Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221: Áo cà sa là vũ khí?
“Lão tặc kia, hôm nay tôi nhất định sẽ dạy ông một bài học”, đôi mắt to tròn linh hoạt của Mã Tiểu Linh chăm chú quan sát Hư Vô, chắp hai tay lại, những ngón tay trắng như tuyết đan vào nhau nhanh chóng hình thành một dấu ấn. Cả người Mã Tiểu Linh lập tức bùng nổ chân khí màu đỏ, chân khí tích tụ thành chưởng trong lòng bàn tay, cô ta hô một tiếng xông về phía Hư Vô.
“Bí kíp gia truyền của phái Lao Sơn, Lao Sơn Ấn Pháp!”, Hồng Võ và các cao thủ của phái Thiếu Lâm khá bất ngờ.
Phái Lao Sơn chỉ được coi như là một nửa môn phái võ lâm, chủ yếu là tu hành đạo thuật, tu luyện võ công chỉ để rèn luyện cơ thể khỏe mạnh trảm yêu trừ ma. Mã Tiểu Linh vừa đánh ra Ấn Pháp, Hư Vô lập tức nghiêng một bên né tránh.
“Đại Thủ Ấn!”, thái độ của Hư Vô trở nên nghiêm túc hơn, hắn nhanh chóng lùi về phía sau tránh né, đồng thời chắp hai tay với nhau thi triển Quyết Pháp. Trong chốc lát, cả người hắn tỏa ra một luồng chân khí màu vàng, một bức tượng Phật hoàng kim chân khí xuất hiện. Hắn vung tay phải về phía Mã Tiểu Linh, chưởng màu vàng và chưởng màu đỏ của Mã Tiểu Linh giao đấu mãnh liệt.
Ầm một tiếng, hai chưởng giao nhau nổ tung, không khí trên võ đài chấn động.
vietwriter.vn
Mã Tiểu Linh và Hư Vô tiếp tục thi triển đấu ấn chưởng chân khí. Phái Lao Sơn nổi tiếng với bí thuật trừ yêu ma, phái Thiếu Lâm cũng không hề kém cạnh. Cô ta và Hư Vô lúc ẩn lúc hiện trên võ đài, hai người không ngừng dùng ấn chưởng chân khí tấn công đối phương. Chỉ thấy trên võ đài nổ đùng đoàng, không khí bị hai người đánh đến rung chuyển.
“Mã Tiểu Linh, đánh không tồi!”, Chu Bảo Bảo nhìn Mã Tiểu Linh với ánh mắt trầm trồ, vô cùng tán thưởng võ công của Mã Tiểu Linh.
“Ai cần anh khen…”, Mã Tiểu Linh muốn đáp Chu Bảo Bảo một câu, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, sẽ phạm quy mất nên đành nhịn xuống lời muốn nói và tiếp tục đánh nhau với Hư Vô.
Mã Tiểu Linh bỗng thấy trước mắt một khoảng vàng sắc, Hư Vô đứng dưới áo cà sa màu vàng nhìn cô ta với đôi mắt kim sắc lạnh lùng. Hắn gồng mình lên bạo phát ánh sáng vàng chói mắt.
“Mắt của tôi!”, Mắt Tiểu Linh bỗng cảm thấy mắt mình đau nhức kinh khủng, trước mắt cô chỉ toàn màu vàng, tạm thời mất đi thị giác.
Mã Tiểu Linh ngã phịch xuống đất, áo cà sa trong tay Hư Vô dần trở nên mềm mại rồi khoác lên người hắn. Hắn giơ tay niệm mỉm cười với Mã Tiểu Linh: “Mã Tiểu Linh thí chủ, bần tăng ra tay hơi nặng rồi”.
“Hư Vô, ông sử dụng vũ khí?”, Mã Tiểu Linh nhìn chiếc áo cà sa màu vàng kim trên người Hư Vô, sắc mặt trắng bệch, máu tươi phun ra khỏi miệng.
“Mẹ kiếp tên Hư Vô kia dám sử dụng vũ khí!?”, Chu Bảo Bảo ở dưới võ đài cũng thấy có gì đó không ổn, lập tức kêu gào chửi bới.
“Ồ? Áo cà sa cũng được coi là vũ khí sao?”, Hư Vô chỉ cười, làm bộ không biết.
“Áo cà sa không phải vũ khí”, phó minh chủ ngồi trong ban giám khảo nói.
“Nếu Mã Tiểu Linh cô nương không phục, cô cũng có thể dùng áo của mình làm vũ khí”, Hoa Anh Hùng châm một điếu thuốc lá rồi cười khẩy.
“Cái gì!?”, Cuồng Phong tức giận.
“Đại ca, mấy tên già khọm của đội Hồng Võ thật vô liêm sỉ, đều là bậc tiền bối lớn tuổi trong chốn giang hồ nhưng đánh không lại chúng ta thì dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Hay chúng ta không đánh nữa, để tôi về tỉnh lị kêu gọi các anh em tới tiêu diệt bọn họ”, Đại Quân phẫn nộ nhìn Hư Vô trên võ đài, nghĩ một lúc rồi bước tới bên cạnh Lý Thiệu Minh nhỏ giọng nói.
“Vậy cậu đi gọi đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được!”, Đại Quân gật đầu.
“Tiểu Linh, em xuống đi, trận này chúng ta không đánh nữa”, Lý Thiệu Minh nhìn Mã Tiểu Linh trên võ đài nói.
“Lý Thiệu Minh, cô phải nghĩ cho kỹ. Chúng ta đã đánh tổng cộng ba ván, nếu đội mấy người bỏ cuộc giữa chừng thì đồng nghĩa với việc chúng tôi thắng hai ván. Cô không lo đội mình phải bồi thường ba mươi tỷ và đến phái Thiếu Lâm kiểm điểm chịu tội sao?”, sư trụ trì điện Giới Luật nói.
Lý Thiệu Minh im lặng nhìn ông ta.
“Bí kíp gia truyền của phái Lao Sơn, Lao Sơn Ấn Pháp!”, Hồng Võ và các cao thủ của phái Thiếu Lâm khá bất ngờ.
Phái Lao Sơn chỉ được coi như là một nửa môn phái võ lâm, chủ yếu là tu hành đạo thuật, tu luyện võ công chỉ để rèn luyện cơ thể khỏe mạnh trảm yêu trừ ma. Mã Tiểu Linh vừa đánh ra Ấn Pháp, Hư Vô lập tức nghiêng một bên né tránh.
“Đại Thủ Ấn!”, thái độ của Hư Vô trở nên nghiêm túc hơn, hắn nhanh chóng lùi về phía sau tránh né, đồng thời chắp hai tay với nhau thi triển Quyết Pháp. Trong chốc lát, cả người hắn tỏa ra một luồng chân khí màu vàng, một bức tượng Phật hoàng kim chân khí xuất hiện. Hắn vung tay phải về phía Mã Tiểu Linh, chưởng màu vàng và chưởng màu đỏ của Mã Tiểu Linh giao đấu mãnh liệt.
Ầm một tiếng, hai chưởng giao nhau nổ tung, không khí trên võ đài chấn động.
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh - CHƯƠNG 30: Giao hẹn hai tuần
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy anh sắp phát điên rồi, nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt này, trong lòng anh như điên dại, anh không ngờ rằng một người phụ nữ lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy. Trong lòng khinh thường một người, cho dù người kia có làm gì cũng có thể nghĩ ra được nguyên...
“Mã Tiểu Linh, đánh không tồi!”, Chu Bảo Bảo nhìn Mã Tiểu Linh với ánh mắt trầm trồ, vô cùng tán thưởng võ công của Mã Tiểu Linh.
“Ai cần anh khen…”, Mã Tiểu Linh muốn đáp Chu Bảo Bảo một câu, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, sẽ phạm quy mất nên đành nhịn xuống lời muốn nói và tiếp tục đánh nhau với Hư Vô.
Mã Tiểu Linh bỗng thấy trước mắt một khoảng vàng sắc, Hư Vô đứng dưới áo cà sa màu vàng nhìn cô ta với đôi mắt kim sắc lạnh lùng. Hắn gồng mình lên bạo phát ánh sáng vàng chói mắt.
“Mắt của tôi!”, Mắt Tiểu Linh bỗng cảm thấy mắt mình đau nhức kinh khủng, trước mắt cô chỉ toàn màu vàng, tạm thời mất đi thị giác.
Mã Tiểu Linh ngã phịch xuống đất, áo cà sa trong tay Hư Vô dần trở nên mềm mại rồi khoác lên người hắn. Hắn giơ tay niệm mỉm cười với Mã Tiểu Linh: “Mã Tiểu Linh thí chủ, bần tăng ra tay hơi nặng rồi”.
“Hư Vô, ông sử dụng vũ khí?”, Mã Tiểu Linh nhìn chiếc áo cà sa màu vàng kim trên người Hư Vô, sắc mặt trắng bệch, máu tươi phun ra khỏi miệng.
“Mẹ kiếp tên Hư Vô kia dám sử dụng vũ khí!?”, Chu Bảo Bảo ở dưới võ đài cũng thấy có gì đó không ổn, lập tức kêu gào chửi bới.
“Ồ? Áo cà sa cũng được coi là vũ khí sao?”, Hư Vô chỉ cười, làm bộ không biết.
“Áo cà sa không phải vũ khí”, phó minh chủ ngồi trong ban giám khảo nói.
“Nếu Mã Tiểu Linh cô nương không phục, cô cũng có thể dùng áo của mình làm vũ khí”, Hoa Anh Hùng châm một điếu thuốc lá rồi cười khẩy.
“Cái gì!?”, Cuồng Phong tức giận.
“Đại ca, mấy tên già khọm của đội Hồng Võ thật vô liêm sỉ, đều là bậc tiền bối lớn tuổi trong chốn giang hồ nhưng đánh không lại chúng ta thì dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Hay chúng ta không đánh nữa, để tôi về tỉnh lị kêu gọi các anh em tới tiêu diệt bọn họ”, Đại Quân phẫn nộ nhìn Hư Vô trên võ đài, nghĩ một lúc rồi bước tới bên cạnh Lý Thiệu Minh nhỏ giọng nói.
“Vậy cậu đi gọi đi”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được!”, Đại Quân gật đầu.
“Tiểu Linh, em xuống đi, trận này chúng ta không đánh nữa”, Lý Thiệu Minh nhìn Mã Tiểu Linh trên võ đài nói.
“Lý Thiệu Minh, cô phải nghĩ cho kỹ. Chúng ta đã đánh tổng cộng ba ván, nếu đội mấy người bỏ cuộc giữa chừng thì đồng nghĩa với việc chúng tôi thắng hai ván. Cô không lo đội mình phải bồi thường ba mươi tỷ và đến phái Thiếu Lâm kiểm điểm chịu tội sao?”, sư trụ trì điện Giới Luật nói.
Lý Thiệu Minh im lặng nhìn ông ta.