Tiểu Minh. Bây giờ Hư Không đã quyết tâm phải hạ gục cậu ta bằng được. Fan của Lôi Tiểu Minh quá điên cuồng, trước khi đấu võ còn chửi bới đe dọa ông ta, thậm chí trong lúc thi đấu còn dám dùng súng bắn ông ta, thật quá sức chịu đựng! Sau này ông ta sẽ không bao giờ đấu võ với thần tượng nổi tiếng trong làng giải trí nữa.
“Sư phụ, fan của tên Lôi Tiểu Minh này thật ngông cuồng, bọn họ dám gian lận giúp Lôi Tiểu Minh!”, Hàn Bân nói nhỏ với Thanh Phong ngồi bên cạnh.
“Ha ha, gian lận để thắng sao? Cho dù bọn họ đánh thắng thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Thanh Phong cười khinh.
“Mẹ kiếp, gian lận để thắng thì cũng là thắng, thắng hiệp này tỷ số sẽ là 3-1! Chúng tôi gian lận thì làm sao? Đám lão già mấy người không gian lận chắc? Nếu không phải đám lão già mấy người sợ thua bày luật chơi đểu bọn tôi thì bây giờ tỷ số đã là 3-0 rồi. Nếu Lôi Tiểu Minh thắng hiệp này, chúng tôi sẽ có bốn điểm. Mấy người là lũ rẻ rách! Chính các người ăn gian trước!”, Chu Bảo Bảo tai thính nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Hàn Bân và Thanh Phong, lập tức hăng giọng chửi.
Lúc này trận đấu vẫn đang diễn ra, tất cả khán giả đều im lặng tập trung vào võ đài, Chu Bảo Bảo ngồi cách đó không xa có thể nghe rõ lời nói của hai sư đồ Thanh Phong, Hàn Bân từng chữ một.
“Chu Bảo Bảo, cậu chửi cái gì? Tôi không đấu võ với các cậu, vậy tôi gian lận kiểu gì?”, dù gì Thanh Phong cũng là một trong mười hai chủ thần Hoàng Kim, là minh chủ võ lâm của một tỉnh, nghe thấy Chu Bảo Bảo chửi mình như vậy không khỏi khó chịu.
“Này lão già, kẻ hèn hạ nhất cuộc thi này chính là ông đó, ông còn đê tiện hơn Hồng Võ và phái Thiếu Lâm nhiều! Chắc hẳn ông có tật giật mình nên mới phản ứng gắt như vậy chứ? Lúc chúng tôi và Quỷ Đói đánh nhau, ông còn nhớ chuyện đã cắn trộm chúng tôi không đó? Tốt nhất là ông im mẹ cái miệng đi đừng xàm nữa, nếu không chúng tôi đăng ảnh chụp chung của ông với Quỷ Đói lên mạng, cho mọi người biết ông cấu kết với người của võ lâm Hắc Ám!”, Chu Bảo Bảo gào lên.
“Cái gì! Đại hiệp Thanh Phong, ông cấu kết với người trong võ lâm Hắc Ám á!?”, phó minh chủ nghe Chu Bảo Bảo nói mà kinh hãi, lập tức bật phắt dậy.
Thanh Phong ngạo nghễ nói: “Ông đừng nghe cậu ta nói xằng bậy, ai cũng biết con trai trưởng của nhà họ Chu là một tên điên loạn, lời cậu ta nói mà cũng tin được sao? Ảnh chụp chung với Quỷ Đói mà cậu ta nói rất có thể là hàng photoshop. Bổn minh chủ nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa, chỉ kết giao với các danh sĩ phẩm chất tốt đẹp, sao có thể qua lại với người của võ lâm Hắc Ám chứ?”
“Mẹ kiếp, lão già xảo quyệt này!”, Chu Bảo Bảo trợn mắt, môi giật giật.
“Thôi, đừng cãi nhau nữa!”, phó minh chủ can ngăn.
Trận đấu này Lôi Tiểu Minh bị thương không hề nhẹ, kinh mạch trong cơ thể cậu đã bị Hư Không đả thương, bị nội thương trầm trọng, trên cổ cậu in hằn vết bầm tím loang lổ, ngạt thở quá lâu nên sắc mặt tái nhợt, trên khuôn mặt đẹp trai có một vết tụ máu lớn. Cậu dùng tay quệt máu ở khóe miệng, đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía khán đài, rồi đột nhiên hai chân khụy xuống.
Các fan trông thấy cảnh tượng này thi nhau bật khóc nức nở.
Lý Thiệu Minh, Chu Bảo Bảo, Cuồng Phong, Triệu Thế Hy, Hiên Tịnh Vũ và Bích Tỷ đều ngây ra…
Lôi Tiểu Minh nằm bò trên đất, đột nhiên cả người cậu ta tỏa ra luồng chân khí đen dày đặc, trong khí thế dâng trào đó bỗng xuất hiện hình ảnh một con rồng ba đầu khổng lồ.
Con rồng ba đầu đó trông rất hung hãn, toàn thân bao phủ sấm sét, lúc nó lộ ra hàm răng sắc nhọn gầm lên một tiếng vang trời, bầu không khí trên võ đài chấn động kèm theo tia sét đánh.
“Lôi Tiểu Minh, cậu ta đột phá đến cảnh giới Thần Cấp cấp trung rồi…”, trông thấy rồng chân khí ba đầu khổng lồ xuất hiện, vẻ mặt của Hồng Võ trở nên nghiêm trọng.
Cả đội Lý Thiệu Minh kinh ngạc nhìn về phía Lôi Tiểu Minh.
Để chuẩn bị cho trận đấu lần này, Lý Thiệu Minh đã đặc biệt quét sạch số đan dược còn tồn trong chợ đen ở các tỉnh thành. Sau đó nhờ Mã Tiểu Linh giúp bọn họ luyện ra đan dược cấp cao để nâng cao năng lực của các thành viên. Tuy sau khi ăn vào chân khí sẽ mạnh mẽ hơn so với lúc trước, thực lực sẽ tiến gần đến ranh giới của Thần Cấp cấp trung hơn, nhưng không ngờ Lôi Tiểu Minh có thể trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung trong thời gian ngắn như vậy.
“Hay lắm!”, Chu Bảo Bảo kêu lên.
Lôi Tiểu Minh cúi đầu quỳ trên đất, tiếng rít gào của rồng ba đầu khổng lồ trong khí tức của cậu ta ngày càng dữ dội hơn khiến mọi người trong khán đài giật mình kinh hãi. Cậu ta từ từ đứng lên, đôi mắt phát ra ánh sáng màu lam không thấy đồng tử, nhìn Hư Không và lạnh lùng nói: “Hư Không đại sư, chúng ta tiếp tục thôi”.
Ánh mắt của Hư Không trở nên ác liệt, toàn thân ông ta phát ra ánh sáng kim sắc, một bức tượng phật vàng chói xuất hiện trong khí thế hừng hực: “Cho dù cậu đã đột phá cảnh giới Thần Cấp cấp trung thì tôi cũng có thể đánh bại cậu!”
Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trước mặt Lôi Tiểu Minh. Lôi Tiểu Minh cũng biến mất ngay lập tức rồi bất thành lình xuất hiện sau lưng Hư Không.
Tốc độ của bọn họ ngang nhau, hai bên cứ liên tục vừa biến mất xuất hiện vừa giao đấu chưởng trên võ đài. Rồng ba đầu khổng lồ và tượng Phật vàng khổng lồ trong khí thế của bọn họ cũng đánh nhau. Rồng của Lôi Tiểu Minh không ngừng rít gào cắn xé Phật vàng.
Sau khi Lôi Tiểu Minh và Hư Không so đấu hơn hai mươi chiêu thức, Lôi Tiểu Minh đấm về phía Hư Không, ông ta lập tức biến mất né tránh cú đấm của cậu, đợi khi cậu thu tay về, ông ta thi triển thân pháp dùng tay phải bắt lấy cổ của cậu.
Lúc này, tượng Phật của ông ta cũng đang giữ chặt cổ rồng của Tiểu Minh, tiếng rồng gào thét thê thảm. Tiểu Minh một lần nữa bị Hư Không bóp cổ nghẹt thở.
Lực tay của Hư Không rất mạnh, cậu ta không sao giãy khỏi bàn tay của ông ta. Cho dù hiện tại cậu đã trở thành cao thủ Thần Cấp cấp trung giống Hư Không nhưng luận về công phu vẫn chưa phải là đối thủ của ông ta.
Lôi Tiểu Minh nhanh chóng vận chuyển toàn bộ chân khí trong cơ thể lên tay. Lần này trong tay của cậu phát ra tia lửa điện, một tay cậu giữ chặt tay của Hư Không, một tay phóng thích tia lửa điện từ đầu ngón tay, dùng sức đâm vào ngực Hư Không khiến ông ta đau đớn mà thả tay bóp cổ cậu ra, lui về phía sau.
Lúc ông ta bị Lôi Tiểu Minh đâm cho một kích điện lui về sau, yếu huyệt trên ngực ông ta đã bị Lôi Tiểu Minh dùng Phong Lôi Chỉ phong ấn, cảm thấy nửa cơ thể vừa đau vừa tê, kinh mạch trong cơ thể ông ta như có hàng ngàn con kiến cắn cực kỳ khó chịu. Lôi Tiểu Minh tiếp tục xuất hiện trước mặt ông ta, hai tay vung lên, tay trái lóe lên ánh sáng trắng, tay phải lóe lên ánh sáng xanh lam, tiếp tục thi triển chiêu thức của Phong Lôi đao pháp, lại tấn công về phía ông ta.
Hư Không vội gồng mình giơ tay trái lên chặn đòn tấn công của Lôi Tiểu Minh. Nhưng một huyệt đạo trên ngực ông ta bị phong ấn, toàn thân đau nhức kinh khủng, sức mạnh của ông ta còn không bằng một nửa trước đó. Lôi Tiểu Minh quay ngược người lại, dùng tay trái hung hăng đánh tay phải của Hư Không, tay phải đồng thời bổ lên mặt của ông ta.
Lôi Tiểu Minh không ngừng đấm thẳng vào mặt của Hư Không. Hư Không mất dần sức phản kháng chỉ có thể mặc cho Tiểu Minh tấn công.
Trên người ông ta đã trúng hơn hai mươi nhát bổ tay sắc bén như đao của Lôi Tiểu Minh. Lúc ông ta bị Lôi Tiểu Minh tấn công trượt ra rìa võ đài, Lôi Tiểu Minh xoay người dồn trọng lực vào chân và đá bay cơ thể cường tráng của ông ta ra khỏi võ đài bằng chân còn lại.
Rầm một tiếng, Hư Không rơi xuống dưới võ đài tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Chiến thắng thuộc về Lôi Tiểu Minh. Cậu ta đã giành được một điểm cho đội của Lý Thiệu Minh, tỷ số hiện tại là 3-1.